🧚🏻♀️ Chương 50 🧚🏻♀️: Ăn mặc thật xinh đẹp
Editor: Hann
Dưới ánh nắng, những sợi tóc mềm mại của cậu thiếu niên được nhuộm ánh vàng nhạt, ánh sáng len qua hàng mi dài, tạo nên một vẻ đẹp mơ màng. Đôi mắt đào hoa đầy tình ý, làn da trắng mịn không chút tì vết tựa như ngọc, và nốt ruồi nhạt nơi đầu mũi trở thành điểm nhấn hoàn hảo.
Trần Y thoáng đỏ mặt, lùi về sau một bước, ánh mắt cúi thấp không dám nhìn.
Vu Triệt nhếch môi cười, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, áp sát để hôn.
Cô gái nhỏ vội đưa tay đẩy anh ra, lắp bắp nói: "Em... em bị cảm..."
Vu Triệt khẽ liếm nhẹ bờ môi cô rồi lùi ra một chút. Ngay lập tức, Trần Y đưa tay lên che miệng.
Vu Triệt bật cười, cúi xuống hôn lên mu bàn tay cô, thì thầm: "Không sao, anh muốn hôn."
Nói xong, anh bắt đầu trêu đùa, khẽ cù vào tay cô. Trần Y không chịu nổi cơn nhột, đành thả tay xuống, Vu Triệt liền cúi xuống hôn tiếp.
Tay anh từ má cô di chuyển xuống dưới, nhưng vì cô mặc nhiều lớp quần áo mùa đông, lại đang ở ngoài trời nên anh không tiện làm gì quá đáng. Cuối cùng anh chỉ đặt tay sau lưng cô, cách lớp quần đồng phục nhẹ nhàng bóp lấy mông cô.
Bị hôn đến mức phải dựa vào tường, Trần Y khe khẽ kêu lên, hai tay đẩy vào ngực anh.
Chênh lệch chiều cao khiến cô phải kiễng chân để đáp lại nụ hôn, nhưng được một lúc, cổ cô bắt đầu đau, cơ thể cũng mềm nhũn.
Vu Triệt thấy vậy liền dừng lại, xoa bóp cổ cho cô.
Không khí tĩnh lặng bị phá vỡ bởi âm thanh ục ục phát ra từ bụng Trần Y. Cô đỏ mặt, bối rối che bụng: "Em... em đói rồi."
Vu Triệt bật cười, giọng trêu chọc: "Vậy Nhất Nhất nói đi, anh và dì nhỏ của em, em chọn ai? Chọn đúng anh, anh sẽ đưa em đi ăn."
Trần Y không hiểu sao anh lại cố chấp với câu hỏi này, nhưng cô cũng không biết nên trả lời thế nào.
"Em..."
Thấy cô vẫn do dự, nụ cười trên môi Vu Triệt pha chút tự giễu: "Chỉ có hai chúng ta thôi, em nói một câu chọn anh để anh vui cũng khó vậy sao?"
Trần Y không hiểu, tại sao anh cần cô nói dối để an ủi anh?
"Cả hai người đều rất quan trọng với em." Cô ngập ngừng nói, lời này cô phải lấy hết can đảm mới nói ra, và đó cũng là sự thật từ tận đáy lòng.
Chàng trai trước mặt khẽ thở dài, nụ cười trên môi mang chút cay đắng: "Thế à? Được rồi, anh đưa em đi ăn."
Trần Y nhận ra anh không hài lòng với câu trả lời của mình. Cô bị anh nắm tay, đi phía sau nửa bước. Nhìn tấm lưng rộng lớn, mạnh mẽ của anh phía trước, cô nghĩ nếu mình cao thêm chút nữa, có lẽ có thể tựa vào anh thật dễ dàng.
Sau bữa ăn, cả hai quay lại trường, một trước một sau bước vào lớp.
Hướng Linh đang ngồi ở bàn nghịch chiếc máy ảnh mang theo. Thấy Trần Y trở về, cô nàng liền kéo bạn chụp vài bức. Trần Y vẫn mặc đồng phục, trông trong trẻo và ngây ngô.
"Y Y, sao hôm nay cậu không mặc đồ của mình? Đồng phục không đẹp bằng đâu." Hướng Linh cười nói, muốn chụp một Trần Y trông khác biệt hơn.
Trần Y có gương mặt xinh xắn, tươi trẻ như một viên thạch dâu tây.
Cô chỉ giải thích rằng ở trường mặc đồng phục tiện hơn, lại bền và sạch, hôm nay có nhiều hoạt động đông người chen lấn, sợ mặc đồ sáng màu dễ bị bẩn.
Hướng Linh thở dài, nói "Thôi vậy", rồi kéo Trần Y đi đến những góc khác trong trường để chụp ảnh.
Hai người chụp một lúc ở bồn hoa và bãi cỏ dưới sân trường, sau đó định về nghỉ ngơi để chuẩn bị cho chương trình văn nghệ đêm Giao thừa.
Khi đến tầng bốn, vừa rẽ qua góc hành lang, một nam sinh xách xô nước bẩn loạng choạng trượt ngã ngay trước mặt họ.
Hướng Linh cúi đầu xem ảnh trong máy, không để ý xung quanh. Nghĩ đến lời Hướng Linh nói rằng máy ảnh rất đắt, Trần Y vội ôm lấy cô nàng và máy ảnh, đẩy cả hai sang một bên. Kết quả chiếc quần của Trần Y bị dính nước bẩn đến nửa ống, áo khoác cũng ướt một bên.
Lạnh lẽo lập tức tràn lên từ bàn chân.
Nam sinh gây ra sự việc không ngừng xin lỗi, Trần Y chỉ xua tay, sau đó quay qua hỏi Hướng Linh xem máy ảnh có sao không. Nghe Hướng Linh nói máy ảnh không bị hỏng, cô mới thở phào.
Nam sinh vẫn tiếp tục xin lỗi. Lúc này, Hà Vũ đi ngang qua, thấy vậy liền lo lắng, thúc giục Trần Y nhanh chóng về ký túc xá thay đồ. Nói rồi, cậu còn định đưa áo khoác của mình cho cô mặc tạm.
Trần Y mỉm cười lắc đầu từ chối, cảm ơn rồi nói không cần.
Đồng phục mùa đông vốn có lớp chống thấm, bên trong cô còn mặc thêm áo khoác mỏng, nên phần trên không bị ướt nhiều, chỉ là phần dưới lạnh đến buốt giá.
Hướng Linh nhất quyết đi theo Trần Y về ký túc xá để cô tắm và thay đồ.
Tắm xong, Trần Y mặc bộ đồ ngủ lông mềm, in hình hoạt hình. Hướng Linh thấy cô đáng yêu quá liền chụp liền mấy bức, khiến Trần Y ngượng ngùng, vừa che mặt vừa bảo cô nàng đừng chụp nữa, kẻo tốn pin.
Hướng Linh cười tươi, đưa máy ảnh cho cô xem ảnh: "Nếu chụp cậu mà gọi là lãng phí thì chẳng có ai xứng đáng để mình chụp nữa đâu. Cậu không biết cậu ăn ảnh thế nào đâu!"
Trần Y bị Hướng Linh nói đến đỏ bừng cả mặt, vội đến tủ quần áo lấy đồ để thay. Đồng phục của cô bị ướt, Hướng Linh liền đề nghị cô mặc đồ của mình, sau đó còn giúp cô chọn.
Nhưng khi mở tủ ra, ngoài đồng phục còn có hai chiếc áo khoác phao, một chiếc màu nâu mẹ cô mua từ năm ngoái, và một chiếc màu hồng do Vu Triệt mua cho cô vào tuần trước.
Cô vốn định mặc chiếc áo màu hồng vào thứ Sáu, khi trở về căn hộ của Vu Triệt. Vì trông khác với những gì cô thường mặc, ngay cả khi gặp bạn học trên đường, có lẽ họ cũng không nhận ra là cô.
"Y Y mặc áo màu hồng đi, nhìn đáng yêu tươi tắn lắm!" Hướng Linh hào hứng nói, rồi tự tay giúp cô lấy ra. Nhưng khi kéo khóa áo khoác, cô nàng phát hiện bên trong còn treo một chiếc váy trắng.
Trần Y lập tức hoảng hốt, nhưng lại không dám phản ứng quá mạnh, sợ sẽ khiến Hướng Linh nghi ngờ rồi hỏi han.
Hướng Linh mở chiếc váy ra, kinh ngạc "wow" một tiếng. Chiếc váy trắng tinh, cổ búp bê, phần thân trên có những đường thêu đơn giản nhưng tinh tế. Cổ tay và chân váy còn được viền bằng lớp ren bèo nhún, vừa nữ tính vừa đáng yêu.
Hướng Linh không ngừng hỏi váy này mua ở đâu, khen mắt thẩm mỹ của Trần Y thật tốt. Cô nàng còn khăng khăng bắt Trần Y mặc chiếc váy này, phối cùng chiếc áo khoác màu hồng, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Trần Y thoáng lúng túng, cô không muốn mặc bộ này ở trường. Nó hoàn toàn không hợp với phong cách của cô, cô sợ mọi người sẽ nhận ra rằng giá của nó không hề rẻ, rõ ràng không phải thứ cô có thể mua được.
Nhưng cô gái cầm máy ảnh kia năn nỉ cô mãi, thậm chí còn "đe dọa": nếu cô không mặc hôm nay thì sẽ không cho cô ra khỏi ký túc xá, và từ giờ sẽ không chụp thêm tấm nào nữa. Cuối cùng Trần Y đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi thay xong, Hướng Linh còn nhiệt tình giúp cô tết hai bím tóc, chụp một loạt ảnh ngay tại ký túc xá.
Lúc ra ngoài, họ liên tục nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ và trầm trồ từ mọi người.
Trần Y cảm thấy không quen, cúi đầu đi thật nhanh. Nhưng khi về đến lớp, ánh mắt của các bạn cùng lớp lại càng đổ dồn về phía cô.
Hướng Linh đứng bên cạnh, như thể chính cô nàng là người đang được khen ngợi, vẻ mặt đầy tự hào.
Ngay cả Hà Vũ cũng bị Trần Y làm cho bất ngờ. Bình thường cô mặc đồng phục, im lặng ngồi ở góc bàn, không ai đặc biệt chú ý đến cô.
Đây là lần đầu tiên cô không mặc đồng phục, lại còn xinh đẹp nổi bật như vậy, khiến mọi người không khỏi ngoái nhìn. Hà Vũ có chút cảm giác như viên ngọc thô mà mình từng phát hiện ra nay đã bị người khác nhìn trúng.
Chu Trí ngồi cạnh Hà Vũ cũng huýt sáo, tặc lưỡi một tiếng: "Bảo sao cậu thích cô ấy. Đúng là khi ăn mặc tử tế thì trông đẹp thật đấy."
Hà Vũ chỉ khẽ đáp một tiếng "Ừm", ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng cô gái phía trước. Chu Trí thấy cậu nhìn đến thất thần, liền vỗ vai cậu, cười nói: "Cậu đừng mơ tưởng nữa. Đừng quên cô ấy là bạn gái của 'ai đó' bên lớp Một. Bộ đồ này đoán chừng cũng là do người ta mua cho cô ấy."
Chu Trí vẫn lẩm bẩm, nhưng Hà Vũ đã bừng tỉnh sau lời nhắc nhở. Cậu lặng lẽ thu lại ánh mắt của mình.
1728 words
15.04.2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro