Chương 19: Anh Thiếu Đình thật tốt + Chương 20: Bị nhà họ Phó đuổi đi
Editor: Frenalis
Chương 19: Anh Thiếu Đình thật tốt!
Con đường dẫn đến giếng nước đặc biệt khó đi, cộng thêm trận mưa lớn đêm qua, đường trơn trượt bùn lầy. Phó Thiếu Đình chưa đi được bao xa, giày đã dính đầy bùn đất vô cùng nặng nề.
Anh theo bản năng nhìn giày của Tô Tiểu Lạc, lại thấy sạch sẽ lạ thường.
"Giếng nước ở kia rồi, tôi đợi anh ở đây." Tô Tiểu Lạc không muốn đi nữa.
Từ đây đi xuống dưới, có một con dốc rất cao, con đường xuống là do dân làng tự đào, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Mỗi năm đều có một hai người ngã chết.
Phó Thiếu Đình gánh đòn gánh đi xuống.
Tô Tiểu Lạc thấy anh đã đi xa, búng ngón tay nói: "Ra đây đi!"
Nơi này âm khí bao trùm, xung quanh cây cỏ không mọc được.
Một bóng đen ẩn hiện, là oán khí của người dân chết oan, việc mỗi năm có một hai người ngã chết cũng là do oán khí này gây ra.
"Chuyện này không liên quan đến cô, tôi khuyên cô đừng xen vào việc của người khác."
Tô Tiểu Lạc ngoáy tai nói: "Đường không bằng phẳng, có người dẫm. Nói đi, là tôi tiêu diệt anh, hay là siêu độ cho anh?"
"Con nhóc từ đâu tới, khẩu khí lớn như vậy." Oán linh vừa triệu hồi, khí đen xung quanh từ dưới đất bốc lên, tạo thành một đám mây đen lớn.
"Xem ra anh hại chết không ít người đấy!" Tô Tiểu Lạc nhướng mày.
"Biết sợ rồi sao?" Oán linh đắc ý. "Nếu cô quỳ xuống cầu xin, tôi còn có thể tha cho cô một mạng."
"Lắm lời, thật phiền phức, vậy anh biến mất đi!" Tô Tiểu Lạc thấy Phó Thiếu Đình đã gánh nước lên, cũng lười nói nhảm với tên này nữa. Hai tay cô kết ấn, miệng niệm chú ngữ.
Oán linh không ngờ Tô Tiểu Lạc nói làm liền làm, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, khí đen tiêu tán tại chỗ.
Người trong làng chết ở đây không ít, coi như là giúp chị A Bố Y giải quyết nỗi lo gánh nước về sau.
Phó Thiếu Đình phát hiện đường lên dễ đi hơn: "Chờ sau khi trở về, tôi sẽ xin cấp trên giúp thôn này sửa đường." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Tô Tiểu Lạc vỗ tay, cười nói: "Anh Thiếu Đình thật tốt!"
Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, sải bước đi về phía trước.
Trên đường về, Tô Tiểu Lạc đã ngửi thấy mùi thức ăn. Ngay cả thỏ cũng đã được đặt lên giá nướng. Có một con được A Bố Y kho, mùi thơm bay xa. Bụng Tô Tiểu Lạc kêu "ục ục".
"Không trách anh trai anh không muốn về." Tô Tiểu Lạc cảm thán, "Mỗi ngày được ăn những món ngon như vậy, là tôi, tôi cũng không muốn rời đi cả đời."
Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, khinh thường nói: "Anh trai tôi không giống cô."
"Người là sắt, cơm là thép, một ngày không ăn đói lả." Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng, "Đói rồi anh sẽ biết."
"Khi tôi làm nhiệm vụ, kỷ lục cao nhất là một tuần không ăn." Phó Thiếu Đình mặt không cảm xúc nói, cuối cùng bổ sung, "Cũng không giống cô."
Tô Tiểu Lạc "hừ" một tiếng, lẩm bẩm: "Đói mà cũng không được ăn sao?"
"Được rồi, có thể ăn cơm rồi." A Bố Y đã bày xong thức ăn, một đĩa cà chua xào trứng, một đĩa khoai tây xào chua ngọt, còn có một đĩa dưa chuột đập, món mặn là thịt thỏ kho.
Tô Tiểu Lạc là người đầu tiên ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Phó Vân Hải chia đũa bưng bát. Món ăn chính là cháo khoai lang và bánh bao ngũ cốc.
Đây là những món ngon nhất mà A Bố Y có thể lấy ra, nghĩ đến việc họ tới từ thành phố, cô ấy áy náy nói: "Xin lỗi, trong nhà chỉ có những thứ này thôi."
Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi yên, ngoan ngoãn hơn bao giờ hết: "Có thể ăn được chưa?"
"Đương nhiên rồi!" A Bố Y cười nói.
Phó Vân Hải trước tiên gắp cho A Bố Y một miếng, vẻ mặt lấy lòng: "A Bố Y, chị ăn đi."
"Vâng!" A Bố Y nhìn anh ấy, trong mắt có chút không nỡ. Tô Tiểu Lạc nói Phó Vân Hải là một đoàn trưởng, lần này là vì cứu người mới bị thương.
Nếu đã như vậy, cô ấy đương nhiên không thể ích kỷ giữ Phó Vân Hải ở lại đây nữa. Anh ấy là anh hùng của nhân dân, nên đến thành phố chữa bệnh, rồi trở về quân đội bảo vệ đất nước.
*****
Dì Trương nhận được điện thoại liền ngây người ra, hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần. Nhưng điện thoại bị ngắt giữa chừng, bà ấy không rõ tình hình nên ở bên cạnh điện thoại đợi, rất lâu không thấy gọi lại nữa.
Bà ấy vội vàng đi đến nhà ăn.
"Dì Trương, sao dì hốt hoảng vậy?" Trịnh Bảo Trân hỏi.
"Vừa rồi cậu Thiếu Đình gọi điện thoại về." Dì Trương căng thẳng nói.
"Anh Thiếu Đình đi đâu rồi? Dì không bảo anh ấy nhanh chóng về sao?" Ôn Đình lo lắng hỏi.
"Cậu Thiếu Đình nói, nói..." Dì Trương nhất thời không biết nên nói thế nào, người của quân đội đều ở đây.
"Dì Trương, anh Thiếu Đình nói gì, dì nói rõ ràng đi! Làm người ta sốt ruột quá!" Ôn Đình thúc giục.
"Cậu Thiếu Đình nói đã tìm thấy Vân Hải rồi." Dì Trương vừa nói ra lời này, đôi đũa trong tay Trịnh Bảo Trân rơi xuống bàn, bà ta trợn to mắt hỏi lại: "Dì nói gì?"
"Quá đáng quá, chắc chắn là quỷ kế của con nhỏ bảo mẫu kia, vậy mà lại lấy anh Vân Hải ra đùa giỡn!" Ôn Đình tức giận.
Phó Vân Hải mất tích hơn ba tháng, vẫn bặt vô âm tín. Mọi người đều không từ bỏ tìm kiếm, nhưng vẫn không có chút manh mối nào.
Sao lại đột nhiên tìm thấy được?
Người của quân đội cũng ngơ ngác.
Đoàn trưởng Điền Nhân Hòa hỏi: "Vậy bây giờ họ đang ở đâu?"
"Điện thoại gọi được một nửa thì bị ngắt." Dì Trương vội vàng nói, "Chỉ nói là đã tìm thấy người."
"Anh Thiếu Đình không phải người vô trách nhiệm như vậy, chắc chắn là con nhỏ kia." Ôn Đình bất bình nói, "Bác gái, bảo mẫu có ý đồ xấu như vậy, bác còn muốn giữ cô ta lại sao?"
Trong lòng Trịnh Bảo Trân thấp thỏm, bà ta rất muốn tin lời Thiếu Đình nói, tìm thấy Vân Hải là cảnh tượng mà bà ta ngày đêm mong nhớ. Nhưng Thiếu Đình gọi điện thoại được một nửa, lại là có ý gì?
Từ khi cô bảo mẫu này đến, quả thực đã xảy ra một số chuyện kỳ lạ. Bà ta còn nhớ hôm đó, cô bảo mẫu cũng nói với bà ta Vân Hải chưa chết.
Tinh thần bà ta gần đây không được tốt, bà ta còn tưởng mình bị ảo giác.
Xem ra cô bảo mẫu này đã sớm có dự mưu.
"Dì Trương, chờ cô ta về, dì đưa cho cô ta ít tiền để cô ta đi đi!" Trịnh Bảo Trân đau đầu.
"Thiếu tướng Phó không phải người nói bừa, chúng ta chờ tin tức chính xác của cậu ấy rồi hãy nói chuyện Vân Hải." Đoàn trưởng Điền Nhân Hòa là người biết Phó Thiếu Đình, tuổi còn trẻ đã là thiếu tướng, người như vậy sao có thể dễ dàng bị người khác lừa gạt?
"Xin lỗi, đã làm phiền anh." Phó Nhiễm áy náy nói.
"Không sao, chúng tôi về trước, chờ tin tức chính xác rồi hãy nói." Điền Nhân Hòa đương nhiên càng hy vọng Phó Vân Hải bình an trở về.
Phó Nhiễm tiễn khách.
Trình Nhã dìu Trịnh Bảo Trân lên lầu nghỉ ngơi.
Ôn Đình phẫn hận nói: "Con nhỏ chết tiệt kia, rốt cuộc đã làm cái gì mà có thể khiến anh Thiếu Đình nghe lời nó."
Tô Vãn siết chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa!"
"Vãn Vãn, chẳng lẽ cậu không tức giận sao? Cô ta là cái thá gì? Cậu quen anh Thiếu Đình mười năm rồi!" Ôn Đình thấy bất bình cho Tô Vãn.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 20: Bị nhà họ Phó đuổi đi!
"Tôi bảo cậu đừng nói nữa!" Tô Vãn lớn tiếng quát.
Ôn Đình chưa từng thấy Tô Vãn như vậy, nhất thời sợ đến ngây người.
Tô Vãn lúc này mới nhận ra mình đã thất thố, cô ta áy náy nói: "Xin lỗi, tôi hơi khó chịu."
Ôn Đình lập tức tha thứ, lòng đầy đồng cảm: "Vãn Vãn, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cậu."
Màn đêm buông xuống, mọi người đều không có khẩu vị, ăn qua loa vài thứ rồi ngồi ngoài sân chờ tin tức.
Tô Bình cũng đến, còn mang theo bánh hoa quế cho Ôn Đình.
Ôn Đình chia cho Tô Vãn một ít, buổi tối không ăn được bao nhiêu, lúc này cũng hơi đói.
"Đã mười giờ rồi, bà chủ nói để các cô cậu về trước, còn không biết phải đợi đến khi nào." Dì Trương đi tới khuyên nhủ.
"Dì Trương, chúng cháu không về! Chúng cháu đợi anh Vân Hải về." Ôn Đình bướng bỉnh nói.
"Dì Trương, dì đừng lo cho chúng cháu nữa. Nếu Đình Đình thấy buồn ngủ, cháu đưa cô ấy về." Tô Bình vội vàng nói.
Dì Trương thấy khuyên không được nên cũng không khuyên nữa: "Được rồi, vậy tôi đi nấu nước lê cho các cô cậu uống."
"Cảm ơn dì Trương." Tô Vãn cảm kích nói.
Mùa hè muỗi nhiều, không bao lâu bọn họ đã bị đốt đầy chân. Ôn Đình than thở: "Anh Thiếu Đình cũng vậy, không nói rõ ràng gì cả, để chúng ta ở đây chờ đợi mòn mỏi."
"Anh Thiếu Đình chắc chắn có lý do của mình, đợi đến mười hai giờ mà vẫn chưa về, chúng ta về trước vậy!" Tô Bình ngáp liên tục, đã buồn ngủ từ lâu.
Những người khác không phản đối.
Dì Trương mang nước lê đến, vừa gọi bọn họ uống thì ngoài cửa truyền đến tiếng xe dừng lại. Đồng thời, đèn phòng ngủ trên lầu cũng sáng lên.
Mọi người ra đón.
Tô Tiểu Lạc duỗi người rồi xuống khỏi ghế phụ, cuối cùng cũng về đến nhà.
"Vân Hải, Vân Hải là con sao?" Trịnh Bảo Trân từ trên lầu lao xuống.
Phó Vân Hải đến môi trường xa lạ, lại thấy nhiều người như vậy, sợ hãi trốn sau lưng A Bố Y. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Trịnh Bảo Trân đỏ hoe mắt, nhưng cũng nhận ra sự khác thường của Phó Vân Hải, bà ta không khỏi hỏi: "Thiếu Đình, anh con làm sao vậy?"
Phó Thiếu Đình lái xe cả ngày, gần như không chợp mắt, anh mệt mỏi nói: "Vào nhà rồi nói sau!"
Tô Tiểu Lạc không có hứng thú với việc đoàn tụ của gia đình họ, chào dì Trương một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi.
Trịnh Bảo Trân nghe tin Phó Vân Hải mất trí nhớ, lại suy sụp một lần nữa.
Tô Vãn an ủi: "Y học ngày càng phát triển, anh Vân Hải nhất định sẽ khỏi."
Ôn Đình lau nước mắt nói: "Thật không công bằng, anh Vân Hải là người tốt như vậy, sao lại thành ra thế này."
Cô ta vừa khóc, khiến Trịnh Bảo Trân càng thêm khó chịu.
"Cô gái này, cảm ơn cô đã cứu con trai tôi, số tiền này coi như là chút lòng thành của tôi." Trịnh Bảo Trân lấy ra hai trăm đồng đưa cho A Bố Y, "Cô nghỉ ngơi một đêm, ngày mai về đi! Kẻo người nhà lo lắng."
"Bác gái, không cần đâu ạ." A Bố Y nhìn Phó Vân Hải với ánh mắt trìu mến, "A Hải là anh hùng của nhân dân, cháu tin bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ làm như cháu."
Trịnh Bảo Trân thấy bọn họ như vậy, không khỏi nhíu mày: "Như thế sao được, dù sao cũng là ân tình. Sau này nếu cô có khó khăn gì, cứ đến tìm nhà họ Phó chúng tôi. Hai trăm đồng này cô cứ cầm lấy, nghe Thiếu Đình nói, điều kiện bên đó không tốt lắm."
Lúc này A Bố Y mới hiểu ý của Trịnh Bảo Trân.
Bà ta không muốn bị ràng buộc bởi ân tình, nên cô ấy chỉ có thể nhận lấy tiền: "Cảm ơn bác gái."
Trịnh Bảo Trân nói với Phó Thiếu Đình: "Sáng mai đưa anh con đến bệnh viện quân đội khám xem sao, đều đi ngủ đi!"
Phó Vân Hải như không có cảm giác an toàn, kéo A Bố Y lại: "A Bố Y, em muốn ngủ với chị."
Lời vừa nói ra, Trịnh Bảo Trân không bình tĩnh hỏi: "Hai đứa, hai đứa vẫn luôn ngủ cùng nhau sao?"
Phó Vân Hải gật đầu, thân mật dựa vào A Bố Y: "A Bố Y ôm một cái, ngủ cùng nhau."
"Bác đừng hiểu lầm, A Hải bây giờ chỉ có nhận thức của đứa trẻ bảy tám tuổi, có thể... có thể là coi cháu như người thân." A Bố Y vội vàng giải thích. "A Hải, anh là người lớn rồi, không thể ngủ cùng nhau, nếu không em sẽ giận đấy."
Phó Vân Hải lúc này mới không dám làm loạn nữa, ngoan ngoãn theo Phó Thiếu Đình về phòng.
Dì Trương dẫn A Bố Y đến phòng khách nghỉ ngơi.
Mấy người Tô Vãn cũng rời đi.
Phó Thiếu Đình từ trong phòng đi ra, Trịnh Bảo Trân vẫn chưa đi ngủ, hỏi: "Cô bảo mẫu kia là sao vậy?"
Từ lúc về đến giờ, không thấy bóng dáng cô đâu. Thực sự là không coi bà ta ra gì.
Phó Thiếu Đình nói: "Là cô ấy đưa con đi tìm anh cả, có lẽ là mệt rồi nên đi nghỉ ngơi trước."
"Sau này con ít qua lại với cô ta đi." Trịnh Bảo Trân không vui nói. "Qua một thời gian nữa, con đính hôn với Vãn Vãn trước, đợi con bé tốt nghiệp thì kết hôn."
Trịnh Bảo Trân có dự định này, cũng là để tránh đêm dài lắm mộng. Phó Vân Hải đã như vậy rồi, bà ta không thể để Phó Thiếu Đình giẫm lên vết xe đổ.
"Không thể nào." Phó Thiếu Đình lạnh lùng từ chối.
"Thiếu Đình, anh con đã thành ra như vậy rồi." Trịnh Bảo Trân đau lòng nói, "Con còn muốn cãi lời mẹ sao?"
"Mẹ, trước tiên chữa khỏi cho anh cả đã." Phó Thiếu Đình lấy cớ mệt mỏi về phòng.
Trịnh Bảo Trân kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, không hiểu tại sao con mình lại luôn đối đầu với bà ta. Dì Trương đi tới đỡ bà ta về phòng, bà ta không khỏi than thở: "Lão Phó cứ ở mãi trong quân khu, con trai đã như vậy rồi mà vẫn không chịu về xem, trong lòng ông ấy căn bản không có cái nhà này."
"Hai đứa con chẳng đứa nào nghe lời, Vân Hải bị người phụ nữ kia hại thành cái dạng gì rồi. Sao Thiếu Đình không hiểu cho tấm lòng người mẹ này chứ? Vãn Vãn môn đăng hộ đối, chẳng lẽ không tốt hơn cái cô bảo mẫu kia sao?"
Dì Trương im lặng nghe bà ta than thở, bà không cảm thấy Tô Tiểu Lạc có gì không tốt, nhưng cũng không thể phản bác lời bà chủ.
"Con cháu tự có phúc của con cháu, bà chủ đừng quá lo lắng."
"Sao tôi không lo lắng được." Trịnh Bảo Trân cứ cảm thấy mình già rồi, không ai nghe lời bà ta. "Ngày mai, dì đuổi cô bảo mẫu kia đi."
"Con bé vừa mới tìm Vân Hải về, có nên..."
"Cô ta lai lịch không rõ ràng, ai biết là vì cái gì mà đến? Giữ cô ta bên cạnh luôn khiến người ta không yên tâm, dì đưa cho cô ta nhiều tiền một chút." Trịnh Bảo Trân cố chấp nói.
Dì Trương chỉ có thể đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Phó đưa Phó Vân Hải đi khám bệnh.
Dì Trương đưa một bọc đồ cho Tô Tiểu Lạc, dặn dò: "Trong này có ít tiền, ít đồ ăn, còn có một bộ quần áo mới, cháu mang theo hết đi."
Tô Tiểu Lạc biết đây là ý của ai, cũng không khách sáo nhận lấy.
"Cảm ơn dì Trương thời gian qua đã chăm sóc cháu." Tô Tiểu Lạc lấy ra một lá bùa bình an đưa cho bà, "Lá bùa bình an này tặng cho dì."
"Tiểu Lạc, không có việc gì thì viết thư cho dì, để dì biết cháu sống tốt hay không." Trong lòng dì Trương vô cùng không nỡ.
"Vâng! Chờ cháu ổn định sẽ viết thư cho dì." Tô Tiểu Lạc giang tay ôm dì Trương rồi rời đi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt tiễn đưa của dì Trương, cô lên xe buýt rời khỏi nhà họ Phó.
Phó Thiếu Đình thật vô lương tâm, qua cầu rút ván.
Tô Tiểu Lạc mắng vài câu, phát hiện tiền trong bọc khá nhiều. Chắc là có một phần là tiền bồi thường của nhà họ Phó, còn có một phần là dì Trương cho.
Tô Tiểu Lạc không khỏi cảm thấy ấm lòng.
Còn nhà họ Phó, sau này có cầu xin cô cũng không đến!
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro