Chương 237: Bố cô ta đã chết + Chương 238: Có thể em gái đã bị hại

Editor: Frenalis

Chương 237: Bố cô ta đã chết

Sáng sớm hôm sau, Lưu Lan mang theo bánh bao lớn và trứng gà nhà làm, đến cổng trường từ sớm để đợi Tô Tiểu Lạc.

Tô Tiểu Lạc đi tới, phía sau là Tôn Đằng Phi và Trịnh Thư Ý, họ không ngừng lướt nhìn xung quanh.

Hôm qua sư phụ nói sáng nay không cần ăn sáng, sẽ có người mang đến cho. Không biết là người tốt bụng nào sẽ mang bữa sáng đến cho họ đây.

Nào ngờ, lại thấy Lưu Lan ở cổng trường, trên tay cô ta còn cầm bánh bao lớn và trứng gà. Người mà sư phụ nói sẽ mang đồ ăn đến, chẳng lẽ là cô ta?

Tôn Đằng Phi trêu chọc: "Lưu Lan, sao vậy, tối qua bị ông nội cậu báo mộng à?"

Sắc mặt Lưu Lan thay đổi, nhớ lại giấc mơ đêm qua vẫn còn sợ hãi, cô ta bước lên phía trước, hai tay dâng bánh bao lớn và trứng gà lên.

"Tô Tiểu Lạc, hôm qua là tôi không biết điều, cậu đừng chấp nhặt với tôi."

Tục ngữ nói "Đưa tay không đánh người mặt cười", huống hồ là người biết sai sửa lỗi.

Tô Tiểu Lạc ra hiệu bằng mắt cho Tôn Đằng Phi, Tôn Đằng Phi vui vẻ nhận lấy, rồi chia cho Trịnh Thư Ý một cái.

Thấy bánh bao lớn bị chia đi, Lưu Lan cũng không dám ý kiến gì, mở miệng nói: "Tô Tiểu Lạc, chuyện là thế này. Bố tôi bảo tôi hỏi cậu xem, ông nội tôi còn thiếu gì không, cậu có thể nói cho tôi biết không?"

"Ừm, nể tình cậu thành tâm như vậy, tôi sẽ nói cho cậu biết." Tô Tiểu Lạc nói, "Ông nội cậu không sao rồi, nhưng cụ cố của cậu thì có chuyện. Bảo nhà cậu đốt nhiều vàng mã cho cụ ấy đi, ở dưới đó họ sống nghèo khổ lắm."

Lưu Lan liên tục gật đầu: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu."

Thấy Lưu Lan vốn kiêu căng ngạo mạn mà giờ lại ngoan ngoãn như vậy, Tôn Đằng Phi không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên là sư phụ."

"Học hỏi đi." Tô Tiểu Lạc nói, "Nhanh ăn đi, lát nữa nguội hết bây giờ."

Buổi chiều Ôn Dữ đến đưa tiền cho Tô Tiểu Lạc, anh ấy đột nhiên nói: "Sáng nay có người báo án, phát hiện một thi thể nam giới. Nhưng trên người ông ta không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, cô rảnh rỗi thì đến xem giúp tôi được không?"

Xác định được danh tính người chết thì mới có thể nhanh chóng phá án.

"Dạo này anh hơi lười biếng đấy." Tô Tiểu Lạc chậc lưỡi, "Quá dựa dẫm vào huyền học của tôi để phá án, đối với trình độ điều tra của anh không có ích đâu."

"Tôi biết, chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nếu cô không tiện thì thôi vậy." Ôn Dữ nói. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Xem như nể mặt số tiền thưởng hậu hĩnh lần này, tôi sẽ giúp anh." Tô Tiểu Lạc cũng không làm khó anh ấy.

Nghiêm Chỉ đến đồn cảnh sát lấy tài liệu để viết bài, vừa hay gặp Tô Tiểu Lạc, cô ấy vẫy tay: "Tiểu Lạc."

"Chị dâu."

"Ăn cơm chưa? Lát nữa chị mời em đi ăn trưa." Nghiêm Chỉ nhiệt tình nói.

"Chưa ạ." Tô Tiểu Lạc lắc đầu.

"Vậy lát nữa đi cùng nhau nhé." Nghiêm Chỉ mỉm cười.

Tô Tiểu Lạc theo Ôn Dữ đến nhà xác, cô không để Ôn Dữ kéo tấm vải ra, ánh mắt dừng lại trên bóng đen đứng trong góc, khẽ nhíu mày.

Hứa Mạnh Lương đã chết. Toàn thân gã ta ướt sũng, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên.

"Chết đuối sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Phải, ông ta được vớt lên từ cống nước thải. Qua kiểm tra, trong cơ thể ông ta có cồn, chắc là do uống rượu. Hiện tại chỉ nắm được những thông tin này, người này trông rất lạ mặt, những người xung quanh đều không quen biết ông ta."

Đây cũng là khó khăn lớn nhất của vụ án.

"Cũng không có ai báo án sao?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.

"Không có ai báo án." Ôn Dữ nói. "Cũng có thể là người nhà vẫn chưa phát hiện ra, sao vậy, ngay cả cô cũng không biết thân phận của ông ta sao?"

"Không phải, tôi quen biết ông ta." Tô Tiểu Lạc nói, người này từng lảng vảng gần nhà họ Tô, còn nói chuyện với Tô Vãn. "Ông là bố ruột của Tô Vãn đúng không?"

Ánh mắt Hứa Mạnh Lương đờ đẫn, nhưng không trả lời câu hỏi của Tô Tiểu Lạc.

"Bố ruột của Tô Vãn?" Ôn Dữ kinh ngạc hỏi, "Chẳng phải bố ruột của Tô Vãn là Lý Tân Đào sao?"

Nghe thấy tên Lý Tân Đào, Hứa Mạnh Lương mới có chút phản ứng.

Tô Tiểu Lạc bấm ngón tay tính toán, đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Bố ruột của Tô Vãn là người đang nằm đây, con gái của Lý Tân Đào là một người khác."

"Cái gì?" Ôn Dữ thực sự không hiểu nổi, chuyện nhận thân của thương nhân kia ồn ào như vậy, báo chí còn đăng tin. ""Nếu cô biết, tại sao không nói?"

"Thấy mà giả mù, mọi việc đều có căn nguyên." Tô Tiểu Lạc nghiêm túc, "Số phận tuy đã được định sẵn, nhưng vẫn sẽ thay đổi do sự lựa chọn của mỗi người, can thiệp quá nhiều cũng sẽ làm rối loạn nhân quả của tôi."

"Hiểu rồi, vậy cô giúp tôi phá án, có làm rối loạn nhân quả của cô không?" Ôn Dữ có chút lo lắng hỏi.

"Không đâu, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, chỉ là vấn đề thời gian thôi, ngược lại còn tăng thêm phúc báo cho tôi nữa!" Tô Tiểu Lạc đáp.

"Vậy thì tốt." Ôn Dữ yên tâm gật đầu, "Vậy ông ta là bố ruột của Tô Vãn, sao lại chết chứ?"

Hứa Mạnh Lương không chịu nói gì, nhưng cũng không chịu rời khỏi nhân gian. Hứa Mạnh Lương tuy ngược đãi con cái nhưng cũng không gây ra tội ác tày trời gì, Tô Tiểu Lạc cũng không làm gì được gã.
(bắt cóc con nít rồi ném xuống sông là tội giết người, sao bảo không có tội ác gì tày trời nhỉ? 🤔)

Ôn Dữ liền đưa Tô Tiểu Lạc đến bệnh viện, sắc mặt Lý Tân Đào càng tệ hơn, đã chuyển sang màu đen, đại nạn sắp đến rồi.

Tô Vãn đang đút súp cho hắn, thấy Ôn Dữ đến, không khỏi luống cuống tay chân. Súp đổ ra tay, cô ta vội vàng lấy khăn ra lau.

Ôn Dữ bình tĩnh hỏi: "Tô Vãn, cô có thể ra ngoài nói chuyện một lát được không?"

Tô Vãn có chút căng thẳng, hộ lý chăm sóc bệnh tiến lên bưng bát súp từ trong tay cô ta, nói: "Vãn Vãn, cô đi đi, để tôi đút cho ông ấy."

"Cảm ơn." Tô Vãn nhìn Lý Tân Đào nói, "Bố, con đi một lát rồi về."

"Đi đi!" Lý Tân Đào phẩy tay.

Tô Vãn bị gọi ra ngoài, cô ta thấy Tô Tiểu Lạc cũng ở đó, trong lòng lập tức càng thêm căng thẳng.

Tô Tiểu Lạc giỏi xem bói, dường như chuyện gì cô cũng đoán rất chuẩn.

"Tô Vãn, cô biết bố ruột của mình là ai không?" Ôn Dữ đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt dò xét dừng trên gương mặt cô ta, đồng tử cô ta giãn ra, các ngón tay siết chặt thành nắm đấm.

Phản ứng này cho thấy, hình như cô ta biết bố ruột mình đã xảy ra chuyện.

"Tôi không biết anh đang nói gì, bố tôi là Lý Tân Đào, ông ấy còn đang đợi tôi về ăn cơm." Sau thoáng chốc căng thẳng, Tô Vãn đã trở lại bình thường.

"Được, cô không thừa nhận cũng được. Tuy hiện tại Vệ Thành của chúng ta chưa có xét nghiệm ADN, nhưng Tân Thành đã có kỹ thuật đó, cô có thể cung cấp cho tôi một sợi tóc được không?" Ôn Dữ tiếp tục hỏi.

"Tôi có thể từ chối." Tô Vãn nói, "Các anh không có chứng cứ mà cứ nói bừa, tôi còn có thể kiện các anh."

"Tô Vãn, cô cũng hiểu luật đấy chứ." Tô Tiểu Lạc lười biếng nói, "Xem ra cô nghiên cứu không ít nhỉ!"

Tô Vãn cắn môi: "Dù các người có nói gì đi nữa, thì bố tôi vẫn là Lý Tân Đào."

Tô Vãn không chịu cung cấp mẫu vật, Ôn Dữ cũng không thể ép buộc, làm vậy là không hợp lý. Cho dù có làm, pháp luật cũng sẽ không thừa nhận. Nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của cô ta, chắc chắn là cô ta biết điều gì đó.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 238: Có thể em gái đã bị hại

Ôn Dữ không làm gì được Tô Vãn, đành để cô ta quay trở lại phòng bệnh.

Ôn Dữ nói với Tô Tiểu Lạc: "Chúng ta đi ăn cơm thôi!"

"Ăn cơm." Tô Tiểu Lạc đột nhiên vỗ trán, "Tôi có hẹn ăn cơm với chị dâu Hai, nhanh lên, đưa tôi về đồn cảnh sát ngay."

Hai người vội vàng quay lại đồn cảnh sát, Nghiêm Chỉ đang đứng đợi bên đường.

Tô Tiểu Lạc xuống xe, áy náy nói: "Em đi giải quyết chút việc."

"Không sao, chị cũng vừa mới ra, em muốn ăn gì?" Nghiêm Chỉ cười hỏi.

"Gì cũng được." Tô Tiểu Lạc cười hì hì.

Lúc này đã qua giờ ăn trưa, hai người đến quán ven đường, mỗi người gọi một bát hoành thánh.

Thời tiết tháng hai vẫn chưa ấm áp lắm.

Nghiêm Chỉ nói: "Tảng đá đó được đưa đến chỗ bố mẹ chị rồi, họ đã ký thỏa thuận bảo mật, chắc là sẽ không về nhà trong một thời gian, không có nguy hiểm gì chứ?"

"Chị yên tâm đi, em xem cho hai bác rồi, sức khỏe tốt lắm, sống đến chín mươi chín tuổi." Tô Tiểu Lạc cười.

Bố mẹ Nghiêm những năm này không ít lần lo lắng cho Nghiêm Chỉ, cũng không hề rảnh rỗi. Con người ta, thực ra về già làm chút việc lại thấy tinh thần hơn.

"Vậy thì chị yên tâm rồi." Nghiêm Chỉ nói, "Chị định đi phỏng vấn Đại Ngưu, nhưng người ở đồn cảnh sát nói những tên tội phạm như hắn ta đều bị đưa đến bệnh viện tâm thần rồi."

"Hắn ta bị bệnh tâm thần, do nghiên cứu cuốn sách cổ kia, cộng thêm bức xạ của thiên thạch nên sinh ra rất nhiều ảo giác. Dù chị có đi phỏng vấn, cũng không hỏi được gì đâu." Tô Tiểu Lạc nói.

Chủ quán bê hai bát hoành thánh lên bàn, hai người nói lời cảm ơn, bưng bát lên húp một ngụm nước dùng nóng.

"Anh Hai em nói muốn chuyển ngành, chị không đồng ý."

"Em biết chị chắc chắn sẽ không đồng ý mà." Tô Tiểu Lạc không hề bất ngờ.

"Anh ấy ngoài việc huấn luyện binh lính ra thì chẳng biết làm gì khác. Chuyển ngành rồi, anh ấy làm gì bây giờ?" Nghiêm Chỉ bất đắc dĩ nói.

"Em nghĩ anh Hai đang để ý Mộ Vân Tu kia, hai người vẫn còn liên lạc sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Anh Hai em cũng nhỏ nhen lắm." Nghiêm Chỉ vừa buồn cười vừa lắc đầu, "Nhưng từ sau lần anh ta rời đi, chị không gặp lại anh ta nữa, cũng không biết anh ta có xảy ra chuyện gì không."

Ăn hoành thánh xong, Nghiêm Chỉ còn phải đến tòa soạn, Tô Tiểu Lạc đứng ở cửa đợi Ôn Dữ, anh ấy vội về đồn cảnh sát kiểm tra, cơm cũng chưa kịp ăn.

Không ngờ, lại gặp anh cả Tô Viễn ở đây.

"Tiểu Cửu, sao em lại ở đây?" Tô Viễn hỏi.

"Ôn Dữ bảo em đến giúp, anh Cả đến đây làm gì ạ?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

Tô Viễn có chút lảng tránh, nhưng cũng không giấu giếm Tô Tiểu Lạc: "Bố bảo anh đến xem thử, hình như đã tìm được người năm xưa bắt cóc em gái anh rồi, em đừng suy nghĩ nhiều."

Tô Tiểu Lạc "ồ" một tiếng, thuận miệng hỏi: "Vậy nếu tìm được em gái rồi, em tính là gì?"

Tô Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói thật lòng, người bị lạc đó là em gái ruột của anh. Có quan hệ huyết thống, chắc chắn anh sẽ đối xử với em ấy đặc biệt hơn. Nhưng em mãi là Tiểu Cửu của nhà họ Tô, điều đó sẽ không thay đổi."

"Vậy nghĩa là, anh vẫn thân thiết với em gái ruột hơn." Tô Tiểu Lạc cố ý nói như vậy.

Tô Viễn không muốn làm tổn thương Tô Tiểu Lạc, nhưng cũng không thể nói dối, anh ấy khó xử không biết nên nói gì.

Tô Tiểu Lạc mím môi: "Thôi được rồi, anh vào xem đi!"

Tô Viễn hối hận vì mình vụng miệng, nhưng thấy cô không tức giận lắm, anh ấy mới bước vào đồn cảnh sát.

Người mà bố Tô Vệ Quân nhờ điều tra là phó cục trưởng Trần Quốc Bình, khi Tô Viễn đến văn phòng, sắc mặt Trần Quốc Bình khá nghiêm trọng.

Những năm này, ông cụ vẫn luôn phụ trách các vụ án liên quan đến buôn bán phụ nữ và trẻ em. Tuy ông ấy đã phá được nhiều vụ án, nhưng vụ án con gái thất lạc của người bạn thân Tô Vệ Quân vẫn không có tiến triển gì.

Mãi mới có manh mối thì người này lại chết, ông ấy thực sự không biết phải ăn nói thế nào với Tô Vệ Quân.

"Chú Trần, hiện tại bố cháu có việc bận không đến được, chú cứ nói tình hình cho cháu biết trước." Tô Viễn nói.

"Haiz, năm xưa người đưa Tô Vãn đến nhà họ Tô tên là Hứa Mạnh Lương. Sau khi hai vợ chồng gã rời khỏi Vệ Thành thì đi đến vùng nông thôn Tân Thành định cư, không quay lại Vệ Thành nữa. Chúng ta vẫn luôn khoanh vùng tìm kiếm ở gần Vệ Thành, trách sao mãi không tìm thấy gã ta."

"Gần đây gã bị người ta nhận ra ở nhà ga, không ngờ lại để gã chạy thoát ngay trước mắt." Trần Quốc Bình nói với vẻ rất áy náy.

Tô Viễn: "Chú Trần, chú đã giúp đỡ rất nhiều rồi, bao nhiêu năm qua chú vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm. Chỉ cần tìm được người là được rồi."

"Người thì tìm được rồi, nhưng gã đã chết."

"Chết rồi?"

Tô Viễn nhíu mày, trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Mười mấy năm ở nông thôn không hề hấn gì, vừa đến Vệ Thành không lâu thì đã chết?

Trần Quốc Bình thở dài: "Cháu cũng thấy kỳ lạ đúng không? Gã được phát hiện trong cống nước thải, hôm nay khi đến xem, chú thấy nạn nhân có vài phần giống với bức chân dung năm xưa. Cháu cũng đến xem thử xem, có phải là người đó không."

Năm đó Tô Viễn mười bảy tuổi, khi đón Tô Vãn cũng đi cùng, từng gặp Hứa Mạnh Lương.

Tô Viễn được đưa đến nhà xác, Ôn Dữ vẫn còn ở đó, thấy Trần Quốc Bình liền chào: "Cục trưởng Trần."

"Tô Viễn, cháu đến xem thử xem, có phải gã ta không?" Trần Quốc Bình chỉ vào thi thể, bảo Tô Viễn nhận dạng.

Hứa Mạnh Lương bị ngâm trong nước, da tím tái, còn hơi sưng phù. Tô Viễn cẩn thận quan sát, cuối cùng nhận ra gã nhờ nốt ruồi trên cằm.

"Đúng vậy, là gã ta." Tô Viễn năm đó có đối mặt với Hứa Mạnh Lương, nhớ rất rõ đặc điểm ngoại hình của gã.

"Hai người quen biết nhau sao?" Ôn Dữ khó hiểu hỏi.

"Ừ, năm xưa chính là gã ta đưa Tô Vãn đến nhà họ Tô." Vẻ mặt Trần Quốc Bình vô cùng nặng nề.

Lúc đó, tất cả mọi người đều chìm đắm trong niềm vui, hoàn toàn không nghĩ đến việc có người giả mạo.

Dù sao khóa trường mệnh và quần áo em gái anh mặc đều có đủ. Mọi người đều không dám nghĩ, tại sao những thứ này lại ở trong tay Hứa Mạnh Lương.

Thực sự không dám nghĩ.

Ôn Dữ nhíu mày, Tô Tiểu Lạc nói người đàn ông này là bố của Tô Vãn. Chẳng phải là nói, nhà họ Tô đã nuôi con gái của kẻ thù mười năm sao?

Chuyện này.... Ôn Dữ không dám nói ra.

Tô Viễn xác nhận thân phận của Hứa Mạnh Lương, Trần Quốc Bình ra lệnh kiểm tra kỹ lưỡng những nơi cho thuê nhà gần đó, nhất định phải tìm ra người nhà của gã ta.

Ôn Dữ và Tô Viễn bước ra khỏi nhà xác, Ôn Dữ an ủi: "Anh cả Tô, anh cũng đừng quá lo lắng, chuyện gì rồi cũng sẽ có ngày sáng tỏ."

Tô Viễn thở dài: "Thực ra, những năm này chúng tôi không mặn mà với việc tìm kiếm em gái, cũng là vì sợ hãi! Năm đó khóa trường mệnh và quần áo em ấy mặc đều có đủ, nhưng người lại không rõ tung tích. Khả năng em ấy bị hại là rất lớn, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất."

Họ thà tin rằng em gái đang sống tốt ở một nơi nào đó. Cũng không muốn thừa nhận sự thật rằng em gái đã bị hại.

"Trên bộ quần áo năm đó còn dính vết máu." Tô Viễn là người tỉ mỉ, trên bộ quần áo màu đỏ đó có một vết bẩn. Anh từng thử lau bằng nước, vết bẩn loang ra có màu máu.

Nếu em gái còn sống, tại sao Hứa Mạnh Lương lại đưa đến một đứa trẻ giả?

Vậy chỉ có thể giải thích rằng em gái ruột đã bị hại!

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro