Ngoại truyện 6: Những sự cố nho nhỏ khi bắt đầu kinh doanh.

Người dịch + beta: Gái xinh liễu yếu tơ đào.

———

"Chào ngài Viên." Lâm Khiển đưa tay bắt tay người đàn ông trung niên trước mặt, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp và chuẩn mực, "Chào mừng ngài đến tham quan Công Nghệ Xuyên Thoa."

"Chào cậu." Trên mặt Viên Quật lộ ra một tia kinh ngạc, "Tổng giám đốc Lâm, cậu còn trẻ hơn tôi tưởng tượng."

Lâm Khiển vẫn giữ nụ cười: "Tôi nghĩ đây là lợi thế lớn nhất của tôi, internet là một ngành công nghiệp trẻ."

Viên Quật "ha ha" cười một tiếng, sự lo ngại về gương mặt quá trẻ của Lâm Khiển cũng giảm bớt phần nào: "Không tệ, ngành internet quả thực là một ngành mang tính đột phá, anh hùng xuất thiếu niên."

"Đây là Kha Mộc Tử, đồng thời cũng là giám đốc công nghệ của chúng tôi." Lâm Khiển lùi lại một bước, nhường Kha Mộc Tử lên phía trước.

"Chào ngài." Kha Mộc Tử hôm nay đã chỉnh tề hơn nhiều, nhưng dù vậy, vẫn không thể che giấu được quầng thâm sâu hoắm và khuôn mặt trắng bệch quá mức. Do quanh năm sống cùng máy tính, thiếu ánh sáng mặt trời, da cậu ta trắng hơn trước rất nhiều, trông cũng tiều tụy hơn.

Tất nhiên, đó chỉ là hình ảnh bên ngoài. Trên thực tế, chỉ cần ngồi trước máy tính, cậu ta có thể duy trì trạng thái hưng phấn tột độ, từng lập kỷ lục làm việc liên tục 36 tiếng.

Sau này, Lâm Khiển lo lắng công ty chưa lên sàn mà bộ não kỹ thuật đã đột quỵ trước, nên đã ban hành quy định mới trong công ty: Nếu giám đốc Kha không ngủ đủ sáu tiếng mỗi ngày, sẽ đóng cửa máy chủ công ty. Chỉ có như vậy, tình hình lúc đó mới được cải thiện, chủ yếu là các lập trình viên khác sợ Lâm Khiển thật sự làm vậy, nên mỗi ngày đều canh chừng thời gian làm việc của Kha Mộc Tử, đúng giờ thì bắt cậu ta đi ngủ.

"Tổng giám đốc Kha, cậu thật sự đã trưởng thành chưa vậy?" Viên Quật lại một lần nữa kinh ngạc. Lâm Khiển nhìn đã đủ trẻ rồi, không ngờ Kha Mộc Tử này trông còn trẻ hơn nữa.

Đúng là Kha Mộc Tử nhỏ tuổi hơn Lâm Khiển. Thiên tài khi còn đi học đã nhảy hai lớp, nếu không phải trường học không đồng ý, có lẽ bây giờ cậu ta đã tốt nghiệp đại học rồi, chứ không phải vẫn còn học năm hai.

Kha Mộc Tử trực tiếp lấy chứng minh thư ra: "Anh tự xem đi."

Viên Quật: "..."

Trịnh Bằng Khinh đi theo sau Lâm Khiển và Kha Mộc Tử làm nhân viên lễ tân bán thời gian, cố gắng nhịn cười, thầm nghĩ Kha Mộc Tử ở kiếp trước có thể gọi vốn thành công, thật sự là nhờ thực lực.

Viên Quật là giám đốc đầu tư của một tổ chức đầu tư vừa – nhỏ. Họ có tiền, nhưng không nhiều, nên trong việc lựa chọn đối tượng đầu tư cũng cần phải thận trọng hơn.

Công Nghệ Xuyên Thoa là một công ty công nghệ nhỏ bất ngờ nổi lên vào nửa cuối năm ngoái. Sản phẩm đầu tiên họ tung ra thị trường là một ứng dụng livestream tên là "Now". Livestream không phải là một khái niệm mới, nhưng Công Nghệ Xuyên Thoa lại đưa ra một mô hình hoạt động hoàn toàn mới, đó là cái gọi là "toàn dân livestream". Và không lâu sau khi "Now" ra mắt, trên mạng liên tiếp xảy ra vài sự kiện nóng liên quan đến "Now", trong thời gian cực ngắn đã nhanh chóng mở rộng danh tiếng của ứng dụng mới ra mắt này, dường như chỉ sau một đêm, toàn bộ cư dân mạng đều được "giáo dục" về mô hình livestream mới này.

Công Nghệ Xuyên Thoa cũng nhờ những sự kiện đó mà nhanh chóng nhận được sự chú ý của nhiều tổ chức đầu tư. Chỉ là công ty này quá nhỏ, đội ngũ sáng lập lại quá trẻ, nghe nói vẫn còn là sinh viên đại học. Mặc dù hai năm gần đây nhà nước có xu hướng khuyến khích sinh viên khởi nghiệp, nhưng trong mắt các nhà đầu tư, đội ngũ khởi nghiệp không có kinh nghiệm làm việc rõ ràng là một điều tối kỵ trong đầu tư. Hơn nữa, những sự kiện nóng đã làm nên tên tuổi của "Now" – livestream đến nay vẫn chưa ai biết là chiêu trò marketing của Công Nghệ Xuyên Thoa hay chỉ là trùng hợp, là thực lực hay chỉ là may mắn. Điều này có ảnh hưởng rất lớn đến việc đánh giá giá trị của công ty đối với các nhà đầu tư. Tất nhiên, việc Viên Quật đến khảo sát Công Nghệ Xuyên Thoa cũng đồng nghĩa với việc họ đã tiến hành điều tra sâu rộng về công ty này.

Dù là như vậy, nhưng khi gặp hai người đồng sáng lập, ông vẫn không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù sớm biết đội ngũ này rất trẻ, hồ sơ cũng cho thấy những người đồng sáng lập công ty đều là sinh viên đang theo học tại đại học A, nhưng Viên Quật ban đầu vẫn nghĩ rằng những người dám đứng ra khởi nghiệp, ít nhất cũng phải trông chín chắn hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Viên Quật nhanh chóng giấu đi sự ngạc nhiên của mình, rồi giới thiệu với Lâm Khiển và những người đi cùng khác.

Lúc này, Lâm Khiển mới để ý, trong đám người đứng sau Viên Quật, còn có một gương mặt quen thuộc.

"Lâm Khiển, lâu rồi không gặp." Hà Di Quân mỉm cười nhẹ nhàng, vẫn chuyên nghiệp và điềm đạm như trước.

Lâm Khiển có chút bất ngờ, nhưng trên mặt không lộ ra quá nhiều cảm xúc: "Chào dì Hà, lâu rồi không gặp."

Viên Quật quay đầu lại, nhìn thư ký: "Sao, hai người quen nhau à?"

Hà Di Quân cười nói: "Vâng, đây là bạn của ông chủ cũ của tôi."

Bà ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trịnh Bằng Khinh đang đứng một bên, không có tên trong danh sách, cười nói: "Còn kia là thiếu gia nhà ông chủ cũ của tôi."

Viên Quật chợt hiểu ra: "Ra là vậy."

Rồi lại nói đùa: "Vậy thì tốt, cô cũng có thể cho chúng tôi vài lời khuyên."

Hà Di Quân không vội vàng thể hiện: "Đâu có, tôi cũng không phải là người chuyên nghiệp."

Viên Quật nhìn bà ta một cái, trên mặt lộ thêm một tia tán thưởng. Hà Di Quân vào công ty họ và trở thành thư ký của ông ta cách đây một năm. Trước đó, bà ta từng làm việc ở các tập đoàn lớn, năng lực chuyên môn cũng rất tốt. Một năm qua, bà ta hầu như không mắc phải sai sót nào nên Viên Quật rất tin tưởng bà ta.

"Mời vào trong." Lâm Khiển không nói thêm gì, trực tiếp dẫn mọi người vào cửa Công Nghệ Xuyên Thoa.

Văn phòng của Công Nghệ Xuyên Thoa vẫn là tòa nhà thuê ban đầu gần đại học A, nhưng đã thuê thêm hai khu văn phòng nữa, các khu vẫn không thông nhau, trông có hơi "văn phòng cỏ".

Lâm Khiển không quá coi trọng hình thức bề ngoài. Công ty họ mới khởi nghiệp, mà internet lại là một ngành "đốt tiền" khủng khiếp. Nhờ số tiền Trịnh Bằng Khinh đầu tư ban đầu, sau đó lại "gài" ba hắn thêm hai lần nữa, mới thành công đưa "Now" – livestream ra mắt và quảng bá. Đối với giai đoạn này của họ, từng đồng tiền đều phải tính toán kỹ lưỡng, những thứ bề ngoài khác, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Hà Di Quân đi theo sau Viên Quật và những người khác vào trong, ánh mắt quét một vòng quanh khu vực văn phòng, trong lòng không khỏi cười lạnh. Với cái văn phòng tồi tàn này, chắc cũng chẳng làm nên trò trống gì. Khi đi ngang qua cửa, bà ta liếc mắt nhìn Trịnh Bằng Khinh đang khoanh tay đứng đón khách, cười nói: "Bằng Khinh, cậu còn chưa chào hỏi tôi kìa."

Trịnh Bằng Khinh lạnh nhạt mở miệng: "Chào dì Hà."

Hà Di Quân không đáp lời nữa, kiêu căng đi thẳng. Trịnh Bằng Khinh nhìn theo bóng lưng bà ta, đột nhiên phát hiện, mình gần như đã quên mất người này. Từng có lúc hắn nghĩ mình sẽ rất hận người này, nhưng lúc này trong lòng lại không hề có chút gợn sóng nào, giống như nhìn một người xa lạ vậy. Nếu Hà Di Quân không chủ động chào hỏi, hắn thậm chí còn muốn giả vờ như không quen biết bà ta.

Cuộc đời hắn đã hoàn toàn tách rời khỏi người này, bà ta tốt hay xấu, hoàn toàn không còn liên quan đến hắn nữa. Nhưng hắn cũng biết, đó chỉ là suy nghĩ của hắn. Với sự hiểu biết của hắn về Hà Di Quân, bà ta chắc chắn không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Lời chào của bà ta, rõ ràng là một tín hiệu khiêu khích. Nhưng Trịnh Bằng Khinh không quan tâm, Hà Di Quân không thể lay chuyển được hắn và Lâm Khiển, dù chỉ một chút.

Lâm Khiển dẫn Viên Quật và những người khác đi tham quan công ty. Công ty cũng không lớn, đi một vòng mười mấy phút là hết, cuối cùng mọi người ngồi xuống phòng họp lớn nhất của công ty. Cô lễ tân mang nước và cà phê đến cho họ.

Viên Quật không vội bàn chuyện chính, mà hỏi: "Mấy vụ hot trên mạng trước đây, là do các cậu làm đúng không?"

Lâm Khiển không giấu giếm: "Vâng."

Viên Quật tán thưởng: "Làm rất cao minh đấy, ai là người lên kế hoạch?"

Lâm Khiển khiêm tốn nói: "Là ý kiến của tôi."

Trong mắt Viên Quật lại có thêm chút bất ngờ. Quá trình lan tỏa của mấy sự kiện đó rất tự nhiên, tự nhiên đến mức nhiều chuyên gia cũng không thể phán đoán được có phải là chiêu trò marketing hay không. Trong giới đã có kết luận, nếu đây là sự kiện marketing, thì người lên kế hoạch chắc chắn phải là một tay lão luyện rất chuyên nghiệp. Nhưng người trước mắt, rõ ràng là không già, cũng không xuất thân chuyên nghiệp.

Ông đương nhiên không biết, những trường hợp này đối với Lâm Khiển mà nói, không cần quá nhiều chuyên môn. Lúc này, marketing trực tuyến vẫn đang trong quá trình phát triển, nhiều trường hợp marketing kinh điển làm chấn động toàn ngành sau này còn chưa ra đời. Lâm Khiển chỉ cần lấy vài cái tham khảo, đã đủ trở thành người tiên phong trong ngành. Hơn nữa những thủ đoạn đi trước thời đại này, Lâm Khiển ít nhất còn có thể dùng thêm mười năm nữa. Mười năm, đối với internet thay đổi chóng mặt ngày nay, đủ để anh đưa doanh nghiệp lên vị thế không ai có thể lay chuyển. Sức mạnh của học sinh giỏi cộng thêm khả năng tiên tri, quả thật là vô địch.

Cuộc đàm phán kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ. Nếu như lúc Viên Quật nhìn thấy Lâm Khiển và Kha Mộc Tử, ông ta còn nghi ngờ rất lớn về tương lai của công ty này, thì khi bước ra khỏi phòng họp, sự nghi ngờ của ông ta đã giảm đi 90%.

Lâm Khiển thể hiện quá chuyên nghiệp và trầm ổn, trầm ổn đến mức hoàn toàn không giống một sinh viên năm hai. Nếu không phải vì gương mặt đó, Viên Quật thậm chí còn nghi ngờ tuổi của anh có phải là giả hay không. Có thể nói, trình độ và sự tự tin mà anh thể hiện, có lẽ cũng không thua kém nhiều người có nhiều năm kinh nghiệm mà Viên Quật từng tiếp xúc.

"Tôi nghĩ, lần hợp tác này chắc không có vấn đề gì lớn." Viên Quật rất ít khi nói ra những lời có xu hướng rõ ràng khi chưa chốt hợp đồng với công ty, nhưng ông thực sự đánh giá cao Lâm Khiển. Thái độ mà Lâm Khiển thể hiện cũng đủ vững chắc và chân thành. Viên Quật gần như có thể khẳng định, chỉ cần những người từ các tổ chức đầu tư khác gặp được Lâm Khiển, chắc chắn cũng sẽ bị cậu thuyết phục. Còn việc các tổ chức khác tạm thời chưa tiếp xúc với Lâm Khiển, là vì họ có đủ số lượng dự án tiềm năng để lựa chọn, vẫn đang trong giai đoạn quan sát. Viên Quật hy vọng có thể giành được lợi thế trước khi các tổ chức khác tham gia.

"Chờ tin tốt của ngài." Lâm Khiển lại bắt tay ông lần nữa, rồi nhìn thời gian, "Hay là cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản nhé?"

Viên Quật cũng muốn, nhưng đành phải từ chối: "Chiều nay tôi còn một lịch trình nữa, chúng ta giữ liên lạc."

Lâm Khiển gật đầu, đợi tiễn Viên Quật đi, trai đẹp đón khách Trịnh Bằng Khinh đã ngáp liên tục, gác đầu lên vai anh, hỏi: "Thế nào rồi?"

Lâm Khiển nói: "Nếu Hà Di Quân không gây rối, thì không có vấn đề gì lớn."

Trịnh Bằng Khinh hừ một tiếng: "Nếu ông ta mà bị Hà Di Quân dắt mũi được, thì cũng không xứng đầu tư vào công ty em."

"Các tổ chức đầu tư lớn bây giờ vẫn đang quan sát, nhưng tài khoản của chúng ta sắp hết tiền rồi." Lâm Khiển dụi vào má hắn, "May mà cách làm của chúng ta ở giai đoạn đầu khá tiết kiệm, nếu không thì thật sự hơi phiền phức."

Lâm Khiển ngoài miệng nói phiền phức, nhưng giọng điệu lại không có chút lo lắng nào. Trịnh Bằng Khinh cũng không lo lắng, chỉ nói: "Nếu cần, anh bảo ba anh đưa trước cho em tiền sính lễ của em."

Lâm Khiển im lặng một lát: "Lý do này anh dùng một lần rồi thì phải?"

Trịnh Bằng Khinh: "...Vậy hả?"

Một kế không thành, Trịnh Bằng Khinh lại sinh một kế khác: "Vậy hay là anh đi biển thủ công quỹ nhé?"

Lâm Khiển ấn đầu hắn một cái: "Em hy vọng khi chúng ta kết hôn, anh vẫn chưa lừa hết gia sản của ba anh."

Mắt Trịnh Bằng Khinh sáng lên: "Cái này đơn giản thôi, chúng ta kết hôn sớm là được!"

Lâm Khiển: "..."

Trịnh Bằng Khinh nói đủ rồi, mới nghiêm túc trở lại: "Hay là, anh giúp em đi kêu gọi đầu tư nhé? Dù sao hai năm nay anh cũng kiêm nhiệm gần hết các vị trí trong công ty em rồi, đến cả lễ tân cũng làm luôn, làm thêm một chức quản lý tài chính nữa cũng chẳng sao."

Thời kỳ đầu Lâm Khiển khởi nghiệp, thiếu nhân lực, Trịnh Bằng Khinh thường xuyên đến làm thêm. Giữa chừng có lần lễ tân nghỉ việc một thời gian, đúng lúc vào kỳ nghỉ hè, Trịnh Bằng Khinh liền ngồi làm lễ tân cho anh hẳn một tháng. Phải nói rằng, tháng đó, nhờ vẻ đẹp của hắn, việc tuyển dụng nhân viên của công ty thuận lợi hơn rất nhiều.

Lâm Khiển cười cười, cũng không để ý lắm: "Em nhận được cơ hội phát biểu tại một hội nghị thượng đỉnh của ngành, đến lúc đó xem xét lại sau."

Trịnh Bằng Khinh vừa nghe xong lập tức không lo lắng nữa: "Vậy anh đoán, đến lúc đó việc anh có thể làm là giúp em sàng lọc những tổ chức không đủ tư cách."

Hai người thuận thế trao nhau một nụ hôn, vừa đúng lúc Kha Mộc Tử đi ra pha cà phê, mắt trợn trừng liếc nhìn họ một cái, nói: "Mặc dù cảnh này tôi thấy nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần thấy vẫn cảm thấy mình sắp mù đến nơi."

Lâm Khiển cười nói: "Vậy chắc là do cậu nhìn máy tính nhiều quá đấy."

Kha Mộc Tử giơ tay làm một động tác: "Tôi có tập bài thể dục cho mắt đấy."

Trịnh Bằng Khinh đưa ra kết luận: "Xem ra bài tập thể dục cho mắt không chữa được quầng thâm."

Kha Mộc Tử: "..."

Cùng lúc đó, Viên Quật đã nóng lòng mở máy tính trong xe, chuẩn bị bắt đầu soạn thảo báo cáo đánh giá. Hà Di Quân ngồi bên cạnh chuẩn bị tài liệu cho ông, thấy vậy đột nhiên lên tiếng: "Thật không ngờ, lại đúng là Lâm Khiển, trước đây tôi còn tưởng là trùng tên."

Viên Quật khựng lại một chút, nghĩ ngợi rồi nói: "Đúng rồi, Di Quân, cô nói xem, Lâm Khiển lúc riêng tư là người như thế nào?"

Hà Di Quân luôn giỏi nắm bắt ý của cấp trên, lúc này cũng không bày tỏ ý kiến, chỉ nói: "Tôi nghĩ tôi không nên ảnh hưởng đến sự phán đoán của ngài."

Viên Quật nói: "Không, cứ nói về tình hình riêng tư của Lâm Khiển đi. Cậu ta còn trẻ, đó là lợi thế, nhưng đồng thời cũng mang lại rất nhiều bất ổn. Trước đây chúng ta chưa từng hợp tác với sinh viên đang đi học, tôi cần hiểu rõ phong cách thường ngày của cậu ta."

Hà Di Quân thật thà nói: "Tôi không tiếp xúc với cậu ta nhiều. Cậu ta là bạn của con trai ông chủ cũ của tôi, tôi nghĩ vốn khởi nghiệp của cậu ta, có lẽ cũng là do ông chủ cũ của tôi cung cấp."

Viên Quật gật đầu. Hà Di Quân nói chuyện và làm việc luôn khách quan, đó cũng là lý do tại sao ông ta lại đột ngột hỏi ý kiến bà ta. Hà Di Quân lại từ chối thêm hai câu, thấy Viên Quật dần trở nên nghiêm túc, trong lòng mới âm thầm cười lạnh một tiếng.

Bà ta không rõ tại sao Trịnh Bất Lục lại đột ngột chia tay với bà ta, nhưng bà ta có thể đoán được chắc chắn có liên quan đến Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh. Bà ta nhẫn nhịn nhiều năm, bày mưu tính kế, cuối cùng lại bị hai người này hủy hoại tất cả. Sau khi chia tay với Trịnh Bất Lục, địa vị của bà ta trong nhà tụt dốc không phanh, sự huy hoàng của nhà họ Hà tan biến trong một đêm, trở thành trò cười cho hàng xóm láng giềng. Hà Phi cũng mất việc ở Trịnh Thị, bây giờ chỉ có thể làm việc ở một công ty nhỏ, lương còn chưa bằng một phần ba trước đây.

Hà Di Quân còn đỡ hơn một chút. Ban đầu bà ta có thể nhận được sự tin tưởng của Trịnh Bất Lục, một phần cũng là do năng lực chuyên môn vững vàng. Sau này tìm việc cũng khá thuận lợi, nhưng mất đi sự che chở của Trịnh Bất Lục, muốn có mức lương như trước là điều không thể. Trong giới, nhiều người biết chuyện bà ta từng có quan hệ mờ ám với ông chủ cũ. Đối với thư ký mà nói, đây không phải là một chuyện đáng nói, vì vậy, bà ta đổi vài công việc đều không mấy hài lòng.

Mãi đến năm ngoái, bà ta cuối cùng cũng đến được công ty đầu tư này. Công ty này trong ngành không phải là tốt nhất, nhưng được cái hào phóng, trả cho bà ta một mức lương khiến bà ta hài lòng. Sau đó, bà ta cũng dốc hết sức lực, cuối cùng cũng đứng vững được, nhận được sự tin tưởng của ông chủ. Bà ta không ngờ lại có thể gặp lại Lâm Khiển, mà lại trong hoàn cảnh này.

Hà Di Quân có chuyên môn không tệ, làm việc với Viên Quật một thời gian cũng hiểu biết thêm về ngành. Bà ta biết, công ty của Lâm Khiển bây giờ rất cần tiền. Chỉ trong một năm ngắn ngủi làm việc ở đây, bà ta đã biết rõ tiền quan trọng như thế nào đối với những công ty khởi nghiệp này, đặc biệt là các công ty internet. Đây là một ngành "đốt tiền", dù ý tưởng hay đến đâu, sản phẩm tốt đến đâu, chỉ cần không có tiền, công ty có thể phá sản bất cứ lúc nào. Trong ngành này, ngày nào cũng có công ty phá sản.

"Cậu ta rất thông minh, tuy chỉ mới năm hai, nhưng tôi nghĩ năng lực của cậu ta chắc chắn không tệ. Cho cậu ta thời gian, nhất định sẽ trở thành một nhân vật rất lợi hại." Hà Di Quân nói.

Viên Quật: "Cái này tôi biết rồi, tôi muốn biết là, tính cách thường ngày của cậu ta như thế nào?"

Hà Di Quân im lặng một lát rồi mới nói: "Bây giờ thì không rõ, nhưng khoảng hai năm trước, có lẽ hơi nóng nảy một chút, nhưng tôi nghĩ điều này chắc không ảnh hưởng nhiều đâu."

Viên Quật nhướn mày: "Nóng nảy kiểu gì?"

Hà Di Quân chọn lọc kể một vài chuyện Lâm Khiển đánh nhau trước đây, nhưng dùng từ rất ôn hòa, không gây ra sự nghi ngờ của Viên Quật, cuối cùng cười nói: "Dù sao lúc đó cậu ta mới là học sinh cấp ba, tuổi trẻ khí thịnh, chuyện đó cũng thường thôi."

Viên Quật lại im lặng. Hà Di Quân thấy vậy, lại nói thêm một câu: "Nhưng cậu ta trước đây đánh nhau, cũng không ảnh hưởng đến thành tích học tập, thầy cô cũng rất khoan dung với cậu ta."

Viên Quật chậm rãi nói: "Tính cách nóng nảy không ảnh hưởng đến việc học, không ảnh hưởng đến sự thông minh tài trí của cậu ta, nhưng đối với người khởi nghiệp mà nói, đó là một điều tối kỵ."

Viên Quật gập máy tính lại, cảm thấy vừa rồi mình cũng hơi nóng vội, thật sự là Lâm Khiển thể hiện quá xuất sắc, khiến ông ta nảy sinh lòng yêu mến nhân tài, nhất thời lại quên mất điểm này. Lâm Khiển thể hiện rất xuất sắc, nhưng đó là do năng lực, tài trí và khí độ tạo nên. Chỉ để thành lập một doanh nghiệp, tính cách cũng là điểm then chốt. Bao nhiêu người tài năng xuất chúng, cuối cùng lại bị hủy hoại bởi sự nóng nảy. Viên Quật suýt chút nữa đã bỏ qua điều này. Cậu ta vẫn còn là một sinh viên, sinh viên khởi nghiệp, tỷ lệ thất bại rất lớn.

"Tôi phải suy nghĩ kỹ lại đã." Viên Quật xoa cằm.

Hà Di Quân lại đề nghị: "Hay là xem xét thêm vài công ty khác rồi quyết định?"

Viên Quật gật đầu. Internet là một ngành có rào cản gia nhập rất thấp, vẫn còn trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ. Sau khi một sản phẩm có sức mạnh xuất hiện, rất nhanh sẽ có những sản phẩm bắt chước theo. Ngay sau khi "Now" – livestream ra mắt, trong ngành đã liên tiếp xuất hiện vài sản phẩm tương tự, mà đội ngũ đứng sau những sản phẩm đó đều trưởng thành hơn Lâm Khiển rất nhiều. Tuy nhiên, nhờ những sự kiện marketing ban đầu, hiện tại về số lượng người dùng, chưa có công ty livestream nào có thể cạnh tranh với Công Nghệ Xuyên Thoa.

"Xem ra Viên Quật về sau đã bình tĩnh lại, đối với hợp tác của chúng ta lại liên tục đưa ra rất nhiều ý kiến." Lâm Khiển nói.

Trịnh Bằng Khinh chỉnh tóc cho anh: "Anh đoán chắc là có công của Hà Di Quân."

Lâm Khiển cười một tiếng: "Sau này ông ta sẽ hận Hà Di Quân thôi."

Lúc này chính là hiện trường hội nghị thượng đỉnh công nghệ, có không ít đại diện của các tổ chức đầu tư, nhiều công ty khởi nghiệp mới nổi đều nắm bắt cơ hội đến đây thể hiện mình. Công Nghệ Xuyên Thoa với tư cách là công ty dẫn đầu trong lĩnh vực phần mềm livestream hiện tại, Lâm Khiển may mắn nhận được mười phút diễn thuyết.

Hiện tại buổi diễn thuyết còn chưa bắt đầu, mọi người đang trò chuyện, bận rộn trao đổi danh thiếp. Ngoại hình của Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh đủ xuất sắc, nhưng lại không đủ "già dặn", rất ít người đến bắt chuyện với họ.

Viên Quật cũng đến, Hà Di Quân theo sau xách cặp, ông chào hỏi Lâm Khiển: "Mong chờ màn thể hiện của cậu."

Lâm Khiển đùa: "Tổng giám đốc Viên có muốn nhân lúc tôi chưa thể hiện, ký hợp đồng trước không?"

Viên Quật lảng tránh: "Hợp đồng đang được chỉnh sửa, không vội một chút thời gian này."

Trịnh Bằng Khinh chen ngang một câu: "Vậy thì khó nói lắm."

Viên Quật có chút không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ "ha ha" nói: "Tôi sẽ chờ xem."

Tạm biệt Lâm Khiển, Viên Quật lại gặp một người quen, là người phụ trách của một công ty khác. Hai người đang hàn huyên, một thanh niên đi theo sau người phụ trách kia đột nhiên mắt sáng lên, nói với Hà Di Quân: "A, chẳng phải cô là thư ký của nhà Trịnh Bằng Khinh sao?"

Mí mắt Hà Di Quân giật nhẹ, rất nhanh nhận ra người trước mặt, lập tức nở một nụ cười: "Trịnh thiếu gia, chào cậu."

Người trước mặt chính là Trịnh Trọng. Từ sau bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Nghiệp Thụy năm đó bị Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh kích thích, cuối cùng cậu ta cũng cố gắng một chút, không còn ở lại lớp, mà đã vào được một trường đại học bình thường.

Cha cậu ta thấy cậu ta tiến bộ hơn trước kia nên rất vui mừng, hai năm nay bắt đầu sắp xếp cho cậu ta học hỏi một số chuyện trong thương trường, nhưng không sắp xếp vào công ty nhà mình, mà gửi gắm vào công ty của người quen, để cậu ta làm một thực tập sinh nhỏ, theo học hỏi kinh nghiệm. Cũng vì mối quan hệ này nên tuy chức vị của Trịnh Trọng rất thấp, nhưng thường xuyên được dẫn đi tham dự một số sự kiện quan trọng để mở mang tầm mắt. Trịnh Trọng thực ra rất không muốn đi làm, nhưng nghĩ đến những chuyện khó quên trong quá khứ, vẫn ấm ức đồng ý.

Chuyện cậu ta đánh nhau với Trịnh Bằng Khinh năm đó, là Hà Di Quân giúp giải quyết. Lúc này nhận ra Hà Di Quân, nhưng lại không biết bà ta đã không còn là thư ký của nhà họ Trịnh nữa, chỉ vô cùng vui mừng, nóng lòng hỏi: "Trịnh Bằng Khinh đâu? Lâm Khiển đâu? Bọn họ ở đâu?"

Viên Quật nghe vậy hơi nhướng mày: "Sao, cậu cũng quen Lâm Khiển à?"

Sắc mặt Trịnh Trọng có chút không tự nhiên.

Hà Di Quân thấy vậy, tự nhiên cho rằng ân oán giữa cậu ta và Trịnh Bằng Khinh vẫn chưa tan, khẽ mím môi nói: "Sao, cậu còn muốn tìm Bằng Khinh trả thù sao?"

Nhắc đến Trịnh Bằng Khinh, sắc mặt Trịnh Trọng càng tệ hơn, nói: "Không được sao?"

Trịnh Trọng không giống Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh có sự trầm ổn vượt tuổi, vừa nhìn là biết vẫn còn là một cậu nhóc, lạc lõng giữa hội trường. Cậu ta có ý kiến rất lớn với Trịnh Bằng Khinh, nếu không phải vì hắn, có lẽ Lâm Khiển đã trở thành gia sư của cậu ta rồi!

Viên Quật liếc nhìn Hà Di Quân, Hà Di Quân không lập tức trả lời, đợi Trịnh Trọng đi khuất rồi mới kể sơ qua tình hình năm đó, đương nhiên, bà ta tự ý thêm vào một số chi tiết, đổ lỗi cả cho Lâm Khiển. Dù sao nếu Trịnh Trọng tìm Trịnh Bằng Khinh trả thù, Lâm Khiển chắc chắn sẽ không đứng nhìn, Viên Quật cũng sẽ không biết sự thật. Nhưng với tính cách nóng nảy của Trịnh Trọng, một khi Lâm Khiển dính líu đến cậu ta, muốn Viên Quật đầu tư tiền cho cậu ta nữa thì không dễ.

Mấy câu nói của Hà Di Quân ngày đó chỉ khiến Viên Quật nảy sinh một số nghi ngờ với Lâm Khiển, trì hoãn thời gian hợp tác. Sau khi gặp thêm vài công ty livestream khác, Viên Quật trong lòng rõ ràng vẫn nghiêng về Lâm Khiển. Hà Di Quân đang lo không tìm được lý do tốt để thuyết phục Viên Quật, không ngờ ông trời lại giúp cô ta một tay.

Hà Di Quân từng tiếp xúc với Trịnh Trọng, hoàn toàn là một tên phú nhị đại không có não, rất bốc đồng, tuyệt đối có thể làm ra chuyện trực tiếp đánh nhau với Trịnh Bằng Khinh trong tình huống này. Hà Di Quân không khỏi có chút mong chờ. Chỉ cần Trịnh Trọng cố gắng một chút, đừng nói Viên Quật, có lẽ chỉ cần các công ty đầu tư có mặt hôm nay, đều sẽ từ bỏ việc tiếp xúc với Lâm Khiển.

"Hy vọng bọn họ đừng đụng mặt nhau thì tốt." Hà Di Quân lo lắng nói, "Đứa bé đó tính tình nóng nảy, không biết nhìn hoàn cảnh, lát nữa đừng làm ảnh hưởng đến Lâm Khiển."

Viên Quật nghe vậy không khỏi cũng trầm trọng hơn: "Lâm Khiển quả nhiên vẫn chỉ là sinh viên, làm việc không nghĩ đến hậu quả, có lẽ phải rèn luyện thêm vài năm nữa."

Tuy là như vậy, nhưng vì quý mến tài năng, ông vẫn quyết định đi nhắc nhở Lâm Khiển một tiếng. Viên Quật vừa tìm được Lâm Khiển, đang định mở miệng, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc: "Lâm Khiển, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi."

Viên Quật vừa quay đầu lại, liền thấy Trịnh Trọng lao nhanh tới, sau đó Trịnh Bằng Khinh nhanh chóng chắn trước mặt Lâm Khiển, làm tư thế chống cự.

Trong lòng Viên Quật lập tức căng thẳng, haiz, trẻ con vẫn là trẻ con, trong trường hợp này cũng có thể gây ra chuyện.

Hà Di Quân theo sau, không lộ vẻ gì mà khẽ mỉm cười, chờ xem kịch hay. Chỉ thấy Trịnh Trọng tốc độ cực nhanh, tư thế như hổ đói vồ mồi.

Viên Quật vội vàng lên tiếng: "Vị bạn học này, xin cậu bình tĩnh..."

Lời còn chưa dứt, Trịnh Trọng đã đến trước mặt, giữ chặt hai cánh tay của Trịnh Bằng Khinh muốn kéo hắn ra: "Mày tránh ra, đừng cản tao nói chuyện với Lâm Khiển!"

Trịnh Bằng Khinh đứng im như tượng: "Mày cứ nói đi, em ấy nghe thấy."

Trịnh Trọng đâu chịu: "Mày tránh ra đi mà, lâu rồi tao không gặp cậu ấy, mau cho tao gặp một chút đi."

Trịnh Bằng Khinh trợn mắt. Từ sau bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Nghiệp Thụy, Trịnh Trọng thỉnh thoảng lại đến quấy rầy Lâm Khiển nhưng đều bị Trịnh Bằng Khinh cản lại. Sau khi vào đại học, Trịnh Trọng còn đến đại học A một lần, sau đó vì Lâm Khiển vừa phải lo việc học vừa phải lo sự nghiệp, thật sự quá bận, không có thời gian để ý đến cậu ta thì cậu ta mới thôi.

Nhưng Trịnh Bằng Khinh không thể không nghi nghi ngờ, tên này có phải mắc hội chứng Stockholm không? Nếu không phải cậu ta không ngừng quen bạn gái, không có dấu hiệu "cong", nếu không thì Trịnh Bằng Khinh tuyệt đối sẽ không cho cậu ta cơ hội gặp Lâm Khiển.

Lâm Khiển thò đầu ra từ bên cạnh đầu Trịnh Bằng Khinh, cười nói: "Sao mày cũng ở đây?"

Trịnh Trọng vừa nhìn thấy anh, cả người lập tức ổn định lại, nghiêm túc trả lời: "Tao nghe lời mày, học hành chăm chỉ, còn đi thực tập nữa. Hôm nay đi theo ông chủ đến đây, xách cặp cho ông ấy."

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Khiển dỗ như dỗ trẻ con, nheo mắt cười, "Tiếp tục cố gắng nhé."

Trịnh Trọng thiếu chút nữa đã đứng nghiêm chào: "Tao biết rồi, tao sẽ cố gắng hết sức."

Bọn họ giống như cha và con trai vậy, một hỏi một đáp, ngay cả câu hỏi cũng rất "phụ huynh". Lâm Khiển hỏi cậu ta một số vấn đề về học tập, công việc, còn chỉ bảo cho cậu ta vài câu. Mà dáng vẻ của Trịnh Trọng, chỉ thiếu nước lấy bút ra ghi chép tại chỗ.

Trịnh Bằng Khinh khoanh tay trước ngực, không ngừng trợn mắt.

Hà Di Quân bên cạnh: "...???"

Viên Quật: "...?"

Một lát sau, Lâm Khiển cuối cùng cũng đuổi được Trịnh Trọng đi, quay đầu lại cười với Viên Quật, có chút ngại ngùng: "Bọn trẻ bây giờ là vậy đó, cần phải từ từ dạy." Hoàn toàn là giọng điệu của người lớn.

Viên Quật ngây người đáp: "Đúng, đúng vậy, không sai."

Không biết qua bao lâu, Viên Quật cuối cùng cũng hoàn hồn, chậm rãi nhìn về phía Hà Di Quân. Hà Di Quân đã hoàn toàn ngây dại, đây không phải là kịch bản bà ta muốn!

Không ai biết sự kinh ngạc trong lòng Hà Di Quân, hội nghị thượng đỉnh chính thức bắt đầu. Sau khi hội nghị kết thúc, sắc mặt Viên Quật vô cùng khó coi. Trước đó ông đã biết, bất cứ ai tiếp xúc với Lâm Khiển đều sẽ bị anh thuyết phục, nhưng tuyệt đối không ngờ, anh ở trên sân khấu lại có thể tỏa sáng đến như vậy.

Câu nói của Trịnh Bằng Khinh trước hội nghị, hóa ra không phải là tự cao, bây giờ, bọn họ không còn là lựa chọn duy nhất của Lâm Khiển nữa.

Viên Quật hít sâu một hơi, ông biết chuyện này trách nhiệm chính là ở bản thân mình, nhưng nếu không phải những lời của Hà Di Quân, ông đã không trì hoãn thời gian ký hợp đồng hết lần này đến lần khác.

Ông cần phải giải thích với công ty, tương tự, Hà Di Quân cũng cần phải giải thích với ông. Cho đến trước khi hội nghị bắt đầu, Hà Di Quân vẫn còn cung cấp cho ông những thông tin hoàn toàn sai lệch.

Hà Di Quân đi theo sau ông, cổ tay có chút run rẩy: "Tổng giám đốc Viên..."

Viên Quật không đáp lời. Trong lòng Hà Di Quân chợt lạnh lẽo. Đây là công việc tốt nhất mà bà ta có thể tìm được. Một khi Viên Quật sa thải bà ta, có lẽ bà ta sẽ không còn cơ hội nào để xoay chuyển tình thế nữa. Nhưng bà ta không biết tại sao lại thành ra như vậy. Những người đó, tại sao tất cả đều xa lạ đến thế?

Bà ta đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc, quay đầu lại, liền thấy Trịnh Trọng đang giơ hai cánh tay định cù lét Trịnh Bằng Khinh: "Tại sao mày lại ngăn tao gặp Lâm Khiển hả hả hả hả???"

Trịnh Bằng Khinh dùng đầu gối thúc vào Trịnh Trọng, hai tay đấm vào đầu cậu ta: "Bởi vì tao là ba dượng của mày!"

"Tổng giám đốc Viên." Hà Di Quân vội vàng gọi một tiếng, muốn Viên Quật nhìn sang nhưng Viên Quật lại "rầm" một tiếng đóng cửa xe, trực tiếp lái đi, bỏ lại một làn khói.

Hà Di Quân: "..."

Bên kia, Trịnh Trọng tiếp tục mắng Trịnh Bằng Khinh: "Thả tao ra, tao thật sự muốn động tay rồi!"

Trịnh Bằng Khinh đấm xuống một phát: "Ăn nói với ba mày kiểu gì đấy, thằng bất hiếu!"

Sau hội nghị thượng đỉnh, Lâm Khiển bị một đám người vây quanh, cản bước, Trịnh Bằng Khinh liền nhân cơ hội này đi tìm Trịnh Trọng gây sự.

"Tao không có người ba như mày, Lâm Khiển mới là ba tao!" Trịnh Trọng hét lớn.

"Hừ!" Trịnh Bằng Khinh nở một nụ cười lạnh lùng, "Vậy cũng được thôi, nếu mày đã nói vậy thì gọi tao là mẹ cũng được."

Trịnh Trọng: "..."

Trịnh Trọng dừng động tác trên tay, ngây người nhìn Trịnh Bằng Khinh: "Mày nói gì?"

Trịnh Bằng Khinh nhướng mày: "Khó hiểu lắm à?"

Trịnh Trọng lắp bắp: "Tin... tin đồn là thật sao?"

Trịnh Bằng Khinh cười lạnh. Trịnh Trọng ôm mặt kinh hãi kêu lên: "Tao không muốn, tao không muốn có người mẹ như mày!!!"

———

Follow, comment, rate để mình có thêm động lực nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro