Chương 235: Cuộc sống ao ước + Chương 236: Đồ ngốc, tạm biệt
Editor: Frenalis
Chương 235: Cuộc sống ao ước
"Đại Ngưu!"
Ngọc Nương vừa vẫy tay định chạy tới, Mị Nương đã kéo chị gái lại: "Đại Ngưu gì nữa, bây giờ chị phải theo em về núi Thanh Sơn ngay. Chị quên năm xưa mình bị lừa thế nào rồi sao? Còn đám cháu chắt của chúng ta nữa, chị cũng quên rồi à?"
Ngọc Nương hơi chột dạ: "Chị đã báo thù cho đám cháu chắt rồi, bây giờ chị chỉ muốn ở bên Đại Ngưu."
Đại Ngưu mở miệng cười toe toét, trông vô cùng chất phác thật thà.
Mị Nương không nhịn được nữa, tức tối mắng: "Anh cười cái gì?"
Đại Ngưu lập tức không dám nói gì nữa.
"Em mắng anh ấy làm gì?" Ngọc Nương không vui lên tiếng bênh vực.
Mị Nương kéo Ngọc Nương sang một bên, thấp giọng hỏi: "Chị, nếu chị chọn một người đẹp trai một chút thì em cũng chẳng nói làm gì, người này xấu đến mức nào rồi?"
"Em biết cái gì? Đây gọi là nam tính!" Ngọc Nương nhíu mày, "Em còn nhỏ, không hiểu đâu."
"Chị hiểu, chị hiểu nên mới bị người ta bóc sạch sào huyệt." Mị Nương tức giận hơi lớn giọng, đúng là ngựa quen đường cũ.
"Mị Nương, chị nhịn em lâu lắm rồi đấy." Ngọc Nương tức giận, "Chuyện cũng qua rồi, sao em cứ nhắc mãi vậy?"
"Được rồi, em mặc kệ chị, chị muốn làm gì thì làm." Mị Nương khinh thường Đại Ngưu, "Rồi sẽ có lúc chị khóc lóc cho mà xem, Tiểu Lạc, chúng ta đi thôi."
Tô Tiểu Lạc: "Cô lên xe trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi chị cô."
Mị Nương tức giận lên xe, cô ấy cứ tưởng chị gái xuống núi là để giết tên đàn ông tệ bạc này.
Không ngờ là đến để nối lại tình xưa.
Tô Tiểu Lạc hỏi: "Ngọc Nương, mấy hôm trước cô có đến chỗ này không?"
Cô lấy bức ảnh trên báo ra hỏi Ngọc Nương, Ngọc Nương liếc nhìn rồi gật đầu: "Đúng vậy."
"Là cô mang những thi thể đến đó sao?" Tô Tiểu Lạc lại hỏi.
"Phải! Ban đầu tôi đang ngủ ngon lành trong hang, không biết ai lại vứt mấy thứ xui xẻo đó vào, tôi bèn ném chúng ra ngoài. Sao vậy, các người nghi ngờ tôi giết người à?"
"Không có." Tô Tiểu Lạc nói.
Ngọc Nương nói tiếp: "Nếu không còn việc gì, chúng tôi xin phép về trước, nhờ các người chăm sóc Mị Nương giúp tôi, nó đơn giản lắm."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Tô Tiểu Lạc bĩu môi, không biết ai mới là người đơn giản. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Đại Ngưu, không biết là do số mệnh hắn đặc biệt, hay là do hắn quá xấu xí. Cô vậy mà không nhìn thấu được.
Ngọc Nương và Đại Ngưu cùng nhau trở về nhà.
Tô Tiểu Lạc và Ôn Dữ quay lại xe, Mị Nương tức giận đến phát điên: "Trọng sắc khinh em! Tôi không thèm quan tâm chị ấy nữa!"
Lang thú đột nhiên lên tiếng: "Ta cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ trên người Đại Ngưu đó."
"Khí gì?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Không nói rõ được." Lang thú luôn cảm thấy đã từng cảm nhận được luồng khí đó ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi không ra.
"Nói cũng như không." Mị Nương khinh bỉ, "Ngươi là thần thú vạn năm tuổi, sao chẳng có chút tác dụng nào vậy?"
Lang thú "hừ" một tiếng: "Sao ngươi không nói ngươi là yêu quái ngàn năm tuổi đi!"
"Hai người đừng cãi nhau nữa!" Tô Tiểu Lạc tiếp tục suy tính, dù tính thế nào cũng thấy có điểm không hợp lý. "Năm đó chị cô đã giết cả nhà tên tiều phu, vậy còn tên đạo sĩ kia thì sao?"
Đúng vậy, tên đạo sĩ kia đã đi đâu?
Nếu đạo sĩ có bản lĩnh giúp tiều phu đối phó với hai chị em Ngọc Nương, thì chắc chắn cũng có bản lĩnh bảo toàn tính mạng cho hắn.
Với tính cách của Ngọc Nương, cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho đạo sĩ.
"Đạo sĩ biến mất rồi." Mị Nương khinh thường nói, "Sau đó chúng tôi lục soát nhà tên tiều phu, cũng không tìm thấy vàng bạc gì, hắn đúng là phá gia chi tử."
"Vậy là, vàng và đạo sĩ cùng biến mất." Tô Tiểu Lạc nói ra vấn đề.
Mị Nương im lặng.
Ban đầu cô ấy chỉ nghĩ là tên tiều phu tự mình tiêu hết, bây giờ nghĩ kỹ lại thấy không hợp lý.
"Ý cô là do đạo sĩ bày mưu?" Mị Nương cảm thấy đầu óc mình sắp thành hồ dán, cô ấy lắc đầu, "Nhưng tại sao hắn ta lại làm vậy?"
Cô ấy im lặng một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền nói: "Sau đó chị tôi đã đào mộ tên tiều phu, hình như phát hiện tim của hắn không còn nữa."
"Chúng ta phải đi tìm chị cô một chuyến nữa." Tô Tiểu Lạc lập tức lên tiếng.
"Đi." Mị Nương cũng muốn xem chị gái mình có thể sống những ngày tháng tốt đẹp gì khi ở bên Đại Ngưu đó.
Ba người Tô Tiểu Lạc mai phục ngoài cửa nhà Đại Ngưu, cứ thế ngồi xổm đến tận tối.
Ngọc Nương giặt quần áo ngoài sân, Đại Ngưu bắt cá dưới sông về, lúc này đang cầm dao mổ bụng cá.
Con dao này...
Ôn Dữ không khỏi nhíu mày.
Giống như bao gia đình bình thường khác, Ngọc Nương giặt quần áo xong, Đại Ngưu đi tới gần ân cần hỏi: "Ngọc Nương, em có mệt không?"
"Không mệt, tối nay chúng ta ăn cá nướng sao?" Ngọc Nương hỏi.
"Ừ, anh làm cá kho cho em ăn." Đại Ngưu cười thật thà.
Mị Nương phồng má, trong lòng tràn đầy nghi vấn, đây là cuộc sống mà chị gái cô theo đuổi sao?
Hai người ăn cơm xong, dọn dẹp rồi về phòng. Ba người Tô Tiểu Lạc đi vào, ngồi xổm ở góc tường cách đó không xa.
Đèn dầu được thắp sáng, bóng hai người hắt lên cửa sổ, động tĩnh bên trong dần lớn hơn.
Ba người lập tức đỏ mặt.
Cái này...
Hình như nghe lén người ta không được hay cho lắm.
Họ đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu kỳ lạ.
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu lên, Ngọc Nương dựa vào cửa sổ, một con dao mổ xuất hiện phía trên.
Mị Nương sốt ruột cứu chị, lập tức xông vào: "Dừng tay!"
Chỉ thấy Đại Ngưu tay cầm dao mổ, quần áo Ngọc Nương xộc xệch, mặt đỏ bừng. Mị Nương vội vàng chạy tới, chỉnh lại quần áo cho chị gái.
Ngọc Nương nhìn Đại Ngưu với vẻ oán trách, hỏi: "Tại sao anh lại làm vậy? Anh là ai?"
Đại Ngưu quay đầu lại nhìn thấy ba người Mị Nương, mặt không biến sắc, chỉ hơi nhíu mày nói: "Thôi được, đã đến đây rồi thì xử lý cả ba người chúng mày luôn, sẽ không còn ai biết thân phận của tao nữa. Ngọc Nương, chẳng phải em yêu anh sao? Chẳng phải em cái gì cũng bằng lòng cho anh sao? Anh chỉ muốn trái tim của em thôi mà, sao em lại không nỡ chứ?"
"Những người ở ngoại ô đều do anh giết hại?" Ôn Dữ hỏi.
"Đúng vậy! Tao mang gương mặt này bị biết bao người chế giễu. Chỉ cần ăn tim của những người đó, cùng với tim của Ngọc Nương, tao sẽ trở nên đẹp trai." Khuôn mặt Đại Ngưu vặn vẹo đầy dữ tợn.
Ôn Dữ xông lên định cướp dao mổ, không ngờ hắn lực lưỡng vô cùng, hất văng anh ấy ra.
Tô Tiểu Lạc dán một lá bùa "đại lực" lên người Ôn Dữ, toàn thân Ôn Dữ bỗng tràn đầy sức mạnh, bắt đầu giằng co với Đại Ngưu.
Mị Nương đỡ Ngọc Nương sang một bên, bắt đầu chữa thương cho chị gái.
Tô Tiểu Lạc đi đến trước một cái bàn, cầm lấy cuốn sách đang kê chân bàn lên.
Là một cuốn sách cổ.
Cô bước thêm một bước nữa, vén một tấm vải lên. Bên dưới tấm vải là một tảng đá lớn, vừa đến gần là đầu óc con người sẽ đau dữ dội đến mất kiểm soát.
Tô Tiểu Lạc vội vàng đậy tấm vải lại.
"Đây là cái gì?"
Lang thú nói: "Đây chắc là thiên thạch, thứ này có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, năm xưa không ít người tu hành đã bị nó hại."
"Vậy nghĩa là, Đại Ngưu rất có thể đã bị rối loạn thần kinh?" Tô Tiểu Lạc nhìn lên bàn, có không ít sách y dược bày trên đó.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 236: Đồ ngốc, tạm biệt
Tinh thần Đại Ngưu bất ổn, nhưng Ngọc Nương là yêu quái ngàn năm tuổi, cho dù tu vi bị tổn hại, cũng không thể nào không phải đối thủ của Đại Ngưu?
Tô Tiểu Lạc nhìn kỹ, ánh mắt dừng lại trên pháp khí đeo ở eo Đại Ngưu.
Thì ra là vậy!
Đại Ngưu bị khống chế, Ôn Dữ dùng còng tay khóa hắn lại, hắn nghiến răng ken két, gồng mình cố thoát khỏi còng tay.
Ngọc Nương mở mắt ra, nhìn hắn với vẻ không dám tin, mang theo tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Anh ấy bị sao vậy? Bị ma nhập sao?"
Tô Tiểu Lạc nói: "Hắn ta từng học y, nhưng vì quá xấu xí nên bị mọi người xa lánh, sau khi trở về đây lại bị ảnh hưởng bởi bức xạ của tảng đá kia, nên mới có tinh thần thất thường."
"Vậy là anh ấy không cố ý làm tôi bị thương." Ngọc Nương vẫn còn ôm ảo tưởng.
"Hắn ta biết cô là hồ ly, mục đích tiếp cận cô cũng là vì trái tim của cô." Tô Tiểu Lạc hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của Ngọc Nương, ném một cuốn sách cổ xuống đất.
"Thứ này chắc là do tên đạo sĩ năm xưa để lại, vì là bản sao chép nên nhiều thông tin không rõ ràng. Nhưng bên trong có phương pháp nhận dạng hồ ly rất chi tiết, thậm chí còn có cả chân dung của cô."
Ngọc Nương nhặt cuốn sách cổ lên, quả nhiên nhìn thấy chân dung của mình trên đó, cô ấy lẩm bẩm: "Tôi không muốn phi thăng, tôi chỉ muốn tìm một người sống cuộc sống bình dị, tại sao lại khó khăn như vậy?"
Mị Nương vì chữa thương cho Ngọc Nương mà hao tổn nguyên khí, sắc mặt cô ấy tái nhợt nói: "Vấp ngã hai lần trên cùng một người đàn ông, nếu không phải chị chịu thiệt thì là ai chịu thiệt?"
Dứt lời, Mị Nương lập tức biến hình thành hồ ly đỏ.
"Mị Nương!" Ngọc Nương ôm lấy em gái, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lang thú: "Lần trước vì cứu ngươi mà Mị Nương đã mất đi mấy trăm năm đạo hạnh, lần này vì cứu ngươi, số đạo hạnh còn lại cũng không còn, cũng chẳng sống được bao lâu nữa."
"Cái gì?" Hai mắt Ngọc Nương đỏ hoe, hỏi: "Lang thú, có thể chuyển hết đạo hạnh của ta cho Mị Nương không?"
"Không được nữa rồi." Tô Tiểu Lạc lắc đầu.
"Mị Nương, em có ngốc không vậy? Sao em lại cứu chị?" Ngọc Nương ôm chặt hồ ly nhỏ trong lòng. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Chị, chị là hy vọng của hồ tộc chúng ta, chị đừng hồ đồ nữa." Mị Nương nói.
"Được rồi, được rồi, chị hứa với em." Ngọc Nương liên tục gật đầu.
"Nhiều năm như vậy, em canh giữ bên cạnh chị cũng mệt mỏi rồi." Mị Nương nói, "Sau này chị phải sáng suốt hơn!"
"Em nói gì chị cũng nghe, em nói gì chị cũng nghe." Ngọc Nương khóc như mưa.
"Đừng khóc nữa." Mị Nương an ủi, "Em chỉ có một yêu cầu với chị."
"Em nói đi, chị đều đồng ý."
"Sau này dù có tìm người yêu đương, thì cũng tìm một người đẹp trai một chút được không?" Là một "nhan khống" chính hiệu, Mị Nương thực sự không thể chịu đựng được việc chị gái mình yêu đương với một người đàn ông không hợp gu thẩm mỹ của mình.
"Sau này không yêu đương nữa, chị không yêu đương nữa." Ngọc Nương đau buồn nói.
"Em còn một nguyện vọng nữa."
"Em nói đi."
"Em muốn gặp Trần Tử Dương lần nữa, hai người đừng nói cho anh ấy biết em đã đi đâu, cứ nói là em tìm được chị gái nên đi rồi." Mị Nương dặn dò.
Ôn Dữ lập tức đưa Đại Ngưu đến đồn cảnh sát, mọi chuyện đều sáng tỏ. Không ai ngờ rằng, hung thủ lại là một kẻ điên.
Còn tảng thiên thạch kia cũng được đưa đến viện nghiên cứu để nghiên cứu.
Tô Tiểu Lạc đưa Mị Nương đến trước cửa nhà Trần Tử Dương, trời tờ mờ sáng, gió lạnh thổi qua cuốn theo bụi đất trên mặt đất.
Trần Tử Dương đã dậy từ sớm, tối qua Mị Nương không về, anh ấy có chút bất an.
Tô Tiểu Lạc đặt Mị Nương xuống đất.
Gió thổi qua bộ lông của hồ ly nhỏ, cô khẽ nheo mắt đi đến trước cửa, nhìn thấy Trần Tử Dương cũng đang nhìn mình. Ánh mắt của Trần Tử Dương rất ấm áp, trong trẻo như ngày anh cứu cô.
Ánh mắt của rất nhiều người đàn ông khi nhìn cô đều không trong sáng, chỉ có đôi mắt của anh giống như đang soi gương, sạch sẽ vô ngần.
"Hồ ly nhỏ, trông em thật đặc biệt." Trần Tử Dương ngồi xổm xuống, đưa tay về phía hồ ly.
Mị Nương bước tới, đặt móng vuốt lên tay anh. Trần Tử Dương vốn định trêu chọc hồ ly nhỏ một chút, không ngờ nó lại ngoan ngoãn như vậy.
Bộ lông của hồ ly nhỏ rất đỏ, cùng màu với cái yếm của Mị Nương. Trần Tử Dương đỏ mặt, cảm thấy mình thật vô sỉ, sao lại liên tưởng đến Mị Nương chứ?
Anh bế hồ ly nhỏ lên, xoa đầu nó, hồ ly nhỏ ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
Cuối cùng cũng được ôm rồi!
"Chít chít."
"Em đói rồi sao? Anh đi tìm đồ ăn cho em nhé!" Trần Tử Dương đặt hồ ly nhỏ xuống, quay người đi vào bếp.
Hồ ly nhỏ đi về phía cửa, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn lại: "Đồ ngốc, tạm biệt anh."
Khi Trần Tử Dương quay lại, đã không thấy bóng dáng hồ ly nhỏ đâu, bèn gãi đầu tiếc nuối.
Khi hồ ly nhỏ ra ngoài, Tô Tiểu Lạc hỏi Ngọc Nương: "Cô định làm gì bây giờ?"
Ngọc Nương: "Tôi muốn đưa Mị Nương về nhà, lần này cảm ơn cô, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ."
"Được." Tô Tiểu Lạc cũng không tiễn hai chị em hồ ly nữa.
*****
Tô Vãn nghỉ học, nghe thầy hiệu trưởng nói cô ta muốn tập trung chăm sóc bố. Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối, dù sao với thành tích của Tô Vãn, rất dễ được tiến cử lên đại học.
"Thật ghen tị với Tô Vãn, tự dưng lại có một ông bố giàu có, là tôi thì tôi cũng nghỉ học."
"Đúng vậy, nhà cô ta giàu như thế, còn học hành làm gì?"
Mọi người đều rất ghen tị với gia thế của Tô Vãn, giọng điệu có chút chua chát.
Trịnh Thư Ý lạnh lùng nói: "Núi dựa núi sẽ sập, nước dựa nước sẽ cạn, chúng ta đến trường học tập kiến thức là để nâng cao năng lực của bản thân. Chỉ nghĩ đến việc dựa dẫm vào người khác thì tính là gì?"
"Hứ, không ăn được nho thì nói nho chua, cậu biết bố Tô Vãn giàu cỡ nào không?"
"Nghe nói là đại gia sở hữu khối tài sản rất lớn."
"Có những người dù có phấn đấu cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu!"
Các bạn học đều cười nhạo Trịnh Thư Ý ghen tị, Tô Tiểu Lạc chen vào: "Tôi xem cho các cậu rồi, các cậu kiếm được một vạn quả thực là không thể."
"Cậu suốt ngày cứ như bà đồng, chúng ta phải đề cao khoa học cậu hiểu không?" Lưu Lan nhíu mày bất mãn nói.
"Ông nội cậu mới mất đúng không?" Tô Tiểu Lạc nói, "Giày của ông ấy không vừa chân, cậu về nhà nói với bố mẹ cậu làm lại một đôi khác đi, nếu không ông ấy sẽ cứ đi theo cậu đấy."
Lưu Lan nghe mà lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố cứng miệng: "Không biết cậu đang nói nhăng nói cuội gì nữa."
"Ông xem, tôi nói cho cô ta biết rồi, cô ta lại nói tôi nói nhăng nói cuội, vậy thì ông tự báo mộng cho cô ta đi!" Tô Tiểu Lạc nói với không khí bên cạnh Lưu Lan.
Lưu Lan xoa xoa cánh tay: "Tô Tiểu Lạc chắc chắn bị điên rồi."
Tối hôm đó, Lưu Lan về nhà liền mơ thấy ông nội mình, sợ đến mức khóc òa lên. Cô ta mới kể lại lời Tô Tiểu Lạc cho bố mẹ nghe, bố cô ta lập tức đi kiểm tra giày của ông cụ, quả nhiên là lớn hơn hai size.
Bố Lưu Lan không khỏi trách bà vợ: "Bà làm ăn kiểu gì vậy? Chuyện cỏn con thế này mà cũng làm không xong?"
Mẹ Lưu Lan nói: "Tôi nghĩ lớn hơn một chút thì lớn hơn một chút, ai mà biết được lại..."
Bố Lưu Lan lập tức mua một đôi giày khác cho ông cụ, trong lòng mọi người vẫn còn hơi lo lắng, bố Lưu Lan nói: "Lan Lan, ngày mai con hỏi lại bạn học của con xem, ông nội còn thiếu gì không?"
Lưu Lan không dám không đồng ý, cô ta sợ ông nội lại đến tìm mình trong mơ.
Ngày mai đến trường, nhất định cô ta phải hỏi cho rõ ràng, dù Tô Tiểu Lạc có nói khó nghe thì cô ta cũng phải hỏi.
(Haizz, tưởng anh Dương có đôi có cặp rồi chứ.)
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro