🧚🏻‍♀️ Chương 80 🧚🏻‍♀️: Áy náy

Editor: Hann

Sáng hôm sau, khi Trần Y tỉnh lại, trên người cô đã được mặc một bộ đồ ngủ. Nhưng toàn thân vẫn mỏi nhừ, cổ họng thì đau rát như bị dao cứa.

Cô nhận ra mình vẫn bị còng, lần này chỉ khóa chân. Trên chân cô còn được mang một đôi tất dài mịn màng, chắc là để tránh bị cọ xát gây trầy xước.

Cố gắng nhổm dậy, nhưng vừa chống tay xuống, cổ tay liền nhói lên đau buốt. Cô nhíu mày nhìn xuống, phát hiện trên cổ tay mình đã được băng lại hai lớp gạc trắng.

Mất bao nhiêu sức lực mới có thể ngồi dậy, cơn đau lại từ tứ chi dồn dập ập đến, đau đến mức đầu óc cô trống rỗng, cả người tê dại. Phải mất một lúc lâu sau, cô mới có thể dần dần thở lại bình thường.

Cái xiềng xích trên chân nặng nề, khiến cô có cảm giác như một tù nhân bị giam cầm, bị Vu Triệt nhốt lại. Dù vậy, có vẻ như anh cũng đã cân nhắc đến chuyện sinh hoạt cá nhân của cô, vì dây xích đủ dài để cô có thể đi vào phòng tắm.

Trên sàn nhà, không biết từ bao giờ đã được trải kín một lớp thảm lông trắng muốt. Khi bước lên, dây xích chỉ phát ra những tiếng cọ nhẹ.

Cô không hiểu anh đang có ý gì. Dưới tầng vốn dĩ cũng không có ai sống.

Hai tay cô không còn sức, chỉ có thể đơn giản rửa mặt qua loa. Nhìn vào gương trong phòng tắm, cô bỗng giật mình khi thấy những vết hằn đỏ bầm trên cổ mình. Hình ảnh tối qua lập tức ùa về, khi Vu Triệt dùng lực siết chặt cổ cô, ép đến mức cô không thể thở nổi.

Cô vội vàng dời ánh mắt, không dám nhìn nữa.

Điện thoại không ở bên người, rèm cửa bị kéo kín, dây xích trên chân không đủ dài để cô ra đến cửa, cổ họng thì đau đến mức không nói thành lời. Cô chỉ có thể ngồi thẫn thờ trên giường, lẳng lặng đợi Vu Triệt quay lại.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cửa phòng vẫn im lặng, chẳng ai bước vào. Mãi rồi cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô dần dần thiếp đi.

Lần thứ hai tỉnh lại là khi bị Vu Triệt đánh thức.

Anh bưng một bát cháo nóng trong tay.

Từ tối qua đến giờ, suốt hơn mười tiếng đồng hồ, cô chưa ăn gì cả.

Đôi mắt Trần Y còn lờ đờ ngái ngủ, nhưng khi nhìn thấy Vu Triệt, bản năng vẫn khiến cô vô thức cảm thấy dựa dẫm.

Cổ họng đau rát đến mức không thốt ra được tiếng nào, cô chỉ có thể há miệng, cử động môi nhẹ nhàng gọi tên anh.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Vu Triệt bỗng trở nên dịu đi, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

"Trước tiên ăn chút gì đã."

Trần Y mơ màng đáp một tiếng, nhưng khi vừa nhấc người dậy, cơn đau trên cổ tay lập tức làm cô tỉnh táo. Cô thử nhấc chân, nhưng vẫn nặng trịch.

"... Vu Triệt... có thể mở ra không?"

Vu Triệt thoáng khựng tay, nhưng rồi chỉ lặng lẽ khuấy cháo, thổi nhẹ hai cái rồi đưa muỗng đến trước miệng cô.

Không nhận được câu trả lời, Trần Y lại mím môi, ánh mắt kiên định nhìn anh như muốn im lặng đối đầu.

Không khí chìm vào tĩnh lặng trong suốt mười mấy giây.

Đến khi Vu Triệt dần mất kiên nhẫn, anh cố kiềm chế cảm xúc, thấp giọng dỗ dành: "Há miệng."

Trần Y không lên tiếng, chỉ cố tình dùng sức cử động chân, xiềng xích phát ra tiếng động chói tai trong căn phòng yên ắng. Nhưng Vu Triệt vẫn chẳng thèm liếc nhìn, như thể không hề nghe thấy.

Cảm giác thất vọng dần dâng lên trong lòng cô. Cô cúi đầu, nhìn xuống cổ chân mình, rồi lại thì thào van nài: "Vu Triệt, xin anh... mở ra cho em đi..."

Câu nói còn chưa dứt, cằm cô liền bị hắn bóp chặt.

Lực tay rất mạnh, vừa vặn đè lên hai vệt bầm tối qua, đau đến mức khiến cô suýt bật khóc. Cô không rõ vết thương nhức nhối là do từ trước, hay là do anh vừa siết xuống.

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút lửa giận: "Lại không ngoan rồi đúng không? Vừa mềm lòng với em một chút, liền bắt đầu mặc cả với anh? Anh cho em tư cách để đòi hỏi sao?" Lực tay anh lại tăng thêm, cơn đau đến choáng váng khiến đôi mắt cô mơ hồ, ngay cả ký ức cũng trở nên hỗn loạn.

"Nhìn anh." Giọng anh lạnh lẽo ra lệnh.

Trần Y run rẩy ngước lên, đối diện với gương mặt tối sầm của anh, trong lòng không khỏi sợ hãi, hàng mi dài khẽ rung.

Ánh mắt Vu Triệt tối sầm, anh giữ cằm cô chặt hơn, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình, tuyệt đối không được né tránh.

Tại sao mọi chuyện này thành thế này? Đây là khoảng thời gian mới đến Lâm Thành rồi bị Vu Triệt cưỡng ép sao?

"Há miệng."

Chắc là khi đó rồi. Cô nghe lời há miệng ra, nhưng vị cháo trong miệng bây giờ ngon hơn lúc ấy rất nhiều, khi đó vị cháo trong miệng cô mặn chát.

Bị ép ăn liền mấy muỗng, Trần Y thật sự không thể nuốt nổi nữa. Cổ họng cô đau rát đến mức ngay cả nuốt nước bọt cũng khó chịu, huống chi là ăn thứ gì đó.

Nhưng Vu Triệt lại nhíu chặt mày, tưởng cô đang làm nũng.

"Lại không ăn? Không ăn thì làm."

Giọng anh vừa là uy hiếp, vừa mang theo chút nghiêm túc, Trần Y thoáng sững sờ, thấy anh có vẻ thật sự muốn đặt bát cháo xuống.

Cô vội vàng lắc đầu, giọng khàn đặc, nói nhỏ: "Ăn... Em ăn..."

Cổ họng càng lúc càng rát, nhưng nơi bên dưới cũng chẳng khá hơn chút nào. Nếu đã không trốn thoát được, cô thà chọn cách ít đau đớn hơn.

Vì sợ Vu Triệt sẽ thật sự ép cô làm tình, lần này Trần Y ăn đến mức có phần vội vàng. Nuốt hai muỗng liền có cảm giác muốn ói, nhưng cô không dám nhổ ra, chỉ có thể cố sức nuốt xuống. Kết quả lại bị nghẹn, sặc đến ho rũ rượi.

Cô cúi người, ghé vào mép giường ho khan dữ dội, cảm giác như cổ họng sắp rách toạc ra.

Vừa ho, vừa nôn khan, gương mặt đỏ bừng, nước mắt chực trào.

Nhưng bộ dạng yếu ớt này lại vô tình kích thích Vu Triệt.

Anh nhìn cô ăn cháo do chính tay mình nấu, hình ảnh ấy lại khiến anh liên tưởng đến chuyện tối qua, khi cô ngoan ngoãn quỳ gối, dùng miệng phục vụ anh. Rõ ràng chính miệng cô còn nói muốn học, vậy mà bây giờ lại giả vờ đáng thương để lừa anh sao?

Cơn giận trong lòng Vu Triệt ngày càng dâng cao.

Anh buông bát cháo xuống, duỗi tay bóp lấy cổ Trần Y, ép cô quỳ xuống ngay trước mặt mình.

"Không ăn thì làm. Hôm qua anh nói gì Nhất Nhất còn nhớ không? Đã ăn cái gì cũng khó như vậy, vậy thì học cách ăn dương vật đi."

Trần Y bị bóp cổ, hoảng loạn giãy giụa, nhưng mỗi lần quằn quại, làn da mỏng manh trên cổ lại bỏng rát vì đau.

Ánh mắt cô tràn đầy sợ hãi, giọng khàn đặc, nức nở cầu xin anh đừng làm vậy.

Nhưng người con trai trước mặt hoàn toàn phớt lờ, chẳng hề có ý định dừng lại.

Một tay anh nắm chặt cằm cô, tay còn lại kéo khóa quần xuống, móc ra thứ kia từ trong lớp vải.

Dương vật còn mềm rũ, được bọc trong lớp da mỏng, gân xanh ẩn hiện theo từng đường nét xương tay nam tính.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt dọc hành thân, vài lần kích thích đơn giản đã khiến nó từ từ cứng lên, lớp da bọc ngoài bị kéo căng, để lộ đầu khấc trơn bóng.

Vu Triệt bóp cằm cô chặt hơn, cúi đầu ra lệnh, giọng trầm khàn ngập tràn tình dục: "Mở miệng, nghe lời."

Giọng anh chỉ đơn giản là ra lệnh, không hề có ý thương lượng.

Trần Y run rẩy mím môi, không chịu mở.

Nhưng anh có rất nhiều cách để bắt cô ngoan ngoãn nghe theo.

Ngón tay thon dài thọc vào miệng cô, quấy loạn trong khoang miệng mềm mại, trêu chọc đầu lưỡi, khiến cô chỉ có thể ê ê a a phản kháng trong vô vọng.

Những giọt nước bọt dây dưa nơi đầu ngón tay anh, phát ra âm thanh chụt chụt đầy ám muội.

"Buổi sáng trí nhớ thường tốt nhất mà nhỉ?" Anh cười nhạt, ngón tay lướt qua bờ môi cô, giọng nói lười biếng nhưng nguy hiểm: "Chẳng phải Nhất Nhất rất thông minh sao? Chỉ cần dạy một lần chắc chắn sẽ nhớ mà, đúng không?"

Trên mặt Trần Y vẫn còn vương đầy nước mắt, cô cảm thấy cuộc đời mình như một vòng lặp vô tận, cứ lặp đi lặp lại trong đau đớn.

"Thè lưỡi ra, liếm quy đầu trước đi."

Thứ đó ngay trước miệng cô, môi vẫn bị ngón tay anh cạy ra, căn bản không thể khép lại được.

"Sao? Không biết thè lưỡi ra à? Muốn anh giúp không?" Nói rồi, Vu Triệt thò tay kéo lấy đầu lưỡi cô.

Đầu lưỡi mềm mại ướt át không dễ nắm giữ, anh phải dùng thêm chút lực mới giữ được, không để cô trốn tránh.

Mặc cho Trần Y giãy giụa, cố dùng sức đẩy vào chân anh, nhưng thiếu niên trước mặt chẳng hề lay động dù chỉ một chút.

Lưỡi cô bị kéo ra, quy đầu đã cương cứng của anh liền dễ dàng chọc vào, đầu lưỡi cô vừa động, vô tình cọ vào lỗ sáo trên đỉnh khấc.

Trong nháy mắt, Vu Triệt rùng mình, quy đầu co giật, từ lỗ sáo hộc ra vài giọt dịch nhầy trắng đục.

Một lúc sau, anh lại hỏi: "Tự liếm được không? Hay vẫn cần anh giúp?"

Trần Y do dự, gật đầu, lại lắc đầu.

Vu Triệt híp mắt nhìn cô một lúc, rồi mới chịu buông đầu lưỡi cô ra. Lần này, cô không phản kháng quá mạnh. Có lẽ là vì sợ anh sẽ lại ép buộc như vừa rồi.

Cũng có lẽ cô xem chuyện này như một cách để bù đắp cho Vu Triệt.

Rõ ràng cô là người đáng thương nhất, vậy mà trong lòng vẫn luôn để lại một góc mềm lòng dành cho anh. Cô sợ hãi anh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy áy náy, cảm thấy bản thân đã làm sai với anh.

Dù chính cô cũng không hiểu rõ tầm quan trọng của anh đối với mình. Chỉ là khi phải lựa chọn giữa thích Vu Triệt hay cảm giác tội lỗi với dì nhỏ, bản năng cô lại cho rằng... chỉ có bù đắp áy náy, cô mới dám thích anh.

Nhưng loại tình cảm giấu giếm này, có lẽ hoàn toàn không được anh cần đến.

Vu Triệt cuối cùng bắn hết vào miệng cô. Anh không cho cô nhổ ra, thậm chí còn giữ cằm cô, ép cô nuốt hết xuống. Dòng tinh dịch nóng hổi chảy dọc cổ họng, tan ra trong khoang miệng, khiến Trần Y cảm thấy ghê tởm đến tận cùng.

Cổ họng cô co rút từng cơn, thân thể lẫn tâm lý đều bị đẩy đến giới hạn chịu đựng, cảm giác buồn nôn dâng trào mãnh liệt, cô vội vàng ghé vào mép giường, ho sặc sụa, nôn khan liên tục.

Cơn đau lặp đi lặp lại. Không biết đây là thống khổ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, hay là cơn ác mộng sẽ tiếp diễn mỗi ngày, thậm chí kéo dài mãi mãi.

Cô ho đến mức cả da đầu cũng tê rần, lồng ngực đau buốt, nhưng Vu Triệt chẳng hề bận tâm. Anh chỉ thong thả lấy khăn giấy ướt, chậm rãi lau khô dương vật, rồi nhét lại vào trong quần, kéo khóa lên, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng cấm dục thường ngày.

"Ngoan ngoãn ngay từ đầu thì có phải đã xong lâu rồi không?" Giọng anh nhàn nhạt mang theo chút giễu cợt, rồi cúi người, dùng một tờ khăn giấy sạch khác nhẹ nhàng lau miệng cô.

Trần Y không nhìn anh, chỉ gục xuống mép giường, mệt mỏi thở dốc. Môi đã khô ráo, nhưng trong miệng vẫn còn sót lại hương vị tinh dịch của anh.

Cô nhìn theo bóng lưng anh rời đi, nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại. Rất lâu sau, anh cũng không quay lại nữa.

Cả một ngày trời không ăn gì, lại bị anh giày vò đến kiệt sức, cơ thể cô đã chẳng còn chút sức lực nào. Không biết trôi qua bao lâu, cơn mệt mỏi cuối cùng cũng nhấn chìm cô vào giấc ngủ.

2269 words
13.05.2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro