Chương 17: Cô ta chính là hồ ly tinh + Chương 18: Đúng là một đôi oan gia vui vẻ
Editor: Frenalis
Chương 17: Cô ta chính là hồ ly tinh
"Cút! Cô cút đi!" Phó Nhiễm không ngờ chị ta lại nói ra những lời như vậy. "Mấy năm nay anh trai tôi đối xử với chị, với con chị có chỗ nào không tốt? Có chỗ nào có lỗi với chị? Anh tôi còn chưa tìm thấy, mà chị lại muốn kết hôn?"
"Anh ấy, anh ấy rất tốt!" Người phụ nữ biện minh cho mình, "Nhưng tôi dù sao cũng là phụ nữ, bao nhiêu năm rồi anh ấy vẫn không thể cho tôi một mái ấm. Chúng tôi đã nói rõ với nhau, anh ấy chỉ là chăm sóc hai mẹ con tôi thôi, tôi có thể lấy chồng bất cứ lúc nào. Người hiện tại là đồng nghiệp của tôi, đối xử với tôi rất tốt. Cho dù Vân Hải có biết, anh ấy cũng sẽ thật lòng mừng cho tôi."
"Nếu chị đã muốn kết hôn rồi, còn đến nhà tôi làm gì?" Phó Nhiễm lạnh lùng nói.
"Tôi..." Trương Bình cắn môi, nói, "Vân Hải từng nói, sẽ dành dụm một khoản tiền cho tôi và con trai, nói sẽ đưa cho tôi."
(Trời đất, edit tới đây là tui ngỡ ngàng luôn, trên đời lại có người vô liêm sỉ đến mức người ta vừa chết mà lại đến đòi tiền, lại không phải nợ nữa chứ 😮)
Phó Nhiễm sững sờ, tức đến mức muốn nổ phổi: "Anh trai tôi vì cứu con trai chị mới xảy ra chuyện, chị có còn lương tâm không?"
"Nhưng mà... là anh ấy đã hứa với tôi." Trương Bình cũng biết mình đến không đúng lúc, nhưng người yêu hiện tại của cô ta rất coi thường cô ta, cô ta rất cần một khoản tiền để giữ thể diện. Hơn nữa, đúng là Phó Vân Hải đã đích thân hứa hẹn.
"Anh tôi hứa, chị cũng nhảy xuống sông mà đòi anh ấy đi!" Phó Nhiễm thấy bất bình thay cho anh trai, người phụ nữ này trong lòng chỉ có tiền, không có nửa phần vị trí của anh trai.
"Phó Nhiễm, cô cũng là phụ nữ, cô nên hiểu cho tôi." Trương Bình đáng thương nói.
"Cất cái bộ dạng đáng thương đó đi, cút, đừng để tôi nhìn thấy chị nữa." Phó Nhiễm lạnh lùng đe dọa, "Lát nữa mẹ tôi ra, bà ấy không dễ nói chuyện như tôi đâu."
Trương Bình đương nhiên biết sự lợi hại của Trịnh Bảo Trân, năm đó lần đầu tiên gặp mặt cô ta đã biết Trịnh Bảo Trân không dễ chọc. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Phó Vân Hải lại là người con hiếu thảo, mấy năm rồi cô ta dùng mọi cách cũng không thể khiến Phó Vân Hải đồng ý kết hôn. Khi đồng nghiệp Hoàng Phúc Vinh bày tỏ tình cảm với cô ta, cô ta lấy chuyện này để kích thích Phó Vân Hải, nhưng anh ấy không những chân thành chúc phúc, thậm chí còn nói sẽ cho cô ta và con trai một khoản tiền.
Trương Bình không cam lòng rời đi.
"Cô Nhiễm, ai vậy?" Dì Trương ở phía sau hỏi.
"Không có ai, hỏi đường thôi." Phó Nhiễm lén lau nước mắt, "Dì Trương, người của quân đội khi nào đến ạ?"
"Chắc sắp đến rồi."
*****
Người của quân đội đến nhà họ Phó lúc mười một giờ trưa để an ủi gia đình.
Phó Thiếu Đình không xuất hiện, Trịnh Bảo Trân có chút không vui nhưng không tiện nổi giận. Nhưng bố Phó vẫn còn ở quân khu, chưa kịp trở về.
Trong nhà chỉ có mấy người phụ nữ, đoàn trưởng Điền Nhân Hòa hiển nhiên cũng không ngờ tới.
Ban đầu không định ở lại ăn cơm trưa, lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi.
Trình Nhã dẫn theo Tô Vãn, Ôn Đình và con trai cả Tô Viễn cũng đến. Anh ta và Phó Vân Hải bằng tuổi, hai người đều lớn lên trong đại viện. Phó Vân Hải là trụ cột của nhà họ Phó, Tô Viễn là trụ cột của nhà họ Tô, quan hệ của hai người cũng rất tốt.
Tô Viễn và Phó Vân Hải tính cách khác nhau, Tô Viễn thiên về văn chương hơn, hiện đang công tác trong cơ quan, đảm nhiệm chức vụ chính ủy.
Trịnh Bảo Trân áy náy nói: "Lão Phó vẫn chưa về, Thiếu Đình cũng không biết đi đâu rồi, tiếp đãi không chu đáo."
"Đừng khách sáo, hai nhà chúng ta còn nói những lời này làm gì." Trình Nhã nắm tay bà ấy cùng đi vào trong.
Tô Vãn đi theo phía sau, nghe nói Phó Thiếu Đình không có ở nhà, mắt đảo quanh cũng không thấy bóng dáng Tô Tiểu Lạc, trong lòng dấy lên cảm giác nguy cơ.
"Bác gái, sao chỉ có mấy người bận rộn vậy, cô bảo mẫu kia đâu rồi?"
"Ồ, cô ta bị bệnh rồi." Trịnh Bảo Trân tùy ý nói.
"Trùng hợp vậy sao?" Tô Vãn lẩm bẩm.
"Theo cháu nói, chắc chắn là cô ta bám lấy anh Thiếu Đình đi chơi rồi." Ôn Đình tức giận nói, "Hồ ly tinh."
Trình Nhã hơi nhíu mày: "Hôm nay tình huống đặc biệt như vậy, Thiếu Đình sẽ không thiếu suy nghĩ như thế."
Ban đầu Trịnh Bảo Trân không nghĩ nhiều, nhưng nghe Ôn Đình nói vậy liền gọi dì Trương đi hỏi tình hình của Tô Tiểu Lạc. Dì Trương ấp úng, cuối cùng đành phải nói ra sự thật.
"Cái gì? Cô ta biến mất rồi?" Trịnh Bảo Trân tức giận.
Con trai cả của bà ấy đã bị một người phụ nữ góa bụa dụ dỗ, Thiếu Đình tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.
"Dì Trương, sao dì có thể giấu giếm chuyện lớn như vậy với tôi?"
"Bà chủ, Tiểu Lạc không phải người như vậy." Dì Trương sốt ruột đến toát mồ hôi.
"Dì Trương, người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Dì mới quen cô ta được bao lâu? Anh Thiếu Đình điều kiện tốt như vậy, cô ta muốn mượn cơ hội này biến thành phượng hoàng cũng là chuyện bình thường!" Ôn Đình ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
"Thật là quá đáng." Trịnh Bảo Trân càng nghĩ càng tức, "Chờ chuyện của Vân Hải xử lý xong, để Vãn Vãn đính hôn với Thiếu Đình đi!"
"Thật ạ?" Ôn Đình trông còn vui hơn cả Tô Vãn, "Cháu vẫn luôn thấy Vãn Vãn và anh Thiếu Đình là xứng đôi nhất."
Tô Vãn e thẹn kéo tay áo Ôn Đình, nhỏ giọng nói: "Chuyện này còn phải xem ý của anh Thiếu Đình."
Trình Nhã luôn coi Tô Vãn như con gái ruột, đối với đứa trẻ Thiếu Đình này cũng rất hài lòng, chỉ là trong lòng bà càng nhớ thương đứa con gái ruột của mình.
Lúc đó bà vừa sinh con gái, Thiếu Đình khi ấy mới sáu tuổi. Thằng bé ghé vào mép giường nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé sơ sinh, giọng trẻ con hỏi: "Bác gái, cháu có thể sờ mặt em bé không ạ?"
"Đương nhiên là được rồi!" Trình Nhã cười nói, "Sau này cháu phải bảo vệ em gái thật tốt đấy."
"Em bé dễ thương quá, giống như cái bánh bao vừa mới ra lò vậy." Thiếu Đình cười nói, "Cháu không muốn làm anh trai, sau này cháu muốn cưới em ấy làm vợ."
"Được, sau này em gái sẽ làm vợ cháu." Trình Nhã cười nói.
"Vậy là quyết định rồi nhé, đừng có lúc đó lại không nỡ đấy." Trịnh Bảo Trân trêu chọc.
Những chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt, Trình Nhã không khỏi ướt khóe mi.
Trịnh Bảo Trân đương nhiên nhìn ra tâm trạng của bà, nắm lấy tay bà nói: "Trình Nhã, làm người không thể không nhận mệnh! Tôi đã nhận mệnh rồi, chị cũng đừng cưỡng cầu nữa."
Đúng vậy!
Nửa điểm cũng không do con người quyết định.
Trình Nhã cảm thán: "Cứ xem ý của bọn trẻ đi!"
Trịnh Bảo Trân có chút tức giận nói: "Đứa nhỏ Thiếu Đình này từ nhỏ đã không tri kỷ như Vân Hải, nó là do anh trai nó một tay nuôi lớn, lúc này còn ra ngoài chơi, thật là không hiểu chuyện."
"Có lẽ Thiếu Đình có việc gì đó thì sao!" Trình Nhã an ủi, "Nó không phải người không biết chừng mực."
"Chắc chắn là cô bảo mẫu kia dụ dỗ anh Thiếu Đình! Anh Thiếu Đình từ khi quen cô ta, thái độ với chúng ta đã thay đổi." Ôn Đình hận không thể để nhà họ Phó lập tức đuổi Tô Tiểu Lạc đi.
"Đều bớt nói hai câu đi." Trình Nhã dặn dò.
"Cháu nói sai gì chứ? Cái con Tiểu Lạc đó chính là hồ ly tinh!" Ôn Đình nháy mắt với Tô Vãn, nhỏ giọng nói, "Cậu đừng có thua cô ta đấy."
Tô Vãn nhớ lại cảnh tượng Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc ở bên nhau hôm đó, trong lòng chua xót. Cô ta nào có không muốn chứ! Chỉ là mấy năm nay anh Thiếu Đình chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp, đối với cô ta không mặn mà cũng chẳng nhạt.
Cũng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, ở bên cạnh ai.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
--------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 18: Đúng là một đôi oan gia vui vẻ
Phó Thiếu Đình trên núi bất chợt hắt hơi một cái.
Tô Tiểu Lạc cười trêu chọc: "Xem ra có người nhớ anh rồi."
Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô. Tô Tiểu Lạc thấy Phó Thiếu Đình không để ý đến mình, tự cảm thấy mất hứng, chỉ vào một căn nhà gỗ phía trước: "Anh trai anh ở đó, anh tự đi đi."
Nghe vậy, Phó Thiếu Đình bước nhanh tới, vừa lúc cửa được mở ra từ bên trong.
Anh cũng nhìn thấy Phó Vân Hải - người đã mất tích từ lâu, anh kích động tiến lên nắm lấy cánh tay Phó Vân Hải: "Anh, nếu anh không sao, tại sao không về nhà?"
Nhưng ánh mắt Phó Vân Hải nhìn anh lại rất xa lạ: "A Bố Y, anh ta hung dữ quá!"
Từ trong cửa bước ra một cô gái đoan trang hào phóng, mặc váy vải xanh, họa tiết thêu trên đó rất hiếm thấy, chắc là tự tay cô ấy thêu.
"A Hải, đừng sợ." A Bố Y dịu dàng an ủi, nhìn thấy khuôn mặt của Phó Thiếu Đình thì không khỏi sững sờ, sau đó mời anh vào nhà.
Hóa ra Phó Vân Hải bị nước cuốn trôi xuống hạ lưu, khi kiệt sức đã ôm lấy một khúc gỗ trôi dạt vào bờ. Chỉ là trên sông trôi nổi đầu đập vào đá ngầm, chân cũng bị thương.
Cô gái xinh đẹp A Bố Y trên núi đã cứu Phó Vân Hải, mỗi ngày đều sắc thuốc cho anh ấy uống.
Phó Vân Hải bị mất trí nhớ, trí lực hiện tại chỉ như đứa trẻ bảy tám tuổi.
"Anh muốn đưa anh ấy đi sao?" A Bố Y không nỡ hỏi, ba tháng chung sống, cô đã coi Phó Vân Hải như người thân của mình.
"Không, em không muốn rời xa chị A Bố Y!" Phó Vân Hải ôm lấy cánh tay A Bố Y, giống như một đứa trẻ to xác.
Phó Thiếu Đình không dám nhìn anh trai như vậy, quay mặt đi chỗ khác.
Phó Vân Hải có ngũ quan vài phần tương tự Phó Thiếu Đình, chỉ là nhu hoà hơn, không lạnh lùng như Phó Thiếu Đình. Thêm vào đó, bây giờ chỉ có nhận thức của đứa trẻ bảy tám tuổi, mang theo chút ngốc nghếch. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Ngoan, em không đi." A Bố Y cũng rất không nỡ, chỉ vào Phó Thiếu Đình hỏi, "A Hải, đây là em trai của anh, anh không nhớ sao?"
Phó Vân Hải nhìn Phó Thiếu Đình một cái rồi lắc đầu, lại rúc vào người A Bố Y.
A Bố Y không còn cách nào với Phó Vân Hải, đành giải thích: "Anh ấy tỉnh lại liền như vậy, tôi đi đâu, anh ấy đi đó."
Phó Thiếu Đình có thể gặp lại Phó Vân Hải đã là vạn hạnh, đối với A Bố Y cũng vô cùng biết ơn. Quần áo trên người anh trai sạch sẽ chỉnh tề, mặt mũi cũng sạch sẽ, có thể thấy là được chăm sóc rất cẩn thận.
"Anh, về nhà nhé?" Phó Thiếu Đình kiên nhẫn hỏi.
"Không." Phó Vân Hải lắc đầu nguầy nguậy.
Phó Thiếu Đình thực sự không thể chấp nhận người anh trai đáng kính của mình biến thành bộ dạng này, bước ra khỏi căn nhà gỗ. Dựa lưng vào gốc cây lớn, châm một điếu thuốc.
Không khí trên núi sau cơn mưa trong lành, Tô Tiểu Lạc vừa mới bắt được hai con thỏ, lúc này đang xách tai thỏ vẻ mặt thỏa mãn đi tới.
Tóc cô vốn đã bông xù, là xoăn tự nhiên. Vừa rồi cô đã xoã tóc, mái tóc bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, trông rất đáng yêu.
"Còn ngẩn ra đó làm gì? Không phụ giúp thì lát nữa đừng có ăn đấy."
Tô Tiểu Lạc thèm thịt rừng, ngọn núi này khiến cô nhớ đến ngọn núi mình từng sống lúc nhỏ. Thỏ rừng, gà rừng rất nhiều, không giống như bây giờ trọc lóc không thấy bóng dáng động vật nào.
Phó Thiếu Đình không có tâm trạng làm mấy việc này, liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
A Bố Y đi ra, nói: "Để tôi làm cho, đừng làm bẩn quần áo của hai người."
Tô Tiểu Lạc đưa thỏ rừng cho A Bố Y, ánh mắt đảo quanh trên mặt cô ấy. Gương mặt của người phụ nữ này rất có phúc khí, mày thanh mắt sáng, tính tình ôn hòa.
Phó Thiếu Đình hỏi: "Gần đây có điện thoại không?"
"Nhà bí thư chi bộ có lắp điện thoại, A Hải, anh dẫn họ đi." A Bố Y nhiệt tình nói.
Phó Vân Hải vui vẻ đồng ý, dẫn đường ở phía trước. Phó Thiếu Đình đi theo phía sau, trong đầu hiện lên nụ cười vừa rồi của Phó Vân Hải, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, đã lâu rồi anh không thấy anh trai nở nụ cười chân thành như vậy.
Tô Tiểu Lạc thấy họ đi xa, bèn thăm dò hỏi: "A Bố Y, anh ấy đã như vậy rồi, chị không chê anh ấy sao?"
Gương mặt trắng trẻo của A Bố Y luôn nở nụ cười: "Tôi là đứa trẻ được ông bà nội nhận nuôi, nếu không có ông bà nội, có lẽ tôi đã sớm bị chó sói trên núi tha đi rồi. Sau khi ông bà nội mất, tôi chỉ còn lại một mình. A Hải giống như anh trai của tôi, nếu anh ấy thực sự muốn rời đi, tôi thật sự.... không nỡ!"
"Nhưng người nhà của A Hải có thể tìm đến, tôi thật lòng mừng cho anh ấy."
Tô Tiểu Lạc nhìn thấy sự lương thiện phóng khoáng trên người cô ấy. Từ tận đáy lòng cô thích những người như vậy, liền đến bên cạnh A Bố Y, giúp cô ấy nhặt rau.
Phó Thiếu Đình đến nhà bí thư chi bộ nói rõ mục đích, bí thư chi bộ vội vàng mời họ vào nhà gọi điện thoại.
Người nhà đều đang tiếp lãnh đạo, dì Trương nghe máy, Phó Thiếu Đình chỉ có thể nói tin tức tìm thấy Phó Vân Hải cho bà ấy. Nhưng gọi được một nửa đột nhiên mất sóng, muốn gọi lại thì không thể kết nối được nữa.
Bí thư chi bộ nói mất sóng là chuyện thường, vùng này nghèo, cái điện thoại này vẫn là ông ấy phải năn nỉ ỉ ôi mới xin được.
Cuộc sống trên núi khó khăn, ngay cả đường xuống thị trấn cũng chưa có, càng không nói đến việc thông xe.
Phó Thiếu Đình lái xe đến đây, đương nhiên biết đường đi khó khăn như thế nào.
Bí thư chi bộ bảo anh đợi một lát, lại nói về A Bố Y. A Bố Y năm nay hai mươi bảy tuổi, lúc trước ông bà nuôi nấng cô ấy bị bệnh nặng, gánh nặng quá lớn. Cưới cô ấy, đồng nghĩa với việc trong nhà có thêm ba miệng ăn. Cũng có người không chê muốn cưới cô ấy, nhưng A Bố Y lương thiện không muốn liên lụy người khác.
Năm kia, ông bà nội của A Bố Y qua đời, người đến cầu hôn nhiều hơn, nhưng cô ấy còn phải thay ông bà nội giữ đạo hiếu ba năm.
"Thật tội nghiệp cho cô gái tốt như vậy!" Vợ của bí thư chi bộ cảm thán nói.
Phó Thiếu Đình trầm tư, lại đợi một lúc, điện thoại vẫn không có sóng. Phó Vân Hải ồn ào muốn quay về tìm A Bố Y, Phó Thiếu Đình đành phải đưa anh trai về trước.
Bên kia Tô Tiểu Lạc đã dựng xong giá nướng, may mà A Bố Y còn cất giữ một ít củi. Cô ấy ngồi xổm dưới mái hiên, mở tấm nhựa ra, lấy củi từ bên dưới.
"Trong nhà hết nước rồi, tôi phải đi gánh nước." A Bố Y cầm đòn gánh lên.
"Để tôi đi cho! Vừa rồi tôi nhìn thấy cái giếng nước kia rồi." Tô Tiểu Lạc giành lấy, cười hì hì nói, "Tôi không biết nấu ăn."
Nướng thịt cô rất giỏi, nhưng những món khác thì không.
"Bên đó rất nguy hiểm, mỗi năm đều có một hai người ngã chết." A Bố Y không đồng ý.
"Vừa hay, để anh ta đi cùng tôi." Tô Tiểu Lạc chỉ vào Phó Thiếu Đình vừa mới quay lại.
"Cũng được, vậy hai người cẩn thận." A Bố Y dặn dò.
Tô Tiểu Lạc ném đòn gánh và thùng cho Phó Thiếu Đình, Phó Thiếu Đình nhận lấy, thản nhiên nói: "Tôi tự đi được rồi."
"Anh biết ở đâu không?" Tô Tiểu Lạc hỏi, "Không biết thì ngoan ngoãn đi theo tôi."
A Bố Y nhìn bóng lưng họ rời đi, mỉm cười lắc đầu: "Đúng là một đôi oan gia vui vẻ."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro