C.187: Tô Vãn có phải là trẻ mồ côi không + C.188: Tô Tiểu Lạc buồn bã
Editor: Frenalis
Chương 187: Tô Vãn có phải là trẻ mồ côi không?
Bài báo của Nghiêm Chỉ quả thực gây tiếng vang lớn. Cô ta không chỉ miêu tả chân thực sự tàn ác của tên tội phạm mà còn ca ngợi hiệu quả phá án của đội cảnh sát.
Loạt bài được đăng tải nhiều kỳ, Nghiêm Chỉ cũng nhờ đó trở thành nữ phóng viên nổi tiếng khắp cả nước.
Nghiêm Chỉ không chỉ nhận được tiền nhuận bút mà còn có cả tiền thưởng. Vừa cầm tiền, cô ta lập tức đến cửa hàng bách hóa mua cho mỗi người nhà họ Tô một chiếc áo len. Mùa đông sắp đến, gió rét ập tới, những thứ này phải chuẩn bị sẵn sàng.
Số tiền thưởng vừa vặn được dùng hết.
Tay xách nách mang trở về nhà họ Tô, trong lòng cô ta vui như mở cờ.
Vừa bước vào đại viện, những người quen biết đều mở miệng khen ngợi: "Nghiêm Chỉ giỏi lắm! Cái loạt bài hồi ức của tên tội phạm đó, nhất định phải tiếp tục viết nhé, chúng tôi rất thích đọc."
Nghiêm Chỉ có chút ngượng ngùng nói: "Vâng, cháu nhất định sẽ tiếp tục viết."
"Đây là đồ mua cho người nhà à? Mua nhiều thế!" Một bác gái cười hỏi.
"Vâng ạ, sắp đông rồi, cháu mua vài chiếc áo len." Nghiêm Chỉ đáp lại vài câu rồi lấy cớ có việc vội vàng rời đi.
Bác gái cảm thán: "Quả đúng là mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây. Nhà họ Tô này đúng là rơi vào ổ phúc, đứa nào đứa nấy đều thành đạt, giờ đến cả con dâu cũng lợi hại như vậy."
Nghiêm Chỉ trở về nhà họ Tô, mọi người đều không có nhà. Cô ta nhất thời không biết nên để áo len ở đâu, cuối cùng quyết định để đồ trên ghế sofa, như vậy họ vừa về sẽ nhìn thấy ngay.
Trong lòng Nghiêm Chỉ có chút thấp thỏm. Cô ta kết hôn với Tô Đông đã lâu, chưa từng mua đồ cho người nhà họ Tô. Hiện giờ cô ta và Tô Đông đã ly hôn, mua những thứ này dường như lại có chút không thoả đáng.
Nhưng cô ta muốn mua, muốn báo đáp một chút. Hy vọng họ đừng chê.
Nghiêm Chỉ để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Đợi người nhà họ Tô về, nhìn thấy tờ giấy Nghiêm Chỉ để lại trên bàn. Trình Nhã không biết chữ nhưng chữ viết rất đẹp, bà ấy vừa nhìn liền biết là của Nghiêm Chỉ, không khỏi bảo Tô Vãn xem thử viết gì.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Tô Vãn vốn khinh thường Nghiêm Chỉ, nhưng hướng đi mà cô ta muốn theo đuổi trong tương lai chính là làm phóng viên. Nghiêm Chỉ hiện giờ đang nổi tiếng, sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho cô ta bước vào nghề này.
Vì vậy những ngày qua, cô ta đã thay đổi thái độ với Nghiêm Chỉ. Cô ta mỉm cười nói: "Là chị dâu Hai mua áo len cho mẹ đấy ạ, mọi người đều có phần."
Trình Nhã nhìn những chiếc áo len, ngạc nhiên nói: "Chắc là tốn không ít tiền đâu? Đứa nhỏ này cũng thật là, mẹ có nhiều áo len lắm rồi! Mấy cái này căn bản mặc không hết, hay là bảo nó đi trả lại đi."
"Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Dù sao đây cũng là tấm lòng của chị dâu Hai, chị ấy và anh Hai hiện tại quan hệ vẫn chưa rõ ràng. Nếu mẹ không nhận, đến lúc đó chị dâu Hai lại nghĩ mẹ không chấp nhận chị ấy thì phiền phức lắm."
Trình Nhã xót tiền của Nghiêm Chỉ, hai đứa nhỏ này, sau này cần dùng tiền nhiều lắm, căn bản không cần Nghiêm Chỉ phải bỏ tiền mua quần áo.
"Mẹ, mẹ đừng băn khoăn nữa. Mua rồi thì thôi, mẹ xem đều là kiểu dáng mới nhất năm nay, cũng khá đẹp mắt." Tô Vãn trực tiếp chọn lựa.
Tô Chính Quốc nói: "Nó cũng đã mua rồi, con đừng xót nữa."
Tô Vãn cười: "Mẹ, bố mẹ chị dâu Hai bây giờ đều có lương rồi, tiền không thiếu đâu ạ, mẹ đừng lo lắng chuyện này."
Thấy mọi người đều nói vậy, bà ấy đành phải nhận.
Tô Vãn chọn một chiếc áo len màu đỏ, lần trước Trình Nhã mua cho Tô Tiểu Lạc một chiếc váy dạ màu đỏ rất đẹp, may mà lần này cô ta được chọn trước.
Trình Nhã cất những chiếc áo len còn lại, lẩm bẩm: "Xem ra chuyện cưới xin của Vân Hải phải để sau Tết rồi, trước Tết lấy đâu ra ngày lành tháng tốt?"
Tô Chính Quốc: "Theo bố thì nên làm trước Tết mới phải, Vân Hải lớn chừng này rồi, còn không sốt ruột sao?"
Trình Nhã gật đầu: "Đúng vậy, Bảo Trân cũng chuẩn bị gần xong rồi, có khi trước Tết đã cưới."
"Chẳng phải phải đợi anh Thiếu Đình về rồi mới nói sao?" Tô Vãn chen miệng hỏi.
"Thiếu Đình lần này đi làm nhiệm vụ lâu quá nhỉ!" Trình Nhã vừa nói vừa lấy rau xanh ra tỉ mỉ nhặt sạch.
Tô Tiểu Lạc vừa đưa Tô Tử Thành và Tô Tử Huyên về đến nhà, đẩy cửa liền nghe thấy họ đang thảo luận về hôn sự của Phó Vân Hải. Phó Thiếu Đình đã rời đi một tháng, đã sớm quá ngày anh nói sẽ về.
"Ông cố, bà nội!" Tô Tử Thành vừa bước vào cửa liền vứt cặp sách xuống đất, chạy đến bàn cầm quả táo ăn.
"Còn cô nữa đâu!" Tô Vãn lấy lòng nói.
"Ai thèm quan tâm cô?" Tô Tử Thành vẫn còn ôm hận, ánh mắt không chút thiện cảm. Người cô này đối xử với họ chẳng ra gì, thậm chí còn mắng mẹ cậu.
"Tử Thành, không được vô lễ!" Trình Nhã nghiêm mặt nhắc nhở.
"Cô Vãn." Tô Tử Huyên ngoan ngoãn gọi một tiếng.
"Ngoan quá." Tô Vãn lúc này mới hài lòng, cầm một túi đồ, lấy ra chiếc áo len màu vàng. "Nhìn xem, áo này có đẹp không?"
"Rất đẹp ạ!" Tô Tử Huyên ngọt ngào đáp. "Là cô Vãn mua cho Tử Huyên sao?"
"Không phải." Tô Vãn ngượng ngùng, "Là mẹ cháu mua đấy."
"Nhìn cô hào hứng như vậy, chúng tôi còn tưởng là cô mua chứ!" Tô Tiểu Lạc không nhịn được bật cười.
Tử Thành và Tử Huyên ở nhà đã lâu, vậy mà Tô Vãn chưa từng mua cho hai đứa thứ gì, dù chỉ là một viên kẹo cao su. Lần này Nghiêm Chỉ nổi tiếng, cô ta lại cố tình bám lấy để làm thân.
"Hiện tại tôi không có tiền, nhưng sau này đi làm rồi, tôi nhất định sẽ mua đồ cho Tử Thành và Tử Huyên." Tô Vãn không cam lòng tuyên bố.
"Cô Vãn nghèo lắm sao?" Tô Tử Huyên chớp mắt hỏi, "Nếu cô Vãn thiếu tiền, Tử Huyên có thể cho cô mượn."
"Nhìn xem, Tử Huyên còn rộng lượng hơn cô đấy!" Tô Tiểu Lạc cười nói.
Thực tế, mỗi tháng Tô Vãn cũng nhận được không ít tiền tiêu vặt, nhưng cô ta chỉ biết tiêu cho bản thân, tuyệt nhiên không bao giờ nghĩ đến người trong nhà.
"Nếu ông nội cũng cho tôi hai nghìn tệ, tôi sẽ rất rộng lượng!" Tô Vãn hậm hực đáp.
Tô Tiểu Lạc cười hỏi: "Thật không? Tô Vãn, cô thực sự là trẻ mồ côi sao?"
Tô Vãn giật mình, lắp bắp: "Tất nhiên tôi là trẻ mồ côi! Nếu không, tại sao mẹ lại nhận nuôi tôi?"
"Vậy à!" Tô Tiểu Lạc nhếch môi cười, "Nhưng nhìn tướng mạo của cô, tôi thấy bố mẹ cô vẫn còn sống đấy."
"Cô... cô đừng nói bậy!" Tô Vãn lập tức phủ nhận. "Họ đã chết từ lâu rồi."
"Vậy thì cứ coi như tôi nói bậy đi." Tô Tiểu Lạc hờ hững nói
Tô Vãn nhìn Tô Tiểu Lạc, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Làm sao Tô Tiểu Lạc lại đột nhiên nói ra điều này?
Chẳng lẽ... cô ta biết gì đó rồi?
Ánh mắt Tô Vãn chuyển sang Trình Nhã. Trình Nhã cũng đang nhìn Tô Tiểu Lạc, như thể muốn đánh giá mức độ thật giả trong lời nói của cô.
"Mẹ, Tô Tiểu Lạc chắc chắn là ghen tị với mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta nên mới cố tình bịa chuyện để bôi nhọ con."
"Nếu biết bố mẹ ruột còn sống, cô không tò mò chút nào sao?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi.
Tô Vãn lảng tránh ánh mắt của Tô Tiểu Lạc. Cô ta tò mò cái gì chứ? Với một gia đình như vậy, dù chết cô ta cũng không muốn quay về.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì và cũng không muốn để ý đến cô." Tô Vãn cầm chiếc áo len của mình, quay người đi lên lầu.
Trình Nhã nhìn Tô Tiểu Lạc, khẽ thở dài: "Vãn Vãn là đứa trẻ bị bỏ rơi. Dù bố mẹ ruột của con bé có tìm đến, bác cũng không để họ mang nó đi đâu. Con đừng khơi lại nỗi đau của nó nữa."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 188: Tô Tiểu Lạc buồn bã
Tô Tiểu Lạc nhướng mày nói: "Bác sống đến từng tuổi này, chắc cũng bị lừa không ít lần đâu nhỉ?"
Trình Nhã nghẹn lời, bà ta quả thực không ít lần bị người ta lừa. Nhưng bà ta luôn nghĩ, vạn nhất người ta thật sự cần giúp đỡ mà mình lại có khả năng, thì có thể giúp một tay.
"Thôi được rồi, con cũng chọn một cái áo len đi, là tấm lòng của chị dâu Hai con đấy."
Tô Tiểu Lạc tùy tiện chọn một cái rồi cũng lên lầu.
Tô Chính Quốc nói: "Lời Tiểu Lạc nói cũng không sai, nếu Tô Vãn không phải bị bỏ rơi, vậy chúng ta không có lý do gì tước đoạt cơ hội trở về bên bố mẹ ruột của nó."
Trong lòng Trình Nhã tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn đồng ý: "Nếu thật sự có người đến tìm Vãn Vãn, điều tra không có vấn đề gì, con sẽ để con bé đi."
Tô Chính Quốc gật đầu. Năm đó Tô Vãn xuất hiện rất kỳ lạ, không biết cháu trai Cả điều tra đến đâu rồi.
Nửa tháng sau, thời tiết ngày càng lạnh, lá cây trên đường đều sắp rụng hết.
Tô Tiểu Lạc khi ra ngoài cũng phải mặc áo khoác dày.
"Tiểu Lạc, có thư nhà cháu này." Người đưa thư gọi cô lại.
"Cảm ơn ạ!" Tô Tiểu Lạc nhận lấy thư, liếc nhìn người gửi, vậy mà lại là thư của sư phụ gửi đến. Cô mở thư ra, đập vào mắt là nét chữ của sư phụ: Tiểu Lạc, khi con nhận được bức thư này, sư phụ đã rời khỏi núi Đào Hoa. Giờ biết con ở nhà họ Tô mọi sự bình an, sư phụ cũng yên tâm rồi. Sư phụ còn có sứ mệnh của riêng mình phải hoàn thành, khi nào hoàn thành chính là ngày chúng ta sư đồ đoàn tụ, đừng nhớ mong."
Khó chịu thật! Sư phụ lại chạy đi đâu nữa rồi? Cô vốn định sau Tết sẽ quay lại núi Đào Hoa một chuyến.
Tô Tiểu Lạc trở về nhà họ Tô, vội vàng chạy về phòng mình, ngay cả tiếng gọi của Tô Chính Quốc cũng không nghe thấy. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Tiểu Lạc làm sao vậy?"
"Ai mà biết được, suốt ngày thần thần bí bí." Tô Vãn hừ một tiếng.
Tô Tiểu Lạc về phòng, lấy mai rùa ra bắt đầu bói cho sư phụ. Một lát sau đành phải từ bỏ.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi lo lắng. Mấy năm nay sức khỏe của sư phụ vẫn luôn không tốt, mong sư phụ biết giữ gìn sức khỏe.
Bên ngoài đột nhiên bay tới những bông tuyết nhỏ. Gió Bắc thổi vù vù, tâm trạng Tô Tiểu Lạc cũng trùng xuống, thậm chí bữa trưa cũng không xuống ăn.
Tô Hòa thấy cô không vui, bèn bưng cơm lên phòng cho cô: "Tiểu Cửu, lát nữa xuống chơi tuyết nhé!"
"Anh Sáu, em không có tâm trạng."
"Vậy phải làm sao mới có tâm trạng, em nói với anh Sáu đi."
"Em muốn sư phụ của em." Tô Tiểu Lạc nói với vẻ đáng thương.
"Đừng khóc mà!" Tô Hòa luống cuống, "Không thì anh Sáu đưa em về đó một chuyến."
"Sư phụ đi rồi." Tô Tiểu Lạc chống cằm, có chút buồn bã, "Tại sao sư phụ không đưa em đi cùng?"
"Thì ra là nhớ sư phụ, sư phụ có việc của mình phải làm, em cứ chờ bà ấy quay lại là được. Em đã lợi hại như vậy rồi, bà ấy là sư phụ của em, chắc chắn còn lợi hại hơn em." Tô Hòa an ủi.
"Anh nói cũng đúng." Nỗi buồn của Tô Tiểu Lạc đến nhanh, đi cũng nhanh. Mùi thơm của thức ăn bay tới, bụng cô lại kêu ục ục.
Tô Hòa bất đắc dĩ với cô, cười nói: "Tiểu Cửu sau này không được buồn nữa, nếu không anh cũng buồn theo đấy."
"Anh Sáu là tốt nhất." Tô Tiểu Lạc nũng nịu.
"Đừng nịnh nữa, mau ăn cơm đi. Để Tiểu Cửu đói, anh Sáu sẽ xót lắm." Tô Hòa cười vỗ vỗ đầu cô. "Nếu anh nhớ không nhầm, ngày kia là sinh nhật của em phải không?"
"Hihi, anh muốn tặng quà sinh nhật cho em sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Ừ, gần đây anh kiếm được chút tiền, em muốn gì cứ nói." Tô Hòa hào phóng vỗ ngực.
"Cái gì cũng được ạ?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Cái gì cũng được!" Tô Hòa gật đầu.
"Vậy khi nào anh mới cưới chị Phó Nhiễm về nhà?" Tô Tiểu Lạc vừa ăn vừa hỏi. Nhà họ Tô mới thuê một dì giúp việc nấu ăn họ Trần, tay nghề nấu nướng phải nói là ngon như nhà hàng.
Đây chính là nỗi đau trong lòng Tô Hòa. Trình Nhã không cho anh nói ra chuyện này, sợ Trịnh Bảo Trân sẽ tìm đến đánh chết anh mất.
"Anh đây không phải đang tích cóp tiền sao?" Tô Hòa thở dài, "Giá như trước đây anh chịu khó học hành thì tốt rồi."
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm: "Hối hận thì cũng đã muộn rồi."
Tô Hòa gật đầu: "Em nói đúng! Anh Sáu nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, tích cóp thật nhiều tiền! Vì vậy, quà sinh nhật tạm thời chưa mua được, anh viết giấy nợ cho em nhé."
???
"Anh lại làm trò này nữa." Tô Tiểu Lạc không khỏi trợn trắng mắt, "Lúc em mới đến, anh cũng dùng chiêu này rồi."
"Đây không phải là trường hợp đặc biệt sao? Anh Sáu nhất định sẽ sớm thực hiện mong muốn của em!" Tô Hòa giơ ba ngón tay lên thề.
"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu." Cửa phòng bị đẩy ra, chị dâu cả Vương Thiến bước vào. Cô ấy mặc áo khoác dài che đi bụng bầu đã nhô lên, lo lắng hỏi: "Nghe nói em không vui, sao vậy? Ai chọc em giận à?"
"Chị dâu Cả, em không sao, làm chị lo lắng rồi." Tô Tiểu Lạc ngược lại có chút ngại ngùng.
"Không sao là tốt rồi, chị còn tưởng em bị làm sao!" Vương Thiến lấy từ trong túi ra một thứ, nói: "Đây là thịt bò khô đồng nghiệp của anh Cả em mang về, bình thường có thể ăn vặt. Em cất đi nhé, người khác không có đâu."
Đồng nghiệp của Tô Viễn thường xuyên đi công tác, thi thoảng lại mang về một số món đồ lạ. Vương Thiến hiện tại không ăn được nên đều đưa hết cho Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc cảm kích nói: "Cảm ơn chị dâu."
Tô Hòa thấy đồ ăn lạ bèn nói: "Chị dâu, em cũng chưa được ăn bao giờ, cho em một miếng nếm thử với."
"Đi đi đi, còn tranh đồ ăn với Tiểu Cửu nữa à?" Vương Thiến xua tay với chú em chồng.
"Thật là thiên vị." Tô Hòa giả vờ đau lòng.
"Ai bảo anh không được đáng yêu như em chứ?" Tâm trạng Tô Tiểu Lạc đã tốt hơn, cô khoác tay Vương Thiến, tựa đầu vào vai chị dâu.
Tô Hòa thở dài: "Thôi được rồi, anh đi đây."
Tô Tiểu Lạc và Vương Thiến nhìn nhau, cùng cười phá lên.
Ăn cơm xong, Tô Tiểu Lạc xuống lầu rửa bát, Tô Vãn lại gần hỏi: "Chị dâu Cả lại mang đồ ăn ngon cho cô nữa à?"
"Liên quan gì đến cô?" Tô Tiểu Lạc không muốn để ý đến cô ta, đồ đã vào túi mình rồi, sao có thể lấy ra được chứ! Ngoại trừ hai đứa nhỏ Tử Thành và Tử Huyên, ai cũng đừng hòng lấy đi một chút nào.
"Đồ keo kiệt." Tô Vãn tức giận bất bình.
Trước đây đồ anh Cả mang về mọi người đều có phần, bây giờ chị dâu Cả đều ưu tiên Tô Tiểu Lạc trước, Tô Tiểu Lạc không lấy thì mới đến lượt cô ta.
Điều này khiến cô ta đặc biệt khó chịu.
"Tối nay mọi người cứ ăn cơm trước đi, Bảo Trân bảo mẹ đến bàn chuyện đám cưới của Vân Hải, rất có thể sẽ tổ chức trước năm mới." Trình Nhã nói.
"Cũng tốt, tổ chức xong cho yên tâm." Tô Chính Quốc lên tiếng. Phó Vân Hải và A Bố Y cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng.
"Anh Vân Hải đã về rồi ạ?" Tô Vãn hỏi, "Vậy anh Thiếu Đình thì sao?"
"Chắc cũng về rồi, nghe giọng điệu của Bảo Trân thì chắc tối nay sẽ về nhà." Trình Nhã trả lời.
"Vậy tối nay con cũng đi." Tô Vãn cười làm nũng với Trình Nhã.
"Được." Trình Nhã đồng ý, lần này qua đó còn phải cắt thêm chữ hỷ. Chữ viết của Tô Vãn cũng coi như đẹp, vừa hay có ích. "Tiểu Lạc có muốn đi không?"
"Đi chứ, sao lại không đi?" Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Tô Vãn, "Con lâu rồi không gặp chị A Bố Y, vừa hay ôn chuyện cũ."
"Hứ." Tô Vãn mới không tin, chỉ là cô ta càng muốn biết cô gái mà Phó Thiếu Đình đang theo đuổi là ai.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro