🕸️ Chương 83 🕸️: Oxy
Editor: Qin
Từ khi món ăn được dọn lên, Dư Thanh Hoài đã chăm chú ăn cơm. Đường Thừa Duệ nhìn cô ăn ngon lành, chẳng khác gì hồi cấp hai.
Anh ấy cũng lặng lẽ ăn theo, chỉ im lặng gắp cho cô vài đũa thức ăn. Đến giữa bữa, bàn rung lên một tiếng động khẽ, Dư Thanh Hoài lập tức cầm điện thoại cúi đầu trả lời.
Hành động này khiến tim Đường Thừa Duệ thắt lại, anh ấy vô thức đoán, liệu cô có đang yêu ai không.
Nhưng cô ngẩng đầu nói ngay: "Tớ phải đi trước đây, chủ nhà đang tìm tớ rồi."
Khoảnh khắc ấy, Đường Thừa Duệ thở phào. Dù còn nhiều điều muốn hỏi, nhiều lời chưa nói, anh ấy chỉ đành nhìn bữa ăn kết thúc tại đây.
Lúc thanh toán, anh ấy khăng khăng đòi trả, Dư Thanh Hoài tranh không lại, đành nói: "Lần sau tớ mời."
Cô chỉ buột miệng, nhưng Đường Thừa Duệ lập tức hỏi: "Vậy lần sau là bao giờ?"
Lời vừa thốt ra, anh ấy tự thấy mình đường đột. Anh ấy chỉ muốn gặp lại Dư Thanh Hoài, nhưng nghe cứ như anh ấy nôn nóng đòi bữa ăn đó. Anh ấy vội giải thích: "Không phải ý đó... Tớ..."
Dư Thanh Hoài ngắt lời, cười nói: "Tớ sẽ liên lạc với cậu mà."
Nói xong, cô đứng dậy chào tạm biệt, quay người rời đi dứt khoát.
Dư Thanh Hoài không biết Tống Kha sẽ về khi nào, nhưng cô không muốn cậu về mà không thấy mình ở nhà.
Lần gặp Đường Thừa Duệ này, cô chỉ muốn thăm dò thái độ của anh ấy. Cô chưa quyết định có nên kéo anh ấy vào chuyện này không.
Giờ việc cấp bách là chuẩn bị món sushi đó.
Nhân tiện đang ở ngoài, cô tiện mua ít nguyên liệu, xách một túi lên xe buýt về nhà họ Tống.
Vừa vào cửa, cô liền cởi áo khoác, chưa kịp thay quần áo đã lao vào bếp.
Chiếc tạp dề treo trên móc cạnh tủ lạnh, cô giật xuống, tròng vào người, buộc dây sau eo.
Cô vo gạo làm sushi xong, cho lên bếp nấu. Sau đó bày rong biển, dưa chuột, thanh cua, trứng gà lên thớt.
Dưa chuột cắt bỏ đầu đuôi, lưỡi dao lướt nhanh, gọt vỏ xanh mướt, rồi cắt thành thanh dài. Trứng đập vào bát, thêm muối, đánh đều, rán thành lớp mỏng, để nguội rồi cuộn lại cắt sợi. Thanh cua gỡ màng nhựa, xếp ngay ngắn trên đĩa, chờ cuốn.
Trên thớt dần đầy màu sắc nguyên liệu, không khí thoảng mùi gạo và hơi nóng của trứng, nhiệt độ trong bếp cũng tăng lên từng chút.
Tống Kha về nhà, không vào phòng ngủ thay đồ ngủ mà đi thẳng đến phòng ăn tìm Dư Thanh Hoài.
Phòng ăn đối diện cửa bếp, cậu đứng lại, cách một khoảng, nhìn bóng lưng Dư Thanh Hoài, vai cô hơi đổ về trước, dây tạp dề thắt chặt eo, tay áo xắn cao, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn bận rộn trên bàn bếp.
Trên thớt còn dưa chuột và cà rốt chưa cắt xong, cô chuyển sang tấm thớt nhỏ bên cạnh tiếp tục cắt, tiếng dao lên xuống đều đặn, tinh tế. Từ góc này, Tống Kha thấy được gương mặt nghiêng nghiêng và thần thái tập trung của cô.
Dư Thanh Hoài không thấy cậu, vẫn tiếp tục động tác.
Tống Kha lặng lẽ nhìn một lúc, cảm giác ngột ngạt từ tiệc tối dần tan đi.
Cậu luôn quen kiềm chế bản thân, không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay không dừng được.
Cậu không thích cái lối trên quan trường, phải theo ánh mắt mẹ mà lấy áo khoác cho chú Chu, kéo ghế, rót trà, suốt buổi phải phối hợp cười và nói những lời khách sáo hoa mỹ...
Tóm lại, giờ cậu khao khát được làm gì đó với Dư Thanh Hoài.
Tiếp xúc da thịt, trao đổi nước bọt, hòa quyện như nước với sữa.
Cậu đột nhiên thấy Dư Thanh Hoài giống một loài thực vật, chỉ cần chút ánh sáng là tự mình tỏa ra oxy không ngừng, còn cậu là kẻ cần oxy ấy.
Cô rõ ràng chỉ làm những việc bình thường nhất, sao lại tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác cậu.
Tống Kha chẳng có hứng thú gì nhiều. Cậu thông minh, gia thế tốt, ngoại hình đẹp, có tiền, chẳng thiếu gì, nhưng với mọi thứ cậu đều thấy nhạt nhẽo.
Dư Thanh Hoài là thứ, là người, khiến cậu hứng thú nhất suốt 18 năm qua. Từ khi cô đến bên cậu, cậu chú ý đến cô, thậm chí còn hơn cả bản thân.
Cậu có thể đoán được tương lai mình sẽ thế nào, nhưng không thể đoán được Dư Thanh Hoài. Điều này khiến cậu thích thú, gần như muốn tham gia vào cuộc đời cô.
Nhưng lúc này, cậu nghĩ nhiều hơn về việc đi vào cô, đi vào cơ thể cô.
Cậu chậm rãi đến bên bồn rửa, bôi xà phòng rửa tay.
Dư Thanh Hoài liếc thấy cậu, không phản ứng gì đặc biệt, tưởng cậu chưa no ở tiệc tối, đuổi theo tận bếp: "Đợi tôi chút, xong ngay đây."
Tống Kha khẽ ừ một tiếng, động tác rửa tay không ngừng. Cậu rửa từng ngón tay, đầu ngón tay chà xát trong lòng bàn tay, bọt trượt dọc kẽ ngón. Rửa nước xong, cậu dùng đầu ngón tay kia cẩn thận chà từng kẽ móng đến khi sạch bong.
Cậu khẽ đáp, không vội đi, chỉ đứng cạnh nhìn cô xếp nguyên liệu đã cắt xong lên đĩa, thu dọn đĩa và bát rỗng ra bồn, bóp nước rửa bát.
Trong lúc cô tập trung rửa bát, Tống Kha từ phía sau ôm lấy cô.
"Đĩa đã làm xong có thể ăn ngay." Dư Thanh Hoài không dừng tay.
"Không vội." Môi cậu kề bên tai cô, giọng trầm thấp: "Tôi muốn ăn cô trước."
1024 words
28.11.2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro