17.

Phòng đánh giá sáng hôm đó im ắng lạ thường. Hơn hai mươi thực tập sinh ngồi thành từng dãy, không ai dám nói to, chỉ nghe tiếng gõ bút khẽ khàng của quản lý trên bàn.

Bảng kết quả được chiếu lên màn hình lớn.

Tim Yn đập dồn, mồ hôi rịn ra dù máy lạnh chạy vù vù. Ánh mắt em liếc sang Su Ah và Byeol, cả hai đều giữ gương mặt căng cứng, cố giấu đi sự lo lắng.

Tên đầu tiên hiện lên.
Su Ah – Showcase Team A.

Một vài tiếng xì xào vang lên. Su Ah mím môi, nhưng khóe miệng khẽ nhếch, rõ ràng là nhẹ nhõm.

Tên thứ hai.
Byeol – Showcase Team B.

Byeol thở ra một hơi dài, quay sang nắm nhẹ tay Yn như trấn an, nhưng trong ánh mắt vẫn lấp lánh tự hào.

Rồi đến lượt...

Yn – Showcase Team A.

Trái tim em như nổ tung. Tai ù đi, không nghe rõ tiếng vỗ tay của mọi người nữa. Tên mình hiện lên sáng choang trên màn hình, cùng với Su Ah.

Nhưng niềm vui thoáng chốc chùng xuống khi em kịp thấy ánh mắt Su Ah không phải giận dữ, cũng không phải vui mừng, mà là một ánh nhìn phức tạp, như thể giữa hai người bỗng nhiên dựng lên một bức tường vô hình.

Sau buổi công bố, phòng tập ồn ào hẳn. Người được chọn thì ôm nhau mừng rỡ, kẻ bị loại thì cúi mặt thất vọng. Yn lặng lẽ ngồi xuống ghế, tim vẫn còn đập mạnh.

Byeol đến trước, vỗ vai em:

- Chúc mừng nhé, biết ngay cậu làm được mà.

Yn mỉm cười, nụ cười run rẩy. Nhưng khi Su Ah bước lại, cả hai chỉ đứng đối diện nhau vài giây. Không ôm, không chúc mừng. Chỉ một cái gật đầu, rồi Su Ah quay đi.

Ngực Yn thắt lại. Đó là lần đầu tiên, em thấy khoảng cách rõ rệt đến vậy.

Buổi tối trong ký túc xá, bầu không khí cũng nặng nề khác thường. Byeol vẫn giữ sự tươi tỉnh, rủ cả hai ra ăn mừng, nhưng Su Ah lấy cớ "cần luyện thêm" rồi rút về phòng riêng.

Yn nhìn cánh cửa đóng lại, tim nặng trĩu. Em biết, sự cạnh tranh đã chính thức bắt đầu. Showcase không chỉ là cơ hội tỏa sáng, mà còn là phép thử cho tình bạn ba người.

Em nằm xuống giường, kéo chăn ngang ngực. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại khoảnh khắc ánh mắt Su Ah nhìn mình dưới bảng kết quả. Cảm giác ngọt ngào của chiến thắng bị phủ mờ bởi lớp khói mờ mịt của nghi kỵ.

Và đâu đó trong góc tối ký túc xá, bóng dáng James lại thoáng qua trong trí nhớ em. Ánh mắt bình thản của anh, lời động viên nhẹ nhàng của anh trước kỳ thi, tất cả bỗng trở thành nguồn an ủi duy nhất giữa những hỗn loạn.

Yn nhắm mắt, tự nhủ: "Em phải mạnh mẽ. Không chỉ vì ước mơ, mà còn vì anh nữa."

.

.

Tiếng nhạc từ phòng tập nhỏ vang ra ngoài hành lang, hòa lẫn với tiếng bước chân gấp gáp của thực tập sinh. Sau công bố kết quả, ai cũng tập trung hơn gấp đôi. Showcase nghĩa là sân khấu thật sự, nghĩa là cơ hội debut đã đến gần.

Yn đứng trước gương, lau mồ hôi trên trán. Bên cạnh, Byeol vẫn tươi tỉnh, vừa uống nước vừa nhoẻn cười:

- Cậu tiến bộ nhanh thật đấy.
Hồi mới vào còn run như cầy sấy, giờ thì solo dance còn làm giám khảo khen.

Yn chỉ cười, không đáp. Trái tim em vẫn nặng trĩu, vì từ lúc sáng tới giờ, Su Ah gần như không nói với em câu nào.

Buổi tối, ký túc xá im ắng. Byeol ra ngoài mua đồ ăn vặt, để lại hai người trong phòng. Yn ngồi sắp xếp lại vở ghi chú nhạc, cố tỏ ra bận rộn.

Tiếng giường bên kia kẽo kẹt. Su Ah xoay người ngồi dậy, giọng khàn khàn:

- Yn, cậu có một phút không?

Trái tim em chùng xuống. Không khí trong phòng đột ngột căng như dây đàn.

- Ừ... có gì vậy?

Su Ah im lặng vài giây, rồi thở hắt:

- Tớ không hiểu.
Cậu mới vào chưa được bao lâu, vậy mà bây giờ lại đứng chung showcase với tớ.

Yn ngẩn người. Giọng nói ấy không hề gay gắt, nhưng đầy sự dồn nén.

- Tớ đã tập nhiều năm, đã thất bại mấy lần, bị loại khỏi bao nhiêu vòng.
Vậy mà... cuối cùng, khi cơ hội đến, tớ lại phải cạnh tranh trực tiếp với cậu.
Cậu có thấy bất công không?

Yn cắn chặt môi. Câu hỏi ấy như mũi dao xoáy thẳng vào tim.

- Su Ah à...

- Đừng nói là 'không cố ý', đừng nói là 'tình cờ'.
Vì rõ ràng cậu giỏi.
Cậu nhảy tốt, cậu hát cũng đang tiến bộ nhanh.
Nhưng chính điều đó mới đáng sợ.

Ánh mắt Su Ah run lên, không phải hằn học, mà là pha trộn giữa ghen tị, áp lực, và sợ hãi.

Yn khẽ thì thầm:

- Tớ chưa bao giờ muốn cướp đi cơ hội của cậu.
Thật đó.
Chúng ta... chúng ta vẫn là bạn mà, đúng không?

Su Ah cười nhạt, nhưng nụ cười nghèn nghẹn:

- Tớ muốn tin thế.
Nhưng Yn, trên sân khấu này, bạn bè chẳng có nghĩa lý gì.
Ai nổi bật hơn, người đó sẽ được chọn.
Người còn lại... chỉ là cái bóng thôi.

Cửa phòng bật mở. Byeol trở về, tay cầm túi bim bim và nước ngọt. Không khí căng thẳng tan biến trong giây lát, như thể chưa từng có cuộc trò chuyện nào xảy ra. Nhưng Yn biết, giữa mình và Su Ah, bức tường đã quá rõ để có thể làm ngơ.

Đêm ấy, em trằn trọc mãi. Trong lòng dấy lên một nỗi sợ mơ hồ: Liệu ước mơ có khiến em đánh mất tình bạn quý giá này không?

Và một lần nữa, hình ảnh James hiện lên. Giọng nói trầm ấm của anh dường như vọng lại: "Anh tự hào về em."

Yn nhắm mắt. Câu nói ấy trở thành sợi dây mỏng manh níu giữ trái tim em giữa những hỗn loạn đang chực chờ nuốt chửng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro