Chương 139: Cô mặc đồ có hơi xấu + Chương 140: Nhà họ Nghiêm dựa vào nhà họ Tô

Editor: Frenalis

Chương 139: Cô mặc đồ có hơi xấu

Ba người đi lên lầu.

Tô Hòa mang theo rượu, đặt lên bàn, sau đó ngoan ngoãn ngồi cạnh Phó Thiếu Đình.

Ông cụ Phó và Tô Chính Quốc chào hỏi nhau một hồi, hai người ngồi vào ghế chủ tọa.

Tô Tiểu Lạc vẫy tay với Phó Nhiễm và A Bố Y, ngồi vào giữa hai người. Phó Nhiễm và A Bố Y đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có Tô Tiểu Lạc ở đây, họ đều cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

"Tiểu Lạc, sao trông chiếc áo khoác của em quen quen?" Phó Nhiễm nhỏ giọng hỏi.

"Của anh trai em." Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ nói.

"Hèn chi." Phó Nhiễm che miệng cười.

"Anh Sáu của em cũng là người chu đáo, sau này ai lấy được cậu ấy cũng là có phúc." A Bố Y trêu chọc nói.

"Đúng vậy, em đang chờ ăn kẹo cưới của anh Sáu đây!" Tô Tiểu Lạc phụ họa.

Mặt Phó Nhiễm không hiểu sao lại đỏ lên, cô ấy bưng cốc nước lên uống một ngụm.

"Tô Hòa cũng uống với ông nội Phó một chút chứ?" Ông cụ Phó nói.

Phó Thiếu Đình không uống rượu, Phó Uy, Phó Vân Hải còn phải về quân đội nên không thể uống rượu. Chỉ có hai người họ uống, chung quy là không vui.

"Cháu không uống rượu ạ." Tô Hòa liên tục xua tay.

"Ơ?" Ông cụ Phó không khỏi ngạc nhiên, "Thanh niên bây giờ làm sao thế, nhớ năm đó thời chúng ta còn trẻ, không có rượu thì không vui, gặp phải rượu là không buông tay."

"Ông nội Phó đã lên tiếng rồi, vậy cháu uống một chút đi, dù sao ngày mai cháu cũng không có việc gì làm." Tô Chính Quốc cau mày nói.

"Uống rượu dễ gây chuyện, cháu không uống đâu ạ." Tô Hòa vội vàng từ chối.

"Thằng nhóc này, cháu không ở trong quân đội, có thể gây chuyện gì chứ? Bảo cháu uống thì cháu cứ uống, nói nhảm nhiều thế làm gì?" Tô Chính Quốc hất tay, "Còn để người già chúng ta rót rượu cho cháu sao? Tự rót đi!"

Tô Hòa tiến thoái lưỡng nan, đành phải tự rót cho mình một ly.

Tô Tiểu Lạc đột nhiên hỏi: "Chị Phó Nhiễm, sao mặt chị đỏ thế?"

Phó Nhiễm lúng túng càng đỏ mặt hơn, cô ấy mở cửa sổ ra nói: "Chị thấy hơi nóng, chị mở cửa sổ ra." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Tô Tiểu Lạc mặc áo khoác còn chưa thấy nóng, thật kỳ lạ.

Đúng lúc này dì Trương bưng thức ăn lên, Phó Nhiễm vội vàng đi theo xuống bê thức ăn. A Bố Y cũng muốn đứng dậy đi giúp, Tô Tiểu Lạc kéo cô ấy lại nói: "Chị A Bố Y, chị đừng nhúc nhích. Hôm nay chị không cần làm gì cả, cứ yên tâm ở bên cạnh anh Vân Hải là được."

A Bố Y ngoan ngoãn ngồi xuống, tuy trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn nghe theo lời khuyên của Tô Tiểu Lạc.

"Vân Hải cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên ổn định rồi." Tô Chính Quốc cảm khái nói. "Đã nộp báo cáo chưa?"

"Báo cáo cháu đã nộp cho quân đội rồi, cấp trên cũng giục từ lâu, sáng mai có thể sẽ được phê duyệt." Phó Vân Hải đột nhiên có chút ngại ngùng.

A Bố Y cũng vậy, cô ấy xấu hổ sờ chiếc vòng tay của mình. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, thật sự là quá nhanh.

"Vậy sau khi kết hôn hai đứa có dự định gì?" Tô Chính Quốc lại hỏi.

"Sau khi kết hôn, A Bố Y muốn đến trại trẻ mồ côi làm việc, cháu ủng hộ cô ấy." Phó Vân Hải nắm tay A Bố Y dưới gầm bàn, để cô ấy đừng quá căng thẳng.

"Đến trại trẻ mồ côi làm việc, cũng coi như là đóng góp một phần cho xã hội, đó là một việc rất có ý nghĩa." Tô Chính Quốc gật đầu, tán thành nói.

"Cô gái này được đấy." Ông cụ cũng Phó gật đầu, "Thanh niên nên có lý tưởng của riêng mình."

A Bố Y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy rất lo lắng người nhà họ Phó không đồng ý. Cô ấy là trẻ mồ côi, những ngày tháng sống ở trại trẻ mồ côi khiến cô ấy càng thấu hiểu sự bất lực của những đứa trẻ.

Nếu có thể, cô ấy nguyện dành cả đời mình cho sự nghiệp thiện nguyện này.

"Hai đứa định ra ngoài ở riêng sao?" Phó Uy vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Đúng là có ý định này ạ." Phó Vân Hải thành thật trả lời.

Dù sao mẹ anh cũng rất độc đoán, lại không thích A Bố Y, A Bố Y tính tình hiền lành, dễ bị bắt nạt. Anh ở trong quân đội, cũng không yên tâm để A Bố Y ở nhà một mình với mẹ.

Trịnh Bảo Trân vừa đi lên, nghe thấy lời của Phó Vân Hải, sắc mặt bà ta lập tức sa sầm.

Không chỉ chồng, giờ đến cả con trai cũng muốn rời xa bà ta.

A Bố Y nhìn thấy Trịnh Bảo Trân, không khỏi căng thẳng. Ánh mắt của bà ta khiến A Bố Y có chút chột dạ, cứ như thể cô ấy đã cướp mất con trai của người ta vậy.

Phó Uy liếc nhìn Trịnh Bảo Trân: "Ra ngoài ở cũng tốt, đỡ phiền phức."

Trịnh Bảo Trân nghẹn lời, bà ta tức tối nói: "Lớn rồi, có vợ rồi, ở nhà không tiện. Đi hết mới tốt! Cũng gả Phó Nhiễm luôn đi, nhà này càng đỡ phiền."

Ai cũng nghe ra được bà ta đang nói mát.

A Bố Y càng thêm căng thẳng, kỳ thực cô ấy cũng không phải muốn ra ngoài ở, chỉ là sợ mình sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Trịnh Bảo Trân.

Mọi người đều nhìn ra được, ông cụ Phó lên tiếng: "Đến lúc đó tìm cho Phó Nhiễm một người gần nhà, gả đi xa cũng không yên tâm."

Tô Hòa nghe nói muốn tìm đối tượng cho Phó Nhiễm, buồn bực uống một ngụm rượu. Kết quả bị sặc, Phó Nhiễm lặng lẽ đưa khăn tay qua.

Mắt Tô Tiểu Lạc đảo qua đảo lại giữa hai người.

Xem ai sốt ruột trước!

Ăn cơm xong, ông cụ Phó và Tô Chính Quốc vẫn còn uống rượu. Hai người đã lâu không gặp, dạo này xảy ra nhiều chuyện, họ đều muốn tâm sự.

Phó Uy ăn cơm xong liền phải rời đi, Phó Vân Hải không nỡ xa A Bố Y nhưng tối nay cũng phải về quân đội, chỉ đành lưu luyến chia tay.

Phó Nhiễm bảo A Bố Y tối nay ngủ cùng mình, nên đi cùng cô ấy dọn giường.

Tô Hòa vẫn còn ở trên lầu trò chuyện với hai ông cụ.

Tô Tiểu Lạc ngồi trong sân đang chơi với Tiểu Bạch. Bây giờ Tiểu Bạch nhìn thấy cô cũng không sợ nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô gặm xương.

Tô Tiểu Lạc cởi áo khoác ra để sang một bên, hỏi: "Tiểu Bạch, ngon không?"

"Gâu gâu."

"Haha." Tô Tiểu Lạc cười vỗ vỗ đầu nó.

Cô ngẩng đầu lên, vươn vai, lấy áo khoác lót dưới đầu, nằm lên tảng đá lớn.

"Thật thoải mái!"

Thời tiết buổi tối mát mẻ hơn ban ngày rất nhiều, không oi bức cũng không lạnh. Cô vắt chéo chân, thoải mái nhắm mắt lại.

Phó Thiếu Đình bưng một miếng bánh kem, khi đi xuống liền nhìn thấy dáng vẻ mất hình tượng của Tô Tiểu Lạc.

Anh đặt bánh kem lên bàn, ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Tô Tiểu Lạc ngửi thấy mùi bánh liền mở mắt ra, nhìn thấy Phó Thiếu Đình, lập tức ngồi dậy từ trên tảng đá.

"Rửa tay rồi ăn bánh."

"Được được!"

Tô Tiểu Lạc đứng dậy đi rửa tay, vòng eo nhỏ cứ thế lộ ra. Phó Thiếu Đình cau mày, nhặt áo khoác của cô từ trên tảng đá lên, khoác lên người cô: "Mặc vào."

"Tôi không mặc!" Tô Tiểu Lạc định lấy bánh kem, không ngờ một bàn tay to còn nhanh hơn cô bưng bánh kem lên. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Phó Thiếu Đình nhướng mày.

Tô Tiểu Lạc đành phải mặc áo khoác vào, bánh kem được đặt xuống, cô lập tức cầm lấy.

"Sau này đừng mặc bộ đồ này nữa."

"Đây là cách ăn mặc thời thượng nhất đấy, anh đã bao lâu rồi không ra ngoài xem thử, các cô gái trẻ đều mặc như vậy." Tô Tiểu Lạc bất mãn nói.

"Tôi nhìn người khác làm gì?" Phó Thiếu Đình ngồi đối diện, thờ ơ nói, "Nhưng cô mặc trông hơi xấu."

Xấu?

"Hừm." Tô Tiểu Lạc cười gượng, "Vậy mắt nhìn của anh đúng là kém thật đấy!"

"Đừng nhúc nhích!"

"Ơ, gì vậy?"

Phó Thiếu Đình đưa tay tới, trong tay cầm chiếc khăn, Tô Tiểu Lạc ngẩn người trước hành động dịu dàng của anh, để mặc anh lau sạch kem dính trên khóe miệng cho mình.

"Hai người, hai người đang làm gì vậy?" Tô Vãn xông tới, khó chịu nhìn Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc đúng là không bỏ cuộc, cứ muốn quyến rũ anh Thiếu Đình.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 140: Nhà họ Nghiêm dựa vào nhà họ Tô

Phó Thiếu Đình đặt khăn tay trước mặt Tô Tiểu Lạc, nhàn nhạt chào Trình Nhã: "Bác Trình, mẹ cháu ở trên lầu."

Trình Nhã "Ừ" một tiếng, rồi đi lên.

"Hai người cứ trò chuyện đi." Phó Thiếu Đình đút hai tay vào túi quần, đi theo lên lầu.

Tô Vãn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay, gần như muốn phun lửa. Tô Tiểu Lạc ăn xong miếng bánh kem, cầm khăn tay lên định lau miệng. Không ngờ Tô Vãn bước lên trước một bước, trực tiếp giật lấy khăn tay.

"Không cho dùng."

"Tôi nói này Tô Vãn, cô có bị bệnh không đấy?" Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn cô ta.

"Chính là không cho cô dùng." Tô Vãn giấu khăn tay ra sau lưng, như thể đó là bảo bối.

"Ai thèm." Tô Tiểu Lạc đi vào bếp, xin dì Trương một tờ giấy lau miệng.

Tô Vãn giặt sạch khăn tay trong nước, rồi chạy lên lầu. Cô ta đến trước mặt Phó Thiếu Đình, trả khăn tay cho anh.

"Cứ để trên bàn là được." Phó Thiếu Đình hời hợt nói, không nhận lấy.

Tô Vãn đặt khăn tay lên bàn, yên lặng ngồi sang một bên. Thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Phó Thiếu Đình, cảnh tượng này lọt vào mắt ông cụ Phó.

Phó Thiếu Đình vẫn luôn không chịu kết hôn, bên cạnh cũng không có cô gái nào khác. Tính cách của thằng cháu ông cũng không được con gái yêu thích, quan trọng là bản thân nó cũng không sốt ruột.

Tô Vãn thì khá thích nó.

Lần trước Trịnh Bảo Trân đã nói với ông về chuyện này, muốn ông khuyên nhủ Phó Thiếu Đình.

Ông cụ Phó cũng không biết nói sao, người làm mẹ lại chẳng hiểu con trai mình chút nào. Nếu có người nói được nó, vậy mới là gặp ma đấy!

Uống rượu xong, Tô Chính Quốc cũng có chút say, ông cụ đến bên cạnh Phó Thiếu Đình vỗ vai anh: "Thằng nhóc, sau này đều dựa vào các cháu rồi!"

Tô Hòa đỡ Tô Chính Quốc nói: "Chúng ta cũng nên về rồi."

Tô Chính Quốc đột nhiên hát một bài hát: "Mặt trời lặn núi Tây mây hồng bay, chiến sĩ bắn bia xong quay về doanh trại..."

"Ông nội, ông say rồi." Tô Hòa bất đắc dĩ nói.

"Thằng nhóc thối, hát theo ông." Tô Chính Quốc đánh vào gáy Tô Hoà. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Phó Nhiễm và A Bố Y ra tiễn họ, Tô Hòa bị ép phải hát theo, Phó Nhiễm và A Bố Y vừa cười vừa đi theo phía sau, mặt Tô Hòa đỏ bừng.

Không hát thì sẽ bị đánh.

Tô Tiểu Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: "Anh Sáu, anh hát hay quá! Em ở dưới nhà cũng nghe thấy."

Tô Hòa nháy mắt với cô: "Đi chỗ khác chơi đi."

Trình Nhã từ phòng Trịnh Bảo Trân đi ra, sắc mặt Trịnh Bảo Trân rất khó coi, Trình Nhã không để bà ta xuống lầu, chỉ có thể an ủi: "Con cái có phúc của con cái, chị cũng đừng quá lo lắng."

"May mà còn có Tô Vãn." Bây giờ Trịnh Bảo Trân chỉ muốn tác hợp cho Phó Thiếu Đình và Tô Vãn.

Có một đứa không vừa ý, đứa còn lại nhất định phải chọn người vừa ý mới được.

Trình Nhã định nói gì đó, rất muốn khuyên bà ta đừng nhúng tay vào chuyện của con cái nữa. Làm vậy sẽ chỉ khiến bà ta thêm lo lắng, dù sao tính cách Phó Thiếu Đình còn cứng đầu hơn cả Phó Vân Hải.

"Tôi nói nghe này, con dâu như Nghiêm Chỉ không cần thì thôi. Bây giờ Tô Đông còn trẻ, sau này lấy vợ khác, sinh mấy đứa cũng chẳng phải vấn đề." Trịnh Bảo Trân khuyên nhủ.

"Để sau hẵng nói." Trình Nhã vẫn luôn không nỡ nhìn một gia đình tốt đẹp cứ thế tan vỡ. Con người là vậy, bản thân sống không hạnh phúc, nghe nói nhà người khác lục đục, tâm trạng cũng không khỏi tốt hơn một chút.

Trịnh Bảo Trân nói: "Để tôi giới thiệu cho chị mấy cô gái tốt."

Trình Nhã vội vàng xua tay: "Không cần không cần, chuyện của con cái cứ để chúng tự giải quyết."

Tuy Trình Nhã nói không cần, nhưng trong lòng Trịnh Bảo Trân vẫn quyết định. Nhà họ Nghiêm này quá đáng quá, thế nào cũng phải dạy cho họ một bài học.

*****

Ngày hôm sau, chuyện Tô Đông muốn ly hôn, còn được giới thiệu đối tượng cứ thế lan truyền ra ngoài.

Tin tức cũng đến tai nhà họ Nghiêm.

Bố Nghiêm tức đến đau ngực, cả buổi sáng không dậy nổi.

"Nhà họ Tô này thật sự là quá đáng rồi, bên này còn chưa ly hôn, bên kia đã muốn xem mắt rồi?" Bố Nghiêm tức giận mắng, "Không được, tôi phải viết một lá thư tố cáo thằng đó."

Mẹ Nghiêm vội vàng khuyên nhủ: "Chuyện thế nào còn chưa rõ, ông đừng hủy hoại tiền đồ của con rể, đây không phải chuyện đùa."

"Nếu nhà họ Tô không nói ra, ai lại đi nói mấy lời nhàn thoại này chứ?" Bố Nghiêm càng nghĩ càng tức.

"Chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta càng phải bình tĩnh, nếu không con gái biết làm sao?" Mẹ Nghiêm lại khuyên.

Bố Nghiêm nghĩ đến con gái mình, không khỏi lại thở dài, có lẽ ông ta cũng phải nuốt cục tức này xuống thôi.

Ông ta suy nghĩ một chút rồi bật dậy khỏi giường. Bây giờ là giờ đón cháu tan học, ông ta phải đi dò la tin tức, cũng để sớm có sự chuẩn bị.

Bố Nghiêm đến cổng trường mẫu giáo, xung quanh có rất nhiều người cũng đến đón con cháu.

"Lão Nghiêm, thật sự là ông à, đến đón cháu đấy à?" Ông Chu người quen cũ vừa cười vừa đi tới chào hỏi ông ta.

"Sao ông cũng đến đây vậy?" Bố Nghiêm khó hiểu hỏi.

"Haiz, không có vận may tốt như ông, tôi phải đợi những năm năm mới được điều đến đây." Ông Chu cười nói.

"Vận may tốt gì chứ?" Bố Nghiêm bất mãn, "Đó là do nhà nước coi trọng nhân tài, năm đó bảo ông chuyên tâm nghiên cứu học thuật mà ông không chịu, trách ai được bây giờ?"

Ông Chu cười mỉa mai: "Nếu không phải ông sinh được cô con gái tốt, gả cho cháu trai thứ hai nhà họ Tô, vận may tốt này làm sao rơi vào đầu ông được?"

"Ý ông là gì?" Bố Nghiêm trừng mắt.

"Ai mà không biết năm đó là nhà họ Tô dùng quan hệ mới xin được căn nhà đó cho ông chứ?" Ông Chu bất mãn nói huỵch toẹt ra.

"Cái gì?" Bố Nghiêm không biết chuyện này, ông ta cau mày nói, "Lão Chu, ông đang bôi nhọ tôi đấy à?"

"Tôi nói này lão Nghiêm, mọi người nể ông là giáo sư nên chuyện năm đó mới nhắm mắt làm ngơ, ông bớt giả vờ ngây thơ đi!" Ông Chu phải đợi những năm năm đấy!

"Không biết ông đang nói gì, ông chỉ là ghen tị với tôi thôi." Bố Nghiêm đón Tử Thành và Tử Huyên, nhanh chóng đi về nhà.

Về đến nhà, bố Nghiêm vẫn còn tức giận vô cùng.

Mẹ Nghiêm không khỏi hỏi: "Ông lại bị ai chọc giận vậy?"

"Lão Chu bà còn nhớ không? Bây giờ ông ta cũng được điều đến khu tập thể này rồi, vừa rồi ông ta nói với tôi cái gì, chúng ta có thể được điều đến đây là nhờ nhà họ Tô! Thật nực cười!" Bố Nghiêm tức giận đập bàn.

Mẹ Nghiêm không nói gì, lặng lẽ đứng đó.

"Ông ta rõ ràng là ghen tị với chúng ta!" Bố Nghiêm tức giận lớn giọng nói, "Bản thân không có bản lĩnh, còn nói chúng ta đi cửa sau! Tôi nói này, ly hôn quách đi cho rồi, nếu không người khác còn tưởng chúng ta chiếm được bao nhiêu lợi lộc đấy!"

Sắc mặt mẹ Nghiêm rất khó coi, năm đó khi họ từ nông trường cải tạo trở về, mọi thứ đã thay đổi. Nơi họ ở không có chuột thì cũng có gián, chẳng ra sao cả.

Là Nghiêm Chỉ đã đi tìm Tô Đông.

Cũng không biết đã giải quyết như thế nào, nhưng quả thật là đã sắp xếp cho họ một căn nhà tốt. Chuyện này mẹ Nghiêm vẫn luôn không nói với chồng, chính là sợ ông ta không chấp nhận được.

Thấy bà ta không nói gì, lại còn vẻ chột dạ, bố Nghiêm không khỏi hỏi: "Bà sao vậy? Sao không nói gì?"

Mẹ Nghiêm vội vàng khoát tay: "Ông quan tâm người khác nói làm gì!"

Bố Nghiêm sống với mẹ Nghiêm bao nhiêu năm, sao có thể không nhận ra sự khác thường của bà ta, lập tức hỏi đến cùng: "Có phải bà biết gì không?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro