21.

Yn ngồi co ro ở góc hành lang, hai tay ôm gối, gương mặt còn lấm tấm mồ hôi và đỏ hoe vì khóc. Những lời của Su Ah cứ vang lên trong đầu, như kim châm vào từng mảng da thịt:

"Cậu nên suy nghĩ lại xem mình có hợp với con đường này không."

Em vốn nghĩ mình đã quen với áp lực, quen với ánh nhìn khắt khe, nhưng không ngờ lại bị chính người đồng đội thân thiết nhất nói ra những lời ấy.

- Yn.

Giọng gọi trầm ấm, quen thuộc vang lên.

Em ngẩng lên, nhìn thấy James đứng đó. Anh mặc áo huấn luyện rộng, mồ hôi vẫn còn đọng trên trán sau buổi tập của team Cortis, nhưng ánh mắt lại dồn hết về phía em.

- Anh... sao lại ở đây?

James không trả lời ngay, chỉ ngồi xuống cạnh em, kéo nhẹ vai em để em dựa vào. Mùi hương quen thuộc của anh khiến Yn như muốn òa khóc thêm lần nữa.

- Anh thấy em chạy ra khỏi phòng tập.
  Nói anh nghe đi, chuyện gì xảy ra?

Yn cắn môi, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng rồi tất cả cảm xúc dồn nén suốt buổi chiều vỡ òa:

- Su Ah nói em... không hợp với con đường này.
  Rằng em chỉ làm gánh nặng cho nhóm.
  Em đã cố gắng hết sức... nhưng tại sao lúc nào cũng là em bị trách?

James lặng im, nghe từng câu run rẩy của em. Anh không ngắt lời, không vội vàng khuyên nhủ. Chỉ đến khi Yn im bặt, nấc nghẹn, anh mới nhẹ nhàng đặt tay lên tóc em.

- Yn.

- Dạ...?

- Anh nhìn thấy em cố gắng từng ngày.
  Anh biết em không hề buông lỏng.
  Thế nên, đừng để một lời nói làm em lung lay.
  Em xứng đáng đứng ở đó, cùng với tất cả mọi người.

Yn ngẩng lên, mắt long lanh.

- Nhưng... nếu em sai nhịp thì sao?
  Nếu em kéo cả nhóm xuống thì sao?

James cười nhạt, ánh mắt nghiêm nghị hơn hẳn:

- Thất bại không đến từ một nhịp sai.
  Thất bại chỉ đến khi em ngừng tin vào chính mình.
  Su Ah có thể giỏi, nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy có quyền phủ nhận nỗ lực của em.

Trái tim Yn run lên. Em khẽ gật đầu, cố nuốt những giọt nước mắt còn sót lại. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy như có một bức tường vững chắc đứng sau lưng mình không phải vì James hoàn hảo, mà vì anh tin em, ngay cả khi em hoang mang nhất.

- Cho nên là nín nhé?
   Ngoan anh thương, cố lên Yn.

Lần đầu tiên anh ôm em, cái ôm ấm áp giúp em cảm thấy lòng mình như được vứt một tảng đá đi vậy, em cũng đưa tay ôm chặt lại anh.

Ngày hôm sau, phòng họp công ty bỗng náo nhiệt hẳn khi giám đốc tuyên bố:

- Để chuẩn bị cho showcase, chúng tôi đã mời một người đặc biệt dẫn dắt nhóm A.
  Người này sẽ theo sát, chỉnh sửa từng chi tiết, đảm bảo nhóm đạt được tiêu chuẩn tốt nhất.

Cả căn phòng xôn xao. Tất cả thực tập sinh ngồi thẳng lưng, ánh mắt căng thẳng. Cánh cửa mở ra.

Và người bước vào chính là James.

Mắt Yn mở to kinh ngạc. Byeol há hốc miệng. Ngay cả Su Ah, vốn luôn bình tĩnh, cũng không giấu nổi vẻ bất ngờ.

James bước đến giữa phòng, giọng trầm chắc:

- Xin chào, từ hôm nay tôi sẽ phụ trách nhóm showcase A.
  Tôi không quan tâm quá khứ các em thế nào, mối quan hệ cá nhân ra sao.
  Ở đây, chỉ có một thứ quan trọng: nỗ lực và kết quả.

Anh dừng lại, ánh mắt lướt qua từng người. Khi dừng ở Su Ah, giọng anh thấp đi, nhưng sắc lạnh:

- Và một điều nữa.
  Ở trong nhóm, bất kỳ ai cũng có thể mắc sai lầm.
  Nhưng nếu có người vì cái tôi của bản thân mà chà đạp lên đồng đội, thì đó mới là sai lầm không thể chấp nhận.

Không ai nói gì, nhưng không khí như đông cứng. Su Ah thoáng chột dạ, bàn tay siết chặt. Yn cũng sững người, nhận ra James không hề né tránh—anh đã trực tiếp đặt ranh giới, không để em phải chịu thêm áp lực từ những lời công kích vô lý nữa.

Từ khoảnh khắc ấy, một điều đã thay đổi: Su Ah biết mình không thể dễ dàng lấn át như trước.

Và Yn biết, lần này mình không còn đơn độc trên con đường chông gai này nữa.

____

Phòng tập sáng hôm ấy đông hơn thường lệ. Không khí nặng nề, căng như dây đàn, khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về James – người huấn luyện mới của nhóm showcase A.

Yn đứng lặng ở vị trí, tim đập nhanh, không chỉ vì hồi hộp mà còn bởi hình ảnh James nghiêm nghị, khác hẳn với những lúc anh nhẹ nhàng an ủi em. Ánh mắt anh sắc sảo, từng bước đi đều khiến không gian trở nên chặt chẽ hơn.

- Bắt đầu khởi động đi.

Giọng James vang lên dứt khoát. Các thực tập sinh vội vàng tuân theo.

Khi nhạc mở lên, từng động tác được triển khai. Nhóm di chuyển ăn ý, nhưng James vẫn không gật đầu. Anh khoanh tay, quan sát kỹ, từng chi tiết nhỏ đều không lọt khỏi ánh mắt.

- Dừng lại.

Âm nhạc tắt. Tất cả dừng lại thở hổn hển.

James bước lên, đôi giày thể thao phát ra tiếng cộc cộc trên sàn gỗ. Anh nhìn thẳng vào Su Ah người luôn đứng đầu đội hình, cũng là người tự tin nhất.

- Su Ah.

Cô ngẩng đầu, hơi bất ngờ vì bị gọi tên.

- Dạ?

James không vòng vo:

- Em giỏi, nhưng em đang quá tập trung vào việc phô diễn bản thân.
Nhịp bước của em nhanh hơn nhóm nửa nhịp, động tác tay mở rộng hơn để gây chú ý.
Kết quả là cả đội hình bị lệch.

Không khí như đông cứng. Những lời ấy như mũi tên bắn thẳng vào điểm yếu mà Su Ah chưa bao giờ muốn thừa nhận.

- Nhưng... em chỉ muốn đội nổi bật hơn-

- Không.

James cắt ngang, giọng nghiêm khắc.

- Em muốn bản thân nổi bật hơn?
Một nhóm không phải sân khấu solo.
Nếu em không học cách tiết chế, tất cả nỗ lực của đồng đội sẽ bị phá vỡ.
Đây mới là lỗi sai thật sự.
Em luôn chăm chăm vào bản thân, em nhanh hơn tất cả mọi người tận nửa nhịp.
Từ lúc em đứng đầu em đã bao giờ để ý thành viên nhóm mình đều nhau chưa?
Hay là cái gương chỉ để em nhìn bản thân em nhảy còn đồng đội ra sao kệ họ?

Su Ah cắn môi, im lặng. Lần đầu tiên cô bị ai đó chỉ ra trực diện, không chút kiêng nể. James quay người, ánh mắt dịu lại khi lướt qua Yn:

- Yn, bước lên.

Trái tim em đập loạn. Em bước ra, đứng ở trung tâm.

- Em hãy nhảy lại đoạn chorus, một mình thôi.

Anh ra lệnh. Âm nhạc vang lên. Yn hít sâu, để cơ thể hòa vào nhịp điệu. Động tác của em hoàn hảo, nhưng có chỗ chưa đủ sắc nét, từng bước chân, từng cái vung tay đều tròn trịa, hòa hợp với tiết tấu bài hát.

Khi kết thúc, mồ hôi lăn dài trên má, Yn thở dốc nhưng ánh mắt sáng ngời. James gật đầu.

- Các em thấy không?
Đây là ví dụ cho việc một người có thể không quá hoàn hảo, nhưng biết lắng nghe nhạc, biết hòa mình vào đội hình.
Đó là điều quan trọng nhất.
Các em nên nhớ mình đang là làm việc theo NHÓM chứ không phải solo.
Làm bản thân nổi bật hơn chỉ khiến nó trông như một mớ hỗn độn thôi.

Mọi ánh mắt nhìn Yn khác hẳn. Trong khi Su Ah thì siết chặt nắm tay, gương mặt hơi tái đi.

James lùi lại, khoanh tay, giọng rắn rỏi:

- Từ hôm nay, tất cả phải bỏ cái tôi sang một bên.
Các em không thi đấu để chứng minh mình giỏi hơn đồng đội, mà để chứng minh nhóm của mình giỏi hơn những nhóm khác.
Nếu ai không làm được, người đó sẽ tự đào thải mình.

Không ai dám lên tiếng. Yn nhìn James, trong lòng vừa run vừa ấm áp. Anh không hề ưu ái em, nhưng chính sự công bằng ấy khiến em thấy được giá trị của mình.

Và lần đầu tiên, Su Ah hiểu rằng James không phải là chỗ dựa duy nhất của Yn, mà còn là bức gương phơi bày khuyết điểm của chính cô. Anh chỉ ra những khuyết điểm mà từ buổi đầu học nhảy lớp anh dạy đến giờ cô vẫn chưa sửa được, có lẽ anh nói đúng cô đang quá tự cao về bản thân mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro