🕸️ Chương 70 🕸️: Hồng nhan

Editor: Qin

Một trong hai bảo vệ vẫn đang ra hiệu, như thể đang chất vấn. Dư Thanh Hoài cúi đầu đứng đó, không thấy rõ biểu cảm.

Bên cạnh, vài người dừng chân vây xem, chỉ trỏ Dư Thanh Hoài như nhìn trò cười.

Sắc mặt Tống Kha đột nhiên biến đổi. Con ngựa vốn đang chạy sát vòng trong bất ngờ ngoặt hướng, tiếng vó ngựa nặng nề vang lên, lao thẳng ra khỏi đường đua, hướng về khu nghỉ ngơi phía trước bên phải.

Mấy chàng trai phía sau giật mình vì cú ngoặt này, có người vừa kéo cương vừa hét: "Tống thiếu làm gì thế? Định đua thêm à?"

Lại có kẻ cười trêu: "Chạy hăng quá, lao thẳng nghỉ ngơi tung hoành một phen à."

Lời nói mang ý trêu đùa, nhưng khi họ nhìn rõ sắc mặt Tống Kha, tiếng cười dần nghẹn lại.

Vẻ đắc ý trên mặt cậu đã biến mất sạch, cả khuôn mặt căng cứng, ánh mắt như bị gì đó đóng đinh, u ám vô cùng.

Mấy người kia liếc nhìn nhau, không ai dám cười đùa thêm.

Tống Kha thúc ngựa phi nước đại, lao thẳng qua lề đường đua, đến cửa bên khu nghỉ ngơi chỉ trong tích tắc, kéo cương, xuống ngựa, tháo khóa. Dây cương bị ném tại chỗ, con ngựa còn phì phò thở, Tống Kha đã bước vài bước đẩy cửa vào trong.

Những thiếu niên khác đến chậm hơn cũng xuống ngựa, đuổi theo hỏi: "Đang yên đang lành sao thế này... Tống thiếu?"

Tống Kha không ngoảnh lại, cũng chẳng trả lời, sải bước dài, tốc độ chỉ chậm hơn chạy bộ nửa nhịp.

Lúc này cậu chẳng màng trả lời, cũng hoàn toàn phớt lờ đám người đi theo sau. Những người này và câu hỏi của họ, với cậu thì chỉ như tiếng ồn nền, bị cậu tự động chặn lại.

Trong đầu cậu lúc này chỉ có một ý nghĩ: Người phụ nữ của mình đang bị bắt nạt.

Dư Thanh Hoài chỉ có thể bị cậu bắt nạt, không ai khác có tư cách.

Cậu bước đi nhanh như bay, vai lưng căng cứng, cả người như dây cung bị kéo thẳng, sắc mặt lạnh băng, mang theo khí thế kìm nén.

Lúc này, cậu đã vứt bỏ mọi thứ như danh phận, thể diện, chừng mực, lợi hại, ánh nhìn của người khác, chẳng kịp nghĩ đến.

Trong mắt cậu giờ chỉ có Dư Thanh Hoài đáng thương, cô độc không ai giúp đỡ, bị vây lấy.

Thế là trước mắt bao người, Tống Kha bước thẳng vào đám đông đó, không nói một lời, kéo Dư Thanh Hoài ra sau lưng mình.

Động tác nhanh đến mức gần như thô bạo, như sợ cô đứng thêm một giây sẽ chịu thêm một phần uất ức.

Ánh mắt cậu lạnh như phủ một lớp sương: "Các người đang làm gì?"

Bảo vệ sững sờ, chưa kịp phản ứng: "Thưa ngài, cô ấy không có..."

Tống Kha chẳng thèm để ý, quay đầu hỏi Dư Thanh Hoài phía sau: "Cô nói đi, có chuyện gì?"

Dư Thanh Hoài khẽ nói: "Chỉ là... tôi vừa muốn vào ăn chút gì, nhưng bị chặn lại." Cô giơ tay chỉ chính xác vào người tiếp tân nam, rồi hạ tay xuống, tiếp tục nói, "Anh ta nói tôi không đăng ký, tôi giải thích cũng không nghe, còn gọi bảo vệ đuổi tôi đi."

Tống Kha nhìn Dư Thanh Hoài nhỏ bé đứng đó, dáng vẻ rụt rè. Bình thường cô đâu nói nhiều thế, rõ ràng là bị bắt nạt quá đáng, đang mách lẻo cầu cứu cậu.

Cậu chưa từng trải qua cảm xúc này, hóa ra có người chịu uất ức, lại khiến cậu còn khó chịu hơn cả khi chính mình bị uất ức.

Dù vậy, từ nhỏ đến lớn cậu cũng chẳng chịu uất ức bao giờ. Ai dám khiến cậu không vui, cậu sẽ bắt đối phương trả gấp đôi.

Có khoảnh khắc, cậu muốn ôm lấy Dư Thanh Hoài ngay, an ủi cô, nhưng trước đám đông, cậu không xuống nước được, chỉ nắm tay cô chặt hơn, rồi quay người bước về phía người tiếp tân nam.

Gương mặt người kia đã đổi sắc, trán lấm tấm mồ hôi, liên tục cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi ngài Tống..."

Tống Kha dừng lại, không nói gì, chỉ đưa tay đặt lên vai anh ta, chậm rãi nâng anh ta khỏi tư thế cúi đầu.

Dù người tiếp tân nam đã khá cao, Tống Kha vẫn cao hơn một cái đầu. Cậu cúi nhìn, áp lực từ cậu như thực thể trùm xuống.

Người kia vừa ngẩng đầu đã chạm phải mắt Tống Kha, lại lập tức cụp mắt xuống.

Anh ta vẫn cố lẩm bẩm biện minh: "Ngài Tống, tôi chỉ làm theo quy định..."

Tống Kha gần như đoán ra chuyện gì, không phải vấn đề đăng ký, mà là vấn đề trang phục: "Quy định có khoản phân biệt ăn mặc à?"

Cậu cúi xuống, nắm thẻ tên của đối phương, đọc to: "Vương Nghị."

Giọng đều đều, không chút lên xuống: "Mai anh khỏi đến nữa. Cút đi."

Nói xong, Tống Kha chẳng muốn nhìn người kia thêm, nắm tay Dư Thanh Hoài bước thẳng ra ngoài, bỏ lại tất cả sau lưng.

Người tiếp tân nam phía sau vẫn máy móc cúi đầu, miệng lặp lại "Xin lỗi ngài Tống", giọng run run như hoàn toàn hoảng loạn. Bạn bè Tống Kha đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người rời đi, thần sắc mỗi người một vẻ, hồi lâu chẳng ai lên tiếng.

Họ từng nghi ngờ mình nhìn nhầm, kẻ luôn lạnh lùng tự chủ như Tống Kha lại công khai ra mặt vì một cô gái?

Đây gọi là gì? Tức giận vì hồng nhan à?

Hồng nhan lại là cô hầu gái trông chẳng có gì nổi bật?

Chẳng ai ngờ, kết quả trận đua không chút bất ngờ, nhưng thứ gây sốc nhất lại là quả bom scandal sau cuộc đua.

Tống Kha, người luôn tránh xa thị phi, lần này như tự tay ném một quả bom chấn động, khiến cả đám ngây người hồi lâu.

Dư Thanh Hoài ngoan ngoãn để Tống Kha nắm tay kéo đi. Tay cậu to lớn, nắm cô rất chặt. Cô cúi đầu nhìn nơi hai bàn tay đan chặt, thật lâu không nói gì.

1090 words
16.11.2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro