Chương 6: Đừng nói là hôn nhân, muốn đổi mạng của cô cũng có thể
Quản gia mua đồ chơi cho cô quay về.
Một trong mười hai món đồ đồng nhỏ của mười hai con giáp, hình chú chó lè lưỡi, tác phẩm của đại sư Dư Thanh.
Từng là tác phẩm nghệ thuật có giá trên trời, nhưng người ba cưng chiều cô đã mua trọn bộ về chỉ để cô chơi.
Thế nhưng nhà họ Lộc đã sụp đổ, người nhà họ Lộc đã ra đi, tất cả mọi thứ đều không còn.
Ngay cả bộ đồ đồng nhỏ này cũng thất lạc khắp nơi. Ba ngày ở viện điều dưỡng, ngày nào cô cũng nhìn thấy đứa trẻ kia ở dưới lầu lấy đồ đồng ra đập phá. Phần đáy của chú chó nhỏ đã bị sứt mẻ, không còn đáng giá nữa.
Lộc Chi Lăng ngồi trên giường tân hôn, vuốt ve món đồ đồng hình chú chó trong tay. Đây là lần đầu tiên sau năm năm cô chạm vào một món đồ cũ thuộc về nhà họ Lộc.
Đừng nói là hôn nhân, ngay cả mạng sống này cô cũng có thể đánh đổi.
Năm năm qua, cô chưa từng nghĩ đến tương lai, chỉ muốn sống lay lắt như vậy, trở thành người sống sót duy nhất của nhà họ Lộc, thay gia đình thở một hơi cuối cùng.
Khi Phong Triều xuất hiện, đến cả chút hy vọng cuối cùng này của cô cũng không còn.
Nếu đã như vậy, cô phải sống theo một cách khác.
Hơn nữa, cô đã lấy lại được ánh sáng. Cô sẽ tái sinh từ đống tro tàn!
Cô mệt mỏi nghiêng đầu tựa vào đầu giường, vuốt ve món đồ đồng, không ngờ lại mơ màng thiếp đi. Hàng mi dần dần khép lại...
"Anh ruột cộng thêm anh họ, thế hệ này của nhà họ Lộc phải chờ đến tận sáu thằng nhóc thối mới có được một cô gái bảo bối là Tiểu Thất của chúng ta. Đương nhiên phải nuôi dưỡng như một nàng công chúa rồi!"
"Tiểu Thất sao lại khóc rồi? Anh sáu lại giành đồ chơi mười hai con giáp của em à? Đừng khóc đừng khóc, anh cả sẽ đi đánh nó!"
"Ông nội đã nói rồi, sau này ai quản lý nhà họ Lộc thì Tiểu Thất sẽ là người quyết định. Tiểu Thất muốn ai làm chủ tịch thì người đó sẽ làm, Tiểu Thất muốn làm thì tất cả mọi người đều phải tránh sang một bên."
"Chi Lăng, anh sẽ yêu thương em thật tốt, có anh Phong Triều ở đây, sau này tuyệt đối sẽ không để em phải chịu một chút khổ sở nào."
"Chi Lăng, em nói xem nhà họ Lộc các em trước đây lớn đến vậy, các tập đoàn tài chính khác ở K quốc đều phải nhường đường, thế thì trước khi tuyên bố phá sản có để lại chút gì không?"
"Phượng hoàng trụi lông không bằng gà! Cô vẫn nghĩ cô là tiểu thư thứ bảy cao quý của nhà họ Lộc à? Nhà họ Lộc sụp đổ rồi! Người đều chết hết rồi! Tất cả đều bị thiêu chết rồi!"
"Đồ mù chết tiệt, năm năm nay cô ăn của nhà tôi, dùng của nhà tôi. Bây giờ cho cô ngủ với đàn ông để kiếm chút tiền thì có sao? Không có nhà tôi che chở, chỉ với đôi mắt đờ đẫn này của cô, ra ngoài chỉ có thể làm gái điếm rẻ tiền nhất mà thôi!"
Giấc mơ đảo lộn, ký ức đan xen.
Lửa lớn ngút trời, vô số tia lửa bắn ra, bắn tung tóe lên bậc thềm, lên ngọn cây...
Không, đừng, đừng cháy nữa!
Hãy chạy ra đi, cầu xin mọi người hãy chạy ra đi, Tiểu Thất một mình không sống nổi đâu...
Làn sóng nhiệt mang theo bóng tối bùng nổ ập thẳng vào mặt, lao thẳng về phía cô.
Lộc Chi Lăng đột ngột giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mở mắt ra, vẫn là căn phòng tân hôn lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa tí tách rơi trên lá cây, tiếng nước từ mái hiên vang vọng trong đêm đặc biệt rõ ràng, từng tiếng từng tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch trong căn phòng tân hôn.
Lộc Chi Lăng cúi đầu, siết chặt món đồ đồng hình chú chó trong tay. Đôi mắt đẹp đỏ hoe, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn mơ.
Cô nhìn chằm chằm vào chú chó nhỏ trong tay, đôi mắt dần trở nên kiên định...
Tất cả những gì nhà họ Lộc đã mất, một ngày nào đó cô sẽ giành lại tất cả!
Mưa phùn dai dẳng, bao trùm màn đêm.
Trong bể bơi trong nhà rộng lớn, ánh đèn đủ màu sắc chiếu rọi như một hộp đêm, làm người ta lóa mắt.
Những chàng trai, cô gái trẻ ngâm mình trong nước, vừa uống rượu vừa đùa giỡn, chơi trò trốn tìm dưới nước. Người phụ nữ bị bịt mắt bắt được ai thì sẽ ôm hôn người đó, một cảnh tượng hoang dã và hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro