Chương 159: Phải tiếp tục hạnh phúc nhé + Chương 160: Giá như lúc đầu gặp gỡ
Editor: Frenalis
Chương 159: Phải tiếp tục hạnh phúc nhé
Trong một căn nhà nhỏ ở Vệ Thành, Nghiêm Chỉ mặc áo mưa, đeo găng tay đang nhổ cỏ.
Mưa càng lúc càng lớn, Điền Quyên đi tới nói: "Nghiêm Chỉ, nghỉ ngơi một chút đi!"
"Được." Nghiêm Chỉ cùng cô ta vào nhà, hai người cởi áo mưa ra, rồi nhìn nhau cười.
"Mưa mấy ngày nay rồi, không biết bao giờ mới tạnh." Điền Quyên rót cho Nghiêm Chỉ một cốc nước nóng.
Hai người cầm cốc men, ngồi ở cửa nhìn ra sân. Cỏ trong sân đã được nhổ gần hết, đây là nhà của Trình Phương Tín.
Bài báo của Nghiêm Chỉ đã gây tiếng vang lớn, kể cả những gia đình mất con cũng gửi đến những tấm lòng hảo tâm. Còn có người tình nguyện đến đây làm công việc thiện nguyện.
Từ sau khi bố mẹ qua đời, Trình Phương Tín đã lâu không về đây. Cỏ dại mọc um tùm, Nghiêm Chỉ ở đây giúp anh ấy dọn dẹp, còn anh ấy thì đi đón những người hảo tâm kia.
Điền Quyên ngồi sát bên Nghiêm Chỉ, trong lòng cảm thấy ấm áp. Ban đầu, cô ta cứ tưởng Nghiêm Chỉ sẽ không để ý đến mình nữa, không ngờ Nghiêm Chỉ vẫn coi mình là bạn.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở thành phóng viên, có thể quen biết nhiều bạn bè đến vậy." Nghiêm Chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.
"Hồi đi học, bài văn của cậu đã viết rất hay, thầy cô thường khen bài văn của cậu có hồn." Điền Quyên cười nói. "Chỉ là kết hôn sớm quá."
Nghiêm Chỉ đúng là người quá coi trọng tình yêu. Vừa kết hôn đã sinh Tử Thành, rồi đến Tử Huyên, cuộc sống chỉ xoay quanh con cái.
Nghiêm Chỉ không khỏi cười nói: "Chúng ta đều bị cuộc sống mài mòn, không còn là chính mình nữa, trở nên đáng sợ."
Cô ta nhớ lại những chuyện mình đã làm, cũng cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng.
"Điền Quyên, cậu có từng nghĩ đến làm một công việc gì đó cho riêng mình không?" Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Tôi á? Tôi có năng lực gì chứ?" Điền Quyên cười khổ, với hoàn cảnh hiện tại của cô ta, không dám mơ mộng gì cả. "Hôm qua tôi đánh con trai tôi một trận, nó hận tôi. Nó bị bà nội nó xúi giục ném đá vào người tôi. Tôi vất vả nuôi nó khôn lớn, chỉ vì không lấy được tiền ở chỗ tôi mà nó ném đá tôi. Đôi khi tôi cũng tự hỏi, rốt cuộc tôi sống vì cái gì nữa!"
"Bố mẹ tôi mãi mãi yêu thương em trai tôi nhất, khi tôi bị ủy khuất, bố tôi sẽ không bênh vực tôi, mẹ tôi chỉ biết khóc lóc bảo tôi nhẫn nhịn."
"Nghiêm Chỉ, tôi không biết mình phải nhẫn nhịn đến bao giờ. Tôi không có đường lui, biết rõ phía trước là vực sâu mà tôi vẫn phải cắn răng bước tiếp." Điền Quyên cười chua xót.
Nghiêm Chỉ đau lòng nắm lấy tay bạn mình: "Để tôi làm chỗ dựa cho cậu! Nếu tên khốn nạn đó dám bắt nạt cậu nữa, tôi sẽ giúp cậu bảo vệ quyền lợi, vạch trần hắn ta."
"Nghiêm Chỉ, cậu thật tốt." Điền Quyên đỏ hoe mắt, cảm kích nói.
Nghiêm Chỉ kéo Điền Quyên đứng dậy, đặt cốc men xuống đất, dắt cô ta đi ra ngoài trời mưa. Mặc cho nước mưa rơi trên mặt, hòa lẫn với nước mắt.
"Như vậy sẽ không ai biết chúng ta khóc nữa!" Nghiêm Chỉ cười nói, "Điền Quyên, chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt hơn!"
Điền Quyên nhìn Nghiêm Chỉ, nở nụ cười chân thành: "Đúng vậy, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn."
Nghiêm Chỉ lớn tiếng động viên Điền Quyên: "Chúng ta tự kiếm tiền tự tiêu, sau này có tiền rồi, tôi còn muốn đi đây đi đó, ngắm nhìn phong tục tập quán của mỗi nơi."
"Được, tôi sẽ đi cùng cậu!" Điền Quyên trịnh trọng hứa hẹn.
"Nhất ngôn cửu đỉnh nhé!" Nghiêm Chỉ đưa ngón út ra, kiên quyết móc ngoéo với Điền Quyên.
Hai người cười như điên như dại, như trở về quá khứ khi hai người còn là những cô bé.
Đúng lúc này, Trình Phương Tín cũng dẫn người vào sân. Người đến là một người đàn ông, đội mũ.
Nghiêm Chỉ và Điền Quyên vội vàng quay vào nhà, Trình Phương Tín giới thiệu: "Đây là đồng chí Điền Quyên, còn đây là..."
"Cẩn thận! Hắn ta là gián điệp!" Tô Đông chạy vào hét lớn, liều mạng chạy về phía họ.
"Chết đi! Tao phải báo thù cho anh em của tao!" Người đàn ông ngẩng mặt lên, lộ ra ánh mắt hung ác. Hắn ta cầm dao găm đâm về phía Nghiêm Chỉ, mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Nghiêm Chỉ đứng sững tại chỗ, hoàn toàn không kịp phản ứng. Cô ta trợn trừng mắt, đột nhiên một bóng người chắn trước mặt cô ta.
"Phập" một tiếng.
Khuôn mặt Điền Quyên lộ vẻ đau đớn.
Nghiêm Chỉ ôm lấy bạn mình, tay dính máu nóng, khiến đầu óc cô ta trống rỗng.
"Điền Quyên, Điền Quyên!"
Tô Đông xông lên, quật ngã người đàn ông. Quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Chỉ đang ôm Điền Quyên khóc lóc hoảng sợ.
Nghiêm Chỉ nâng mặt Điền Quyên lên: "Điền Quyên, cậu sẽ không sao đâu, cậu sẽ không sao đâu. Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện, mau lên!"
"Đừng khóc." Điền Quyên mỉm cười, "Nghiêm Chỉ, cậu phải mãi là một nàng công chúa vui vẻ nhé. Hứa với tôi, cậu nhất định phải đi khắp đất nước tươi đẹp của chúng ta. Thay tôi, thay tôi ngắm nhìn thế giới này thật kỹ."
"Sao cậu ngốc thế!" Nghiêm Chỉ khóc đến thảm thiết.
Điền Quyên nhìn Tô Đông, áy náy nói: "Trước đây là tôi gây chuyện, nên Nghiêm Chỉ mới như vậy."
"Cậu đừng nói nữa." Nghiêm Chỉ nắm chặt tay Điền Quyên. "Tôi không hối hận, cậu đừng xảy ra chuyện gì."
"Tô Đông, hãy đối xử tốt với cậu ấy." Nói xong câu này, Điền Quyên từ từ nhắm mắt lại.
Khi được đưa đến bệnh viện, Điền Quyên đã tắt thở từ lâu.
Nghiêm Chỉ ngất xỉu mấy lần trước giường bệnh.
Bố mẹ Điền Quyên đến bệnh viện, lớn tiếng trách mắng, oán hận Nghiêm Chỉ.
Nghiêm Chỉ thấy ấm ức thay Điền Quyên, lớn tiếng nói lại: "Bây giờ hai người mới biết đến sao? Hai người có từng quan tâm đến con gái mình không? Khi cậu ấy bị nhà chồng ức hiếp, bị chồng chửi mắng, hai người ở đâu?"
"Lúc cậu ấy bị thương phải nhập viện, hai người lại ở đâu? Chân cậu ấy bị thương, bà chỉ ở lại có nửa ngày, bà nói cháu trai ở nhà không có ai trông nên phải về."
"Lúc cậu ấy không có ai mang cơm đến, phải nhịn đói, ai đã từng quan tâm đến điều đó?"
Nghiêm Chỉ gào khóc, hoàn toàn suy sụp. Cô ta như người vỡ vụn, nghẹn ngào hỏi: "Hai người dựa vào cái gì mà đối xử với cậu ấy như vậy! Dựa vào cái gì chứ!"
Bố mẹ Điền Quyên xấu hổ cúi đầu, không nói lời nào.
Tô Đông ôm chặt lấy Nghiêm Chỉ.
"Điền Quyên, sao cậu lại cứu tôi? Cậu nên sống vì bản thân mình chứ. Sao cậu không ích kỷ tiếp, cậu đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi."
"Tiểu Lạc, cô không nên cứu tôi! Cô không phải rất giỏi sao? Trả mạng của tôi cho Điền Quyên, được không?" Nghiêm Chỉ nhìn thấy Tô Tiểu Lạc như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
Tô Tiểu Lạc lắc đầu. Đây là lựa chọn của Điền Quyên. Điền Quyên là nhân của Nghiêm Chỉ, cũng là quả của Nghiêm Chỉ.
Cô búng tay một cái. Điền Quyên xuất hiện trước mặt Nghiêm Chỉ.
Điền Quyên nở nụ cười chân thành, nói: "Nghiêm Chỉ, cảm ơn cậu, là cậu đã cho tôi biết trên đời này có tình yêu thương, cũng cho tôi hiểu thế nào là yêu."
"Tôi không hối hận. Tạm biệt, Nghiêm Chỉ."
"Đừng, Điền Quyên, cậu quay lại đi, tôi muốn cậu quay lại!" Nghiêm Chỉ vừa khóc lớn vừa gọi.
Nhưng Điền Quyên đã dần dần biến mất.
"Chị ấy không muốn nhìn thấy chị buồn." Tô Tiểu Lạc nói, "Kiếp này của chị ấy đã viên mãn rồi, đừng đau lòng thay cho chị ấy. Lúc ra đi, Điền Quyên không oán không hận, đó thậm chí còn là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của chị ấy."
Tình yêu là một bài học. Có người sinh ra đã hiểu, có người học mãi cũng không hiểu.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 160: Giá như lúc đầu gặp gỡ
Gia đình Điền Quyên không nói gì thêm, ngược lại chồng của Điền Quyên là Tôn Cường lại đến gây sự. Bộ mặt xấu xa của hắn thật khiến người ta buồn nôn.
Hắn yêu cầu Nghiêm Chỉ bồi thường cho nhà hắn, bị Tô Đông quát mắng đuổi đi.
Tôn Cường gào lên: "Không bồi thường thì đừng hòng chôn Điền Quyên, cũng không cho phép Điền Quyên vào mộ tổ!"
Bố Điền vẫn nói câu cũ: "Điền Quyên đã gả vào nhà họ Tôn các người, chính là người nhà họ Tôn. Hậu sự của nó mà cậu không lo liệu, thì ai lo liệu?"
Mẹ Điền ngồi bên giường khóc lóc: "Quyên Tử, sao con lại nhẫn tâm bỏ mẹ mà đi thế này."
Nghiêm Chỉ nhìn thi thể Điền Quyên, mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng có thể hiểu được cảm giác của Điền Quyên.
Tô Đông đi tới, đưa cho Nghiêm Chỉ một cốc nước: "Uống chút nước đi."
Nghiêm Chỉ hít hít mũi: "Điền Quyên nói, cậu ấy muốn hỏa táng rồi rải tro cốt lên núi cao."
Tô Đông gật đầu: "Được, cứ làm theo di nguyện của cô ấy."
Tên gián điệp kia đã dựa vào bài báo của Nghiêm Chỉ, cố ý giả làm người dân nhiệt tình, lấy được sự tin tưởng của Trình Phương Tín, rồi mới tìm được họ.
Tô Đông đã đánh hắn một trận nhừ tử. Những người khác giả vờ như không thấy, trong lòng ai cũng căm phẫn.
Đám tang của Điền Quyên, nhà họ Tôn không đến. Bố mẹ Điền thì có đến, mẹ Điền khóc đến ngất lịm đi.
Nghiêm Chỉ ôm hộp tro cốt của Điền Quyên, từng bước leo lên núi Lạc Hà ở Vệ Thành. Tô Đông và Tô Tiểu Lạc đi cùng, Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên cũng đi theo, suốt dọc đường không ai nói câu nào.
Khi lên đến đỉnh núi, hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, rực rỡ như gấm vóc. Bầu trời như được lửa thiêu đốt vô cùng tráng lệ. Nghiêm Chỉ nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Điền Quyên, cậu thấy nơi này đẹp không?"
Nghiêm Chỉ ngồi trên đỉnh núi rất lâu.
Màn đêm buông xuống, trời trở lạnh. Tô Đông khoác thêm áo cho Nghiêm Chỉ, cô ta nói: "Mọi người về trước đi! Tôi muốn ở lại đây thêm một lúc nữa." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Tô Đông biết tính Nghiêm Chỉ, anh ấy đến bên cạnh Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình nói: "Hôm nay cảm ơn hai người, hai người về trước đi, tôi ở lại đây với cô ấy một lát."
Phó Thiếu Đình vỗ vai Tô Đông rồi đi xuống núi. Tô Tiểu Lạc cũng đi theo, Đường Tiểu Thiên vừa đi vừa lên tiếng hỏi: "Đói chưa, mời hai người đi ăn bánh nướng thịt bò nhé."
Tô Tiểu Lạc quả thực đã đói, cô gật đầu lia lịa.
Bánh nướng thịt bò ở quán cơm quốc doanh dưới chân núi rất nổi tiếng, mỗi người gọi một cái.
Đường Tiểu Thiên thấy Tô Tiểu Lạc không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện của Điền Quyên, không khỏi tò mò hỏi: "Con gái các cô không phải đều đa sầu đa cảm sao, cô lại nghĩ thoáng thế."
"Đau buồn cũng một ngày, vui vẻ cũng một ngày, vậy thì cứ vui vẻ đi." Tô Tiểu Lạc cười nói, "Đời người ở trên thế gian, chẳng qua cũng chỉ là một kiếp tu hành."
"Cảnh giới của người học đạo thuật quả nhiên khác biệt." Đường Tiểu Thiên nói đùa.
"Ngon quá." Tô Tiểu Lạc cắn một miếng, hương thơm của thịt bò lan tỏa trong miệng, cô thỏa mãn thở dài.
Phó Thiếu Đình ăn uống rất tao nhã, những ngón tay thon dài cầm chiếc bánh chậm rãi ăn, thật ra anh không hứng thú lắm với chuyện ăn uống. Nhưng nhìn dáng vẻ tham ăn của Tô Tiểu Lạc, chiếc bánh trong tay dường như cũng trở nên ngon hơn vài phần.
Ba người lại gọi thêm mỗi người một cốc sữa đậu nành. Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiếu Đình, cười nói: "Anh cũng ăn khỏe thật đấy."
Phó Thiếu Đình khẽ mím môi, thản nhiên nói: "Có lẽ bánh nướng hôm nay đặc biệt ngon hơn."
****
Sau những cơn mưa lớn liên tiếp, Vệ Thành bước vào mùa thu. Đi trên đường thỉnh thoảng lại có lá rơi.
Trình Nhã xách giỏ rau trở về, nói với Tô Chính Quốc: "Tôn Cường đó lại lấy vợ rồi, nghe nói lấy một người góa chồng ghê gớm lắm. Radio, xe đạp, đồng hồ, máy may, tiền biếu, cái gì cũng không thiếu."
"Mới bao lâu chứ? Có được một tháng không?" Tô Chính Quốc không khỏi hỏi.
"Đúng là vậy đấy! Chưa được một tháng đâu ạ!" Trình Nhã thở dài, "Phải nói là mấy tên đàn ông này chẳng ai đáng tin cậy cả."
"Hửm?" Tô Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn con dâu.
"À, con không phải nói bố đâu." Trình Nhã lúng túng giải thích.
"Ông nội là người chung tình nhất thiên hạ!" Tô Tiểu Lạc giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
"Thế còn tạm được." Tô Chính Quốc nói, "Sau này nhóc con tìm chồng nhất định phải tìm người giống ông nội."
"Ai nói không phải chứ! Lấy chồng là lần đầu thai thứ hai của con gái, Điền Quyên này số sinh ra đã không tốt, lấy chồng cũng chẳng ra sao." Trình Nhã lẩm bẩm, xách giỏ rau vào bếp.
Hôm nay, ông bà Nghiêm sẽ dẫn các cháu đến ăn cơm, Nghiêm Chỉ cũng đến, nên bà ấy đã mua không ít thức ăn. Bên đường còn có người bán cá, bà ấy cũng mua một con, định nấu canh cá chép cho bọn trẻ uống. Tô Vãn thì đi tìm Ôn Đình chơi, nói là không về nhà ăn cơm. Lần trước con bé nổi giận với các cháu, chắc là cố ý trốn đi.
Tô Tiểu Lạc ở bên cạnh giúp nhặt rau, hai người bận rộn một lúc, mọi người trong nhà lần lượt trở về.
Tô Vệ Quân cũng cố ý về nhà gặp ông bà Nghiêm.
Vừa gặp mặt, Trình Nhã đã kéo ông ấy sang một bên, hỏi: "Đã tìm thấy tin tức gì về bức thư đó chưa?"
Tô Vệ Quân lắc đầu, muốn nói lại thôi. Không có tin tức gì về bức thư đó, nhưng có người nói đã từng nhìn thấy hai kẻ buôn người trước đây. Tin tức vẫn chưa chắc chắn, nên ông ấy quyết định tạm thời không nói với mọi người trong nhà.
Trình Nhã rất thất vọng, thở dài: "Anh lên thay quần áo đi, lát nữa nhà thông gia đến rồi."
Tô Vệ Quân lên lầu thay một bộ thường phục.
Chẳng mấy chốc, Tô Đông cũng đưa nhà họ Nghiêm đến, Trình Nhã không thấy Nghiêm Chỉ đâu.
Tô Đông giải thích với bà: "Nghiêm Chỉ đang tăng ca ở tòa soạn, con đi đón cô ấy đây."
"Thông gia, mau vào đi!" Trình Nhã mời mọi người vào nhà.
"Cháu chào ông cố, ông nội, bà nội!" Hai đứa nhỏ vui vẻ gọi.
"Ngoan." Trình Nhã xoa đầu bọn trẻ.
Tô Chính Quốc mời ông bà Nghiêm ngồi uống trà, mấy người trò chuyện về tình hình đất nước gần đây, quan điểm lại bất ngờ trùng khớp.
Tô Tiểu Lạc thì dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, cô phát hiện mặt miếng ngọc mình tặng Tử Huyên đã xuất hiện vết nứt, không khỏi hỏi: "Tử Huyên, gần đây cháu có gặp chuyện gì kỳ lạ không?"
Tử Huyên lắc đầu.
Tô Tiểu Lạc đành làm một miếng ngọc khác, thay cho chiếc trên cổ cô bé. Còn nửa năm nữa mới đến sinh nhật Tử Huyên, nếu cô đoán không nhầm, chỉ cần qua ba tuổi thì cô bé sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.
Nhiệm vụ còn gian nan lắm!
Các vị trưởng bối đều thống nhất ý kiến, không cho phép hai người ly hôn.
Tô Tiểu Lạc bấm ngón tay tính toán, xem ra phải làm họ thất vọng rồi.
*****
Mà lúc này, Tô Đông và Nghiêm Chỉ đang đứng trước cửa Cục Dân Chính.
Đơn xin ly hôn của Tô Đông đã được phê duyệt, anh ấy nắm chặt tờ giấy hỏi: "Em suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Nghiêm Chỉ mỉm cười: "Vâng! Nếu chúng ta không "tiên hạ thủ vi cường", thì họ sẽ không bao giờ chấp nhận đâu."
Hơn một tháng trôi qua, Nghiêm Chỉ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mái tóc dài ban đầu đã được cô ta cắt ngắn ngang vai, toát lên vẻ đẹp trí thức.
Ly hôn là do Tô Đông đề nghị, đơn cũng đã được chấp thuận.
Tô Đông hỏi: "Thật ra, chúng ta..."
Nghiêm Chỉ ngắt lời anh ấy, sợ anh ấy nói ra những lời khiến mình dao động: "Tô Đông, chúng ta đều quá mệt mỏi rồi. Em muốn sống thật tốt, sống vui vẻ như Điền Quyên đã nói."
Ở bên Tô Đông, cô ta đã từng hạnh phúc, cũng từng đau khổ. Thời gian trôi qua, những nỗi đau khổ lại khiến người ta suy sụp hơn cả niềm hạnh phúc. Cô ta không muốn biến thành con người như vậy nữa.
Tô Đông gật đầu: "Được, nghe theo em."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro