C.79: Ngọc quý phải mài giũa + C.80: Khéo léo đón đưa, tranh thủ lợi danh
Editor: Frenalis
Chương 79: Ngọc quý phải mài giũa, măng non tự vun trồng
Sáng mùng một đầu năm, Giang Bảo Thường bị tiếng pháo trúc vang lên liên tục ngoài tường đánh thức.
Xuân Đào dịu dàng quỳ bên giường đỡ Giang Bảo Thường ngồi dậy, mở miệng là những lời chúc tốt lành: "Thiếu phu nhân tân niên đại cát, tuổi tuổi bình an, vạn sự như ý."
Giang Bảo Thường khẽ gật đầu, từ ngăn bí mật đầu giường lấy ra một chiếc trâm bạc hình như ý thưởng cho nàng ta: "Ngươi mệt mỏi cả đêm rồi, xuống nghỉ ngơi đi, gọi Bạch Chỉ và Vân Linh vào đây."
Xuân Đào từ nhỏ đã hầu hạ Thượng thị, ban đêm hoặc bưng trà rót nước, hoặc hầu hạ hai chủ nhân đi tịnh phòng, luôn phải thức dậy ba bốn lần, mùa hè thì không sao, mùa đông băng giá thì khổ không kể xiết.
Nhưng đêm qua nàng ta được ngủ một mạch đến sáng, lại nhận được phần thưởng hậu hĩnh như vậy, không khỏi vui mừng lộ rõ trên mặt, cười nói: "Thiếu phu nhân nói gì vậy? Nô tỳ không hề mệt."
Nàng ta đảo mắt, lại nói: "Thiếu phu nhân, hay là nô tỳ đến chỗ Hầu phu nhân một chuyến, nhận hết tội về mình để tỏ lòng trung thành? Như vậy, cũng tránh cho bà ta nghi ngờ."
Giang Bảo Thường trầm ngâm một lát rồi nói: "Đi đi."
Chốc lát sau, Bạch Chỉ và Vân Linh bưng thùng gỗ ngâm chân vào phòng ngủ, Lục Hằng theo sát phía sau.
"Nô tỳ chúc Tết tiểu thư, Nam Tinh, Tử Tô và những người khác cũng muốn vào thỉnh an, nhưng nô tỳ sợ tiểu thư mệt nên tự ý ngăn lại." Bạch Chỉ thuần thục thu màn giường, lấy một chiếc áo bông đỏ nhạt mới may khoác cho Giang Bảo Thường, "Giờ còn sớm, tiểu thư ngâm chân rồi dùng bữa sáng nhé?"
Giang Bảo Thường luôn cảm thấy ánh mắt Lục Hằng nhìn mình hôm nay có chút lạ thường, không được tự nhiên mà mặc áo bông, cài chặt khuy áo rồi vấn mái tóc dài, mới nói: "Được, ngươi bảo họ đến chỗ Nam Tinh nhận tiền thưởng, thưởng thêm hai phần so với năm ngoái, còn nữa, tháng này mỗi người được nghỉ thêm ba ngày, thay phiên nhau ra ngoài chơi."
Vân Linh cười nói: "Kinh thành trời lạnh thế này, chúng ta lại là người lạ, có gì mà chơi? Ở trong phòng ấm áp vẫn hơn. Nô tỳ không cần nghỉ, muốn ở bên cạnh tiểu thư hơn!"
Ba người đang nói chuyện vui vẻ, Lục Hằng lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạc nặng trĩu, nói với Bạch Chỉ: "Đây là năm đầu tiên tiểu thư nhà ngươi gả đến, ta cũng nên có chút quà. Ngươi cầm cái này ra quán rượu đặt ba bàn tiệc, bảo họ mang đến viện, trưa nay cùng nhau náo nhiệt."
Bạch Chỉ ngẩn người, theo bản năng nhìn Giang Bảo Thường, chờ nàng lên tiếng.
Giang Bảo Thường từ hành động của Lục Hằng ngửi thấy mùi vị bất thường, trong lòng cảnh giác.
Chỉ huy sứ Hoàng Thành Tư một tháng được bao nhiêu bổng lộc? Hắn ra tay hào phóng như vậy thật sự kỳ lạ.
Vô sự hiến ân cần, không gian trá cũng là trộm cắp.
Lục Hằng làm bộ không nhận thấy sự căng thẳng của Giang Bảo Thường, giơ nén bạc ra trước mặt Bạch Chỉ, hỏi: "Sao không nhận? Chê ít sao?"
Giang Bảo Thường gượng cười, nói: "Cô gia thưởng, các ngươi cứ nhận đi."
Bạch Chỉ lúc này mới hai tay nhận lấy, cùng Vân Linh cùng nhau hành lễ đồng thanh nói: "Đa tạ cô gia ban thưởng."
"Các ngươi ra ngoài trước đi." Lục Hằng xắn ống tay áo, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện Giang Bảo Thường, cúi người thử độ ấm của nước, "Ta giúp tiểu thư các ngươi ngâm chân."
Giang Bảo Thường đoán Lục Hằng đã hết kiên nhẫn, định mặt dày hỏi tiền nàng, đã ngại hắn ăn tương khó coi lại bực hắn tuỳ tiện càn rỡ, bèn thu hồi nụ cười, nói: "Không cần."
"Ta bảo các ngươi ra ngoài." Lục Hằng quay đầu nhìn hai nha hoàn, mặt lộ vẻ không vui, "Ở đây không cần các ngươi hầu hạ."
Giang Bảo Thường giằng co với hắn một lát, không muốn xé rách mặt, đành nén giận nói: "Đi xuống đi."
Lục Hằng thong thả ung dung xắn tay áo, lộ ra cánh tay săn chắc, ngẩng đầu nhìn Giang Bảo Thường nói: "Đưa chân cho ta."
Bắt gặp vẻ cảnh giác trong mắt Giang Bảo Thường, trong lòng hắn dâng lên niềm khoái trá khôn tả. Hắn không còn cầu cạnh nàng, nói năng hành động tự nhiên cứng rắn hơn.
Nàng là nương tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng, từ đầu đến chân có chỗ nào không được chạm vào?
Nếu không phải kiêng dè nàng còn nhỏ tuổi, lại đang để tang, hắn nhất định sẽ viên phòng, ai dám ngăn cản?
Con mèo tinh ranh chắc chắn không ngờ phong thủy luân chuyển, nàng cũng có ngày bị chuột trêu đùa.
Giang Bảo Thường mắt không chớp nhìn chằm chằm Lục Hằng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Đầu óc nàng xoay chuyển nhanh chóng, trấn tĩnh lại, dịch ra mép giường đưa hai chân cho hắn.
Lục Hằng từng vòng từng vòng gỡ băng gạc, khi chỉ còn hai lớp cuối cùng, nghe thấy tiếng hít khí nhẫn nhịn.
"Đau... a... nhẹ một chút..." Giang Bảo Thường nhíu mày, cắn nhẹ môi dưới, ngữ khí mềm mỏng hơn nhiều, "Lục Hằng, băng gạc có phải dính vào vết thương rồi không? Ta sợ..."
"Có dính một chút, nhịn chút đi." Lục Hằng biết rõ Giang Bảo Thường không có mấy lời thật lòng, nhưng vẫn nhẹ tay hơn, một tay nâng hai mắt cá chân thon thả, tay kia múc nước thuốc màu nâu sẫm dội lên chân nàng.
Lục Hằng từ trong bụng mẫu thân đã hỏa khí vượng, từ nhỏ đến lớn không sợ lạnh, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn người thường, lúc này chạm vào làn da lạnh lẽo trơn bóng như ngọc không ngừng truyền nhiệt lượng, khiến Giang Bảo Thường có ảo giác như bị bỏng rát.
Gót chân thì nóng, mu bàn chân thì lạnh, lòng bàn chân bị nước thuốc dội vào vừa ướt vừa đau vừa ngứa, nàng dưới sự tấn công của nhiều cảm giác khó chịu, cuộn chặt ngón chân, mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập.
Lục Hằng cẩn thận bóc lớp băng gạc cuối cùng, nhìn thấy làn da đỏ tươi đã có dấu hiệu khép miệng, bản năng bị các ngón chân tròn trịa trắng ngần như trân châu hấp dẫn, ngắm nghía một lúc, mới nắm lấy mắt cá chân từ từ ngâm vào chậu nước.
Hắn khẽ hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"
Giang Bảo Thường lắc đầu thật mạnh: "Không, cảm giác còn đau hơn hôm qua."
Lục Hằng cúi đầu nhìn thân ảnh phản chiếu mờ ảo trong chậu gỗ, biết rõ Giang Bảo Thường nói dối, nhưng không vạch trần.
Hắn nắm chặt tay, nói: "Mấy ngày trước nàng không phải hỏi ta đang bận gì sao? Ta nói thật cho nàng biết, ta định dùng cách của Lễ Bộ thượng thư, nhờ ông ta nói tốt vài câu trước mặt Thánh Thượng và phụ thân, để ta sớm được phong làm thế tử."
Giang Bảo Thường chưa kịp ngăn cản Lục Hằng, trong lòng căng thẳng, tay ngọc đặt trên chăn nắm chặt thành nắm đấm, phụ họa: "Vậy sao? Ông ta nói thế nào?"
"Ông ta mở miệng đòi năm vạn lượng bạc, ta không muốn tiêu phí khoản tiền này, sáng nay sai Kim Qua trả lời, trực tiếp từ chối ông ta." Lục Hằng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn chân thon thả, vết chai dày cọ xát khiến nàng không khỏi rụt người lại, hắn nhếch mép cười mỉa mai, "Nàng không thấy bất công sao? Ta là đích trưởng tử trong nhà, vị trí thế tử vốn dĩ phải là của ta, tại sao phải dùng tiền mua? Tại sao phải khúm núm cầu người?"
Giang Bảo Thường chuẩn bị một đống lý do thoái thác, nhưng không dùng được cái nào. Nàng thấy được sự sắc bén trên người Lục Hằng, âm thầm kinh hãi, chần chừ một lát mới mạo hiểm thử nói: "Nếu năm vạn lượng bạc có thể giải quyết chuyện này, cũng không phải không được..."
"Không, Bảo Thường, ta đã quyết định rồi, nàng đừng khuyên nữa." Lục Hằng không chút do dự từ chối ý tốt của Giang Bảo Thường, "Nàng tin ta, ta sẽ có cách đường đường chính chính bước lên vị trí đó."
Vậy nên, nàng không cần đề phòng hắn, trốn tránh hắn.
Càng không cần làm tổn thương thân thể mình.
Nghe vậy, Giang Bảo Thường từ trước đến nay vốn không lộ hỉ nộ khó nén kinh ngạc, khó hiểu đánh giá Lục Hằng.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và app TYT (user Frenalis).
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 80: Khéo léo đón đưa, tranh thủ lợi danh
Lục Hằng giả vờ như không biết gì, cùng Giang Bảo Thường trò chuyện đôi câu ba điều, rồi đỡ nàng đặt chân lên đùi hắn, lau khô nước thuốc, băng bó lại.
"Nàng trong thời gian này không tiện xuống giường, có muốn viết hai tấm thiệp mời cho Đoan Dương công chúa và Thôi tiệp dư không? Ta sẽ giúp nàng đưa vào cung." Hắn lau vết nước trên y phục, gọi nha hoàn vào dọn cơm, "Chỗ cữu cữu và cữu mẫu cũng nên có lời giải thích, ngày mai ta sẽ tự mình đến một chuyến."
Giang Bảo Thường thử cử động hai chân, phát hiện Lục Hằng băng bó không quá chặt cũng không quá lỏng, rất vừa vặn.
"Công chúa và Diệu Nhan tỷ tỷ đều nên báo tin, viết hai tấm thiệp mời là phải, cứ nói... ta không cẩn thận bị thương chân, cần nằm giường tĩnh dưỡng." Nàng định thu phục Xuân Đào, không muốn làm lớn chuyện, "Chỗ cữu cữu, cũng dùng lý do đó đi."
"Được, ta biết rồi." Lục Hằng rửa tay xong, bưng đĩa sủi cảo lên, gắp một cái đưa đến miệng Giang Bảo Thường, thấy vẻ mặt nàng nặng nề, chậm chạp không mở miệng, bèn nói đùa, "Yên tâm, lần này sủi cảo đã nấu chín, tuyệt đối không sống."
Giang Bảo Thường nhận ra mình bị Lục Hằng trêu chọc, liếc hắn một cái, khiêu khích nói: "Hôm nay tâm trạng chàng có vẻ tốt? Thấy ta bị thương, vui đến vậy sao?"
Lục Hằng không mắc mưu, cười nói: "Sao có thể, chỉ là thấy nàng luôn giữ vẻ bình tĩnh, hiếm khi có cơ hội thể hiện, trong lòng không khỏi vui mừng."
Giang Bảo Thường khẽ cười, đổi chiến thuật nhướng mày nói: "Lục Hằng, chàng thật sự muốn thể hiện sao? Đừng chỉ nói suông, chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ ta."
"Đương nhiên là thật, còn thật hơn cả vàng thật." Lục Hằng thấy nàng không thích ăn sủi cảo, đổi sang một bát cháo củ mài táo đỏ nấu nhừ, múc một muỗng thổi nguội, "Mấy ngày nay ta không có việc gì, sẽ ở nhà hầu hạ nàng, tùy ý nàng sai bảo."
Edit tại app TYT (user Frenalis) và wpad Frenalis.
Giang Bảo Thường run rẩy hàng mi, che giấu ánh mắt ác liệt, nhếch môi cười nói: "Được, đây là chàng nói đấy."
Ăn sáng xong, nàng bắt đầu tìm mọi cách hành hạ hắn.
"Ai nói ta phải dùng mực Tùng Yên?" Giang Bảo Thường ngồi trước bàn đọc sách bên cửa sổ, nhíu mày nhìn thỏi mực trong tay Lục Hằng, "Công chúa thích mực sơn yên, lấy cái đó đi."
"Chàng hỏi để ở đâu? Ta không biết, ngày thường đều là Nam Tinh cất. Đừng gọi, Nam Tinh sáng sớm đã ra cửa hàng tơ lụa, không có ở trong phủ." Nàng lấy từ trong hộp ra một xấp giấy thơm, chọn hai tờ màu sắc rực rỡ, mùi thơm ngọt ngào, dùng dao rọc giấy cắt thành kích thước giống nhau, vẻ mặt lộ ra chút thiếu kiên nhẫn, "Mực Sơn Yên mềm mại hơn mực Tùng Yên, có ánh tím, trong thơm mà ngoài không thơm, chàng so thử sẽ biết."
Lục Hằng tìm ra năm sáu thỏi mực dài ngắn khác nhau, dưới ánh sáng mặt trời so sánh hồi lâu, cũng không thấy loại mực đen này khác gì loại mực đen kia.
Hắn biết Giang Bảo Thường đang trêu chọc mình, cũng không giận, ngược lại thấy buồn cười, đơn giản đặt thỏi mực nằm trên bàn, lại tìm ra ba chiếc nghiên mực hình vuông khác nhau, nói: "Tiểu nhân thật sự ngu dốt, xin đại tiểu thư chỉ giáo."
Mặt ngọc Giang Bảo Thường ửng hồng, liếc hắn một cái, trách mắng: "Miệng lưỡi trơn tru, chàng sao không biết giữ ý gì cả?"
"Thú vui khuê phòng, nhiều lắm cũng chỉ đến thế, có gì mà phải xấu hổ?" Lục Hằng đợi nàng chọn xong, nhỏ một chút nước vào nghiên mực, bắt đầu mài, "Vả lại, ta đâu có miệng lưỡi với người khác."
Giang Bảo Thường đoán không ra ý định của Lục Hằng, giả vờ như không nghe thấy gì, tập trung viết thiệp mời. Lục Hằng đứng bên cạnh, thấy nàng viết chữ trâm hoa nhỏ nhắn xinh xắn, âm thầm tán thưởng.
Hắn cầm bút lông sói, chấm mực, trên tờ giấy nháp viết ba chữ "Giang Bảo Thường" nguệch ngoạc xấu xí.
Giang Bảo Thường giật lấy tờ giấy, xé tan thành từng mảnh, nói: "Chàng thấy chán thì ra ngoài đi, đừng ở đây gây thêm phiền phức."
"Như thế nào, ta viết khó coi lắm sao?" Lục Hằng vô tội nhìn nàng, lại nhặt một tờ giấy, "Nàng đừng giận, quen tay hay việc, viết nhiều lần sẽ tốt thôi."
"...Không phải dùng bút như vậy." Giang Bảo Thường không nhịn được nữa, làm mẫu cho hắn cách đặt bút, cách điều chỉnh đầu bút lông.
Khi nàng viết xong tên mình, Lục Hằng cực kỳ tự nhiên làm khô mực, nhét vào tay áo mặt dày nói: "Thụ giáo, tiểu nhân về sẽ luyện tập nhiều lần, ngày khác lại xin đại tiểu thư chỉ giáo."
Giang Bảo Thường vừa thẹn vừa bực, chỉ vào ấm trà trên bàn: "Trà nguội rồi, mau đổi ấm khác."
