Chương 7: Cô ấy bị bệnh rồi, cô ấy hình như đã bị bệnh rồi
Editor: Góc nhỏ của Muội
Cận Hoài Tiêu rất độc lập, một phần liên quan đến gia đình của anh. Từ lúc trung học cơ sở anh đã bắt đầu không xin tiền người nhà nữa. Dựa vào tiền đi làm bán thời gian sau khi tan học và học bổng của mình. Thêm vào đó là các cuộc thi mới có được tiền. Nhờ vậy anh mới chống đỡ được tiền sinh hoạt và học phí của mình.
Anh hoàn toàn có năng lực độc lập trong cuộc sống, chẳng hạn như: giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, thay bóng đèn, sửa đồ điện, v.v... mọi thứ đều biết làm. Có những kiến thức thường thức về cuộc sống mà Dụ Từ không có.
Năm hai đại học, Cận Hoài Tiêu bận bịu việc khởi nghiệp nên không ở ký túc xá. Mà là thuê một phòng ở bên ngoài, cách trường học Dụ Từ không xa. Dụ Từ rảnh liền đi đến nơi ở của anh, phòng bếp không lớn, anh nấu cơm, cô làm loạn.
Máy giặt trường học quá nhiều người sử dụng, vì vậy Dụ Từ mang đồ qua đây. Ngoại trừ đồ lót, những món đồ khác cô đều mang đến nhà Cận Hoài Tiêu, để anh giặt giúp cô.
Đồ nên giặt tay anh sẽ giặt bằng tay, có cái nào dùng được máy giặt thì dùng, sau khi phơi nắng xong lại đưa lại cho cô. Rõ ràng đều dùng một loại nước giặt quần áo, nhưng Cận Hoài Tiêu giặt lại thơm hơn rất nhiều. Có đôi khi quần áo Dụ Từ lúc nấu ăn bị dầu mỡ bắn lên, anh vậy mà có thể chà giặt rất sạch sẽ.
Ba năm học cấp ba, ở trường anh luôn chăm sóc cho cô, đến bốn năm đại học cũng như vậy. Dụ Từ thực sự quá ỷ lại vào anh, đến mức khi rời khỏi anh rồi, một mình cô sống ở bên ngoài, một tháng ăn mì tôm và thức ăn ngoài không dứt. Quần áo dính dầu mỡ lại không biết làm sao để giặt ra, vết bẩn trên giày khó mà chà sạch sẽ. Quần áo giặt tay và giặt máy cũng chả biết phân loại làm sao, bóng đèn hư lại không biết thay, cống thoát nước bị nghẹt thế mà lại không biết thông.
Cuộc sống một mình đến nửa năm sau, mới có thể miễn cưỡng thích ứng được với hoàn cảnh đó.
Cận Hoài Tiêu còn đang nói: "Nếu em có thể chăm sóc tốt cho bản thân, thì đã không khiến cho bản thân gầy như vậy."
Thậm chí nếu học không chia tay, cô cũng sẽ không gầy như thế.
Nói cái gì thế?
Dù sao lời anh nói đều đúng tất.
Lúc bên nhau, Cận Hoài Tiêu không bao giờ để Dụ Từ nấu cơm, không để cô tự tay giặt đồ ngoại trừ đồ lót, không để cô chà giày một lần nào. Một ngày ba bữa, hai người đều báo trước cho nhau, anh lo cô không quen ăn ở nhà ăn, anh rảnh sẽ mang cơm cho nhau.
Vì bản thân khởi nghiệp nên có thể nhịn ăn nhịn mặc, nhưng có thể để Dụ Từ mỗi bữa đều có sườn heo, tôm hùm, không thiếu thịt, còn nấu đủ món đổi bữa cho cô.
Mỗi năm nghỉ hè, Dụ Từ không về nhà, sẽ ở lại chỗ của Cận Hoài Tiêu, tìm một công việc gia sư tại nhà. Hai tháng nghỉ hè đó, không năm nào cô không tăng cân, thường là tăng vài cân, tất cả đều do ba bữa ăn mỗi ngày được anh ta bồi bổ mà nên.
Cận Hoài Tiêu yêu nhất là chiếc bụng có chút thịt đó, sờ lên có cảm giác mềm mềm núc ních.
Cận Hoài Tiêu cực kỳ thích khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của cô, anh cảm thấy rất đáng yêu, dù luôn cắn rồi đánh cô.
Anh chính là rất thích, cân nặng do con người, bất kể mập hay gầy, quan trọng khỏe mạng là được.
Anh thì thích bụ bẫm một chút, Dụ Từ trắng mềm, có sức sống.
Nhưng bây giờ, anh cực khổ, từng li từng tí chăm chút cho Dụ Từ. Trong năm năm này, không những gần đến mức suy dinh dưỡng, mà còn thiếu máu trầm trọng, thậm chí chỉ có anh mới không biết chuyện này.
Anh có rất nhiều muốn hỏi, lại bị câu nói của cô làm cho thành mây khói.
"Cận Hoài Tiêu, anh có kẹo không?" Dụ Từ rũ mắt, cánh môi mấp máy, lại nói: "Tôi muốn ăn kẹo."
Cận Hoài Tiêu đưa cho cô một viên kẹo chanh xanh.
Dụ Từ lột vỏ bỏ vào trong miệng, cất vỏ kẹo vào túi, lại đưa bàn tay qua một lần nữa.
Cận Hoài Tiêu không nói chuyện, dắt tay cô, một tay ôm lấy Kiều Kiều đi về chỗ ăn cơm.
Kiều Kiều phát hiện ra hai người lớn này giống như có một mâu thuẫn nào đó. Vài lần ba mẹ tức giận cũng y chang như thế, hai người đều nghiêm mặt.
Kiều Kiều luôn nói chuyện cũng yên tĩnh một lát, khi đến lều ăn cơm, cô bé từ trong ngực của Cận Hoài Tiêu đi xuống, đến trước mặt Dụ Từ: "Cô ơi, cô ngồi xuống đi."
"Sao vậy, Kiều Kiều?" Dụ Từ cho là cô bé có việc gì đó, cô ngồi xổm xuống trước mặt cô bé.
Kiều Kiều thần bí đút tay vào túi mấy lần, đột nhiên lấy ra một viên kẹo sữa đại bạch thỏ.
"Tèn ten, Kiều Kiều cũng có kẹo, là Lạc Lạc cho cháu!" Kiều Kiều lột vỏ gói kẹo, đưa kẹo vào bên miệng cô: "Cho cô ăn nè."
Nụ cười trên mặt Dụ Từ cứng lại.
Kiều Kiều vẫn còn giơ cục kẹo: "Cô thích ăn kẹo không, trong phòng Kiều Kiều còn nhiều lắm, về nhà cháu lại cho cô ạ."
Xưa nay Dụ Từ không ngậm kẹo trước mặt Kiều Kiều, nhưng vừa nãy cô chỉ hỏi Cận Hoài Tiêu một câu, lại được đứa nhỏ đem vào trong lòng.
Cô bé không hiểu vì sao Dụ Từ lại muốn ăn kẹo, nhưng nghe được Dụ Từ nói muốn ăn kẹo,
Dụ Từ vô cùng chua xót, nhai nát rồi nuốt xuống viên kẹo chanh xanh đó, há miệng ngậm kẹo sữa, sờ lên đầu Kiều Kiều: "Cảm ơn Kiều Kiều, rất ngọt, rất ngọt."
Kiều Kiều hôn lên má của cô một cái: "Cô đừng có buồn, cháu đi lấy cơm, ăn cơm no xong chúng ta còn đi kiếm hoa hồng nhỏ nữa."
Dụ Từ dùng sức hôn cô bé: "Được."
Cô nhìn Kiều Kiều chạy đến chỗ cô Trần, một mình bé tí xíu bưng khay cơm để lấy thức ăn.
Dụ Từ đứng dậy, ngước mắt nhìn thẳng vào Cận Hoài Tiêu. Anh đứng cách cô chỉ một bước chân. Hai người rất ăn ý, không ai nhắc đến câu chuyện đã đột ngột dừng lại trước đó.
Cận Hoài Tiêu lau bộ đồ ăn sạch sẽ, rót ly nước cho Dụ Từ: "Uống miếng nước đi, anh đi lấy cơm với Kiều Kiều."
"Ừm."
Bữa trưa là do nhà trẻ chuẩn bị. Trong khay cơm chia ô có ba món mặn và một món canh. Cận Hoài Tiêu lấy hai suất, còn phần của Kiều Kiều là do cô bé tự lấy.
Khay cơm được đặt trước mặt Dụ Từ. Anh lấy đúng khẩu phần ăn trước đây của cô.
"Ăn đi, không đủ thì lấy thêm."
Cận Hoài Tiêu ngồi đối diện cô, cúi đầu thong thả dùng bữa.
Dụ Từ ăn bữa cơm này rất khó khăn. Nửa tiếng trôi qua, Cận Hoài Tiêu đã ăn xong. Anh từ nhỏ đã không kén ăn, dù món có dở đến mấy cũng có thể ăn sạch, tuyệt đối không lãng phí thức ăn.
Đến cả Kiều Kiều cũng đã ăn xong phần của mình. Cô bé thấy trong khay của Dụ Từ vẫn còn tới hai phần ba, bèn hỏi với giọng nhỏ nhẹ: "Cô ơi, cô lại no rồi sao?"
"Lại?" Giọng nói lạnh nhạt của Cận Hoài Tiêu đáp lời Kiều Kiều nhanh hơn cả Dụ Từ. Anh ngước mắt nhìn sang: "Em no rồi, chỉ ăn có bấy nhiêu thôi sao?"
Dụ Từ đặt đũa xuống: "Hôm nay tôi không có khẩu vị."
Cận Hoài Tiêu không tin. Anh liếc nhìn khay cơm, sắc mặt trầm xuống: "Thịt kho, thịt xào ớt xanh, trứng xào cà chua, đều là những món trước đây em thích ăn. Thịt kho thì em không đụng miếng nào, thịt xào ớt xanh em ăn năm miếng, trứng xào cà chua ăn được một phần ba, cơm thì chưa đến nửa nắm tay. Thế mà em nói em no rồi sao?"
"Dụ Từ, Kiều Kiều còn ăn nhiều hơn em. Cho dù là ăn kiêng cũng không có khẩu phần ít ỏi như vậy chứ?"
Dụ Từ lặp lại: "Tôi nói hôm nay tôi không có khẩu vị, tôi không muốn ăn."
Cận Hoài Tiêu nói: "Từ mười phút trước, tốc độ ăn của em đã chậm lại. Một miếng rau cũng nhai một phút. Rốt cuộc là hôm nay không muốn ăn, hay là em không thể ăn nổi?"
"Cận Hoài Tiêu." Anh cứ truy hỏi mãi, Dụ Từ sầm mặt xuống: "Anh quản nhiều như vậy làm gì?"
Cận Hoài Tiêu cười khẩy một tiếng: "Phải, anh quản em nhiều như vậy làm gì, em chết đói thì có liên quan gì đến anh đâu?"
Miệng thì nói lời châm chọc, nhưng anh lại cầm lấy khay cơm của Dụ Từ, giống như hồi hai người chưa chia tay. Phần cơm Dụ Từ không thể ăn hết, Cận Hoài Tiêu đều tự giác ăn giúp cô.
Cận Hoài Tiêu chẳng chút e ngại dùng đũa, thìa của cô, ăn nốt phần cơm thừa. Vẻ mặt anh rất lạnh, như thể đang tức giận, ngay cả động tác ăn cũng mang theo sự bực dọc.
Dụ Từ đưa tay ấn lên mép khay: "Anh chưa no thì có thể đi lấy thêm, đây là phần tôi đã ăn rồi."
Cận Hoài Tiêu khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô: "Dụ Từ, em nghĩ trồng lương thực dễ dàng lắm sao?"
Dụ Từ sững sờ. Cận Hoài Tiêu cúi đầu tiếp tục ăn, đột nhiên nói thêm một câu: "Trước đây cũng từng ăn đồ thừa của em rồi, anh chưa bao giờ chê em cả."
Anh không để bụng, Dụ Từ cũng chẳng còn gì để nói. Cận Hoài Tiêu trước đây vẫn luôn như vậy, luôn đề cao nguyên tắc ăn sạch không bỏ phí, khiến Dụ Từ cũng dần hình thành thói quen này. Dù sau này sống một mình không có Cận Hoài Tiêu giúp ăn nốt, cô cũng luôn ước lượng cẩn thận, chỉ nấu đủ phần mình có thể ăn hết.
Kiều Kiều cắn thìa nhìn hai người, đôi mắt nhỏ lanh lợi đảo qua đảo lại, không hiểu hai người này đang làm sao.
Ăn cơm xong, Cận Hoài Tiêu đi trả khay. Còn hai mươi phút nữa là đến giờ hoạt động buổi chiều, Dụ Từ không muốn đối mặt với Cận Hoài Tiêu trong lều nên dẫn Kiều Kiều ra ngoài đi dạo.
Vừa đi được một đoạn, cô bé bất ngờ nắm lấy tay cô, ngước đầu lên nhìn Dụ Từ: "Cô ơi, cháu thấy chú nói đúng đấy, cô lớn rồi mà sao ăn ít hơn cả Kiều Kiều vậy?"
Chuyện này trước đây rất nhiều người từng hỏi cô, nhưng Dụ Từ vẫn giữ nguyên vẻ mặt, bóp nhẹ bàn tay nhỏ của Kiều Kiều, lặp lại câu nói mà mình hay dùng nhất: "Vì gần đây bụng cô không được khỏe, thật ra bình thường cô ăn nhiều lắm, chỉ là Kiều Kiều không biết thôi."
"Nói dối." Kiều Kiều bĩu môi nhỏ: "Năm ngoái, con thấy cô ăn xong bữa cơm tất niên thì nôn ra, ở trong nhà vệ sinh ấy. Cô không thích ăn cơm lắm."
Dụ Từ dừng bước, rõ ràng là sững sờ: "Con nhìn thấy sao?"
"Con nhìn thấy mà." Kiều Kiều nói: "Cô hình như hay bị nôn, cô bị bệnh rồi ạ? Ba mẹ con là bác sĩ, họ có thể chữa bệnh cho cô mà."
Dụ Từ gượng cười: "Kiều Kiều, chuyện này tạm thời đừng nói với ba mẹ con nhé, được không?"
Kiều Kiều hỏi cô: "Tại sao không thể nói với ba mẹ ạ?"
"Bởi vì cô chỉ là do áp lực công việc quá lớn thôi, gần đây có nhiều chuyện không vui quá. Ba mẹ con cũng rất bận, họ có nhiều bệnh nhân phải chăm sóc, nếu còn phải lo cho cô nữa thì họ sẽ rất mệt."
"Nhưng cô cũng rất mệt mà." Kiều Kiều nghiêng đầu: "Cô cũng rất mệt, đúng không ạ?"
Dụ Từ không ngờ cô bé lại hỏi câu này. Nhìn qua đôi mắt của Kiều Kiều, tuy tâm hồn đứa trẻ rất đơn thuần, nhưng cô lại cảm thấy như mình bị nhìn thấu, không còn nơi nào để trốn tránh, không thể đối mặt cũng không thể trốn tránh được.
"Kiều Kiều..."
Kiều Kiều không truy hỏi thêm, cô bé đưa tay sờ vào đuôi mắt cô: "Kiều Kiều có thể giữ bí mật với ba mẹ, nhưng cô giáo nói rồi, những chuyện không vui chất chứa trong lòng lâu ngày sẽ bị ốm, cần phải tìm người để tâm sự. Vì vậy, cô có thể kể cho con nghe, ba mẹ bận, nhưng con không bận."
"Kiều Kiều mong cô thật khỏe mạnh."
Dụ Từ ôm cô bé vào lòng, hai bàn tay cô run rẩy, cả người cũng run lên.
Phía sau có người rời đi.
Cận Hoài Tiêu đi đến cạnh chiếc ghế dài. Anh ngồi xuống, một người vốn có tính sạch sẽ, giờ lại quên cả lau ghế. Anh ngồi rất lâu, không nói một lời, như đang suy nghĩ rất nhiều, lại như chẳng nghĩ gì cả.
Sau mười mấy phút, anh cử động, lấy điện thoại ra khỏi túi, mở khóa màn hình và gọi một cuộc.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: "Ồ, người bận rộn sao lại nhớ ra mà gọi cho tôi thế?"
Cận Hoài Tiêu cất tiếng, giọng khàn khàn: "Anh có ở bệnh viện vào ngày 1-5 không?"
"Có chứ, ba ngày đầu của 1-5 đều có, sao vậy?"
"Tôi muốn đưa một người đến gặp cậu, nhờ cậu làm vài xét nghiệm cho cô ấy."
"Ai?"
Cận Hoài Tiêu nuốt nước bọt: "Tiểu Từ."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó người đó dường như đổi chỗ, tạp âm đột nhiên biến mất.
"Tôi thật sự không muốn nói gì cậu nữa, người ta đã đá cậu rồi, không chịu gặp mặt, thế mà cậu lại hí hửng chạy đi theo đuổi. Cô ấy thế nào thì có liên quan gì đến cậu sao?"
Cận Hoài Tiêu đưa tay che mắt, giọng run run: "Tôi không buông được, tôi sợ cô ấy không chăm sóc tốt cho bản thân. Thực tế là cô ấy sống không tốt."
"Cô ấy bị bệnh rồi, hình như cô ấy bị bệnh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro