C67

Nhưng đúng lúc ấy, Lạc Tấn Vân đột ngột quay sang nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Nhìn ta làm gì? Cô là hậu duệ Tiết gia danh môn, chẳng lẽ còn đợi bị làm nhục, tự huỷ thanh danh mà không biết tự kết liễu sao?”

Tiết Nghi Ninh chết lặng, không thốt được lời nào, chỉ siết chặt môi, đưa mắt nhìn trụ gỗ giữa đại sảnh.

Nhị đương gia vẫn đang giữ chặt tay nàng, quần áo ở vai nàng đã bị kéo lệch, hắn cười gằn uy hiếp: “Ngươi nếu dám tìm cái chết, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, chết cũng không xong!”

Chưa kịp dứt lời, vị đại đương gia ngồi trên ghế chủ vị bỗng mở miệng: “Tiết gia? Tiết gia nào?”

Nhị đương gia tạm thời buông tay, Tiết Nghi Ninh trong lòng bừng lên một tia hy vọng mong manh, vội xoay người lại, dè dặt nói: “Gia tổ là Tiết Phù, từng giữ chức Thái phó tiền triều.”

Đại đương gia khẽ nhướng mày: “Thì ra là nữ nhi Tiết gia. Tiết Gián không chỉ phản bội triều đình, còn đem nữ nhi gả cho Lạc Tấn Vân, thật đúng là nực cười.”

Tiết Nghi Ninh thấy hắn nói xong liền không nói thêm lời nào nữa, e ngại nhị đương gia lại kéo mình ra ngoài, bèn chắp tay đáp:

“Tiết gia ta nhiều đời thanh danh cao khiết, chẳng qua bởi một mình phụ thân mà ô danh tan nát… Nay ta tuy là nữ nhi, lại không muốn trở thành người thứ hai khiến Tiết gia mang tiếng thất tiết. Đại đương gia oai phong lẫm liệt, khí độ bất phàm, tất là anh hùng một thời, xin đại đương gia ban cho một cái chết toàn vẹn, để ta được thanh thản mà về bái kiến tổ tông.”

Lạc Tấn Vân hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện vẻ khinh miệt.

Trên cao, đại đương gia nhìn nàng một lượt rồi chậm rãi nói:

“Là hậu nhân của Tiết Thái phó, lại ăn nói mạch lạc như thế, quả không hổ danh môn chi nữ. Được, ta đáp ứng mong nguyện của ngươi, cho ngươi giữ được thanh danh.”

“Đại ca, việc này…” Nhị đương gia vừa định cất lời, đại đương gia đã giơ tay ngăn lại:

“Chờ tế cờ ngày mai xong, ta để các ngươi tự mình chọn lấy mấy người phụ nhân mà vui vẻ một trận.”

Biết rõ đại ca đã quyết, nhị đương gia chỉ đành tiếc nuối liếc nàng một cái, thở dài lui xuống.

Tiết Nghi Ninh trong lòng thoáng nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, từ tốn dập đầu:

“Tạ đại đương gia thành toàn.”

Nàng lúc này rốt cuộc đã hiểu rõ dụng ý của Lạc Tấn Vân: Thứ nhất, là để đối phương biết nàng là nữ nhi nhà họ Tiết, thứ hai, là khiến người khác nhận ra phu thê bọn họ tình cảm lạnh nhạt.

Bởi nếu những người này dám trắng trợn ra tay với người của triều đình, còn gọi thẳng tên họ của hắn, thì rõ ràng là nhằm thẳng vào Lạc Tấn Vân.

Mà nàng, chính là vì là thê tử của hắn nên mới bị liên lụy.

Đúng lúc ấy, đại đương gia cất lời:

“Lạc Tấn Vân, ta biết, ngươi là người có tâm cơ.”

Hắn nhìn về phía Lạc Tấn Vân, chậm rãi nói:

“Đường đường là Lạc đại tướng quân, sao lại là kẻ cố chấp hẹp hòi đến thế? Huống chi, ta nghe người báo lại, ngươi là vì cứu vợ mình nên mới bất cẩn bị bắt. Như vậy cũng đủ thấy, ngươi chưa hẳn là vô tình với nàng. Ngươi hẳn cũng đoán được thân phận ta, lại nhìn ra ta là nhằm vào ngươi mà đến, cho nên mới để thê tử mình khai ra thân thế, mong giữ lại cho nàng một con đường sống.”

Tiết Nghi Ninh trong lòng căng thẳng.

Nàng vừa mới còn thầm mừng vì hiểu được ý Lạc Tấn Vân, lại không ngờ đại đương gia cũng tinh tường như vậy, nhìn ra hết thảy.

Lạc Tấn Vân không nói gì.

Đại đương gia nhìn về phía Tiết Nghi Ninh, lại nói:

“Nhưng ta kính trọng Tiết công, vẫn có thể tạm tha cho nàng ta một con đường sống. Trước khi chết, cho phép ngươi ăn một bữa cơm no. Ngày mai tế cờ, không thể để máu của nữ nhân vấy bẩn tế đàn.”

Tiết Nghi Ninh tức thì sắc mặt tái nhợt.

Lạc Tấn Vân liếc nhìn nàng một cái, rồi hỏi thẳng vị đại đương gia:

“Ngươi định tế cờ là quân kỳ? Ngươi là bại binh từ tiền triều, rốt cuộc là người dưới trướng ai?”

Đại đương gia chỉ lạnh lùng đáp:

“Chờ đến mai, ngươi sẽ biết.”

Nói xong một chữ cũng không muốn nhiều lời, liền hạ lệnh:

“Dẫn cả hai đi, tách ra giam riêng, tăng cường canh phòng!”

Tiết Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn Lạc Tấn Vân.

Lạc Tấn Vân cũng nhìn nàng, hai người đều biết rõ, nếu lại bị dẫn ra, thì chính là lúc đầu rơi máu chảy.

Hắn thấp giọng nói:

“Thực xin lỗi, nếu không phải vì ta muốn nàng theo đến Lương Châu đánh đàn, nàng đã chẳng gặp phải chuyện này.”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Tướng quân nếu không phải vì cứu ta, e rằng cũng sẽ không bị bắt.”

Lời còn chưa dứt, sơn phỉ đã lôi nàng rời khỏi thính đường, vòng ra phía sau, nhốt vào một gian địa lao kín đáo.

Địa lao kia vô cùng vững chãi.

Tay nàng bị trói, bên ngoài còn có hai tên sơn phỉ canh giữ nghiêm ngặt.

Đối với nàng còn như vậy, càng khỏi nói đến Lạc Tấn Vân.

Hắn cùng nàng không giống nhau, không chỉ bị trói chặt hai tay ra sau lưng, mà đến cả chân cũng bị xiềng xích. Muốn trốn thoát, căn bản là chuyện không tưởng.

Đám sơn phỉ này hành sự quá đỗi có tổ chức, cẩn trọng đến mức khiến người ta phải rùng mình. Tiết Nghi Ninh gần như chắc chắn, bọn họ chính là tàn quân bại tướng chạy vào rừng làm giặc.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền vào mùi rượu thịt nồng nặc, tựa hồ đám sơn phỉ đang mở tiệc lớn.

Tiết Nghi Ninh cảm thấy có chút lạ lùng. Theo lý mà nói, cho dù bọn chúng chỉ tạm thời bắt giữ nàng và Lạc Tấn Vân, thì cũng không nên dám an tâm tới mức kê cao gối ngủ như vậy. Dù có giết hai người bọn họ, triều đình chắc chắn sẽ nhanh chóng hay tin, và chẳng bao lâu sau liền phái người tới diệt trừ. Cớ sao bọn chúng lại không chút lo sợ, vẫn còn tâm trí mà mở tiệc ăn uống?

Chẳng bao lâu sau, có người bưng một khay rượu thịt tiến vào.

Tên canh gác hỏi:

“Đem cho bọn ta à?”

Kẻ mang thức ăn đáp: “Đi đi, đây là bữa ăn cuối cùng của nữ nhân trong kia, các ngươi gấp cái gì, lát nữa sẽ thay phiên canh giữ!”

Hai tên canh giữ thở dài một hơi.

Người đưa cơm đặt mâm thức ăn trước cửa phòng giam, ngẩng đầu liếc nhìn Tiết Nghi Ninh.

Ánh mắt kia lộ rõ vẻ tham lam, Tiết Nghi Ninh lập tức cúi đầu tránh đi.

“Quả nhiên là nữ nhân của đại tướng quân, quả thật xinh đẹp.” Tên kia tặc lưỡi.

Một người canh giữ liền nói: “Đừng có mà suy tính bậy bạ, để đại đương gia biết, cẩn thận bị trị theo quân pháp!”

Người kia cười đáp: “Chỉ nhìn thôi mà, ta đâu có làm gì.” Dứt lời liền quay người rời đi.

Tiết Nghi Ninh không đụng đến mâm cơm, chỉ lặng lẽ co ro trong góc phòng giam, vừa sợ bọn sơn phỉ xông vào, vừa sợ bản thân không sống nổi qua đêm nay.

Tâm trí đều bị nỗi sợ choán lấy, còn đâu bụng dạ mà ăn với uống?

Người bên ngoài thấy nàng không ăn, cũng chẳng buồn để ý.

Không biết đã bao lâu trôi qua, bên ngoài lại có người tới, nói:

“Nhị đương gia có lệnh, mang nữ nhân này ra ngoài.”

Tiết Nghi Ninh vừa nghe nói sẽ bị đưa đi, mà lại là nhị đương gia nổi tiếng háo sắc kia, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể mặc cho bọn sơn phỉ lôi đi.

Khi bị đưa đến nơi, quả nhiên thấy phía ngoài đang bày tiệc linh đình ngay trong sân lớn phía trước, chừng mười mấy bàn vuông, mặt bàn đầy ắp rượu thịt, thế mà còn phong phú hơn cả yến tiệc trong kinh thành.

Điều càng khiến nàng kinh ngạc là, sơn trại nơi này có tới sáu bảy chục tên sơn phỉ, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, đang độ tuổi tráng niên. Một toán sơn phỉ như thế thật quá đỗi nguy hiểm, huống chi còn có một thủ lĩnh như đại đương gia kia.

Đang lúc trong lòng nàng còn đang hoảng loạn, phía trước, nhị đương gia lên tiếng hỏi:

“Trên xe ngựa kia có cây đàn, là của ngươi?”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Đúng vậy.”

Nhị đương gia quát lớn:

“Đại ca ta thích nghe đàn, mau mau đánh một khúc giúp đại ca trợ hứng!”

Tiết Nghi Ninh không muốn gảy.

Sư phụ nàng, Tư Đồ tiên sinh, là người cực kỳ có cốt khí. Đánh đàn rất hay, nhưng chưa từng dùng tiếng đàn để lấy lòng quyền quý. Dù cho Hoàng thượng có đòi nghe, nếu ông không muốn thì cũng không gảy, mà nếu thật tâm, ông lại sẵn sàng đàn một khúc cho cả người hát rong ngoài phố.

Nàng không được như sư phụ kiên cường đến thế, nhưng cũng không cam tâm bị một đám sơn phỉ xem như trò tiêu khiển, đó là sỉ nhục cây đàn Minh Ngọc.

Vì vậy nàng đáp:

“Ta chỉ mang theo cây đàn ấy, chứ không biết gảy.”

Nhị đương gia tức giận đập bàn quát:

“Họ Lạc rõ ràng vừa nói ngươi biết! Ngươi chán sống rồi phải không?”

Tiết Nghi Ninh đứng yên lặng, không lên tiếng.

Lúc này, đại đương gia cất tiếng:

“Ta nhận ra cây đàn kia là danh cầm Minh Ngọc, chí bảo của cố tiên sinh Tư Đồ Anh. Cây đàn này rơi vào tay ngươi, hẳn ngươi cũng là người trong hàng cao thủ. Hôm nay ta mở tiệc ở Phục Hổ Trại, lòng thực tâm muốn thưởng thức, thỉnh ngươi gảy một khúc.”

Tiết Nghi Ninh không vội đáp lời.

Nàng chợt nhớ ra: chuyện nàng biết đánh đàn chính là do Lạc Tấn Vân cố ý nói ra.

Hắn nhắc như vậy, chẳng lẽ là muốn nàng gảy đàn cho bọn họ nghe?

“Ta biết ngươi là người Tiết gia, tất có vài phần thanh cao. Giờ xem như ta mời, ngươi thấy sao?” Đại đương gia lại nói.

Lời hắn tuy khách khí, nhưng cũng chẳng đảm bảo rằng ngay sau đó sẽ không nổi giận nếu bị từ chối.

Tiết Nghi Ninh vẫn chưa đoán được dụng ý của Lạc Tấn Vân, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

Dù sao, nàng cũng thực sự lo nếu hắn trở mặt, lại giao nàng cho tên nhị đương gia kia.

Được tháo trói, nàng xoa cánh tay một lúc lâu mới cảm thấy khí huyết lưu thông trở lại.

Ngồi xuống trước cây đàn, do dự giây lát, cuối cùng nàng gảy lên một khúc 《Tướng Quân》.

Nếu quả thật Lạc Tấn Vân mong nàng đánh đàn, vậy thì nàng tất nhiên sẽ gảy khúc mà bọn họ ưa thích.

Đại đương gia ngưỡng mộ tổ phụ nàng, lại khinh thường việc khuất phục phụ thân, hẳn là người trọng nghĩa khí, có cốt cách. Như thế, nàng tuyệt đối không nên đàn những khúc nhã nhặn mềm mại, mà phải là điệu khúc có khí thế hào hùng, bi tráng.

Khúc đàn đến trung đoạn, không ít người lặng lẽ che mặt lau nước mắt.

Ngay cả nhị đương gia cũng thở dài một tiếng, ngửa đầu uống cạn một bát rượu lớn.

Tiết Nghi Ninh lúc này gần như chắc chắn, bọn họ chính là bại tướng rút vào rừng làm phỉ, những kẻ từng là quân nhân của tiền triều.

Nàng liền nhân đó, điều chỉnh đoạn kết của khúc cầm, thêm vào sắc thái bi tráng sâu lắng hơn nữa.

Đại đương gia từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, chỉ lặng lẽ dõi mắt nhìn nàng.

Một khúc vừa dứt, hắn mới nói:

“Quả thực là một đôi tay tài hoa, khúc cầm của phu nhân là bản đàn khiến ta xúc động nhất từ trước đến nay.”

Tiết Nghi Ninh khẽ đáp:

“Đại đương gia quá khen.”

Lúc này, đại đương gia phất tay:

“Ban chỗ ngồi cho phu nhân.”

Nói xong, y quay sang nhìn nàng, cười nói: “Cơm đưa cho phu nhân nếu không muốn ăn, chi bằng cùng chúng ta ngồi chung một bàn?”

Dứt lời, theo ánh mắt hắn ra hiệu, có người đứng dậy dọn dẹp một chỗ ngồi dưới bàn đằng sau các vị đương gia, nhường ra một vị trí.

Tiết Nghi Ninh vẫn ngồi yên bất động, chỉ chắp tay đáp: “Tạ đại đương gia, nhưng ta không nuốt trôi được.”

“Không biết điều!” Nhị đương gia bên cạnh hừ lạnh.

Đại đương gia phất tay cản lại, nói: “Đã vậy, chi bằng ta cho người đưa Lạc Tấn Vân đến đây, để hai người nói lời từ biệt?”

Tiết Nghi Ninh ngẩng đầu lên.

Tuy không mở miệng, nhưng ánh nhìn lại sáng rực lên đôi chút.

Đại đương gia lập tức truyền lệnh: “Đưa Lạc Tấn Vân tới.”

Chẳng bao lâu, Lạc Tấn Vân bị dẫn đến, đứng trước mặt nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau thật lâu, cuối cùng hắn hỏi:

“Vừa rồi cầm là nàng đánh?”

Tiết Nghi Ninh nhẹ gật đầu.

Sau đó lại là một khoảng lặng kéo dài.

Một tên sơn phỉ bên cạnh không nhịn được quát: “Không nói gì à? Không nói thì kéo đi chém đầu cho rồi!”

Tiết Nghi Ninh siết chặt đôi tay, ngón tay gần như in hằn lên da thịt.

Lạc Tấn Vân đột ngột mở miệng:

“Khi cùng ta chung chăn gối, trong lòng cô nghĩ đến ai?”

Đám sơn phỉ tròn mắt ngạc nhiên, rồi tức thì bật cười ha hả.

Tiết Nghi Ninh cũng sững sờ, sau đó là hoảng loạn, xấu hổ đến mức lùi hai bước, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Lạc Tấn Vân không dừng lại, giọng nói thêm lạnh:

“Nói cho ta biết, là ai? Cô nghĩ đến ai?”

Tiết Nghi Ninh như bị đâm trúng chỗ đau, thì thầm:

“Ngài… ngài nhất định phải hỏi điều này sao?”

“Không được hỏi à?” Hắn lại tiến thêm một bước, ánh mắt gắt gao khóa lấy nàng:

“Là Bùi Tuyển, đúng không? Ta biết, lần này cô ra khỏi kinh còn mang theo ngọc bội kia cô đặt nó trong túi thơm, đeo ngay bên hông.”

Tiết Nghi Ninh vội cúi đầu, ánh mắt rơi về phía túi thơm nơi váy sườn, bàn tay khẽ run.

“Ta… lúc đó chỉ là…”

Nàng không biết nên giải thích thế nào, quả thật, ban đầu vốn không định mang theo, nhưng đến phút cuối, vẫn không nỡ bỏ lại. Nàng hiểu, hành động ấy là sai.

Lạc Tấn Vân lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm:

“Không cần giải thích. Đừng tưởng ta không biết cô và hắn ta từng quấn quýt trong hậu viện Tiết gia. Ta đều thấy cả rồi.”

Tiết Nghi Ninh lùi thêm một bước, nhắm chặt mắt lại, tựa như chỉ cần không nhìn thấy thì cũng sẽ không phải đối mặt, cũng không cần trả lời.

Nàng cắn môi, im lặng đến cùng.

Lạc Tấn Vân bật cười lạnh lẽo, giọng nói hằn học mà chua chát:

“Tiết Nghi Ninh, cô chẳng khác gì phụ thân mình, ngoài mặt nho nhã lễ độ, đoan trang hiền thục, nhưng bên trong thì… chẳng qua chỉ là hạng nữ nhân không biết giữ đạo làm vợ, hạ tiện mà thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro