Chương 5: Diệp Nhiên đến muộn à?

Lúc 2:30 chiều, phòng huấn luyện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Trán Trần Ích toát mồ hôi lạnh vì lo lắng, liên tục gọi điện cho Diệp Nhiên, nhưng câu trả lời vẫn là: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau..."

Mặc dù Lục Diễn không mấy hài lòng với Diệp Nhiên, nhưng để thể hiện thành ý, anh vẫn hủy trận đấu tập buổi chiều, hoãn lịch trình bên ngoài và kế hoạch huấn luyện, chuẩn bị từ sớm nửa tiếng, thậm chí còn bảo nhân viên chắn rào giữ con chó dưới lầu - con chó cứ thấy người lạ là sủa loạn.

Vậy mà Diệp Nhiên lại đến muộn...

Lúc này, sự im lặng của Lục Diễn với mọi người chẳng khác gì cơn bão sắp ập đến. Trước đây từng có một tân binh được đề cử từ trại huấn luyện, năng lực không tệ chỉ tội hay đi họp muộn. Lục Diễn chẳng nói gì nhiều chỉ đến một ngày bỗng đứng dậy gõ lên bàn cậu ta giọng bình thản: "Ngày mai cậu khỏi cần đến luyện tập nữa, quay về trại huấn luyện đi."

Tân binh đang ngái ngủ lập tức tỉnh như sáo.

Tống Tân Tinh đến giờ vẫn còn hoảng hồn mỗi khi nhớ lại bầu không khí khi đó. Cậu chắp tay cầu khẩn: "Làm ơn đừng mắng người này nữa, cho con đánh giải mùa hè yên ổn đi... Con thực sự rất muốn thi đấu mà..."

Lục Diễn khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu chặt khi kim đồng hồ nhảy đến đúng 2:30, mí mắt anh cũng giật theo một cái.

Tối qua sau khi bàn bạc xong chuyện thử việc của Diệp Nhiên, Trần Ích và vài người đồng sáng lập khác đã vây lấy anh để thuyết phục, phân tích rõ tình hình khó khăn hiện tại của chiến đội, không thể để sở thích cá nhân ảnh hưởng đến cơ hội thử việc của Diệp Nhiên. Anh vốn đã đồng ý, trong lòng cũng âm thầm hạ thấp giới hạn chịu đựng với cậu ta.

Không ngờ đối phương vẫn có thể "phá vỡ giới hạn" thêm một lần nữa...

Mỗi giây trôi qua, sắc mặt Lục Diễn lại lạnh thêm một phần. Anh thật sự không hiểu tại sao mình lại phải ngồi đây.

"Trần Ích, cậu ta hẹn hai giờ chiều đúng không? Vậy tại sao đến giờ vẫn còn chưa đến?"

Trần Ích luống cuống giải thích: "Có thể là kẹt xe, hoặc không rành đường! Dù sao cũng là lần đầu đến mà..."

"Cả khu chỉ có tòa nhà chúng ta là cao nhất, bảng hiệu lớn nhất. Anh muốn nói là tài xế tìm không ra đường, hay cậu ta không biết đọc chữ?"

Không đợi Trần Ích trả lời, anh đứng dậy thu lại bảng đánh giá trên bàn.

"Không cần chờ nữa. Tôi thấy cậu ta không coi trọng buổi thử việc này. Đến thì cũng chỉ lãng phí thời gian của đôi bên."

Anh sắp xếp lại đồ đạc, lạnh lùng rời đi. Khi vừa nhìn đồng hồ chuẩn bị rời khỏi thì bất ngờ bị ai đó đụng phải.

"Xin lỗi! Xin lỗi!"

Là cô lễ tân. Cô vội vàng nói: "Quản lý, người đến thử việc đang đợi dưới lầu. Cho cậu ấy lên nhé?"

Trần Ích vội nói: "Cho cậu ấy lên!"

Nói xong lại liếc nhìn Lục Diễn một cái, có hơi chột dạ nhưng rồi lại mạnh miệng: "Tôi cũng vì nghĩ cho mọi người thôi, thêm cơ hội cũng tốt mà..."

Không khí trong phòng ngưng đọng trong chốc lát không ai dám nói gì. Không biết câu nào chạm đến dây thần kinh của Lục Diễn, anh bất ngờ thu lại vẻ lạnh lùng, đưa bảng đánh giá cho Trần Ích: "Anh phỏng vấn đi."

"Còn cậu?"

"Tôi lên tầng hai xem. Có việc thì gọi bằng tai nghe." Anh đi được nửa đường lại dừng chân, bóng lưng lạnh lùng nghiêng nhẹ: "Đúng rồi, đừng nói với cậu ta là tôi đang theo dõi. Tôi không muốn gây rắc rối."

Mọi người đều hiểu ý anh nói "rắc rối" là gì.

Tống Tân Tinh cằn nhằn: "Tôi nói rồi mà, anh Diễn sợ đồng tính đúng không!"

Chưa tới 3 giây sau, một giọng lạnh lùng từ phía trước vang lên: "Tống Tân Tinh, rảnh quá nhỉ? Thêm 20 trận."

Tống Tân Tinh: QAQ

"--Biết rồi, anh Diễn."

Sau khi Lục Diễn lên tầng, chẳng bao lâu sau lễ tân dẫn Diệp Nhiên lên.

Mọi người theo phản xạ nhìn sang.

Diệp Nhiên trông còn rất trẻ, mặc áo hoodie màu xanh nhạt, quần xanh sương mù, giày thể thao trắng, đeo ba lô vải bạc màu, mồ hôi nhễ nhại, tóc rối tung, hai má ửng hồng, làn da còn đẹp hơn cả trên màn ảnh. Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn quanh, thân hình gầy gò, không quá cao, có một vẻ đẹp khó đoán tuổi.

Vừa bước vào phòng huấn luyện, cậu đã cúi người chào:

"Xin lỗi quản lý Trần, em đến muộn. Vừa xuống tàu cao tốc thì điện thoại hết pin, không có tiền mặt nên phải chạy bộ đến. Em hứa sẽ không để xảy ra lần sau."

Trần Ích vội vàng kéo ghế cho cậu: "Không sao đâu, em cứ nghỉ ngơi một lát, đừng vội."

Thật ra Diệp Nhiên không giống như Trần Ích tưởng tượng. Anh nghĩ cậu đến muộn là do không quan tâm, ra vẻ ngôi sao hoặc không muốn thi đấu nữa muốn quay về livestream, ai ngờ hoàn toàn không phải vậy.

Phòng huấn luyện đang yên tĩnh bỗng trở nên rì rầm. Mọi người bàn tán sao Diệp Nhiên khác với tưởng tượng. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, như đang ngượng ngùng, khí chất không có tính công kích, rất dễ khiến người ta có thiện cảm.

Tống Tân Tinh nói nhỏ với AD bên cạnh: "Cậu ấy thật sự 20 tuổi hả? Trông như chưa đủ tuổi vị thành niên, mặt nhỏ, da trắng, ai mà ngờ người suốt ngày dán mặt vào màn hình máy tính mà da lại đẹp thế chứ? Ê, nhìn thấy ngôi sao trên cổ chưa? Trời! cảm giác tinh xảo đến mức tôi như thuộc một thế giới khác vậy..."

Nói đến một nửa, Diệp Nhiên quay sang nhìn cậu.

Mái tóc xám tím cùng hình xăm ngôi sao trên cổ đập thẳng vào tim Tống Tân Tinh. Cậu ôm ngực: "Trời, đẹp thật..."

Dù là giới eSports, dù có chăm chút hình ảnh đến đâu thì cũng vẫn là người thường. Diệp Nhiên xuất hiện rõ ràng mang cảm giác "không cùng thế giới".

AD chủ lực của XG - Dư Ninh - lúc đầu nhìn thấy Diệp Nhiên cũng sững sờ. Trong tưởng tượng của anh, Diệp Nhiên chỉ là một loser* không biết lượng sức. Nhưng khi gặp thật, cảm giác đó hoàn toàn biến mất.

*Kẻ thất bại.

Được đăng tải trên Wattpad (hynissun_) và TYT (Sun).

Trong cơ thể gầy yếu của Diệp Nhiên ẩn chứa năng lượng khổng lồ, ánh mắt sáng ngời, khí chất thuần khiết, còn mang nét ngây thơ của thiếu niên. Quan trọng nhất, cậu hoàn toàn không nhận thức được sức hút của bản thân - đôi lúc mơ hồ, đôi lúc tỉnh táo - điều đó với những người ở "tầng trên" chính là "sát chiêu".

Ngay cả Trần Ích cũng thấy ngại khi bị cậu nhìn, vội kéo ghế ngồi cạnh cậu, ánh mắt đầy vẻ "ông bố hiền lành":

"Em chạy lâu vậy chắc mệt lắm, Mã trợ lý đem nước lại đây. Tống Tân Tinh, đi tìm dây sạc cho điện thoại cậu ấy đi."

Diệp Nhiên cười cảm ơn anh.

Trần Ích lập tức có thiện cảm với cậu.

Phòng huấn luyện nhanh chóng náo nhiệt trở lại, mọi người tiếp nhận cậu nhanh đến mức đáng ngạc nhiên. Trái ngược hoàn toàn là tầng hai - phòng họp - nơi Lục Diễn đang đứng trước cửa sổ, lạnh lùng quan sát toàn bộ quá trình Diệp Nhiên bước vào. Lông mày anh từ đầu đến cuối không hề giãn ra.

Người bên cạnh cười:

"Tôi tưởng con mãnh thú gì khiến anh phải trốn lên tầng hai, hóa ra là một cậu nhóc."

Người đó đẩy gọng kính vàng trên mũi, phát ra tiếng "chậc chậc" trêu chọc:

"Trông cũng đẹp trai mà? Nếu thật sự có ý gì với cậu ta, anh cũng không chịu thiệt đâu."

Lục Diễn lạnh mặt nhìn Giang An - người phụ trách dự án - sau đó ngồi lại trước máy tính, mở kết nối và nghiêm túc nhắc huấn luyện viên: "Bắt đầu thử việc đi."

Giang An cười, ánh mắt đầy ẩn ý. Tuy tỏ vẻ tùy tiện nhưng ngữ khí lại mang theo chỉ đạo:

"Tôi nghe nói anh không ưa gì cậu nhóc đó. Giải mùa hè sắp tới rồi, tôi biết anh yêu cầu cao nhưng cũng đừng quá kén chọn. Nếu không thì khó ăn nói với cổ đông lắm."

Lục Diễn không phản ứng gì, ánh mắt cũng không nhúc nhích:

"Tôi kén chọn cũng là vì giải thế giới. Anh không cần nhắc tôi, tôi sẽ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng chiến đội. Nếu Diệp Nhiên qua được vòng đánh giá, tôi sẽ đích thân ký hợp đồng với cậu ta."

Giang An nghe vậy mới hài lòng. Anh thu lại vẻ lười nhác, ánh mắt sau tròng kính trở nên sắc bén - anh cũng hiểu rõ, Diệp Nhiên có lẽ thật sự là hi vọng cuối cùng của họ.

...

"Buổi thử việc sắp bắt đầu rồi, em sẵn sàng chưa?"

Diệp Nhiên "ực" uống một hớp nước to, thở đều lại tò mò nhìn quanh:

"Đội trưởng của các anh hôm nay không có mặt ạ?"

Câu nói vừa thốt ra, không khí bỗng ngượng ngùng.

Trần Ích vội giải thích:

"Anh Diễn tạm thời không đến được. Nhưng em yên tâm, nếu qua vòng này sau này ngày nào cũng gặp ảnh."

Nghe đến đây, mắt Diệp Nhiên lập tức sáng rực, mặt đầy khí thế:

"Cảm ơn quản lý, em sẵn sàng rồi!"

Tống Tân Tinh bật cười:

"Quản lý Trần, anh bán đứng anh Diễn nhanh thế? Tôi thật sự muốn thấy biểu cảm ảnh Diễn bây giờ luôn á..."

Trước khi bắt đầu, cần kiểm tra tài khoản. Nhóm huấn luyện đã vào vị trí, tất cả đều tập trung cao độ theo dõi máy của Diệp Nhiên - muốn biết người từng là nhà vô địch đường giữa ba năm trước, bây giờ còn giữ được đẳng cấp không.

Cậu ấy thực sự là người XG đang tìm sao?

Phòng huấn luyện trở nên yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng bàn phím của Diệp Nhiên. Tống Tân Tinh đứng sau lưng cậu đầy tò mò, Dư Ninh thì chăm chú quan sát, những người khác cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình của cậu.

Trong không khí nghiêm túc ấy, Tống Tân Tinh bỗng phá lên cười:

"ID của cậu sao lại thế này?"

Diệp Nhiên gãi đầu: "Quên đổi rồi..."

Chuyện này phải kể từ ngày cậu tỏ tình. Trước hôm đó, cậu dùng nick phụ lên diễn đàn LOL viết:

"Tôi chuẩn bị đi tỏ tình, chúc tôi thành công nhé. Nếu thành công sẽ đổi tên thành 'Tiểu May Mắn', thất bại thì là 'Tiểu Tội Nghiệp'."

Kết quả: người kia chẳng thèm phản hồi.

Sau đó, tài khoản phụ bị moi ra ai cũng thấy cậu "suy sụp" đến mức đổi thành "Tiểu Hề". Ngay cả tài khoản chính cũng đổi luôn thành cái ID hiện tại: Joker (chú hề).

Cả phòng huấn luyện bật cười rần rần. Tống Tân Tinh cười đến chảy nước mắt. Ban đầu cậu còn nghĩ giữa mình và Diệp Nhiên có hố sâu cách biệt, nhưng sau chuyện này lại thấy gần gũi hẳn, còn muốn chia sẻ mấy "bí kíp sống sót".

Diệp Nhiên cụp mắt, vẻ mặt lúng túng thấy rõ:

"Tôi đã bị chọc ba năm rồi." Cậu định đổi ID, nhưng phát hiện không đủ điểm, vội vàng quét mã nạp tiền - hệ thống lại báo thiếu tiền - càng thêm buồn cười.

Tống Tân Tinh cười đến không thở nổi, Dư Ninh nhìn một cái rồi bất lực nói:

"Đừng để ý Tống Tân Tinh, cậu ấy vậy đó. ID chỉ là cái tên thôi không sao đâu. Mau vào phòng bắt đầu thử việc đi."

Diệp Nhiên gật đầu. Sau vài giây bối rối, cậu nhanh chóng hồi phục trạng thái như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiếng động ở lầu dưới vang lên đến tầng hai. Giang An vỗ vai Lục Diễn, cười ra hiệu anh sang xem thử.

Lục Diễn tháo tai nghe, đến trước cửa sổ. Anh thấy rõ cảnh Diệp Nhiên đang bị mọi người vây quanh, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mạnh mẽ, hòa nhập với mọi người nhanh đến mức khó tin.

Giang An bật cười:

"Từ khi lập đội đến giờ, lần đầu tiên thấy không khí sôi nổi thế này. Tôi tưởng đồng đội anh ai cũng như anh - lạnh như băng, ai ngờ chỉ là chưa gặp đúng người thôi."

Từ lúc Diệp Nhiên bước vào, bầu không khí cả đội tuyển đã khác hẳn - vui vẻ, thoải mái, giống một tập thể thực thụ.

Lục Diễn nhìn rất lâu, sau đó thu lại ánh mắt quay về bàn làm việc, đeo tai nghe:

"Thông báo Trần Ích và huấn luyện viên - áp dụng chế độ chấm điểm. Tôi cũng sẽ chấm điểm cho cậu ấy."

8/4/2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro