Chương 19: Bệnh của em, có thể nói cho anh biết

Editor: Góc nhỏ của Muội

Vào năm Dụ Từ sáu tuổi, ba mẹ ly hôn, hai đứa nhỏ được tòa phán quyết cho ba Dụ.

Vào thời điểm đó, Dụ Thần chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn học cấp 2. Thành tích của anh ấy rất tốt, thi vào trường phổ thông số một của huyện. Vì để anh ấy chuyên tâm học hành, mỗi tháng Từ Hà đều chuyển cho em gái mình ở huyện một khoản tiền, để Dụ Thần ở nhà dì út.

Dụ Từ đi theo ba Dụ ở thị trấn trên, cuộc sống này vẫn luôn kéo dài cho đến khi cô mười sáu tuổi vào học cấp ba. Cô chuyển đến trường phổ thông số một của huyện bên cạnh, không còn ở trấn trên nữa.

Cũng ở nơi đó, cô đã gặp Cận Hoài Tiêu.

Dụ Từ là một người có vẻ ngoài dịu dàng, tính cách có vẻ rất hiền lành, nhưng thực tế từ nhỏ cô đã rất bướng bỉnh, tính tình nóng nảy, dễ nổi cáu. Trong cốt cách cô có một sự quật cường, trong một số chuyện còn hơn cả Cận Hoài Tiêu. Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, Dụ Từ dường như mãi mãi không sợ trời không sợ đất trước mặt anh, có dũng khí phản kháng lại mọi bất công và tủi nhục.

Nhưng giờ đây, cô nói cô sợ.

Cố biết rõ bệnh của mình, biết bệnh đã bao lâu, bởi vì cô sợ đối mặt với kết quả kiểm tra cuối cùng, cô sợ đối mặt với sự thật -- Từ đầu đến cuối cô chưa từng thực sự cứu lấy chính mình.

Một khí ép vừa vô hình lại vừa đèn nén âm thầm bao phủ xung quanh, giống như con nhộng, từng tầng từng tầng bủa vây Cận Hoài Tiêu. Anh cảm thấy khó thở, mỗi lần thở đều giống như có một con dao, bắt đầu cứa một đường từ yết hầu đến tim, khoét lấy trái tim ấy đầy thương tích.

Anh chỉ có thể nắm tay của cô, nắm thật chặt, mười ngón tay đan xen, nói ra một câu bất lực: "Anh ở đây, Tiểu Từ, anh ở đây."

Dụ Từ bên cạnh nhìn anh, con người Cận Hoài Tiêu cho dù đối mặt chuyện gì cũng bình tĩnh. Duy chỉ có vài lần hỗn loạn vì cô, cảm xúc trong mắt anh vừa phức tạp lại kìm nén, làm cô phải sợ hãi luống cuống.

Trong lúc mất tập trung, hàng đã đến lượt, tờ phiếu hướng dẫn khám bệnh trong tay cô bị rút ra, Cận Hoài Tiêu đưa cho nhân viên ở quầy, rồi mở mã QR thanh toán trên WeChat.

Dụ Từ đẩy anh: "Tôi tự trả."

Cận Hoài Tiêu phối hợp quét mã thanh toán.

Dụ Từ giật mình nghĩ đến trước đây, Cận Hoài Tiêu tiêu tiền cho cô chưa bao giờ kêu ca. Bây giờ anh có nhiều tiền như vậy, dù lúc trước không có thì anh cũng sẽ như vậy.

Cận Hoài Tiêu tiếp nhận tờ phiếu, nắm tay Dụ Từ rời khỏi: "Đi lấy máu trước, kiểm tra này tới trưa làm chưa xong đâu. Nhân lúc em còn chưa ăn gì, đi lấy máu trước đã."

Dụ Từ khàn giọng đáp: "Ừm."

Người đến lấy máu xếp hàng rất dài, trong lúc Dụ Từ xếp hàng, Cận Hoài Tiêu lật từng mục kiểm tra của cô.

Xét nghiệm máu tổng quát, gan, thận và tuyến giáp. Ngoài ra, còn có vài bài kiểm tra tâm lý, kiểm tra chuyển động mắt và chụp cắt lớp não bằng tia cận hồng ngoại. Nhịp tim của Dụ Từ không bình thường nên cũng phải làm điện tâm đồ.

Những hạng mục kiểm tra đó anh đã tìm hiểu trước, bệnh nhân đến khám lần đầu cần phải thực hiện một loạt các xét nghiệm có hệ thống.

Cận Hoài Tiêu ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn Dụ Từ vẫn đang xếp hàng.

Kỷ Tuân gửi tin nhắn qua Wechat: [Tôi không thể nói cho cậu nghe kết quả kiểm tra bệnh, đây là sự riêng tư của cô ấy. Tôi chỉ có thể nói là tình huống không tốt lắm, nếu cậu muốn biết, phải đi hỏi cô ấy.]

J: [Ừm, được.]

Dụ Từ lấy máu xong, đang dùng bông tăm cầm máu, đi đến trước mặt Cận Hoài Tiêu: "Lấy xong rồi, anh đang nhìn cái gì vậy."

Cận Hoài Tiêu đứng dậy: "Không có gì, tiếp theo làm kiểm tra gì?"

Anh vừa đứng lên hiện ra dáng vẻ cao lớn, Dụ Từ ngửa đầu nhìn anh: "Tôi tự đi, anh ở chỗ này chờ tôi."

Môi mỏng Cận Hoài Tiêu khẽ mím lại, liếc mắt nhìn khuỷu tay của cô vừa lấy máu xong. Da Dụ Từ trắng, mỗi lần lấy máu xong bên trên đều có một vết nhỏ màu xanh.

"Anh đi với em, Tiểu Từ, ngày hôm nay anh cùng đi với em."

Dụ Từ im lặng giây lát, anh cúi đầu nhìn cô, giống như bức tường chặn lại trước mặt, thái độ kiên quyết.

Cô thỏa hiệp.

"Ừm."

Các mục kiểm tra tiếp theo, xếp hàng tối thiểu phải mất ba giờ. Cận Hoài Tiêu cùng Dụ Từ chạy tới phòng kiểm tra này đến phòng kiểm tra khác. Chỉ còn lại kiểm tra tâm lý và điện tâm đồ thì đã đến mười hai giờ trưa.

Cận Hoài Tiêu dắt Dụ Từ ra khỏi bệnh viện: "Chúng ta đi ăn cơm trưa trước, một lúc sau quay lại làm hai bài kiểm tra còn lại."

Dụ Từ giãy ra: "Tôi không đói."

Cận Hoài Tiêu: "Nhưng anh đói."

Anh đi đến xe, mở cửa ghế phụ, nhìn Dụ Từ vẫn còn đứng ở đó.

Cận Hoài Tiêu thay đổi trạng thái, dáng vẻ dịu lại: "Anh đói rồi, anh rất đói, bạn học Dụ đi cùng với anh ăn cơm được không?"

Lông mi Dụ Từ run lên, đạp anh một cái: "Anh đừng gọi tôi là bạn học Dụ nữa!"

Cận Hoài Tiêu bị cô đá cũng không tức giận, vỗ dấu chân trên ống quần. Đợi Dụ Từ lên xe, anh chạy qua ghế lái, từ hộp chứa đồ trên ghế lái lấy ra một nắm viên kẹo màu xanh.

"Em ăn một viên đi, sáng giờ em chưa ăn gì cả."

Vỏ kẹo trái cây nằm trong lòng bàn tay anh, vẫn là nhãn hiệu năm đó. Dụ Từ vừa khó hiểu tại sao nhãn hiệu này mười năm vẫn chưa ngừng sản xuất, vừa nghĩ Cận Hoài Tiêu thực sự là người hay nhớ việc xưa.

Anh thích nước giặt sẽ dùng hoài, thích kẹo chanh xanh sẽ ăn mãi, người mà anh thích cũng sẽ mãi thích.

Dụ Từ không đẩy anh ra, cô nhận, viên kẹo cứng hòa tan giữa khoang miệng, chua chua ngọt ngọt lại có thêm chút thanh mát.

Cận Hoài Tiêu mở bản đồ, vừa lái xe vừa hỏi: "Chúng ta đi ăn cá nướng nhé, gần đây có một quán cũng rất ngon."

Dụ Từ chống trán lên cửa sổ xe, trầm giọng đáp lại: "Ừm."

Cách cũng không xa, tầm 2 - 3 cây số. Cận Hoài Tiêu dừng trước cửa quán ăn, Dụ Từ xuống xe.

Cận Hoài Tiêu vô thức nắm tay của cô đi về quán ăn.

Dụ Từ cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt vào nhau, anh nắm tay trái của cô, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài. Cận Hoài Tiêu từ đầu đến chân đều không tệ, không những thỏa mãn được người cuồng nhan sắc như Dụ từ, còn có giọng nói và bàn tay, nói chung là hình mẫu lý tưởng của cô.

Ít nhất lúc trước Dụ Từ luôn cảm thấy như thế.

Bị Cận Hoài Tiêu dắt vào quán ăn, Dụ Từ giãy ra: "Tôi có thể tự đi."

Cận Hoài Tiêu sửng sốt, mới nhận ra cơ thể đã phản ứng theo bản năng, trước đây anh đi đâu cũng thích nắm tay cô.

Anh buông tay ra.

"Ừm, có chỗ nào không thoải mái thì nói cho anh biết."

Dụ Từ gật đầu: "Được."

Quán cá nướng ở lầu sáu, Cận Hoài Tiêu đã đặt trước, tới đây không cần phải xếp hàng lấy số. Rõ ràng chỉ có hai người, vậy mà anh đặt phòng, đóng cửa lại, trong phòng chỉ có hai người họ.

Dụ Từ nhìn cá nướng và món phụ trên bàn trầm mặc: "Anh... gọi nhiều như thế, chúng ta ăn không hết đâu."

Cận Hoài Tiêu xới cho cô một chén cơm, chỉ có nửa chén, đặt trước mặt cô: "Anh có thể ăn hết, chúng ta từ từ ăn, không vội."

Cận Hoài Tiêu vẫn như thế, bề ngoài vẫn đang ăn cơm, nhưng thực chất luôn chú ý người cô, nhìn cô ăn mấy miếng, phản ứng thế nào?

Anh gọi một nồi ớt ngâm, hơi chua cay để khai vị, lúc trước Dụ Từ thích nhất là ăn chua ăn cay.

Cô vẫn như trước ăn không hết nửa chén cơm, cá nướng ăn được vài miếng, động tác nhai chậm dần, đến lúc ăn một miếng mà nhai tận 20 phút.

Cận Hoài Tiêu cầm đũa của cô, đẩy dĩa trái cây trước mặt cô.

"Đừng ăn nữa, ăn chút trái cây đi."

Dụ Từ cúi đầu không nói lời nào, cầm lấy nĩa gắp trái cây.

Cô đã sớm không ăn nổi rồi, nhưng Cận Hoài Tiêu cũng không nói cô ăn nhiều chút. Nhưng lúc ăn cơm với Dụ Thần và Lâm Kim Miên, hai người luôn gắp đồ ăn cho cô, chén cơm chất đầy.

Dụ Từ biết, Dụ Thần và Lâm Kim Miên thương cô, sự quan tâm của họ đối với cô tuyệt đối không thua bất kỳ ai. Nhưng cô quả thực ăn không vào, đồ ăn vào miệng chỉ cảm thấy ghê tởm, tính chất sinh lý muốn nôn mửa.

Trước đó cô cho rằng Cận Hoài Tiêu cũng sẽ như vậy.

Dụ Từ ngồi bên cạnh anh, nhìn anh yên tĩnh ăn cơm, anh không ép cô ăn. Chuyện này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nên không kháng cự việc ăn cơm cùng với anh.

Nửa tiếng sau, Cận Hoài tiêu ăn xong, rút khăn giấy lau miệng.

Anh đứng dậy thuận tay cầm túi xách của cô: "Đi nhé?"

Bây giờ là một giờ rưỡi, bệnh viện hai giờ làm việc.

Hai người về đến bệnh viện, Dụ Từ đi đo điện tâm đồ trước, Cận Hoài Tiêu cầm tệp kiểm tra báo cáo bệnh sáng nay.

Anh không nhìn báo cáo của cô, có một số việc anh muốn biết, nhưng giống như Kỷ Tuân đã nói, chuyện này là sự riêng tư của cô.

Dụ Từ có khúc mắc, cô không muốn để người khác biết, cô giấu hết tất cả mọi người, bao gồm cả Dụ Thần và Lâm Kim Miên. Cô bị bệnh, nếu anh ép hỏi lần nữa thì sẽ kích thích cô một lần nữa.

Cho nên từ ngày Cận Hoài Tiêu biết bệnh tình của cô, ngoại trừ cầu xin cô đi bệnh viện khám, anh không hỏi nguyên nhân bệnh của cô.

Khi anh quay trở về, Dụ Từ vừa đo điện tâm đồ xong.

Hai người nhìn nhau, Dụ Từ liếc nhìn phiếu báo cáo, Cận Hoài Tiêu gấp lại.

Cô biết anh không xem.

Dụ Từ cúi đầu nói: "Tôi đi làm bài kiểm tra tâm lý."

"Được."

Đây là bước kiểm tra cuối cùng của cô, bài kiểm tra đánh giá tâm lý.

Giống như phòng máy của trường đại học, trong phòng đều là máy tính, có tấm ngăn ngăn cách thành từng không gian nhỏ, liếc nhìn lại có tới mười mấy người.

Dụ Từ tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, nhân viên điều dưỡng giúp cô ghi thông tin, bật máy tính lên.

Mấy bộ đo lường, tổng cộng hai trăm câu hỏi.

Cô trả lời đúng 30 phút, vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Lúc Dụ Từ đi ra phòng, vừa đúng ba giờ, Cận Hoài Tiêu đi lấy báo cáo điện tâm đồ, bài kiểm tra đánh giá tâm lý sẽ có ngay tại chỗ.

Cận Hoài Tiêu đưa tất cả báo cáo cho cô: "Kỷ Tuân đang ở phòng khám bệnh, em trực tiếp đi tìm cậu ấy là được."

"Được."

Lúc Dụ Từ vào phòng, Cận Hoài Tiêu vẫn không vào cùng như trước. Anh đứng ở ngoài phòng, kiên nhẫn và yên tĩnh đợi cô, hôm nay anh luôn chờ.

Mỗi một mục kiểm tra đã xong, khi ra ngoài đều có thể thấy anh chờ ở đây, không xem điện thoại, cũng không nhìn người khác, anh chỉ đang đợi cô.

Đóng cửa phòng khám bệnh lại, Dụ Từ ngồi trên ghế, cô đưa báo cáo cho Kỷ Tuân.

Thực ra những báo cáo này Kỷ Tuân đã xem qua trên máy tính từ lâu, thừa dịp lúc ăn cơm trưa, anh đã xem báo cáo kiểm tra của cô vào buổi trưa. Sau khi đợi đến buổi chiều còn hai hạng mục nữa, tất cả báo cáo đã chồng chất cùng một chỗ. Khả năng xấu nhất mà anh ấy từng nghĩ đến đã được nghiệm chứng rồi.

Máy móc sẽ không gạt người, các hạng mục kiểm tra của cô cũng chỉ có một kết quả.

Kỷ Tuân ngẩng đầu nhìn Dụ Từ: "Dụ Từ, tôi cho rằng cô giống như là một người thoải mái, sẽ sống rất tốt."

Tất cả mọi người đều cho rằng Dụ Từ sẽ sống rất tốt.

Dụ Từ cúi đầu, hai tay vô thức nắm chặt, không nói gì, vẫn luôn im lặng

Kỷ Tuân hít một hơi thật sâu, lại thở dài, vừa gõ bàn phím vừa nói: "Theo những gì cô miêu tả: hoảng sợ, ảo giác, cùng với tính chất sinh lý hay run rẩy và nôn mửa. Tần suất nóng giận càng nhiều, mà bệnh kén ăn là do nhân tố tâm lý của cô. Cô không vượt qua được cánh cửa trong lòng, nhưng nếu cô không muốn, tôi cũng sẽ không ép cô."

"Với lại Dụ Từ, cô..." Kỷ Tuân thấy Dụ Từ cúi đầu, tóc che khuôn mặt, anh ấy dừng một chút, âm thanh nhẹ nhàng: "Cô uống thuốc và kiên trì chữa trị trước, các loại thuốc về tinh thần sẽ khác với các loại thuốc bình thường, cần dùng lâu dài, không thể dừng lại, tôi sẽ kê cho cô một số loại thuốc, đồng thời... Cô cần cố vấn tâm lý giúp đỡ, có một số việc, tôi hy vọng cô có thể vui vẻ nói ra. Là một bác sĩ, tôi sẽ tận lực giúp đỡ cô."

"Cuối cùng, lời tiếp theo với tư cách là bạn của Cận Hoài Tiêu. Bệnh của cô tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết, nhưng tôi muốn nói cho cô nghe một điều. Cô bị bệnh, Cận Hoài Tiêu cũng rất sợ hãi."

Dụ Từ cầm phiếu nộp phí rời khỏi phòng, bệnh nhân tiếp theo đi vào.

"Ngoan nhé, vào trong nói rõ với bác sĩ, có cái gì không thoải mái thì cũng nói ra, mẹ chờ con ở bên ngoài."

Đó là một cô gái vẫn còn đang mặc đồng phục, người phụ nữ đợi bên ngoài ăn mặc mộc mạc, trên mặt rõ ràng rất căng thẳng.

Cùng cô gái đó nhìn thoáng qua, Dụ Từ hoảng hốt.

Thì ra thời kỳ trưởng thành thì khi bị bệnh có người nhà đi cùng, sẽ không thấy cô giả bệnh, cũng sẽ không thấy cô ngang ngược. Chỉ vì đứa trẻ bị bệnh, bất kể là bệnh gì, cho dù là áp lực học hành quá lớn, hay là mâu thuẫn gia đình, hoặc trong suy nghĩ của mình xuất hiện vấn đề. Chỉ cần bị bệnh đều cần đến bệnh viện.

"Trao đổi với bác sĩ rồi sao, kê đơn thuốc rồi đúng không?"

Giọng nói nhẹ nhàng và tươi mát vang lên bên tai, có thể nghe ra được có một chút dịu dàng.

Cận Hoài Tiêu lấy phiếu của cô, dắt tay cô, đưa cô đi quầy lấy thuốc, bước chân không lớn, cô có thể đuổi theo.

Lần này, Dụ Từ không tránh tay của anh.

Có vẻ như cô vẫn chưa tỉnh ngủ, hoặc giống như mất hồn. Cô đi theo anh nộp phiếu, lấy thuốc, rời khỏi bệnh viện, mãi đến khi ngồi ở ghế phụ.

Cận Hoài Tiêu lên xe, giờ này đúng lúc mặt trời lặn, mây đen chuyển sang màu tím đỏ, ánh hoàng hôn rực rỡ. Họ ngồi trong xe, qua cửa sổ nhìn thấy một vầng mây ráng đỏ rực cả bầu trời.

Hai người im hơi lặng tiếng, bầu không khí yên tĩnh lan dần trong xe.

Cho đến khi Cận Hoài Tiêu đột nhiên mở miệng: "Hoàng hôn có ráng đỏ, thời tiết ngày mai sẽ rất đẹp."

Dụ Từ thấp giọng nói: "Ừm, dự báo thời tiết có nói, ngày mai trời quan, nhiệt độ cao nhất là 32 độ C."

Cận Hoài Tiêu cười ra tiếng: "Dụ Từ, có đôi lúc em rất ngốc nghếch."

Rõ ràng anh muốn xoa dịu bầu không khí, cô lại nói chuyện phiếm với anh về dự báo thời tiết.

Dụ Từ không nói chuyện, cũng không nhìn anh.

Cận Hoài Tiêu không cười nữa, nhìn dáng vẻ của cô, anh đưa tay xoa đầu cô.

"Anh có thể biết bệnh tình của em không?"

Báo cáo kiểm tra vẫn còn nằm trong túi của Dụ Từ, cô không đưa cho Cận Hoài Tiêu, mà ngẩng đầu, hai người đối mặt nhau cách một cánh tay.

Dụ Từ đã tự hỏi bản thân mười mấy năm trước, vẫn luôn không ai cho cô một câu trả lời: "Cận Hoài Tiêu, anh có cảm thấy tôi ngang ngược không? Tâm trạng tôi không tốt, biết rõ mọi người lo lắng cho tôi, tôi vẫn không ăn uống tử tế, tôi vẫn nổi nóng với anh, chỉ là không nói cho anh biết, rốt cuộc tôi đang làm khó chịu chuyện gì."

"Tôi như vậy, anh có thấy tôi ngang ngược, chỉ là nghĩ quá nhiều, nghĩ thoáng một chút là được rồi?"

Bàn tay Cận Hoài Tiêu lướt đến bên má cô, anh cầm bút trong nhiều năm nên đầu ngón tay và phần hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ) đều có một lớp chai mỏng.

"Dụ Từ, anh không phải là bác sĩ, anh không dùng góc độ chuyên nghiệp để nói với em tại sao em lại bị bệnh. Nhưng anh biết, mỗi một người đều có một góc độ nhìn thế giới khác nhau, trải nghiệm mọi việc và hoàn cảnh lớn lên cũng có sự khác biệt. Anh không thể dùng góc độ của anh mà đi tìm hiểu những việc em đã trải qua và cảm nhận tâm lý của em, anh cũng không có quyền phán xét."

"Nhưng anh không cảm thấy em ngang ngược gì cả, cũng không thấy em suy nghĩ nhiều. Tiểu Từ, em bị bệnh, tâm trí và bộ não của em đều bị bệnh rồi. Cho nên chúng ta đi khám bệnh, tích cực hợp tác chữa trị, anh đi cùng với em, được không em?"

Anh vẫn cố gắng nói khẽ nhất có thể, anh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra, tay anh đang run rẩy.

Dụ Từ cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, truyền qua lớp da mỏng manh.

Cô nắm lấy cổ tay anh, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi đỏ của anh, và nói ra một chuyện mà trên đời này, ngoài cô ra, không ai biết.

"Cận Hoài Tiêu, em đã từng tự sát."

Thế giới này dường như vỡ vụn, mọi thứ trước mắt đều tan tành, đầu óc Cận Hoài Tiêu trống rỗng.

"Em biết mình bị bệnh, năm năm trước em đã biết rồi, thật ra là còn sớm hơn nữa, chỉ là em không muốn thừa nhận, cũng không muốn quan tâm. Có thể em sẽ gắng gượng được, cũng có thể một ngày nào đó nghĩ quẩn rồi biến mất."

"Nhưng, như anh nói đấy, hôm nay có mây ráng đỏ, ngày mai trời rất đẹp, thế giới này vẫn rất đáng để ngắm nhìn, em muốn cố gắng thêm nữa."

Trên xe có một chiếc bình sao, đựng đầy kẹo.

Một cô bé năm tuổi, cố gắng dùng cách của mình, để yêu thương người cô mà cô bé yêu quý nhất.

Người trên thế giới này cũng rất tốt.

"Bệnh tình của em, em có thể nói cho anh biết."

Dụ Từ đưa kết quả kiểm tra cho Cận Hoài Tiêu.

====

[Tác giả có lời muốn nói]

Các vợ yêu, mai sẽ đăng bài, không cập nhật vào lúc 0 giờ đâu nhé. Hãy đợi đến 11 giờ tối thứ Năm, khi cập nhật sẽ có lì xì [rải hoa].

====

Lời editor: Bắt đầu đổi xưng hô của Dụ Từ với Cận Hoài Tiêu nhé mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro