Chương 153: Chân mệnh thiên nữ xuất hiện? + Chương 154: Nỗi lòng của người bà

Editor: Frenalis

Chương 153: Chân mệnh thiên nữ xuất hiện?

Tô Tiểu Lạc và mọi người cuối cùng cũng rời khỏi Mê Hồn Đăng trước khi mặt trời lặn, nhưng đường về lại không phải là đường lúc đến.

Sau khi hỏi thăm, họ mới biết đây là huyện lỵ bên cạnh.

Tất cả mọi người lúc này đều đã kiệt sức, Đường Tiểu Thiên mời mỗi người một bát hoành thánh, ai cũng được thêm phần.

Lương Hoan vừa ăn vừa quan sát Đường Tiểu Thiên, tính tình anh ấy có vẻ tốt hơn Phó Thiếu Đình nhiều, lại còn hào phóng như vậy.

"Nhóc con, một phần có đủ không?" Đường Tiểu Thiên biết rõ khẩu vị của Tô Tiểu Lạc nên không nhịn được hỏi.

"Tôi muốn thêm một cái đùi gà nữa." Tô Tiểu Lạc cũng không khách sáo với anh ấy, cô bị nội thương, đang rất cần năng lượng.

Vừa dứt lời, hai cái đùi gà đã xuất hiện trước mặt Tô Tiểu Lạc.

Đường Tiểu Thiên khẽ ồ lên một tiếng, bị Phó Thiếu Đình trừng mắt, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

"Cảm ơn." Tô Tiểu Lạc vẫn thích ăn thịt hơn, ba chân bốn cẳng đã ăn hết một cái.

"Tôi thật sự hâm mộ cô có khẩu vị tốt như vậy, từ nhỏ dạ dày tôi đã không tốt, ăn một bát hoành thánh đã là giới hạn rồi." Đường Tiểu Thiên cười nói.

Đặc biệt là sau khi làm phi công, thời gian ăn uống không cố định, bệnh dạ dày càng thêm nặng. Nếu không phải thật sự yêu thích sự nghiệp này, anh ấy cũng không thể kiên trì đến bây giờ.

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn, nói: "Ba mươi tuổi thì còn có thể cố được, sau ba mươi tuổi thì nên đổi nghề đi!"

Đường Tiểu Thiên khựng lại, anh ấy cũng mơ hồ cảm thấy cơ thể mình không chịu đựng nổi nữa.

"Đồng chí Đường bị đau dạ dày sao? Ông nội tôi là thầy thuốc Đông y, rất am hiểu về điều trị dạ dày." Lương Hoan lo lắng nói.

"Chỉ là bệnh cũ thôi." Đường Tiểu Thiên liên tục xua tay. Mẹ Đường đã đưa anh ấy đi khám rất nhiều thầy thuốc Đông y, uống vô số thuốc, hiệu quả cũng không lớn. Bác sĩ đều nói bệnh của anh ấy phải dựa vào điều dưỡng. Với lịch trình làm việc như vậy, uống nhiều thuốc cũng vô ích.

Tô Tiểu Lạc nhướng mày, Đường Tiểu Thiên cũng khá đào hoa. Đáng tiếc, cô gái này cũng không phải chân mệnh thiên nữ của anh ấy. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Mọi người đang nói chuyện thì ven đường dừng lại hai chiếc xe Jeep. Một nữ đồng chí đeo kính xách theo hộp thuốc, lúc xuống xe không cẩn thận làm rơi hộp thuốc.

Có một món đồ lăn đến chân Đường Tiểu Thiên.

Đường Tiểu Thiên nhặt lên, đi tới đưa cho cô ấy. Cô ấy nhận lấy, dè dặt nói: "Cảm ơn anh!"

Cô ấy luống cuống tay chân, những người khác đã bắt đầu làm việc. Chỉ có cô ấy vẫn đang nhặt đồ, có chút lúng túng.

"Đừng vội, đây là lần đầu cô ra nhiệm vụ à?" Đường Tiểu Thiên không hiểu sao lại thấy cô gái này có chút đáng yêu.

"Vâng, thật ra tôi là được điều động đến." Tôn Dương không biết phải giải thích thế nào, vốn dĩ cô ấy sẽ được vào căn cứ không quân, kết quả bị bố điều đến đây. Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ đồ bay trên người Đường Tiểu Thiên, đôi mắt lập tức sáng lên. "Anh là phi công sao?"

"Đúng vậy, phi công." Trong lòng Đường Tiểu Thiên dâng lên một cảm giác tự hào mãnh liệt.

"Tôn Dương!" Phía trước có người gọi tên cô ấy, Tôn Dương vội vàng đứng dậy. Vì đứng dậy quá nhanh nên sơ suất khiến chân bị trẹo, Đường Tiểu Thiên vội vàng nắm lấy cổ tay cô ấy.

Chiếc kính của Tôn Dương rơi xuống đất. Đường Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tôn Dương, nhất thời ngây người.

"Kính." Tôn Dương bị cận thị nặng, tầm nhìn hoàn toàn mờ mịt.

Đường Tiểu Thiên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhặt chiếc kính lên đưa cho Tôn Dương, cô ấy đeo kính vào, lại luống cuống tay chân chạy đến chỗ tổ trưởng báo cáo.

Không biết tổ trưởng nói gì, Tôn Dương cúi đầu, trông có vẻ ủ rũ.

Đường Tiểu Thiên trở lại chỗ ngồi, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà nhìn về phía Tôn Dương. Anh ấy luôn khinh thường những kẻ "yêu từ cái nhìn đầu tiên", nhưng bây giờ xem ra có chút tự vả rồi.

Thấy có thể kiếm được tiền, Tô Tiểu Lạc lập tức lại gần hỏi: "Có cần tôi bày một trận pháp đào hoa cho anh không?"

Đường Tiểu Thiên hắng giọng, hạ thấp giọng hỏi: "Tiểu Cửu, cô thấy có hy vọng không?"

"Chắc chắn rồi." Tô Tiểu Lạc giơ ngón tay cái lên.

"Được, cô cứ ra giá." Đường Tiểu Thiên luôn hào phóng.

"Thôi khỏi, vẫn là anh quyết định đi." Tô Tiểu Lạc mỉm cười ngọt ngào, để Đường Tiểu Thiên tự định giá thì "hợp lý" hơn.

"Cô nhóc này." Đường Tiểu Thiên nghĩ ngợi rồi nói, "Lần này không lấy tiền, đợi đến khi cô kết hôn, tôi sẽ tặng cô một món quà lớn."

Tô Tiểu Lạc cau mày.

Cô kết hôn? Chắc phải đến năm nào tháng nào?

Không đúng, cả đời này cô cũng có thể không kết hôn, cô còn đang nỗ lực để phi thăng cơ mà!

"Lời là cô nói đấy nhé, giá cả do tôi định, cứ quyết định vui vẻ như vậy đi." Đường Tiểu Thiên tâm trạng rất tốt, đây chính là chuyện đại sự cả đời của anh ấy, sao có thể định giá bằng tiền, quá tầm thường.

Tô Tiểu Lạc nhăn mặt, không ngờ lại thất sách ở chỗ này. Bát hoành thánh trong miệng cũng không còn thơm ngon nữa.

Lương Hoan vẫn luôn nhìn chằm chằm Đường Tiểu Thiên, những tương tác của anh ấy với cô gái tên Tôn Dương đều bị cô ta nhìn thấy. Cô ta đặt bát hoành thánh xuống bàn, cũng không còn tâm trạng ăn nữa.

Lúc này có một đứa trẻ từ đâu chạy tới, nhanh như chớp đổ bát hoành thánh vào chiếc bát vỡ của mình, sau đó chạy mất dạng.

Đứng ở đầu ngõ, nó còn lè lưỡi trêu tức Lương Hoan đang tức giận.

"Nhóc con này!" Lương Hoan tức điên lên. "Không biết là con cái nhà ai nữa! Thật là vô giáo dục!"

Ông chủ quán vội vàng giải thích: "Đây là cháu trai nhà bà Ngưu, trước đây còn ngoan ngoãn lắm, dạo này không biết làm sao, cứ hay ra ngoài quấy rối người khác."

"Mà cũng lâu rồi không thấy bà Ngưu."

"Thằng con trai nhà bà ấy cũng vậy, ở bên ngoài cũng không biết về nhà thăm mẹ, đã mấy năm rồi!"

"Dạo trước không phải còn thấy nó về sao?"

"Tám phần là thua bạc hết tiền, nên về lấy tiền."

"Thật là nghiệp chướng, kiếp trước chắc chắn là mắc nợ nó."

"Nuông chiều con như giết con, nhà họ Ngưu chắc ruột gan đều hối hận rồi. Đứa cháu trai này của nhà họ Ngưu e là cũng hỏng mất."

"Không đến mức đó chứ! Bà Ngưu thương đứa cháu trai này lắm, tôi nhớ có lần nhà bà ấy chỉ có hai quả trứng, bà Ngưu đều nhường cho Ngưu Trụ hết."

"Cho nên đấy! Ngưu Trụ này cũng không hiểu chuyện, cũng không nhường bà nội ăn một quả."

"Thật đáng thương cho bà Ngưu, một mình nuôi con trai khôn lớn. Vất vả lắm mới cưới được vợ cho nó, sinh được cháu trai. Con trai thì đi đánh bạc, con dâu thì bỏ đi. Giờ thằng cháu này, e là cũng sắp đi vào vết xe đổ của bố nó rồi!"

Cuộc trò chuyện của hai người khiến mọi người đều chìm vào im lặng.

Lương Hoan nói: "Bảo sao vô giáo dục như vậy, thì ra là có mẹ sinh không mẹ dạy!"

Nghiêm Chỉ không khỏi rưng rưng nước mắt, con không bố như nhà không nóc. May mà Tô Đông không giống bố đứa trẻ này.

Cô ta liếc nhìn Trần Hồng. Ý định trong lòng lặng lẽ thay đổi.

Sau khi ly hôn, cô vẫn hy vọng có thể nuôi hai con. Người ta nói có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, bây giờ Tô Đông đã không còn kiên nhẫn với cô, sau này chưa biết sẽ đối xử với con cái thế nào.

Nhỡ đâu anh ấy lại có con với Trần Hồng...

Tô Đông bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Chỉ, cô lại như kẻ trộm vội vàng lảng tránh, thật không biết trong đầu cô đang nghĩ gì.

"Trên người nó có tử khí, bà nội nó chắc sắp qua đời rồi." Tô Tiểu Lạc nhàn nhạt nói.

"Cái gì?" Mọi người lại lần nữa kinh hô.

"Không thể nào, bà Ngưu khỏe mạnh lắm mà." Ông chủ quán kinh ngạc nói.

Người xuất thân nghèo khổ, thân thể đều cường tráng. Ngày nào cũng có việc làm không hết, đến bệnh cũng không dám ốm. Bà Ngưu mới hơn năm mươi tuổi, sao có thể sắp qua đời được?

Ông chủ quán không tin.

"Ông chủ, hay là chúng ta đánh cược đi. Nếu cô ấy nói đúng, ông không lấy tiền ăn. Nếu cô ấy nói sai, tôi trả ông gấp đôi tiền." Đường Tiểu Thiên cũng cố ý trêu chọc ông chủ quán.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 154: Nỗi lòng của người bà

Ông chủ quán cười xua tay: "Đây chỉ là buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền mọn thôi. Nếu bị người của đội sản xuất nhìn thấy, họ sẽ tịch thu đồ của tôi mất, cậu đừng đùa tôi nữa."

Đường Tiểu Thiên cười đưa tiền cho ông ấy: "Ông chủ, ông dẫn chúng tôi đến nhà bà Ngưu xem sao!"

Đứa trẻ kia cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, bố nó lại chẳng ra gì, nếu bà nội nó cũng mất, cuối cùng nó có thể thật sự đi vào vết xe đổ của bố nó.

Ông chủ quán ngày thường cũng có quan hệ khá tốt với bà Ngưu, mỗi lần gặp mặt cũng có thể trò chuyện đôi câu. Vừa rồi nghe Tô Tiểu Lạc nói vậy, trong lòng cũng có chút bất an.

"Tôi dẫn mọi người đi."

Mấy người đến sân nhà bà Ngưu, lúc này trời đã tối. Ngôi làng này không có đèn đường, khắp nơi đều tối om.

Lương Hoan sợ hãi trong lòng, nhưng cô ta vẫn muốn tìm thấy đứa trẻ kia, dạy cho nó một bài học.

"Phía trước kia rồi." Ông chủ quán chỉ vào một căn nhà xiêu vẹo phía trước, ngay cả cổng cũng đã hỏng. Họ dễ dàng đi vào sân, một góc sân trồng đầy rau. Còn một bên kia chất đầy phế liệu, bày biện rất lộn xộn.

Ông chủ quán ngạc nhiên nói: "Bà Ngưu là người rất siêng năng, số phế liệu này luôn được xếp ngay ngắn, đợi đến khi đủ rồi mới mang ra trạm thu mua."

Cửa căn nhà nhỏ đóng chặt, ông chủ quán tiến lên gõ cửa: "Trụ, mở cửa."

Trời đã tối, bên trong lại không có đèn điện. Từ khe cửa, một đôi mắt rụt rè lộ ra.

"Trụ, bà nội cháu đâu?"

"Bà cháu đang ngủ ạ!" Trụ đáp. "Mấy người định đi mách chuyện phải không? Cháu chỉ có ba hào, đền cho mấy người được không?" Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Có chuyện gì thì cháu mở cửa ra rồi nói." Ông chủ quán khuyên nhủ.

"Là bà cháu muốn ăn hoành thánh ạ." Trụ yếu ớt nói, "Bà nội rất muốn ăn, cháu không có tiền, chỉ có thể cướp một bát cho bà. Bà cháu rất đói, rất khó chịu."

Phó Thiếu Đình mím môi, nhìn Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc lắc đầu: "Bà của nó chắc đã mất rồi."

"Cô nói bậy!" Trụ kích động hét lên, "Vừa rồi bà cháu còn nói chuyện với cháu mà, bà ấy chỉ là ngủ thôi! Cô không được nói bậy!"

"Nhà lão Trương à, tôi thấy trong người không khỏe nên đi ngủ sớm." Trong nhà đột nhiên vang lên giọng nói của một người già.

Ông chủ quán thở phào nhẹ nhõm, bất mãn nhìn Tô Tiểu Lạc: "Cô bé, cháu đừng nói linh tinh. Trụ sống nương tựa vào bà nội nó, cháu nói vậy nó sẽ đau lòng lắm đấy!"

"Vậy thì cứ mở cửa ra là được." Tô Tiểu Lạc nói.

"Bà ơi, họ là người xấu, họ nói bà chết rồi. Bà mau ăn hoành thánh đi, bà không phải rất muốn ăn hoành thánh sao?"

"Ngoan, bà không ăn đâu. Cháu cũng đói lâu rồi, cháu mau ăn đi kẻo nguội."

Cuộc đối thoại bên trong nhà, đứt quãng truyền ra.

Tô Tiểu Lạc ra hiệu cho mọi người mở cửa, cánh cửa này cũng chỉ là để làm cảnh, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.

Trong nhà tối om, bóng dáng một người già ẩn hiện trong bóng tối, đang nắm tay Trụ.

Ông chủ quán nói: "Mọi người xem, làm hỏng cửa nhà bà Ngưu rồi, phải đền đấy."

Bà Ngưu khẽ ho một tiếng: "Không sao, mọi người cũng là lo lắng cho tôi. Mấy hôm nay tôi thấy trong người không khỏe, mọi người cứ về trước đi!"

Đồ đạc trong phòng ngổn ngang, như thể bị trộm ghé thăm. Ngay cả chậu rửa mặt cũng nằm nghiêng trên đất, nước đổ lênh láng, cũng không có ai dọn dẹp.

Ông chủ quán cũng nhận thấy có điều gì không ổn, ông ấy theo bản năng nhìn vào bên trong. Căn phòng tối đen, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng trên giường. Trong lòng ông ấy run lên: "Đèn dầu đâu, trong nhà tối quá, tôi giúp bà thắp đèn."

"Tôi đã nói là không cần rồi, tại sao mọi người còn chưa đi?" Bà Ngưu có chút bực bội, giọng điệu cũng trở nên hung dữ.

"Nếu đã qua đời rồi, thì không nên lưu lại nhân gian. Như vậy không tốt cho bà, cũng không tốt cho cháu trai bà." Tô Tiểu Lạc nhẹ nhàng nói.

Hồn phách đều là vô hình, nhưng hồn ma trước mắt này lại rất kỳ lạ. Không chỉ có hình dạng, mà còn có thể để mọi người nhìn thấy bà ấy.

Chỉ có một lời giải thích hợp lý.
Chính bà ấy cũng đã lừa dối bản thân mình.

"Tôi không biết cô đang nói nhảm cái gì, tôi còn phải nấu cơm cho cháu tôi ăn, nó đang đói."

Bà Ngưu luống cuống đi đến bên cạnh bếp lò, muốn cầm cái nồi lên nhưng lại không thể nhấc nổi.

"Bà nội, bà đừng vất vả quá, bà mau đi nghỉ đi. Đợi Trụ lớn lên kiếm tiền mua thuốc cho bà chữa bệnh, để bà hưởng phúc." Trụ đi tới, dè dặt nói, sợ bà nội sẽ đột nhiên biến mất.

"Ngoan, ngoan lắm!" Bà Ngưu xoa đầu cháu trai, vui mừng nói, "Không uổng công bà yêu thương cháu, cháu ngoan hơn bố cháu nhiều. Bà không sao, bà còn phải nhặt phế liệu cho Trụ đi học, lấy vợ rồi sinh cháu trai cho bà bế."

Ông chủ quán lúc này đã châm đèn dầu, sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất. Mọi người nhìn rõ ràng trên giường đang nằm một người, người đó chính là bà Ngưu.

Trên bàn còn bày bát hoành thánh mà Trụ mang về.

"Nếu tôi không còn nữa, cháu tôi biết làm sao đây?" Bà cụ lẩm bẩm, "Tôi không thể xảy ra chuyện được, tôi phải dậy nấu cơm cho Trụ, nó đói bụng rồi."
Bà Ngưu cứ lặp đi lặp lại câu nói đó.

Nghiêm Chỉ che miệng, xúc động rơi nước mắt. Cô ta nhớ lại khoảnh khắc cận kề cái chết của mình, nỗi nhớ nhung da diết dành cho các con. Ở đây, người đồng cảm nhất với bà Ngưu chính là cô ta.

Con cái là điểm yếu của cô ta, cũng như đứa cháu trai là điểm yếu của bà Ngưu.

Tô Đông lặng lẽ đưa cho cô ta một chiếc khăn tay.

"Bà Ngưu, bà cứ yên tâm ra đi! Chúng tôi sẽ đưa cậu bé đến viện mồ côi, ở đó nó sẽ bình an lớn lên." Đường Tiểu Thiên khuyên nhủ.

"Viện mồ côi?" Bà Ngưu lẩm bẩm. "Trụ nhà tôi không đủ điều kiện, nó có bố. Trừ khi bố nó cũng chết, Trụ nhà tôi mới được vào."

Thì ra bà Ngưu đã sớm liên hệ với viện mồ côi, từ sau lần con trai về lấy tiền rồi đẩy bà ấy ngã, bà ấy đã nhận ra sức khỏe của mình không ổn. Bà Ngưu không yên lòng về đứa cháu trai của mình nên đã đến viện mồ côi hỏi thăm!

Kết quả người của viện mồ côi nói cháu trai bà không đủ điều kiện, thằng con trai chết tiệt của bà vẫn chưa chết. Bà nằm trên giường, chịu đựng sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng nói với cháu trai rằng bà muốn ăn hoành thánh.

Kết quả cháu trai thật sự bưng bát về, nói rằng nó đã tìm được hoành thánh.

Trụ của bà sẽ không phải chịu đói nữa, bà vừa ăn nửa bát hoành thánh vừa rơi nước mắt, rồi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng bà vẫn không yên lòng, không biết làm sao lại ngồi dậy từ trên giường.

Chẳng lẽ bà thật sự đã chết rồi sao?

Bà Ngưu đột nhiên quỳ xuống đất, van xin: "Xin mọi người, hãy cứu lấy Trụ nhà tôi, số nó khổ quá. Trụ, kiếp sau cháu đầu thai nhất định phải chọn nhà tốt, đừng đến nhà mình nữa."

"Bà ơi, cháu không muốn bà đi. Kiếp sau cháu vẫn muốn làm cháu trai của bà, bà ơi." Ngưu Trụ quỳ xuống đất nức nở khóc lớn.

Ông chủ quán không khỏi lau nước mắt, nói: "Các đồng chí, xin mọi người hãy nói giúp Ngưu Trụ. Đứa trẻ này không giống bố nó."

"Bà à, bà cứ yên tâm ra đi! Tôi sẽ thay bà nuôi Ngưu Trụ." Trình Phương Tín đột nhiên lên tiếng, "Nó không đủ điều kiện vào viện mồ côi, tôi sẽ thay nó tạo điều kiện."

Trình Phương Tín vẫn luôn chìm đắm trong nỗi đau mất con, nhưng lúc này anh ấy càng thương cảm cho những đứa trẻ mất đi người thân. Nếu có thể, anh ấy muốn làm điều gì đó cho những đứa trẻ này.

Nghiêm Chỉ ở bên cạnh nói: "Đúng vậy! Chúng tôi sẽ không bỏ mặc Ngưu Trụ đâu."

Tâm nguyện của bà Ngưu đã được hoàn thành, thân thể hóa thành hư vô. Cuối cùng lại nhìn Ngưu Trụ một lần nữa, rồi biến mất trong không trung.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro