Chương 177: Anh không có người mình thích sao? + Chương 178: Giấc mơ

Editor: Frenalis

Chương 177: Anh không có người mình thích sao?

Trong cơ thể Hàn Mẫn có khối u, may mà phát hiện sớm, nếu chậm trễ thêm một thời gian nữa, chuyển sang ác tính thì sẽ khó xử lý.

Dương Lâm nghe được kết quả này thì ngây người, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Lạc trở nên kinh ngạc.

Điều này thật khó tin.

Ban đầu cô ta cứ tưởng Tô Tiểu Lạc chỉ nói bừa gây khó dễ cho họ. Không ngờ lại là thật.

Hàn Mẫn đối xử với cô ta rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả con ruột. Lúc này, mắt cô ta đỏ hoe: "Bố, giờ phải làm sao?"

"Đừng lo lắng, bác sĩ nói phát hiện kịp thời, có thể can thiệp." Trên gương mặt luôn nghiêm nghị của Trương Quốc Bang cũng hiện lên vẻ lo lắng.

"Đừng quá lo lắng." Hàn Mẫn an ủi, "Đã phát hiện kịp thời rồi, chúng ta phải cảm ơn Tiểu Lạc thật tốt."

Mọi người nhìn về phía Tô Tiểu Lạc.

Trương Quốc Bang đưa Hàn Mẫn đến bệnh viện kiểm tra, một nguyên nhân là vì lo lắng cho vợ, nguyên nhân khác là tin tưởng trực giác của Phó Thiếu Đình. Nhưng không thể phủ nhận, người đưa ra nhận định này chính là Tô Tiểu Lạc.

"Không ngờ cô gái nhỏ này còn biết xem bệnh."

"Cháu không biết ạ." Tô Tiểu Lạc lắc đầu.

"Vậy sao cháu lại biết?" Lần này ngay cả Hàn Mẫn cũng thấy kỳ lạ, dù sao cơ thể là của bà, mà bà lại không hề nhận thấy điều gì bất thường.

"Ừm, vì cháu biết xem bói ạ." Tô Tiểu Lạc thản nhiên trả lời.

"Xem bói?" Mấy người đều ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Lạc.

Dương Lâm chân thành nói: "Bất kể cô biết bằng cách nào, nhưng đã giúp mẹ tôi kiểm tra ra bệnh, tôi vẫn phải cảm ơn cô."

Cô ta tuy có chút đỏng đảnh, nhưng trước những việc hệ trọng lại rất rõ ràng. Trước kia cô ta từng thích Phó Thiếu Đình, nhưng từ rất lâu rồi đã nói rõ ràng, dần dần cô ta cũng chỉ coi Phó Thiếu Đình như anh trai. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Bố mẹ đối với cô ta là những người rất quan trọng, cô ta không thể chấp nhận bất kỳ ai xảy ra chuyện.

"Không có gì." Tô Tiểu Lạc thoải mái nói.

"Vậy hôm nay bữa cơm này tạm thời không ăn nữa, hôm khác Thiếu Đình lại đưa Tiểu Lạc đến ăn một bữa thật ngon." Trương Quốc Bang cũng không còn tâm trạng ăn cơm, chỉ có thể sắp xếp bữa cơm vào hôm khác.

"Chuyện này không sao." Phó Thiếu Đình nói, "Tìm thêm một chuyên gia kiểm tra cho sư nương, điều trị càng sớm càng tốt."

"Được, chuyện này không cần con lo lắng." Trương Quốc Bang vỗ vai anh.

Thời gian không còn sớm, Trương Quốc Bang bảo Phó Thiếu Đình đưa Tô Tiểu Lạc về nhà, một lần nữa bày tỏ lời xin lỗi.

Tô Tiểu Lạc vội vàng xua tay: "Chú đừng khách sáo ạ."

Dương Lâm kiêu ngạo nói: "Tô Tiểu Lạc, lần sau gặp mặt chị sẽ tặng em một bức tranh. Nhưng mà nói trước nhé, em không được nói gì đến lỗ mũi trâu bò gì đó."

Tô Tiểu Lạc đột nhiên có chút ngại ngùng, cô hắng giọng: "Vậy chị phải vẽ cho đàng hoàng đấy, em rất kén chọn."

Dương Lâm không nhịn được cười, bá đạo nói: "Chê cũng phải nhận lấy."

Tiễn bọn họ xong, Tô Tiểu Lạc mới ôm bụng nói: "Tôi đói rồi."

"Đi thôi, mời cô đi ăn nhà hàng." Phó Thiếu Đình chỉ vào nhà hàng quốc doanh vẫn đang mở cửa.

Bọn họ đến vào thời điểm đã rất muộn, nhà hàng đã hết rất nhiều nguyên liệu.

"Chúng ta ăn mì đi!" Tô Tiểu Lạc đưa ra ý kiến.

"Được." Phó Thiếu Đình gọi hai bát mì.

Chờ mì được mang lên, Tô Tiểu Lạc ăn một miếng, nhăn mũi nói: "Mì này không ngon bằng anh nấu."

Phó Thiếu Đình khẽ nhếch môi: "Lần sau có dịp tôi lại nấu cho cô ăn, hôm nay tạm ăn đỡ vậy."

Khi hai người gần ăn mì xong thì bên ngoài đột nhiên lại mưa. Trời mưa lất phất, nhân viên phục vụ phải dọn hết đồ đạc bên ngoài vào trong. Anh ta không khỏi than thở: "Thời tiết quỷ quái này, mới nắng được mấy hôm?"

Dạo này trời mưa rất thường xuyên, hiếm khi thấy mặt trời, ngay cả con người cũng có cảm giác sắp mốc meo rồi.

Hai người ăn mì xong, ngoài trời vẫn chưa tạnh mưa. Bệnh viện cách nhà họ cũng khá gần, xe Phó Thiếu Đình đưa cho Trương Quốc Bang dùng rồi, nên họ chỉ có thể đi bộ về. Nhưng mưa không có dấu hiệu tạnh, hai người đang đứng dưới mái hiên suy tính.

Phó Thiếu Đình không biết phải làm sao.

"Chuyện này tất nhiên không làm khó được tôi, tèn ten ten!" Tô Tiểu Lạc lấy ra một chiếc ô bung lên, khoe như hỏi, "Thế nào, có đẹp không? Lần trước đến cửa hàng bách hóa, tôi thấy họa tiết này đẹp quá, nghe nói gọi là ô Tây Dương."

Đây là chiếc ô màu vàng nhạt in hình hoa cúc nhỏ. Tô Tiểu Lạc cầm ô, trông như bước ra từ trong tranh vậy. Phó Thiếu Đình chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng trả lời: "Đẹp."

Tô Tiểu Lạc cười tinh quái, nháy mắt với anh: "Anh cầm đi."

Màu sắc chiếc ô này thật sự rất tươi sáng, Phó Thiếu Đình cầm ô trông có vẻ không hợp lắm. Tô Tiểu Lạc cười đến cong cả mắt, đứng sát lại gần anh. Phó Thiếu Đình giả vờ như không để ý đến nụ cười trên mặt cô, nghiêng ô về phía cô một chút.

Hai người dạo bước trong mưa.
Tô Tiểu Lạc đưa tay ra, mặc cho nước mưa rơi xuống.

"Hồi nhỏ tôi thích chạy lên núi mỗi khi trời mưa, nhưng sư phụ nói nước mưa sẽ làm hỏng tóc, nên tóc tôi mới xoăn như vậy, có đúng không?"

"Ừm, nước mưa thông thường có tính axit yếu, chất có tính axit sẽ phá hủy lớp biểu bì của tóc. Trong nước mưa còn có bụi bẩn, vi sinh vật và một số tạp chất, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái bình thường của tóc. Tiếp xúc lâu ngày có thể khiến tóc khô, chẻ ngọn, nhưng không liên quan nhiều đến việc bị ăn mòn." Phó Thiếu Đình kiên nhẫn giải thích.

Tô Tiểu Lạc nhìn anh với vẻ mặt sùng bái: "Sao anh biết nhiều thế?"

Phó Thiếu Đình hờ hững nói: "Đây đều là kiến thức phổ thông."

Khó ưa thật! Bị anh ra vẻ rồi.

Đây đều là kiến thức phổ thông sao?

Hai người thong thả bước đi, Tô Tiểu Lạc không khỏi hỏi: "Anh nói anh có một chuyện hối hận, là chuyện gì vậy?"

Phó Thiếu Đình mím môi không trả lời: "Không có gì."

"Hừ, anh không muốn nói thì thôi." Tô Tiểu Lạc cũng không có hứng thú moi móc chuyện riêng tư của người khác. Cô nhìn gương mặt nghiêng kiên nghị của Phó Thiếu Đình, nhớ đến lời của Hàn Mẫn, không khỏi tò mò hỏi, "Anh thật sự chưa từng yêu đương sao?"

"Chưa."

"Vậy anh không có cô gái nào mình thích sao?"

Anh Sáu từ nhỏ đã thầm mến chị Phó Nhiễm, Phó Thiếu Đình đã hai mươi tư tuổi rồi, chẳng lẽ không có người mình thích sao.

"Không có." Phó Thiếu Đình vẫn thản nhiên như vậy.

"Anh thật sự không định kết hôn sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi, đẹp trai như vậy, con cái sinh ra chắc chắn rất xinh đẹp. Không kết hôn thì hơi tiếc.

"Vậy cô có kết hôn không?" Phó Thiếu Đình hỏi ngược lại.

"Không kết, tôi là người muốn phi thăng." Tô Tiểu Lạc làm sao có thể để tình yêu trần tục ràng buộc mình.

"Phi thăng." Phó Thiếu Đình lặp lại hai chữ này, nhẹ nhàng chất vấn, "Sau khi phi thăng, cô sẽ không gặp được sư phụ, không gặp được người thân, không gặp được bạn bè. Như thế, cô vẫn có thể rời đi mà không vướng bận gì sao?"

Những vấn đề này Tô Tiểu Lạc chưa từng nghĩ đến. Trước kia khi còn ở trong thế tục, người cô quan tâm nhất chính là sư phụ. Nhưng từ sau khi xuống núi, người tiếp xúc cũng nhiều hơn. Người không yên tâm cũng nhiều hơn.

Đến lúc đó, cô thật sự có thể rời đi mà không chút vướng bận sao?

Trong lòng Tô Tiểu Lạc đột nhiên cảm thấy hoang mang. Cô thật sự làm được sao?

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 178: Giấc mơ

Sư phụ từng nói để Tô Tiểu Lạc xuống núi là để đoạn tuyệt duyên phận với gia đình.
Nhưng hiện tại tình cảm giữa cô và gia đình ngày càng tốt, nếu có một ngày cô rời đi, chắc chắn sẽ rất đau lòng!

Sư phụ nói phi thăng cần phải đoạn tuyệt tình cảm, cửa ải đầu tiên chính là tình yêu. Lúc đó Tô Tiểu Lạc vỗ ngực nói với sư phụ: "Con nhất định không có vấn đề gì."

Nhưng bây giờ cô lại không chắc chắn, bởi vì có quá nhiều thứ khiến cô vướng bận. Nhưng Tô Tiểu Lạc vốn có tính cách lạc quan, không buồn phiền quá lâu.

Cô cười nói: "Bây giờ không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ thuận theo tự nhiên. Dù sao chuyện tương lai ai cũng không nói trước được."

Phó Thiếu Đình hơi cong khoé miệng: "Tốt lắm, tâm thái không tồi."

Tô Tiểu Lạc cười nói: "Sư phụ nói tôi từ nhỏ đã vô tư vô lo, dễ nuôi."

"Nhìn là biết rồi." Phó Thiếu Đình rũ mắt xuống, bất chợt nhớ đến Tô Tiểu Lạc lúc nhỏ, "Không chỉ vô tư vô lo, còn rất bám người."

"Lúc nhỏ tôi đúng là có hơi bám người, còn nhớ hồi tôi mới học được pháp thuật, sư phụ bảo tôi một mình đi bắt quỷ. Tôi sợ lắm nhưng sư phụ không chịu đi cùng tôi, dần dần tôi cũng quen." Tô Tiểu Lạc nhớ lại chuyện hồi nhỏ, không khỏi cảm thấy tủi thân.

"Lúc đó cô mấy tuổi?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Năm tuổi." Tô Tiểu Lạc trả lời.

Phó Thiếu Đình dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt đau lòng "Cô không phải hỏi tôi có chuyện gì hối hận sao? Đó chính là ngày cô bị bắt đi, tôi nhìn thấy một người vác bao tải trên đường. Trực giác mách bảo tôi người đó không bình thường, nhưng tôi đang vội đưa kẹo hồ lô cho cô nên đã không gọi người."

Tô Tiểu Lạc nhìn anh chằm chằm, không ngờ chuyện anh hối hận lại liên quan đến mình.

"Tôi thường nghĩ nếu cô không bị bắt đi thì sẽ như thế nào, nhưng tôi không thể tưởng tượng được." Phó Thiếu Đình thở dài, "Có những chuyện đã xảy ra thì chính là đã xảy ra rồi."

"Chuyện này không trách anh được." Tô Tiểu Lạc rất cảm động, nhỏ giọng nói, "Không ngờ hồi nhỏ tôi lại quan trọng với anh như vậy!" Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Bây giờ cũng rất quan trọng." Giọng nói kiên định của Phó Thiếu Đình như búa tạ nện mạnh vào tim Tô Tiểu Lạc. Cô bỗng cảm thấy hoảng hốt, mặt đỏ bừng.

Phó Thiếu Đình nói tiếp: "Dù thế nào, tôi cũng sẽ bảo vệ em."

Tô Tiểu Lạc thở phào nhẹ nhõm, xem ra vì hồi nhỏ cô gặp chuyện, nên Phó Thiếu Đình luôn sống trong mặc cảm tội lỗi. Nhưng dù thế nào cô cũng không nhớ nổi dáng vẻ Phó Thiếu Đình lúc nhỏ.

Cô cười nói: "Cảm ơn anh vẫn luôn nhớ đến tôi."

Hai người đến nhà họ Tô, Tô Tiểu Lạc đưa ô cho Phó Thiếu Đình, vẫy tay chào anh rồi chạy vào trong. Phó Thiếu Đình đứng ở ngoài sân một lúc, cũng lặng lẽ rời đi.

Tô Tiểu Lạc chào hỏi Tô Chính Quốc rồi lên lầu, trên đường đi chạm mặt Tô Vãn, Tô Vãn chặn đường cô: "Anh Thiếu Đình dẫn một cô gái đi gặp trưởng bối, cô biết không?"

Tô Tiểu Lạc hỏi ngược lại: "Biết hay không thì sao?"

Tô Vãn nói với vẻ hả hê: "Không phải tôi, thì cũng không phải là cô."

"Vậy sao?" Tô Tiểu Lạc không đáp lời, đẩy cô ta ra rồi đi vào phòng mình.

Tô Vãn nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tô Tiểu Lạc, tức đến nghiến răng. Không phải Tô Tiểu Lạc, vậy cô gái đó là ai?

Đêm đó, Tô Tiểu Lạc mơ màng ngủ thiếp đi.

"Anh Thiếu Đình, bế!"

Đôi chân ngắn ngủn mới biết đi chưa được bao lâu, vừa nhìn thấy cậu bé tuấn tú bước vào phòng, liền lảo đảo chạy tới.

Cậu bé nhíu mày, ngồi xổm xuống đưa tay định đỡ cô bé. Nhưng cô bé mũm mĩm, quán tính quá lớn, đâm thẳng vào người khiến cậu ngã lăn ra đất. Hai người ngã nhào, người lớn xung quanh cười nghiêng ngả.

"Em đứng dậy đi." Cậu bé bất mãn phản đối.

"Chụt!" Cô bé miệng còn dính nước miếng, hôn chụt một cái lên mặt cậu bé.

Gương mặt ngỡ ngàng của cậu bé như dừng lại trước mắt, dần dần phóng to thành gương mặt của Phó Thiếu Đình hiện tại.

Tô Tiểu Lạc bỗng mở choàng mắt. Lúc này ngoài trời gió mưa gào thét, cửa sổ bị gió thổi kêu loảng xoảng. Cô vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Trời ạ!

Cô ôm mặt, nhất thời không phân biệt được vừa rồi là mơ hay là thật. Cô ngã xuống giường ôm gối, thẹn thùng nghĩ đều là trẻ con, hôn một cái chắc không sao đâu nhỉ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Lạc hiếm khi xuất hiện với đôi mắt gấu trúc xuống lầu. Tô Chính Quốc thấy bộ dạng này của cô, không khỏi hỏi: "Gặp ác mộng à?"

Tô Tiểu Lạc gật đầu lia lịa, cả đêm toàn là Phó Thiếu Đình, còn có giấc mơ nào đáng sợ hơn sao?

"Ồ, Tiểu Cửu không sợ trời không sợ đất cũng có lúc gặp ác mộng sao?" Tô Hòa cầm một chiếc bánh quẩy bỏ vào miệng.

"Nói về gan dạ, ai gan dạ bằng con chứ." Trình Nhã đập một cái vào mu bàn tay Tô Hoà, "Rửa tay chưa?"

"Rửa rồi." Tô Hòa có chút ấm ức, từ sau khi chuyện anh hẹn hò với Phó Nhiễm bị mẹ biết, anh rõ ràng nhận thấy thái độ của bà đối với mình ngày càng khắt khe hơn.

Tô Vãn cũng cầm một chiếc bánh quẩy nói: "Không làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ ma gõ cửa. Gặp ác mộng, chắc là làm chuyện gì có lỗi với lương tâm rồi."

Tô Tiểu Lạc hiếm khi không cãi lại, im lặng ăn bánh quẩy. Tô Vãn được nước lấn tới: "Thấy chưa, tôi nói đúng rồi chứ!"

Tô Tiểu Lạc tức giận bèn đốp lại: "Cô có tin không làm chuyện có lỗi với lương tâm, tôi cũng có thể cho ma phá cửa phòng cô không?"

"Thật sao?" Tô Tử Thành tò mò hỏi.

"Đương nhiên là thật." Tô Tiểu Lạc nói, "Hôm nào cô dạy cho."

"Mẹ, mẹ xem cô ta kìa." Tô Vãn sợ hãi.

"Thôi được rồi, đừng nói nữa." Trình Nhã bây giờ cũng rất phiền lòng, bà và Trịnh Bảo Trân là bạn tốt nhiều năm. Quan hệ hai nhà tốt như vậy, bà biết rõ tính cách của Trịnh Bảo Trân, chắc chắn là sẽ không vừa mắt thằng Sáu nhà bà.

Nếu hai nhà vì chuyện này mà trở mặt thành thù thì phải làm sao?

Mỗi người đều mang tâm sự riêng ăn sáng xong, Tô Tiểu Lạc đưa hai đứa nhỏ đến trường mẫu giáo.

"Chú ơi." Tô Tử Huyên vui vẻ gọi.

Tô Tiểu Lạc cũng nhìn thấy Phó Thiếu Đình, sau giấc mơ hôm qua, không biết vì sao cô không dám nhìn thẳng vào anh.

"Đưa bọn trẻ đến trường mẫu giáo sao?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Ừm." Tô Tiểu Lạc nói với vẻ không tự nhiên.

"Vừa hay, cùng đường." Phó Thiếu Đình cúi người bế Tô Tử Huyên lên.

Tô Tử Thành ghen tị muốn chết: "Cô ơi, cháu cũng muốn được bế."

Tô Tiểu Lạc xoa đầu cậu bé, nói với giọng nghiêm túc: "Cháu đã bốn tuổi rồi, là một chàng trai nhỏ rồi, người ta nhìn thấy sẽ cười cho đấy."

Tô Tử Thành không vui.

"Cháu cũng lại đây." Phó Thiếu Đình bế cả Tô Tử Thành lên.

"Oa! Chú Thiếu Đình, chú giỏi quá!" Tô Tử Thành ôm cổ Phó Thiếu Đình, "Bố cháu còn không bế nổi hai chúng cháu."

Tô Tiểu Lạc lo lắng hỏi: "Anh có sao không?"

Phó Thiếu Đình mím môi, thản nhiên nói: "Không sao."

Trên đường đi gặp không ít người quen, họ vừa chào hỏi vừa trêu hai đứa nhỏ. Phó Thiếu Đình mặt không đỏ tim không đập, dường như không thấy nặng nhọc lắm.

"Đưa cháu đi học à?"

"Vâng." Tô Tiểu Lạc gật đầu.

"Vẫn là người trẻ khỏe khoắn!"

"Thôi đi, hồi trẻ anh bế một đứa còn thấy mệt." Hai vợ chồng này cứ thế cãi nhau chí chóe phía sau.

Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười, may mà trường mẫu giáo không xa, rất nhanh đã đến nơi.

Giáo viên trường mẫu giáo đang đợi ở cửa, đón hai đứa nhỏ vào trong.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro