C7
Hủy Nhi len lén liếc mắt về phía đông phòng, nhìn mấy lượt rồi rón rén quay về phòng ngủ phía tây, khẽ giọng nói với Tào Lệ Hoàn:
“Vẫn còn đang thêu hoa, đầu cũng chưa từng ngẩng lên, trông như một đứa an phận thật thà.”
Tào Lệ Hoàn cười nhạt:
“Mới vào phủ, tất nhiên phải chăm chỉ mấy hôm đầu, ai biết sau này sẽ bày ra bộ dạng gì.”
Hủy Nhi nhíu mày:
“Chỉ là nô tỳ thấy gương mặt kia quá mức nổi bật, nhìn vậy chắc gì đã giữ mình cho vững. Không rõ thân phận ra sao? Là mua về, hay con nô tài trong phủ?”
“Nghênh Sương nói là do nô tài trong phủ sinh ra, cha nàng là tam chưởng quầy tiệm đồ cổ.”
Tào Lệ Hoàn chậm rãi uống một ngụm trà, giọng nhàn nhạt:
“Xuất thân kiểu đó, tuy không hẳn bần tiện, nhưng cũng chẳng cao sang gì, vừa khéo dễ bề sai bảo, không sợ sinh lòng trèo cao vọng tưởng.”
Hủy Nhi bật cười ha hả:
“Tiểu thư nhà ta nói phải lắm. Đừng nói điêu nô, dù có là tổ tông của điêu nô, đến trước mặt người cũng phải cúi đầu nhận chủ!”
Tào Lệ Hoàn mặt lộ vẻ đắc ý, nhấc chén trà nhấp một ngụm, rồi quay sang Hoài Nhụy dặn dò:
“Về sau hai ngươi phải để mắt kỹ đến con nha đầu kia cho ta.”
Nói rồi sắc mặt sầm xuống, giọng mang theo tức giận:
“Triệu Nguyệt Thiền cái đồ chết tiệt ấy, ta còn phí công đưa cho ả đôi vòng ngọc thượng hạng, vậy mà lại ném cho ta một đứa nha đầu mới vào phủ, chưa được dạy dỗ gì!”
Hoài Nhụy đáp:
“Cũng phải đợi rất lâu mới đưa được một đứa tới.”
Hủy Nhi vừa nhai bánh vừa phụ họa:
“Chứ còn gì nữa, nhưng chúng ta chỉ có thể lên tiếng nhờ Đại nãi nãi, dù sao có một đứa vẫn còn hơn không có.”
Tào Lệ Hoàn vẫn giữ bộ mặt nặng nề, hừ lạnh:
“Ta nhịn thì nhịn, nhưng đợi ta gả ra đi rồi, nếu không báo mối hận này, chẳng phải sống uổng phí? Cái phủ Lâm gia này, trên dưới đều không có ai ra gì!”
Hủy Nhi vội cười, vừa châm trà vừa nói:
“Ai nói không có? Tiểu thư nhà ta chẳng phải là người cực tốt đó sao?”
Hoài Nhụy cũng phụ họa theo ánh mắt ra hiệu của Hủy Nhi, cười nói:
“Đúng vậy, trong phủ này mấy cô tiểu thư gom lại cũng không ai hơn được tiểu thư nhà ta, tài mạo song toàn, lại giỏi giang khéo léo, đâu phải người thường có thể sánh được.”
Những lời này nói trúng tâm ý Tào Lệ Hoàn, khóe môi khẽ nhếch, khó giấu nổi ý cười, nhưng vẫn thở dài:
“Ta vốn chẳng đầu thai được vào chỗ tốt lành gì. Khi còn nhỏ, phụ thân đã lâm bệnh nằm liệt giường, trong nhà có bao nhiêu nhi nữ, vậy mà chỉ có ta hầu hạ bên giường. Phụ thân vừa mất, mẫu thân lại phát bệnh, chẳng được bao lâu cũng theo ông đi nốt. Bạc trong nhà cũng xoay sở sạch cả, cuối cùng ngay cả chuyện hôn sự cũng chưa định được đâu vào đâu.”
Hủy Nhi chen lời:
“Nói đến đây, nô tỳ lại thấy uất ức thay cho tiểu thư. Chỉ riêng dung mạo phẩm hạnh của người, nếu lão gia và thái thái còn tại thế, cửa lớn nhà ta khéo đã bị người ta gõ đến gãy vì cầu thân rồi ấy chứ. Giờ thì... Ôi, đúng là ủy khuất cho tiểu thư.”
Hoài Nhụy cười nói tiếp:
“Nhậm gia cũng đâu có tệ, mấy ngày trước bọn họ tới phủ, ta còn trông thấy Nhậm công tử. Người đâu mà nho nhã tuấn tú, nhà lại ít người, cô nương mà gả qua đó, chỉ cần phụng dưỡng lão thái thái và tiểu cô là xong. Hai năm sau tiểu cô ấy gả đi, vài năm nữa, lão thái thái quy tiên, trong nhà liền sạch sẽ thanh tĩnh, so với những thế gia đông đúc phức tạp còn dễ sống hơn nhiều.”
Tào Lệ Hoàn nghe vậy liên tục gật đầu, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
Chưa tới giờ cơm chiều, Hương Lan đã đem một chiếc khăn vừa thêu xong dâng lên cho Tào Lệ Hoàn. Tào Lệ Hoàn thấy nàng chỉ trong thời gian ngắn đã làm xong, trong lòng có phần kinh ngạc, đưa tay cầm lấy, cẩn thận xem qua, chỉ thấy đường kim mũi chỉ đều đặn tinh xảo, phối màu lại nhã nhặn, tuy chỉ là món thêu nhỏ, nhưng thoạt nhìn cực kỳ sinh động.
Nàng trong lòng thầm tán thưởng, chút bất mãn ban đầu đối với Hương Lan cũng theo đó mà vơi đi vài phần. Có điều lại cảm thấy nếu không soi mói chút gì thì chẳng thể hiện được mình là chủ tử hiểu sâu biết rộng, liền cố ý chỉ ra mấy chỗ “chưa được khéo” mà nói:
“Thêu nhanh thì cũng tốt, nhưng không thể vì nhanh mà qua loa. Ta năm đó là được tú nương giỏi nhất Dự Châu đích thân chỉ dạy, khi mới bảy tám tuổi thêu ra còn hơn ngươi bây giờ nhiều.”
Lời vừa nói ra liền cảm thấy có phần khoe khoang thái quá, bèn đổi giọng, mỉm cười nói tiếp:
“Hoài Nhụy thì kim chỉ chẳng ra sao, Hủy Nhi lại phải lo nhiều việc trong ngoài. Ngươi nếu chăm chỉ luyện tay nghề, về sau cũng có ngày được người ta nhắc đến. Trong phủ, nha đầu có tay nghề may vá tốt luôn được chủ tử để mắt. Ngươi mới đến, cái gì cũng chưa biết, gặp được ta coi như có phúc, nếu đổi lại chủ tử khác, sống hay chết ai mà để tâm?”
Hương Lan đã phần nào dò ra tính khí của Tào Lệ Hoàn, thầm nghĩ: “Vị biểu tiểu thư này tự cao tự đại, ưa nịnh trên đạp dưới, tuyệt chẳng phải người dễ đối phó. Thôi thì cứ thuận miệng nói lấy lòng đôi câu là được.”
Nghĩ vậy, nàng liền làm bộ dè dặt nói:
“Đa tạ tiểu thư quan tâm chỉ dạy, là nô tỳ có phúc mới gặp được chủ tử như người.”
Tào Lệ Hoàn quả nhiên mỉm cười, từ trên bàn chọn lấy một miếng điểm tâm mà bản thân chẳng thích, đưa cho Hương Lan:
“Làm việc cả buổi trưa, chắc cũng mệt rồi. Cái bánh này ta cố tình để phần ngươi, ăn rồi nghỉ một chút đi.”
Hương Lan nhận lấy, cúi người cảm tạ:
“Tạ tiểu thư ban thưởng, nô tỳ xin lui về thêu tiếp.”
Vừa ra khỏi cửa, nét cười trên mặt nàng lập tức tan biến. Nàng rẽ vào rừng trúc sát bên La Tuyết Ổ, giơ miếng bánh ngọt trong tay lên nhìn, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói lạnh lùng:
“Rõ ràng ta vừa nghe nàng trong phòng la to: ‘Bánh hoa quế này nhiều đường quá, ngọt muốn nôn, Hoài Nhụy, hai miếng còn lại mang đi cho chó, nó không ăn thì quăng xuống ao cho cá.’
Ta hao hết tâm sức thêu xong một chiếc khăn, một lời dịu dàng cũng chẳng có, lại còn đem khối bánh đến chó cũng chê này ban cho ta, miệng còn nói là ‘để phần riêng’.
Biểu tiểu thư này quả thật là… hào phóng quá mức.”
Nói xong, nàng cắn mạnh một miếng. Miếng bánh ngọt ngấy, lại dẻo quánh đến khó nuốt, vừa vào miệng đã muốn nôn.
Hương Lan gắng sức nhai mấy miếng, cố ép bản thân không được phun ra, cắn răng nuốt trọn miếng điểm tâm ngán ngấy vào bụng, âm thầm nhủ với lòng:
“Trần Hương Lan, ngươi phải ghi nhớ rõ hương vị của khối điểm tâm này. Chừng nào còn mang thân phận nô tài, thì mỗi ngày còn phải nhẫn nhục đến vậy.
Nhưng ngươi không sinh ra để chịu cảnh thế này! Phải kiềm chế cảm xúc, học nhẫn nhịn, giữ tâm bình khí hòa, sau này thoát khỏi thân phận ti tiện, đường đường chính chính làm người, để không kẻ nào dám coi khinh ngươi nữa!”
Nàng đứng lặng trong rừng trúc hồi lâu, ngẩng nhìn bầu trời đang đỏ rực ánh chiều tà, lặng lẽ lắng nghe tiếng suối chảy róc rách, miệng khẽ tụng hai lượt Đại Bi Chú.
Gió chiều nhẹ lướt qua cửa sổ, phất qua gò má nàng, cũng như cuốn trôi chút phẫn uất cuối cùng trong lòng.
Hương Lan hít sâu mấy hơi, chỉnh lại y phục, rồi thong thả quay về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Tào Lệ Hoàn đưa ra một xấp gấm đỏ, đặt bút vẽ hoa văn, sai Hương Lan thêu một đôi gối thêu uyên ương hí thủy.
Ngoài ra còn có một bộ hỉ phục đỏ thẫm cùng áo thêu bách tử, màu sắc rực rỡ, hoa văn phức tạp, đều là những món vô cùng tốn công sức để thêu.
Hương Lan tròn mắt ngây người, thầm nghĩ:
“Những thứ này đều là đồ chuẩn bị xuất giá, lẽ ra phải do các tiểu thư chưa xuất các tự mình làm. Nếu tay nghề kém mới phải nhờ phụ mẫu bỏ tiền mời tú nương đẩy nhanh tiến độ. Vị biểu tiểu thư này sao lại đem cả một đống việc lớn như vậy giao hết cho một mình ta? Vậy đến năm nào tháng nào mới có thể thêu xong? Một mình ta, e là có thêu ba năm cũng chưa chắc làm nổi.”
Tào Lệ Hoàn chỉ nhàn nhạt nói:
“Việc đều ở đây cả, ngươi cứ tăng tốc làm đi.”
Dứt lời, liền kêu Hủy Nhi theo nàng đi bái kiến trưởng bối.
Hương Lan đành cắn răng cúi đầu vùi vào kim chỉ, việc thì chất như núi, mà thiên tính Tào Lệ Hoàn lại là kiểu chủ tử bắt bẻ từng ly từng tí. Chỉ cần thấy chỗ nào không vừa mắt liền bắt nàng tháo ra thêu lại, chưa kể sau đó còn không quên mắng mỏ một phen:
“Chân tay ngươi vụng về thật, nha đầu Tiểu Viên trước đây bên người ta khéo léo hơn ngươi rất nhiều lần.”
“Ngươi vừa chậm vừa vụng, Tiểu Viên năm đó thêu hai cái bao gối, một chăn cưới thêu chim hỉ thước cùng cành mai, chỉ nửa năm là đã xong cả.”
Mỗi lần mắng xong, Tào Lệ Hoàn lại nở nụ cười hòa nhã, dịu giọng nói:
“Ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi. Chủ tử khác nào có ai chịu khó dạy dỗ như ta? Sau này ngươi sẽ biết, được ở bên ta là phúc phận lớn đến nhường nào.”
Hương Lan nghe vậy, còn phải làm ra vẻ nhu thuận thật thà, “thành tâm thành ý” đáp lời:
“Nô tỳ biết tiểu thư là vì muốn tốt cho nô tỳ.”
Mọi ấm ức đều nuốt vào bụng, chỉ một mực làm ra bộ dáng ngoan ngoãn giả ngây.
Hương Lan vốn tính tình ôn hoà, lại sinh ra dáng vẻ nhu thuận gầy gò, làm việc không biếng nhác, tay chân lanh lẹ, ở La Tuyết Ổ ít lời ít tiếng, ba hôm hai bữa liền khiến người ta thấy dễ bắt nạt, hễ có việc là gọi đến:
“Hương Lan, mau tới quạt bếp lò một chút!”
“Hương Lan, lấy giẻ lau sạch cửa sổ cho ta!”
“Hương Lan, sao còn chưa sắc canh dâng cho cô nương?”
“Hương Lan, cô nương bảo hôm nay muốn mặc xiêm y màu xanh lá, mau đi tủ lấy ra!”
“Hương Lan, giặt khăn rồi vá lại túi thơm cho ta!”
Trăm việc không tên, chẳng việc nào là cá biệt. Nàng mới đến, có lỡ tay cũng là lẽ thường, nhưng lần nào cũng không tránh khỏi bị mắng.
Hương Lan cả ngày bận rộn xoay như con vụ, chuyện này chưa xong đã lòi thêm chuyện khác. Khi phân việc, Tào Lệ Hoàn luôn đem phần dễ lộ mặt hay nhẹ nhàng giao cho Hủy Nhi và Hoài Nhụy, còn những việc nặng, cực nhọc, không ai muốn làm, đều đổ hết lên đầu Hương Lan.
Nàng ta thì dắt Hủy Nhi theo dạo vườn, một đường vừa ngắm cảnh vừa cười, bàn xem nhà ai cài trâm đẹp, nhà nào phấn thơm, ai mặc xiêm y hợp màu da, cười cười nói nói, náo nhiệt rộn ràng.
Hoài Nhụy thì thường chẳng thấy đâu, trốn việc một cách khéo léo, mà Tào Lệ Hoàn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dần dà, mỗi khi Hương Lan làm xong việc, pha trà, hoặc thêu được thứ gì, Hủy Nhi liền nhanh tay đoạt lấy, nói một câu: “Được rồi, ngươi nghỉ chút đi, để ta mang vào cho.”
Rồi mang đồ tới trước mặt Tào Lệ Hoàn nịnh bợ lấy lòng. Tào Lệ Hoàn vốn chẳng truy cứu ai làm, thấy vừa ý liền ban thưởng một ít đồ vật, lại giao thêm công việc mới. Hủy Nhi chỉ việc lĩnh thưởng, xong xoay người đem hết việc đẩy lại cho Hương Lan.
Hương Lan cũng không tranh không cãi, chỉ lặng lẽ cúi đầu làm việc, chưa từng hé răng than phiền lấy một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro