🧚🏻‍♀️ Chương 46 🧚🏻‍♀️: Vậy thì hãy vứt bỏ nó đi

Editor: Hann

Vu Triệt thấy vậy liền buông tay ra, da ở cằm cô đã hơi đỏ lên.

Trần Y thấy anh buông tay, định chống tay lên bàn đứng dậy khỏi đùi anh, động tác của cô hơi nhanh và hoảng sợ, chân vẫn còn mềm nhũn, khi đứng dậy trên mặt đất vẫn còn run.

Cô nhặt quần của mình lên từ mặt đất, định mặc vào, lại bị Vu Triệt ôm từ phía sau, đặt lên bàn.

Dù trong phòng đã bật điều hòa, nhưng mặt bàn gỗ vẫn lạnh lẽo, Trần Y bị lạnh đến mức không nhịn được mà giơ chân lên.

Điều đó lại thuận tiện cho Vu Triệt, chàng trai thuận thế tách chân cô ra, Trần Y mất thăng bằng, hai tay chống lên bàn, vô tình chạm vào đồ chơi móng vuốt mèo trên bàn, bề mặt trứng rung vẫn còn ướt đẫm.

Cô xấu hổ rụt tay lại, nắm lấy áo Vu Triệt, đáng thương nhìn chàng trai trước mặt.

Vu Triệt cười xuỳ một tiếng, lấy ra từ ngăn kéo một vật có gân, Trần Y đoán đó là dụng cụ tương tự.

Cô run rẩy hai chân, chống tay đẩy mông mình ra sau, giọng nói mềm mại, "Vu Triệt... em không muốn nữa..."

Vu Triệt không trả lời, ánh mắt rơi trên đồ chơi tình dục trong tay mình, anh tìm thấy nút bấm, nhấn một cái, vật có gân đó phát ra tiếng rung nhẹ.

Trần Y sợ hãi định ngồi dậy khỏi bàn, giây tiếp theo vật có gân không hề bôi trơn nào đó được nhét vào bên trong cô.

Trần Y đau đến mức ngẩng đầu lên, cảm thấy thư phòng tối tăm u ám giống như cái bẫy do anh tỉ mỉ tạo ra, tham lam thân thể cô.

Cảm giác đau đớn đến trước, sau đó cảm giác tê dại cùng lúc ập đến, vật có gân chỉ được đưa vào một nửa, rung động trong âm đạo cô, lại bị thịt mềm bên trong cô đẩy ra.

Vu Triệt dùng vật đó ép vào lỗ thịt cô, không ngừng đưa vào rút ra, cho đến khi vật đó dính đầy chất lỏng trong suốt của cô.

Trần Y bị chơi đến mức sắp không còn tiếng nói, chỉ có thể dùng sức nắm lấy tay chàng trai trước mặt.

Vu Triệt vẫn không chút thương xót mà đưa vật đó vào trong cô, Trần Y "ưm ưm a a" rên rỉ, thở cũng sắp không nổi nữa, nước mắt làm ướt mái tóc, bết dính trên mặt.

Vu Triệt nhìn đến mức yết hầu không ngừng di chuyển, dương vật dưới thân trong chiếc quần lót phồng lên một cái lều nhỏ, anh kìm nén dục vọng của mình, dùng chút sức ở tay, đưa vật đó hoàn toàn vào trong âm hộ cô, lại dùng tay bịt kín lỗ nhỏ, không cho nó bị đẩy ra ngoài.

Trần Y tê dại đến mức tiếng rên rỉ biến thành tiếng kêu, cô hoàn toàn nằm bẹp xuống bàn, tay nắm lấy mép bàn, chân đạp loạn xạ trong không khí, vừa kêu vừa khóc.

Trần Y cong người lên, mắt mơ màng nhìn chàng trai trước mặt, theo bản năng mà cầu xin.

"Nhất Nhất biết hôm nay mình sai ở đâu chưa?" Vu Triệt lạnh nhạt hỏi.

Cô gái vẫn đắm chìm trong dục vọng, đầu óc hỗn loạn, đợi một lúc lâu mới nói nhỏ "biết".

Vu Triệt tắt đồ chơi đi, "Vậy Nhất Nhất nói xem, nói đúng anh sẽ lấy đồ chơi ra, nói sai..."

"Em nói! Em nói! Vì... vì hôm nay anh gọi em... ưm... gọi em bốn lần, em mới nghe lời anh." Trần Y thở hổn hển, hi vọng Vu Triệt có thể tha cho mình, nhanh chóng lấy đồ chơi ra.

Vu Triệt khẽ cười một cái, lại hỏi: "Còn nữa?"

Trần Y nghiêng đầu, cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, không tìm được thêm lý do nào khác để Vu Triệt tức giận.

Cô nghi hoặc nhìn Vu Triệt, Vu Triệt khẽ cười một tiếng, bên dưới cô lại bắt đầu cảm nhận từng cơn tê dại và rung lên.

Cô gắng sức giơ tay lên lại nắm lấy tay Vu Triệt, nắm rất chặt, "Đừng... đừng... em... a ư ư..."

Vu Triệt đứng trước bàn học, nhìn khuôn mặt vừa đau đớn vừa sung sướng của cô, để mặc cô nắm lấy mình, chân lại kẹp vào eo mình.

Tay anh đang ấn vào lỗ nhỏ của cô cũng bị kẹp chặt giữa hai chân cô, dính đầy chất lỏng nhớp nháp, "Còn nữa? Bé cưng không nhớ à?" Giọng anh vừa nhẹ vừa trầm thấp, thì thầm bên tai cô.

Trần Y ôm chặt anh, tiểu huyệt dùng sức cọ xát vào eo anh, "Ưm... em không biết... ha... không... biết rồi, anh... a... a, nói... ưm... ư ư..."

Vu Triệt bị động tác và giọng nói quyến rũ mềm mại của cô làm cho khô miệng khát nước, anh thầm mắng một tiếng, lại rút đồ chơi ra khỏi giữa hai chân cô, chất lỏng trong suốt trên gân đã bị khuấy thành chất lỏng trắng đục, vô cùng dâm đãng.

Anh vội vàng cởi dây lưng, tụt cả quần lẫn quần lót xuống, phóng thích dương vật đã cương cứng hồi lâu của mình ra ngoài.

Dương vật với hình dáng và kích thước rất đáng kể có được không gian phát triển, nhanh chóng sưng to, quy đầu nóng lòng tiết ra vài giọt chất lỏng trong suốt.

Vu Triệt lấy ra một bao cao su từ ngăn kéo bên cạnh, xé ra đeo vào.

Trần Y theo động tác tay anh nhìn sang, lại thấy một số đồ chơi tình dục khác, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Mà lúc này Vu Triệt đang dùng một tay ấn bụng cô, một tay tự tuốt dương vật mình, căn dương vật màu đỏ kia ngẩng cao đầu, dưới động tác của anh, càng ngày càng to hơn.

Anh giữ thân dương vật, cọ xát vào khe thịt ẩm ướt của cô.

Khoảnh khắc anh cắm vào, cả hai người đều cùng thở dài một tiếng.

Anh nâng hai chân cô lên đặt lên bàn, vùng kín hoàn toàn mở ra. Độ ấm của dương vật cao hơn thứ đồ chơi kia nhiều, cắm vào cũng càng sâu. Thịt non trong tiểu huyệt bị đè ép, như thể cảm nhận được từng gân xanh nhô lên trên thân gậy, cả người thoải mái đến nỗi cô không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ mê người.

Vu Triệt giúp cô cởi áo len ra, bàn tay lại dùng sức xoa nắn bầu ngực, lôi kéo núm vú của cô.

Trần Y thấy hơi đau, đành phải ngẩng thân trên lên theo lực của anh, tiện cho anh đùa bỡn.

"Anh kể Nhất Nhất nghe chuyện này, nghe xong thì Nhất Nhất phải trả lời đúng câu hỏi của anh, nếu không anh sẽ giận lắm, được không?" Vu Triệt vỗ về mặt cô, nhàn nhạt hỏi.

Tuy Trần Y không biết anh muốn làm gì, nhưng cô vẫn gật đầu.

Giọng nói của anh trầm thấp mềm mỏng, dương vật cắm vào rút ra lại càng thong thả, khiến Trần Y tê dại vô cùng.

"Ngày trước có người gặp một con mèo hoang, anh ta nhặt con mèo nhỏ đó về nhà, dành rất nhiều thời gian và tinh lực cho nó. Anh ta nuôi nó thành một bé mèo vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn, cho rằng cuối cùng bé mèo lạc này đã được mình nuôi thành mèo nhà rồi, nhưng không ngờ..."

Giọng anh chậm rãi, đúng lúc này lại tăng lực đạo ở dưới thân, nặng nề cắm vào bên trong Trần Y.

Đột nhiên bị thúc mạnh khiến cô kêu lên một tiếng.

Vu Triệt vẫn nói tiếp: "Nhưng không ngờ có nuôi thế nào thì bé mèo này vẫn chẳng chịu thân thiết với anh ta, còn nhận sai chủ nữa. Chủ của nó giận lắm..."

Anh vừa nói, dương vật bên trong vừa cọ xát với thịt mềm, tay lại xoa nhẹ bộ ngực mềm mại của cô.

"Nhất Nhất nói xem, bé mèo này phải bù đắp lỗi lầm của nó thế nào đây?"

Trần Y nghe ra lời ẩn ý trong câu chuyện mà anh kể, chỉ là trước khi đưa ra đáp án, cô cảm thấy mình sắp bị nỗi buồn nhấn chìm rồi.

"Em là... ưm... là con mèo hoang.... mà anh nhặt được sao?" Hốc mắt cô ươn ướt, nhu nhược đáng thương hỏi anh.

Vu Triệt ấn eo cô, sắc mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào cô, dương vật vẫn còn giữ nguyên trong tư thế cắm vào tiểu huyệt: "Ừm, em nói xem?"

Trần Y rũ mắt, cô biết sự chênh lệch giữa mình và Vu Triệt, một người là con cưng của trời, một người là cô nhi bị vứt bỏ. Có lẽ Vu Triệt đối với cô là gặp dịp mà chơi thôi. Nhưng chính tai nghe được anh nói, cô là con mèo hoang anh tiện tay nhặt được... Lại là kiểu mèo hoang nuôi thế nào cũng không thân, cô chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức.

Cô đã tích góp rất lâu rất lâu mới có được dũng cảm đến gần anh, giờ phút này lại bắt đầu tan biến.

Vu Triệt chỉ chú ý đến sự im lặng của cô, anh véo cằm cô gái, ép cô ngẩng đầu nhìn mình, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, nước mắt của Trần Y không kìm được nữa, thi nhau tuôn rơi khỏi hốc mắt.

Vu Triệt cau chặt mày, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn, "Im lặng là câu trả lời của em sao? Hay là Nhất Nhất lại quên rồi, anh đã nói nếu miệng không biết nói, thì dùng để..."

Lời anh còn chưa nói hết, Trần Y giơ tay đẩy tay anh đang véo cằm mình ra, ánh mắt vỡ vụn, giọng nói khàn khàn.

"Vậy thì hãy vứt bỏ nó đi."

1722 words
08.04.2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro