Chương 48: Bình tĩnh
[Tôi nghĩ cô tìm nhầm đối tượng để tâm sự rồi]
Quán cà phê trên cao(*) sang trọng và tinh tế.
(*) sky coffee
Phục vụ bưng món điểm tâm ngọt đặt trên bàn, thỏ thẻ giới thiệu cách làm món điểm tâm, rót hồng trà pha xong cho hai vị khách, hỏi có muốn thêm chút đường hay sữa không.
Khương Nam Vũ lắc đầu, cảm ơn ý tốt của cô, Karin ở bàn tròn nhỏ đối diện nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo.
"Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Karin Comet." Cô ta cười nói, "Xin chào."
"Xin chào." Khương Nam Vũ dùng tiếng phổ thông nói chuyện với cô ta, "Tôi là Khương Nam Vũ."
Giọng của cậu dịu dàng, ngữ điệu đúng chuẩn êm tai, dáng dấp không hề tỏ ra vẻ không thoải mái gì dù chỉ là một chút.
Karin nhướng mày ngạc nhiên, cười nói: "Thực ra tôi đã dặn họ tìm người phiên dịch tới đây, nhưng bây giờ xem ra chắc là không cần nữa rồi."
Trong giọng nói của cô ta luôn mang theo một cảm giác thượng đẳng(*), Khương Nam Vũ cụp mắt nhấp một ngụm hồng trà, sói đen cúi xuống dưới chân cậu, nằm úp sấp một cách miễn cưỡng, đôi mắt sói âm u nhìn chằm chằm Đại tiểu thư ở trước mặt.
(*) (tự cho mình hơn hẳn người khác.)
Karin nhìn con sói đen thuộc về Liên Tiêu kia, không cam lòng véo ngón tay.
Cô đưa tay ra sau, một vệ sĩ tiến lên trước, đưa qua một tập hồ sơ, Karin đẩy tới trước mặt Khương Nam Vũ.
"Cậu có thể xem trước một chút."
Khương Nam Vũ không hiểu ý của cô, nhưng vẫn làm theo lời mà nhận lấy tập hồ sơ, lật ra trang bìa.
Cậu hơi sững sờ.
Thế mà lại... là tập hồ sơ về Liên Tiêu.
Nói bằng tiếng phổ thông để giao tiếp hằng ngày vẫn khá thạo, nhưng những thuật ngữ chuyên môn trong tập hồ sơ này, khiến đầu lông mày Khương Nam Vũ phải nhíu vào nhau, nhưng lại đọc vô cùng tỉ mỉ, thậm chí còn mở điện thoại, tra nghĩa của vài từ phức tạp.
Karin ngồi đối diện, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện vẻ giễu cợt.
Đọc xong tập tài liệu một cách trắc trở, Khương Nam Vũ mím môi, cụp mắt nhìn Đô Đô ở bên chân cậu.
Chứng rối loạn tinh thần thể...
"Thế đấy." Karin mỉm cười nói, "Tin là cậu đã hiểu ý của tôi rồi."
"Độ xứng đôi tinh thần thể của tôi với T cao tới 82%." Cô ta đưa qua tập tài liệu thứ hai, chỉ có một tờ giấy mỏng.
"Tuy hiện tại độ tuổi của tôi chưa nằm trong phạm vi kết duyên, nhưng chuyện này chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, kết quả kiểm tra của tôi cùng độ chuẩn xác của hệ thống chênh lệch khoảng 0.05%, hoàn toàn chắc chắn."
"Khương này." Cô ta mỉm cười ngọt ngào, "Tôi còn hai năm nữa là 20 tuổi, cậu có biết tôi đã chờ đợi bao lâu rồi không?"
"Cậu lại là ai thế? Vì sao, lại để tôi nhìn thấy... cậu xuất hiện ở bên cạnh T chứ?"'
Sự trầm mặc kéo dài.
"Vì sao hả..." Khương Nam Vũ lẩm bẩm, "Tôi cũng rất muốn biết..."
Sói đen "soạt" một cái ngước mắt nhìn cậu, nỗi sợ hãi trong mắt lo rằng sẽ bị vứt bỏ, trên khuôn mặt sói hung ác hiện ra vài vẻ đáng yêu do hoảng hốt lo sợ.
Khương Nam Vũ cúi người, vo vo lỗ tai nó một chút rất nhẹ nhàng.
"Nhưng... đó là chuyện giữa hai chúng tôi."
Karin bực bội cau mày.
Rốt cuộc cậu ta đang nói gì vậy?
Đáng ghét, đáng lẽ nên kêu người phiên dịch qua đây, cô lại nghe không hiểu tiếng nước A!
"Cô Karin." Khương Nam Vũ ngước mắt nhìn cô ta, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ cô tìm nhầm đối tượng để tâm sự rồi..."
Quán cà phê tràn ngập hương thơm lớp đường bột của trà bánh, ít nhất bề ngoài vẫn giữ được vẻ tao nhã hài hòa.
Ở bên phía đường đua, ba người gần như sắp lật tung tất cả phòng nghỉ ngơi phòng thay đồ và phòng làm việc.
"Liên Tiêu!" Liên Dự hung dữ túm cổ áo em trai, cố nén cơn nóng nảy nói, "Em ấy đến xem trận đua của cậu, mà cậu trông nom em ấy thế này đấy à?!"
"Cút đi!" Liên Tiêu trở tay đánh cánh tay anh, cơ bắp căng cứng như đá, "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh."
An Tụng sợ đến nỗi co thành một cục ở bên cạnh, sắp khóc tới nơi, lắp bắp nói: "Anh, anh ơi... là lỗi của em, em không chăm sóc tốt cho anh Nam Vũ, híc, hai anh, hai anh đừng cãi nhau nữa..."
Cậu ta chưa từng gặp Liên Dự, chỉ biết anh Tiêu có một anh trai sinh đôi, bây giờ nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau y như đúc tràn ra sự tức giận không ai ngán ai, mức độ đáng sợ thực sự tăng vọt lên gấp đôi.
Liên Tiêu quay người định đi tìm chỗ khác, nhưng bước chân lại bỗng nhiên loạng choạng, dựa vào tường, cúi người tàn nhẫn nắm chặt tóc.
Tinh thần kích động quá mức, bây giờ hắn cảm thấy đau đầu ù tai, trong đầu như thể có vô số bàn tay đang xé xác dây thần kinh của hắn, triệu chứng suýt nữa là lên cơn.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây mà nói, bây giờ tốt nhất hắn nên đến bệnh viện tiêm thuốc an thần, dù tệ đến mấy cũng cần mau chóng xoa dịu lại cảm xúc, bằng không nếu cứ cái đà này, thì sắp không thể kiểm soát được nữa.
Liên Dự lập tức chú ý đến sự khác thường của hắn, kéo hắn đè xuống ghế, tiện tay nhặt vài tấm băng rôn mềm mại mà khán giả để lại trên khán đài nhét vào tay hắn, phòng ngừa hắn mất khống chế cấu véo chính mình.
"Liên Tiêu! Bình tĩnh nào." Anh quát khẽ, "Bình tĩnh lại, hiện giờ tinh thần thể không ở bên cạnh cậu, chuyện này quá nguy hiểm... Liên Tiêu, có nghe thấy không!"
Phải, Đô Đô vẫn theo bên cạnh Khương Nam Vũ, hắn chưa bao giờ tách rời khỏi tinh thần thể trong lúc lên cơn, mất kiểm soát quá rồi, hắn phải bình tĩnh lại ngay...
Đợi đã...tinh thần thể ở bên cạnh Nam Nam!
Liên Dự gọi người phụ trách địa điểm thể thao đến kiểm tra camera giám sát, người phụ trách lằng nhằng mãi, nào là vì có quá nhiều camera giám sát, lượng công việc quá lớn, nào là phải có sự đồng ý của cấp trên mới được kiểm tra camera, phê duyệt rất nhiều bước.
Mất công dây dưa cả buổi, Liên Dự lạnh lùng ném ra một tấm thẻ trên bàn, nói thẳng với gã là cần bao nhiêu tiền, lúc này người phụ trách mới cười hehe hai tiếng.
Liên Tiêu không biết đã ngồi dậy từ khi nào, lấy điện thoại ra, sức tay không kiểm soát được, lúc gọi điện thậm chí còn bấm nhầm mấy lần.
"Bác sĩ Đào."
Cuối cùng điện thoại cũng kết nối, hắn hỏi tới tấp một loạt câu hỏi.
"Tôi phải làm sao để ép mình vào trạng thái lên cơn ngay lập tức ?"
An Tụng sợ hãi suýt hét lên, không thể được! Anh của cậu ta còn có trận chung kết vào ngày mai mà.
Ánh mắt Liên Dự trở nên nghiêm túc, bỏ lại người phụ trách sải bước đến trước mặt Liên Tiêu, vươn tay đoạt lấy điện thoại của hắn đập xuống đất, giọng nói lạnh thấu xương: "Liên Tiêu, đừng có điên."
"Tôi không có điên, tôi rất nghiêm túc." Liên Tiêu nhìn thẳng vào mắt Liên Dự, cảm xúc bị dồn ép đến mức căng như đầu kim mũi nhọn, vậy mà lại bình tĩnh đến bất ngờ: "Đô Đô ở bên cạnh em ấy."
Chỉ cần tiến vào trạng thái lên cơn, thì hắn có thể hợp nhất với ý nghĩ của sói đen, sẽ "thấy được, biết được" Khương Nam Vũ đang ở đâu.
Liên Dự túm chặt đuôi tóc ướt đẫm của Liên Tiêu, kéo hắn không cho hắn động đậy, hai đôi mắt giống hệt nhìn nhau, có thể nhìn thấy vẻ sốt ruột giống nhau.
"Tôi lặp lại lần nữa." Anh trầm giọng nói, "Đừng, có điên."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro