Chương 4

"Trần Kha công tử vì sao tại đây thương xuân thu buồn? Có thể nói cho Đan Ny chia sẻ một chút không?" Nàng nói sang chuyện khác.

"Ngươi hiểu ái tình sao?"

"Hiểu sơ." Đan Ny ngạc nhiên nhìn ta nói.

"Đan Ny cô nương có người trong lòng không?"

"Tạm thời không có." Nàng thẳng thắn nói.

"Giải thích thế nào cho Đan Ny cô nương hiểu đây?" Ta nhìn thẳng nàng mà hỏi.

"Hoàng... Huynh trưởng Đan Ny và tỷ tỷ cùng Đan Ny từng có đề cập qua." Nàng ngại ngùng mà nói.

"Yêu là gì?" Ta ưu buồn nhìn bầu trời thở dài.

"Yêu là.... Ái ... Xin lỗi, ta không biết hình dung." Nàng hơi cúi đầu.

"A, đợi ngươi có người trong lòng, nữa lại nói cho ta biết." Ta sờ sờ đầu của nàng nói.

"Nay... Hôm nay ánh trăng thật tròn thật lớn." Đan Ny xấu hổ nói sang chuyện khác.

A, cảm tình yêu nghiệt này còn có thể xấu hổ, thật đáng yêu.

"Trăng sáng từ khi nào? Nâng cốc hỏi trời xanh. Chẳng biết bầu trời cung khuyết, nay năm gì sáng tối ra sao. Ta muốn thuận gió trở lại, hựu chỉ quỳnh lâu vũ trụ, cao xử bất thắng hàn. Khởi múa may thanh ảnh, hà tự ở nhân gian? Chuyển chu các, thấp khỉ hộ, chiếu chưa chợp mắt. Không phải có hận, chuyện gì nhìn về hướng khác thì vẹn tròn? Việc này nguyệt có âm tình tròn khuyết, cổ nan toàn bộ việc này thật khó khăn. Chỉ mong nhân lâu dài, thiên lý cộng thiền quyên." Ta đọc đoạn đầu của Khởi Thủy Điều Ca. (Mn có thể lên gg gõ Thủy Điệu Ca Đầu - Trung Thu 水韵歌斗 - 中秋)

"Trần Kha công tử thật tài hoa!" Nàng quý mến mà nhìn ta. Bây giờ Đan Ny, thua kém vẻ yêu mị lúc nãy, ngược lại có điểm giống hài tử, nhìn qua thực sự rất khả ái. Ta nhịn không được đưa tay ôm lấy nàng.

"Trần, Trần Kha công tử..." Đan Ny ngượng ngùng muốn đẩy ta ra, thế nhưng không đủ sức lực. Tiếp theo, lại có một mùi hoa truyền tới ta xoang mũi, mí mắt đột nhiên thay đổi nặng. Ta sau đó ngất đi.

Đan Ny thở một cái, lớn tiếng cười, một cô nương từ trên trời giáng xuống, quỳ gối trước mặt nàng.

"Xin hỏi công chúa có gì phân phó?" Cô nương kia hỏi.

"Trí Tú cũng đừng kêu ta công chúa nữa, đều nói ta tỷ tỷ được rồi." Đan Ny bất đắc dĩ nói.

"Trí Tú đã quên, xin lỗi Đan Ny tỷ tỷ!" Trí Tú như trước quỳ gối trước mặt nàng.

"Đứng lên đi, đem vị công tử này chuyển qua cạnh phòng ta đi." Nàng chỉ vào Trần Kha nói.

"Vâng!" Trí Tú đem Trần Kha, dùng khinh công đưa cô trở về phòng.

Trí Tú nghi ngờ nhìn Trần Kha nằm ở trên giường, mạch tượng của cô thực sự rất kỳ quái. Rõ ràng là có nội công thâm hậu, tại sao còn có thể trúng mùi hoa thuật của công chúa. Chẳng lẽ là giả bộ!? Trí Tú bắt đầu vận khí, một chưởng vỗ đến trên lưng của Trần Kha.

"Á!" Trí Tú sợ hãi, Trần Kha trực tiếp hứng lấy minh u chưởng, nhìn qua lại một chút tổn thương cũng không có.

Người này rốt cuộc là ai, quá nguy hiểm! Tuyệt đối không thể để cho người này cùng công chúa ở một chổ, nhất định phải nhắc nhở công chúa.

Trí Tú buông Trần Kha liền vội vội vàng vàng mà đi đến phòng của công chúa.

"Công... Đan Ny tỷ tỷ có biết Trần công tử rốt cuộc là người phương nào?" Cô nghiêm túc hỏi.

"Ta ở trên đường nhặt về." Đan Ny tư thế thả lỏng, tay vuốt áo choàng dài mà trả lời.

"Hắn có biết Đan Ny tỷ tỷ là công chúa?" Cô hỏi lại.

"Ta nghĩ hắn cũng không biết, hắn đại khái coi ta là hoa khôi nơi này đi. Trí Tú sao vậy hỏi như vậy?" Đan Ny nghi hoặc hỏi.

"Mới vừa đưa hắn về phòng thì vô ý mò lấy mạch đập của hắn, mạch tượng rất kỳ quái, không có mạnh mẽ nam nhi... "

"Hắn là cô nương?" Đan Ny ngắt lời Trí Tú, phẫn nộ nói.

"Trí Tú không dám khẳng định hắn là nam hay nữ, bởi vì hắn mạch đập cũng không có sự yếu của nữ nhi." Cô vội vàng nói.

"Như vậy kỳ quái..." Đan Ny giữ được tĩnh táo nói.

"Nhưng hắn nhất định điều không phải người thường, bởi vì hắn ẩn dấu nội công thâm hậu. Ta mới vừa dùng của ta minh u chưởng khảo nghiệm qua, hắn bị ta minh u chưởng, lại không hư hao chút nào. Đan Ny tỷ tỷ ngươi cũng phải cẩn thận hắn." Trí Tú cảnh giới nàng nói.

"Trí Tú không có chuyện gì đánh người nha. Trí Tú, ngươi đi tìm Cầm tỷ tỷ tra một chút lai lịch Trần công tử và Linh San muội muội của hắn." Đan Ny cảnh giác ra lệnh.

"Tuân mệnh!" Trí Tú nhận mệnh lệnh sau đó biến mất khỏi phòng.

Hảo một Trần Vương Kha, ngươi rốt cuộc là người gì. Bổn cung nhất định sẽ tra ra manh mối.

--------------

Sáng nay tỉnh lại, ta cảm giác có một trận nóng cháy đau nhức từ lưng truyền đến, đại khái là ngày hôm qua cả người mang xe vọt tới biển sau đó... Ta đột nhiên giật mình tỉnh giấc ta chuyển kiếp, hơn nữa hiện tại ở Thanh lâu !

Ta vội vàng ngồi dậy, vội vội vàng vàng mà lao ra khỏi phòng, lại phát hiện thanh lâu trong sóng yên biển lặng. Ta thật đần, làm sao sáng sớm thanh lâu lại mở cửa. Thế là hết cả buồn ngủ ta liền tùy ý mà trong thanh lâu đi dạo chung quanh. Đến rồi, hậu viện tối hôm qua, sáng sớm nhìn qua so với tối hôm qua càng thêm hoa lệ.

Đi tới cái bụng bắt đầu kháng nghị, ta không chỉ người không có đồng nào, lại càng không biết hướng nào có đồ ăn. Ta bỗng dưng nhớ tới cái kia khả ái đeo lưng mình hình như có bánh mì, thế là ta lập tức trở về phòng.

Ta mở ba lô, một chút áy áy hiện lên, Tiểu Bạch hồ kia bị ta dụ dỗ đói quá nằm tròn túi đeo lưng. Ta lập tức lấy bánh mì ra, một cấp cho Tiểu Bạch hồ, một cái còn lại cho chính mình. Nhưng mà, ta nghĩ Linh San khả năng cũng giống như mình, hiện tại bụng cũng đang đói, thế là ta một tay cầm bánh mì, khéo tay cầm túi đeo lưng lên đi tới phòng Linh San.

Linh San chưa tỉnh? Như thế tốt hơn ta nên đi khẽ. Ta nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra đi vào gian phòng của nàng, ta lại bị một cảnh tượng làm cho kinh hãi, một nam nhân màu đen lưỡi kiếm đang chuẩn bị hướng đến Linh San. Ta lập tức từ bắt lấy tay hắn từ phía sau. Rất trơn rất mềm, đây là tay kia cho ta cảm giác. Ta xuất thần khoảng nữa giây, nam nhân kia đã trở tay bắt được ta.

"Ngươi là ai? Cho dù ta có yếu thế hơn nhưng vẫn giữ được khí thế mà hỏi.

"Ngươi là ai?" Một giọng nữ tương đối thấp.

"Ta là Trần Vương Kha, ngươi muốn làm gì với muội muội của ta!" Ta như trước vẫn duy trì khí thế.

Cô nương kia buông tay ta ra, ta lập tức xoay người trừng mắt nàng.

"Không có ý gì, không quấy rối, tái kiến." Cô nương nói xong cũng đi ra khỏi cửa đi.

"A .. Không! Mau đứng lại!" Ta lập tức lao ra cánh cửa ý định bắt lấy nàng, thế nhưng ngoài cửa chỉ là một hành lang rỗng tuếch.

Ta xoa, chẳng lẽ là cái gì võ hiệp? Cư nhiên như vậy mau liền biến mất vô tung vô ảnh. Vẫn là nên đi xem Linh San có sao hay không.

Ta đi trở về phòng, nhìn Linh San còn đang trong giấc mộng, thật đáng yêu, nhất thời không chịu đựng được, nhéo nhéo mặt của nàng.

"Ô..." xem vẻ mặt đáng thương của Linh San, rời giường nhìn xem là ai chọc ghẹo mình.

"Trần Kha ca ca ngươi ở đây làm cái gì?" Linh San bất mãn nhìn ta.

"Xin lỗi, nhất thời nhịn không được..." Ta khờ cười gãi đầu một cái.

"Nhịn không được..." Linh San dùng biểu tình dở khóc dở cười nhìn ta.

"Linh San nha, thân muội muội của ta..." Ta bắt lấy tay của nàng mà làm nũng.

"Trần Kha ca ca ngươi xảy ra chuyện gì?" Nàng giật mình nhìn ta.

"Ta đói bụng rồi." Ta đáng thương mà nhìn nàng.

"Ca ca tìm Đan Ny cô nương hỏi một chút đi, ngươi tìm ta cũng không dùng." Linh San thờ ơ mà nói.

"Linh San muội muội ngươi thật là ác độc... Người không đói bụng sao?" Ta nhìn nàng hỏi.

"Đương nhiên đói bụng." Linh San bất đắc dĩ nhìn ta.

"Vậy ngươi tại sao không tìm Đan Ny cô nương hỏi một chút?" Ta hỏi lại.

"Luôn cảm thấy có điểm khó có thể mở miệng." Nàng chân chính nói.

"Tới đây, ca ca cho muội chút đặc biệt." Ta đưa bánh mì có chocolate cho nàng.

"Đây là gì? Hảo bẩn." Linh San ghét bỏ nhìn bánh mì nói.

Bẩn!? Lại còn nói hảo bánh mì chocolate của ta bẩn! Ta cầm túi đeo lưng lên, đưa tới trước mặt nàng.

"Muội xem con này ăn mùi ngon, đâu bẩn. Đây là bánh mì chocolate, chocolate chính là có màu đen." Ta giải thích.

"Oa, thật là đáng yêu!" Linh San không nhìn ta, ôm lấy Tiểu Bạch hồ. Ca ca có một Tiểu Bạch hồ.

"Trần Kha ca ca, vật nhỏ này gọi là gì? Tìm ở đâu ra?" Nàng ôm Tiểu Bạch hồ đang cố giãy dụa mà hỏi.

"Ta ở rừng rậm quải trở về, không có tên." Ta bĩu môi nói.

"Không có tên... Ngươi tên là Bạch Hảo, có được hay không?" Nàng nhìn Tiểu Bạch hồ hỏi.

Tiểu Bạch hồ nghe được, vui vẻ cà cà tay của nàng. Ừ, thật thông minh.

"Linh San nha, bánh mì muội còn chưa ăn sao?" Ta cầm trên tay ổ bánh mì bị nàng ghét bỏ hỏi.

"Không ăn nữa, ăn lại phá hư bao tử." Linh San đùa với Bạch Hảo nằm ở trên tay nàng nói.

"Ta đây đi hỏi một chút Đan Ny cô nương có cái gì ăn hay không, Bạch Hảo muội giúp ta chiếu cố một chút." Ta nói xong cầm bánh mì chocolate hướng đến phòng Đan Ny mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #đảnxác