Lục Hằng cố nhịn cười: "Vâng, tiểu nhân tuân mệnh."
Chốc lát sau, Lục Hằng bưng trà mới trở về, phát hiện Xuân Đào, Hạ Liên và mấy nha hoàn đều được Giang Bảo Thường gọi vào hầu hạ, căn phòng vốn không rộng rãi càng thêm chật chội.
"Ta đã viết xong, chàng đưa vào cung giúp ta đi." Giang Bảo Thường nghiêm mặt, không chút khách khí phân công nhiệm vụ cho hắn, "Ta thiếu vài thứ đồ, khi chàng về tiện đường ra chợ mua giúp ta theo danh sách này."
Lục Hằng nhận thiệp và danh sách, cố ý trêu chọc Giang Bảo Thường, kéo dài giọng nói: "Tiểu..."
Chữ còn chưa ra khỏi miệng, hắn thấy mắt nàng bỗng nhiên trợn to, đồng tử co rút như mắt mèo, bèn kịp thời đổi giọng, cười nói: "Việc nhỏ thôi, cứ để ta lo."
Đám nha hoàn thấy vậy cũng không có cảm giác gì, Xuân Đào và Hạ Liên lại càng thêm tâm phục khẩu phục thuật ngự phu của Giang Bảo Thường.
Xuân Đào thầm mừng vì đã sớm đổi phe, không trở thành kẻ địch của Giang Bảo Thường, Hạ Liên hôm qua đoàn tụ với muội muội, trong lòng cảm kích vô cùng, coi Giang Bảo Thường như ân nhân, hầu hạ còn chu đáo hơn cả Bạch Chỉ.
Giang Bảo Thường đuổi Lục Hằng đi rồi, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Thượng thị mang theo nhiều đồ bổ đến thăm, ân cần hỏi han nàng, lại mắng Xuân Đào vài câu, làm đủ bộ mặt quan tâm.
Giang Bảo Thường thuần thục phối hợp Thượng thị diễn kịch, tiễn bà ta ra cửa trước, sau đó sai Bạch Chỉ tặng cho Lục Hồn con dế xanh biếc ở phòng bên cạnh.
Lục Hồn cắn câu rất nhanh, cùng Bạch Chỉ vào phòng hành lễ với Giang Bảo Thường thật sâu, nhận lỗi: "Tẩu tẩu bị thương nặng như vậy, đáng lẽ ta phải đến thăm tẩu tối qua, nhưng Lục Hằng cứ ở trong viện, ta thật sự không có cơ hội!"
Hắn ta thấy Giang Bảo Thường mặt mũi xanh xao, ánh mắt trầm tĩnh, sắc môi tái nhợt, so với ngày thường thêm vài phần mong manh, càng thêm thần hồn điên đảo, dậm chân nói: "Theo ta thấy, Xuân Đào hành động tuy độc ác, nhưng căn nguyên của chuyện này vẫn là do cái sao chổi Tang Môn tinh kia! Nếu không phải hắn cưới tẩu tẩu, mang xui xẻo đến cho tẩu, sao tẩu lại gặp tai ương đổ máu chứ?"
"Đúng vậy." Giang Bảo Thường đồng tình sâu sắc, sai Bạch Chỉ mang ghế đến mời Lục Hồn ngồi cạnh, cùng hắn ta oán trách Lục Hằng, "Buồn cười nhất là hắn còn trách ta không cẩn thận, để Xuân Đào có cơ hội ra tay, cãi nhau với ta một trận. Nhị đệ, nếu hắn có một phần quan tâm như đệ, ta đã không phải đêm đêm lấy nước mắt rửa mặt..."
Mắt Lục Hồn sáng lên, càng thêm hăng hái mắng không ngớt lời, lại mang dế của mình ra chơi cùng nàng.
Hai người tâm đầu ý hợp, coi nhau như tri kỷ.
Từ ngày đó trở đi, Giang Bảo Thường thường xuyên thừa lúc Lục Hằng không có ở nhà, sai người đưa tin cho Lục Hồn, hoặc cùng hắn thưởng chim, hoặc chọi gà đấu dế.
Vì Ách bà bà tuổi cao, tai mắt không linh hoạt, trong viện từ trên xuống dưới đều là người của Giang Bảo Thường, nàng giấu Lục Hằng kín đến nước chảy không lọt.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và app TYT (user Frenalis).
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro