Chương 1: Tiểu ni cô tinh quái + Chương 2: Thiếu tướng không nhận vợ ni cô

Editor: Frenalis

Chương 1: Tiểu ni cô tinh quái

Mùa hè năm 1976.

Tháng bảy thời tiết oi bức ngột ngạt. Con tàu hỏa màu xanh lá cây chật cứng người. Mùi mồ hôi, mùi chân cùng mùi trứng luộc quyện vào nhau trong không gian chật hẹp.

Vài người đàn ông cởi trần đang chơi bài, miệng thi thoảng lại văng ra mấy câu tục tĩu.

Có người về quê thăm nhà, có người đi tìm việc làm, cũng có những sinh viên đại học về nhà.

Được sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, Tô Tiểu Lạc tìm được chỗ ngồi của mình, đặt ba lô lên trên, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn như trứng gà bóc. Mái tóc đen dài được tết thành hai bím tóc, đôi mắt long lanh to tròn xinh xắn như búp bê Tây Dương.

Dù nhân viên phục vụ đã đi từ Nam ra Bắc, gặp gỡ biết bao phụ nữ xinh đẹp, nhưng một cô gái vừa xinh xắn, vừa linh khí như vậy thì anh ta chưa từng gặp bao giờ.

Thấy cô gái nhỏ đi một mình, anh ta không khỏi lo lắng dặn dò: "Trên đường nhiều kẻ xấu, em đừng tùy tiện bắt chuyện với người lạ. Đến Vệ Thành, anh sẽ gọi em."

Người phục vụ vẫn còn lo lắng, không biết bố mẹ cô nghĩ gì mà để con gái đi một mình, chẳng lẽ không sợ bị kẻ xấu bắt nạt sao?

Tô Tiểu Lạc nghe vậy, hai mắt sáng lên.

Nhiều kẻ xấu ư?

Còn xấu hơn cả cô sao?

Cô đã ở trên núi mười lăm năm, sư phụ nói người xấu xa nhất trên núi chính là cô, ngay cả con mèo trắng to xác trên núi nhìn thấy cô cũng phải bỏ chạy.

Không biết kẻ xấu dưới núi trông như thế nào nhỉ?

Cô ngọt ngào nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh nhân viên."

Cô gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa nói lời dễ nghe, anh nhân viên rất hài lòng, vui vẻ rời đi.

Tô Tiểu Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại cảnh chia tay sư phụ lúc nãy, khóe mắt ửng đỏ. Sư phụ nhặt được cô bên sông khi cô mới ba tuổi.

Cô cầm chiếc bánh bao trắng to đùng trên tay, cắn một miếng thật to, thơm quá!

Đồ ăn dưới núi ngon thật đấy!

Trên đường đi cô đã mua ba cái bánh bao to, một chai nước ngọt, ba que kem và một túi kẹo sữa Thỏ Trắng. Số tiền sư phụ đưa cho cô đã vơi đi phân nửa. Nhưng sư phụ nói, gia đình đến tìm cô chắc hẳn rất giàu có, ngày nào cũng được ăn thịt.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Những con vật biết chạy trên núi đều bị cô bắt hết rồi, những con còn lại đều quá nhỏ, bắt được cũng chẳng có mấy lạng thịt.

Cô đã lâu không được ăn thịt, nếu không vì lý do này, cô nhất định sẽ không xuống núi rời xa sư phụ. Sau khi nhận người thân, nhất định cô sẽ mua đầy một xe thịt lên núi để báo hiếu sư phụ.

Không lâu sau, xung quanh Tô Tiểu Lạc đã ngồi đầy người.

"Cô gái, cháu đi một mình à?" Người phụ nữ trung niên ngồi đối diện Tô Tiểu Lạc nhiệt tình hỏi.

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn bà ta, ánh mắt gian xảo, xương lông mày nhô cao, hai má hóp lại.

Kẻ xấu dưới núi đều trông như thế này sao?

Xấu xí quá, Tô Tiểu Lạc hơi nhíu mày lộ ra vẻ chán ghét.

Thấy Tô Tiểu Lạc không nói gì, người phụ nữ trung niên tiếc nuối nói: "Xinh xắn thế kia mà lại bị câm, thật đáng tiếc."

Tô Tiểu Lạc không giải thích, chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy mây đen, sắp có bão rồi.

"Cô gái, ăn táo đi, táo nhà trồng đấy, ngọt lắm!" Người phụ nữ trung niên đưa một quả táo đỏ tươi đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, trên mặt mang theo vẻ lấy lòng.

Tô Tiểu Lạc nuốt nước miếng, quả táo đỏ au trông rất ngon mắt.

Cô cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy rồi ăn ngấu nghiến. Người này bị thiểu năng trí tuệ à? Sư phụ nói táo cũng có thể đổi lấy tiền mà. Tự nhiên đưa cho người khác như vậy, kẻ xấu dưới núi đúng là ngốc nghếch!

Người phụ nữ trung niên cười tủm tỉm nhìn Tô Tiểu Lạc ăn táo, càng nhìn càng thấy thích, con bé xinh xắn quá. Bà ta thậm chí còn không nỡ giao cô cho bọn buôn người, hay là lừa về nhà làm cháu dâu cho mình nhỉ?

Nghĩ đến đây, bà ta lại đưa cho Tô Tiểu Lạc một quả táo. Tô Tiểu Lạc mỉm cười ngọt ngào với bà ta, trái tim người phụ nữ trung niên như tan chảy, trong lòng thậm chí còn nghĩ sẵn tên cho đứa chắt rồi.

Bên ngoài "ầm ầm" một tiếng, sau một tia chớp, những hạt mưa rơi lộp độp xuống mặt đất. Khoang tàu ngột ngạt bỗng chốc có chút mát mẻ.

Cơn mưa kéo dài một lúc lâu, Tô Tiểu Lạc đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên cảm nhận được một luồng âm khí lạnh lẽo, cô mở mắt ra.

Một người đàn ông bước lên từ cửa tàu, người này mặc áo mưa, đầu đội nón lá. Một tia chớp lóe lên, khuôn mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng đáng sợ.

Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dưới lớp áo mưa nhét đầy thứ gì đó. Mùi tanh của cá trộn lẫn với mùi hôi thối không rõ tên bay vào, mọi người đều không tự chủ được mà bịt mũi.

"Đồng chí, anh mang theo cá ươn à?" Nhân viên phục vụ hỏi.

Người đàn ông không để ý tới câu hỏi của anh ta, đi thẳng đến chỗ đối diện Tô Tiểu Lạc, ngồi xuống cạnh người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên giật mình, càu nhàu: "Anh này, sao không cởi áo mưa ra vậy? Người anh có mùi gì thế?"

Người đàn ông trừng mắt nhìn bà ta, bà ta lập tức im bặt. Người đàn ông này mặt mày xanh xao, ánh mắt hung dữ, đặc biệt là vết sẹo dài trên lông mày trông rất dữ tợn.

Tô Tiểu Lạc trời sinh có đôi mắt âm dương, cô nhìn thấy hai luồng khí đen quấn quanh vai người đàn ông. Người này bị ác quỷ quấn thân, sống không quá mười hai giờ đêm nay.

Tô Tiểu Lạc đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống tàu rồi chạy thẳng đến quầy bán đậu phộng, mua một gói đậu phộng vừa rang xong.

Chỉ có điều, một gói đậu phộng này hết một đồng hai hào, lại tiêu tốn 1/3 số tiền tiết kiệm của cô.

Cô buồn bã nghĩ, tiền tiêu nhanh thật!

Đang suy nghĩ, một người đàn ông đột nhiên chạy tới va vào Tô Tiểu Lạc. Đậu phộng rơi vãi khắp nơi, lẫn vào bùn đất, ngâm trong nước mưa.

"Xin lỗi nhé." Người đàn ông xin lỗi, định bỏ đi thì Tô Tiểu Lạc vội vàng túm lấy anh ấy, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đưa ra, nhíu mày nói: "Một đồng hai hào!"

"Chúng tôi đang bắt kẻ trộm, lát nữa sẽ đền cho cô." Người đàn ông hơi ngạc nhiên vì cô gái nhỏ có sức khỏe khá lớn.

"Không được!" Tô Tiểu Lạc dứt khoát từ chối, "Ấn đường của anh đen kịt, sắp gặp nạn rồi, không đền thì sẽ không còn cơ hội đâu!"

Lúc này, một bóng người khác vượt qua bọn họ, nhanh nhẹn lao vào đám đông.

"Thiếu Đình, giao cho anh đấy!" Người đàn ông hét lên một tiếng, rồi nhìn Tô Tiểu Lạc: "Tôi thấy cô xinh xắn nên mới không so đo với cô, cô lại còn trù ẻo tôi chết à? Cô còn nhỏ mà đã không học hành đàng hoàng, ở đây lừa đảo, có tin tôi bắt cô vào đồn ngồi mấy ngày không?"

Thấy anh ấy không tin, Tô Tiểu Lạc cũng không tranh cãi, kiên quyết đòi lại tiền mua đậu phộng. "Một đồng hai hào."

Người đàn ông bật cười, anh ấy lấy từ trong túi ra một tờ mười đồng đưa cho cô gái nhỏ: "Nói cho tôi biết tên cô, tôi sẽ đền cho cô."

Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Lạc nhìn thấy tờ mười đồng, mắt cô sáng rực, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Anh sắp gặp đại nạn rồi, tôi có thể bán cho anh một lá bùa hộ mệnh!"

"Cô biết tôi là ai không? Lại dám lừa cả tôi à." Người đàn ông không khỏi buồn cười, nếu không phải cô gái nhỏ này xinh xắn, anh ấy nhất định sẽ bắt cô vào đồn.

"Dù anh là ai, nếu không mua lá bùa này thì anh chết chắc!" Tô Tiểu Lạc khẳng định chắc nịch.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 2: Thiếu tướng lạnh lùng không nhận vợ ni cô

"Đường Tiểu Thiên!" Ở đằng xa, Phó Thiếu Đình đã tóm được tên trộm, vẫy tay gọi anh ta.

"Ơi!" Đường Tiểu Thiên đáp lại.

Dù sao cũng chẳng thiếu mười đồng này, anh ấy đưa tờ tiền cho Tô Tiểu Lạc: "Thôi, cho cô đấy."

Tô Tiểu Lạc kéo anh ấy lại, nhét một lá bùa hộ mệnh vào tay anh ấy: "Sư phụ nói không công không nhận lộc, anh cầm lấy lá bùa này, có thể bảo vệ anh bình an vô sự."

Tô Tiểu Lạc không quan tâm anh ấy nghĩ gì, mua lại một gói đậu phộng rồi vội vàng lên tàu.

Đường Tiểu Thiên lắc đầu cười, đi về phía Phó Thiếu Đình

"Đồng chí Phó, thật sự cảm ơn các người đã giúp chúng tôi một việc lớn."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì."

Trưởng ga khách sáo cảm ơn, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bộ đồ phi hành trên người hai người. Năm xưa, ông ấy từng muốn thi vào trường không quân nhưng không đậu, vẫn luôn là một điều tiếc nuối.

Có thể trở thành phi công chắc chắn là người tài giỏi.

Đặc biệt là người đồng chí trẻ tuổi trước mắt này, trên quân hàm có hình quốc huy Bát Nhất với đôi cánh chim ưng vàng kim, vậy mà lại là thiếu tướng.

"Thiếu Đình, quả nhiên là anh!" Đường Tiểu Thiên giơ ngón tay cái với Phó Thiếu Đình.

"Cậu làm sao vậy?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Haiz, làm rơi đậu phộng của một cô gái nhỏ xuống đất, cô ấy nhất quyết bắt tôi đền." Đường Tiểu Thiên nói tiếp, "Cô gái này cũng thú vị, nói tôi sắp gặp nạn, còn lừa đảo nữa chứ."

"Vậy sao cậu không bắt cô gái ấy lại?" Phó Thiếu Đình ghét nhất những kẻ tuyên truyền mê tín dị đoan.

"Thôi bỏ đi, thấy cô gái nhỏ xinh xắn nên chắc cũng là vô tình lầm đường lạc lối. Tôi đã dạy dỗ cô ấy một trận rồi, sau này chắc cô ấy không dám nữa đâu." Đường Tiểu Thiên cười, cất lá bùa hộ mệnh vào túi áo, như nhớ ra điều gì đó bèn hỏi, "Cô gọi anh về gấp như vậy là vì chuyện gì thế?"

"Không phải việc của cậu, đừng hỏi nhiều." Sắc mặt Phó Thiếu Đình không vui, cau mày bước lên tàu. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Đường Tiểu Thiên chẳng sợ anh, lẽo đẽo theo sau hỏi: "Mấy năm trước nghe cô nói đã tìm được cô gái có hôn ước với anh rồi, được nuôi trong một am ni cô, còn gửi tiền qua đó nữa! Năm nay vừa tròn mười tám tuổi, chẳng lẽ là xuống núi tìm anh đấy à?"

Đường Tiểu Thiên có chút hả hê, người đồng đội này của anh ấy từ nhỏ đã rất xuất sắc về mọi mặt. Sau khi được chọn vào trường không quân lại lập được nhiều công lớn, mới hai mươi tư tuổi đã là thiếu tướng. Là niềm tự hào của gia tộc, cũng là tấm gương của anh ấy, hoàn hảo đến mức không chân thật.

Hiếm khi gặp phải chuyện trớ trêu như vậy, Đường Tiểu Thiên sao có thể bỏ qua cơ hội trêu chọc anh chứ.

Phó Thiếu Đình sải bước chân dài, nhanh chóng bỏ xa anh ấy. Đường Tiểu Thiên chậm một bước, bị chen chúc ở phía sau.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tàu bắt đầu lăn bánh. Đây là chuyến tàu đường dài, đến nửa đêm số người nói chuyện ít dần, thậm chí có người sớm đã ngáy o o.

Tô Tiểu Lạc gói lại số đậu phộng còn lại, cất vào túi nhỏ của mình.

Mấy người đánh bài không có ý định dừng lại, ồn ào đến mức những người khác trong toa không ngủ được.

Lúc này nhân viên phục vụ đi tới tắt đèn, cảnh cáo: "Đừng làm ồn."

Khi đi ngang qua chỗ mấy người đánh bài, nhân viên phục vụ không biết bị ai vấp chân, ngã nhào vào người đàn ông mặc áo mưa.

Tay dính nhớp nháp, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi khiến anh ta không kịp xin lỗi, nằm vật ra bên cạnh nôn ọe.

"Đồ bẩn thỉu!" Mấy tên đàn ông cởi trần chửi bới, nhân viên phục vụ cố gắng đứng dậy, còn chưa đứng vững thì cổ áo đã bị người ta túm lấy. "Mày muốn chết à?"

Nhân viên phục vụ đang định lên tiếng thì một con dao găm kề vào cổ anh ta. "Giao hết tiền ra đây!"

Mọi người trong toa tàu lập tức tỉnh ngủ, mấy tên đàn ông đứng ở lối đi, đề phòng có người bỏ chạy.

Có một tên chuyên đi thu gom tiền, do đi xa nhà nên đa số mọi người đều mang theo tiền mặt.

"Cô gái nhỏ, đừng chống cự, giao tiền ra đi." Người phụ nữ trung niên đối diện Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng nói, bà ta sống bằng nghề buôn người, đi khắp nơi đã chứng kiến không ít cảnh tượng như vậy. Mấy người này chỉ cầu tài, cơ bản sẽ không lấy mạng người.

Cô gái nhỏ xinh đẹp lại ngoan ngoãn, còn bị câm. Trong lòng người phụ nữ trung niên nảy sinh chút thương cảm, muốn bảo vệ cô, bèn nhắc nhở vài câu.

Tô Tiểu Lạc hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô có một tờ mười đồng, tại sao phải giao ra?

"Thì thầm to nhỏ cái gì đấy? Mấy người muốn chết à?" Tên côn đồ quát lớn.

"Không dám không dám." Người phụ nữ trung niên lấy hết tiền trên người ra. "Nó là cháu gái tôi, bị câm, nó không có tiền."

"Đừng lắm lời!" Tên côn đồ gầm lên, dùng dao găm gõ hai cái vào người đàn ông mặc áo mưa, "Mày mang theo cái gì, giao ra đây."

"Ầm ầm", bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, trong toa tàu lạnh lẽo một cách khó hiểu.

"Chết, chết..." Người đàn ông mặc áo mưa lẩm bẩm, giọng nói phát ra giống như từ Địa Ngục vọng lên.

"Mày đừng có giả vờ giả vịt với tao, giao đồ ra đây." Tên côn đồ này cũng không phải tay mơ, định giật áo mưa của người đàn ông.

"Đừng động vào ông ta." Tô Tiểu Lạc hét lên.

Tên côn đồ trừng mắt nhìn Tô Tiểu Lạc, rồi lại nhìn sang người phụ nữ trung niên, gã gầm lên: "Cháu gái bà? Bị câm?"

Người phụ nữ trung niên liên tục xua tay, lắp bắp không nói nên lời.

"Tao thấy tụi bây muốn chết rồi!" Tên côn đồ cho rằng ba người bọn họ là đồng bọn, nói xong định kéo người đàn ông mặc áo mưa dậy.

Áo mưa bị rách, thứ được giấu dưới áo mưa lộ ra. Một vật hình cầu rớt từ eo người đàn ông xuống, lăn lông lốc đến chân gã côn đồ.

Cùng lúc một tia chớp lóe lên, tên côn đồ nhìn rõ vật đó, sợ hãi ngồi bệt xuống đất, "mẹ, mẹ ơi!"

"Mày kêu la cái gì?" Đồng bọn không khỏi quát lớn. Mất bao công sức mới khống chế được những người trong toa này, sợ gã làm kinh động đến người ở các toa khác.

"Đầu, đầu người." Tên côn đồ run rẩy chỉ vào thứ đen thui dưới đất, mặt mũi kinh hoàng.

Mấy tên côn đồ này trên người cũng từng dính mạng người, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng rùng rợn như vậy.

"Á!" Những người trong toa tàu cũng nhìn thấy, sợ hãi hét lên. Bên ngoài mưa to gió lớn, nhưng cũng không át được tiếng hét của những người này.

"Im miệng, tất cả im miệng cho tao!" Đồng bọn cầm dao đâm bị thương một người định chạy ra ngoài, hung dữ quát, "Tất cả ngồi im cho tao!"

Mấy tên côn đồ muốn ổn định tình hình, nhưng chuyện bên này đã kinh động đến toa tàu bên cạnh.

"Thiếu Đình, có kẻ cướp." Đường Tiểu Thiên nhỏ giọng nói, không muốn kinh động đến những người khác trong toa, gây ra hoang mang.

Phó Thiếu Đình ra hiệu cho anh ấy, hai người chuẩn bị từ bên hông tàu tiến vào toa để giải cứu. Tuy là phi công, nhưng cường độ huấn luyện của họ không thua kém gì lục quân.

Hai người nhanh nhẹn, được sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ leo lên nóc tàu, nằm rạp trên nóc chờ đợi thời cơ tiến vào toa.

Tốc độ tàu cũng chậm lại, để tránh đánh rắn động cỏ, không dừng hẳn.

Đường Tiểu Thiên nhìn qua cửa sổ, thấy cô gái nhỏ đã đòi tiền của mình, không khỏi nhíu mày.

Cô gái này trông yếu đuối như vậy, chắc chắn là sợ hãi lắm. Lát nữa anh ấy từ trên trời rơi xuống, không biết cô gái "biết xem tướng" sẽ có biểu cảm gì.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro