Chương 1.

Tác giả: Hề Thiển

Editor: Cua

***

Tháng mười ở Giang Thành, ban ngày nhiệt độ không khí rất cao, nhưng vào buổi tối thì lại chuyển lạnh.

Ôn Miên Miên bị gió thổi tứ tung đầu tóc, cô chậm rãi ngẩng đầu.

Hai chữ "Bóng đêm" lập lòe lúc sáng lúc tối phản quang trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái, càng nhìn càng động lòng người.

Nhiều chàng trai cô gái đi ra từ "Bóng đêm". Nhìn thấy Ôn Miên Miên đứng ở cửa, sắc mặt họ có chút kì quái. Còn có tên đàn ông nào đó cười hì hì, huýt sáo mấy tiếng với cô, nói ra những lời không có ý tốt:

"Em gái nhỏ, thành niên chưa thế? Có cần anh trai đưa đi chơi không?"

Mấy người bạn của tên đó cũng ồn ào theo, ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Miên Miên mang tính xâm lược, thậm chí còn có tên tiến vài bước lại gần cô.

Bị những tên không có ý tốt trêu đùa, khuôn mặt nhỏ của Ôn Miên Miên nhanh chóng đã ửng đỏ. Ánh mắt cô rất sạch sẽ, gương mặt thanh thuần giống trẻ con. Giờ phút này, trong mắt cô còn nổi thêm một tầng hơi nước, vẻ mặt xấu hổ, sự thanh thuần trên người cô đan xen với gương mặt kiều diễm như thế chính là một lực hấp dẫn trí mạng, cho nên mấy tên đó mới nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.

Ôn Miên Miên cúi đầu mím môi, tay chân luống cuống, vội vàng đi vào trong quán.

Cô biết "Bóng đêm" là nơi như nào, vì Giang Thành là nơi nổi danh của những thứ xa hoa. Bạn cùng phòng Lâm Đồng của cô cũng thường xuyên nhắc tới, đây là thiên đường của đàn ông.

Ôn Miên Miên bị cha mẹ quản rất nghiêm, cô trong miệng của người lớn thường là cái danh hiệu "con nhà người ta", vì từ trước đến nay cô thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, đặt hết chú ý vào học tập. Sống trên đời mười chín năm, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi này.

Điện thoại ở trong áo khoác kêu ting ting vài tiếng, cô biết Lịch An nhắn wechat cho cô.

[ Bảo bối, anh ở phòng 201 chờ em nhé. ]

Trong lòng Ôn Miên Miên ngọt ngào, Lịch An là người bạn trai cô mới quen từ tháng trước, hôm nay là sinh nhật anh.

Cất điện thoại vào, Ôn Miên Miên nghĩ đến Lịch An, gương mặt cô bèn đỏ ửng. Trước đây cô luôn chú tâm vào học tập nên Lịch An là người bạn trai đầu tiên.

Ngày thường cô khô khan không thú vị, còn Lịch An thì dí dỏm hài hước, giống như ở trên đời không có chuyện gì mà anh không biết. Ở bên anh, cô luôn yên tĩnh nghe anh nói, cảm thấy rất thoải mái.

Ôn Miên Miên cẩn thận đi tìm phòng 201. Cô đi đến dãy cuối của hàng lang, vừa mới rẽ qua thì nghe được cuộc nói chuyện đầy thô tục.

"Con mẹ nó, Tần Nhiên, mày cho tao biết tên kia ẩn thân ở đâu đi, tao có chuyện muốn tìm nó. Đánh chết nó!"

"Mẹ, mày cút đi. Không phải do nó thì tao cũng không bị ông cụ trong nhà ném vào quân đội một năm."

......

Giọng nói thô tục văng vẳng bên tai Ôn Miên Miên, giọng điệu rất tàn bạo hung ác, Ôn Miên Miên nghe thấy thế thì lập tức sợ hãi, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó hơi quen thuộc.

Hình như cô nghe thấy giọng nói này rồi.

Ôn Miên Miên không dám nghĩ lại nữa, cô bèn cúi đầu đi qua đám đó. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về hướng kia.

Mà không ngờ, người đàn ông đó cũng vừa vặn nhìn về phía cô, mắt hai người nhìn đối diện nhau.

Hai mắt Ôn Miên Miên mở to, hóa ra là người này!

Người đàn ông này cao khoảng một mét tám mươi bảy, màu da hướng về màu đồng, tóc cắt ngắn, ngũ quan lạnh lùng, gương mặt tuấn tú, trên người anh mặc áo sơ mi màu đen, ba cúc được mở tung ra.

Một tay anh cầm điện thoại, một tay chống xuống, ánh mắt vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, nhìn qua, rất đẹp trai.

Chuyện là một tháng trước, hôm đó Ôn Miên Miên học trên thư viện đến tận tối khuya. Đến khi thư viện đóng cửa thì cô mới phản ứng trở lại, vội vã chạy về kí túc xá. Khi đi ngang qua rừng cây nhỏ, trùng hợp nhìn thấy cảnh đánh nhau.

Ôn Miên Miên vĩnh viễn không thể quên được, người đàn ông này đánh cho ba tên kia quỳ rạp xuống đất, khóe miệng còn chảy máu.

Đêm đó, Ôn Miên Miên sợ tới mức chạy về kí túc xá. Chạy được một lúc, cô cảm thấy bên tai có tiếng bước chân mơ hồ vội vàng truyền đến nên cô không dám dừng lại dù chỉ một giây mà chỉ chạy thật nhanh về phía trước.

Dù cảm giác sợ hãi khiếp vía hết hồn ấy đã tan đi, nhưng giờ nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cô sẽ không tránh khỏi mà cảm thấy sợ hãi.

Ôn Miên Miên nhanh chóng dời tầm mắt, chạy chậm rời đi, bỏ qua sự mừng như điên trong ánh mắt người đàn ông đấy.

"Ê ê! Anh Hàn!"

"Anh làm sao thế, tự dưng thất thần!"

......

Dịch Hàn lấy lại tinh thần, quát vào điện thoại:

"Mẹ kiếp, tao vừa gặp được em gái mềm mại kia. Đáng yêu quá!"

"Hả? Em gái mềm mại? Anh Hàn, anh có phụ nữ rồi à?"

Sắc mặt Dịch Hàn lo lắng:

"Đúng vậy, mai sau còn là mẹ của con tao nữa."

Cúp điện thoại, Dịch Hàn đi về phía trước, nhìn một loạt ghế, anh bực bội mà vuốt vuốt tóc.

Ôn Miên Miên đẩy cửa phòng 201, vừa đi vào, cô hơi hơi nhíu mày, cô không thích nơi ồn ào cãi cọ.

Ánh sáng trong phòng hơi tối tăm, trừ Lịch An và ba bạn cùng phòng ra thì còn có mấy người nữa.

Có người nhìn thấy Ôn Miên Miên bèn tiến lên chào hỏi.

"A, Miên Miên tới rồi."

Giọng nói của người phụ nữ đó khá lớn, dường như là cố ý nên có không ít người đang chơi vui vẻ quay ra, ánh mắt dừng trên người Ôn Miên Miên.

Ôn Miên Miên mím môi gật gật đầu, cô nhìn lướt qua chỗ ngồi, ánh mắt dừng lại vào người phụ nữ ngồi cạnh Lịch An.

Bên cạnh Lịch An có phụ nữ, cô cũng biết, đó là một em gái học lớp dưới của Lịch An.

"Miên Miên, chị tới rồi." Đổng Thơ Vân mỉm cười ngọt ngào, kéo tay Ôn Miên Miên, nũng nịu nhìn Lịch An nói dỗi:

"Vừa mới thấy anh nói về chị đó."

Lịch An bị Đổng Thơ Vân liếc mắt khiến lòng phát ngứa, hắn lơ đãng liếc về ngực của người phụ nữ này. Phong cảnh lộ ra hết, ánh mắt nóng rực, lòng bàn tay hắn hơi cuộn lại. Lúc nãy hắn vừa sờ ngực Đổng Vân Thơ xong, mềm quá.

Khụ một tiếng, Lịch An tiến lên ôm lấy Ôn Miên Miên, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái:

"Bảo bối, em tới rồi."

Bạn gái nhỏ của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là tư tưởng quá bảo thủ. Hai người bên nhau một tháng, hắn mới chỉ hôn môi cô mà thôi. Còn chuyện khác, bất kể hắn dỗ dành như nào, Ôn Miên Miên vẫn không đồng ý.

Nhưng hắn vẫn thích Ôn Miên Miên trong sáng như tờ giấy trắng, loại phụ nữ này ở trên giường chơi mới sướng.

Đổng Vân Thơ cắn răng cúi đầu bị bọn bạn kéo đi về bên kia.

Không khí rất ầm ĩ, cũng không bởi vì có Ôn Miên Miên mà thu lại.

Ôn Miên Miên bị Lịch An kéo ngồi xuống.

"Lịch An, anh đừng uống nhiều rượu như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu."

Có mấy người rót rượu cho Lịch An, Ôn Miên Miên thấy hắn uống mấy chén, giọng điệu nhắc nhở đầy lo lắng.

"Không sao." Lịch An xua xua tay.

"Đây là chén rượu có lòng."

Hắn duỗi tay ôm Ôn Miên Miên, nhìn sắc mặt cô xấu hổ bèn nuốt nước miếng, bàn tay định sờ soạng cô.

"Bảo bối, em đẹp quá."

Ôn Miên Miên không thích thân thiết trước mặt người khác nên cô tỏ vẻ kháng cự đẩy Lịch An ra, giọng điệu vội vàng:

"Lịch An, anh đừng như vậy."

Vừa mới bị Đổng Thơ Vân gợi lên dục vọng nên giờ phút này Lịch An chỉ nghĩ đến chuyện đó.

"Miên Miên, anh không làm gì đâu, chỉ muốn thân thiết chút thôi."

Lịch An đang định nhanh tay sờ lên ngực Ôn Miên Miên thì cửa phòng bị đẩy ra. Nhìn thấy người tới, bầu không khí vốn đang náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.

Không tìm thấy bé con mềm mại của mình đâu nên sắc mặt Dịch Hàn không được tốt lắm, anh ngồi xuống ghế, cầm lấy một chai rượu rót uống mấy ngụm.

Lịch An ngẩn ra một lúc, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, Hắn đi đến trước mặt Dịch Hàn, tiếp nhận rượu trong tay anh, lấy lòng:

"Anh Hàn, anh qua đây sao không nói một tiếng?"

Dịch Hàn là nhân vật nổi tiếng trong trường, không ai không biết, Không phải là bởi vì anh học hành xuất sắc mà ở đây thế lực của Dịch gia rất kinh người.

Dịch Hàn liếc mắt nhìn Lịch An một cái, hỏi có lệ:

"Nghe nói cậu tìm một cô bạn gái nhỏ?"

Tâm tình Dịch Hàn rất khó chịu. Đêm nay anh định đi đua xe cùng với mấy đứa bạn, không nghĩ tới việc tham gia sinh nhật của bạn cùng phòng. Nhưng ông cụ già trong nhà cứ bắt anh phải có quan hệ tốt với bạn bè, không thì bắt anh vào quân đội tiếp.

Mẹ nó, rối loạn hết kế hoạch của anh, tật xấu gì thế không biết.

"Đúng vậy đó Anh Hàn." Lịch An cung kính nói, sau đó xoay người vẫy vẫy tay với Ôn Miên Miên.

"Miên Miên, em mau tới đây."

Khi nhìn thấy Dịch Hàn, Ôn Miên Miên không dám tin rằng người đàn ông đáng sợ kia lại là bạn cùng phòng của Dịch An.

Cô cọ tới cọ lui đi đến trước mặt hai người, sắc mặt khẩn trương.

"Miên Miên, đây là Dịch Hàn bạn cùng phòng của anh, mau gọi anh Hàn đi."

Ôn Miên Miên nắm chặt tay Lịch An, giọng nói hơi run rẩy.

"Anh, anh Hàn, tôi là Ôn Miên Miên."

Sao giọng nói này lại giống như bé con kia thế, mềm mại như bông. Lỗ tai Dịch An hơi ngứa, anh không để ý mà ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Miên Miên, anh hơi giật mình. Lại nhìn thấy cô đang nắm chặt tay Lịch An, đáy lòng như chìm xuống.

Cô gái nhỏ có vẻ như đang nhìn anh một cách cẩn thận, hai mắt ướt dầm dề, giống như được bao phủ một tầng nước. Gương mặt cô đỏ ửng, dáng người cô không chỉ nhỏ xinh mà cái miệng, cái mũi cô cũng rất đáng yêu.

Anh nhìn như nào cũng thấy thuận mắt, toàn thân cô gái nhỏ, chỗ nào cũng hợp khẩu vị anh.

Anh tìm bé con đáng yêu của anh trong một tháng, còn định sẵn tương lai rằng cô sẽ là mẹ của con anh, thế mà bây giờ cô lại là bạn gái của người khác.

Sắc mặt Dịch Hàn âm trầm. Anh nhìn Lịch An, chưa từ bỏ ý định mà xác nhận lại một lần nữa.

"Cô ấy là bạn gái cậu?"

Lịch An hiểu lầm, ánh mắt hắn hơi lóe lên cái gì đó, nói:

"Anh Hàn, có phải Miên Miên làm anh mất vui không?"

Nếu Ôn Miên Miên từng đắc tội với Dịch Hàn, vậy thì hắn phải mau mau nghĩ cách ngủ với cô rồi nói chia tay thôi.

Ôn Miên Miên cũng cảm thấy hồi hộp lo lắng, cô bèn nhìn Dịch Hàn, sợ anh sẽ nhớ tới sự việc của buổi tối ngày hôm đó.

Dịch Hàn nhìn thấy ánh mắt trông mong của cô gái nhỏ, ánh mắt ấy giống y đúc như con mèo của chị gái anh, vừa sợ hãi lại vừa đáng thương khiến anh chỉ muốn ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực để trêu chọc, dỗ dành.

Có một cơn nóng vọt ra từ trong lòng, Dịch Hàn theo bản năng muốn mắng những lời thô tục, nhưng lại bị ánh mắt kia làm cho anh phải nhịn xuống.

Anh nghẹn đỏ cả khuôn mặt, sau đó thấp giọng nói:

"Không liên quan đến cô ấy."

Chỉ vì không muốn nhìn thấy hai người thân thiết với nhau nên Dịch Hàn bước đến ngồi xuống ghế sô pha, châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút.

Qua một khoảng thời gian ngắn im ắng, trong phòng lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Lịch An không muốn bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với Dịch Hàn nên hắn lôi kéo Ôn Miên Miên ngồi xuống cạnh Dịch Hàn, cũng lấy điếu thuốc ra châm.

"Lịch An, anh đồng ý với em là từ nay sẽ bỏ hút thuốc rồi mà."

Ôn Miên Miên nắm lấy tay của Lịch An, nhỏ giọng nói: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu, về sau anh đừng hút nữa được không?"

Giọng nói mềm mềm mại mại của cô gái nhỏ truyền vào lỗ tai Dịch Hàn, trong lòng anh đột nhiên tê dại hẳn. Anh nhìn gương mặt của Ôn Miên Miên, rồi lại cúi đầu nhìn chằm chằm điếu thuốc ở tay mình, yên lặng dập thuốc. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro