🥀 Chương 14 🥀: Người yêu

Editor: Thảo Anh

Xem phong cảnh thực ra là cái cớ thuận tiện.

Mấy cô tiểu thư, phu nhân vẫn ung dung cười nói, không ai ngăn cản cô, cứ thế để cô rời đi.

Thời Vũ đứng dậy, lặng lẽ len qua từng đám người, thật sự đi ra ngoài.

Ngoài cửa nguyệt môn là đình đài lầu các.

Tiếng hát đã vang lên rồi, là 《Quần Anh Hội》, cũng khá hợp cảnh. Mấy thứ này thuở nhỏ Thời Vũ thường xem ở nhà, đao thương kiếm kích, tay áo lụa bay bay, bộ râu phất phơ theo nhịp, đến giờ cũng chẳng còn gì mới mẻ với cô nữa.

Nghe đâu các tiểu thư vừa nói Thẩm thiếu gia cũng biết hát hí khúc. Anh vốn đã tuấn tú hơn người, dù không hóa trang gì, chỉ cần cầm quạt lên là có thể diễn vai thư sinh, còn nếu rút kiếm ra lại hóa thành võ sinh.

Thời Vũ tưởng tượng cảnh anh hát hí kịch, bất giác mỉm cười. Anh chắc chắn sẽ không làm mấy việc không hợp thân phận như vậy đâu. Nhớ ngày xưa, ngay cả anh trai cô chỉ mê nghe kịch một chút cũng bị cha mắng suốt, thanh niên mà dính vào mấy thứ phong khí cũ kỹ này là bị coi là sa đọa, như nghiện thuốc phiện vậy.

Có lẽ nếu được gặp anh sớm hơn vài năm, khi chính phủ quân phiệt phương Bắc còn chưa thành lập, khi người ta còn chưa chia rạch ròi "mới" với "cũ".

Nhưng ngôi nhà này vẫn còn giữ được vẻ diễm lệ và an yên của thời đại cũ, khiến người ta như rơi vào giấc mộng không thể tỉnh lại.

Thời Vũ bước qua một cánh cửa nguyệt môn mà không hay, như nghe được giọng nói phát ra từ căn phòng phía trong, hình như là của Thẩm Duật. Cô liền bước vào, định xem thử có đúng là anh không.

Cửa sổ cao, bên dưới là nền đá nhẵn bóng, Thời Vũ tháo giày cao gót ra cầm trên tay, chân trần bước lên.

"Á..." Lạnh quá, cô khẽ nhón mũi chân.

Vẫn chưa đủ cao, cô lại kéo thêm một tảng đá khác đặt lên.

Đó là một thư phòng. Qua ô kính lưu ly, Thời Vũ thấy một bóng người lờ mờ màu lam xám, dáng đứng cao ráo, thanh tú. Không phải Thẩm Duật thì còn ai?

Ngoài anh ra còn một người nữa đang ngồi, thân ảnh màu vàng sậm, đang đối diện với anh.

Âm thanh bên trong mơ hồ truyền vào tai Thời Vũ.

"Lão soái không cần nhắc lại chuyện cũ, con sẽ không thay đổi quyết định."

"Giờ đã khác rồi. Phó Chính Quốc bệnh nặng, Mục soái nắm quyền lớn, con muốn thống nhất, ông ta cũng muốn thống nhất. Liên hôn kết thân thế này có lợi cho con."

Bên trong im lặng một lúc.

"Lão soái hiểu lầm rồi, cái gọi là 'thống nhất' của con và của các vị không giống nhau."

"Hay là Mục soái đã hứa cho lão soái lợi ích gì?"

"Không có lợi gì cả! Thẩm Chi Dương ta đây cả đời quang minh lỗi lạc!"

"Không phải Mục soái hứa cho cha quyền kiểm soát trung ương, còn cha thì muốn liên thủ với ông ta để đối phó với Ngô Chiếm Đình sao?"

"Thằng ranh con, con nghĩ cái chức Tham mưu trưởng này là do con tự giành được à? Đó là vì Phó Chính Quốc nể mặt cha đấy!" Giọng nói bỗng cao vút, kèm theo tiếng đập bàn, "Con dám nói chuyện với cha như thế à!"

Lại một tràng im lặng.

"Cha con ta, cũng chỉ có mình con là con trai của ta. Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực. Chuyện lần trước, ta nói vậy là vì tức giận thôi." Người kia bước qua lại trong phòng, thở dài một hơi, "Tiểu thư nhà họ Mục, chỉ xét về diện mạo thôi cũng đâu có gì không xứng với con? Nếu con đồng ý mối hôn sự này, sau này cái gì cũng dễ bàn."

"Lão soái, chuyện gì con cũng có thể đồng ý, trừ chuyện này."

-

Thời Vũ chỉ bắt được vài từ như "cha con", "kết thân", "tiểu thư họ Mục", trong lòng đã dấy lên đầy nghi ngờ.

Người ngồi bên trong chắc là cha của Thẩm Duật? Họ đang nói đến hôn sự của Thẩm Duật?

Hôn sự của Thẩm Duật...

Tim Thời Vũ chùng xuống, cúi đầu thấp xuống. Nghe lén người ta nói chuyện như vậy thật sự không hay.

Thôi vậy, cô không muốn nghe nữa.

Vừa hơi lơ đãng một chút, khi gót chân vừa chạm đất, lòng bàn chân trượt một cái, cả người liền ngã khỏi tảng đá.

Tiếng nói chuyện trong phòng lập tức dừng bặt.

Thời Vũ ngây người ngồi dưới đất, đôi giày cao gót trong tay cũng bay văng đi mất.

Thẩm Chi Dương và Thẩm Duật một trước một sau bước ra, đứng ngay trước mặt cô.

Thẩm Duật vừa thấy là cô, lập tức sải bước nhanh chóng đến đỡ cô dậy, ôm vào lòng.

Thật là... mất mặt muốn chết.

Ngay trước mặt Thẩm Chi Dương, Thời Vũ không dám có hành động vượt giới hạn, cô vội vàng giãy khỏi vòng tay của Thẩm Duật, đặt giày xuống đất, lảo đảo định xỏ lại.

Thẩm Duật liền đưa cánh tay ra đỡ.

Thời Vũ hơi do dự, cuối cùng vẫn nắm lấy cánh tay ấy, vội vội vàng vàng xỏ giày.

Trên mặt Thẩm Chi Dương đã lộ vẻ khó chịu. Ngay khi thấy con trai mình hành động vội vã như vậy, ông đã hiểu tất cả.

Lần trước nhắc đến chuyện kết thân, Thẩm Duật một mực từ chối, chỉ nói trong lòng đã có người, hỏi là ai cũng không nói, khiến Thẩm Chi Dương sốt ruột đến mức ngầm cho người điều tra. Kết quả điều tra là... không có kết quả. Khi đó ông còn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc con mình chỉ đang mượn cớ từ chối.

Tính cách của con trai ông có cứng đầu đến mấy cũng không đến mức gay gắt như vậy. Nhất định là người phụ nữ này đang âm thầm phá rối.

Ánh mắt Thẩm Chi Dương quét nhanh qua Thời Vũ. Thấy tóc cô hơi rối, dáng vẻ đáng thương, lại còn dám đi chân trần quyến rũ đàn ông ngay giữa chốn đông người, cơn giận trong lòng ông cứ thế bốc lên ngùn ngụt.

Loại đàn bà trời sinh đã mang theo vẻ quyến rũ, tuyệt đối không thể trở thành con dâu Thẩm gia.

Nhưng con trai ông đứng bên cạnh, lại đang ở nhà người khác, Thẩm Chi Dương không tiện nổi giận.

"Hừ." Cuối cùng, ông trừng mắt lườm hai người một cái, hất tay áo bỏ đi.

"Không phải ai cũng chịu nổi tính khí của lão soái." Thẩm Duật lên tiếng.

"Ông ấy nhìn em như thể em là yêu tinh vậy, như thể chỉ cần đứng cạnh em là anh đang sa đọa, là đang hại anh vậy." Thời Vũ nói, khẽ lùi lại một bước.

"Có va đập chỗ nào không?" Thẩm Duật đưa tay ra muốn nắm lấy cô, nhưng cô né tránh, còn quay mặt đi không nhìn anh.

Thẩm Duật hơi ngưng lại, sau đó cười khẽ: "Giỏi rồi cơ đấy."

Anh kéo tay cô từ sau lưng ra: "Đừng sợ. Không ai dám động đến em đây. Dù là lão soái cũng không được."

Trái tim Thời Vũ khẽ rung lên, nhưng cô không nói gì.

"Vừa nãy em đang làm gì vậy? Đứng trên đá mà còn ngã nữa." Anh nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay cô.

"Không làm gì cả, đi ngang qua thấy có một con bướm đậu trên cửa sổ, nên muốn bắt chơi."

"Vậy bắt được chưa?"

"Không. Hai người vừa ra thì nó bay mất rồi."

"Nhìn vào mắt anh."

"Không."

"Thời Tiểu Vũ, nhìn vào mắt anh."

Cô không tình nguyện mà từ từ quay đầu lại.

"Ghen à?"

"Ghen cái gì chứ?" Cô giả vờ ngây ngô.

"Biết vì sao hôm nay anh dẫn em đến đây không..."

Chưa kịp nói hết câu, dưới tán cây ngọc lan bỗng xuất hiện một bóng trắng lặng lẽ, người đó chậm rãi bước tới, từ xa nhìn như một hồn ma nữ, tựa như linh hồn của một đóa ngọc lan hiện hình. Nhưng giờ sắp sang đông rồi, còn đâu ra hoa nữa.

Đợi đến khi đến gần mới nhìn rõ mặt người đó.

Đôi mắt phượng, sống mũi cao thanh tú, ngũ quan tinh xảo. Cô ta mặc một chiếc váy dài bằng vải voan trắng, từ đầu đến cổ, đến tai đều đeo đầy trang sức.

Ăn mặc trịnh trọng như vậy, chẳng ai ngoài tiểu thư nhà họ Mục.

"Bích Thành." Mục tiểu thư nhìn Thẩm Duật, mỉm cười: "Trong phòng buồn quá, mấy chị em không ai chơi với em cả. Mẹ em nói anh ở đây nên em đến tìm."

Thẩm Duật chỉ khẽ liếc cô ta một cái, không tỏ thái độ gì.

"Còn vị này là?"

Ánh mắt Mục tiểu thư chuyển sang Thời Vũ, đôi mắt phượng khẽ mở lớn. Tối nay lúc ở trong phòng trang điểm, cô ta đã nghe người hầu nói Thẩm Duật dẫn theo một người bạn gái tới, cô ta còn không tin.

Vì để gặp Thẩm Duật, cô ta giả bệnh không đi gặp bạn bè, thế mà anh lại ở đây hẹn hò với người khác, anh coi cô ta là gì chứ?

Mục tiểu thư vừa giận vừa cúi đầu, vừa ngẩng lên lại thấy Thẩm Duật đang nắm tay Thời Vũ, sắc mặt lập tức trắng bệch vì chấn động.

"...Hai người là..." Cô ta mở miệng, ngơ ngác như không dám hỏi thành lời.

"Cô Thời." Thẩm Duật đáp bằng giọng thản nhiên: "Là người tôi yêu."

Mục tiểu thư nghe xong, toàn thân run rẩy.

Sao có thể như vậy được! Ban ngày mẹ còn bảo cha cô ta đã mời cả lão soái đứng ra làm chủ, nói sẽ giúp cô ta và Thẩm thiếu gia kết thân. Cha cô ta còn nói chắc như đinh đóng cột, rằng hôm nay sẽ định hôn luôn, một ngày song hỉ lâm môn!

Vậy giờ đây là chuyện gì?!

Ngay cả Thời Vũ cũng ngơ ngác nhìn Thẩm Duật, quên cả chớp mắt.

"Không không... không phải như vậy." Cô lắp bắp giải thích, "Chúng tôi... chỉ là bạn học cũ..."

"Tôi và người tôi yêu còn có chuyện, không tiếp cô được." Thẩm Duật vòng tay ôm eo cô, nhấc chân rời đi. Thời Vũ vùng vẫy muốn thoát nhưng không thoát được.

Chỉ còn Mục tiểu thư đứng yên tại chỗ, cả người cứng đờ, suýt nữa thì ngất xỉu.

1853 words
20.05.2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro