Ngoại truyện 6

Sân bay X thị, ồn ào đông đúc, người ra kẻ vào làm thủ tục đến rồi đi. Giọng nói nữ hướng dẫn viên thanh thanh lịch sự lập đi lập lại thông báo nhắc nhở. Hành lý kéo lê trên mặt đất theo dòng người qua lại, không biết mệt mỏi.

Cổng A tràn ra loạt hành khách trên chuyến bay vừa hạ cánh cách đây không lâu. Trần Kha đứng thẳng người dậy, rời khỏi chiếc ghế nhựa ở bên ngoài, hướng mắt đến hai vị nữ nhân một thân đồ đen, đeo kính răm, cùng nhau nắm tay đứa nhỏ độ chừng sáu tuổi đáng yêu bên cạnh.

Ánh nắng dịu dàng buổi sớm mai xuyên qua cửa kính, dừng lại trên da thịt trắng ngần của bọn họ. Môi Trần Kha kéo lên đường cong mềm mại, cước bộ chậm rãi đến gần. Khách sáo chào hỏi: "Viên tổng đã lâu không gặp."

"Không lâu, không lâu, chuyến này làm phiền đến Trần tổng rồi." Người nọ đưa tay ra ôm Trần Kha một cái, thể hiện thành ý, gật đầu cười cười.

Viên tổng thuộc KM xí nghiệp, tên gọi Viên Nhất Kỳ. Là người thừa kế sản nghiệp Viên gia, trên thương trường người ta thường gọi cô với cái danh nữ hoàng Viên cương. Nghe có vẻ khá già dặn và xa vời, nhưng thực tế thì cái danh ấy thể hiện rất rõ sự kính phục, nể trọng của mọi người dành cho Nhất Kỳ.

Lần trước đến T thị du lịch, nào biết được sẽ xảy ra loại rắc rối trên biển kia, chuyến đi kết thúc sớm hơn dự tính ban đầu. Bất quá là sau khi đàm phán hợp đồng hợp tác với Nhất Kỳ, Trần Kha mới rời thành phố T.

Đối phương so với suy nghĩ ban đầu của Trần Kha khác nhau một trời một vực, cứ nghĩ tổng tài KM xí nghiệp sẽ là một người bảo thủ, nghiêm khắc trong công việc. Gặp rồi mới biết không phải vậy, hết thảy những khái niệm về sự nghiêm chỉnh đều không có ở trên người này.

Viên tổng là người vui tính, thích pha trò, nói chuyện khá thú vị. Mặc dù Trần Kha là người trầm tính nhưng cô không có bài xích những người ồn ào xung quanh. Biết được Viên tổng cũng có một gia đình hạnh phúc giống mình, trong lòng Trần Kha nảy lên một loại cảm giác vi diệu lạ thường. Sau đó đối với lời thỉnh cầu được trở thành chốn bằng hữu của nhau từ Nhất Kỳ, Trần Kha lập tức gật đầu đồng ý ngay.

Ước hẹn năm tháng sau, gia đình Nhất Kỳ đến thành phố X tham quan, sẽ ở lại biệt thự Trần gia làm khách thay vì thuê khách sạn bên ngoài nghỉ ngơi.

Hợp tác lần trước đem về lợi nhuận không nhỏ cho hai bên. Cụ thể thì Nhất Kỳ cần tìm một người đại diện có vẻ ngoài nổi bật, có sức ảnh hưởng, có độ nhận diện công chúng cao và trên hết người đấy phải đảm bảo rằng đời tư của mình sạch sẽ. Thật ra với những điều kiện này, QB không phải là không thể đáp ứng chỉ là người được cái này sẽ mất cái kia. Giới giải trí hoa lệ, đầy cám dỗ, muốn tìm được người hoàn hảo một trăm phần trăm như vậy là bất khả thi.

Ví như người mẫu A, có ngoại hình tốt, gương mặt đẹp nhưng chuyện cá nhân, riêng tư thì hơi lộn xộn. Idol B thì thiên về tài năng và rất được công chúng yêu thích, đổi lại vóc người không được quá mức hoàn mỹ. Diễn viên C thì gần như là sát với yêu cầu của Nhất Kỳ nhất, bất quá người này không được biết đến rộng rãi, ngoại trừ gương mặt đẹp thì khả năng diễn xuất cũng chẳng hơn kém gì những diễn viên bình thường khác.

Cũng chính hôm đó, Nhất Kỳ ở trên bàn ăn, hơi hất cằm về phía Trần Kha, mang theo đạo ánh mắt tươi cười hướng về Đan Ny. "Không phải Trần phu nhân đây từng là idol sao? Tôi cảm thấy sản phẩm lần này rất phù hợp với hình tượng của cô ấy."

Trần Kha nghe vậy lập tức chấn động, mặt không đổi sắc chỉ là tâm có chút ngưng trọng. Ở dưới bàn ăn nắm tay Đan Ny, Trần Kha bảo trì tốt dáng vẻ khách khí của mình. "Nàng ấy đúng thật trước đây là idol thuộc QB chúng tôi, nhưng đó là trước đây. Vợ tôi đã giã từ nghiệp ca hát của mình những ba năm. Viên tổng nghĩ rằng cô ấy có thể tạo nên một bất ngờ lớn cho công chúng khi đột ngột tái xuất màn ảnh? Tôi biết cô là người làm ăn, cô hiểu rõ hơn ai hết việc 'chọn mặt gửi vàng' này. Viên tổng cô thực sự muốn dùng cái bài toán quảng bá mạo hiểm này sao?"

Trần Kha nói những lời này không phải vì cô muốn từ chối đề nghị hợp tác cùng Nhất Kỳ, chẳng qua việc này chưa được thỏa thuận trước với Đan Ny, sợ nàng sẽ cảm thấy khó chịu.

Toàn bộ thời gian đàm phán, hai bên vẫn luôn cô một câu tôi một câu, khách khí qua lại. Mặc dù ban đầu Trần Kha có hơi ngoài ý muốn một chút, nhưng dần về sau, khi trao đổi với Nhất Kỳ nhiều hơn, nghe về cái kế hoạch tỉ mỉ và những đãi ngộ của KM xí nghiệp dành cho người đại diện của mình. Trong lòng Trần Kha mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng không có ngay lập tức đồng ý hợp tác. Chỉ khi Đan Ny vui vẻ chấp nhận trở lại với ánh hào quang năm nào của mình, thì lúc đó chấm bút cùng Nhất Kỳ hợp tác cũng chưa muộn.

••••

Khuôn viên dinh thự Trần gia, nhân viên làm vườn đúng giờ đến cắt tỉa cây cối gọn gàng, dọn dẹp xung quanh khuôn viên. Cứ mỗi thứ tư hằng tuần sẽ có một đợt tổng vệ sinh sân ngoài như vậy. Bọn họ là nhân viên của một công ty quét dọn được Trần Kha thuê tới. Năm người dọn dẹp cả khuôn viên phải mất hai đến ba ngày, tùy thuộc vào tiến độ làm việc và số lượng cây cảnh, lá khô mà họ phải dọn.

Cổng lớn mở rộng, cảnh vệ tiến lại gần kiểm tra một vòng xung quanh xe. Trần Kha hạ cửa kính, bọn họ gật đầu với nhau một cái khẽ cúi người tránh ra.

Nhất Kỳ ở trên xe nhìn một màn nghiêm ngặt kiểm tra này, hơi khó hiểu một chút cũng không nói gì. Có thể cho là nhà họ Trần đề phòng người lạ đột nhập đi, nhưng nhìn kỹ lại nơi này chỗ nào cũng có lắp thiết bị giám sát, cảnh vệ thì bao la, tên nào không muốn sống mới lao đầu vào đây.

Tường rào như một bức thành trì vững chắc, phần khung xây từ lớp gạch đá dày đặc, ở giữa các khoảng trống là những thanh sắt thép được xếp thành hàng ngang, hàng dọc khít rịt, bên trên cùng là những mũi giáo nhọn hoắt nhưng không bén vươn cao. Hoa văn được vẽ trên tường vừa tinh sảo lại vừa có chất nghệ thuật, không đâu tìm thấy được bản thể thứ hai như vậy.

Song song với nó là hàng cây xanh cao chừng bốn mét, khoảng cách giữa mỗi cái cây bằng năm bước chân người lớn. Cả một khu vực rộng lớn được bao trọn ở bên trong, không thứ gì có thể xâm phạm. Loại tường rào như vậy so với tường rào nào cũng đều kiên cố hơn.

Xe di chuyển chậm rãi trên con đường dẫn vào dinh thự, hai bên là cây cỏ xanh tươi, chính giữa được lát những phiến đá có bề mặt gồ ghề, bất quá độ chênh lệch giữa chúng không quá đáng kể, cho nên không có cảm giác được sự rung lắc nào khi di chuyển.

Từ vị trí cổng ngoài đi vào năm mươi mét, có một cái đài phun nước, trên đó là bức tượng cá heo cong người vãy vùng hướng lên trời, miệng bắn ra tia nước trong veo. Đài phun nước chia con đường dẫn vào dinh thự thành hai con đường nhỏ hai bên, bao quanh đài phun, sau đó lại nhập lại thành một con đường lớn như cũ.

Trang viên trồng rất nhiều cây cảnh, các loài hoa sặc sỡ màu sắc đung đưa cánh hoa trong gió, một cảm giác trong lành bình yên giữa phố thị vội vàng tấp nập. Trong cái sự xa hoa của tòa dinh thự tựa cung điện hoàng gia nguy nga tráng lệ này, đâu đó cho Nhất Kỳ cảm giác thật bình yên, thật thư thả, vì thế tâm trạng sảng khoái hẳn lên.

Cửa lớn mở rộng, Đan Ny đứng nơi đó cùng Linh Nhi vẫy tay, mang theo nụ cười dịu dàng, tươi trẻ như những bông hoa nở rộ trong vườn. Các cô bước xuống, gia nhân chạy nhanh đến lấy hành lý ra ngoài, ổn thỏa để bên cạnh gia đình Nhất Kỳ rồi quay vào trong tiếp tục công việc.

"Trần phu nhân ở nhà thật giản dị nha." Nhất Kỳ kéo theo vali đi phía sau Trần Kha, đến chỗ Đan Ny đang đứng. Nhìn thấy người này trên báo chí, tivi đã quen mắt, không nghĩ đến một người kiêu sa, minh diễm như Trịnh Đan Ny, ở nhà lại có một bộ dạng trái ngược như vậy.

Hôm nay Đan Ny diện sơ mi màu xanh ngọc rộng thùng thình, trùng với màu áo của Trần Kha đang mặc. Quần legging vải thun chưa đến đầu gối, ôm trọn vòng ba đáng ngưỡng mộ của mình. Nàng chỉ tùy tiện tô một ít son, diện mạo hiện tại thuần khiết đơn giản, trang dung hiền hòa, thanh nhã.

"A cảm ơn Viên tổng, nếu không ngại chị gọi em Đan Ny là được." Đan Ny vòng tay, giữ một bên cánh tay Trần Kha, híp mắt cười. "Được rồi vào đi rồi nói, hai chị cứ xem đây là nhà mình, có cần gì cứ gọi gia nhân."

Nhất Kỳ đi ở phía sau, hai tay hai cái vali kéo vào trong. Cô để vợ và con mình đi trước, cái gì cũng dành về phần mình mà làm.

Đội vợ lên đầu trường sinh bất lão a.

"Nhà của Trần tổng có lối kiến trúc đẹp thật nha." Vương Dịch năm tay con gái mình là Họa Hi theo sau, đôi mắt đảo một vòng xung quanh.

Trần Kha dừng bước, mời khách của mình ngồi xuống sofa, ngữ khí ôn hòa trả lời: "Quá khen rồi, thành thật bản thiết kế dinh thự này là ba tôi cùng với người bạn là kiến trúc sư người Anh họp bàn lên kế hoạch thiết kế trong gần hai tháng."

Trong ấn tượng của Đan Ny và Trần Kha thì Vương Dịch là một người rất hiểu chuyện. Tùy thời điểm và đối tượng tiếp xúc mà Vương Dịch sẽ điều tiết trạng thái cho phù hợp với ngữ cảnh trong mỗi cuộc trò chuyện khác nhau. Đối với người trước mặt Vương Dịch luôn tươi cười, nhẹ nhàng tính cách xử sự, nhưng cảm giác nếu như vô tình hay cố ý chọc giận cô ấy, thì cái biểu tình hòa nhã ban đầu kia sẽ nhanh chóng biến mất. Như kiểu nửa hào phóng tiếp chuyện nửa lãnh đạm khó đoán lẫn lộn với nhau, làm người khác khó lòng nắm bắt tâm tư.

Mà cũng phải thôi, có một ông bố nhị đại kết hợp, vừa là đại gia nổi tiếng khắp thành phố T, vừa làm đại ca khét tiếng trong giới hắc đạo. Thử hỏi con gái của một tay chơi có máu mặt như vậy thì sẽ có tính cách như thế nào? Trần Kha và Đan Ny vẫn luôn tò mò, Nhất Kỳ làm cách nào cưa đổ được Vương Dịch, và chuyện tình yêu của hai người họ là như thế nào ly kỳ diễn ra.

Người lớn ngồi trên sofa phòng khách nói chuyện, trẻ con ngoan ngoãn ở bên cạnh nhỏ tiếng làm việc riêng. Họa Hi tỏ ra rất thích thú với người bạn cùng tuổi lần đầu gặp mặt. Vì thế tiểu cô nương này thỉnh thoảng sẽ lén đưa mắt nhìn trộm hành động của Linh Nhi. Mà Linh Nhi ở phía đối diện mãi mê nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay, cho nên không biết được có người đang âm thầm quan sát mình.

Khi mà phòng ốc và hành lý đã được sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy thì giờ cơm trưa cũng điểm đến. Cả nhà sáu người ngồi trên bàn ăn dùng bữa. Một bàn đầy mỹ vị, nào là canh sườn, miến trộn, bò xào rau củ, gà nướng mật ong, còn có cả khay hải sản sốt cay bên cạnh. Bữa ăn này nếu đến mười người cũng không chắc sẽ ăn hết.

Chất lỏng màu đỏ sẫm từ trong chai lớn chậm rãi được đổ vào ly. Nhất Kỳ nâng lên ly rượu: "Trần tổng thật tuyệt vời vì chuyến du lịch này gia đình tôi được may mắn ở lại Trần gia. Ly này tôi kính cô."

"Không cần khách khí như vậy." Trần Kha đem ly rượu đưa lên, nhẹ nhàng chạm đến ly của Nhất Kỳ. Mắt thấy Vương Dịch cầm ly rượu lên chuẩn bị đưa về phía Đan Ny, Trần Kha nhanh hơn một bước ngăn lại. "Thật xin lỗi, em ấy từ giờ sẽ không thể uống rượu."

Vương Dịch nghiêng đầu, không hiểu liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Trần Kha tươi cười đáp lại, bỏ ly rượu trên tay xuống, nghiêng người xoa xoa cái bụng nhỏ của Đan Ny, ánh mắt mang theo tình yêu thương tràn ngập nhìn Đan Ny, sau đó lại nhìn hai con người đầu đầy dấu chấm hỏi đối diện, lên tiếng: "Em ấy có thai được hai tháng rồi."

Nhất Kỳ nghe xong ánh mắt trở nên sáng hoắt nhìn nhìn Vương Dịch trong chốc lát. Mặt mày hớn hở nói một tiếng chúc mừng với Trần Kha và Đan Ny.

Vương Dịch có cảm giác Nhất Kỳ thế nào cũng đòi nàng có thai giống Đan Ny cho xem. Thành thật thì từ hai năm trước Nhất Kỳ đã đề cập đến việc nên sinh thêm một đứa nhỏ nữa, chẳng qua Vương Dịch chần chờ chưa quyết định.

Ánh nắng xuyên qua tán cây, tia sáng bị cành lá che khuất hơn một nửa, len lỏi chiếu xuống dưới góc cây đại thụ trong vườn, hắt từng đốm sáng nhỏ li ti trên mặt đất. Tiết hè oi bức, vang vọng tiếng ve kêu khắp nơi. Vào giữa trưa, mặt đường hắt hơi nóng lên, cộng hưởng với cái nắng từ trên chiếu xuống. Như một cái lò nướng ở chế độ làm nóng hai chiều, từ từ thiêu chín toàn bộ thành phố.

Sáu người chia làm ba phe, Trần Kha cùng Nhất Kỳ ở trong thư phòng say sưa nói chuyện công tác. Đan Ny và Vương Dịch chuyện trò với nhau cực kỳ ăn ý trên sofa phòng khách. Cuối cùng là hai đứa nhỏ vui chơi trên lầu.

Họa Hi có vẻ rất thích Linh Nhi, bởi vì chỉ cần Linh Nhi làm gì đó, Họa Hi lập tức để ý ngay. Con bé cũng bám riết lấy Linh Nhi chẳng rời, vốn dĩ sắp xếp ban đầu, Họa Hi sẽ ở cũng phòng lớn với hai mami của mình, nhưng vào phút cuối con bé lại đổi ý muốn ngủ cùng với Linh Nhi.

Còn nghĩ này chỉ là tâm lý trẻ con ham chơi thích lạ nên mới như thế, nào ngờ đến hết kỳ nghỉ Họa Hi vẫn cứ bám riết Linh Nhi, không chịu về, một hai muốn ở lại Trần gia. Mặc cho Nhất Kỳ và Vương Dịch có nói gì, khuyên gì con bé cũng nhất mực không trở về. Sau khi hai bên thương thảo cách giải quyết, Nhất Kỳ và Vương Dịch mới bấm bụng cho Họa Hi ở lại. Cũng dự định chuyển trường để con bé học tại nơi này.

Trước khi trở về thành phố T, Vương Dịch gọi con gái đến hỏi nhỏ, rằng lí do gì mà muốn ở lại. Sau khi biết được câu trả lời, Vương Dịch giần giật khóe môi, vỗ đầu con bé, nói Họa Hi giống y như lúc Nhất Kỳ lúc trẻ.

Đại khái Họa Hi không muốn trở về cùng hai mami của mình là vì con bé mến Linh Nhi, còn nói Linh Nhi thích một người hiền dịu giống mẹ Đan Ny, vì thế Họa Hi muốn trở thành mẫu người như vậy.

Vương Dịch làm sao không biết cho được, con bé vẫn chưa hình dung được chính xác cảm nhận thực sự của nó, cũng chưa hoàn toàn hiểu được chuyện yêu mến một ai đó có ý nghĩa gì. Vì thế Vương Dịch sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nếu đã là việc Họa Hi thích và con bé muốn theo đuổi cái mục tiêu đó của mình, người làm mẹ như nàng làm sao có thể không chấp nhận được kia chứ.

Vương Dịch đem chuyện này kể lại với mọi người, vẻ mặt ai cũng đầy suy tư giống nhau. Cuối cùng trên bàn trà hôm đó xuất hiện một tờ giấy ước định, trong đó ghi rất rõ ràng dòng chữ "Linh Nhi, Họa Hi, hôn nhân đã được định sẵn. Sau này nếu không thích hợp trực tiếp giải trừ đính ước."

Đây cũng chính là tờ giấy mà mấy mươi năm về trước Trần lão gia cùng Trịnh lão gia soạn nên. Hôm nay tái diễn, liệu rằng tờ đính ước này có lại viết nên một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp khác không? Câu trả lời nằm ở tương lai, mà tương lai thì không thể nói trước được.

••••

Tháng tám, giữa mùa hạ sáu năm sau.

Kỳ nghỉ hè của lũ trẻ vẫn chưa kết thúc, Linh Nhi hiện tại mười hai tuổi, con bé trưởng thành hơn rất nhiều. Từ một cô bé thích lẽ sự và hay làm nũng trở thành một đứa trẻ trầm ổn, thông minh. Thời gian này ở nhà ngoại trừ bồi dưỡng ngoại ngữ Linh Nhi còn rất chăm chỉ theo Đan Ny học chơi piano. Không biết là hứng khởi nhất thời hay con bé thực sự yêu thích nó, lại đột nhiên muốn học piano.

Vốn dĩ Linh Nhi học piano là vì muốn sau khi Họa Hi trở về từ T thị thăm hai mami xong, con bé sẽ đàn cho Họa Hi nghe. Trước kì nghỉ hè, ở trường có một buổi nhạc hội, trong đó có một tiết mục chơi piano mà Họa Hi tỏ ra rất thích thú. Linh Nhi lẳng lặng để ý, cũng âm thầm chờ đến khi Họa Hi rời đi mới quyết định học. Bởi lẽ Linh Nhi muốn tạo một cái bất ngờ cho Họa Hi vào ngày khai giảng.

Thành tích học tập ở trường của Linh Nhi rất tốt, nếu không phải vì con bé không thích, có lẽ giờ này đã được cho nhảy lớp rồi. Các kiến thức và bài học mới dù là đã học hay chưa từng học qua, Linh Nhi đều nắm rất vững. Thầy cô bộ môn trong các kì họp phụ huynh đều không hết lời tán thưởng Linh Nhi thông minh, sáng dạ, chỉ cần dạy qua một lần liền hiểu rõ và thực hành lại được hết thảy.

Đối lập với hình tượng con nhà người ta đó thì Họa Hi học hành có phần thua thiệt hơn một chút. Dù vậy điểm số của con bé cũng không phải quá tệ, kỳ thực thứ làm Trần Kha và Đan Ny ngao ngán chính là ở trường Họa Hi rất hay gây sự với các bạn học cá biệt khác. Mỗi lần gọi đến nói vấn đề này cho Nhất Kỳ và Vương Dịch nghe, hai người bọn họ chỉ cười cười cho qua chuyện, không cho ý kiến.

May sao Họa Hi chỉ "giang hồ" với đám nhóc thích gây sự, còn bình thường con bé rất tốt tính. Đặc biệt nghe lời Linh Nhi, nếu chỉ nhìn sơ qua sẽ nghĩ rằng Họa Hi rất ngầu lòi và công đãng. Trên thực tế thì trái ngược hoàn toàn, ở bên cạnh Linh Nhi, con bé dịu dàng hẳn đi, đôi lúc sẽ hơi ngang ngạnh một chút, đích thị là kiểu ngạo kiều.

"Mama Trần Kha, mama Trần Kha chơi với con. Mama làm ngựa cho con cưỡi đi." Đứa nhỏ mang theo cặp mắt long lanh, trong trang phục khủng long trùm đầu, chỉ để lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh với hai má hồng hồng. Nắm áo Trần Kha kéo lấy năn nỉ.

Đây là kết tinh tình yêu thứ hai của Trần Kha và Đan Ny, đứa nhỏ mà Đan Ny mang thai năm nào, giờ đã lớn gần bằng Linh Nhi thuở đó. Không giống như chị nó, ngoan ngoãn yên ổn, đứa nhỏ này lại thích nghịch ngợm đủ trò. Xoay Đan Ny và Trần Kha đến đau hết cái đầu.

"Juhi à lưng mama gãy mất con ơi, để ta giữ lại ít sức để làm chuyện trọng đại. Đêm nào trước khi ngủ con cũng bắt ta hao tổn khí lực như vậy, thật đáng giận nha." Trần Kha hiền dịu ánh mắt kéo mũ áo khủng long ra, xoa xoa đầu bé con dỗ dành.

Cứ mỗi lần con bé từ T thị trở về đều nói mấy câu ngượng ngùng như vậy, nếu không phải học từ Nhất Kỳ và Vương Dịch thì còn ai vào đây.

"Mami dạy con cách truy Linh Nhi a!!" Họa Hi không thèm che giấu trực tiếp nói cho Trần Kha nghe. Đôi mắt hạnh khẽ liếc qua chỗ Linh Nhi, chỉ thấy người kia vì cái gì đó lại giả vờ không để ý, quay mặt đi chỗ khác.

Trần Kha đảo đảo mắt, sau đó ngoắt tay kéo Họa Hi lại nói nhỏ bên tai con bé. Nghe xong, Họa Hi tự động mím môi nhìn chằm chằm Trần Kha, như là để xác nhận rằng lời nói đó có phải là sự thật hay không.

Trần Kha chỉ đơn giản nói mấy câu cổ vũ Họa Hi, nói rằng Linh Nhi cũng rất yêu thích con bé, chẳng qua tính cách Linh Nhi khá nhút nhát trong chuyện tình cảm cho nên hết lần này đến lần khác toàn làm bộ ngó lơ mà thôi.

Tối đó, Trần Kha ở trên giường lăn lộn với Đan Ny, thì đột ngột dừng lại hỏi: "Em nói xem, Linh Nhi có khả năng yêu thích Họa Hi không?"

Cứ mỗi lần con bé từ T thị trở về đều nói mấy câu ngượng ngùng như vậy, nếu không phải học từ Nhất Kỳ và Vương Dịch thì còn ai vào đây.

"Mami dạy con cách truy Linh Nhi a!!" Họa Hi không thèm che giấu trực tiếp nói cho Trần Kha nghe. Đôi mắt hạnh khẽ liếc qua chỗ Linh Nhi, chỉ thấy người kia vì cái gì đó lại giả vờ không để ý, quay mặt đi chỗ khác.

Trần Kha đảo đảo mắt, sau đó ngoắt tay kéo Họa Hi lại nói nhỏ bên tai con bé. Nghe xong, Họa Hi tự động mím môi nhìn chằm chằm Trần Kha, như là để xác nhận rằng lời nói đó có phải là sự thật hay không.

Trần Kha chỉ đơn giản nói mấy câu cổ vũ Họa Hi, nói rằng Linh Nhi cũng rất yêu thích con bé, chẳng qua tính cách Linh Nhi khá nhút nhát trong chuyện tình cảm cho nên hết lần này đến lần khác toàn làm bộ ngó lơ mà thôi.

Tối đó, Trần Kha ở trên giường lăn lộn với Đan Ny, thì đột ngột dừng lại hỏi: "Em nói xem, Linh Nhi có khả năng yêu thích Họa Hi không?"

Trần Kha: "....."

Ai mượn cãi chi cho bị phạt vậy không biết.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, người chưa thấy đâu đã nghe tiếng nói vọng vào. "Mama Trần Kha, mẹ Đan Ny con dâu của hai người về rồi đây!"

Họa Hi ở lại Trần gia cũng đã sáu năm, mến tay mến chân, từ lâu Trần Kha và Đan Ny đã xem con bé là người trong nhà, cho nên việc đi đi lại lại, xuất hiện ở Trần gia đã là gì đó quá là bình thường. Đối với cách xưng hô thân mật như vậy cũng không có lạ gì.

Linh Nhi vừa lúc đi xuống lầu nghe được câu này, tuy ngoài mặt không tỏ ra quan tâm gì nhưng nội tâm là đang nhảy dựng, tim đập liên hồi. Trần Kha nhìn thấy mặt Linh Nhi đỏ hồng, cười mỉm chọc ghẹo: "Ai nha, người thương về đến, nhất Linh Nhi nhà ta rồi."

Linh Nhi không bị Trần Kha chọc tức, trực tiếp đi vào trong bếp mách lại. "Mẹ Đan Ny ơi, mama Trần Kha dạy hư con."

Đan Ny: "Trần Khaaaa!!..."

Trong bếp vọng ra tiếng thét chói tai của Đan Ny, gia nhân đứng quanh đó rất muốn phá lên cười với cái gia đình đáng yêu này, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

Trần Kha bậm môi, nhăn nhăn cặp mày thanh tú, hướng chỗ Linh Nhi đang đứng chạy tới: "Tiểu quỷ, hôm nay ta cho con biết tay."

Linh Nhi lập tức vắt chân lên chạy, vừa hì hục chạy vừa xoay người lại ném gấu nhỏ: "Mama tiếp chiêu!"

Trần Kha né con gấu bông được ném tới, bước chân nhanh hơn, chạy tới bắt lấy Linh Nhi. Hai người nằm vật ra sàn nhà trong đại sảnh cù lét nhau. Linh Nhi làm không lại kêu cứu, xin tha. Thế là Họa Hi quăng bà nó cái vali ở trước cửa chạy đến ứng cứu: "Chồng yêu, em đến đây!!"

"Trời thần ạ Họa Hi con lại bị mami của mình dạy hư gì rồi đúng không?" Trần Kha nghe cách xưng hô như vậy đỡ trán buông Linh Nhi ra, vỗ nhẹ đầu Họa Hi hỏi chuyện.

Cứ mỗi lần con bé từ T thị trở về đều nói mấy câu ngượng ngùng như vậy, nếu không phải học từ Nhất Kỳ và Vương Dịch thì còn ai vào đây.

"Mami dạy con cách truy Linh Nhi a!!" Họa Hi không thèm che giấu trực tiếp nói cho Trần Kha nghe. Đôi mắt hạnh khẽ liếc qua chỗ Linh Nhi, chỉ thấy người kia vì cái gì đó lại giả vờ không để ý, quay mặt đi chỗ khác.

Trần Kha đảo đảo mắt, sau đó ngoắt tay kéo Họa Hi lại nói nhỏ bên tai con bé. Nghe xong, Họa Hi tự động mím môi nhìn chằm chằm Trần Kha, như là để xác nhận rằng lời nói đó có phải là sự thật hay không.

Trần Kha chỉ đơn giản nói mấy câu cổ vũ Họa Hi, nói rằng Linh Nhi cũng rất yêu thích con bé, chẳng qua tính cách Linh Nhi khá nhút nhát trong chuyện tình cảm cho nên hết lần này đến lần khác toàn làm bộ ngó lơ mà thôi.

Tối đó, Trần Kha ở trên giường lăn lộn với Đan Ny, thì đột ngột dừng lại hỏi: "Em nói xem, Linh Nhi có khả năng yêu thích Họa Hi không?"

Đan Ny từ trong mộng mị trở về, yếu ớt thân người không động đậy, mày hơi nhíu lại nói: "Tất nhiên có, chị đó có tiếp tục hay không?"

Sau khi bả vai bị đánh hai cái, Trần Kha bừng tỉnh, khẽ cười, một lần nữa đem Đan Ny từ trạng thái ổn định bình thường biến thành bộ dạng động tình, câu nhân.

Trần Kha cúi đầu, liếm qua tiểu hồng đang sưng đỏ, động tác nhất thời khiến Đan Ny run rẩy. Hai tay nàng nắm chặt ga trải giường vặn vẹo khó nhịn. Trực tiếp lên tiếng: "Trần Kha..đến nơi đó...đi vào."

Từ lần trêu ghẹo mấy năm về trước, Đan Ny không còn quá mức ngượng ngùng nữa. Nàng dần dà tập quen với cái loại thác loạn giường chiếu cùng với Trần Kha. Tính tình ngày càng bạo dạng hơn, đến cả mấy lời ngày trước cho rằng rất đáng xấu hổ, giờ đây đã được Đan Ny thoải mái sử dụng.

So với tay thì lưỡi Trần Kha còn linh hoạt hơn mấy lần. Đan Ny cực kỳ thoải mái, nhịn không được kêu lên. Tiếng than nhẹ tinh tế vang lên trong không gian yên tĩnh, lay động lòng người. Ngón tay từ lúc nào xâm nhập vùng cấm địa, bức tường chắn phòng bị lập tức bị đánh vỡ. Không còn khả năng chống lại, chỉ đành buông xuôi chịu trận tập kích dữ dội.

Mật dịch chảy từ khe hở thấm ướt ga giường, đầu lưỡi Trần Kha lướt qua liếm sạch. Ngậm lấy hạt đậu nhỏ phía trên hoa động, day day ấn ấn trêu đùa. Đầu lưỡi nhấm nháp mỹ vị trước mặt, say mê không muốn rời ra. Ngón tay bận thám hiểm nơi sâu thẳm bên trong hoa động, không ngừng nổ lực tìm đến sự sảng khoái cho đối phương.

Bàn tay Đan Ny bạo phát xoa xoa mái tóc Trần Kha rối bù, tùy vào thời điểm mà cảm nhận rất rõ thân người Đan Ny cong lên, tay nàng khẽ ấn đầu Trần Kha xuống. Dục tình chiếm hữu, Đan Ny vô pháp kháng cự, muốn ngừng mà không được.

Bên ngoài cửa sổ là sân vườn lặng yên, mờ ảo trong đêm tối đen như mực. Trần Kha ôm chặt tấm lưng Đan Ny, ở phía sau "phì phà" say giấc nồng. Ngọn đèn ngủ trên tủ đầu giường nhàn nhạt cháy sáng, thấp nên cảnh tượng lãng mạng bình yên lạ thường.

Bất kể thời gian có trôi qua nhanh như thế nào, hai người bọn họ vẫn cứ say mê quấn quýt. Năm tháng dần dần chậm rãi qua đi, mười năm, hai mươi năm hay cả cuộc đời, vĩnh viễn cũng không chia cắt được đôi tình nhân êm ấm tình nồng. Cũng không cách nào xoay chuyển được tình cảm cuồng nhiệt, chân thành mà họ trao nhau.

Chuyến tàu mang tên định mệnh đã đi được nửa chặn đường, phần còn lại của đoạn đường nằm ở tương lai. Phía trước như thế nào diễn ra sẽ không ai biết được. Đích đến sẽ là một nơi rất xa, không cần biết điểm dừng của những hành khách là ở đâu. Chỉ biết khi một chuyến tàu khác được khởi hành, thì những vị khách xưa cũ kia, nay tái sinh với một bản thể khác, một cuộc đời khác bắt đầu, lại tiếp tục chuyến hành trình dài dằng dặc ấy thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro