Chương 39
Bây giờ đã có ý tưởng, bước tiếp theo là thực hiện nó càng sớm càng tốt. Sáng sớm hôm sau, Tư Hoa Niên và Scott lái xe đến bãi biển Meyer.
Thành Băng Tuyết chỉ cách biển Meyer một khoảng, chỉ cần đi qua là đến một khu rừng rậm tự nhiên và một số khu bảo tồn hoang dã.
Lúc đến nơi thì đã 2 giờ chiều, lẽ ra là lúc này thời điểm nóng nhất trong ngày, nhưng trên biển Meyer lại không có một ánh mặt trời.
Vì nguyên do địa lý gì, mà ở đây hầu như không bao giờ có nắng. Màu nước biển rất sâu, trong màu xanh lam hơi lẫn một chút màu xanh lục, không giống như ngọc bích, nó càng giống như một loại phỉ thúy thượng hạng.
Tư Hoa Niên và Scott ngồi cạnh nhau trên bãi cát, nheo mắt nhìn về phía biển cả. Gió biển mát lạnh phả vào mặt, mang theo chút vị mặn, sóng biển từ phía chân trời cuồn cuộn xô vào.
"Hoàn cảnh ở đây không tệ." Scott hài lòng nói: "Ảnh chụp trời đầy mây so với trời đầy nắng càng có cảm xúc hơn."
Bầu trời xám xịt bị đè thấp xuống, giống như tự mang 1 loại cảm xúc riêng, Tư Hoa Niên nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng.
Thực ra, trước khi tới đây, cô còn tưởng mình một chút cũng không sợ hãi. Bây giờ khi cô thực sự đã ngồi đây, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bãi biển, mới nhận ra kỳ thực mình đang sợ hãi.
Độ ẩm trong không khí khiến hô hấp của cô có chút khó thở, chân có chút mềm nhũn ra.
Scott quay đầu lại nhìn cô hỏi: "Bây giờ cô có thể bắt đầu suy nghĩ về trang phục và đạo cụ. Phải làm sao mới có thể thể hiện chủ đề 'trọng sinh' này ra."
Anh không biết vì sao Tư Hoa Niên lại chọn nơi này, nhưng chắn là cô ấy có lý do riêng của mình. Nhưng nếu đã quyết định chọn nơi này, muốn cùng chủ đề trừu tượng này có liên quan thì không phải là một việc dễ dàng.
Tư Hoa Niên không cần suy nghĩ, chỉ vào người thanh niên mặc bộ đồ lặn cầm ván lướt sóng ở xa xa: "Trang phục và đạo cụ, là những cái kia."
"...Cô muốn xuống nước?"
Tư Hoa Niên gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."
Cô không chỉ định xuống nước mà còn định lướt sóng.
Những người cực kỳ yêu thích bộ môn lướt sóng mạo hiểm thích tự gọi mình là 'lãng nhân'*. Đứng trên ván lướt sóng rong ruổi, có cảm giác như chính mình đang chinh phục được biển cả. Tư Hoa Niên kiếp trước rất thích bộ môn thể thao này.
Scott nhướng mày: "Làm sao mà cô lại nghĩ ra ý tưởng này?"
Tư Hoa Niên không chút do dự nói: "Nếu anh trai tôi cũng trọng sinh, tôi muốn anh ấy thấy, lần này sẽ khác. Tôi tới đây lướt sóng, nhưng tôi sẽ không chết. Về sau chúng tôi đều đem kiếp trước quên hết đi...không cần tiếp tục sợ biển cả nữa."
Còn khả năng anh trai không trọng sinh, cô hiện tại không có tâm trạng, cũng không muốn nghĩ tới.
Tư Hoa Niên cố tình đổi những lời này sang tiếng Trung, Scott không nghe hiểu một lời nào.
"Cô nói gì?"
"Không nói cho anh biết," Tư Hoa Niên mỉm cười, nháy mắt với anh, đứng dậy vỗ cát trên tay chân xuống, "Đi theo tôi."
Tư Hoa Niên kéo Scott đi, ngựa quen đường cũ tìm thấy cửa hàng trang bị trên bãi biển. Sau khi dạo quanh cửa hàng, cô chọn được bộ đồ lặn phù hợp cùng một tấm ván dài 6,8m.
Cô thanh toán xong, gửi tạm cất đồ tại cửa hàng.
"Siniyah, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
Sau khi rời khỏi cửa hàng, bầu trời có vẻ u ám hơn trước một chút. Tư Hoa Niên kiễng chân lên, nhìn dọc theo bờ biển, thấy xa xa có một chiếc du thuyền đang đậu.
Hai người bước tới.
Tư Hoa Niên gõ vào thân tàu, đợi mấy giây, một ông chú tóc xoăn từ trong ló đầu ra: "Xin chào hai người."
"Xin chào chú." Tư Hoa Niên ngẩng mặt, đưa tay về phía ông ấy, "Ngày mai cháu muốn lướt sóng ở đây, có khả năng đi chỗ khá xa bãi biển, hy vọng chú có thể giúp đỡ."
Ông chú trước mặt là người hộ tống ở vùng biển này, nói chính xác thì, đây là một tình nguyện viên.
Có rất nhiều du thuyền như vậy đậu trên bãi biển, hầu hết những tình nguyện viên này trước đây đều là lãng nhân. Khi thể chất của họ không còn chống đỡ được loại vận động này nữa, họ sẽ trở thành người cứu hộ.
Biển Meyer là thắng địa lướt sóng nổi tiếng thế giới, nhưng số lãng nhân thiệt mạng ở đây rất ít, là bởi vì loại truyền thừa đang tồn tại này.
Về phần Tư Hoa Niên, kiếp trước cô không muốn làm phiền bọn họ, nên cũng không nhờ người giúp đỡ. Cuối cùng, một mình rơi vào vùng nước nguy hiểm mà không ai chú ý tới.
"Đương nhiên không thành vấn đề," Ông chú tóc xoăn cười sang sảng nói: "Tôi là Big Paolo, ngày mai cháu trực tiếp tới gặp tôi là được."
Tư Hoa Niên nói cảm ơn với ông ấy, cuối cùng mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất.
Một loạt hành động của cô khiến Scott trợn mắt há mồm.
Sau khi định thần lại, anh sờ cằm nghi ngờ nói: "Chụp ảnh là thuận tiện, còn chủ yếu là cô muốn đến đây chơi phải không?"
Tư Hoa Niên vui mừng tột độ: "Anh nói đúng."
Hai người quay lại xe, Scott nhắc nhở: "Nếu chụp ảnh trong trạng thái vận động, tôi chắc chắn sẽ không theo kịp cô. Chúng ta có thể khả năng phải sử dụng máy bay không người lái."
Tư Hoa Niên không quan tâm đến chuyện này lắm, thản nhiên đáp ứng: "Có thể."
Tất nhiên, điều khiển máy bay không người lái không dễ như chụp cố định, cho ra một bức ảnh chất lượng càng khó hơn. Nhưng cô đã không bận tâm thì Scott cũng không có ý kiến.
Lúc Tư Hoa Niên quay lại biệt thự, tình cờ gặp Rena mang theo túi lớn túi nhỏ quay trở về.
Nhìn một thân nhẹ nhàng hai tay trống trơn của cô, Rena có chút khó hiểu, cười hỏi: "Hôm nay cô nghỉ ngơi, không định chuẩn bị cho quay chụp?"
"Không phải," Tư Hoa Niên mím môi cười cười, "Có chuẩn bị."
Nói xong cô nhẹ nhàng bước lên lầu.
Buổi tối cô lên giường nghỉ ngơi sớm, sáng hôm sau khi thức dậy, Tư Hoa Niên nhìn vào gương, cảm thấy trạng thái của mình không tồi.
Lần này lái xe đến biển Meyer, không chỉ có mỗi Tư Hoa Niên và Scott. Tổ chương trình cử một tài xế lái chiếc ô tô 8 chỗ, chở cả tổ chương trình mênh mông cuồn cuộn đến đó.
Tâm trạng hôm nay hoàn toàn khác với hôm qua.
Người còn chưa xuống xe, hơi thở gió biển mặn chát từ cửa sổ xe tràn vào, Tư Hoa Niên theo bản năng khó chịu trong ngực. Tim cô bắt đầu đập thình thịch, cô cau mày đưa tay mở cửa bước xuống xe.
Hôm nay không phải ngày làm việc nên trên bãi biển có rất ít du khách. Đoàn người tìm một chỗ trống, lắp đặt thiết bị quay phim. Đầu tiên Tư Hoa Niên đến chào hỏi Paolo, sau đó thay sang bộ đồ lặn, bắt đầu làm nóng người.
Sau khi thực hiện vài động tác làm nóng, Tư Hoa Niên nằm trên ván lướt sóng ngây người. Lại một lần nữa chạm vào nước biển lạnh lẽo, cô mơ hồ nhớ lại vị mặn chát của nước biển khi tràn vào phổi, cảm giác hít thở không thông đó, toàn thân cô vô thức rùng mình.
Nó thực sự khác hoàn toàn với cảm giác ở bể bơi.
Paolo chậm rãi lái chiếc du thuyền tới, thò đầu ra khỏi buồng lái: "Khi nào chúng ta sẽ xuất phát?"
Tư Hoa Niên ngẩng mặt lên hỏi: "Hôm nay thời tiết thế nào?"
"Để tôi xem," chú Paolo quay đầu nhìn về phía chân trời, "Cũng không tệ."
Thời tiết của lãng nhân trái ngược với thời tiết của người thường. Thời tiết hôm nay không tốt, ẩm ướt khó chịu nhưng sóng lại cao.
"Cao ít nhất cũng 8,9m."
Tư Hoa Niên gật đầu 'vâng' một tiếng. Độ cao này, đã cách đây rất xa, gần bãi biển thì sóng nhỏ hơn nhiều.
Scott đi tới, nhét một thiết bị không dây chống nước vào tai cô: "Nói cho tôi biết cô muốn đi hướng nào, tôi sẽ điều khiển máy bay không người lái tới đó."
Có hai bộ thiết bị trả lời tự động, anh tự mình đeo một bộ, bộ còn lại thì đưa cho Paolo. Bằng cách này, vạn vô nhất thất.
*万无一失 (vạn vô nhất thất): không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào.
Tư Hoa Niên vừa điều chỉnh tâm lý vừa bôi sáp chống trượt lên ván lướt sóng. Cuối cùng, buộc dây quanh mắt cá chân của mình.
Bước lên bờ cát cùng làn nước lạnh băng, cô chậm rãi đi về phía biển. Ván lướt sóng nổi trên mặt nước, Tư Hoa Niên nằm trên đó.
Paolo từ trên bờ hét lớn: "Trước tiên hãy thử bắt vài con sóng, để tôi xem khả năng của cháu."
Tư Hoa Niên ngước mắt quan sát vị trí của sóng, cúi thấp người xuống, dùng cả hai tay bơi đến khu vực chờ sóng. Khi nước biển nâng phần đuôi tấm ván lên, hai tay đặt phẳng trên ván, lúc ván hơi lay động hai tay chống người lên đứng vững.
Thành công bước đầu, bắt được sóng bạc đầu.
Sóng bạc đầu là loại sóng ít thú vị nhất, thậm chí không thể duy trì được trong vài giây lướt đi. Tư Hoa Niên lại tiếp tục lướt thêm vài đợt sóng bạc đầu màu lục, dần dần phát hiện sức lực ở chân mình dường như đã trở lại.
Một chiếc máy bay không người lái mang theo máy ảnh lao về phía cô. Scott ra hiệu vào tai nghe: "Siniyah tận lực nhìn vào camera."
Tư Hoa Niên chớp mắt, theo bản năng mỉm cười ngọt ngào.
"...Đừng cười, hãy cho tôi thấy phong thái nữ hoàng cao lãnh của cô đi."
Tư Hoa Niên nhanh chóng ngừng mỉm cười, trong lòng mặc niệm tự thôi miên chính mình.
Mình là người phụ nữ muốn chinh phục biển cả.
Sau khi sóng đã lặn, cô tiếp tục nằm xuống ván lướt sóng, hai tay chèo nhẹ nhàng xuống nước, báo cáo vào tai nghe: "Bên phải tôi có một đường biển, nghiêng một góc 70 độ so với bãi biển, tôi chuẩn bị bơi qua đó."
Thuỷ đạo là bộ phận giao nhau nhẹ nhất giữa sóng biển, từ đây tiến vào khu vực sóng lớn có thể tiết kiệm không ít thời gian và cũng không lo bị sóng đánh lui, có vài con sóng xanh lục ùa về phía cô, Tư Hoa Niên đè thấp ván lướt xuống, ẩn dưới nước lướt qua.
Ùm.
Bím tóc của Tư Hoa Niên đã ướt đẫm.
Con sóng bên cạnh cao khoảng một mét, đây là độ cao mà mọi người đều thích ở môn thể thao này. Người mới học có thể ứng phó nó được, còn với lãng nhân có kinh nghiệm thì dễ dàng nắm chắc nó, mà cũng không quá nhàm chán.
Tư Hoa Niên chèo lại gần, nhờ vào tốc độ lướt sóng do trọng lực tạo ra nên như đã vẽ trên sườn dốc màu phỉ thuý một vết nứt trắng như tuyết.
Pha lướt đi cực đẹp.
......Chơi cực vui!
Rất nhanh!
Sảng khoái!
Tư Hoa Niên-người đã rất lâu không lái xe đua, lại một lần nữa trải qua cảm giác adrenalin dâng trào. Tê dại da đầu.
Cảm giác đè nén trong lồng ngực dần dần thả lỏng, Tư Hoa Niên hồi tưởng lại kỹ xảo đã học được ở kiếp trước, đuổi sóng, vượt sóng, hạ sóng, nhẹ nhàng lướt đi, thậm chí còn thực hiện vài động tác tuyệt đẹp.
Scott trên bờ nhìn dáng vẻ này của cô mà không nhịn được bật cười.
Tiếng Paolo nhắc nhở trong tai nghe: "Nếu cháu định đi đến vùng sóng xa hơn thì bây giờ hãy tiết kiệm sức lực đi."
Tiếng Tư Hoa Niên trong trẻo đáp ứng, ngoan ngoãn dừng lại, nằm lại xuống ván. Vừa lấy lại sức, vừa từ từ chèo, chèo đến chỗ cách xa bờ hơn.
Một lần chèo này càng đi càng xa. Trên đường liên tục có những con sóng đổ xuống, không những vậy còn phải chú ý đến đá ngầm và sứa dưới nước. Chắc là đã cách bờ khoảng trăm mét nên không còn thấy một bóng người. Màu nước biển đã trở nên đậm hơn, bầu trời cũng trở nên sẫm màu hơn, có vẻ càng ngày càng tối.
Tư Hoa Niên phát hiện so với kiếp trước mình khó có thể chịu đựng được cô đơn. Trong lòng có chút bối rối, nhịn không được nói vào tai nghe: "Hướng 10 giờ có điểm chờ sóng. Nó cao khoảng 5 mét, tôi sẽ đi tới đó."
"Được rồi, nhớ chú ý an toàn."
Cô đã tìm vị trí rất chính xác, nhưng con sóng này cao hơn một chút so với dự kiến. .
Tư Hoa Niên lao xuống từ bên phải, sóng từ trên đầu ập xuống.
Hậu quả bị đánh là bị lật nhào rơi xuống biển, Tư Hoa Niên nghiến răng nghiến lợi không quay đầu lại, cong đầu gối hạ thấp trọng tâm, hạ mũi ván lao về phía trước.
Bùm.
Khoảnh khắc con sóng đuôi hoàn toàn sụp đổ, cô lao ra khỏi làn nước trắng xóa trên tấm ván lướt sóng của mình. Bộ đồ lặn bó sát tôn lên những đường nét mảnh mai nhưng khỏe khoắn, bộc lộ sự khéo léo.
Tia nước phía sau như biến thành núi tuyết đổ nát, khói bay mù trời cao ba tầng. Lấy bối cảnh là bầu trời xám xịt, không có bộ phim thảm họa nào, dù được quay cẩn thận đến đâu, cũng không thể tạo ra hiệu ứng hoành tráng và đầy cảm hứng như vậy.
Máy bay không người lái đã chụp chính xác khuôn mặt hơi ngước lên của cô, được che bởi một ít tóc ướt và trông có vẻ hơi xấu hổ, chỉ có sự dũng cảm và kiên trì không phù hợp với vẻ ngoài của cô là đặc biệt rõ ràng.
"Tốt! Hiệu ứng rất tốt," Scott hào hứng hét lên từ tai nghe, "Thật tuyệt! Siniyah, tôi hiểu tại sao cô lại chọn chụp ảnh ở đây!"
Thực sự có quá nhiều hình ảnh liên quan đến lướt sóng có thể liên tưởng đến hình ảnh "trọng sinh". Nhìn những con sóng như quái thú trong ảnh, chắc hẳn không ai nghi ngờ việc Tư Hoa Niên bị cuốn vào đó sẽ nguy hiểm đến mức nào. Chỉ cần nhìn từ bên ngoài, có thể cảm nhận được sự chán nản và sợ hãi giống như đang thoát khỏi cái chết.
Tư Hoa Niên trôi đi trôi đi cho đến khi chạm tới một vùng nước tương đối ổn định, thở hổn hển để bình tĩnh lại nhịp thở.
Scott nói: "Có thể quay lại. Bức ảnh này sau khi xử lý sẽ rất đẹp."
Tư Hoa Niên đứng dậy và ngồi xuống ván. Nhìn vùng sóng xa xa, cô có chút không tình nguyện:"Tôi chơi thêm một lúc nữa nhé?"
Thật kích thích.
Dù đã chết một lần nhưng cô vẫn thấy biển thật quyến rũ.
Scott không phản đối: "Cô cứ tiếp tục, tôi sẽ tiếp tục quay chụp."
Thế là Tư Hoa Niên tiếp tục bơi xa hơn.
Cô muốn tìm một con sóng ống.
Hành động này khó nhất và thú vị nhất trong môn thể thao này.
Con sóng cô thấy dài gần chục mét cuộn tròn ở điểm cao nhất và uốn cong thành hình đường hầm.
Người lướt sóng phải tìm thời điểm thích hợp để đi vào làn sóng, lao về phía trước dọc theo đường hầm và lao ra từ phía bên kia trước khi sóng sụp đổ hoàn toàn.
Chú Paolo ra lệnh trong tai nghe: "Cho tôi biết vị trí đúng của cháu , tôi sẽ lái du thuyền đến gần hơn."
Tư Hoa Niên ngoan ngoãn nghe lời, chờ quan sát sóng một lúc, tim cô bắt đầu đập.
Một con sóng cao 10 mét cuồn cuộn ở phía chân trời.
Nhanh quá.
Cô định vị và chờ đợi.
Nghe được âm thanh, quay đầu lại, Tư Hoa Niên sửng sốt nửa giây, không khỏi chửi một câu thô tục.
Chết tiệt.
Đây không phải là sóng ống mà là sóng chó điên. Nó bao gồm vô số sóng mịn, không có thực thể và không thể hỗ trợ trượt. Điều đáng sợ hơn nữa là... Tư Hoa Niên ném ván lướt sóng về phía sau và lao xuống biển. Nơi cô vừa nổi lên, sóng nước bùng nổ, mấy tấn nước ập xuống đầu cô, đẩy mạnh cô xuống nước.
Không biết qua bao lâu, phổi cô như muốn nổ tung, sóng trôi qua, Tư Hoa Niên ôm ván lướt lên, hít một hơi thật sâu.
Sau khi điều chỉnh tai nghe xong, cô nghe thấy Scott ở bên trong hét lên: "Cô thế nào rồi! Cô có sao không!! Paolo đã chạy tới rồi, đợi chút."
"Không sao, tôi ổn. Không cần phải qua đây", Tư Hoa Niên vừa nói vừa cố gắng trèo lên ván lướt sóng và thông báo với họ rằng cô vẫn an toàn.
Scott điều khiển máy bay không người lái bay tới và chụp thêm một phát nữa ngay trước mặt cô. Tư Hoa Niên tức giận đến mức yếu ớt phản kháng: "Bộ dạng này quá thảm. Đừng chụp nữa."
Scott không tỏ ý kiến:"Quay lại ngay bây giờ?"
"Ừm."
Tư Hoa Niên nghỉ ngơi một lúc và cảm thấy đủ khỏe để bơi trở lại. Cô đưa tay chèo nước hai lần – "Chờ một chút."
Cách đó vài trăm mét là một đợt sóng ống thực sự.
Tư Hoa Niên không thể rời mắt đi.
Scott không thể làm gì để can ngăn chuyện sét đánh này, đành phải nói: "Cô phải cẩn thận."
Tư Hoa Niên ngẩng đầu nhìn về phía bãi biển, thấy du thuyền của Paolo đang dần đến gần. Cô yên tâm.
Lần này thực sự là một làn sóng ống.
Tư Hoa Niên đã thành công.
Trên ván lướt sóng đang lướt nhanh, cô dùng chút sức lực cuối cùng đứng yên, dang rộng hai tay, hơi giơ lên và tạo dáng: "Nhanh! Scott, anh có thể chụp ảnh ngay bây giờ, làm cho tôi đẹp hơn!"
"Được rồi," Scott dở khóc dở cười, "Tôi chụp xong rồi, quay lại nhanh đi."
Tư Hoa Niên lúc này đã hài lòng, từ từ nằm sấp bơi về. Bơi được một lúc, cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Những con sóng trước mặt cô ... thật đáng sợ.
Cô giật mình, giọng run run: "Paolo, chú ơi, cháu hình như gặp phải dòng nước xa bờ."
Vừa dứt lời, một thế lực vô danh đã đến, Tư Hoa Niên trong nháy mắt bị đẩy ra mấy chục thước.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trở nên nghiêm túc: "Đừng hoảng sợ! Hãy bình tĩnh! Cháu đang ở đâu ,đợi tôi hoặc chèo song song với bờ biển."
Tư Hoa Niên sắp khóc nhưng không có nước mắt.
Dòng nước rút còn đáng sợ hơn cá mập.
Nước biển xô vào bờ vỡ ra hội tụ lại chảy về biển, sức mạnh và tốc độ không thể ngăn cản.
Dòng chảy xa bờ giống hệt nhau.
Tại sao vận may của cô lại có thể tệ đến vậy?
Nếu không gặp phải dòng nước xoáy thì kiếp trước cô đã không chết.
Chỉ trong vài giây bất lực, Tư Hoa Niên đã bị dòng nước cuốn trôi thêm trăm mét nữa.
Dòng nước xa bờ nhanh hơn du thuyền và cô nhìn chiếc thuyền ngày càng xa dần.
Không thể, không thể.
Không thể tiếp tục như thế này được. Có lẽ sẽ chạm trán cá mập và rạn san hô trước khi chú Paolo đến. Cô sẽ không chết, nhưng cô có thể bị thương.
Tư Hoa Niên hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến tim mình đập chậm lại. Tay chân cô đau nhức và yếu ớt, nhưng lúc này cô không có quyền được nghỉ ngơi.
Hướng song song với đường bờ và vuông góc với dòng chảy xa bờ.
Ừm, đúng vậy.
Cô không biết dòng nước xa bờ rộng đến mức nào, cô chỉ biết mình phải thoát ra ngoài.
Một lần, hai lần, Tư Hoa Niên ra đòn không nhanh, sức lực cũng không mạnh lắm, nhưng cô vẫn cố gắng thực hiện từng cú một cách hiệu quả.
Giống như một con rùa nhỏ bò trong biển cả bao la, tốc độ thẳng đứng nhỏ bé của Tư Hoa Niên không đáng kể so với tốc độ dòng nước xa bờ cuốn cô đi.
Paolo nhắc đi nhắc lại trong tai nghe: "Hãy giữ vững phương hướng, đừng hoảng sợ, tôi sẽ đến đó sớm thôi."
Dòng chảy dần yếu đi khi dòng nước xa bờ dần quay trở lại biển. Tư Hoa Niên nghiến răng, tay lạnh đến mất hết cảm giác.
Cô bàng hoàng nhớ lại kiếp trước.
Cô đã bao giờ cố gắng trốn thoát trong kiếp trước chưa? Có.
Nhưng lúc ý cô quá mệt, thực sự quá mệt nên cô chỉ nằm trên ván lướt sóng và trôi đi, không bao giờ cử động nữa.
Cô thích sự phấn khích và phiêu lưu tự nhiên, cô thực sự đã nghĩ từ lâu rằng một ngày như vậy sẽ đến với mình. Suy cho cùng, không có ai khiến cô đặc biệt quan tâm, ngoại trừ một điều ... hình như anh trai cô đã ra khỏi nhà giam hai ngày trước, thật đáng tiếc khi cô không thể gặp anh lần cuối .
Chính là như vậy.
Tư Hoa Niên vừa khóc vừa kiên trì bơi về phía trước.
Sức lực đang yếu đi, cô có thể cảm nhận được điều đó.
Scott tiếp tục nói chuyện với cô, nhưng cô không còn sức để chú ý đến anh.
Tiếng động cơ gầm rú ngày càng gần, Tư Hoa Niên khó nhọc ngẩng đầu lên, chiếc du thuyền ọp ẹp dừng lại trước mặt cô.
Paolo kéo cô lên, khi nhìn lại, cô thấy dòng nước xa bờ đã biến mất. Nó được phân tán lại thành những giọt nước nhỏ trên biển và bị sóng cuốn về phía bãi biển.
Tư Hoa Niên chỉ đơn giản nằm xuống, duỗi tay điều chỉnh tai nghe: "Scott, nhiệm vụ đã hoàn thành."
Trở lại bờ biển, Tư Hoa Niên nhảy xuống du thuyền, lăn lộn trên bãi biển: "A."
Bãi cát mềm và ấm áp.
Mát mẻ! Thật tuyệt!
Nhìn lên thấy Scott cầm máy ảnh tiến tới và chụp ảnh Tư Hoa Niên trên mặt đất.Những người quay chụng của tổ chương trình đã tập trung xung quanh và đang quay.
Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000
Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ
"..." Người quay chụp giơ ngón tay cái khen ngợi: "Cô Siniyah, cô đã cung cấp rất nhiều tài liệu quý hiếm cho chương trình của chúng tôi."
Tư Hoa Niên yếu ớt ừ một tiếng, nằm trên mặt đất cùng anh nói chuyện: "Máy bay không người lái còn đang ghi hình? Đến lúc đó chương trình có phát sóng không?"
"Chắc chắn rồi. Khán giả sẽ yêu mến cô."
Tư Hoa Niên rất lo lắng: "Đoạn chúng ta gặp phải chó điên, à , còn đoạn này, chúng ta có thể cắt bỏ được không?"
"..."Tư Hoa Niên không nhận được câu trả lờicó chút thất vọng. Nằm trên bãi biển một lúc, cô cảm thấy máu trong người đã trở lại liền cố gắng ngồi dậy.
"Scott, anh đang làm gì thế?"
Scott ngồi bên cạnh, cầm laptop, mơ hồ trả lời: "Đang xử lý ảnh."
"Không thể trở lại rồi làm lại được sao? Anh vội vàng làm gì?"
Scott nhìn vào màn hình, không để tâm tới cô.
Có thể những bức ảnh này sẽ đoạt giải và nhận được nhiều lời khen ngợi trong tương lai, nhưng hiện tại, anh chỉ đơn giản là thích tác phẩm này mà thôi.
"Vậy anh làm đi."Tư Hoa Niên cầm ván lướt sóng lại chạy xuống biển, "Tôi đi chơi một lát."
Scott kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn cô rồi hét lên: "Cô còn đi à? Nghỉ ngơi một chút đi, có nhiều thời gian quay lại mà."
Tư Hoa Niên bỏ chạy, bồng bềnh trên những ngọn sóng xanh cao một mét ở vùng nước nông, để lại một chuỗi tiếng vui vẻ: "Tôi không đến, tôi không đến. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa".
Thiên nhiên - Thích sự sôi động nhưng lại yêu anh trai mình hơn.
Vậy thì hôm nay hãy để cô chơi đủ.
Theo yêu cầu kiên quyết của Tư Hoa Niên , sau khi trở lại studio, Scott đã in ra một bức ảnh và đưa cho Tư Hoa Niên. Buổi tối, Tư Hoa Niên ngồi ở trên giường trong phòng xem ảnh.
"Sao nó đẹp thế nhỉ?"
Ngày kia khi mọi việc sẽ kết thúc cô có thể về nhà gặp anh. Tâm trạng của cô không thể tốt hơn.
Nhưng ý nghĩ để anh xem bức ảnh này khiến Tư Hoa Niên cảm thấy có chút ủ rũ.
"Hy vọng anh có thể trọng sinh..." Nếu là vậy, anh chắc chắn sẽ bị doạ. Tư Hoa Niên cảm thấy có chút áy náy, sờ vào bức ảnh, nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi anh, em không phải cố ý tính kế anh... Em rất muốn biết."
Nếu anh thực sự trọng sinh, Tư Hoa Niên sẽ đơn giản cảm thấy rằng tất cả những điều may mắn trên thế giới đều chỉ thuộc về anh. Cô sẽ lao tới ôm anh, hôn anh thật nồng nàn và đồng ý với bất cứ điều gì anh yêu cầu.
Cô nên làm gì nếu anh không được trọng sinh ?
Cô chắc chắn sẽ khóc.
Tư Hoa Niên biết rất rõ điều này.
Khóc thật to rồi làm như không có chuyện gì xảy ra và ôm anh.
Sự thật sẽ được tiết lộ vào ngày kia.
Tư Hoa Niên nghĩ đi nghĩ lại trong đầu những gì mình đã nói và những gì mình muốn làm. Chờ đợi, háo hức và có chút hồi hộp.
Cẩn thận cất bức ảnh đi và nằm xuống giường.
Chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày kia? Đủ loại cảnh tượng tưởng tượng đang quay cuồng trong tâm trí cô. Kết quả tốt, kết quả xấu, làm cô khó ngủ.
"...... Từ từ."
"...Nếu mình làm điều này, chẳng phải anh sẽ phát hiện ra rằng mình cũng được trọng sinh sao?"
Khi chương trình được phát sóng, người ta sẽ thông báo tựa đề là "Trọng sinh", sau đó thật trùng hợp, cô đã đến biển Meyers.
Anh trai thông minh, chắc anh ấy sẽ nghĩ ra ngay lập tức.
Tư Hoa Niên đã không còn bình tĩnh nữa.
Cô ngồi thẳng lên và nói: "Không. Tuyệt đối không."
Vậy phải làm gì để anh trai cô nghĩ rằng cô chỉ đến đây để trải nghiệm lướt sóng?
Kiếp trước cô thích lướt sóng và kiếp này cô cũng thích lướt sóng nên đó không phải là sự trùng hợp kỳ lạ.
Tư Hoa Niên nắm chặt tay, nói từng chữ một: "Khi chương trình được phát sóng, bất kể dùng phương pháp nào, mình cũng sẽ không bao giờ để anh xem."
Cô đã làm quá nhiều điều sai trái ở kiếp trước. Thỉnh thoảng, cô vẫn tỉnh dậy giữa đêm và khóc.
Ngay cả bản thân cô cũng chán ghét chính mình, cô không dám tin rằng một khi anh trai cô biết chuyện, anh vẫn sẽ đối xử tốt với cô bất kể quá khứ.
"Yên tâm đi, anh trai, em sẽ đối tốt với anh,"Tư Hoa Niên trong mắt có chút ẩm ướt, "Em phải giấu anh, bởi vì em chỉ có anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro