🥀 Chương 5 🥀: Ngón tay cắm vào

Editor: Sel

Gương mặt Thẩm Duật gần trong gang tấc.

"Vong ân phụ nghĩa."

Anh giữ lấy eo cô, ép cả người cô ngã xuống, giam cô giữa thân thể mình và sô pha, đôi mắt sâu hun hút như có lực hút, trừng trừng nhìn cô mà nói, cô là kẻ vong ân phụ nghĩa.

"Thẩm thiếu..."

Cô né ánh mắt anh, khẽ đẩy anh một cái, nhưng rõ ràng biết có đẩy cũng vô ích.

"Gọi tên anh." Giọng anh kìm nén, "Gọi rồi, anh sẽ thả em ra."

Có thể tin không?

Thời Vũ âm thầm cân nhắc trong đầu, gọi tên thì có cơ hội, không gọi thì chẳng có gì, ngoài ra cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Nhưng tên thật của Thẩm Duật cô không dám gọi thẳng, may là vẫn nhớ tên tự của anh.

Thử một lần xem sao.

"...Bích Thành..."

Dù giọng nhỏ nhưng trong tai anh lại vang lên như tiếng ngọc rơi khay bạc.

"Ừm..."

Anh đáp một tiếng, khóe mắt càng thêm đỏ rực, vật cứng dưới thân ấn lên khiến toàn thân cô càng thêm bất động.

Hy vọng tan vỡ.

"Nói em là người của ai."

Anh như người say rượu mà nhìn cô, eo thon kẹp giữa hai chân ngọc, ngón tay luồn từ sau đầu vào tóc cô, dịu dàng mà cứng rắn vuốt ve, như tẩu hỏa nhập ma, mang theo khí thế không đạt mục đích không buông.

Cô còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được bàn tay to của anh áp sát lên mông, những vết chai nhẹ nhàng ma sát làn da non mềm, nơi tiếp xúc sinh ra một luồng khoái cảm dai dẳng.

Anh giơ tay lên, "xoẹt" một tiếng, quần lót bị xé rách.

...

Không chỉ Thời Vũ chưa kịp chuẩn bị tâm lý, mà đến Thẩm Duật cũng không ngờ cái quần lót đó lại yếu đến vậy.

Mặt Thời Vũ đỏ bừng, định với tay giữ lấy tấm vải che thân đã rách, nhưng anh đã quăng nó ra xa ngoài tầm với của cô.

Bàn tay hoàn toàn không còn trở ngại, liền tự do vuốt ve nơi mẫn cảm nhất của cô.

Mông, đùi, chân trong, rồi càng lúc càng sâu...

"Hửm? Nói em là người của ai." Anh như rất có kiên nhẫn với vấn đề này, chậm rãi dẫn dắt, cho đến khi nghe được câu trả lời mà anh muốn.

Cô nghe thấy chính mình thốt ra mấy chữ: "Là người của Thẩm Bích Thành."

Câu đó đến cả cô cũng không dám tin mình lại nói ra.

Anh điên cuồng hôn lên môi cô, lại liếm mút cổ cô, đầu nhũ bị đầu lưỡi anh đùa bỡn đến dựng thẳng lên, như hai hạt nhục đậu khô phấn hồng, cô nghe thấy chính mình rên rỉ, cảm nhận được anh ngậm lấy đầu vú cô hút lấy liên tục, rồi vùi mặt vào bầu ngực cô mà tham lam hít thở.

"Ưm... đừng mà..."

Cô mê ly nhìn anh, một người đàn ông trưởng thành đang bú ngực cô, như dẫn cô bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Tay anh cũng không rảnh rỗi, trườn xuống nơi anh khao khát nhất, vạch hai cánh môi âm dày mọng, chen vào khe nhỏ bé của cô.

Giữa hai chân đã ướt nhẹp, mềm mại mẫn cảm, càng khiến anh muốn hung hăng trừng trị.

Ngón tay nhắm ngay cánh cửa nhỏ xíu như hạt đậu xanh, từ từ tách ra, đâm vào một đốt ngón tay.

Trong lòng Thẩm Duật khẽ thở dài, mắt chăm chú nhìn người con gái dưới thân, thân thể như ngọc, hoa tâm mềm mịn đến vậy, mới chỉ kẹp lấy một ngón tay đã khiến anh run cả da đầu, vậy nếu là...

Múa nóng của anh như sôi trào, nhanh chóng đưa thêm một ngón tay vào, như cá gặp nước, thong thả khuấy đảo trong tiểu huyệt của cô.

"Ah..."

Cô khẽ hô lên như không thể tin nổi. Nhưng cảm giác lại không hẳn là đau, mà là một sự khó chịu lạ lẫm, thêm chút khoái cảm kỳ dị. Điều khiến cô sợ hãi hơn cả là giữa cô và anh không có bất kỳ rào cản đạo đức nào. Điều này còn đáng sợ hơn cả việc bị anh xâm chiếm thân thể.

Chẳng lẽ cô sẽ ở dưới anh mà đánh mất liêm sỉ, hoàn toàn bị động, thậm chí là... yêu anh?

Cô bắt đầu dồn sức kẹp chân lại, muốn ngăn chặn cảm giác như sắp bị anh xâm nhập đến tận linh hồn.

"Ngoan nào, đừng kẹp." Anh dỗ dành cô.

Ngón tay đó như mọc liền với thân thể cô, muốn thế nào liền được thế ấy, nó chính là chủ nhân của cô.

"Bích Thành... Bích Thành..." Cô hoảng loạn gọi tên anh, chỉ mong anh dừng lại.

Nhưng lại càng khiến sự việc thêm tồi tệ.

Tiếng "bạch bạch" ướt át vang lên trong phòng khách, anh đang diễn tấu thân thể cô, mà lúc này lại chẳng có ai ở đây, chẳng ai có thể cứu cô.

Đốt ngón tay của Thẩm Duật mạnh mẽ khuấy động thành huyệt, từng đợt khoái cảm không cách nào kìm nén nối nhau ùa tới.

Cô như sắp vỡ tung, cảm giác trên xe điện lần trước dâng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết, lần này, thậm chí cô không còn sức mà kháng cự.

Cô cắn chặt môi dưới, trong chuỗi rên rỉ đứt đoạn mà phóng thích.

Đùi run lẩy bẩy không ngừng, khóe mắt rướm ra một tầng lệ mỏng, rất nhanh liền bị anh dùng ngón cái lau đi.

Thẩm Duật rút tay ra, trong cơ thể cô như có ngàn sợi tơ bạc quấn lấy, lưu luyến không rời.

"Tiểu Vũ." Mắt Thẩm Duật đỏ ngầu, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống.

Lần đầu tiên Thời Vũ thấy "dương vật" của đàn ông. Dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn bị một tiếng "phịch" làm cho kinh hãi.

Dương vật của anh bật ra, thô to khủng khiếp, nặng nề mà lại kiêu ngạo như một sinh thể độc lập nhưng vẫn hoàn toàn phục tùng chủ nhân của mình.

Những đường gân ngoằn ngoèo khiến cô liên tưởng đến cánh tay anh.

Cô như bị dọa đến ù tai, nhà giàu cơ ngơi to đùng còn không kinh bằng "vật thể" của anh, sao mà đến cả cơ thể anh cũng mang khí chất của người đứng trên vạn người thế này?

Mông cô ăn một bạt tay.

Thời Vũ rên khẽ vì đau, thấy gương mặt Thẩm Duật lộ ra một nét hoang dã của thú dữ, lại càng khiến anh trở nên quyến rũ mê người. Không biết từ bao giờ, toàn thân cô đã bị lột sạch, mà anh cũng trần trụi quỳ giữa hai chân cô.

Anh thấy sô pha vướng víu, lại không kiên nhẫn để đi đến phòng ngủ, bèn trực tiếp bế cô xuống đặt lên thảm.

Đó có lẽ là một tấm da gấu, hoang dã dữ dội, giống hệt như con người Thẩm Duật lúc này.

Chân cô bị anh tách ra đến mức tối đa, không còn chừa lại chút gì gọi là liêm sỉ hay xấu hổ nữa rồi.

Thẩm Duật cúi đầu nhìn chằm chằm vào đóa thịt mềm ướt át đang nở rộ trước mặt mình. Môi âm hộ căng mọng, cánh hoa khép chặt, chỉ hé ra một khe hẹp mảnh như sợi tóc, lặng lẽ khiêu khích ánh nhìn. Anh biết bên trong chẳng hề khóa cửa.

Mu thịt trắng mềm như có lớp tuyết phủ, tay anh mơn trớn mãi không dứt, cứ xoa đi xoa lại như đang vo một quả cầu tuyết nhỏ. Ngón cái lưu luyến chỗ gồ lên giữa khe đùi, cái hột le bé xíu mỏng tang, mềm tới mức chỉ cần bấm nhẹ một cái là như sắp nứt vỡ ra.

Cả người cô thơm lừng, mùi dâm thủy như thuốc phiện, xộc lên mũi khiến anh ngửi mà phát điên.

Anh không kìm được nữa, dồn hết ham muốn lên cái hột le đã chín mọng kia, giày vò nó tới mức tàn nhẫn. Ngón tay ấn mạnh như thể muốn ép nó lún hẳn vào trong, mà không sao cả, lát nữa anh lại hút nó ra được.

"Á...!" Đùi Thời Vũ đã quen run rẩy từng cơn, "xì xì xì" âm thanh của dòng nước bắn tung từ khe nhỏ ứa ra, nước từ trong cái lỗ nhỏ phun ra không ngừng, xối xả đến tận khi cô kiệt sức.

Nhưng anh đã nghiện rồi. Lần sau bóp còn dữ dội hơn lần trước. Cái âm vật hồng hào xinh xắn bị dày vò đến sưng tấy, đỏ thẫm như quả cherry chín nẫu, cuối cùng bị ép cho nước phọt ra từng vạt to, cả thân thể cô cũng không còn chút sức nào để co giật nữa.

Âm thanh vang vọng rõ ràng quá mức, cô bắt đầu hoài nghi liệu có người hầu nào đang trốn trong góc mà nghe lén không. Vừa nghĩ đến đó, cơn xấu hổ bị đè nén mới đột ngột trào lên, nhấn chìm lấy cô.

"Không thể về phòng ngủ được à..." Cô thì thào, giọng nhỏ như muỗi kêu, run rẩy van xin.

"Không." Anh lạnh lùng từ chối.

Rồi lại nói tiếp: "Coi chỗ này là nhà."

Cô chưa kịp nghĩ câu đó nghĩa là gì, thì đã thấy anh vạch môi âm hộ ra, nhìn chằm chằm vào lớp thịt bên trong.

Một mùi thơm ngọt ngào như sữa nhè nhẹ toả ra từ giữa cánh hoa.

Đó là khu vườn nhỏ được cô nâng niu giữ gìn từ khi còn là bé gái, chưa từng bị tổn thương dù chỉ một miếng bằng móng tay, một mảnh đất nguyên sơ chưa ai chạm vào. Chính vì thế, nơi ấy vẫn còn nguyên mùi sữa non mềm mại, thơm nức, thuần khiết và trọn vẹn.

Chưa từng có ai nằm lên đó. Không phải nghỉ ngơi tạm bợ, càng không phải chiếm lấy. Giờ tất cả đều thuộc về anh. Muốn ngủ bao lâu, ngủ kiểu gì, là do anh định đoạt.

Yết hầu anh cuộn lên cuộn xuống, nuốt không nổi nước miếng vì ham muốn tràn lên tận đầu.

Đầu khấc to tướng đỏ bừng như máu tụ, căng tới nỗi dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ rỉ ra vài giọt dịch sền sệt đỏ sẫm. Miệng lỗ khấc phồng lên, rỉ nước, trông như sắp chồm tới cướp đoạt không thương tiếc.

1806 words
11.05.2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro