🌟 Chương 13 🌟: Cô nhóc này không biết ngại tí nào ha

Editor: Chu

Tô Tinh Nam đi thẳng đến phòng anh, ngay cả việc gõ cửa cũng bỏ qua, vặn tay nắm rồi đẩy cửa bước vào.

Dáng hình quen thuộc đang nằm trên giường.

Tô Tinh Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May quá, anh vẫn ở đây.

Tô Tinh Nam nhớ tới lời của Trần Tân.

Người của cậu....

Vậy có cần đóng dấu không nhỉ?

Lúc này cô mới phát hiện anh đang cởi trần, chiếc chăn mỏng chỉ đắp từ bụng trở xuống.

Không biết có mặc quần không.

Hai tai cô đỏ bừng, chậm rãi bước lên phía trước.

Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy anh cởi trần vào ban ngày.

Làn da màu đồng rắn rỏi, từng khối cơ săn chắc, bờ ngực vững chãi với đường nét đẹp mắt.

Rèm cửa mở toang, ánh nắng xuyên thẳng vào phòng, rọi xuống loang lổ trên nền gỗ cạnh giường.

Tô Tinh Nam nhích lại gần anh hơn, ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay khẽ lướt từ hàng mày rậm xuống sống mũi cao, cuối cùng dừng lại nơi bờ môi.

Đôi mắt của anh rất đẹp, chất chứa rất nhiều điều.

Nhưng Tô Tinh Nam biết, ở bên trong lại sạch sẽ vô cùng.

Người đàn ông này... thật đẹp.

Tô Tinh Nam cúi dần xuống, hơi thở lướt qua khóe môi anh, khẽ chạm một cái.

Xem như là đã đóng dấu.

Bàn tay lại đưa lên, dừng lại ở khóe môi.

Suy nghĩ dần trôi xa.

Bất ngờ, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt và ê ẩm lan dọc sống lưng.

Lục Phồn Chi hé mắt nhìn cô, ánh mắt như đang dò xét:

"Anh... Anh thức hồi nào vậy?"

"Sợ cái gì? Còn cà lăm nữa. Bộ cô nhân lúc tôi đang ngủ làm chuyện gì xấu à?"

Tô Tinh Nam im lặng nhìn anh một lúc.

Lát sau mới chậm rãi mở miệng: "Tôi không thấy anh đâu. Tưởng anh biết mất luôn rồi."

Sau đó lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.

Vừa đi tới cửa, Lục Phồn Chi lại gọi cô: "Tô Tinh Nam. Chỉ cần vẫn còn ý thức, tôi sẽ không bỏ lại cô một mình."

Hình như đây là lần đầu tiên Lục Phồn Chi nghiêm túc gọi tên cô như thế.

Tô Tinh Nam quay đầu lại: "Được."

Mới bước ra khỏi cửa, cô đột nhiên nhớ tới việc cần nói nên quay lại.

Anh chuẩn bị mặc áo, từng đường nét cơ bắp hiện lên rõ ràng: "Có chuyện gì?"

"À là... Úi, Trần Tân nói lát nữa sẽ đến đón chúng ta."

"Đón chúng ta? Đi đâu vậy?"

Tô Tinh Nam quay đầu xem anh, ánh mắt vô tình dừng lại rồi nhanh chóng quay đi: "Không ấy anh mặc đồ vào trước đi."

Lục Phồn Chi ngủ lâu đến ngu người, lúc này mới sực nhớ mình chưa mặc đồ.

Đã quen ngủ thoải mái nên anh chẳng mấy khi mặc áo ngủ.

Anh tròng áo thun đen vào người: "Nhóc con, không được nhìn lén body hoàn hảo của anh trai đâu nhé."

Tô Tinh Nam đứng nghịch chậu hoa bên cạnh, ánh mắt lơ đãng, nhỏ giọng nói thầm: "Đồ khoe khoang, thích tự luyến. Ai thèm nhìn body anh chứ."

Lục Phồn Chi mỉm cười: "Nói lớn chút, tôi không nghe thấy."

Tô Tinh Nam đá vào bàn chân vài cái: "Không nói chuyện với anh nữa. Trần Tân tới tôi cũng không kêu anh."

Dứt lời liền chạy ra ngoài.

Lục Phồn Chi đứng phất lên, giữ chặt cổ tay cô: "Chạy đi đâu? Sợ tôi ăn cô hả?"

"Buông tay rồi tôi nói anh nghe. Coi chừng coi tố cáo anh bắt nạt người khác đấy nhá." Tô Tinh Nam trừng mắt, liếc anh một cái.

"Ồ, cô nhóc này dữ ghê ta." Lục Phồn Chi vỗ đầu cô vài cái: "Nói chuyện đàng hoàng. Lát nữa định đi đâu?"

"Không nói anh biết."

"Chậc. Giấc trưa tôi có làm bánh mousse chocolate, để đi xem thử. Chắc bây giờ có thể ăn rồi."

Tô Tinh Nam vừa nghe đến bánh ngọt, hai mắt lập tức sáng lấp lánh: "Để tôi để tôi, tôi đi xem giúp anh."

Nói xong liền chạy như bay vào phòng bếp.

Cô tìm từ chỗ này sang chỗ khác mà chẳng thấy bóng dáng cái bánh đâu.

"Lục Phồn Chi! Anh bịp tôi đúng không?"

Anh chậm rãi bước từ cầu thang xuống: "Quào, gọi cả tên ra luôn cơ. Lỗ tai của tôi thấy hơi ngứa ngứa này."

Vừa nói vừa đưa tay xoa tai.

Tô Tinh Nam bước đến, nịnh nọt đấm lưng cho anh, nói: "Anh trai tốt bụng ơi, nói cho em biết đi mà, thương cái bụng đáng yêu này đi."

Lục Phồn Chi nhướng mày: "Anh trai tốt bụng?"

Nghe cũng hay đấy.

Sau đó chỉ chỉ về phía tủ lạnh: "Kìa. Trong tủ lạnh." Rồi nhìn đồng hồ: "Đủ thời gian rồi, lấy ăn đi."

Chiều muốn, mặt trời bắt đầu xuống núi, hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời. Hai bên đường, hàng ngô đồng vẫn đứng sừng sững bốn mùa.

Người đi kẻ lại trên đường như thường ngày, ồn ào mà yên bình.

Cảnh vật như một bức tranh sơn dầu, sắc màu loang ra rực rỡ.

Đến ba giờ sáng, ba chiếc xe lướt như bóng ma trên con phố vắng.

Lục Phồn Chi thấy Tô Tinh Nam vẫn còn ngáy ngủ nên chủ động nhận trách việc lái xe.

Bên đường có một quán nướng nhỏ đang mở cửa. Một cậu bé con đang giúp mẹ cậu thu dọn rác còn sót lại.

Cậu nhóc gò lưng kéo túi rác to tướng về phía thùng rác bên kia.

Còn người mẹ thì mặc chiếc áo sơ mi ám đầy mùi khói, không thể nào nhìn ra màu sắc của nó. cúi xuống chất bàn ghế trên lề đường lên chiếc xe ba gác.

Tô Tinh Nam đột nhiên tỉnh táo hẳn, chậm rãi mở miệng: "Tôi hy vọng sau này không còn những quán nướng 3 giờ sáng như thế này nữa."

Lục Phồn Chi đạp phanh, dừng xe ven đường: "Nói họ đi trước đi, cô ngồi trong xe đợi tôi một lát."

"Chi vậy?"

Lục Phồn Chi cong môi: "Thực hiện điều ước của nhóc con nhà mình. Tôi không dám đảm bảo về sau này, nhưng ít nhất đêm nay thì có thể."

Dứt lời, anh đi thẳng về phía quán nướng, vừa nói chuyện với người mẹ, vừa giúp cô ấy chất bàn gỗ, ghế ngựa lên xe ba bánh.

Tô Tinh Nam nhìn bóng dáng của anh, hốc mắt ửng đỏ, tiếp đó cũng bước xuống xe.

Hai chiếc xe chạy phía sau đuổi kịp tới, những chàng trai cũng xuống dọn dẹp phụ.

Nhiều người cùng làm, quán nướng nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ.

Người mẹ cảm động, nói: "Đều là những cô cậu tốt bụng. Cảm ơn mọi người, thật lòng cảm ơn. Ba của thằng bé đang nằm trong bệnh viện nên mỗi tối chỉ có hai mẹ con chúng tôi nương tựa vào nhau."

Cậu bé cũng vô cùng hiểu chuyện: "Cảm ơn các anh chị. Lòng tốt của mọi người chắc chắn sẽ được hồi đáp."

Nhân lúc họ đang trò chuyện, Tô Tinh Nam lặng lẽ nhét một xấp tiền vào túi vải để trên xe ba gác.

Sau khi nhìn hai mẹ con rời đi, Trình Thần nói: "Đi thôi. Chúng ta phải nhanh hơn một chút."

Trên xe, dưới ánh đèn đường hắt xuống nhàn nhạt, Tô Tinh Nam nghiêng người nhìn dáng vẻ lái xe của Lục Phồn Chi.

"Nhìn gì thế?" Một tay Lục Phồn Chi chống trên cửa sổ, một tay đánh lái.

"Nhìn anh lái xe bằng một tay. Trông cũng ngầu đấy."

"Chà. Cô nhóc này không biết ngại tí nào ha." Lục Phồn Chi quay đầu nhìn lại cô.

Tô Tinh Nam đáp lại một cách dứt khoát: "Nếu có ngại thì cũng phải là chính anh ngại chứ."

Tiếng gầm rú vang rền bên tai, một chiếc mui trần bạc chạy song song rồi giảm tốc.

Tiêu Sở Sở chống một tay lên cửa kính, nửa người thò ra ngoài, tay kia vẫy lia lịa, miệng cười tươi rối: "Tô Tô! Bọn tớ đuổi kẹp rồi nè!"

Gió thổi tung mái tóc cô nàng, đôi khuyên tai bạc lấp lánh dưới ánh đèn, khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy sức sống.

Dứt lời, một bàn tay kéo cô nàng trở về ghế ngồi:

"Ngồi yên."

Tiêu Sở Sở làm mặt xấu với cậu ta, rồi chỉ tay về phía chiếc xe của Trần Tân: "Lý Diễm, xông lên. Vượt qua bọn họ."

Sau lưng truyền đến giọng nói trêu ghẹo của Tô Tinh Nam: "Tiêu Sở Sở, cậu là con nít à?"

Vừa dứt câu, Lục Phồn Chi đã đạp mạnh ga, vọt lên đầu tiên.

Tô Tinh Nam trêu anh: "Chà chà. Hoá ra anh cũng là đồ con nít."

"Chẳng phải đúng ý cô sao?"

Tô Tinh Nam bật cười thành tiếng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng.

Ở chiếc xe cuối cùng, Trần Tấn bóp còi inh ỏi rồi cũng gồ ga bám theo.

Ba chiếc xe thay nhau vượt lên, chen lấn náo nhiệt trên con đường ngoại ô.

Trên cao, bầu trời sao rực rỡ, tiếng côn trùng ếch nhái râm ran nổi lên từ khắp nơi.

Tô Tinh Nam ngẩng đầu: "Đẹp quá đi. Lâu lắm rồi mới được ngắm một bầu trời đầy sao đẹp thế này."

Lục Phồn Chi nhìn cô: "Vui không?"

"Vui. Rất vui luôn."

"Dễ thỏa mãn vậy à?"

"Đương nhiên. Tính tình của tôi vốn rất dễ chịu mà."

"Vậy nhờ nhóc con của chúng ta khắc ghi câu này trong lòng nhé."

Tô Tinh Nam học theo vỗ đầu anh vài cái, cảm giác châm chít: "Tôi không phải là trẻ con."

"Ở trong mắt tôi, cô mãi chỉ là một bạn nhỏ." Lục Phồn Chi nói một cách nghiêm túc.

Trong lòng lại thầm nghĩ, có cơ hội nhất định sẽ dẫn cô nhóc này đi ngắm bầu trời sao còn đẹp hơn.

Con đường núi quanh co, tối om, chỉ có ba chùm đèn xe chiếu rọi phía trước.

Tô Tinh Nam thò nửa người ra ngoài cửa kính, quay đầu nhìn lại, có cảm giác cả thế giới đang thuộc về mình.

Cả rừng cây vươn cao, tựa như vòng tay đang ôm trọn lấy vòm trời sao

Dù không có đèn đường nhưng cô chẳng sợ tí nào, ngược lại còn vô cùng hưởng thụ thế giới nhỏ bé đầy tiếng ve, tiếng ếch vang bên tai.

Bọn họ đậu xe tại một bãi cỏ nhỏ, để nhu yếu phẩm, thức ăn nước uống vào balo rồi cùng lội lên núi.

Mỗi người đều cầm một cái đèn pin trên tay, ánh sáng tỏ rõ giúp cảm thấy an toàn, nhưng lại thu hút vô số côn trùng.

Thỉnh thoảng mấy con bọ sắc màu, hình thù kì dị bay vụt tới.

Tô Tinh Nam sợ tới mức nổi da gà.

Vốn định chạy sang chỗ Tiêu Sở Sở, nhưng lại nhìn thấy Tiêu Sở Sở đang được Lý Diễm ôm trong lòng. Cô quay đầu nhìn về phía Trần Tân, không ngờ cậu cũng bị doạ sợ tới mức hét toáng lên.

Thế là cô đành len lén bám theo sau Lục Phồn Chi.

Lục Phồn Chi lấy ra một chai xịt từ trong balo ra: "Nhắm mắt, đừng hít vào."

Sau đó anh vòng ra sau lưng Tô Tinh Nam, xịt một lượt từ đầu đến chân.

"Trời đất ơi. Cái mùi gì mà khó ngửi vậy." Vẻ mặt Tô Tinh Nam đầy sự ghét bỏ.

"Không muốn côn trùng bu lên người cô thì im miệng lại."

Sắc trời vẫn còn rất tối.

Đúng lúc đó, một con côn trùng màu đỏ, mềm oặt, có cánh dài đáp ngay lên áo Tô Tinh Nam. Cô hoảng hốt, hét toáng lên.

Trình Thần đi phía sau nói: "Ôi mẹ ơi, vụ gì vậy, bị cậu dọa đến mức đau tim luôn quá."

"Im đi. Nói nhiều quá coi chừng mấy con côn trùng bay vào miệng cậu đó."

Lục Phồn Chi đưa tay búng con côn trùng ra, rồi dặn: "Cô tắt đèn pin đi rồi đi theo sau lưng tôi."

Tô Tinh Nam nhìn tay anh với vẻ mặt bài xích, nói: "Này, anh có muốn dùng khăn giấy ướt lau tay không?"

"Không cần làm quá vậy đâu." Nói xong liền giơ tay định chùi vào quần áo Tô Tinh Nam.

Tô Tinh Nam vừa trốn vừa hét lên: "Lục Phồn Chi, anh mà dám chùi vào người tôi là chúng ta cắt đứt ngay tại đây liền đó."

Trần Tân đứng bên hóng chuyện liền chen vào: "Thế tốt quá. Anh Lục chuyển qua chỗ em đi. Em mơ ước về anh lâu lắm rồi."

Tô Tinh Nam bẻ đại một cành cây nhỏ ném về phía Trần Tân. Cậu cúi đầu tránh được, vừa khéo cành cây lại rơi trúng người Thẩm Nhất.

Tô Tinh Nam sửng sốt vài giây, cười xấu hổ, giơ tay chào hỏi: "Hi. Cậu biết mà, vốn là ném trên người Trần Tân chứ không phải cậu."

Mới vừa nói xong, Trần Tân liền cầm nhánh cây nhỏ ném lại chỗ cô.

Đúng lúc vướng vào tóc Tô Tinh Nam.

....

"Sở Sở, mình tình nguyện làm bóng đèn giữa hai người. Cái tên Trần Trân kia quá đáng thật sự luôn á."

Tiêu Sở Sở cười haha, cô nàng dừng chân, buông tay Lý Diễn ra, rồi xoay người lại nựng mặt cô: "Ngoan nha, mình đi với cậu."

Nói rồi, hai người khoác tay nhau đi lên trước, Trần Tân đi đằng sau hô lên: "Đi từ từ thôi. Chú ý nhìn đường."

Tiêu Sở Sở vẫy tay về phía cậu: "Lắm lời như bà thím ấy. Các cậu cứ từ từ đi, khỏi lo cho bọn tôi."

Cả hai cố nín cười, bước càng lúc càng nhanh, dần dần bỏ xa nhóm phía sau.

Bên tai im ắng, chỉ có tiếng côn trùng, không nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Tiêu Sở Sở nhỏ giọng hỏi: "Tô Tô. Cậu có sợ không?"

Tô Tinh Nam sờ nắn bàn tay nhỏ xinh của cô nàng: "Đừng sợ. Có mình ở đây mà."

Cô tự đổi vị trí, đi ra phía ngoài để che chắn cho cô nàng.

"Không ấy bọn mình cứ đi từ từ thôi, đợi bọn họ đuổi theo kịp."

"Được." Sau đó liền lấy bình giữ nhiệt ra, hai người uống chút nước ấm, rồi thả chậm bước chân.

"Tô Tô! Cái gì kìa?"

"Đom đóm hả?"

Trước mặt họ, một đàn vật nhỏ phát sáng lấp lánh, nhấp nháy như những vì sao rơi xuống đất.

"Trời ơi. Mình chưa từng thấy đom đóm ngoài đời lần nào hết, để đi lại gần xem thử."

Dứt lời, Tiêu Sở Sở buông tay ra, đi về phía bên đó.

Tô Tinh Nam bước nhanh theo sau, vừa muốn giữ cô nàng lại, vừa nói: "Ê, cậu khoan đã, lỡ trượt chân thì sao?"

"A!"

Quả nhiên, Tiêu Sở Sở lập tức sẩy chân, Tô Tinh Nam nhào đến nắm chặt lấy tay cô nàng: "Sở Sở!"

2600 words
16.11.2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro