C82

Chương 82:

Giáng sinh vừa đi thì tết Tây cũng gần tới, "mặt trận" dự án du lịch văn hóa này cũng đã khá dài. Ý của chính phủ là mau chóng hoàn thành việc đấu thầu để có kết quả trong cuối năm nay, đừng dềnh dàng đến sau Tết.

Thời gian không dư dả cho lắm, Sở Thức Sâm đã soạn được hồ sơ dự thầu bản thô rồi thì lập tức bắt tay vào soạn chi tiết lần một, làm cho cấu trúc logic thêm phần chặt chẽ.

Hồ sơ dự thầu phải đi kèm với đủ loại tư liệu nữa, thứ Hai đi làm, Sở Thức Sâm cho tổ thương vụ họp, chia nhiệm vụ rồi tổng hợp chỉnh sửa những tư liệu cần nộp.

Cuộc họp vừa kết thúc thì trung tâm hỗ trợ khách hàng của công ty gọi đến báo đội ngũ của công ty UT đã tới.

Dự án lần này có một số phần cứng Hạng Việt sẽ hợp tác với UT, hai bên cần bàn bạc chi tiết về việc trao quyền sản phẩm rồi ký hợp đồng trong hôm nay.

Sở Thức Sâm đích thân tới trung tâm hỗ trợ khách hàng để đón Owen. Lần cuối hai bên gặp mặt là ở buổi lễ ra mắt, từ sau khi xảy ra sự cố thì kế hoạch thay đổi 180 độ, cậu nói xin lỗi:

– UT được săn đón như vậy, cảm ơn anh đã sẵn lòng đợi chúng tôi.

Owen cười nhún vai:

– Hạng Việt còn dữ dội hơn đấy chứ, cảm ơn anh Hạng và thư ký Sở đã lựa chọn chúng tôi.

Đi dạo loanh quanh công ty một lúc, Sở Thức Sâm dẫn đội ngũ UT đến phòng họp của bộ phận tiêu thụ. Cậu hỏi Owen:

– Vẫn còn dư ít thời gian, anh muốn uống một ly cà phê chứ?

Owen rất vui lòng, theo Sở Thức Sâm vào phòng tiếp khách ngồi một lúc.

Các công ty đều có nhà máy đối tác riêng, giữa các nhà máy cũng sẽ tiết lộ vài tin tức trong ngành, Sở Thức Sâm định thăm dò biến động báo giá của các công ty khác.

Owen cũng đang quan tâm đến vấn đề này, bèn hỏi:

– Hạng Việt muốn điều chỉnh giá sao?

Điều đại kỵ trước khi xúc tiến hợp tác chính là thái độ mơ hồ, Sở Thức Sâm trả lời chắc như đinh đóng cột:

– Không, chúng tôi không có kế hoạch đó.

Uống cà phê xong thì đúng lúc này Hạng Minh Chương từ Hạng Việt cũ trở về, hai bên bắt đầu đàm phán. Sau khi chốt nội dung thỏa thuận, UT giao lại tài liệu thông tin.

Đáng lẽ định dùng bữa chung với nhau nhưng Owen phải về Nam Kinh để báo cáo với tổng công ty, nên đành phải hẹn lần sau.

Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm tiễn đội ngũ UT về xong thì vẫn chưa vội về tòa nhà văn phòng. Hai người tản bộ quanh khuôn viên công ty, vừa đi vừa thương lượng chuyện đấu thầu.

Không biết ai đã treo một quả châu lên cây thông ngoài vườn hoa, Sở Thức Sâm quan tâm hỏi:

– Vậy tối hôm đó anh có về thăm mẹ không?

– Có. – Hạng Minh Chương nói – Anh với mẹ đi dạo rồi nói vài chuyện.

Sở Thức Sâm nói;

– Bác gái có vui không?

Hạng Minh Chương nhớ tới nụ cười của Bạch Vịnh Đề dành cho mình, nói:

– Chắc là cũng vui.

Sở Thức Sâm hỏi:

– Vậy còn anh thì sao?

Giọng Hạng Minh Chương ráo hoảnh:

– Cũng bình thường, anh đã nói với mẹ chuyện hai đứa mình rồi.

Sở Thức Sâm dừng chân lại ngay, cậu từng cho rằng đây là bí mật mà cậu phải che giấu suốt cả đời này. Nhưng đến thế kỷ mới này, thái độ của bà Sở và Sở Thức Hội đã cho cậu biết, đồng tính không phải là một loại bệnh khó nói, hoàn toàn có thể bộc bạch với người thân.

Nhưng cậu không ngờ Hạng Minh Chương lại bộc bạch đơn giản đến thế, chỉ đi dạo rồi trò chuyện thế là xong, ít nhất cũng phải pha ấm trà chứ... Cậu hỏi:

– Bác gái có phản ứng thế nào?

Hạng Minh Chương trả lời:

– Mẹ hỏi anh có nghiêm túc không.

– Hết rồi ư? – Sở Thức Sâm nói – Tâm trạng bác ấy thế nào? Không tức giận chứ? Bác ấy có chấp nhận được không?

Với kinh nghiệm sống của Bạch Vịnh Đề, chưa có chuyện gì là bà chưa thấu suốt cả. Mà dù là có đi nữa thì Hạng Minh Chương vốn là người lạnh lùng kiêu ngạo từ trong xương máu, chưa bao giờ xem việc "công khai xu hướng tính dục" là vấn đề to tát, càng không quan tâm người khác nghĩ thế nào.

Nhưng anh quên mất, "Sở Thức Sâm" này là "hàng cổ" từ thế kỷ trước, chắc là rất bận tâm thái độ của người lớn. Anh an ủi:

– Em bình tĩnh đi, mẹ anh biết xu hướng của anh mà, mẹ chấp nhận được.

Sở Thức Sâm gật đầu trong mơ hồ, cứ như vẫn chưa hoàn hồn lại vậy.

Hạng Minh Chương thấy mình làm em sợ bở vía rồi, đang đắn đo không biết nên dỗ thế nào thì bỗng nhiên Sở Thức Sâm nói:

– Nếu bác gái đã không phản đối, vậy em cũng nên chính thức đến nhà thăm hỏi.

Hạng Minh Chương cười bảo:

– Em đến thăm hỏi mấy lần rồi mà.

– Đâu có giống nhau. – Sở Thức Sâm tỏ ra vô cùng trịnh trọng – Ý nghĩa của việc đến nhà thăm hỏi là để thể hiện cho mẹ anh thấy em đã chọn con trai của bác làm bạn đời, để bác yên tâm, cũng như là để bác bảo đảm giùm em rằng anh sẽ không yêu đương với ai khác nữa.

Hạng Minh Chương nghe mà khờ luôn, quy củ văn vở thời xưa nhờ những chữ "chọn làm bạn đời" của Sở Thức Sâm mà bao nhiêu cổ hủ bay biến hết, chỉ còn lại trái tim đập bồi hồi.

Anh nói:

– Vậy qua đợt này cũng là tới nghỉ Tết rồi, chúng ta cùng đến thăm mẹ anh.

– Được. – Sở Thức Sâm đồng ý, bỗng khựng lại một giây, tự nói với bản thân – Ôi trời ơi, không ngờ mình sắp đón Tết ở thế kỷ 21 rồi.

Trước khi nghỉ lễ, nhóm dự án đi sớm về khuya để bứt tốc trong giai đoạn quyết thắng này.

Sở Thức Sâm sửa đi sửa lại hồ sơ hết sáu lần mới ra được bản hoàn chỉnh, sau đó hừng hực khí thế hoàn thành tài liệu thuyết trình.

Thời gian thuyết trình tổng cộng là một tiếng đồng hồ, bao gồm cả phần mở màn và giải đáp. Sở Thức Sâm tập đi tập lại nhiều lần, điều chỉnh tốc độ nói đến mức tối ưu.

Một ngày trước khi đấu thầu, Hạng Minh Chương thu xếp mọi việc ổn thỏa. Cả ngày chưa kịp uống ngụm nước nào, anh cầm ly rỗng từ văn phòng đi ra, phát hiện trong phòng thư ký không có ai.

Pha ly trà sâm trong phòng trà nước, Hạng Minh Chương cầm ly đi tản bộ ngang khu văn phòng và khu vực nghỉ ngơi, xem như là hoạt động gân cốt. Khi đi ngang qua một bốt họp, anh không cầm lòng được mà dừng chân.

Bốt họp được thiết kế theo dạng không gian bán mở với toàn bộ mặt ngoài là kính, nhỏ hơn phòng họp bình thường. Không biết Sở Thức Sâm đã ở đây bao lâu, áo vest bên ngoài đã cởi, tay áo sơ mi xắn lên một đoạn, chỉ để hở cổ tay, mu bàn tay nổi cộm gân xanh khi viết lên bảng trắng.

Đây là lần đầu tiên Sở Thức Sâm "luộm thuộm" ở công ty, tuy đã trốn trong bốt họp nhưng vẫn còn bắt mắt chán.

Hạng Minh Chương ỷ mình quyền cao chức trọng, không thèm cả gõ cửa đã đi thẳng vào từ cửa sau, khẽ khàng đứng ở cuối bàn dài.

Sở Thức Sâm chuyên tâm quá nên không phát hiện ra, trong miệng còn đang lẩm nhẩm đọc. Mãi cho đến khi giọng khàn đặc cậu mới nắm tay che lên miệng ho hắng vài tiếng.

Trà sâm vừa đủ ấm, Hạng Minh Chương nói:

– Nghỉ một lát đi.

Sở Thức Sâm giật mình quay đầu lại:

– Anh vào từ khi nào thế?

Hạng Minh Chương lại gần đưa ly trà sang, bảo:

– Em tập trung quá rồi đấy.

Sở Thức Sâm nhận ly trà giải khát, trà nóng vừa thấm nhuần vào cổ họng thì cậu lại thấy mệt hơn, sẵn có chỗ dựa đây nên tha hồ yêu cầu:

– Anh Hạng, anh lau bảng giúp em được không?

Hạng Minh Chương nghe lời làm theo, lau sạch sẽ chi chít chữ trên bảng. Hai người đều căng thẳng vì cuộc đấu thầu này rồi nên anh không muốn bàn công việc nữa, anh bảo:

– Ngày mai em mặc đồ gì?

Sở Thức Sâm nói:

– Comple đen.

Hạng Minh Chương dặn dò:

– Hôm nay về ngủ sớm để lấy tinh thần đi.

Sở Thức Sâm xem lại những phi vụ lúc trước, khi đấu thầu kết thúc, có một số bên A sẽ đàm phán với hai công ty có điểm số cao nhất để mặc cả cái giá cuối cùng.

Dự án này do chính phủ cầm trịch, chắc chắn sẽ đối xử bình đẳng như nhau, không có thêm công đoạn nào dư thừa. Vì vậy nhất định phải nắm chắc cơ hội trong buổi đấu thầu, dốc hết sức lực mà thể hiện.

Trên bảng không còn chữ nào, đầu óc của Sở Thức Sâm cũng trắng xóa. Tất cả nội dung đều được cậu ghi tạc trong tim, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Uống hết ly trà sâm, cậu ước hẹn với Hạng Minh Chương:

– Nếu hoàn thành thuận lợi, em mong khi xuống sân khấu sẽ được nghe anh chúc mừng.

Đại hội đấu thầu được tổ chức tại Hội trường Nhân dân thành phố với sự tham gia của ban giám khảo trong hội đồng thẩm định, đại diện đến từ các đơn vị đồng tổ chức, đội ngũ từ các công ty đấu thầu. Bất kể là tính theo số lượng người tham gia hay là thời gian diễn ra thì quy mô của đại hội đấu thầu này phải nói là cực kỳ trọng đại.

Hạng Việt có tổng cộng năm người, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm cùng mặc comple đen nhưng khác kiểu dáng, đi cùng còn có Bành Hân, Mạnh Đào và Hạng Như Tự.

Sở Thức Sâm đã thuộc nằm lòng quy trình, điểm danh xong thì sẽ mở vali công khai để nộp hồ sơ. Sau khi tất cả mọi người vào hội trường, các lãnh đạo của hội đồng thẩm định ngồi ở dãy ghế đầu tiên, Hồ Tú Sơn ngồi ở chính giữa.

Trải qua bao nhiêu lần sàng lọc, đến giai đoạn này chỉ còn lại 12 công ty. Bốn công ty có khả năng cạnh tranh mạnh mà phía chính phủ đã khảo sát, ngoài Hạng Việt ra thì còn có Trí Tuệ Sáng Tạo và hai công ty khác.

Hồ Tú Sơn phát biểu mở màn, chủ tịch hội đồng đọc quy tắc đánh giá sau đó bắt đầu công bố thông tin về buổi đấu thầu.

Mạnh Đào phụ trách ghi chép dữ liệu, có bảy công ty đã điều chỉnh báo giá, bao gồm cả Trí Tuệ Sáng Tạo. Giá thầu được xếp từ thấp đến cao, báo giá của Hạng Việt hiện đứng thứ ba từ dưới đếm lên.

Sở Thức Sâm nhìn trực diện về phía trước, mặt không một biểu cảm, khóe mắt có liếc thấy Lý Hành quay đầu lại nhìn mình một cái.

Bành Hân khẽ bảo:

– Tối qua tôi mơ thấy ngựa.

Sở Thức Sâm không hiểu:

– Là ý gì?

Bành Hân:

– Tôi tra thử Chu Công Giải Mộng (*), là điềm lành.

(*) một tính năng AI chuyên giải đọc những giấc mơ

Hạng Minh Chương nói bằng giọng điệu phản mê tín:

– Vậy anh lên rút thăm đi, rút được bốn vị trí đầu thì xem như linh nghiệm.

Nói về thuyết trình thì càng sớm càng tốt, chứ càng về sau ban giám khảo càng mệt mỏi, rất khó để lại ấn tượng sâu sắc. Bành Hân không phụ kỳ vọng của mọi người, giúp Hạng Việt bốc được vị trí thứ ba.

Các lãnh đạo di chuyển đến phòng họp đa phương tiện, đội ngũ của công ty rút được vị trí đầu tiên đang làm công tác chuẩn bị.

Vào những lúc thế này thì việc chờ đợi trở nên chóng vánh hơn bao giờ hết, Sở Thức Sâm uống hai hớp nước suối, xem đồng hồ đeo tay, rồi cũng đến lượt bọn họ.

Phòng họp đa phương tiện có diện tích lên tới trăm mét vuông, ban giám khảo ngồi ở bên hông sân khấu, ngồi bên dưới là các lãnh đạo đến từ Bắc Kinh và những địa phương khác.

Đầu tiên là thuyết trình về mảng kỹ thuật, Hạng Minh Chương thuyết trình chính, Hạng Như Tự hỗ trợ giải đáp câu hỏi.

Ánh đèn tối dần, chỉ còn lại quầng sáng hắt ra xung quanh màn chiếu. Hạng Minh Chương đứng trên sân khấu, cao lớn và tuấn tú, mỗi một cử chỉ đều vô cùng hút mắt.

Sở Thức Sâm đã đọc không sót một chữ toàn bộ hồ sơ dự thầu trong những năm qua, trong những năm Hạng Việt bắt đầu phát triển, quá nửa số dự án đều do một tay Hạng Minh Chương chỉ đạo thực hiện.

Trong tích tắc tâm hồn cậu treo ngược cành cây, màn thuyết trình đã bắt đầu. Phong cách thuyết trình của Hạng Minh Chương ăn khớp với chủ đề của phương án, rất vững vàng và thực tế, không thêm bất kỳ một viên gạch thừa cũng như không có bất kỳ lời nói nào mập mờ vô nghĩa.

Hạng Minh Chương là sự kết hợp của trường phái lý thuyết và trường phái trải nghiệm, chỗ nào cần nhanh thì sẽ nhanh, chỗ nào cần chậm thì sẽ rất chậm rãi. Tuy phong thái của anh vẫn ung dung nhưng cách giảng giải thì biết thu biết thả đúng lúc.

Sở Thức Sâm nghe tới mê mẩn, chợt nhớ tới buổi họp trước khi hai người đi Bắc Kinh. Hạng Minh Chương đã làm được những gì mà anh nói lúc đó, chức năng rõ ràng, kết nối module mượt mà, hệ thống toàn diện và ổn định.

Toàn bộ phương án kỹ thuật đã thể hiện rất rõ trình độ của Hạng Việt, yêu cầu của bên A và đặc điểm của hệ thống. Đó là mạnh mẽ, ổn định, chính xác.

Hạng Minh Chương kết thúc bài thuyết trình sớm hơn hai phút so với dự kiến, sau đó anh gập người cúi chào ban giám khảo.

Tiếp theo là mảng thương vụ, Sở Thức Sâm đứng dậy chỉnh trang. Khi đi lên sân khấu, cậu và Hạng Minh Chương sượt qua vai nhau, ánh nhìn giao thoa trong một khoảnh khắc, mu bàn tay chạm vào nhau.

Sở Thức Sâm bước lên sân khấu trong ánh mắt đổ dồn của mọi người, bên dưới khán đài mờ mờ ảo ảo, bỗng chốc cậu thấy không được chân thực.

Ở không thời gian này, cậu làm việc cho Hạng Việt, từng không hiểu "công ty công nghệ" là như thế nào. Cậu chẳng có kiến thức với bất kỳ thứ gì, mới tiếp xúc với bàn phím đã vô cùng kinh ngạc, lần đầu đăng nhập vào hệ thống thì cực kỳ tò mò, đặt chân vào trung tâm dữ liệu thì sững sờ tới độ không nói nên lời.

Mày mò tới lúc này, cuối cùng Sở Thức Sâm cũng đã được đứng lên sân khấu thuyết trình.

Cậu từng chứng kiến màn thuyết trình nhã nhặn thuần thục của Trạch Phong, màn thuyết trình nhạy bén linh hoạt của Bành Hân. Mới nãy thì được nhìn thấy màn thuyết trình đầy khí thế và mạnh mẽ, không kém phần sắc bén của Hạng Minh Chương, là một minh chứng trọn vẹn cho khả năng vượt trội của anh.

Bây giờ thì đến lượt bản thân mình.

Sở Thức Sâm cầm micro lên, âm giọng rõ nét lan khắp phòng họp:

– Kính thưa các vị lãnh đạo, sau đây tôi xin trình bày về phương án thương vụ của Hạng Việt.

Màn chiếu sáng lên, Sở Thức Sâm dùng năm phút đầu để nói sơ mục lục, khi bài thuyết trình chính thức bắt đầu, một nhóm biểu đồ chiếm hết màn hình lớn.

Hệ thống có rất nhiều module, Sở Thức Sâm chia nhỏ báo giá cho từng hạng mục được liệt kê trong hồ sơ kỹ thuật. Mỗi một số liệu đều được tính toán và triển khai nhiều lần, chỉ cần nhìn sơ qua là biết.

Ngoài ngân sách dự tính của hệ thống, Sở Thức Sâm còn kể đến những chi phí tiềm ẩn trong dự án, cũng chính là khoản đầu tư nhân lực cho công tác đào tạo, bảo trì và nâng cấp vận hành sau này.

Cậu nói:

– Rất nhiều công ty cố ý bỏ sót phần này với mục đích tạo nên hiệu quả "trông có vẻ" tiết kiệm ngân sách cho bên A, đợi sau khi dự án được triển khai mới bắt đầu thêm vào, không chỉ làm trì hoãn tiến độ mà còn gây xích mích nội bộ hai bên. Vì thế, nguyên tắc của tôi là công khai minh bạch, giấy tờ rõ ràng. Nói một cách bình dân là, bất kỳ chuyện gì liên quan đến tiền, vấn đề không nằm ở việc tiêu tốn bao nhiêu mà quan trọng nhất là phải biết chính xác mỗi một khoản tiền được tiêu vào đâu.

Sở Thức Sâm nói xong về vấn đề nhân lực thì quay trở lại trình độ phần cứng của công ty. Buổi khảo sát hiện trường trước đó rất thành công, khả năng nghiên cứu phát triển và các thiết bị của Hạng Việt đều thuộc tốp mũi nhọn trong ngành, cậu phải nhấn mạnh vào ưu thế này.

Cũng giống như khi so sánh hai sản phẩm, một cái đắt một cái rẻ, giá cả có tác động rất rõ rệt. Muốn giúp khách hàng chống lại cám dỗ của giá rẻ thì phải đánh vào nhu cầu của họ, nêu bật lên hiệu quả chi phí.

Sở Thức Sâm nói:

– Quyền lựa chọn nằm ở phía chính phủ, tôi chỉ muốn làm rõ cho các vị thấy, điều mà dự án này cần thật sự là gì, là một công cụ cao cấp có thể giải quyết vấn đề trong thời gian dài, chứ không phải là sự hài lòng ngắn hạn với mức giá chỉ thấp hơn vài chục phần trăm.

Hạng Minh Chương ngồi ở dưới khán đài, thỉnh thoảng ngó xem phản ứng của ban giám khảo, phần lớn là anh nhìn Sở Thức Sâm. Bàn tay mới được chạm nhẹ vào em đặt trên đùi, lòng bàn tay ấp vào nóng ấm cả chân.

Bài thuyết trình của Sở Thức Sâm cực kỳ toàn diện, sau khi kết thúc thì lập tức vào phần giải đáp.

Cậu không dẫn theo trợ lý, từ khi dự án bắt đầu cho tới bây giờ, không ai rõ về mảng thương vụ hơn cậu cả. Hồ Tú Sơn, chủ tịch hội đồng, chuyên viên kỹ thuật, mỗi người tập trung vào một khía cạnh khác nhau, nhưng cậu vẫn đáp vô cùng trôi chảy.

Bầu không khí trong phòng họp ngày một sôi nổi, thời gian trả lời câu hỏi ước chừng mất hai mươi phút thì Sở Thức Sâm chỉ mất có mười ba phút.

Hạng Minh Chương chợt nhớ tấm bảng trắng chi chít chữ trong bốt họp mà anh đã lau đi, thì ra chúng là những suy đoán cho khoảnh khắc này mà Sở Thức Sâm đã đưa ra dựa trên hiểu biết và nhiều lần phân tích của mình.

Còn bảy phút cuối cùng, các giám khảo thủ thỉ bàn bạc một lúc rồi ai nấy đều gật đầu lia lịa.

Hồ Tú Sơn ghé lại gần micro, hỏi thêm hai câu bên ngoài, cuối cùng nói bằng giọng có vẻ rất quan tâm:

– Hạng Việt chuẩn bị khá đầy đủ, xem ra đã đầu tư rất nhiều.

Sở Thức Sâm nói:

– Từ khi dự án này được công bố, Hạng Việt chỉ có một mục đích duy nhất, đó là giành được nó và biến nó thành hiện thực.

Hồ Tú Sơn hỏi:

– Hạng Việt đánh giá như thế nào về mức độ tự tin của mình cho dự án này?

Sở Thức Sâm ấn nút, bài thuyết trình giở sang trang cuối, trên màn hình hiện lên logo của Hạng Việt và Diệc Tư. Cậu trả lời:

– Hai logo trên màn hình đây về sau sẽ nằm trong danh sách nhà thầu của dự án.

Kết thúc bằng một câu nói đầy chí khí, Hồ Tú Sơn hơi sững sờ một lát, sau đó ông là người đầu tiên cho một tràng pháo tay.

Bên dưới khán đài vỗ tay nhiệt liệt, Sở Thức Sâm đã kết thúc bài thuyết trình của mình. Cậu những tưởng thần kinh mình sẽ thả lỏng ngay chứ, nhưng không ngờ lại bắt gặp trái tim mình từ đầu chí cuối vẫn lay đúng nhịp như vậy, thì ra cậu không hề thấy căng thẳng chút nào.

Cậu từng diễn thuyết trong phòng họp tầng hai của ngân hàng Phục Hoa, từng phát biểu ở sảnh nghị sự ở Công đoàn Ngân hàng. Lần nào cũng giống như lúc đàm phán dưới lưỡi dao nòng súng, chỉ có sự kiên định mà thôi.

Cậu bước xuống sân khấu về lại chỗ ngồi, Hạng Minh Chương đứng hẳn dậy mà vỗ tay.

Cậu hỏi:

– Em làm được chưa anh?

Trang cuối cùng không đề tên người thuyết trình, giữa muôn vàn câu chúc mừng và nghị luận sôi nổi xung quanh, Hạng Minh Chương khẽ nói:

– Chúc mừng em, Thẩm Nhược Trăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro