Chương 117: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã + Chương 118: Thu phục được ôn thần

Editor: Frenalis

Chương 117: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Bí thư chi bộ được gọi đến, không ngờ bí thư Dương lại quen biết bà mối này.

"Chị Tiền?"

Người đang ngồi xổm trên mặt đất không nói gì, chỉ cúi đầu xuống.

Qua lời giới thiệu của bí thư Dương, mọi người mới biết, hóa ra bà mối họ Tiền này vốn là người trong làng.

Sau khi chồng bà ta mất, bà ta cũng không có con cái nên căn nhà bị nhà anh chồng chiếm lấy, rồi đuổi bà ta đi.

Bà mối họ Tiền rời khỏi làng lại bị bọn buôn người lừa bán đến nơi khác, sau này bà ta trốn thoát, tuổi cũng đã cao, nên mới làm nghề mai mối.

Bà ta tìm về nhà mẹ đẻ, nhưng cảnh còn người mất. Bà ta là một góa phụ, cũng không tiện ở lại nhà lâu. Không ở được bao lâu, bà ta cũng rời đi.

Vừa hay gặp cô gái trẻ đang tìm người thân, nhưng cô gái này lại gặp phải bọn buôn người, bà mối họ Tiền liền tự xưng là dì của cô ta, cứu cô ta ra.

Cô gái trẻ quá ngây thơ, lại tin là thật. Rồi cô ta kể về hoàn cảnh gia đình mình, mẹ bệnh nặng, em gái còn nhỏ.

Thời buổi này không có quan hệ, không có giấy giới thiệu, cô ta lại không có kỹ năng gì, biết đi đâu tìm việc làm.

Bà mối họ Tiền nhất thời tham lam, liền nảy ra ý định lừa đảo kết hôn.

Số tiền này ban đầu bà ta không định đưa ra, nhưng người quen đều đến cả rồi, chỉ đành phải lấy hết ra.

"Số tiền này là để chữa bệnh cho mẹ Tiểu Trần, tôi không định lấy." Bà mối họ Tiền cũng là một người đáng thương.

Thím Trương không tin những lời này, trực tiếp nhổ một bãi nước bọt.

"Phì, trên đời này người đáng thương nhiều lắm, có thấy ai đi lừa đảo đâu! Nhà cô tôi đắc tội với ai chứ?"

"Con trai mình như thế nào mà không biết, còn muốn tìm vợ xinh đẹp, không biết xấu hổ, họ không bị lừa thì ai bị lừa?" Bà mối Tiền cũng không chịu thua.

Hai người suýt chút nữa thì đánh nhau ngay tại chỗ.

"Đừng cãi nhau nữa!" Bí thư Dương lớn tiếng quát, ông ấy có uy tín nhất trong làng, nên ông ấy vừa quát, mọi người đều im bặt.

"Đồng chí cảnh sát, cậu xem chuyện này xử lý thế nào?" Bí thư Dương hỏi.

"Bí thư Dương, e là phải kết tội lừa đảo, nhưng tài sản đã được trả lại, bà ta lừa đảo cũng không phải vì bản thân, tình tiết không nghiêm trọng. Chuyện này, hay là chú xử lý đi ạ." Ôn Dữ vẫn khá đồng cảm với bà mối Tiền. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Vậy, bà mối Tiền sẽ quét dọn vệ sinh cho làng ta một năm coi như là hình phạt. Đương nhiên làng ta cũng sẽ lo cơm nước cho bà mối Tiền, còn phải giúp bà ta đòi lại căn nhà, mọi người thấy thế nào?" Bí thư Dương hỏi ý kiến mọi người.

Ban đầu bà mối Tiền còn không bằng lòng, nhưng nghe nói sẽ giúp bà ta đòi lại căn nhà, liền ngầm đồng ý với hình phạt này.

Về phần thím Trương, đã đòi lại được tiền cho cô mình. Con đường lớn trong làng ngày nào cũng bụi bay mù mịt, có người quét dọn cũng khá tốt, nên cũng không có ý kiến gì.

"Bí thư Dương, đúng là phải nhờ ông rồi!" Mẹ Vương khen ngợi, đây quả thực là cách giải quyết vẹn cả đôi đường.

Chuyện này đáng lẽ ra phải là kết thúc có hậu, nhưng Trần Kiều lại không vui nổi.

Mẹ ở nhà bệnh nặng, em gái còn nhỏ, đều đang chờ cô ta mang tiền về!

Trần Kiều lén lau nước mắt. Bà mối họ Tiền không đành lòng bèn nói: "Mọi người cũng giúp đỡ cô gái này đi, thật sự rất đáng thương."

Thời buổi này, nhà ai mà chẳng khó khăn?

Ăn no đã là không dễ dàng rồi, nhất là người dân trong làng, đều trông chờ vào chút lương thực đó để sống qua ngày.

Có mấy ai tiết kiệm được tiền?

Vương Xuyên không đành lòng nói: "Bố mẹ, dù sao chân con đang bị thương, cũng không làm được việc gì. Hay là bố mẹ thuê Trần Kiều làm việc, trả cho cô ấy chút tiền công cũng được!"

"Thằng nhóc thối này, nói bậy bạ gì vậy?"

Ban đầu mẹ Vương rất ưng ý Trần Kiều. Nhưng từ khi biết chuyện lừa đảo kết hôn, tuy không phải cô ta tự nguyện, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Bây giờ con trai lại muốn đưa cô ta về nhà, bà ấy đương nhiên không đồng ý.

Mắt Trần Kiều sáng lên, nhìn Vương Xuyên đầy cảm kích. Là một thanh niên chưa vợ, làm sao chịu được ánh mắt như vậy, nhất thời tinh thần anh hùng trỗi dậy, vỗ ngực nói: "Đồng chí Trần Kiều, đừng sợ. Bố mẹ tôi là người tốt nhất trên đời, họ nhất định sẽ giúp cô, đúng không ạ?"

Bố mẹ Vương bị nâng lên tận mây xanh, không đồng ý cũng không được, đành phải gật đầu.

"Được rồi, coi như là mọi chuyện đều vui vẻ." Bí thư Dương cười nói, "Đồng chí cảnh sát, cũng làm phiền anh đi với tôi một chuyến, giúp chị Tiền đòi lại căn nhà."

"Cũng được." Ôn Dữ vốn đến đây để điều tra dân số, gần đây xảy ra một vụ trộm cắp, đồn cảnh sát yêu cầu điều tra toàn bộ.

Anh ta chào Vương Thiến và Tô Tiểu Lạc rồi rời đi.

Vương Thiến nhìn Trần Kiều, rồi lại nhìn em trai ngốc nghếch của mình, bèn lấy từ trong túi áo ra một tờ mười tệ đưa cho Trần Kiều: "Cô mới đến, cũng không làm được việc gì, trước tiên trả cho cô mười lăm tệ một tháng, năm tệ còn lại cuối tháng sẽ trả, có ý kiến gì không?"

"Không, không ạ, vậy là tốt lắm rồi!" Trần Kiều nhận lấy tờ tiền, dường như nhìn thấy hy vọng.

"Ừm, cô về nhà thu xếp trước đi. Lần này đừng có ngốc nghếch đi theo người khác nữa, biết chưa?" Vương Thiến dặn dò.

"Vâng ạ!" Trần Kiều đột nhiên quỳ xuống dập đầu mấy cái, mọi người khuyên thế nào cũng không chịu dậy. "Cả đời này em sẽ không bao giờ quên ơn đức của mọi người."

Vương Thiến không khỏi cảm động: "Mau đi đi!"

Vương Xuyên nói: "Đúng vậy, đừng để mẹ cô đợi lâu, nếu chân tôi không bị thương, tôi sẽ đưa cô về."

Trần Kiều rời khỏi nhà họ Vương với vẻ mặt đầy cảm kích.

"Nhìn con ngốc này, nào có ai chưa làm việc đã trả tiền đâu." Mẹ Vương tuy miệng nói vậy nhưng lòng lại không nghĩ thế, nếu thật sự muốn ngăn cản thì lúc nãy đã lên tiếng rồi, bây giờ chỉ là tiếc mười đồng đó, sợ mất tiền oan uổng.

"Mẹ, cô gái này đúng là khó khăn. Con đưa tiền cho cô ấy cũng có chút tư lợi. Con mang thai không dễ dàng nên làm việc thiện tích đức cho con cái. Nếu cô ấy không quay lại, coi như là làm việc tốt. Nếu quay lại, chẳng phải hôn sự của em trai sẽ có hy vọng sao?"

Lời của Vương Thiến cũng có lý, cô gái này tuy trông có vẻ không có tâm cơ, nhưng Vương Xuyên cũng không phải là người quá thông minh.

Cưới một người vợ quá giỏi giang và thông minh thì khó tránh khỏi bị vợ bắt nạt.

Hai người "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", có lẽ rất xứng đôi.

Mẹ Vương cũng yên tâm, bà ấy nắm lấy tay Vương Thiến nói: "May mà mẹ còn có một cô con gái thông minh, nếu không thật sự không biết sống thế nào."

Vương Thiến không nhịn được cười: "Đó cũng là vì con có một người mẹ tốt!"

Hai người đang nói chuyện, một luồng khí đen bay tới, mục tiêu chính là bụng của Vương Thiến.

"To gan!" Tô Tiểu Lạc chắp tay niệm chú, kim quang va chạm với khí đen, tiêu tán trong không trung.

"Chuyện gì vậy?" Mẹ Vương giật mình.

"Chị dâu, hai người mau vào nhà!" Tô Tiểu Lạc lớn tiếng nói.

"Tử Thành!" Vương Thiến gọi to, kéo mẹ và cháu trai vào nhà.

Bầu trời lập tức tối sầm lại, một cái đầu Phật xuất hiện trên không trung, cất tiếng nói: "Kẻ nào to gan như vậy, dám quấy rầy bổn tọa tu hành!"

Tô Tiểu Lạc cười khinh miệt, chỉ vào hắn nói: "Giả vờ giả vịt, chỉ với bộ dạng này mà cũng muốn mạo danh Phật Tổ?"

"Con nhóc này, nhìn thấy bổn tọa còn không quỳ xuống?" Hắn tức giận nói.

"Để ta xem thử nguyên hình của ngươi!" Hai tay Tô Tiểu Lạc kết ấn, một đóa sen vàng xuất hiện trên không trung.

"Không biết tự lượng sức mình!" Hắn tức giận nói, bầu trời đột nhiên biến sắc, cuồng phong gào thét, sấm chớp đùng đùng.

"Thủ đoạn che mắt thật kém cỏi!" Tô Tiểu Lạc khẽ hừ một tiếng, hai mắt tỏa ra ánh vàng, "Phá!"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 118: Thu phục được ôn thần

Kim quang lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng kêu "meo" thảm thiết. Phật quang biến mất, một con mèo nhảy lên tường định bỏ chạy.

"Muốn chạy?" Tô Tiểu Lạc giơ một lá bùa lên, ném về phía trước. "Thu!"

Không biết từ lúc nào Tô Tiểu Lạc đã bố trí một pháp trận ở đây, kim quang lấp lánh lúc này mới hiện ra. Lưới lớn thu lại, nhốt một con mèo mướp mập ú bên trong.

"Meo~" Mèo mướp vươn móng vuốt, cũng biết mình đã chọc phải người không nên chọc.

"Ta còn tưởng là ai, không ngờ lại là một ôn thần, sao ngươi lại ẩn thân trong hình hài con mèo?" Tô Tiểu Lạc khó hiểu hỏi.

"Ta cũng không biết tại sao, sau khi ta tỉnh lại, chỉ có thứ này mới có thể chứa đựng khí tức của ta." Mèo mướp vội vàng cầu xin tha thứ, "Ta chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, cô không thể tiêu diệt ta."

"Vừa rồi ngươi định tấn công chị dâu ta." Tô Tiểu Lạc nheo mắt.

"Ta là ôn thần mà!" Mèo mướp uất ức nói, "Sự tồn tại của ta chính là để gây rắc rối cho con người."

"..."

Lời này cũng có lý.

Dù sao vạn vật trên thế gian đều có ý nghĩa tồn tại của nó, nếu nó không gây rắc rối cho con người thì cũng không gọi là ôn thần nữa.

"Nhưng ngươi không nên chọc vào chị dâu ta." Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói.

"Tiểu tổ tông, làm sao ta biết cô ấy là chị dâu cô chứ. Được rồi, lần sau ta sẽ không gây rắc rối cho cô ấy nữa." Mèo mướp vô cùng uất ức.

"A! Khoảng thời gian này ngủ ngon quá!" Con sói vươn vai, thò đầu ra khỏi ngọc cổ.

"Sói?"

"Ôn thần?"

Hai người đồng thanh gọi tên đối phương.

"Cho dù nó hóa thành tro ta cũng nhận ra!" Lông mèo mướp dựng đứng lên, móng vuốt cào cào đất nghiến răng nghiến lợi.

"Người quen cũ." Con sói cười ngây ngô.

"Vậy hai ngươi có thù oán gì sâu đậm sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Có, chắc chắn là thù oán sâu đậm." Mèo mướ nghĩ mãi nhưng không tài nào nhớ ra được mối liên hệ giữa họ, càng không nhớ nổi tại sao mình lại tức giận khi nhìn thấy con sói này. "Là gì nhỉ? Ta không nhớ ra!"

Con sói cũng không nhớ rõ, nhưng vừa cảm nhận được khí tức của ôn thần, nó liền cảm thấy thân thiết lạ thường: "Những chuyện đó không quan trọng, bây giờ thân xác chúng ta đều đã bị hủy hoại, hãy làm một đôi huynh đệ tốt!"
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Ai thèm làm huynh đệ tốt với ngươi chứ?" Mèo mướp tỏ vẻ khinh thường.

"Sói, vừa hay ngươi cần bồi bổ, có muốn thu phục ôn thần này luôn không?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

Con sói đã hấp thụ hồn lực của Cung Bổn, bây giờ năng lực mạnh hơn ôn thần rất nhiều. Con sói liếc nhìn con mèo mướp mập ú, mèo mướp nhe răng với nó.

"Nó chưa từng sát sinh, ăn nó cũng không tăng thêm được bao nhiêu pháp lực."

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn mèo mướp, rồi hỏi: "Không phải vừa nói là anh em tốt sao? Sao lại có ý định nuốt nó vậy?"

Con sói gãi đầu: "Ta chỉ nói sự thật thôi mà!"

"..." Mèo mướp mập vô cùng hoảng sợ.

"Vậy, ngươi có hai lựa chọn, một là bị ta tiêu diệt, hai là giống như sói, đi theo ta, làm việc cho ta." Tô Tiểu Lạc đưa ra đề nghị rất nhân từ.

"Ta yêu thích tự do!" Ôn thần quen sống một mình một kiểu, thấy ai không vừa mắt thì gây chút rắc rối cho họ, sống những ngày tháng tiêu dao tự tại.

"Đi theo cô gái này rất tốt, có đùi gà ăn!" Con sói vừa nói vừa nhớ đến mùi vị của đùi gà.

"Nhìn bộ dạng vô dụng của ngươi kìa!" Mèo mướp nheo mắt tỏ vẻ khinh bỉ.

"Biết đủ đi! Thời buổi này được ăn một cái đùi gà cũng không phải là chuyện dễ dàng." Con sói cảm thán nói.

Ôn thần đương nhiên biết sói nói thật, tài nguyên khan hiếm, thậm chí những năm trước vỏ cây du đầu làng cũng đều bị người dân bóc hết. Mấy năm nay cuộc sống mới khá hơn một chút, nhưng ăn thịt vẫn là một việc rất xa xỉ.

"Để ta đi theo cô cũng được, chỉ cần một cái đùi gà cho ta." Mèo mướp giơ một móng vuốt lên, mắt hơi nheo lại sợ Tô Tiểu Lạc sẽ đánh nó!

"Không thành vấn đề!" Tô Tiểu Lạc đồng ý rất sảng khoái.

"Cô gái, cô không thể như vậy, giữ lại ôn thần này có ích gì chứ?" Con sói sốt ruột, đánh nó mắng nó đều được, nhưng tuyệt đối không được động vào đùi gà của nó!

"Ta biết làm nhiều việc lắm, cô thấy ai không vừa mắt thì ta sẽ khiến người đó xui xẻo." Mèo mướp chiếm được ưu thế tuyệt đối, lấn át con sói một bậc, tâm trạng rất vui vẻ.

"Cái này được đó!" Tô Tiểu Lạc gật đầu lia lịa.

"Được rồi, được rồi, ta bị thất sủng rồi." Con sói quay lưng đi, "Quả nhiên tình yêu sẽ biến mất."

"Tình yêu sẽ không biến mất, mà sẽ chuyển dời." Mèo mướp nhe răng mỉm cười nói.

Lúc này bầu trời đã trở lại bình thường, Vương Thiến lo lắng từ trong nhà đi ra: "Tiểu Cửu, không sao chứ?"

"Không sao!" Tô Tiểu Lạc làm động tác "ok". "Một con mèo mà thôi."

"Vừa rồi sợ chết khiếp." Mẹ Vương còn tưởng là chuyện gì.

"Cây hòe trước cửa nhà chị đã có dấu hiệu khô héo, nên xem xét chặt bỏ đi." Tô Tiểu Lạc nói. "Hơn nữa nó ở quá gần cửa, ảnh hưởng đến vận khí của nhà chị."

Đây cũng là lý do tại sao nhà chị dâu Vương Thiến gặp nhiều chuyện không may, còn chiêu đến ôn thần, có thể thấy vận khí kém đến cùng cực.

"Vậy chúng ta có thể chặt nó làm đồ nội thất không?" Bố Vương có chút không nỡ.

"Không được, cây hòe có linh tính, người thường tốt nhất không nên sử dụng." Tô Tiểu Lạc khuyên nhủ.

Bố mẹ Vương biết là nhờ Tô Tiểu Lạc mà con gái mình mới mang thai được, nên rất nghe lời Tô Tiểu Lạc.

Mẹ Vương biết cô thích ăn gà, nên đặc biệt làm một con gà cho cô.

Bố Vương chọn một miếng gỗ lớn trong số gỗ còn lại, làm một khẩu súng đồ chơi cho Tô Tử Thành. Tô Tử Thành cứ "ông nội" "ông ngoại" gọi loạn xạ, bố Vương vốn ít nói cũng cười toe toét.

Mẹ Vương và Vương Thiến đang nấu ăn trong bếp, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cũng không nhịn được mà cười theo.

"Con mang thai, mẹ yên tâm rồi. Một gia đình sao có thể không có con chứ!" Mẹ Vương trút bỏ được nỗi lo lắng bao nhiêu năm qua, bà ấy thở dài nói, "Bây giờ chỉ còn thiếu hôn sự của em trai con nữa."

"Mẹ, mẹ đừng sốt ruột. Tiểu Lạc nói rồi, Xuyên Tử và cô Trần Kiều kia là duyên phận trời định." Vương Thiến an ủi nói.

"Vậy à!" Mẹ Vương lo lắng hỏi, "Vậy người nhà Tiểu Trần kia thế nào?"

"Mẹ yên tâm đi, nếu mẹ cô ấy quá khôn khéo, thì cô ấy cũng không dễ bị lừa như vậy!" Vương Thiến cười nói.

"Dễ bị lừa thì tốt, chúng ta cũng không phải là muốn con bé phải thế nào, chỉ cần an phận sống cuộc sống bình yên là được." Mẹ Vương nghĩ đến con dâu mà nhà lão Lý trong làng cưới về, không khỏi cảm thán, "Nhà họ Lý cưới được một cô con dâu đòi hỏi đủ thứ, cho rồi cũng không biết đủ, bây giờ đang đòi ly hôn đấy!"

Lời này nói trúng tim đen Vương Thiến.

"Con có tâm sự à?" Mẹ Vương hỏi.

"Nhà chú Hai cũng đang đòi ly hôn." Vương Thiến bất đắc dĩ nói.

"Cô ta còn đòi ly hôn? Cháu trai thứ hai nhà họ Tô sắp chiều cô ta lên tận trời rồi, mẹ nhớ có lần nhìn thấy hai đứa nó: Tô Đông cõng cô ta đi về, mẹ còn tưởng là bị ngã nên mới hỏi han vài câu. Kết quả cô ta nói chỉ là đi mỏi chân thôi. Đàn ông con trai ai rảnh rỗi mà làm chuyện này. Thử bảo bố con xem, chắc chắn ông ấy sẽ bảo mẹ cút sang một bên?"

"Ôi, mẹ, mẹ đang nói gì vậy?" Vương Thiến không nhịn được cười.

"Mẹ nói thật đấy, lấy chồng chỉ cần mặc ấm no đủ. Nếu có thể được chồng yêu thương thì còn gì quan trọng hơn." Mẹ Vương nghiêm túc nói, "Nếu cô ta ly hôn, nhất định sẽ hối hận."

"Mẹ, tuy mẹ không có học thức, nhưng nói về chuyện gia đình còn giỏi hơn những người có học!" Vương Thiến khen ngợi.

"Nhìn con nói kìa!" Mẹ Vương trừng mắt nhìn cô ấy, còn có vẻ hơi ngại ngùng.

Vương Thiến thở dài, hy vọng mẹ của Nghiêm Chỉ cũng có thể nói những lời này với cô ta.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro