Chương 131: Lúc đó có đau không? + Chương 132: Tôi vẽ rùa cũng đẹp đấy!

Editor: Frenalis

Chương 131: Lúc đó có đau không?

Điền Quyên đột nhiên cảm thấy buồn bực. Cô ta cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ, chìm trong bóng tối. Trong sự tuyệt vọng, cô ta buông xuôi: "Tôi biết cậu sẽ không tha thứ cho tôi, tôi cũng không đáng được cậu tha thứ. Cậu đi đi!"

"Quyên Tử, con khỏi rồi! Mắt và miệng con đã lành rồi!" Mẹ Điền mừng rỡ.

Điền Quyên không dám tin, đưa tay sờ lên mặt mình. Vậy mà thật sự đã khỏi?

Cô ta thật sự đã khỏi?

"Điền Quyên, thật tốt quá!" Nghiêm Chỉ nắm lấy tay cô ta, vừa khóc vừa cười, quên cả giận.

"Chỉ Chỉ, cậu không giận tôi sao?" Điền Quyên nghẹn ngào hỏi
"Tôi giận cậu làm gì chứ? Những gì cậu nói tôi đều không để tâm. Tôi chỉ biết rằng mỗi khi tôi cần giúp đỡ, cậu đều ở bên cạnh tôi." Nghiêm Chỉ nắm chặt tay cô ta, "Cậu không xấu xa như cậu nói đâu. Nếu cậu thật sự ghét tôi, sao lại luôn ở bên cạnh tôi?"

Điền Quyên vẫn luôn cho rằng mình ghét Nghiêm Chỉ. Nhưng giờ đây cô ta mới nhận ra, nói là ghét Nghiêm Chỉ, chi bằng nói là cô ta muốn trở thành Nghiêm Chỉ.

Điền Quyên là chị cả trong nhà, mọi việc nặng nhọc đều đến tay cô ta, ăn không đủ no mặc không đủ ấm cũng là cô ta. Chỉ có Nghiêm Chỉ lén gắp thịt trong hộp cơm cho cô ta, tháo kẹp tóc của mình tặng cô ta, đưa cho cô ta những cuốn vở thừa.

Nghiêm Chỉ là một cô gái hay mít ướt, bị bắt nạt sẽ khóc, mèo con nuôi chết cũng khóc. Trong lòng Điền Quyên mắng Nghiêm Chỉ ngốc, nhưng vẫn xua đuổi những đứa trẻ bắt nạt Nghiêm Chỉ, cùng Nghiêm Chỉ đi tìm nơi chôn cất xác mèo con.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, cho đến khi Tô Đông xuất hiện. Nghiêm Chỉ dũng cảm trực tiếp hẹn Tô Đông ra gặp mặt.

Điền Quyên nhìn Nghiêm Chỉ đỏ mặt nói với mình rằng Tô Đông thật dễ theo đuổi, vừa nói ra đã đồng ý hẹn hò.

Cô ta thấy ghen tị.

Đặc biệt là những điều Tô Đông làm cho Nghiêm Chỉ khiến cô ta khao khát hôn nhân.

Tôn Cường khi theo đuổi cô ta cũng từng rất chân thành, cô ta vui mừng nghĩ rằng mình cũng có thể thay đổi số phận thông qua hôn nhân. Nhưng nào ngờ lại từ vực sâu này nhảy xuống Địa Ngục khác.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Có lẽ chính từ lúc đó, sự ghen tị đã khiến cô ta mất đi lý trí.

"Cậu thật sự rất ngốc." Điền Quyên đỏ hoe mắt nhưng không nói nên lời. Cô ta có lỗi với Nghiêm Chỉ, nếu có thể cô ta nguyện dùng cả đời mình để bù đắp.

"Không phải có câu ngốc nghếch thì có phúc của ngốc nghếch sao!" Nghiêm Chỉ nâng mặt cô ta lên, nhìn kỹ một lượt, xác nhận đã thật sự bình phục mới vui vẻ nói, "Cậu xem, cậu không phải đã khỏi rồi sao?"

Điền Quyên rưng rưng nước mắt, gương mặt Nghiêm Chỉ dần trở nên mờ ảo.

Rốt cuộc cô ta đã làm gì thế này?

Vì một người đàn ông mà cô ta lại xóa bỏ hết tất cả những điều tốt đẹp của Nghiêm Chỉ dành cho mình. Tình thân có thể phai nhạt, tình yêu có thể dối lừa, nhưng Nghiêm Chỉ từ đầu đến cuối chỉ tô vẽ thêm sắc màu cho thế giới đen trắng của cô ta.

*****

Tô Đông và mọi người ở lì trong bệnh viện hai ngày, cuối cùng bệnh viện cũng không thể chịu đựng được nữa mà đuổi về.

Nghiêm Chỉ đành phải đi làm thủ tục xuất viện cho con gái.

Thủ tục xong xuôi, Nghiêm Chỉ thấy Trần Hồng đi ngang qua, không nhịn được gọi giật lại: "Đồng chí Trần Hồng!"

Trần Hồng dừng lại, nhận ra Nghiêm Chỉ, mỉm cười nói: "Chào cô, vợ của đồng chí Tô Đông, cô tìm tôi có việc gì sao?"

Nghiêm Chỉ biết hành động của mình đường đột, nhưng cô ta vẫn muốn biết nên tiếp tục lên tiếng hỏi: "Tô Đông bị thương gì vậy?"

Trần Hồng nhìn Nghiêm Chỉ với ánh mắt ngưỡng mộ, rồi kể lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Đồng chí Tô Đông thật sự rất tốt, thật ngưỡng mộ hai người!"

Trần Hồng là bác sĩ du học từ nước ngoài trở về, cô ta đã gặp vô số người nhưng chưa từng gặp ai thu hút cô ta như Tô Đông.

Nghiêm Chỉ sững sờ tại chỗ, thậm chí không nhận ra lúc Trần Hồng rời đi.

Trần Hồng kể hôm đó sấm chớp đùng đùng, Tô Đông đang làm nhiệm vụ thì bị một thanh thép đâm xuyên qua bụng, suýt chút nữa mất mạng.

Lúc Tô Đông được đưa đến bệnh viện, ý thức đã mơ hồ, nhưng anh ấy vẫn nắm lấy tay Trần Hồng nói: "Đừng nói với vợ tôi, cô ấy nhát gan, sẽ sợ hãi."

Nghiêm Chỉ ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở. Cô ta nhớ rất rõ ngày hôm đó, vì Tô Đông không về nhà mà cô ta đã ném luôn vật đính ước của hai người.

Cô ta đã tệ đến mức nào chứ?

*****

Khi Nghiêm Chỉ trở lại phòng bệnh, Tô Tử Thành đang cưỡi trên vai Tô Đông cười vui vẻ.

"Tử Thành, con phải giảm cân đi thôi. Nếu còn mập thêm nữa thì đến bố cũng không chịu nổi đâu." Tô Đông vừa cười vừa nói với con trai

"Bố!" Tô Tử Thành lập tức đưa tay che miệng bố mình, "Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy được đâu!"

"Ồ, xem ra trình độ văn học của Tử Thành ngày càng giỏi đấy nhỉ!" Tô Đông trêu chọc. "Hẳn là dạo này đã chăm chỉ học hành lắm đây!"

Tô Tử Huyên đứng trên giường bệnh, vươn tay ôm lấy Tô Đông: "Tử Huyên cũng học hành chăm chỉ lắm! Nhưng có lúc vẫn rất nhớ bố!"

Tô Đông áp mặt vào má cô bé, thở dài: "Bố cũng rất nhớ Tử Huyên."

Nghiêm Chỉ đi tới, xoa xoa tay nói: "Thủ tục xong rồi, giờ có thể về được rồi."

Tô Đông đặt hai đứa trẻ xuống, mang giày cho Tử Huyên. Một tay dắt một đứa, anh ấy bỗng nhận ra Nghiêm Chỉ đang xách đồ.

"Tử Thành tự đi được mà, để bố giúp mẹ xách ít đồ." Tô Đông tiến tới, lấy túi đồ từ tay cô ta.

"Tôi tự cầm được!" Nghiêm Chỉ cố chấp đáp.

"Đừng cố nữa, về nhà rồi hãy cậy mạnh!" Tô Đông hơi nhíu mày, sải bước đi trước.

Nghiêm Chỉ cắn môi dưới, đành một tay dắt hai đứa trẻ đi theo anh ấy. Dáng người Tô Đông cao lớn, bước đi mạnh mẽ, hoàn toàn không giống một người từng bị thương. Nhưng hiện giờ anh ấy thế nào, cô ta vẫn không thể yên tâm.

Nếu có thể quay lại quân đội, chắc cũng không còn gì nghiêm trọng nữa, phải không? Chỉ là cô ta chưa tận mắt thấy, nên vẫn không thể hoàn toàn an lòng.

Về đến nhà họ Nghiêm, Tô Đông đặt đồ xuống rồi chuẩn bị rời đi. Nghiêm Chỉ đứng chắn ở cửa, ánh mắt lướt qua vùng bụng anh ấy.

"Hôm nay Lục Bắc Thành mời tôi ăn cơm, sắp muộn rồi." Tô Đông chỉ vào đồng hồ, ra hiệu cô ta tránh đường.

"Để tôi xem một chút." Nghiêm Chỉ nói rồi bước tới gần.

"Cô làm gì vậy?" Tô Đông bất ngờ, giữ lấy tay cô ta khiến cả hai ngã xuống giường. Khi nhận ra bàn tay không an phận của cô ta, tim anh ấy bắt đầu loạn nhịp.

Bụng bỗng cảm thấy mát lạnh, áo sơ mi đã bị kéo lên để lộ một vết sẹo to cỡ nắm tay trẻ con, sắc sẹo vẫn hơi đỏ.

Tô Đông nhíu mày, khàn giọng nói: "Đừng nhìn, xấu lắm."

Nghiêm Chỉ rất để ý ngoại hình, chỉ cần trên mặt nổi mụn thôi cô ta cũng đã than xấu suốt.

"Đừng động đậy!" Nghiêm Chỉ quát lên.

Tô Đông bất lực nghiêng mặt sang một bên. Mấy ngày nay anh luôn cố giấu, sợ cô nhìn thấy. Lúc này anh mới hiểu tâm trạng của một cô dâu xấu xí khi ra mắt mẹ chồng là như thế nào. Chỉ có điều, thái độ của Nghiêm Chỉ khi đối mặt với mẹ anh trước đây không tệ như bây giờ.

Sự mát lạnh đột ngột khiến anh rùng mình, hít một hơi.

"Em... khóc à?" Tô Đông vô thức đưa tay xoa đầu Nghiêm Chỉ

Nghiêm Chỉ tựa đầu lên bụng Tô Đông, tiếng nức nở nhỏ nhẹ vang lên: "Lúc đó chắc đau lắm phải không?"

Tô Đông thành thật đáp: "Lúc ấy có gây tê nên không đau. Nhưng sau đó lúc hồi phục, đúng là có hơi đau."

Nghiêm Chỉ nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo, thì thầm: "Không xấu chút nào."

Tô Đông bỗng cảm thấy không thể bình tĩnh nổi nữa.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 132: Tôi vẽ rùa cũng đẹp đấy!

Tô Đông gần như chạy trối chết khỏi nhà, anh thở dài một hơi, chỉnh trang lại quần áo rồi nặng nề bước về phía nhà họ Lục.

Nhà Lục Bắc Thành ở đầu bên kia, Tô Đông ghé vào cửa hàng bách hóa mua một bức tranh tết làm quà.

Khi anh đến nhà họ Lục thì Tô Tiểu Lạc và mấy người kia đã tới rồi.

"Anh Hai, lại đây mau!" Tô Hòa vẫy tay với Tô Đông, "Chúng em đang đánh bài thiếu một người."

"Chúc mừng nhé!" Tô Đông đưa quà cho Lục Bắc Thành, cởi áo khoác ra treo lên móc. "Mọi người không phụ giúp gì à, lại ngồi đây đánh bài?"

"Không cần mọi người giúp đâu, cơm sắp xong rồi." Lục Bắc Thành cười nói, trên người còn đeo tạp dề.

"Không ngờ Bắc Thành cậu còn là đầu bếp đấy!" Tô Đông cười trêu chọc.

"Mau ngồi đi." Lục Bắc Thành cười nói.

Những người khác trong nhà họ Lục không ai về, chỉ có Lục Bắc Thành trở về. Căn nhà rộng lớn, thêm nhiều người như vậy bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.

"Không chơi với Tiểu Cửu nữa, Tiểu Cửu chơi ăn gian." Tô Hòa kéo Tô Đông qua: "Tiểu Cửu toàn thắng, chắc chắn là con bé gian lận."

Tô Tiểu Lạc thấy ấm ức, phồng má nói: "Anh Sáu quá đáng!"

Phó Nhiễm thấy vậy, vội vàng kéo Tô Tiểu Lạc qua nói: "Tiểu Cửu đừng để ý đến cậu ấy, lại đây, chúng ta cùng phe."

"Không chơi nữa, không chơi nữa." Tô Tiểu Lạc xua tay, trực giác của cô quá chuẩn, chơi mấy trò này chẳng có gì thử thách cả.

"Tô Hòa, lát nữa phạt cậu uống thêm hai ly, tạ lỗi với Tiểu Cửu!" Lục Bắc Thành ló đầu ra từ trong bếp, cười nói.

"Được! Anh Bắc Thành tốt nhất!" Tô Tiểu Lạc lập tức vui vẻ.

Đúng lúc này, Ôn Dữ dẫn Ôn Đình và Tô Vãn đến. Ôn Dữ tặng một chiếc phích nước nóng: "Chúc mừng anh, Bắc Thành. Em gái tôi phải đi học nên đến muộn một chút."

Ôn Đình nhìn Lục Bắc Thành, hai mắt sáng rực như sao: "Anh trai nói là đến thăm một người bạn già, anh Bắc Thành đâu có già?"

Lục Bắc Thành cười nho nhã: "Ôn Dữ, cậu không có chuyện gì để nói nữa à. Mau vào ngồi đi, lát nữa là ăn cơm được rồi."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Ôn Đình nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, sắc mặt lập tức xị xuống, lẩm bẩm: "Sao đi đâu cũng gặp cô ta vậy?"

Ôn Đình và Tô Vãn chào hỏi mọi người xong, tìm một chỗ ngồi cách xa Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc.

Đều là con gái, theo lệ thường thì sẽ ngồi cùng nhau. Hai người này ngồi như vậy, trông có vẻ hơi kỳ lạ.

"Anh sáu Tô, em cũng muốn chơi." Ôn Đình mở miệng nói.

"Mọi người cứ chơi đi, cứ chơi đi." Tô Hòa bỏ bài xuống. "Anh Hai, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát."

Tô Hòa và Tô Đông không chơi nữa, trước bàn chỉ còn lại bốn cô gái. Ôn Đình nào có muốn chơi với Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc, thấy vậy cũng không tiện nói không chơi.

Phó Nhiễm nhận ra sự khó xử của họ, ôn tồn nói: "Hay là đừng chơi nữa."

"Chơi chứ, sao lại không chơi?" Tô Tiểu Lạc cầm bài lên, cười ranh mãnh nhìn chằm chằm Ôn Đình và Tô Vãn, "Hay là hai người sợ rồi?"

Những cô gái trẻ tuổi làm sao chịu được khiêu khích, lập tức nói: "Ai sợ người đó là chó con!"

Tô Hòa biết rõ tính khí của Tô Tiểu Lạc, cười lắc đầu: "Ôn Dữ, em gái cậu sắp xui xẻo rồi."

Ôn Dữ mím môi, ôn nhu liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, cười nói: "Trải qua thêm chút bài học, sau này mới không dễ bị thiệt thòi."

"Thua thì sao?" Ôn Đình chỉ muốn thể hiện trước mặt mọi người.

"Hình như không ổn lắm!" Tô Tiểu Lạc cau mày, "Tôi không biết đánh bài!"

"Đánh bài mà không có chút cá cược thì còn gì thú vị?" Nghe Tô Tiểu Lạc nói mình không biết đánh, Ôn Đình lập tức mừng rỡ, "Vậy thì dùng bút vẽ lên mặt một hình, coi như hình phạt cho người thua cuộc. Tô Tiểu Lạc, cô có dám không? Đừng có mà chùn bước đấy nhé!"

"Chùn bước á? Không đời nào!" Tô Tiểu Lạc nói. "Người ta nói người mới chơi thường rất may mắn, hai người cẩn thận đấy!"

Ôn Đình cầm bài lên rồi xáo bài, chia bài, trong đầu đã nghĩ sẵn lát nữa sẽ vẽ gì lên mặt Tô Tiểu Lạc.

Tô Vãn lo lắng liếc nhìn Ôn Đình, thật sự được sao? Tại sao cô ta lại có linh cảm chẳng lành?

Ôn Đình nháy mắt với Tô Vãn, cô ta lập tức hiểu ý. Hai đánh một, không tin lại thua được.

Tô Tiểu Lạc búng ngón tay, mèo mập từ trong ngọc cổ nhảy ra, nấp dưới ghế Ôn Đình. Nó ngáp một cái, vẻ mặt chán nản, chuyện cỏn con thế này mà cũng phải để thần thú như nó đích thân ra tay.

Nó lại ngáp một cái, cuộn tròn người lại.

Bài được chia ra, Ôn Đình nhìn bài của mình, cau mày, sao bài của cô ta lại xấu thế này? Nhưng cô ta có một bộ tứ quý, coi như cũng là một sự bù đắp.
Cô ta không được thì còn Tô Vãn.

Tô Vãn cầm bài cũng rất buồn bực, bài của cô ta rất đẹp, nhưng lại không có quân bài lớn nào.

Theo kế hoạch của hai người, họ nhường chức địa chủ cho Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc cười híp mắt lật bài tẩy lên.

Tô Tiểu Lạc cười hì hì nói: "Ây da, tôi đã nói gì nào. Người mới chơi đúng là có chút may mắn, quân 2 cơ, còn có đôi ba!"

Bài đánh đến cuối cùng, Tô Vãn chỉ còn hai lá, Tô Tiểu Lạc còn ba lá, Ôn Đình còn một đống bài chưa đánh.

Tô Tiểu Lạc đánh ra đôi 3, bài trên tay coi như đã lật ngửa, là quân 2 cơ.

Ôn Đình và Tô Vãn liếc mắt đưa tình với nhau, Tô Tiểu Lạc hỏi: "Hai người bàn bạc xong chưa?"

Ôn Đình cắn răng đánh ra đôi 4. Tô Vãn không nhịn được che mắt, xong rồi, tiêu đời rồi.

"Đôi 4." Ôn Đình đánh ra hai lá bài, thấy Tô Vãn không có phản ứng, bèn nói: "Đôi 4, cậu không đánh à?"

Tô Vãn lắc đầu.

"Đôi 4 cũng không đánh, cậu còn quân bài gì vậy?" Ôn Đình không nhịn được lật bài của Tô Vãn lên, vừa lật ra liền ngây người, chẳng phải là đôi 4 sao!

Mèo mập hé mắt, thần thú này muốn cô ta còn đôi 4, chẳng lẽ cô ta còn có thể có đôi 5?

Hai người Ôn Đình và Tô Vãn đều ngây ra.

Tô Tiểu Lạc hỏi: "Anh Bắc Thành có mực không ạ?"

"Có." Lục Bắc Thành còn chưa biết Tô Tiểu Lạc muốn mực để làm gì. "Tiểu Lạc còn luyện viết chữ bằng bút lông à?"

"Không ạ, hôm nay em muốn vẽ tranh!" Tô Tiểu Lạc cười ngoan ngoãn, nụ cười mang theo chút ranh mãnh.

"Vậy lát nữa anh phải xem kiệt tác của em rồi." Lục Bắc Thành đưa mực cho cô.

"Em bỗng nhiên thấy đau bụng." Ôn Đình huých khuỷu tay vào Tô Vãn, bảo cô ta cùng mình rời đi.

Muốn đi?

Tô Tiểu Lạc nhướng mày: "Sói."

Con sói từ trong ngọc cổ nhảy ra, thở phì phì về phía hai người.

Ôn Đình và Tô Vãn đứng bất động tại chỗ.

Con sói ngửi thấy mùi đùi gà, nịnh nọt hỏi: "Cô gái, cho ta ăn chút đùi gà được không?"

Mèo mập ngáp một cái, lười biếng nói: "Cả tháng này đều là của ta. Sói, ngươi già rồi, trí nhớ cũng kém đi rồi à!"

Con sói hừ một tiếng, chui vào ngọc cổ.

Tô Tiểu Lạc khẽ ho một tiếng, hỏi: "Ôn Đình, vừa rồi cô định vẽ gì lên mặt tôi?"

Ôn Đình không thể cử động, cô ta gọi tên anh trai, nhưng hình như họ hoàn toàn không nghe thấy.

"Đừng phí sức nữa." Tô Tiểu Lạc cười, lấy ra một lá bùa nói thật dán lên lưng cô ta, "Nói."

"Tôi muốn vẽ lên mặt con nhỏ ti tiện Tô Tiểu Lạc kia một con rùa!"

"Ồ? Rùa! Không tồi nha, cô cũng có ý tưởng đấy!" Tô Tiểu Lạc cười toe toét. "Có ai nói với cô là tôi vẽ rùa cũng đẹp lắm không?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro