🕸️ Chương 69 🕸️: Đặt cược
Editor: Qin
Cô chẳng quan tâm đến danh phận gì, cũng không để ý đám bạn của Tống Kha sẽ đánh giá cô hay mối quan hệ này thế nào.
Cô chỉ cần để lại một chút ấn tượng trong đầu đám bạn của Tống Kha, một bóng hình nhạt nhòa thôi cũng được. Cô hiểu rõ, để tạo ảnh hưởng lâu dài với một người, việc chỉ in dấu trong lòng người đó là chưa đủ, mà còn phải khiến những người xung quanh họ cũng nhớ đến cô.
Một ngày nào đó trong tương lai, ví dụ như khi cô rời xa Tống Kha, có lẽ một người bạn của cậu sẽ bất chợt nhớ ra và hỏi: "Cô gái lần trước ở trường đua ngựa cùng cậu đâu rồi? Sao không thấy đến?"
Như thế là đủ.
Cô chậm rãi bước đi, đến khi nhìn thấy khu nghỉ ngơi bao quanh bởi những tấm kính lớn, cô dừng lại từ xa.
Khu vực ấy nằm ở một góc gần cửa sổ, ba mặt kính trong suốt, từ góc nhìn của cô có thể thấy đường đua bên ngoài.
Dư Thanh Hoài chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, Tống Kha sắp xếp cho cô đến đây là để cô chiêm ngưỡng dáng vẻ dẫn đầu đoàn đua của cậu.
Cô liếc mắt nhìn, xác nhận từ đường đua có thể thấy khu này, rồi thu ánh mắt về, nhìn lại không gian nửa mở này.
Khu nghỉ ngơi khá rộng, bố trí thoáng đãng, các ghế ngồi cách xa nhau, đảm bảo không làm phiền lẫn nhau.
Tấm thảm lông cừu màu xám nhạt trải dưới ghế sofa, viền thêu họa tiết dấu móng ngựa bằng chỉ đen. Trên bàn trà góc tròn đặt một bình nước bạc và bộ tách trà, xung quanh lác đác vài người. Đàn ông đa phần khoác áo choàng dài, màu sắc thống nhất giữa kaki, xanh navy và đen, chỉ mở khuy áo phía trước, để lộ đồng hồ đeo tay hoặc khuy măng sét ở cổ tay.
Phụ nữ ngồi rất thẳng lưng, không ai dựa vào sofa, quần áo không có logo thương hiệu rõ ràng, nhưng chỉ cần nhìn là biết chất lượng cao cấp.
Thần thái của họ ung dung, nói chuyện khẽ như thì thầm, cử chỉ đều toát lên một khí chất chung – sự thư thái và khoảng cách chỉ có được khi đã quen thuộc với một tầng lớp nhất định.
Có nhân viên đẩy xe đưa bánh ngọt và trà nóng tới, xe phủ khăn lanh trắng, đồ ăn được bày trên những chiếc đĩa sứ tinh xảo. Người nhận gật đầu, rồi tiếp tục trò chuyện.
Cô lại đưa mắt về phía nhân viên tiếp tân ở cửa, một nam một nữ mặc đồng phục thống nhất: áo khoác xanh navy phối quần xám nhạt, ngực đeo thẻ kim loại, cả hai đều đeo tai nghe, đứng thẳng tắp.
Qua bao năm, ngoài tài nấu ăn, kỹ năng lớn nhất của cô có lẽ là khả năng quan sát và nhìn người.
Cô đứng từ xa quan sát một lúc. Người tiếp tân nam có lẽ là nhân viên lâu năm, còn người nữ trông như mới vào làm.
Vừa nãy, khi hai vị khách ăn mặc sang trọng bước vào, cô tiếp tân nữ định làm thủ tục đăng ký theo quy trình, nhưng bị người nam ngăn lại. Anh ta chỉ liếc qua cách ăn mặc của hai người khách, nụ cười trên mặt lập tức rạng rỡ, cúi đầu thấp hơn, dẫn họ vào ngay.
Cô đoán người nhân viên nam này chắc chắn thuộc tuýp nhìn người mà đối đãi.
Hồi còn chạy giao hàng, đôi khi khách không nghe điện thoại, cô từng gặp những bảo vệ khó tính, kiểu như chỉ cần nhìn là biết ngay giây tiếp theo cô sẽ lẻn vào ăn trộm. Dù cô có kiên nhẫn giải thích thế nào cũng vô ích, họ có thể mất một phút để đuổi cô đi, hoặc mất mười phút để sỉ nhục cô một trận, rồi cuối cùng vẫn không cho vào.
Vậy thì... Dư Thanh Hoài nhìn lại mình, cô mặc bộ quần áo lúc đến, không có áo khoác, chỉ là một chiếc áo len cũ hơi xù lông, bên dưới là quần jeans và giày thể thao bình thường nhất.
Cô thầm sắp xếp lại suy nghĩ.
Chuyện này có phần đánh cược. Cô cá rằng Tống Kha trước đám đông, sẽ vì cô mà xé toạc lớp vỏ "thể diện" của mình.
Và cô cá là mình sẽ thắng.
Nếu cô đoán sai, sẽ chẳng có gì xảy ra tiếp theo. Nếu cô đoán đúng, thì người tiếp tân này chỉ vô tình trở thành một mắt xích trong ván cược của cô.
Cô bước tới, quả nhiên bị chặn lại.
Người tiếp tân nam vừa nhìn thấy cô, nụ cười tiêu chuẩn trên mặt lập tức biến mất, khóe mắt còn lộ chút thiếu kiên nhẫn.
"Xin hỏi cô có đặt chỗ trước không?" Giọng anh ta lịch sự như đọc sách, nhưng âm cuối nhẹ bẫng.
Dư Thanh Hoài thành thật lắc đầu, nói: "Tôi không biết thông tin đặt chỗ gì cả... Anh biết Tống Kha không? Cậu ấy đưa tôi vào, lúc đó chúng tôi không đăng ký."
Người đàn ông nhướn mày, lặp lại: "Ngài Tống?"
Ánh mắt anh ta lướt từ đầu đến chân cô, chậm rãi đánh giá, chẳng nói gì nhưng thần sắc như thể đang hỏi: "Cô đùa à?"
"Có lẽ cô nhớ nhầm rồi." Anh ta nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười, giọng lạnh tanh, "Ngài Tống là thành viên thẻ đen của chúng tôi, ra vào đều có người chuyên trách, chưa bao giờ dẫn theo người lạ, cũng chưa từng đưa bạn nữ đi cùng."
Anh ta dừng một chút rồi chậm rãi bổ sung: "Nhất là không phải người như cô."
Không một lời thô tục nhưng lại khiến người ta khó chịu hơn bất kỳ câu nói bất lịch sự nào.
Anh ta đổi giọng, nở lại nụ cười nghề nghiệp giả tạo: "Nếu cô thực sự do ngài Tống dẫn đến, vậy phiền cô liên lạc với anh ấy ngay bây giờ. Chỉ cần anh ấy xác nhận thì tôi sẽ cho qua ngay."
Người tiếp tân khoanh tay, nhìn cô với vẻ chờ xem kịch hay.
Dư Thanh Hoài lặng lẽ lấy điện thoại, bấm số gọi Tống Kha.
Tống Kha không thể nghe máy, vì lúc này cậu đang đua ngựa.
Dư Thanh Hoài trước đó đã nhận ra Tống Kha không mang điện thoại khi cưỡi ngựa.
Cô giữ vẻ mặt tự nhiên, giọng bình thản: "Cậu ấy không nghe."
Người tiếp tân nam mím môi, lộ ra vẻ "quả nhiên thế".
"Vậy thì hơi rắc rối rồi." Anh ta nói, "Giờ có nói là ai đưa cô vào cũng vô dụng, chúng tôi cần xem hồ sơ."
Nói rồi, ánh mắt anh ta lại lướt qua Dư Thanh Hoài, kín đáo đánh giá, như nhìn một kẻ nghèo kiết xác cố chen vào câu lạc bộ riêng tư.
"Ai cũng có thể nói mình do ngài Tống dẫn vào." Anh ta nói, "Nếu dễ dàng thế, chỗ chúng tôi đã thành cái chợ từ lâu."
Cô tiếp tân nữ đứng bên cạnh không chịu nổi, khẽ nói: "Hay là để cô ấy ngồi tạm? Lỡ đâu quên đăng ký thì sao..."
Người nam không thèm ngoảnh lại, lạnh lùng nói: "Cô chưa được chuyển chính thức đúng không? Chưa có kinh nghiệm thì đừng xen vào."
Anh ta lại nhìn Dư Thanh Hoài, giọng thấp xuống, nụ cười như mang gai: "Tôi khuyên cô nên rời đi ngay bây giờ, nếu không chúng tôi chỉ còn cách gọi bảo vệ đến xử lý."
Dư Thanh Hoài không nhúc nhích.
Anh ta nhấn tai nghe: "Cửa tiếp tân phía nam, có một vị khách không rõ danh tính, xin đội bảo vệ đến hỗ trợ."
Dư Thanh Hoài nhìn chằm chằm đôi giày thể thao của mình, trong lòng thầm mong tình thế càng rùm beng càng tốt. Cô đang đợi Tống Kha đua xong, để ý đến bên này. Cậu chắc chắn sẽ nhìn sang, chỉ xem cậu có can thiệp hay không.
...
Tống Kha rời khỏi Dư Thanh Hoài thì bắt đầu thấy hối hận.
Trên đường ra trường đua, cậu vẫn nghĩ đến dáng đi của Dư Thanh Hoài, quả thật cậu đã làm quá mạnh với cô.
Sao cứ hễ gặp Dư Thanh Hoài là cậu chẳng còn biết kiềm chế, cũng chẳng có giới hạn?
Trong đầu cậu nghĩ những chuyện không đầu không cuối, nhưng mặt ngoài không để lộ chút gì. Đến khi gặp Lý Tư Tề và đám bạn, cậu mới thu lại suy nghĩ.
Có người cười chào: "Ô, Tống thiếu đi đâu thế? Nửa ngày không thấy bóng dáng."
Tống Kha nhướn mày: "Đi dắt con ngựa hoang một vòng."
Câu nói vừa thốt ra, cậu vô tình chạm mắt Lý Tư Tề.
Lý Tư Tề không nói gì, nhưng ánh mắt đầy ý tứ.
Tống Kha quay đầu đi, vờ như không thấy, bước thẳng về phía chuồng ngựa.
Cậu chọn "Castor" – con ngựa máu nóng màu hạt dẻ, được nuôi trong trường đua, tính cách hoang dã, sức bật mạnh. Bình thường không cho con ngựa này chạy đua, chỉ tự mình cưỡi vài vòng, giữ nó như một báu vật.
Nhưng hôm nay thì khác.
Có lẽ lát nữa Dư Thanh Hoài sẽ đến khu nghỉ ngơi xem cậu đua ngựa.
Cậu nghĩ, Lý Tư Tề đã biết cậu và Dư Thanh Hoài không còn đơn thuần là "quan hệ thuê mướn", nhưng không sao, Lý Tư Tề thì được, còn người khác thì không.
Cái tên Tống Kha khi được nhắc đến trong miệng người khác, thường chỉ đi kèm sự ngưỡng mộ hoặc ghen tị.
Cậu không muốn cái tên mình trở thành đề tài bị người ta bàn tán, càng không muốn nghe ai đó xì xào sau lưng.
"Cậu biết không, Tống Kha lại cặp kè với cô bảo mẫu nhà cậu ta."
Cậu không muốn nghe những lời như thế.
Nhưng mà cậu định chạy xong bốn vòng này, sẽ tìm Dư Thanh Hoài rồi đưa cô đi trước. Anh hơi lo cho cơ thể cô.
Đừng để bị làm hỏng mất.
Ngựa vừa chọn xong, nhân viên lập tức đi dẫn ngựa.
Cậu đứng tại chỗ chờ, tiện tay kéo giãn cổ tay và vai, đeo găng tay cưỡi ngựa, hoạt động đầu gối và mắt cá chân.
Từ xa, có người nhìn thấy, tặc lưỡi: "Ồ, mắt tôi không hoa chứ? Castor? Tống thiếu hôm nay chơi lớn đấy."
Người khác cười: "Tống thiếu cưỡi con này chắc chắn đè bẹp cả bọn."
Tống Kha không đáp, chỉ kéo chặt găng tay, lật người lên ngựa. Cậu tập trung toàn bộ chú ý vào trường đua.
Lần này cậu định chạy hết mình.
Sáu người cùng xuất phát, mỗi người dẫn ngựa đến vạch khởi điểm. Trọng tài thổi còi ngắn, cuộc đua bắt đầu.
Mười giây đầu, hầu hết mọi người giữ tốc độ ngựa, duy trì đội hình, không tranh vị trí, cũng không tụt hậu, như đang dò nhịp.
Nhưng Tống Kha vừa khởi động đã thả lỏng dây cương, dẫn Castor lao lên đầu tiên.
Trên lưng ngựa, thân trên cậu gần như không dao động, gót chân áp sát bụng ngựa, trọng tâm giữ rất vững, động tác gọn gàng như ký ức cơ bắp được rèn luyện qua năm tháng.
Mấy người phía sau thấy vậy, lần lượt thúc ngựa tăng tốc. Trong chốc lát, cát bụi bay mù, tiếng roi, tiếng móng ngựa hòa lẫn, vài con ngựa chen lấn góc độ để tranh vị trí.
Có một người kỹ thuật cưỡi ngựa bình thường, suýt va vào vòng ngoài, dây cương gần tuột, khiến người bên cạnh chửi khẽ một tiếng. Tống Kha liếc nhìn, nhưng không hề giảm tốc, ngược lại thu roi, nghiêng người về trước, ghé sát tai Castor ra lệnh khẽ.
Vòng thứ hai, cậu gần như song song với hai người khác, nhưng sức bật chân sau của Castor cực mạnh, chỉ một lần tăng tốc nhẹ đã vượt lên một thân ngựa.
Đến vòng thứ ba, cậu đã dẫn đầu ổn định.
Cuối vòng thứ tư, cậu dứt khoát thẳng lưng, thả lỏng dây cương, để Castor chậm lại một bước. Cuộc đua đã không còn bất ngờ, cậu chỉ cần giữ nhịp, kết thúc đẹp mắt.
Sau đó, cậu nhìn về khu nghỉ ngơi bằng kính phía trước bên phải, thầm nghĩ Dư Thanh Hoài chắc đã đến, hẳn đã thấy cậu vững vàng giành vị trí đứng đầu.
Nhưng khi ánh mắt cậu hướng sang, khung cảnh lại không như cậu tưởng.
Dư Thanh Hoài không ngồi ở ghế, mà đứng ở khu vực ngoài, bị hai bảo vệ mặc đồng phục vây quanh.
2203 words
15.11.2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro