🧚🏻♀️ Chương 51 🧚🏻♀️: Để lại dấu ấn của anh (hơi H)
Editor: Hann
Đến khi hết giờ nghỉ trưa và các lớp chuẩn bị tập trung tại hội trường để xem biểu diễn, Hướng Linh mới miễn cưỡng rời mắt khỏi ống kính đang nhắm đến Trần Y.
Cô nàng cúi đầu xem lại những bức ảnh vừa chụp, rồi nối máy ảnh với điện thoại, gửi một vài tấm cho Từ Cẩn Uyển.
Vì quen biết với Trần Y nên Hướng Linh cũng đã kết bạn với Từ Cẩn Uyển. Cô nàng nghĩ rằng Từ Cẩn Uyển chắc sẽ thích ngắm một Trần Y xinh đẹp thế này. Nhưng vừa gửi xong, cô nàng lại nhớ ra hai người họ đã quen biết từ trước. Chắc chắn ngoài trường, Từ Cẩn Uyển cũng từng thấy Trần Y mặc đồ thường.
Hướng Linh bỏ máy ảnh xuống, quay sang níu tay Trần Y, giọng nũng nịu: "Y Y, thỉnh thoảng cậu mặc đồ thường đến trường cho mình xem đi. Cậu đẹp với đáng yêu như thế này mà!"
Cả buổi trưa bị Hướng Linh khen tới tấp, Trần Y đã gần như miễn dịch, chỉ mỉm cười gật đầu rồi nói "Được". Hướng Linh nhân tiện xoa má cô, lại khen thêm một câu "Ngoan quá", sau đó mới chịu tha cho cô.
Từ Cẩn Uyển nhận được ảnh từ Hướng Linh khi đang ngồi cùng Lý Ngôn Đường và Vu Triệt.
Lý Ngôn Đường liếc qua màn hình điện thoại, tò mò hỏi: "Ai vậy?"
Từ Cẩn Uyển chỉ cười nhạt, không trả lời. Cô ấy đưa điện thoại cho Vu Triệt xem vài giây, rồi nhanh chóng thu về.
"Áo khoác này là mẫu mới của B&G ra mắt dịp Giáng sinh. Mới mấy ngày mà đã mua rồi, chậc!" Từ Cẩn Uyển cảm thán.
Lý Ngôn Đường không hiểu gì, còn nghe Vu Triệt lạnh nhạt nói: "Gửi ảnh cho tôi."
"Là Trần Y?" Lý Ngôn Đường hỏi, giọng đầy tò mò.
Vì từng gặp Trần Y ngoài trường, cậu ta không ngạc nhiên lắm khi thấy cô ăn mặc đẹp thế này. Dù sao, cậu ta cũng từng chứng kiến Vu Triệt mua đồ cho Trần Y ra sao.
Từ bốn chữ số đến sáu chữ số, toàn là các mẫu mới của thương hiệu nổi tiếng, tuần nào cũng mua mà không chớp mắt. Thậm chí còn xa xỉ hơn cả mẹ cậu ta.
Từ Cẩn Uyển chuyển tất cả ảnh mà Hướng Linh gửi cho Vu Triệt. Anh chăm chú nhìn từng bức, dù rõ ràng không khác biệt là mấy, nhưng vẫn như đang cố tìm thứ gì đó đặc biệt.
Ba người cũng không ngồi cùng nhau lâu, sau đó ai về lớp nấy chuẩn bị cho buổi tập trung tại hội trường.
Hội trường của Nhất Trung được xây rất lớn và sang trọng, chia làm hai tầng, đủ sức chứa hơn ba ngàn học sinh khối trung học.
Vu Triệt tìm đến lớp của Trần Y, nhanh chóng nhìn thấy cô.
Giữa một đám đông sặc sỡ toàn người mặc đồ thường, cô vẫn nổi bật rạng rỡ. Cô như cảm nhận được ánh mắt của anh, liền quay đầu nhìn.
Ánh mắt họ chạm nhau, Vu Triệt mỉm cười dịu dàng.
Trần Y chỉ nhìn anh vài giây, sau đó vội thu ánh mắt lại, theo Hướng Linh tìm chỗ ngồi.
Lớp Một của Vu Triệt ngồi chéo phía trước lớp cô. Vóc dáng cao nổi bật của anh dễ dàng thu hút sự chú ý, dù chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cũng biết đó là anh.
Trần Y ngồi xem các tiết mục, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc về phía Vu Triệt.
Dường như anh cũng biết cô đang nhìn mình. Vài lần, anh bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt như bắt trọn được ánh nhìn của cô.
Không biết đã xem bao nhiêu tiết mục, Trần Y cảm thấy khát nước, lúc này mới nhận ra mình quên mang theo bình nước. Hướng Linh cũng không mang vì ngại nặng.
Trần Y đành nói với Hướng Linh: "Mình về lớp lấy bình nước một chút nhé."
Hướng Linh vốn định đi cùng Trần Y, nhưng tiết mục sắp tới là của một người bạn thân ở lớp khác, cô nàng muốn ở lại chụp thêm vài bức ảnh, nên đành để Trần Y tự đi.
Trần Y cúi người rời khỏi hàng ghế, nói với lớp trưởng rằng mình về lớp lấy bình nước.
Cô vừa đi đến khu vực dãy phòng học, trên tầng một vẫn còn lác đác vài học sinh mặc trang phục biểu diễn đang đi ra ngoài. Cô nhanh chóng bước lên lầu, uống hết phần nước còn lại trong bình, rồi rót thêm nước đầy bình trước khi định trở lại hội trường.
Khi vừa xuống đến khu vực giữa tầng ba và tầng bốn, cô thấy Vu Triệt đang đứng ở lối cầu thang tầng ba, nụ cười thoải mái đầy ý tứ nhìn cô.
"Nhất Nhất mặc bộ này rất đẹp, nhưng vẫn thiếu một chút gì đó." Anh lên tiếng.
Trần Y không hiểu, nụ cười và lời nói của anh mang chút nguy hiểm khiến cô bất giác đứng im, không dám bước xuống.
Vu Triệt nhướng mày, "Bé cưng, xuống đây nào."
Trần Y vừa bước xuống đến bậc thang cuối cùng liền bị anh bế bổng lên. Cô sợ hãi kêu lên một tiếng rồi vội lấy tay che miệng, lo rằng có ai đó sẽ nghe thấy.
Cô vừa đẩy anh vừa giục, "Thả em xuống đi!"
Dù là buổi chiều nhưng trời bên ngoài đã âm u. Vu Triệt bế cô về lớp học của mình.
Tiếng cửa khóa vang lên rõ ràng, Trần Y ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi anh tại sao lại khóa cửa. Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt đã đáp xuống môi cô.
Cô hoảng loạn đẩy vai anh, nhưng Vu Triệt đã ép cô vào cánh cửa, điên cuồng chiếm lấy mọi hơi thở và dư vị của cô.
Tiếng rên rỉ ngọt ngào đầy quyến rũ của cô vang lên bên tai anh. Hôn một lúc lâu, anh mới chậm lại, chuyển sang dịu dàng.
Chỗ ngồi của anh ở dãy cuối gần cửa sổ, không gian rộng rãi. Vu Triệt bế cô ngồi lên đùi mình, để cô dạng chân ngồi đối mặt anh. Trần Y vừa thở được vài hơi, anh đã nâng cằm cô lên, những nụ hôn nóng bỏng dần trượt từ môi xuống cổ.
Cô cảm nhận được anh nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó lại liếm qua chỗ bị cắn, hơi mạnh tay hơn trước.
Cô luống cuống đẩy đầu anh ra, giọng mềm mại khẽ van xin: "Đừng... sẽ để lại dấu..."
Nhưng Vu Triệt phớt lờ lời cô, môi lưỡi vẫn mải miết nơi dấu răng vừa để lại.
"Ừ, đúng là thiếu chút dấu hôn này." Anh nói, hơi lùi ra, ánh mắt nhìn chăm chú vào vết đỏ trên cổ cô, nơi còn ánh lên chút hơi nước.
Ngón tay anh khẽ ấn lên đó, làm vệt nước loang ra, lộ rõ dấu răng mờ mờ.
Anh nhìn cô từ đầu đến chân, rồi khẽ thở dài: "Đáng yêu và xinh đẹp như thế này, phải đánh dấu chút dấu ấn của anh, để người khác không dám nghĩ đến em nữa."
Trần Y nghe câu nói đó liền run lên, ánh mắt anh càng ngày càng mê mải, khuôn mặt ngày càng căng thẳng. Thấy anh cúi đầu định hôn cô tiếp, cô vội nói: "Rèm cửa chưa kéo!"
Vu Triệt khựng lại, bật cười nhẹ. Anh vỗ nhẹ vào mông cô, ra hiệu cho cô đứng dậy, rồi đi đến cửa sổ kéo rèm lại.
"Kéo rồi nhé, giờ thì ổn chưa?" Anh quay lại, cười hỏi.
Thấy ánh mắt cô vẫn lén lút liếc lên camera trên bục giảng, anh bật ra một tiếng "chậc": "Không sao đâu, hôm nay mọi người đều ở hội trường, chẳng ai xem camera cả."
Trần Y vẫn bất an, cố gắng né tránh anh, nhưng Vu Triệt dang tay kéo cô vào lòng. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng mơn trớn môi cô.
"Hệ thống camera của trường sẽ tự động xóa sau 48 giờ. Mai là được nghỉ rồi, không ai xem đâu."
Anh vừa giải thích để xoa dịu nỗi lo của cô, vừa ôm chặt cô, hôn càng sâu hơn. Trần Y căng thẳng đến run rẩy, không dám thả lỏng.
Cô cố gắng vùng vẫy, dùng giọng nhỏ nhẹ để ngăn anh lại. Cơ thể cô không ngừng cọ xát trên đùi anh, khiến anh càng thêm kích thích.
Ghế phát ra tiếng ma sát nhẹ với sàn gạch, Vu Triệt kéo chiếc rèm gần đó phủ kín cả hai người.
Môi anh áp sát môi cô, hơi thở ấm nóng phả lên môi cô, khiến cô cảm thấy nhột nhạt.
"Giờ thì không ai nhìn thấy đâu, được không?" Anh thì thầm, giọng nói đầy mê hoặc.
Trần Y muốn nói "Không", nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị Vu Triệt chặn lại bằng một nụ hôn sâu.
Tấm rèm phủ kín hai người, tạo thành những bóng hình mờ ảo, nhưng âm thanh từ những nụ hôn lại rõ ràng đến mức khiến không gian trở nên nóng bỏng.
Tay của Vu Triệt luồn vào từ mép váy của cô, vén lên một phần, để vải váy nằm giữa cả hai. Bàn tay anh tiếp tục di chuyển, chạm đến đường viền lưng quần tất lông dày của cô. Anh thử kéo xuống một chút, nhưng nó quá chặt nên đành tiếp tục di chuyển lên trên.
Áo lót của cô bị đẩy lên, hai "bé thỏ" mềm mại bật ra. Ngực của Trần Y không lớn, nhưng vô cùng mềm mại, đàn hồi, với hai đầu nhũ hoa hồng hào xinh đẹp đang kiêu ngạo nhô lên.
Chiếc váy của cô gần như bị vén hết lên, ngực cũng bị anh nhào nặn liên tục. Vu Triệt thậm chí còn cúi xuống, cách lớp vải dày liếm và cắn nhẹ. Trần Y ngửa đầu, hơi thở trở nên đứt quãng.
"Ưm... Vu Triệt... đừng mà..."
Ngón tay anh kẹp lấy đầu nhũ hoa của cô, kéo căng rồi bất ngờ buông ra. Trần Y cắn môi nhưng không thể ngăn được tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng.
Tay của anh di chuyển xuống, luồn vào bên trong quần tất dày của cô, nhẹ nhàng xoa bóp phần mông mềm mại. Đôi môi anh áp sát bên tai, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Nhất Nhất, bên dưới của em đã chảy nước chưa?"
Cô vội kẹp chặt hai chân lại, cảm giác tỉnh táo trong phút chốc quay trở lại: "Chưa... chưa mà!"
Vu Triệt khẽ đáp một tiếng "Ồ?", rồi tay anh trượt xuống phía trước bụng cô, tiếp tục tiến vào giữa hai chân.
Cảm giác nhột nhạt và khó chịu khiến Trần Y muốn ngăn anh lại. Cô dùng tay kéo tay anh ra, nhưng sức lực quá yếu, hoàn toàn không làm gì được.
Ngón tay của Vu Triệt chạm vào khe thịt mềm mại của cô, vừa cọ xát vài lần, tiếng rên của Trần Y đã thay đổi. Cơ thể cô cũng không chống cự nữa, khe thịt dần mở ra, một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra, làm ướt ngón tay giữa của anh.
Anh khẽ cong ngón tay, kéo nhẹ chiếc quần tất, tạo ra một khoảng trống. Một sợi tơ mỏng lấp lánh nối từ dưới của cô đến ngón tay của anh.
"Nhất Nhất là cô bé nói dối sao? Rõ ràng ướt đến thế này rồi mà còn nói không."
1981 words
16.04.2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro