🧚🏻‍♀️ Chương 45 🧚🏻‍♀️: Mèo con không ngoan (hơi H)

Editor: Hann

Trần Y vội vàng che miệng, hai mắt ngậm nước nhìn về phía Vu Triệt.

Vu Triệt dựa lưng vào ghế, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhẹ. Trần Y thấy tay anh cầm một cái điều khiển từ xa, hình như là để điều khiển thứ ở bên trong tiểu huyệt của cô.

Cô muốn cướp lấy, tay Vu Triệt liền rụt lại, sau đó nhấn chốt mở, khiến Trần Y lại khẽ rên lên một tiếng mỏng manh, giống như tiếng mèo kêu vậy.

"Ế? Vừa nãy mình nghe thấy tiếng mèo kêu? Y Y, các cậu còn nuôi mèo nữa hả?" Từ Cẩn Uyển tò mò hỏi.

"Không..."

Giọng của cô run rẩy, tay đỡ cạnh bàn, hé miệng thở phì phò.

"Mình còn tưởng Vu Triệt cho cậu nuôi mèo cơ. Đang nghĩ cậu ta còn dị ứng với lông mèo, sao... Ủa ủa, Lý Ngôn Đường, anh cướp điện thoại của em làm gì?" Từ Cẩn Uyển cực kỳ bực bội, cô ấy còn chưa kịp nói gì với Trần Y, còn chưa biết tâm trạng bây giờ của cô thế nào.

Mấy tên này cũng nể mặt Trình Thính Vãn quá rồi.

Lý Ngôn Đường xuỳ một tiếng, nói với người đầu bên kia một tiếng rồi dứt khoát cúp máy.

Cũng chỉ có mình Từ Cẩn Uyển ngây thơ mới tưởng đó là tiếng mèo kêu.

Trần Y thấy điện thoại đã tắt, còn chưa kịp thở phào thì thứ bên trong tiểu huyệt liền chấn động mạnh hơn, khiến cả người cô mềm hẳn, run rẩy quỳ xuống trước mặt Vu Triệt.

Đôi tay cô chống lên sàn nhà, thở phì phò, đầu gối quỳ xuống sàn nhà bằng gỗ, quần bị kéo xuống cẳng chân, áo lông che khuất phần thân dưới của cô.

Vu Triệt cúi người kéo áo cô lên, để lộ vòng eo mảnh khảnh cùng bờ mông mượt mà xinh đẹp.

Ánh sáng từ đèn bàn không quá rõ, dưới ánh đèn vàng nhạt, cơ thể xinh xắn của Trần Y lại càng thêm mông lung tuyệt diệu.

Vu Triệt đẩy ghế dựa ra, quỳ một gối xuống trước mặt Trần Y, từ trên cao nhìn xuống cô.

Anh còn chưa kịp làm gì, dáng vẻ của cô gái trước mặt đã như bị chà đạp quá độ.

"Mới là cái trứng rung thôi mà đã sướng vậy rồi à?" Anh nói xong, Trần Y liền thấy anh ấn điều khiển từ xa.

Cảm giác chấn động bên trong khác hẳn khi dương vật của Vu Triệt cắm vào rút ra, cô thấy đầu óc mình ù ù, tiếng khóc đứt quãng, như thể giây tiếp theo sẽ ngất ngay được.

Vu Triệt tăng độ rung, Trần Y cứ thế trườn xuống mặt đất.

Quần áo trên người cô lộn xộn, quần tụt xuống cổ chân, áo vừa bị anh vén qua ngực nay cũng rơi xuống, che đi nửa người trên.

Cô quỳ rạp trên mặt đất, vừa khóc vừa thở hổn hển: "Vu... ưm... hức hức... Vu..." Cơn chấn động trong tiểu huyệt dịu lại, cả người Trần Y như co rút, vươn tay muốn níu lấy Vu Triệt.

Vu Triệt thấy vậy, lại đứng dậy lùi lại một bước, đầu ngón tay Trần Y chỉ chạm vào ống quần anh.

Giây tiếp theo, cô gái trên mặt đất lại cong người lên, mười ngón tay bám chặt xuống sàn nhà, khóc lóc cầu xin đừng như vậy nữa.

Vu Triệt ngồi vào ghế, dùng ngón tay chơi đùa với điều khiển từ xa, ánh mắt thờ ơ nhìn Trần Y trên mặt đất: "Anh đã nói rồi, mèo nhỏ không ngoan... sẽ bị phạt."

"Em... ư ư... Vu Triệt... em ngoan... em ngoan mà... ưm... không..." Trần Y nói, lại đưa tay xuống phía dưới mình, dưới kia của cô đã là một mớ hỗn độn.

Cô nhanh chóng sờ đến một sợi dây kéo, định rút ra, nhưng Vu Triệt lại tinh nghịch tăng tần suất rung động khi cô chạm vào sợi dây kéo.

Trần Y hét lên một tiếng, cơ thể lại co lại, "Xin... ha... xin anh... ưm..."

Tiểu huyệt của cô từ tê dại dần dần trở nên trống rỗng, không chỉ muốn rung động, bây giờ cô không còn quan tâm đến sự tủi thân nữa, chỉ muốn bên trong được dương vật Vu Triệt đâm vào, mạnh hơn, sâu hơn.

Quần của cô cũng không biết từ lúc nào đã hoàn toàn tuột xuống, cuộn tròn lại ném sang một bên.

Vu Triệt vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, nhìn cô đắm chìm trong dục vọng, giống như một con vật đang động dục.

Một lúc lâu sau, cô dần dần thích nghi với tần suất phía dưới, lại bò về phía Vu Triệt.

Cuối cùng ngón tay cũng chạm vào mắt cá chân anh, cô ôm lấy ống quần Vu Triệt, mặt cọ vào chân anh, định ngồi dậy.

Cuối cùng Vu Triệt cũng chịu tắt trứng rung, Trần Y thở dài một hơi, cô cố gắng ngồi dậy, cảm giác dị vật phía dưới vẫn quá mạnh, cô đành phải quỳ.

Trần Y ngẩng đầu nhìn Vu Triệt, nước mắt như mưa mùa thu tuôn nhanh khỏi hốc mắt, sự tủi thân dần dâng lên trong lòng.

Cô không hiểu tại sao Vu Triệt đột nhiên lại nói với cô những lời đó, không hiểu tại sao anh lại im lặng, càng không hiểu đây lại là hình phạt gì.

Cô bị Trình Thính Vãn khinh thường, bị dì nhỏ bỏ rơi, bây giờ lại bị anh ức hiếp. Trần Y chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức tủi thân: "Vu Triệt... Em... Em không hư..."

Cô thút thít, vừa lau nước mắt vừa khóc lóc kể lể: "Anh... anh bắt nạt em..."

Vu Triệt nhìn cô khóc, nghe cô ấm ức cãi rằng mình không hư, còn bảo anh bắt nạt cô.

Đúng là đáng thương, lại khiến anh muốn ức hiếp dữ hơn.

Vu Triệt im lặng bế cô lên, để cô tách hai chân ngồi trên đùi mình, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

Hạ thân của cô đã sớm ướt đẫm, Vu Triệt nhìn sàn nhà, dưới ánh đèn lờ mờ, trên sàn gỗ màu nâu nhạt cũng có thể nhìn thấy những vệt nước nhạt.

Chất lỏng dính trên đùi và mông cô đều dính vào quần Vu Triệt, chiếc quần thể thao màu xám nhạt cũng trở thành màu xám đậm.

Vu Triệt cong ngón trỏ lau nước mắt cho cô, Trần Y ngoan ngoãn để anh làm.

"Mắt lại sưng đỏ thế này..." Vu Triệt khẽ thở dài, như thể người làm cô khóc không phải là anh vậy.

Anh đưa tay ra, lại sờ đến dây kéo của trứng rung trong âm hộ Trần Y, anh vừa kéo một cái, Trần Y lập tức mềm nhũn người nằm sấp lên người mình.

Mông cô khẽ rung lên, lại dựa cằm lên vai anh, giọng nói mềm mại gọi tên anh.

Vu Triệt nghiêng mặt hôn lên tai cô, lại nói: "Muốn không?"

Trần Y "hừm hừm" hai tiếng, động đậy cơ thể, Vu Triệt chỉ dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào âm vật cô, Trần Y lại đạt cực khoái trên người anh.

Cơ thể cô gái nhỏ liên tục co giật, tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt quanh quẩn bên tai anh, chân cô kẹp chặt eo anh, tiểu huyệt trần trụi cứ thế cọ vào dương vật cách một lớp quần.

Đúng lúc này, Vu Triệt cầm lấy sợi dây của trứng rung rồi kéo nó ra khỏi tiểu huyệt.

Qua lớp quần lót và quần thể thao, Vu Triệt vẫn có thể cảm nhận được hai môi âm hộ cô đang nhanh chóng khép mở, khao khát thứ gì đó to lớn hơn lấp đầy nó.

Cô phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, đầu cọ loạn xạ trên vai anh, dường như muốn dùng cách này để xoa dịu cơn ngứa ngáy phía dưới.

Vu Triệt lấy thứ màu hồng giống như móng vuốt mèo ra, đặt trước mặt cô, thứ đó bị chất lỏng dâm đãng của cô bao phủ, ướt đẫm, lại long lanh.

Vu Triệt đặt nó trước mặt cả hai, trong không khí còn có một mùi dâm đãng khó tả.

Trần Y nhăn mũi lại, bị Vu Triệt nhìn thấy.

"Trốn cái gì? Là mùi dâm đãng của mèo nhỏ em đấy." Vu Triệt cười nói.

"Em không... dâm đãng..." Giọng cô rất nhỏ, không muốn gắn chữ dâm đãng với mình.

Vu Triệt lè lưỡi một tiếng, "Vậy lúc nãy con mèo nhỏ đang động dục nằm sấp trên đất là ai? Hửm?"

Trần Y quay đầu không trả lời, Vu Triệt lại đưa tay véo cằm cô, bẻ mặt cô lại.

Trần Y nhìn thấy Vu Triệt thè đầu lưỡi liếm nhẹ đồ chơi móng vuốt mèo, trong mắt anh toàn là sự quyến rũ, Trần Y sợ đến mức ngây người ra, cho đến khi bị anh hôn mới nhớ đến việc vùng vẫy.

Lưỡi cô trong miệng đẩy lưỡi anh ra, chỉ cảm thấy bây giờ trong miệng toàn là thứ bẩn thỉu, Vu Triệt lại không hài lòng mà nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi cô, Trần Y ngả người ra sau tránh khỏi môi anh, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

1584 words
08.04.2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro