Chương 243: Sự thật về cái chết + Chương 244: Ve sầu thoát xác, chim sẻ rình mồi

Editor: Frenalis

Chương 243: Sự thật về cái chết

"Bố, có phải gấp quá không ạ?" Lý Vãn vẫn còn hơi lo lắng, dù sao giao tương lai của mình cho một người xa lạ, cô ta vẫn có chút bất an.

"Bố, cho Vãn Vãn thêm vài ngày nữa đi. Hơn nữa việc xử lý hộ khẩu cũng cần thời gian." Ngụy Anh Kiệt biết rõ dục tốc bất đạt, vội vàng khuyên nhủ.

"Bố không còn sống được bao lâu nữa." Lý Tân Đào thở dài, "Anh Kiệt, con nhanh chóng giải quyết chuyện hộ khẩu đi. Chỉ có nhìn thấy hai đứa kết hôn, bố mới yên tâm được!"

Ngụy Anh Kiệt vội vàng đồng ý.

Lý Tân Đào đưa cho Lý Vãn một nghìn tệ: "Có muốn mua gì thì cứ mua, không đủ thì nói với bố."

"Cảm ơn bố." Lý Vãn nhận lấy, đúng là tiền tới không tốn công sức. Chỉ cần ổn định Thời Xuân Mai, sẽ không còn ai có thể đe dọa cô ta nữa. Thời Xuân Mai không to gan như Hứa Mạnh Lương, cộng thêm việc bà ta lo lắng cho bệnh tình của Hứa Vân Kiệt, bà ta không có lý do gì làm chuyện hại người lợi mình.

Còn vụ án của Hứa Mạnh Lương cũng đã có manh mối mới. Có người nói từng nhìn thấy Hứa Mạnh Lương ăn cơm uống rượu với một người đàn ông ở quán ăn.

Dựa theo manh mối do nhân chứng cung cấp, cộng thêm việc Tô Tiểu Lạc tính toán, cuối cùng đã chặn được người đàn ông định bỏ trốn ở nhà ga.

Hắn ta là đồng hương của Hứa Mạnh Lương, tên là Tôn Đức Thắng. Đồng hương gặp nhau nơi đất khách quê người, đương nhiên là vui mừng. Hứa Mạnh Lương lại vừa được Lý Vãn cho tiền nên tâm trạng rất tốt. Hai người hẹn nhau đến quán ăn, uống chút rượu.

Sau ba ly rượu, chuyện nên nói không nên nói đều nói ra hết. Hứa Mạnh Lương cho Tôn Đức Thắng xem hai nghìn tệ, Tôn Đức Thắng tò mò hỏi: "Lão Hứa, ông phát tài ở đâu ra vậy?"

"Làm người phải biết nhận mệnh. Ông đừng thấy tôi không biết kiếm tiền, nhưng con tôi giỏi giang!" Hứa Mạnh Lương có chút đắc ý.

Chỉ cần Lý Vãn trở thành con gái của Lý Tân Đào, sau này gã ta đòi tiền Lý Vãn, nó dám không cho sao?

"Chẳng phải con ông ốm yếu à?" Tôn Đức Thắng hỏi.

"Tôi đang nói con gái tôi." Hứa Mạnh Lương ợ hơi một cái.

Tôn Đức Thắng biết Hứa Mạnh Lương có một trai một gái, nhưng con gái đã mất tích từ lâu. Nhưng dù Tôn Đức Thắng có hỏi thế nào, Hứa Mạnh Lương cũng không chịu nói thêm nửa lời.

Đó là hai nghìn tệ đấy.

Tôn Đức Thắng cũng đang thiếu tiền, hắn ta đánh bạc thua rất nhiều.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Rượu vào lời ra, sau khi hai người chia tay, Tôn Đức Thắng vẫn đi theo sau Hứa Mạnh Lương.

Khi đi qua cống nước thải, Hứa Mạnh Lương ghé vào bên cạnh nôn mửa. Trời đã tối, xung quanh không có ai. Tôn Đức Thắng xông tới ấn Hứa Mạnh Lương xuống nước. Hứa Mạnh Lương vùng vẫy vài cái rồi bất động. Tôn Đức Thắng lấy hai nghìn tệ trong túi gã, nhân lúc trời tối vội vàng bỏ trốn.

Tôn Đức Thắng lớn tiếng kêu oan: "Tôi chỉ lấy tiền thôi, lúc tôi đi còn thấy Hứa Mạnh Lương cử động. Số tiền đó tôi hoàn toàn không dám động đến, sợ Hứa Mạnh Lương tìm tôi gây phiền phức. Cho tôi lá gan to bằng trời tôi cũng không dám giết người!"

Ôn Dữ nhìn lời khai của hắn ta và hai nghìn tệ trên bàn, chìm vào suy tư.

Liễu Mi nói: "Đội trưởng Ôn, nếu Tôn Đức Thắng nói thật. Vậy sau khi hắn ta đi, chắc chắn có một người khác đã đẩy Hứa Mạnh Lương xuống cống nước thải."

Ôn Dữ nhíu mày: "Dấu chân ở cống nước thải chỉ có của hai người, cũng không có dấu vết đánh nhau. Rất có thể lúc đó Hứa Mạnh Lương chỉ ngất đi. Sau khi Tôn Đức Thắng rời đi, gã ta tỉnh lại, trượt chân ngã xuống cống nước thải."

Mã Quốc Siêu đi tới nói: "Đội trưởng Ôn, chủ quán ăn đó bị người ta tố cáo bán rượu giả."

Như vậy là mọi chuyện đã rõ ràng.

Tôn Đức Thắng ham muốn hai nghìn tệ, nên cứ ép Hứa Mạnh Lương uống rượu, còn bản thân hắn ta không uống nhiều.

Rất có thể là do ngộ độc rượu.

Tô Viễn không ngờ vụ án này lại không liên quan đến Lý Vãn. Nếu Hứa Mạnh Lương thật sự chết đuối do ngộ độc rượu, thì không có lý do gì để điều tra Lý Vãn nữa.

Ôn Dữ nhìn ra sự lo lắng của anh ấy, bèn nói: "Anh yên tâm, em đã cử người theo dõi Thời Xuân Mai, mấy hôm trước bà ta có đến bệnh viện một chuyến. Bà ta hành động rất cẩn thận, nhưng vì Hứa Vân Kiệt, chắc chắn bà ta sẽ đến gặp Lý Vãn nữa."

Tô Viễn bất lực xoa mi tâm: "Hứa Mạnh Lương chết đúng lúc thật."

*****

Lý Vãn cũng biết có người đang theo dõi mình, cô ta ném một tờ giấy cho Thời Xuân Mai, rồi đi vệ sinh.

Cô ta vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì Thời Xuân Mai liền đi vào.

Cảnh sát theo dõi họ là nam, anh ta không thể vào nhà vệ sinh nữ để xem.

Khi Thời Xuân Mai đi ra, bà ta liền đi đóng viện phí cho Hứa Vân Kiệt.

Người cảnh sát này chỉ đành báo cáo tình hình cho Liễu Mi đến thay ca, Liễu Mi nói có thể họ đã chuyển tiền cho nhau. Tiếp tục theo dõi cũng vô nghĩa, ít nhất là cho đến khi số tiền này tiêu hết, họ sẽ không gặp nhau nữa.

Nhưng để chắc chắn, Liễu Mi vẫn ở lại, cho đồng nghiệp về đồn báo cáo tình hình với Ôn Dữ.

*****

Tô Tiểu Lạc trở về nhà họ Tô, Tô Tây vừa đi khám bệnh ở bệnh viện về, Tô Hòa cũng đi cùng.

Hai người đang nói chuyện, thấy Tô Tiểu Lạc về liền vẫy tay gọi cô.

Tô Hòa: "Tiểu Cửu, em về đúng lúc lắm, mau phân tích giúp anh Tư đi."

Tô Tây là một người thô kệch, lúc này lại có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Thực ra cũng không có gì, anh chỉ tò mò, tại sao các cô gái trẻ cứ nhìn thấy anh là chạy."

Hóa ra hôm nay khi họ đến bệnh viện tái khám, lại gặp cô y tá nhỏ đó. Lần này đã biết tên cô ấy, là Hàn Mẫn. Nhưng Hàn Mẫn vừa nhìn thấy Tô Tây liền tránh đi, điều này khiến Tô Tây lại một lần nữa nghi ngờ cuộc đời.

Lần trước cô gái đó nói anh trông buồn cười, nhưng không nói anh trông đáng sợ mà!

Tô Tiểu Lạc che miệng cười: "Anh Tư, không lẽ anh thích cô gái đó rồi sao?"

"Hả? Sao có thể chứ? Anh Tư em là loại người háo sắc sao?" Tô Tây nhíu mày.

Tô Hòa vỗ vai anh ấy: "Anh Tư, ở đây chỉ có anh em mình với nhau cả, không thích người đẹp, chẳng lẽ anh lại đi thích người xấu?"

"Em đừng nói bậy, vẻ ngoài xinh đẹp chỉ là lớp vỏ bề ngoài. Đặc biệt là khi tìm đối tượng, nhất định phải chọn người tốt bụng." Tư tưởng của Tô Tây rất cổ hủ, anh ấy nói: "Anh có một người đồng đội, vợ anh ta rất xinh đẹp. Kết quả để ở nhà thì xảy ra chuyện, bị hàng xóm cướp mất."

"Anh Tư, hai người đó là kết hôn trong quân đội mà, được pháp luật bảo vệ, cuối cùng họ có bị trừng phạt không?" Tô Hòa không khỏi hỏi.

"Haiz, chúng ta là lính, tuổi thanh xuân đều cống hiến cho nhân dân. Cưới vợ rồi để ở nhà, người ta cũng chịu thiệt thòi. Cuối cùng đồng đội anh đã tác thành cho họ, đến bây giờ vẫn chưa kết hôn."

Đây cũng là lý do tại sao mấy anh em Tô Tây mãi không chịu kết hôn, sợ làm lỡ dở người khác.

"Anh chỉ là tò mò, tại sao cô ấy lại tránh anh, anh đáng sợ đến vậy sao?" Tô Tây biện minh cho mình.

"Chuyện này em thực sự không biết, vẫn là phải hỏi người trong cuộc." Tô Tiểu Lạc không chịu nói.

Có đôi khi không kết hôn cũng chỉ là do duyên chưa tới. Duyên đến rồi, tự nhiên sẽ kết hôn.

Tô Tiểu Lạc không khỏi nghĩ đến Phó Thiếu Đình, kẻ thay đổi như chong chóng này, rõ ràng nói không kết hôn, nhưng lại nói không phải nhất định không kết hôn.

Không biết điều gì đã thay đổi anh.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 244: Ve sầu thoát xác, chim sẻ rình mồi

Tô Tây không nhận được câu trả lời mình mong muốn, có chút thất vọng.

Tô Hòa an ủi: "Dù Tiểu Cửu có nói cũng chỉ đại diện cho suy nghĩ của Tiểu Cửu thôi. Vẫn nên nghe lời Tiểu Cửu, dưỡng thương cho tốt, rồi đi hỏi cô ấy, để xem cô ấy chạy đi đâu được."

"Cút đi." Tô Tây vỗ vào người Tô Hoà một cái, "Nhìn xem, em nói anh thành cái gì rồi? Anh là lưu manh à?"

Tô Tiểu Lạc và Tô Hòa che miệng cười trộm, Tô Hòa lặng lẽ kéo cô sang một bên hỏi: "Chị Phó Nhiễm của em khi nào về?"

"Sắp rồi, một hai ngày nữa thôi."

"Thời gian cụ thể."

"Em muốn ăn sô cô la." Lần trước Phó Thiếu Đình cho, cô đã ăn hết, nên bổ sung thêm, cô biết anh Sáu nhất định có cách.

"Được rồi, đồ ham ăn." Tô Hòa đồng ý ngay.

Đúng lúc Nghiêm Chỉ dẫn hai đứa con về. Hôm nay là thứ bảy, cô ấy đưa con đi dạo cửa hàng bách hóa. Một đứa mua súng, một đứa mua búp bê. Hai đứa nhỏ quấn lấy Tô Tiểu Lạc, một đứa hỏi có đẹp trai không, một đứa hỏi có xinh đẹp không.

Nghiêm Chỉ: "Các em đoán xem, chị gặp ai ở cửa hàng bách hóa?"

Tô Hòa tò mò hỏi: "Gặp ai?"

"Lý Vãn." Nghiêm Chỉ cởi mũ ra đặt sang một bên, vẻ mặt thần bí.

Nghe thấy tên Lý Vãn, Tô Hòa mất hứng không muốn nghe nữa, chỉ nói: "Ông nội đã nói rồi, không được nhắc đến cô ta nữa."

"Ông nội không có ở đây mà." Nghiêm Chỉ cũng là thấy ông cụ không có nhà mới dám nói, "Chị thấy cô ta đi mua đồ với một người đàn ông, người đàn ông đó trông nho nhã lắm, không lẽ là bạn trai cô ta?"

"Ồ, không chỉ nhận bố giàu có, mà còn có bạn trai rồi, giỏi thật đấy." Tô Hòa mỉa mai.

"Đúng vậy, chị nghe nhân viên bán hàng nói cô ta chọn không ít đồ, nhưng hình như không mang theo tiền, cuối cùng đều là người đàn ông kia chi trả." Nghiêm Chỉ nói.

"Vậy người đàn ông đó đối xử với cô ta cũng tốt đấy chứ." Tô Hòa nói. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Dù có tốt đến mấy, vẫn chưa kết hôn, sao có thể tiêu tiền của người ta." Tô Tây không vui nói.

"Anh Tư, anh quan tâm đến cô ta làm gì! Bây giờ cô ta cũng không phải người nhà họ Tô nữa." Tô Hòa thì không quan tâm, dù sao từ nhỏ tình cảm với Lý Vãn cũng không tốt.

Tô Tây thở dài: "Thực sự không hiểu con người bây giờ là thế nào nữa? Cứ như hàng xóm cũ trước đây, gặp nhau cũng chào hỏi vui vẻ. Nào giống như ở chung một mái nhà mười năm, kết quả lại như người xa lạ."

Tô Hòa: "Anh không ở nhà nhiều nên không biết, cô ta có rất nhiều chuyện đáng ghét! Mẹ đối xử với cô ta không tốt sao? Có năm cô ta bị sốt cao, mẹ cõng cô ta đến trạm xá. Lúc đó trời đang mưa, em nói mẹ bị đau lưng, chính là do cõng cô ta đấy."

"Chuyện này cháu biết, sấm chớp đùng đùng, mẹ cõng con đi khám bệnh." Tô Tử Thành giơ tay nói, "Cô giáo dạy chúng cháu viết văn như vậy."

"Cháu tránh ra đi, chú đang nói chuyện thật." Tô Hòa tức giận, "Các người xem cô ta đối xử với mẹ thế nào?"

Trình Nhã đứng trên lầu, vốn định đi xuống nhà, nhưng bây giờ cũng không còn tâm trạng nữa. Bà ta trở về phòng, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt. Bên trong có ảnh bà ta chụp chung với Lý Vãn, đó là bức ảnh hai người chụp ở tiệm ảnh khi Lý Vãn mười hai tuổi.

Sau này đồng hồ bị hỏng, Lý Vãn không đeo nữa. Hôm qua ông cụ bảo ném hết đồ đạc của Lý Vãn ra ngoài, nhưng bà ta đã giữ lại chiếc đồng hồ này.

"Mẹ, mẹ đối xử với Vãn Vãn thật tốt, sau này Vãn Vãn cũng thương mẹ nhất."

Gương mặt non nớt của cô bé hiện lên trong tâm trí Trình Nhã, khiến bà ta không khỏi đỏ hoe mắt.

*****

Gió bên ngoài rất lớn, Lý Vãn ngồi trên ghế dài đợi Ngụy Anh Kiệt. Trên đường có một người phụ nữ dắt theo một bé gái đang đi về phía này.

"Con có mệt không?"

"Con không mệt ạ."

"Tối nay con muốn ăn gì?"

"Món nào mẹ nấu cũng ngon ạ."

Lý Vãn không khỏi nghĩ đến Trình Nhã, không biết lưng bà đã đỡ hơn chưa?

Một chiếc áo khoác đột nhiên được khoác lên vai cô ta, kéo dòng suy nghĩ của cô ta trở lại.

"Cảm ơn anh."

"Bên ngoài vẫn còn hơi lạnh, chúng ta đi thôi!" Ngụy Anh Kiệt dịu dàng nói.

"Đã làm xong rồi sao?" Lý Vãn hỏi.

"Ừ, chắc khoảng một tuần nữa là xong." Ngụy Anh Kiệt cười nói, "Tối nay em muốn ăn gì?"

"Em phải về bệnh viện ăn cơm cùng bố." Lý Vãn nói, đã trở thành con gái của Lý Tân Đào, cô ta nhất định phải ở bên cạnh ông ta cho đến giây phút cuối cùng.

"Em đối xử với bố tốt thật đấy."

"Bố cũng đối xử tốt với em." Lần trước cô ta nói mình cần hai nghìn tệ, Lý Tân Đào không hỏi gì liền đưa cho cô ta ngay. Lần này mua đồ, ông ta cũng đưa cho cô ta một nghìn tệ.

Tuy Lý Tân Đào không thiếu chút tiền này, nhưng đối với cô ta, tiền là thứ quan trọng nhất.

"Thực ra theo những gì anh biết, hồi nhỏ ông ấy đối xử với em không tốt." Ngụy Anh Kiệt thăm dò.

"Đó là chuyện hồi nhỏ rồi, ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm? Hơn nữa, em không nhớ chuyện hồi nhỏ nữa. Bây giờ người thân thiết nhất với em chính là bố em." Lý Vãn cười, giả bộ nói.

Ngụy Anh Kiệt gật đầu: "Anh đưa em về bệnh viện."

Xuống xe, Ngụy Anh Kiệt đến nhà ăn lấy cơm mang lên, đợi Lý Tân Đào ăn xong mới rời đi.

Lý Tân Đào không khỏi hỏi Lý Vãn: "Vãn Vãn, con thấy Anh Kiệt thế nào?"

"Con thấy anh ấy rất tốt, rất dịu dàng và chu đáo." Hôm nay Lý Vãn đi cùng Ngụy Anh Kiệt, anh ta nói chuyện rất lịch sự, cũng rất quan tâm đến cảm xúc của cô ta. Kể cả những món đồ mua ở cửa hàng bách hóa, anh ta cũng không nói gì mà trả tiền luôn.

Điều này cho thấy, thực ra Ngụy Anh Kiệt chắc cũng có ấn tượng tốt với cô ta.

"Vậy thì tốt." Lý Tân Đào gật đầu.

Lý Vãn đứng bên cửa sổ nhìn xuống, lại thấy một cô gái đi ra, rất tự nhiên khoác tay Ngụy Anh Kiệt, hai người vừa đi vừa cười nói.

Cô gái này là ai?

"Khụ khụ, Vãn Vãn, gọi bác sĩ giúp bố với, bố thấy bụng hơi khó chịu." Lời Lý Tân Đào kéo suy nghĩ của Lý Vãn trở lại, cô ta vội vàng đi gọi bác sĩ.

Còn ở phía xa, Ngụy Anh Kiệt kéo cô gái kia đi rất nhanh, bất đắc dĩ nói: "Anh không phải đã nói với em rồi sao, dạo này chúng ta ít qua lại một chút."

"Nhưng người ta nhớ anh mà!" Cô gái bĩu môi làm nũng.

"Chúng ta không thể để ông già kia nghi ngờ, thời gian này em đừng xuất hiện, nếu không sẽ xôi hỏng bỏng không." Ngụy Anh Kiệt cảnh cáo.

"Em thấy anh và người phụ nữ kia thân mật với nhau, anh có đá em không đó?" Cô gái lo lắng hỏi.

Cô gái tên là Trương Vi, quen Ngụy Anh Kiệt cách đây nửa năm. Ban đầu hai người định kết hôn, vô tình biết được bí mật của Lý Tân Đào. Nên đành phải hoãn kế hoạch đó lại, hai người bàn bạc xem làm cách nào để lừa lấy tài sản của ông già.

Nếu thật sự tìm được đứa con gái này, tài sản mà Ngụy Anh Kiệt được thừa kế chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể.

Ngụy Anh Kiệt nói: "Sao có thể chứ? Cô ta còn không bằng một đầu ngón tay của em."

"Thật không?" Cô gái được dỗ dành nên rất vui vẻ.

"Đương nhiên là thật rồi, em đợi anh dỗ dành cô ta xong, đến lúc đó tài sản sẽ là của chúng ta." Ngụy Anh Kiệt gảy bàn tính, không thể để Trương Vi ảnh hưởng đến đại cục.

"Vậy cũng được." Trương Vi chỉ đành thỏa hiệp.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro