Chương 11: Hỗn loạn (H nhẹ 🍣)


[Không được gọi tên anh ta]

Mưa lớn gào thét bên ngoài.

Tuy nhớ đến tinh thần thể sói đen ở trên lầu, nhưng dường như đã được chó phốc nhỏ vỗ về, Khương Nam Vũ thấy vẻ mặt của Liên Tiêu vẫn như thường lệ, nhịp tim lo lắng cũng dần bình tĩnh lại.

Chắc... không phải vấn đề gì nghiêm trọng đâu nhỉ?

Tin nhắn điện thoại nhận được cảnh báo màu cam về mưa lớn, trong nhà lại bật sáng đèn bàn tỏa ra màu cam êm dịu, thấm đượm sự ấm áp và yên bình.

Thực phẩm trong tủ lạnh có đủ cả, Liên Tiêu cho Khương Nam Vũ một bát mì hoành thánh đơn giản, tự đi dọn dẹp phòng khách đã bị con sói đen nổi điên tàn phá bừa bãi.

Khương Nam Vũ húp mì nhai từ từ, còn rất kinh ngạc bảo: "Liên Dự~ phía dưới của anh nhìn ngon quá đi!"

Liên Tiêu ho khan, suýt nữa làm rớt chiếc ghế đẩu trong tay.

Buổi tối, hai người tựa vào chiếc giường lớn trong phòng cho khách, tâm tư của Khương Nam Vũ rất dễ hiểu, trong chớp mắt đã chăm chú vào cái máy chiếu đặt cạnh tủ đầu giường, còn khá hiếu kỳ.

"Sao anh còn đặt máy chiếu trong phòng cho khách thế?" Cậu lẩm bẩm, "Phòng ngủ chính đâu có thấy anh đặt bao giờ, vả lại chẳng phải phòng cho khách có TV sao?"

"Ừm..." Liên Tiêu im lặng, không biết trả lời thế nào.

Có thể trả lời làm sao đây, lẽ nào nói thẳng là vì để không đánh nhau với anh hắn trong lúc chọn kênh để xem, cho nên dứt khoát tách hai người ra à ?

Cũng may Khương Nam Vũ không cố đòi câu trả lời, kết nối với máy chiếu, rồi bình thản xem phim của mình.

Liên Tiêu không thể nào yên được khi ở bên cạnh cậu.

Hắn nhéo ngón tay Khương Nam Vũ, nhỏ giọng nói: "Nam Nam, em không muốn hỏi anh cái gì sao?"

"Ưm..." Khương Nam Vũ mải mê dán mắt vào máy chiếu, lại bắt đầu cắn móng tay, "Hỏi, hỏi gì chứ..."

Trong loa đột nhiên phát ra tiếng đùng đùng, Khương Nam Vũ sợ hãi run rẩy vai.

Cốt truyện đầy kịch tính, nữ chính bị tai nạn xe, bùng lên hàng loạt vụ nổ liên tiếp, sau đó bị kẻ phản diện kéo đi với thân thể tàn tạ.

Khi mở mắt ra lần nữa, thì đã bị tẩy não, trở thành công cụ điều khiển của kẻ phản diện.

Khương Nam Vũ ôm đầu gối nhẹ giọng hỏi: "Cô ấy... thật sự sẽ quên đi tất cả sao?"

Liên Tiêu không nói gì, ở bên cạnh cậu, hai người yên lặng theo dõi diễn biến cốt truyện.

Mãi đến cuối phim, nam chính phóng xe trên đường đua quay đuôi xe dừng lại ngay trước mặt nữ chính, dùng cán dao tháo mở mũ bảo hiểm của cô, đôi mắt cả hai nhìn nhau thắm thiết.

Đôi vai căng thẳng của Khương Nam Vũ  cuối cùng cũng hơi thả lỏng.

Liên Tiêu nhéo ngón tay cậu, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của cậu, giọng nói hòa vào bài hát kết thúc của phim, đâm ra có mấy phần mơ hồ.

"Không đâu."

"Ồ..." Khương Nam Vũ chớp mắt, quay đầu lại, mỉm cười ấm áp với Liên Tiêu: "Vậy em hỏi xong rồi."

Liên Tiêu nhìn nụ cười của cậu, cảm thấy hơi ngứa răng.

Trong chốc lát, trái tim như được bao bọc trong làn nước mờ mịt sương mù, lại giống như được xếp gọn cạnh bên một lò sưởi ấm áp, có thể nghe thấy tiếng lách chách khi ngọn lửa bốc cháy.

Có lẽ buổi tối hôm nay đã bị hoảng sợ, nên Khương Nam Vũ ngủ không yên, hơi cau mày, thỉnh thoảng lại khẽ run.

Mà Liên Tiêu lại càng tệ hơn.

Cơn đau đớn đã dồn nén suốt gần cả một ngày bỗng cuộn trào mãnh liệt trong đêm,  Liên Tiêu kiềm lại sức lực muốn ôm chặt Khương Nam Vũ, tham lam hít ngửi mùi hương trên cơ thể cậu, nhưng cơn kích thích đột ngột trong người cứ bùng lên hết đợt này đến đợt khác.

Hắn run rẩy hít một hơi thật sâu, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Khương Nam Vũ, hun nước da trắng nõn của cậu trở nên đỏ bừng.

Chỉ cần nhắm mắt lại, Liên Tiêu sẽ không có cách nào phân rõ suy nghĩ của bản thân và sói đen, rõ ràng ngày thường thì như sống tách rời nhau, nhưng lúc này vẻ thú tính đã hòa làm một.

Muốn cắn xé, muốn hủy hoại, muốn chiếm giữ.

Liên Tiêu thở gấp hỗn loạn, đổ mồ hôi đầm đìa.

Hắn nhìn chằm chằm Khương Nam Vũ trong ngực.

Vì sao, vì sao đã tận mắt nhìn thấy tinh thần thể đáng sợ mất kiểm soát, nhưng vẫn có thể bình yên dựa vào lồng ngực hắn, trông thật đáng thương, dáng vẻ như thể muốn lấy đi bất cứ thứ gì cũng được.

Lúc này Liên Tiêu dường như đã suy nghĩ rất nhiều.

Nỗi sợ hãi của người xung quanh, nỗi đau buồn của cha mẹ, lời nhắc nhở của bác sĩ.

Do dự khi phải đối mặt với độ xứng đôi 100%.

...Và, Liên Dự nhìn hắn, từng câu từng chữ, lời thốt ra kiên định lại lạnh lùng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, những điều này giống như bọt xà phòng vỡ tan vào không trung.

Hắn chỉ cảm nhận được Khương Nam Vũ kề trên bả vai hắn, kèm theo sự ấm áp ngọt ngào.

[...Anh sẽ quên em sao?]

Không, sẽ không, không thể nào.

Liên Tiêu ôm chặt đầu, toàn thân phát run.

Trong lúc hốt hoảng, hắn lại nghe thấy tiếng sói tru, như tiếng ma quỷ ở bên tai, khiến hắn rơi vào cơn ác mộng.

Hắn chợt mở bừng mắt, đôi mắt xanh xám chứ đầy vẻ hung ác thờ ơ, cơ thể mềm mại hòa vào ánh trăng trong ngực tràn đầy hấp dẫn chết người đối với hắn, như thể đó là liều thuốc cứu mạng của hắn, có thể chữa lành cơn đau dữ dội như đang xé toạc lồng ngực hắn, dụ dỗ hắn không ngừng tiến lại gần, hít ngửi, liếm láp...

Sau đó, cắn xé nuốt vào bụng.

Khương Nam Vũ bị giật mình tỉnh giấc vì cơn đau nhoi nhói ở bên cổ.

Trong lúc mơ hồ chỉ cảm giác cơ thể bị một cái bàn ủi nặng trịch nào đó đè lên, cậu hé miệng, vô thức thì thầm gọi tên "Liên Dự".

Nhưng người ở phía trên mình nghe được lời này phản ứng càng thêm dữ dội, bàn tay to mạnh mẽ kìm chặt cằm cậu, môi lưỡi nóng bỏng áp sát.

Khương Nam Vũ bỗng bừng tỉnh.

Chưa nói được lời nào, nam nhân ở phía trên đã nhay cắn môi dưới của cậu, nút đầu lưỡi cậu mặc lòng quấn quýt, nóng lòng hút lấy tuyến nước bọt nhớp nháp, mút cho tê đầu lưỡi cậu.

Khương Nam Vũ nức nở, vừa ngước mắt lên, đã bắt gặp đôi mắt trống rỗng màu xanh xám, tim chợt đập thình thịch.

Con ngươi của nam nhân đỏ hoe, như thể đã chịu thiệt thòi gì đó rất lớn, mơ hồ nói không rõ: "Không được, gọi tên anh ta."

"Không gọi, em không gọi nữa..." Khương Nam Vũ đau lòng hôn lên bờ môi của hắn, chỉ cho rằng hắn bị tinh thần thể ảnh hưởng, làm rối loạn nhận thức của chính mình, cùng nảy sinh ra sự bài xích với cái tên này.

"Anh muốn nghe em gọi gì?"

Liên Tiêu cau chặt mày.

Ý thức của hắn không rõ ràng lắm, nhưng trong tiềm thức lại ngăn mình nói ra cái tên "Liên Tiêu", sự vùng vẫy trong đôi mắt càng lúc càng kịch liệt, u ám tối tăm đến mức gần như có thể nhỏ ra nước.

Tim Khương Nam Vũ đau nhói từng cơn, ngón tay khẽ vuốt ve hàng lông mày anh tuấn của hắn, nhịn xuống nỗi xấu hổ, thấp giọng dỗ hắn: "...gọi 'ông xã' được không?"

Hai mắt Liên Tiêu đột nhiên sáng lên, ngậm môi Khương Nam Vũ vừa mút vừa cắn, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong miệng Khương Nam Vũ tùy ý khuấy đảo, cuốn lấy đầu lưỡi cậu hút chùn chụt cực kỳ dữ dội.

Nước bọt hòa quyện vào nhau trượt xuống khóe môi, Liên Tiêu thè chiếc lưỡi thô to liếm sạch vệt nước lấp lánh kia, , liếm cằm Khương Nam Vũ đến nỗi ửng đỏ, rồi lại chậm chạp gọi cậu "Nam Nam", gọi cậu "vợ ơi".

Hắn hôn rất mãnh liệt, Khương Nam Vũ chỉ cảm thấy môi lưỡi đau xót tê dại, hoàn toàn khác xa với mọi ngày.

Kể từ sau nụ hôn trên đỉnh núi hôm đó, Liên Tiêu thường sẽ hôn cậu, nhưng đa số đều là hôn một chút rồi thôi, hôn chụt lên môi, ngậm đầu lưỡi mút nhẹ một cách dịu dàng, là đã khiến cho cậu mặt đỏ tim đập.

Nhưng Liên Tiêu của bây giờ như muốn ăn cậu, dưới sự tấn công của hắn, Khương Nam Vũ mềm nhũn cả người, nhưng lại không hề có ý chống cự.

Liên Tiêu nút môi dưới của cậu dùng răng nhay cắn, một tay mò vào vạt áo cậu, bụng ngón tay vuốt ve hõm eo mượt mà, lại nhanh chóng lần xuống lưng quần, mạnh tay vê tròn nhàu bóp hai má mông mềm mịn múp thịt.

Đụng chạm thân mật như thế này với người khác là điều quá xa lạ, Khương Nam Vũ có chút mất tự nhiên muốn khép chân lại, nhưng đã bị Liên Tiêu gắt gao chen vào, bắp đùi mềm mại của cậu cách lớp áo cọ lên khối cơ bắp săn chắc ở eo của nam nhân.

Phía dưới của hai người thình lình chạm vào nhau, vẻ hưng phấn trong đôi mắt đỏ tươi của Liên Tiêu ngày càng nồng đậm, thở ồ ồ hạ eo cứ thế chọc vào cậu, cặc bự thô to sưng tấy, tùy tiện đưa đẩy đâm chọc khắp chốn, đầu khấc to như quả trứng gà cạ vào hai viên bi đang run rẩy, rồi lại thúc cặc đụng tới dương vật hơi cương ở phía trước.

Khương Nam Vũ rên rỉ thành tiếng, hai chân run bần bật, xung quanh mép âm đạo không chịu được ướt nhẹp một bãi.

"Nam Nam... Nam Nam..." Liên Tiêu một tay nâng eo cậu lên, tay kia dứt khoát  lột quần cậu xuống, rồi thả con rồng thịt nóng hổi sắp bốc khói dưới háng mình ra, hung hăng chen đầu cu vào giữa khe chân cậu hì hục mài tới mài lui.

Ướt càng thêm ướt.

"Ha...ưm~"

Khương Nam Vũ run rẩy thở hổn hển, Liên Tiêu ở phía trên quá nóng, nóng đến mức cậu không biết mình đã bị thiêu đốt từ lúc nào, dương vật cương cứng không chịu nổi, hột le sưng đỏ phồng lên, nhưng cậu lại bị gắt gao siết chặt không có cách nào cựa quậy, không chịu được nữa bèn nhẹ nhàng hẩy lồn hòng cọ háng trên người Liên Tiêu.

Nhưng dưới sự hưng phấn tột độ của Liên Tiêu hắn không cảm nhận được có gì đó quá mức ẩm ướt lạ thường, hung dữ hôn một cái lên môi Khương Nam Vũ, sau đó cúi đầu, rê đầu lưỡi một đường vừa liếm vừa cắn xuống tới bụng dưới của cậu, muốn ngậm dương vật cậu vào miệng.

Nhưng trong giây tiếp theo, cả người chợt dừng lại.

_____________________
[ảnh lên cơn điêng r duma em thụ kỳ, kỳ này nát bím 😇]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro