C103

Chương 103:

Hạng Minh Chương cảm giác như mình vừa mơ một giấc mơ, cả thể xác lẫn tinh thần đều trống rỗng, người lâng lâng mơ màng. Anh từ từ mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực, chỉ có duy nhất một tia sáng trên đỉnh đầu.

Anh nằm sấp một bên với tư thế rất kỳ quặc, thử cử động thì phát hiện hai tay mình bị trói ngược ra sau bằng sợi dây thừng quấn quanh cổ tay.

Phản ứng đầu tiên của Hạng Minh Chương là mình đang bị bắt cóc.

Anh trấn tĩnh nhớ lại, sau khi bữa tiệc kết thúc, anh và Sở Thức Sâm chuẩn bị đến Tịnh Phố. Anh lên xe trước, sau đó đột nhiên bị ai đó chích điện rồi rơi vào hôn mê.

Vậy còn Sở Thức Sâm đi theo anh thì sao?

Hạng Minh Chương gồng lấy trọng tâm để kéo nửa thân trên của mình dậy, ngay sau đó anh sững sờ. Tia sáng kia rọi vào từ cửa sổ mạn tàu, ngoài cửa sổ dập dềnh từng đợt sóng.

– Sở Thức Sâm... – Hạng Minh Chương giật mình đứng dậy, anh tìm cửa ra rồi xông tới đập mạnh lên cửa – Người đâu rồi!

Bên ngoài rần rật tiếng bước chân, có chừng bốn, năm người trưởng thành chạy tới. Cửa mở ra, gã đi đầu mặc bộ đồ lặn màu đen, quần cargo, cơ bắp cuồn cuộn, hắn chỉ khác với người trong ảnh chụp một điểm đó là hắn có thêm bộ râu.

Hạng Minh Chương nhìn tên Alan cuối cùng cũng chịu xuất hiện, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, anh hỏi:

– Sở Thức Sâm đang ở đâu?

Alan dùng thứ tiếng phổ thông ngọng nghịu của mình để trả lời:

– Anh Hạng vẫn còn hơi sức lo cho bạn mình sao?

Hạng Minh Chương nhạy bén híp mắt lại, anh thử thăm dò:

– Vậy nghĩa là tao mới là mục tiêu của chúng mày?

Anh vẫn luôn đổ dồn sự chú ý lên Sở Thức Sâm, cho rằng vấn đề cổ phần của nhà họ Sở là nguồn cơn gây rắc rối, nhưng lại quên mất ở bữa tiệc ban đầu, bên còn lại được mời tham dự chính là mình.

Chẳng lẽ là mượn danh nghĩa "Sở Thức Sâm" nhưng thực chất người chúng muốn giết là anh?

Cả ngày nay canh phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn để sổng chiếc xe hơi của nhà họ Hạng. Anh vừa lên xe là đã bị tấn công, người đằng sau anh lúc đó chỉ có mỗi chú Tề.

Vậy người muốn hại anh là...

Trí óc Hạng Minh Chương nổi gió lốc, anh hiểu cả rồi, dù rất thảng thốt nhưng anh vẫn nhếch khóe miệng cười khinh:

– Thì ra ông vẫn nhớ tất cả, giả vờ hồ đồ bao lâu nay đúng là vất vả cho ông rồi!

Alan không ngờ Hạng Minh Chương không chỉ không sợ mà còn ngông nghênh như vậy, bèn ra hiệu cho những tên đi cùng bắt đầu ra tay.

Hạng Minh Chương nhấc chân lên tung cước, cao giọng gào:

– Gọi chủ của tụi mày ra đây!

Mặt bốn, năm tên kia biến sắc, đồng loạt xông lên giữ Hạng Minh Chương lại. Dù bị khống chế nhưng khí thế của Hạng Minh Chương vẫn khiến cho bọn chúng sợ hãi:

– Hạng Hành Chiêu không thò mặt ra thì mấy con chó của ổng bày đặt ra oai gì ở đây!

Ở vách tường hành lang xuất hiện một bóng người, chú Tề đi tới trước cửa, nói bằng giọng hằn học:

– Đưa cậu Hạng ra đây.

Mấy tên bắt cóc lôi Hạng Minh Chương ra ngoài, bên ngoài là một phòng khách nhỏ, ba mặt tường đều có cửa sổ tròn, nhìn thẳng ra boong tàu, gió biển thổi vào cuồn cuộn không dứt.

Biển lớn, Alan, du thuyền, đông đủ rồi đấy.

Hạng Minh Chương bị trói nhưng vẫn giữ tướng đứng rắn rỏi, anh chất vấn:

– Sở Thức Sâm đang ở đâu?

Chú Tề ngồi ở ghế sô pha sát tường, nói:

– Tôi tưởng người đầu tiên cậu hỏi sẽ là chủ tịch chứ.

Hạng Minh Chương lặp lại lần nữa:

– Nói tôi biết, Sở Thức Sâm đang ở đâu?

– Minh Chương... – Chú Tề đổi giọng điệu bề trên – Khi ông cậu đột quỵ, cậu thấy chết không cứu, cậu có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay không?

Sắc mặt Hạng Minh Chương vẫn rất lạnh lùng:

– Tôi chỉ căm hận ông ta còn may mắn quá, vậy mà vẫn chưa chầu trời.

Chú Tề hạ giọng:

– Tôi cũng coi như là người dõi theo cậu lớn lên từng ngày, cậu quá khôn khéo, quá giỏi giang, nhưng mừng là cậu cũng đủ hiếu thảo. Tiếc là cậu đã lừa gạt tất cả mọi người, bản chất cậu là đứa lòng lang dạ sói.

Hạng Minh Chương hếch cằm:

– Sao chú không nói Hạng Hành Chiêu nuôi ong tay áo? Tôi có được ngày hôm nay tất cả là nhờ ơn của chủ tịch Hạng.

Chú Tề nói:

– Chủ tịch nuôi được ong thì cũng giết được ong.

Hạng Minh Chương khinh miệt:

– Sao? Tôi còn sống thì không lật đổ được tôi nên muốn tôi chết à?

Chú Tề hỏi:

– Cậu có sợ không?

Hạng Minh Chương hỏi ngược lại:

– Nếu Hạng Hành Chiêu đã biết tôi hận ông ta thấu xương, hai năm nay mỗi lần ở riêng với tôi, ông ta có chột dạ không? Có sợ không?

Chú Tề giận dữ vung tay:

– Thằng lì lợm, vậy thì cho mày nếm trái đắng!

Alan đạp một cú thật mạnh vào chân Hạng Minh Chương, bụp, anh ngã quỵ một gối xuống. Cơ thể mất thăng bằng, anh liêu xiêu suýt ngã. Anh lảo đảo đứng dậy, nghiêng đầu né một cú đấm từ Alan, sau đó giơ đầu gối lên thụi vào bụng dưới của hắn.

Bỗng nhiên, chú Tề móc ra một chiếc ghim cài mã não từ túi áo khoác.

Hạng Minh Chương lập tức ngừng động tác, bốn gã bắt cóc nhân cơ hội nhào lên xô anh ngã xuống sàn.

Tay đấm chân đá quật Hạng Minh Chương túi bụi, anh không thể phản kháng tiếp được. Anh cố ngước cổ lên, nhìn trừng trừng vào chiếc ghim cài vốn nằm trên ngực áo Sở Thức Sâm.

Có kẻ đạp một cú vào sau lưng anh, sống lưng đau khủng khiếp. Tiếng rên tắc trong cổ họng, pha lẫn với mùi tanh, anh phun ra một bụm máu đỏ tươi.

Đòn cuối cùng tung vào huyệt thái dương, Hạng Minh Chương xây xẩm mặt mày, trước mắt toàn đom đóm, choáng váng hết mấy phút. Anh gục đầu xuống, sau đó bị một gã túm tóc dựng dậy.

Chú Tề nhìn anh, nói:

– Đây là bài học tao thay chủ tịch dạy dỗ mày vì tội phản bội.

Khóe mắt Hạng Minh Chương đã rướm máu, thấm ướt cả hốc mắt anh, khi anh mở miệng thì tơ máu chảy ra từ khóe miệng:

– Chuyện nhỏ, cứ việc nhắm vào tôi này, không liên quan gì đến người khác.

Chú Tề đùa nghịch chiếc ghim cài trong tay, nói:

– Tao nhớ chiếc ghim cài này là của cô Bạch, tại sao nó lại nằm trên người cậu Sở?

Hạng Minh Chương nói:

– Rốt cuộc Sở Thức Sâm đang ở đâu?!

Chú Tề không trả lời mà nói tiếp:

– Cô Bạch còn tặng cả của hồi môn yêu quý của mình, xem ra quan hệ giữa mày với cậu Sở không hề bình thường.

– Nói tôi biết... – Hạng Minh Chương kiềm nén cơn giận để khẩn cầu – Sở Thức Sâm đang ở đâu... Ông làm gì cậu ấy rồi?

Chú Tề nói:

– Ông nội mày thương mày, không nỡ để mày cô độc một mình. Nếu mày đã thích Sở Thức Sâm như thế, vậy thì để nó chết chung với mày, thấy sao?

Sống mũi Hạng Minh Chương nhăn lại, anh trở nên dữ tợn hơn:

– Nếu Sở Thức Sâm có mệnh hệ gì thì chắc chắn sẽ có người chết chung, đến lúc đó để Hạng Hành Chiêu làm kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhưng người đó không phải tôi, mà là con trai Hạng Lung của ông ta!

Chú Tề đứng phắt dậy, lại gần Hạng Minh Chương rồi ngồi khuỵu xuống, đưa tay ra bóp cổ anh, hỏi:

– Bố mày không hề bị bệnh đúng không? Ông ấy đang ở đâu?

Mặt Hạng Minh Chương đỏ gay màu máu, anh nói chuyện rất khó khăn:

– Hai bố con tao... ai sẽ chết bi thảm hơn đây?

Chú Tề siết chặt năm ngón tay:

– Hạng Minh Chương, mở to mắt ra mà nhìn xem hoàn cảnh của mày đi, mày không có tư cách đưa ra điều kiện với tao!

Ánh mắt anh long sòng sọc, ánh lên vẻ ma mãnh và khiêu khích, Hạng Minh Chương rống lên:

– Tao nói rồi, nhắm vào tao đây, không thì mày giết tao ngay tại đây đi!

Chú Tề bóp cổ anh, ghì anh xuống sàn, móng tay hắn như muốn cắm thẳng vào gân cổ Hạng Minh Chương:

– Hạng Lung đang ở đâu? Mày giấu Hạng Lung ở đâu rồi hả?!

Hạng Minh Chương như muốn tắt thở, không thốt lên được tiếng nào. Bỗng nhiên, chú Tề buông tay, anh vội nôn khan, nằm liệt trên sàn, nôn ra một búng máu nóng hổi.

Anh khàn giọng đáp lại:

– Tao muốn xác nhận Sở Thức Sâm vẫn an toàn.

Chú Tề giận dữ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, nói:

– Dẫn cậu Hạng xuống dưới.

Ở một gian phòng ở dưới tầng hầm, bên trong không có đồ gia dụng gì, xung quanh chỉ chất đống đồ đạc linh tinh, Sở Thức Sâm thì nằm dại ra trên sàn nhà.

Cậu tỉnh lại, thấy hoa mắt chóng mặt, xung quanh tối quá chẳng thấy được gì, nhưng cậu ngửi thấy mùi tanh mặn của nước biển xen lẫn với mùi ẩm mốc.

Xương cốt Sở Thức Sâm tê rần, tứ chi như bị rút hết gân. Cậu cố gắng hồi tưởng, nhớ mình đã nhìn thấy Alan trước khi mất ý thức.

Tại sao Alan lại ngồi trong xe nhà họ Hạng và còn ở cùng với chú Tề nữa?

Còn Hạng Minh Chương khi đó thì đã hôn mê rồi... Sở Thức Sâm xâu chuỗi toàn bộ thông tin thì mới tỉnh táo phần nào.

Có người đá mạnh cho cửa phòng bật ra, ở nơi tối thui tối hù, Sở Thức Sâm ngay lập tức nhận ra hình bóng quen thuộc.

– Hạng Minh Chương!

Tên bắt cóc quăng Hạng Minh Chương vào phòng rồi đóng "sầm" cửa lại, thân xác cao lớn ngã rạp xuống sàn, biến thành một cái bóng đen sì.

Sở Thức Sâm bò dậy, nhích bằng đầu gối đến bên cạnh Hạng Minh Chương. Cậu bị trói tay, cúi người lại gần thì ngửi thấy mùi máu tanh lòm.

Hạng Minh Chương vội hỏi:

– Em có bị thương không? Có đau chỗ nào không? Bọn chúng có đánh em không?!

– Em không sao. – Sở Thức Sâm dùng má thay cho bàn tay mình, men theo tóc mai của Hạng Minh Chương rồi cọ vào lồng ngực anh, dính đầy chất dịch ấm nóng – Anh chảy máu rồi, anh bị thương có nặng không?

Hạng Minh Chương nói:

– Không sao đâu, anh muốn ngồi dậy.

Sở Thức Sâm duỗi một chân ra để Hạng Minh Chương gối lên, rồi gập gối lại để Hạng Minh Chương mượn sức ngồi dậy. Cả hai đều không thấy gì, chỉ nghe thấy hơi thở của đối phương.

Căn phòng này rất nhỏ, Hạng Minh Chương chật vật lắm mới ngồi dậy được rồi dựa vào vách tường. Sở Thức Sâm ngồi sát bên cạnh anh, vì không chạm tay được nên hai người cứ dính chặt lấy nhau, như hai con thú mệt rã rời bị rơi vào bẫy lúc đêm hôm khuya khoắt.

Hạng Minh Chương hỏi:

– Em có sợ không?

Sở Thức Sâm ngửi thấy mùi máu tỏa ra từ Hạng Minh Chương, cố gắng kiềm nén cơn giận:

– Em sợ anh có chuyện gì, anh mới là mục tiêu của hung thủ, nhưng em không ngờ chú Tề lại có vấn đề, chẳng lẽ...

Hạng Minh Chương suy sụp nói:

– Đúng vậy, là Hạng Hành Chiêu.

Sở Thức Sâm nhớ lại, sau khi lên xe, cậu nhìn thấy Alan, sau đó thì bị chích điện đến hôn mê. Vì ngất trong xe nên bên giám sát an ninh không nhận ra điều gì bất thường.

Chiếc Panamera chạy ra khỏi bãi giữ xe, chú Tề báo với người phụ trách nhóm vệ sĩ là Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm uống say, sẽ đón họ về nhà họ Hạng.

Mà Hạng Minh Chương thì đã báo trước với họ rằng sẽ có xe của gia đình đến đón, hai bên đều khớp nhau.

Chú Tề bảo mọi người tự lo liệu những chuyện sau đó, nếu có thắc mắc gì thì ông sẽ liên hệ với đại diện pháp nhân của Hư Cốc Uyển, cũng chính là chú của Hạng Minh Chương. Đến lúc đó Hư Cốc Uyển dọn dẹp đóng cửa, không muốn giải tán cũng phải giải tán.

Bảo vệ cho qua, chiếc Panamera không quay về Tịnh Phố mà chạy thẳng đến bến tàu, sau đó chú Tề bắt cóc Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm lên chiếc du thuyền này.

Sở Thức Sâm nghi hoặc:

– Ông nội anh bệnh nặng như vậy rồi, tại sao còn hại anh?

Tối đó ở trường đua ngựa, vẫn còn một sự thật nữa mà Hạng Minh Chương chưa nói:

– Hơn hai năm trước khi Hạng Hành Chiêu đột quỵ, anh đã ở ngay bên cạnh, khi đó ông ta ngã ngay dưới chân anh.

Hạng Minh Chương yên lặng nhìn Hạng Hành Chiêu co giật trong đau đớn, anh không đoái hoài, không cứu giúp. Mãi cho đến khi người xung quanh đi ngang qua phát hiện, Hạng Hành Chiêu mới được đưa vào bệnh viện và giữ được mạng sống.

Sở Thức Sâm nói:

– Vậy là lúc đó ông ta đã biết anh ôm lòng thù hận và đóng kịch suốt từ nhỏ đến lớn.

Hạng Hành Chiêu không chỉ biết Hạng Minh Chương hận mình mà còn hận đến mức chỉ mong ông biến mất khỏi cõi đời này. Ông tin tưởng và trọng dụng Hạng Minh Chương bao nhiêu thì cũng kinh hoàng và phẫn nộ bấy nhiêu.

Nhưng những năm đó Hạng Hành Chiêu đã dần dần từ bỏ quyền hành, Hạng Minh Chương thì ngày một bành trướng. Cổ phần, tài nguyên, sự ủng hộ, anh chẳng thiếu gì cả, Hạng Minh Chương đã lớn mạnh đến mức khó mà xô đổ được.

Vì thế Hạng Hành Chiêu đành phải mượn bệnh, giả vờ bị thoái hóa não, để Hạng Minh Chương lơi lỏng cảnh giác. Hai năm nay mỗi khi đến dịp đoàn tụ gia đình, chỉ cần nhắc tới Bạch Vịnh Đề là Hạng Minh Chương sẽ có cảm xúc bất thường, khiến Hạng Hành Chiêu càng thêm chắc chắn anh sẽ không từ bỏ ý đồ.

Hai ông cháu đều giấu nhẹm ý đồ của mình, nếu Hạng Hành Chiêu muốn an hưởng tuổi già và đoạt lại quyền lực thì bắt buộc phải diệt trừ Hạng Minh Chương.

Chờ đằng đẵng một năm trời, đầu xuân năm ngoái, Hạng Việt muốn mua cổ phần của Diệc Tư. Sở Thức Sâm nói:

– Mượn bữa tiệc trên du thuyền, Hạng Hành Chiêu quyết định ra tay.

Nếu một cá nhân gặp chuyện thì đầu tiên sẽ điều tra hiềm nghi từ thân thích, cho nên việc sát hại một mình Hạng Minh Chương có quá nhiều rủi ro.

Mà mọi việc trong vụ ký kết này đều xoay quanh "Sở Thức Sâm", một khi xảy ra chuyện thì người ta sẽ mặc định đây là vấn đề của nhà họ Sở, như vậy có thể đổ tội cho Lý Tàng Thu, người có động cơ hơn, đây giống như một thủ thuật che mắt vậy.

Quan trọng hơn là bữa tiệc được tổ chức trên biển, sự cố dễ được ngụy tạo thành tai nạn, hiện trường và chứng cứ đều khó bảo toàn.

Quả là một cơ hội tuyệt diệu. Cuối cùng Hạng Minh Chương cũng lĩnh ngộ ra rồi:

– Anh là mục tiêu, "Sở Thức Sâm" cũng vậy. Nếu chúng ta cùng chết trong một vụ "tai nạn" thì có thể ngụy tạo thành anh bị cậu ấy liên lụy.

Sở Thức Sâm nói:

– Tiếc là người tính không bằng trời tính, ông ta chưa tính được tới chuyện anh sẽ bùng hẹn không tham gia.

Hạng Minh Chương suy đoán:

– Bọn họ thuê Alan để đốt cháy du thuyền và lấy mạng anh với "Sở Thức Sâm", hắn chỉ nhận tiền làm việc nên sẽ không biết nội tình.

– Anh không xuất hiện nên thoát được một kiếp nạn. – Sở Thức Sâm nói tiếp – Alan tiếp tục thực hiện kế hoạch, giở trò trên du thuyền, giết chết "Sở Thức Sâm". Còn một điểm nữa, "Sở Thức Sâm" biết hắn giả mạo Trương Triệt, nên hắn cần phải diệt khẩu.

Da đầu Hạng Minh Chương tê rần:

– Thì ra là anh đã liên lụy tới "Sở Thức Sâm".

Sở Thức Sâm chợt nhớ tới lần đầu tiên cậu tới Tịnh Phố, cả nhà họ hàng quây quần với nhau. Thỉnh thoảng cậu ngẩng đầu lên thì sẽ thấy ngay cặp mắt Hạng Hành Chiêu đang nhìn mình chòng chọc.

Sau đó khi Hạng Hành Chiêu nhập viện, Sở Thức Sâm từng ở một mình với ông trong phòng chữa trị giây lát. Hạng Hành Chiêu nhìn cậu mãi, nói cậu không phải "Sở Thức Sâm", còn hỏi cậu là ai, là người như thế nào.

Khi đó cậu hơi chột dạ, tưởng Hạng Hành Chiêu nhìn ra sơ hở. Bây giờ nghĩ lại, thì ra Hạng Hành Chiêu sinh nghi nên đã thăm dò cậu.

Chắc chắn là vì Alan đã báo với người chủ thuê mình rằng "Sở Thức Sâm" đã chết.

Khi bọn họ bị theo dõi ở Quảng Châu, ở trong video, Alan nhìn chằm chặp vào tủ kính của cửa hàng băng đĩa, gần như là trợn tròn mắt. Cả tối nay khi Sở Thức Sâm vừa lên xe thì Alan đã vội vàng quay đầu lại.

Hắn đang xác nhận xem rốt cuộc "Sở Thức Sâm" này là ai.

Không có chi tiết nào là ngẫu nhiên, cũng không có điều kỳ lạ nào là vô cớ.

"Lạch cạch", cửa mở. Chú Tề cầm một tập tài liệu đi vào phòng. Ông ta ấn công tắc trên tường, ngọn đèn vàng mờ ảo ở vách tường sáng lên.

Sở Thức Sâm ngay lập tức nhìn rõ dáng vẻ Hạng Minh Chương lúc này. Mũi bầm tím, mặt sưng phù, gương mặt tuấn tú nhuốm đầy máu, trên cổ có dấu hằn ngón tay rất đáng sợ, bộ comple anh mặc thì chi chít bụi đất từ gót giày.

Chú Tề ra lệnh:

– Cởi trói cho cậu Hạng đi.

Alan tiến lên phía trước cởi dây thừng trói sau lưng Hạng Minh Chương, tiện thể liếc sang nhìn Sở Thức Sâm.

Hạng Minh Chương hỏi:

– Ý gì đây?

Chú Tề vứt xấp tài liệu cái "xoạch" xuống sàn, nói:

– Chúng mày bày binh bố trận hay lắm, nhưng mà chắc là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của cậu Sở là giả đúng không, nên tao vứt rồi.

Sở Thức Sâm lạnh lùng nói:

– Ông muốn thế nào?

Chú Tề nói:

– Nhưng cái này thì là thật, cậu Hạng ký đi.

Hai vai Hạng Minh Chương đau kinh khủng, hai cánh tay rã rời như muốn gãy tới nơi. Đợi chú Tề đi khỏi rồi khóa cửa lại, anh cắn răng giơ tay lên cởi dây thừng cho Sở Thức Sâm.

Xấp tài liệu vứt ngay bên chân, anh nhặt lên, vừa giở ra thì một cây bút máy lăn ra ngoài.

Sở Thức Sâm xoay xoay cổ tay, lập tức hỏi:

– Là gì vậy?

Hạng Minh Chương nhìn giấy trắng mực đen, nói:

– Di chúc của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro