Chương 311 + 312 + 313 + 314 + 315
Thập niên 70: THIÊN KIM HUYỀN HỌC XUỐNG NÚI - Ngẫu Phấn
Editor: Frenalis
Chương 311: Người này, lợi hại thật!
Phó Thiếu Đình nắm chặt tay Tô Tiểu Lạc, bình ổn lại tâm trạng.
"Nghỉ ngơi trước đã, nắm rõ tình hình cụ thể rồi mới quyết định!"
Những người khác nghe theo mệnh lệnh, trở về hốc cây.
Tô Tiểu Lạc muốn rút tay mình ra, lại phát hiện vẫn bị anh nắm chặt. Cô lên tiếng nhắc nhở: "Này, bọn họ về hết rồi."
"Ừ." Phó Thiếu Đình đáp lại, dường như không nhận ra hành động của mình lúc này có chút không ổn.
"Tay của em." Tô Tiểu Lạc lắc lắc cánh tay.
"Để anh ôm một lát." Phó Thiếu Đình đột nhiên nói, Tô Tiểu Lạc còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào lòng.
Cô cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, không khỏi hỏi: "Anh đang sợ sao?"
"Em không nên đến đây." Phó Thiếu Đình trầm giọng nói, "Một mình em chạy trốn chắc không có vấn đề gì đâu, đến lúc nguy cấp không được ở lại, nghe thấy chưa? Lần này phải nghe lời!"
"Em không thể bỏ lại..."
Phó Thiếu Đình nghiêm túc nói: "Cho dù có bỏ mạng ở đây, đó cũng là trách nhiệm của quân nhân chúng ta, không liên quan đến em!"
"Sao lại không liên quan đến em?" Tô Tiểu Lạc không đồng ý nói, "Nước mất nhà tan, ai ai cũng có trách nhiệm. Từ bao giờ lại chỉ là trách nhiệm của quân nhân? Hơn nữa, không có em làm sao anh đấu lại được bọn chúng?"
"Thôi nào! Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đã đến rồi thì cứ bình tĩnh." Tô Tiểu Lạc như đang dỗ dành trẻ con, thản nhiên nói.
"Tô Tiểu Lạc!"
"Bây giờ em là Tiểu Tô, là một thành viên trong tiểu đội chín, đại đội tám, trung đoàn bốn Thiết Huyết." Tô Tiểu Lạc nghiêm túc nói.
"Em!"
Phó Thiếu Đình còn muốn nói gì đó, Tô Tiểu Lạc nhón chân, lấy tay che miệng anh lại.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Suỵt, không được nói những lời em không thích nghe nữa, còn chưa đánh mà, sao anh biết em đánh không lại! Cùng lắm thì em hứa với anh, nếu tình hình cực kỳ nguy hiểm, em sẽ chạy ra ngoài báo tin, trả thù cho mọi người!"
"Được, quyết định vậy nhé!" Phó Thiếu Đình trẻ con móc ngoéo tay với cô, "Ngoéo tay!"
Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ, nhưng cô cũng không muốn Phó Thiếu Đình xảy ra chuyện, kiên quyết nói: "Vậy anh cũng phải hứa với em, nếu cực kỳ nguy hiểm, anh cũng phải chạy trốn."
"Được, nhất ngôn cửu đỉnh." Phó Thiếu Đình đồng ý.
Hai người dựa vào nhau trong hốc cây. Nửa đêm trời đổ mưa lớn, mọi người vội vàng bịt kín hốc cây. May mà đã dựng bệ, nếu không thì ướt hết rồi.
Trời còn chưa sáng, Phó Thiếu Đình đã dậy xem xét địa hình. May mà tối qua đã quyết định nghỉ ngơi ở đây, bốn bề là núi, phía sau cây đại thụ là một vách đá.
Sương mù dày đặc, Phó Thiếu Đình đá một hòn đá xuống, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
"Thế nào?" Tô Tiểu Lạc đi tới, rêu xanh trên đá khiến cô trượt chân.
Phó Thiếu Đình kéo cô lại, cô nói lời cảm ơn.
"Cẩn thận một chút, vừa mới mưa xong, ở đây rất trơn."
"Vâng, em biết rồi."
Hai người đứng đó, quan sát tình hình xung quanh.
Tiểu Hứa nói với Tiểu Giang: "Tiểu Tô này thân với thiếu tướng lắm sao? Hôm qua hai người họ nói chuyện với nhau ở ngoài lâu lắm!"
"Một người họ Phó, một người họ Tô, cũng không giống họ hàng gì cả." Tiểu Giang ghen tị vô cùng, Phó Thiếu Đình luôn là thần tượng của cậu ta, cậu ta cũng muốn giống như Tiểu Tô, được đứng bên cạnh Phó Thiếu Đình.
"Á!"
Trong hốc cây có người hét lên một tiếng, mọi người lập tức cảnh giác.
Chỉ thấy một con trăn dài hơn một mét đang quấn quanh người Cao Sơn, càng quấn càng chặt.
Trên người con trăn là những hoa văn màu vàng, to bằng nắm tay người lớn.
Phần lớn cơ thể Cao Sơn bị trăn quấn lấy, sắp siết đến cổ. Những người khác chưa từng thấy con trăn nào lớn như vậy, lập tức hoảng loạn vô cùng.
"Lang thú!"
Tô Tiểu Lạc triệu hồi lang thú, lang thú thở ra một hơi, tất cả mọi người đều bị bất động.
Nó hút con trăn vào miệng nuốt chửng.
"Cô nhóc, nơi này rất nguy hiểm, ta cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ, có thể là đồng loại với ta." Lang thú nghiêm túc nói.
"Ý ngươi là, trong rừng nguyên sinh này có lão thú giống như ngươi?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"???"
"Không phải, ngươi nói ai là lão thú? Ngươi có biết lễ phép không vậy?" Lang thú không vui, xụ mặt nói.
"Vậy nên nói thế nào?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
Lang thú lẩm bẩm: "Lão thú thì là lão thú, sao lại nói là lão thú giống như ta!"
"Được rồi được rồi, lão thú." Tô Tiểu Lạc gật đầu.
"Cẩn thận đấy." Lang thú chui vào trong ngọc cổ, mọi người đều khôi phục lại bình thường.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều sương mù trắng, ngay cả trong hốc cây cũng không thoát khỏi. Sương mù dày đặc, giơ tay không thấy rõ năm ngón.
"Á, rắn, có rắn."
"Nhiều rắn quá."
Phó Thiếu Đình đến bên cạnh Tô Tiểu Lạc hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Xung quanh không hề có rắn, nhưng mọi người trong tiểu đội đều như bị ma nhập, vẻ mặt hoảng sợ.
"Sương mù này có tác dụng gây ảo giác." Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng xuống đất, vẽ một lá bùa trên không trung, hét lớn: "Tán!"
Giọng nói của cô cao vút chói tai, xẹt qua không trung như một lưỡi dao khổng lồ chém tan màn sương mù.
Âm thanh này truyền đi rất xa, đến tận sâu trong rừng. Lão vu sư bịt tai lại, hét lên một tiếng.
"Ông nội, ông sao vậy?" Cô gái xinh đẹp tiến lại gần hỏi.
Lão vu sư xòe tay ra, trên tay dính máu, tai cũng chảy máu.
"Ông nội."
"Người này lợi hại thật!" Đồng tử màu trắng của ông ta như một con rắn.
"Ông nội, ngay cả ông cũng không phải đối thủ của người đó sao?"
"A Thanh, có cơ hội thì rời khỏi đây đi." Lão vu sư nhỏ giọng nói.
"Ông nội, ông đang nói gì vậy? Ở đây tốt như vậy, thủ lĩnh lại coi trọng cháu như thế." A Thanh khó hiểu hỏi.
"A Thanh ngoan lắm, tôi không hề yêu thương cô vô ích." Thủ lĩnh bước vào, nắm lấy cái cằm A Thanh hôn một cái.
A Thanh đầy vẻ ngưỡng mộ, người đàn ông quyền lực nhất ở đây là của cô ta!
"Đi đi, tôi nói chuyện riêng với ông nội cô." Thủ lĩnh vỗ vào mông A Thanh.
"Ông nội em chỉ là nhất thời hồ đồ, thủ lĩnh đừng trách ông ấy." A Thanh cầu xin.
"Yên tâm." Thủ lĩnh cười nói, đợi A Thanh đi xa, lúc này mới thu lại nụ cười. "Lão vu sư, cháu gái ông không thể rời khỏi tôi. Ông tốt nhất hãy bảo vệ tôi bình an, nếu không cháu gái ông sẽ phải chết theo tôi."
Lão vu sư thở dài nói: "Trong đội đó có một cao thủ, tối qua đã thiêu con dơi của tôi, hôm nay lại thu con trăn của tôi, ngay cả sương mù trắng cũng không làm gì được bọn họ."
"Nếu ông chỉ có chút bản lĩnh ấy thì cứ chờ mà nhặt xác cháu gái ông đi, biết chưa?" Thủ lĩnh đe dọa.
"Vâng, vâng." Lão vu sư gật đầu nói, "Không phải còn bắt được bốn người sao? Dụ bọn họ vào bãi mìn, không ai cứu được đâu."
"Lão vu sư, làm tốt chuyện của ông đi, chuyện khác không cần ông dạy tôi!" Thủ lĩnh hừ một tiếng.
Bãi mìn đâu dễ đến gần như vậy, đối phương lại lợi hại như thế.
Nhưng người Hoa Hạ có một nhược điểm chết người, đó là lòng tốt. Không nỡ bỏ rơi đồng bào, coi như đã thua một nửa.
Lão vu sư là vậy.
Tiểu đội này cũng vậy.
Hắn ta phải tính toán cho kỹ, tiếp theo nên chơi như thế nào đây.
Những năm này hắn ta sống như chuột chạy qua đường, cũng phải cho bọn họ nếm thử mùi vị sống không bằng chết này!
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 312: Con khỉ chết tiệt
Cao Sơn và những người khác sau khi khôi phục thần trí, mới nhận ra sự đáng sợ của khu rừng nguyên sinh này.
Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình đi dò đường.
Cao Sơn và những người còn lại ngồi quây quần bên nhau, ăn một ít thức ăn trong ba lô để bổ sung thể lực.
"Vừa rồi rốt cuộc là thật sự xảy ra, hay là ảo giác?" Tiểu Hứa không chắc chắn hỏi.
"Cậu nói nếu là thật, thì chúng nó đâu rồi? Còn nếu là giả, thì vết siết trên người tôi từ đâu ra?" Xương cốt Cao Sơn bây giờ vẫn còn âm ỉ đau, cảm giác nghẹt thở khi bị trăn quấn lấy vẫn thi thoảng hiện lên, khiến người ta sợ hãi.
"Tôi còn chạm vào người nó, rất trơn, cũng rất lạnh."
"Lúc tôi lấy gậy đánh nó, hình như còn đánh rơi một miếng vảy." Tiểu Hứa tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy miếng vảy đó trong khe hở của bệ gỗ.
Miếng vảy có màu vàng kim, phát hiện này khiến máu của họ như đông cứng lại.
Không phải ảo giác!
Là thật sự xảy ra.
Sắc mặt Cao Sơn trắng bệch, nói cách khác, anh ta suýt chút nữa đã bị trăn nuốt chửng.
Trong khu rừng nguyên sinh này, rốt cuộc có bao nhiêu con trăn như vậy?
"Khỉ, khỉ!" Tiểu Hứa kêu lớn.
"Cậu chưa thấy khỉ bao giờ à? Làm gì mà hốt hoảng vậy!" Tâm trạng Tiểu Giang không tốt, bực bội nói. Cậu ta nhìn theo hướng Tiểu Hứa chỉ, không ngờ lại thấy một con khỉ đang kéo ba lô của họ ném xuống vách đá. "Mẹ nó, con khỉ chết tiệt kia, bỏ xuống!"
Con khỉ dường như nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại nhe răng cười, nhẹ nhàng đẩy một cái, ba lô đã rơi xuống.
Tiểu Giang đuổi theo, nhặt một hòn đá ném tới, con khỉ nhanh nhẹn nhảy lên cây, rất nhanh đã biến mất.
"Con mẹ nó, đừng để tao bắt được mày, nếu không tao lột da mày!"
Tiểu Giang tức giận vô cùng, lúc nhảy dù, có hai người do dự hoảng loạn quên mang theo ba lô, còn có một người làm rơi trên không trung. Bốn người bị bắt, bây giờ lại bị ném mất một ba lô, chỉ còn lại vật tư trong hai ba lô nữa thôi.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Đáng giận!" Mọi người không khỏi có chút chán nản.
Tiểu Hứa vội vàng đi tới kiểm tra hai ba lô còn lại, sắc mặt vô cùng khó coi: "Con khỉ kia ném xuống chính là ba lô đựng thức ăn."
Trước đó nhóm người rảnh rỗi không có việc gì làm, liền tập trung đồ đạc của mỗi người lại phân loại. Cuối cùng để đồ ăn chung một chỗ, dụng cụ chung một chỗ, vũ khí chung một chỗ.
Bị con khỉ ném xuống, chính là túi đồ ăn đó.
Thật là xui xẻo!
Tiểu Giang tức giận đến mức đập đùi mắng: "Con khỉ chết tiệt."
Khi Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình trở về, thấy mọi người đều ủ rũ. Cao Sơn kể lại sự việc, tâm trạng vô cùng sa sút.
Tô Tiểu Lạc cố ý hỏi: "Vậy chẳng phải là chúng ta sẽ chết đói ở đây sao?"
"Đừng lo lắng, chúng ta đã từng qua huấn luyện, trong rừng nguyên sinh này thiếu gì đồ ăn?"
"Tiểu Tô đừng lo, chúng ta có thể đào rau dại, nhìn thấy cây thông bên kia không? Lớp vỏ bên trong của nó trong trường hợp khẩn cấp cũng có thể ăn được." Tiểu Hứa an ủi.
"Đúng vậy, chúng ta còn có thể bắt cá, côn trùng cũng ăn được, như châu chấu."
"Còn có, còn có chuột đồng, thỏ rừng!"
"Đúng vậy, còn có con khỉ chết tiệt kia!"
Mọi người anh một câu tôi một câu, càng nói càng hào hứng, dường như cũng không còn tuyệt vọng nữa.
Tô Tiểu Lạc không nhịn được cười.
Phó Thiếu Đình ném ba lô xuống đất, nói: "Trong này tôi còn một ít thức ăn, mọi người chia nhau ra một ít, đừng để đồ đạc chung một chỗ nữa."
"Sao có thể làm vậy được?" Cao Sơn từ chối, "Đồ là do chúng tôi làm mất."
"Đây là mệnh lệnh." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói, "Đừng để tôi phải nói lần thứ hai về chuyện này."
Mọi người đều biết tính khí của Phó Thiếu Đình, tính khí của anh cũng ngang ngửa với danh tiếng của anh. Cao Sơn không nói gì thêm, Tiểu Giang và những người khác thì chia đồ.
"Tôi cũng có một ít." Tô Tiểu Lạc tháo ba lô xuống.
"Tiểu Tô, cứ để ở chỗ cậu trước đi!" Cao Sơn biết năng lực của Tô Tiểu Lạc, thấy Phó Thiếu Đình coi trọng cậu ta như vậy, Cao Sơn càng tin tưởng Tiểu Tô có thể giữ gìn ba lô này.
"Được rồi, cứ để ở chỗ tôi trước vậy." Tô Tiểu Lạc suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tự mình giữ, dù sao sau này nếu cô lấy ra thứ gì đó, cũng cần một cái ba lô để che giấu.
Phó Thiếu Đình vẽ một bản đồ trên mặt đất, là hình dáng đại khái của khu vực xung quanh, anh phân tích một chút: "Từ hướng bắn của quả pháo kia, đám người đó đang ẩn náu trong khu vực này."
"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Xuất phát đi cứu người ngay thôi!" Tiểu Hứa là người nóng tính.
"Đừng vội, hành tung của chúng ta đã bị đối phương nắm được." Phó Thiếu Đình nói, "Kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Bọn chúng bây giờ vẫn chưa ra tay, chứng tỏ không có nắm chắc chiến thắng. Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta bây giờ là làm quen với địa hình, rồi mới tính đến bước tiếp theo."
Máy bay của họ bị bắn rơi, người ở căn cứ chắc cũng đã nhận ra. Càng kéo dài thời gian càng có lợi.
"Hai người một nhóm, chia nhau hành động, không được manh động, có tin tức gì thì lập tức quay về hốc cây này tập hợp, hiểu chưa?" Phó Thiếu Đình ra lệnh.
Những người trong tiểu đội này đều đã qua huấn luyện, bình thường không thể nào giữ chân được họ.
"Tiểu Giang ở lại chăm sóc Cao Sơn."
"Tại sao chứ?" Tiểu Giang không phục hỏi.
Tiểu Giang là người có thực lực mạnh nhất trong tiểu đội, bảo cậu ta ở lại chăm sóc người bị thương, cậu ta không cam tâm.
"Vì đây là mệnh lệnh." Phó Thiếu Đình nhìn cậu ta, nghiêm khắc nói, "Quân nhân phải học cách phục tùng mệnh lệnh, cậu nhập ngũ đã lâu như vậy mà bây giờ vẫn chưa hiểu sao?"
Tiểu Giang siết chặt nắm đấm, không tình nguyện giơ tay lên làm lễ, nói một tiếng "vâng".
Những người khác chia nhau ra hành động, Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình một đội, chọn con đường đi lên phía trên.
Tô Tiểu Lạc hỏi: "Anh không cho anh ta đi, là sợ anh ta nóng nảy làm hỏng việc sao?"
Phó Thiếu Đình gật đầu: "Cậu ta hành động theo cảm tính, sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, cần phải rèn luyện thêm."
Tô Tiểu Lạc gật đầu, phát hiện một dấu chân trên mặt đất. Những người này của họ đều đi giày vải, hoa văn dưới đế giày khác với cái này.
Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn, do trời mưa, mặt đất bị xói mòn một phần, phía sau lại tìm thấy một dấu chân nữa. Mà hướng dấu chân biến mất, chính là hang động phía trước.
Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình nhìn nhau, lặng lẽ tiến về phía hang động.
Bên trong tỏa ra mùi hôi thối.
Họ nhíu mày đi vào trong, phát hiện một thi thể.
"Đã chết."
"Quần áo trên người anh ta là áo bông mùa đông, xem ra đã chết được một thời gian rồi." Phó Thiếu Đình có chút thất vọng.
"Chuyện này em am hiểu." Tô Tiểu Lạc miệng lẩm bẩm, khép một tay niệm chú, một bóng đen xuất hiện ở trong góc hang động.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hỗn độn mang theo sự căm hận và không cam lòng sâu sắc.
Tô Tiểu Lạc bình tĩnh hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại chết ở đây?"
Anh ta hỏi: "Cô cũng là vu sư sao?"
Tô Tiểu Lạc lắc đầu nói: "Không phải, tôi chỉ biết một chút đạo thuật."
Anh ta nói: "Tôi là chồng chưa cưới của A Thanh, nhưng cô ta đã phản bội tôi, bọn chúng cấu kết với nhau hãm hại tôi, biến dân làng của tôi thành nô lệ, tôi muốn báo thù!"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 313: Bôi bùn cho cô
"Nếu có thể giúp tôi báo thù, tôi nguyện làm đao, làm kiếm cho cô." Anh ta phẫn nộ nói.
"Anh tên gì? Dân làng mà anh nói là làng nào?" Tô Tiểu Lạc lại hỏi.
Hóa ra trên ngọn núi này, có một cộng đồng người sinh sống. Không phân biệt quốc tịch, đều là những người chạy trốn chiến tranh và thiên tai đến đây, sau đó vì có một đôi nam nữ yêu nhau, nên biên giới cũng không còn quan trọng nữa.
Người trong làng này, thậm chí còn chưa đến trăm người.
Nhưng mấy năm trước có một nhóm người đến, cưỡng chiếm địa bàn của họ, biến tất cả dân làng thành nô lệ.
Cung cấp cho họ thức ăn, rượu và phụ nữ. Hễ không phục tùng là đánh đập chửi mắng, có người còn vì vậy mà mất mạng.
A Cường là con trai của trưởng làng, vốn có quyền lực tối cao trong làng, nhưng từ khi nhóm người kia đến, ngày tháng tốt đẹp của anh ta cũng kết thúc.
Anh ta liều chết vì tên thủ lĩnh kia chính là để bảo vệ gia đình. Nhưng không ngờ, anh ta liều mạng săn bắn bên ngoài, trở về lại thấy vợ chưa cưới A Thanh trên giường của thủ lĩnh.
Nhìn hai người trên giường, anh ta tức điên lên. Nhưng anh ta còn có bố mẹ nên không thể bộc phát.
A Thanh nói cô ta bị ép buộc. Anh ta vẫn luôn tìm kiếm cơ hội ám sát tên thủ lĩnh. Anh ta tìm A Thanh, nói cho cô ta biết kế hoạch của mình, bảo cô ta đợi anh ta thành công.
Không ngờ kế hoạch thất bại, tên thủ lĩnh giết từng người anh em của anh ta, bao gồm cả bố mẹ anh ta.
Anh ta liều mạng chạy thoát, tìm A Thanh bảo cô ta đi cùng mình, không ngờ A Thanh lại lấy dao đâm anh ta một nhát.
"Thủ lĩnh, A Cường ở đây." A Thanh lớn tiếng gọi.
A Cường không dám tin, nhưng cũng không dám dừng lại, anh ta loạng choạng chạy đến hang động này, nhưng vết thương quá sâu, cuối cùng chết ở đây.
"Được, tôi đồng ý với anh." Tô Tiểu Lạc đáp ứng, dù sao người này cũng quen thuộc địa hình, lại hiểu rõ nhóm người kia. "Trong đám người đó, có phải có một người biết dùng vu thuật không?"
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Cô nói lão vu sư sao? Ông ta là ông nội của A Thanh! Ông ta là thầy lang trong làng chúng tôi, chúng tôi đau ốm gì cũng đều tìm ông ta chữa trị.
Ông ta biết một chút vu thuật, sau đó không biết tại sao lại trở nên lợi hại." A Cường nói.
"Bọn chúng có vũ khí không?" Phó Thiếu Đình hỏi.
A Cường liếc nhìn anh, không trả lời mà chỉ nhìn Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc nhún vai, lại hỏi thêm một lần nữa, A Cường mới mở miệng: "Có vũ khí, lúc tôi gặp chuyện từng nghe bọn chúng nói đang định vận chuyển một lô vũ khí về. Cụ thể có bao nhiêu thì tôi không biết."
"Được, vậy lát nữa anh dẫn đường cho chúng tôi." Tô Tiểu Lạc nói.
"Tôi không thể rời khỏi đây." A Cường đau khổ nói, anh ta đã từng thử rồi, nhưng chỉ cần ra khỏi hang động này là sẽ rất đau đớn.
"Anh bị nguyền rủa, đương nhiên là không được rồi." Tô Tiểu Lạc nói, "Để tôi giúp anh phá giải là được."
"Nguyền rủa?" Vẻ mặt A Cường u ám, cười thảm một tiếng, "Không ngờ bọn chúng lại hận tôi đến vậy."
Tô Tiểu Lạc lấy ra một tờ giấy màu vàng, cắt thành hình nhân nhỏ, cô lấy bút ra hỏi: "Cho tôi biết ngày tháng năm sinh của anh."
A Cường có chút do dự.
Tô Tiểu Lạc nhíu mày: "Anh đã chết rồi, còn sợ cho tôi biết ngày tháng năm sinh sao! Yên tâm, ít nhất là trước khi anh còn giá trị lợi dụng, tôi cũng không cần phải ra tay với anh."
Có lẽ vì đã từng bị người thân nhất phản bội, nên A Cường có sự đề phòng khá cao, do dự một lúc mới đưa ngày tháng năm sinh của mình cho Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc viết ngày tháng năm sinh của anh ta lên hình nhân nhỏ màu vàng, miệng lẩm bẩm, khép một tay niệm chú, một đóa sen vàng phủ lên trên.
Cô vỗ vỗ tay nói: "Xong rồi."
"Xong rồi?" A Cường khó hiểu.
"Đúng vậy, lời nguyền này tôi không có cách nào hóa giải, nên tìm cho anh một người thế mạng." Tô Tiểu Lạc cười nói, cô lập tức lấy ra một tờ giấy màu vàng khác, thu hồn phách của A Cường vào trong.
"Đi thôi!" Tô Tiểu Lạc nói với Phó Thiếu Đình.
Hai người vừa đi vừa tính toán số thức ăn trong túi không gian, đủ cho tám người ăn trong một tuần không thành vấn đề. Chỉ là đột nhiên lấy ra, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Vẫn phải nghĩ cách tìm thêm thức ăn.
"A Cường nói gần đây có một con sông, trong sông có cá tôm." Tô Tiểu Lạc nói.
"Chúng ta đi xem xét tình hình trước, lúc về nếu có điều kiện thì bắt một ít." Phó Thiếu Đình vừa nói vừa dùng lá cây kết thành áo ngụy trang.
"Tiểu Cửu, đi tìm một ít bùn đất."
"Lấy bùn đất làm gì?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
"Bôi lên mặt, em trắng quá." Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, làn da trắng nõn mịn màng, mặt trời vừa lên sẽ phản chiếu ánh sáng.
Trắng quá sao?
Tô Tiểu Lạc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, làm theo lời anh, tìm một ít bùn đất.
"Phải làm thế nào?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
Phó Thiếu Đình dừng công việc trong tay, lấy nước trộn bùn đất trên mặt đất.
Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, cười toe toét với anh, lộ ra hàm răng thỏ đáng yêu: "Anh bôi cho em đi."
Phó Thiếu Đình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn quá mức của cô, có chút không biết bắt đầu từ đâu. Giống như đang phá hủy một tác phẩm nghệ thuật, có cảm giác tội lỗi sâu sắc.
"Anh nhanh lên đi! Lát nữa trời tối rồi!" Tô Tiểu Lạc nhắm mắt lại thúc giục.
Phó Thiếu Đình lấy ngón tay bôi bùn đất, nhẹ nhàng thoa lên, cảm giác mềm mại khiến anh không khỏi run tay. Yết hầu anh chuyển động, lông mày nhíu lại thành một đường, sau đó nhanh chóng bôi thêm vài cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức biến thành quả trứng bùn.
"Anh không bôi hết cả mặt em đấy chứ?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày, sao cô cảm thấy cả mặt đều là bùn vậy!
"Như vậy an toàn hơn." Phó Thiếu Đình quay mặt đi, có chút chột dạ.
"Vậy em cũng phải bôi cho anh." Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Tiểu Lạc chống lên bùn đất, dính đầy bùn bôi lung tung lên mặt Phó Thiếu Đình.
Khuôn mặt anh tuấn dính bùn đất có một cảm giác khó tả. Tô Tiểu Lạc nhịn cười, nói: "Ừm, bây giờ người khác nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ nói anh là một người đàn ông rắn rỏi."
Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc là cùng một loại người, da không dễ bị rám nắng. Phó Thiếu Đình từng làm việc trên cao, phơi nắng, lúc đó da đen đi. Nhưng không lâu sau da bong tróc lớp da chết, lại trắng trẻo trở lại.
Anh khẽ nhíu mày hỏi: "Em thích da ngăm hơn sao?"
Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Từ nhỏ em đã ốm yếu, da rất trắng. Nghe người ta nói, phải có làn da rám nắng mới khỏe mạnh. Em còn cố ý ra ruộng lúa phơi nắng cả ngày, phơi đến mức đầu choáng mắt hoa. Kết quả, vẫn không rám nắng được."
"Cô bé ngốc." Phó Thiếu Đình khẽ nhếch miệng. "Da trắng thì có liên quan gì đến sức khỏe? Anh không khỏe mạnh sao?"
"Cũng khá khỏe mạnh, em có thấy anh có cơ bắp đấy!" Tô Tiểu Lạc cười hắc hắc.
Tai Phó Thiếu Đình hơi đỏ, liếc nhìn cô, nói: "Lát nữa anh làm xong áo ngụy trang, là có thể xuất phát rồi."
"Vâng." Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nhìn anh kết áo.
Tay áo của anh xắn cao, để lộ cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, ngón tay cũng rất đẹp.
Những chiếc lá này trong tay anh ngoan ngoãn nghe lời. Rất nhanh áo ngụy trang đã làm xong, anh đưa cho Tô Tiểu Lạc một chiếc, hai người mặc vào, liền lên đường đến ngôi làng mà A Cường nói.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 314: Mục tiêu là mỏ vàng
Hai người không đi đường mòn, để tránh bị lộ hành tung, họ men theo đường núi lên đỉnh.
Phó Thiếu Đình đi trước dẫn đường, ân cần vén những cành cây sang một bên, cố gắng không để cành cây quẹt vào người cô.
Hai người lên đến đỉnh núi, ẩn nấp trong thảm thực vật rậm rạp. Phía dưới chính là ngôi làng mà A Cường nói, gọi là làng, nhưng cũng chỉ là những ngôi nhà gỗ, khoảng hai mươi nóc nhà.
Lúc này có hai người đang canh gác bên ngoài, trên người đều mang theo súng.
Cổng làng được dựng hàng rào, chắc là mới làm sau này, A Cường không biết.
"Ngôi nhà xây đẹp nhất trong đó chính là nhà tôi, bây giờ bọn chúng chắc đang sống ở đó." Giọng nói phẫn nộ của A Cường vang lên.
"Bố tôi là thợ mộc, nên có địa vị rất cao trong làng. Hầu như nhà nào cũng nhờ ông ấy giúp đỡ, nên nhà của những người khác trong làng cũng là do bố tôi làm."
"Cũng chính vì vậy mà ông ấy trở thành trưởng làng, tôi trở thành người được yêu quý nhất trong làng. Lão vu sư và cháu gái ông ta bị đuổi ra ngoài, vì bọn họ làm chuyện tà môn, nên bị mọi người xa lánh. Để lấy lòng bố tôi, ông ta còn gả A Thanh cho tôi. Trong làng chúng tôi phụ nữ ít, bố tôi lập tức đồng ý."
Tô Tiểu Lạc im lặng lắng nghe, đúng lúc này A Thanh đi tới. Cô ta mặc áo rất ngắn, phía dưới mặc váy da hổ để lộ đôi chân thon dài.
"Thế này mà không thấy lạnh sao." Tô Tiểu Lạc thầm nghĩ.
A Thanh ăn mặc như vậy nhưng không ai trong căn cứ dám nhìn cô ta. A Thanh đắc ý cười hỏi: "Anh em, có thấy gì khả nghi không?"
Hai người kia nhìn thẳng, lắc đầu.
A Thanh cười quyến rũ, lẩm bẩm một tiếng: "Chán thật."
Cô ta uốn éo eo đi vào trong.
"A Thanh là người không an phận, từ nhỏ cô ta đã thích nhìn người khác đánh nhau vì mình, mỗi lần tôi đánh bọn con trai trong làng khóc vì cô ta, cô ta đều nói thích tôi." A Cường nhớ lại những ngày tháng trước đây, cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Tôi từng bảo bố tôi đuổi một người anh em đi, vì A Thanh nói cậu ta quyến rũ cô ta, bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là cô ta cố ý đùa giỡn tôi. Cô ta đúng là lẳng lơ!"
"Thôi nào! Chuyện đã qua rồi, đã nói sẽ đòi lại công bằng cho anh, thì anh hãy kìm nén oán khí của mình lại, kẻo lão vu sư phát hiện." Tô Tiểu Lạc không nhịn được nhắc nhở.
A Cường bị nhốt trong hang động hơn nửa năm, oán khí trong lòng tích tụ đã lâu, khó khăn lắm mới có người lắng nghe, đương nhiên là không nhịn được.
"Anh nghĩ người của chúng ta sẽ bị bọn chúng giam ở đâu?" Phó Thiếu Đình hỏi.
Tô Tiểu Lạc biết A Cường sẽ không trả lời, nên tự mình hỏi lại một lần nữa.
A Cường nói: "Trước đây chúng tôi đi săn về, đều sẽ để con mồi ở căn nhà chính giữa, đó là nhà kho."
"Giống với phán đoán của anh, vừa rồi hình như có thấy người ta mang cơm đến đó. Nhưng cơm mang đến khá nhiều, dùng thùng để đựng." Phó Thiếu Đình nói.
"Bọn chúng thường xuyên ra ngoài bắt phụ nữ và trẻ em, ở đó có thể cũng giam giữ những người khác." A Cường nói.
Nơi này một khi đi xuống sẽ bị lộ, không dễ tấn công.
Phó Thiếu Đình: "Em hỏi anh ta xem có đường nào khác để vào làng không."
Tô Tiểu Lạc thấp giọng nói với A Cường: "Sau này anh ấy hỏi gì, anh cứ trực tiếp trả lời, còn để tôi truyền lời qua lại làm gì?"
A Cường đáp: "Trừ khi leo lên từ phía sau."
A Cường vừa dứt lời, liền thấy mấy người mặc quân phục màu xanh bị dẫn ra ngoài. Trên người họ đầy vết thương lớn nhỏ, đầu bê bết máu. Họ bị trói bằng dây thừng, người này buộc vào người kia, chân không đi giày.
Phía sau họ có mấy người đi theo, trên tay đều cầm súng.
"Bọn chúng định đưa những người này đi đâu vậy?" Tô Tiểu Lạc không khỏi hỏi, không ở trong làng cho đàng hoàng, lại muốn đưa đi đâu?
"Hình như bọn chúng biết chúng ta ở đây." Phó Thiếu Đình nói.
"Cũng không lạ, dù sao cũng có lão vu sư, những loài động vật trên núi này đều là tai mắt của ông ta." A Cường nói.
"Vậy bọn chúng muốn đưa những người đó đi đâu?" Tô Tiểu Lạc phỏng đoán.
"Trong khu rừng này của chúng tôi, trước kia là khu vực chiến sự. Khu vực đó toàn là mìn." A Cường lập tức đoán ra ý đồ của tên thủ lĩnh. "Nghe nói ở đó có một mỏ vàng, nên tên thủ lĩnh kia đang nhăm nhe. Ngay cả lão vu sư cũng không giải quyết được, huống chi là các người."
"Các người từ bỏ bốn người kia đi! Bây giờ quay về gọi đại quân đến tiêu diệt bọn chúng mới là chính đạo." A Cường khuyên nhủ.
"Im miệng, bảo anh nói chuyện, không phải bảo anh nói luyên thuyên." Tô Tiểu Lạc nhíu mày.
A Cường sợ cô, nên không dám nói gì nữa.
Bãi mìn.
Cô nghiêng đầu nhìn Phó Thiếu Đình, không khỏi hỏi: "Bãi mìn này là chuyện gì thế?"
"Năm đó ở đây từng xảy ra một trận ác chiến, bọn tội phạm ở biên giới khiêu khích chúng ta, làm bị thương vô số quân dân. Đội quân này kiên trì ở lại đây, nhưng không địch lại. Bọn họ bố trí bãi mìn chuẩn bị liều chết với quân địch, không ngờ đối phương lại bỏ đói bọn họ đến chết." Phó Thiếu Đình nói.
Đúng lúc này, từ phía bên kia đột nhiên vang lên một giọng nam.
"Tao biết chúng mày đang ở gần đây, bây giờ tao sẽ đưa bọn họ đến bãi mìn, sống chết của bọn họ nằm trong tay chúng mày. Chiều nay trước khi mặt trời lặn, nếu chúng mày không đến cứu người, tao sẽ cho bọn họ giẫm phải mìn!"
Trước khi mặt trời lặn.
Phó Thiếu Đình nheo mắt, đám người này quá kiêu ngạo, dám công khai khiêu khích.
"Mục tiêu của bọn chúng chắc là mỏ vàng." Phó Thiếu Đình nói, "Chúng ta quay về trước đã rồi tính kế."
"Được." Tô Tiểu Lạc đồng ý, bãi mìn nhiều mìn như vậy, chỉ dựa vào bốn người cũng không thể dò hết được.
*****
Chuyện chiếc trực thăng mà Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình gặp nạn cũng truyền đến tai Tô Viễn, vừa nghe tin, anh lập tức đến tìm Tô Đông.
"Tiểu Cửu đến nhà chúng ta tuy mới một năm, nhưng anh thật sự xem em ấy như em gái, chuyện này phải coi trọng. Không được, anh phải đi tìm bố, xem ông ấy có thể chi viện thêm không, bên đó loạn lắm. Tiểu Cửu cũng vậy, sao lại đến nơi nguy hiểm như vậy chứ." Tô Viễn nói.
"Anh Cả, tin tức này của anh có chính xác không?" Tô Đông hoảng hốt, hoàn toàn không nghe thấy anh trai đang nói gì.
"Chính xác, chắc chắn chính xác, là bạn học của anh báo tin." Tô Viễn nói.
"Anh Cả, bây giờ anh lập tức đi cùng em." Tô Đông hét lên.
"Em Hai, dù em có sốt ruột cũng phải làm theo trình tự, cấp trên không có mệnh lệnh thì chúng ta không thể đi đâu được." Tô Viễn bất đắc dĩ nói.
Tô Đông nắm chặt cánh tay anh ấy nói: "Anh cả, Tiểu Cửu, em ấy là Niếp Niếp, chúng ta không thể để em ấy xảy ra chuyện!"
"Em đang nói đùa gì vậy? Tiểu Cửu là Niếp Niếp? Đừng có giỡn với anh." Tô Viễn nhíu mày trách.
"Em không giỡn với anh, là thật." Tô Đông lo lắng đến phát điên, "Em cũng mới biết mấy hôm trước, chúng ta không thể để em gái xảy ra chuyện nữa. Chúng ta còn chưa nhận lại em ấy, anh hiểu không?"
Tô Viễn sững sờ nhìn khuôn mặt Tô Đông, trong đầu không ngừng xử lý thông tin vừa nhận được.
Em gái đã trở về?
Không đúng, em gái bây giờ đang gặp nguy hiểm.
Anh ấy vội vàng chạy ra ngoài, nói vọng ra sau: "Em đi chuẩn bị đi, anh đi báo cáo."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 315: Nhất định phải kiên trì!
Lúc xuống núi, Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình không đi đường núi nữa, dù sao cũng đã bị đối phương phát hiện, không cần phải che giấu.
"Biết thế không bôi bùn đất rồi." Tô Tiểu Lạc lẩm bẩm.
"Bên kia có tiếng nước." Phó Thiếu Đình nói.
Hai người men theo tiếng nước, tìm thấy một con suối nhỏ. Tô Tiểu Lạc vui vẻ nhảy tới, rửa sạch bùn đất trên tay và mặt.
Phó Thiếu Đình ngồi xổm xuống, cũng rửa mặt.
Tô Tiểu Lạc rửa mặt xong, đứng lên, bên tai như nghe thấy tiếng hát, giọng hát du dương mà buồn bã, nhưng không hiểu lời bài hát.
"Anh có nghe thấy tiếng hát không?"
Phó Thiếu Đình đứng dậy lau mặt, lắng nghe kỹ, ngoài tiếng nước ra không còn âm thanh nào khác.
Tô Tiểu Lạc nhíu mày, rõ ràng cô đã nghe thấy mà. Cô lại lắng nghe kỹ, tiếng hát đã biến mất.
Kỳ lạ.
"Đi thôi, về hốc cây xem tình hình của những người khác." Phó Thiếu Đình nói.
"Ừm, tiện thể ăn chút gì đó." Tô Tiểu Lạc có chút đói bụng.
"Muốn ăn cá không?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Thôi, đợi về rồi ăn, còn phải đến cứu người trước khi mặt trời lặn nữa!" Tô Tiểu Lạc phân biệt được nặng nhẹ.
"Vậy đi thôi!" Phó Thiếu Đình đưa tay ra kéo cô lên bờ. Khi trở về hốc cây, những đội khác cũng đã về.
Tiểu Giang vừa nhìn thấy hai người họ, lập tức chạy đến hỏi: "Thiếu tướng, thế nào? Có phát hiện gì không?"
Chỉ có Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc đi lâu nhất, trên người còn ngụy trang, chắc chắn là có phát hiện.
"Ừm, mọi người ăn cơm trước đã, rồi từ từ nói." Tô Tiểu Lạc đói bụng, trước khi no bụng, cô không có hứng thú nói chuyện.
Nhóm người ngồi quây quần bên nhau ăn một ít lương khô. Lương khô đã cứng lại, mỗi người phải uống mấy ngụm nước mới nuốt xuống được.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Tiểu Hứa huých Tiểu Giang, nói: "Cậu nhìn kìa."
Tiểu Giang ngẩng đầu lên, liền thấy Phó thiếu tướng đang cầm một miếng bánh ngọt đưa cho Tiểu Tô.
Tiểu Tô ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào nói lời cảm ơn.
Hình ảnh này... có chút chướng mắt.
Nhìn kỹ, Tiểu Tô rất trắng trẻo, chính xác là trắng trẻo quá mức. Phó thiếu tướng cũng trắng, nhưng không trắng mịn bằng Tiểu Tô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tô còn có chút mỡ sữa, nhìn là biết ngày thường được ăn uống rất tốt.
Lúc này mà còn được ăn thêm!
Nhưng mà Phó thiếu tướng là người lạnh lùng như vậy, sao lại quan tâm Tiểu Tô như thế?
Cao Sơn nói: "Nếu các cậu có bản lĩnh như Tiểu Tô, cũng có bánh ngọt ăn."
"Đội trưởng Cao, anh không thấy ánh mắt thiếu tướng nhìn Tiểu Tô có gì đó là lạ sao?" Tiểu Hứa nhỏ giọng hỏi.
"Lạ thế nào? Đều là đàn ông, có thể làm sao?" Cao Sơn khó hiểu hỏi.
"Anh không biết rồi, trước đây tôi ở một tiểu đội khác. Có một người đàn ông sàm sỡ đồng đội nam, sau đó bị đuổi." Tiểu Hứa đã từng trải qua.
"Cậu dám so sánh thiếu tướng với loại người đó sao?" Cao Sơn trừng mắt.
"Không, không có." Tiểu Hứa vội vàng xua tay.
"Không có là tốt rồi, lát nữa còn phải phối hợp hành động, cậu đừng có nghĩ linh tinh nữa, mọi người có trở về được hay không còn chưa biết đâu!" Cao Sơn nghiêm túc nói.
Câu nói này đã dập tắt thành công máu hóng hớt của Tiểu Hứa. Trong khu rừng nguyên sinh này không chỉ có kẻ địch, mà còn có thú dữ.
Ăn xong, Phó Thiếu Đình mới nói ra những thông tin mà anh và Tô Tiểu Lạc đã trinh sát được. Khi biết đồng đội bị đưa đến bãi mìn, Tiểu Giang là người đầu tiên không nhịn được mắng: "Hèn hạ."
"Bãi mìn có rất nhiều mìn, nguy hiểm trùng trùng, nếu chúng ta muốn cứu người, sẽ có nguy cơ hy sinh." Cao Sơn phân tích.
Hành động trắng trợn như vậy, rõ ràng là bọn chúng không hề sợ hãi.
"Trước đây bọn chúng đã từng thử cho người vào bãi mìn nhưng thất bại, bên trong dày đặc, có người thành công đi vào, nhưng cũng có người giẫm phải mìn." Tô Tiểu Lạc truyền đạt lại lời của A Cường.
Sau khi tên thủ lĩnh tạo phản, đã ép dân làng vào bãi mìn, rất nhiều người đã chết thảm.
Nhưng vẫn không thể gỡ hết mìn.
A Cường lo lắng nói: "một nơi như vậy, đi một người chết một người, thật sự...."
Tô Tiểu Lạc không kiên nhẫn cắt ngang: "Được rồi, đừng nói nữa."
A Cường rất muốn báo thù, nhưng nhóm người này trông có vẻ không được thông minh cho lắm, nhất định phải đi cứu bốn người kia.
Anh ta không nhịn được mà mắng một câu.
Tô Tiểu Lạc dạy dỗ A Cường một trận, anh ta mới ngoan ngoãn, biết mình chỉ là một hồn ma có thể hồn phi phách tán bất cứ lúc nào, chỉ có thể nghe lời Tô Tiểu Lạc.
Trong mắt mọi người, Tô Tiểu Lạc tự nói chuyện một mình, có chút thần thần bí bí.
Nhưng mà Tiểu Tô biết chuyện này bằng cách nào?
Tô Tiểu Lạc cười nói: "Được rồi, có thể tiếp tục thảo luận rồi."
Cao Sơn nói: "Quả thật rất mạo hiểm, hay là chúng ta đợi đội cứu viện."
"Phải tới trước khi mặt trời lặn, nhìn góc độ mặt trời bây giờ chắc đã hai ba giờ chiều rồi, chỉ còn vài tiếng nữa, đợi đội cứu viện đến thì không kịp mất." Phó Thiếu Đình phân tích.
"Chúng ta đi trước, câu giờ cũng được!" Tiểu Giang hét lên.
"Đúng vậy, có thể câu giờ." Tiểu Hứa cũng đồng ý.
"Còn mọi người thì sao?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Chúng tôi cũng có thể! Cùng lắm thì chết, chết cũng phải chết cho đáng!"
"Đúng vậy!"
Họ lại bắt đầu rồi, Tô Tiểu Lạc không khỏi nhíu mày: "Nói gì vậy! Đừng có chết với chả sống, có tôi ở đây! Ai mà ôm quyết tâm phải chết mới đi, thì cứ trực tiếp quay về đi!"
"Đúng vậy, Tiểu Tô đã nói như vậy rồi, chúng ta sao có thể nói những lời chán nản như thế được."
"Phải, chúng tôi nói sai rồi, Tiểu Tô đừng giận."
"Sau này ai còn dao động quân tâm, thì cứ trực tiếp đuổi khỏi đội."
"Thế này còn tạm được!" Tô Tiểu Lạc nói, "Chúng ta nhất định sẽ thắng!"
"Nhất định thắng, nhất định thắng!" Sau khi đạt được sự đồng thuận, mọi người liền xuất phát.
"Tiểu Tô, vừa rồi cậu đang nói chuyện với ai vậy?" Tiểu Hứa tò mò đến bên cạnh Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Anh không biết thì hơn." Tô Tiểu Lạc cười nói.
"Vì sao vậy?" Tiểu Hứa cười nói, "Chẳng lẽ cậu đang nói chuyện với ma sao?"
Tô Tiểu Lạc nhìn cậu ta, khen ngợi: "Anh thông minh thật đấy."
Tiểu Hứa ngẩn người, ý Tiểu Tô là gì? Cậu ta cười nói: "Giữa ban ngày ban mặt thế này, sao có thể chứ!"
Tô Tiểu Lạc: "Lúc đó ở đây chết rất nhiều người, đâu đâu cũng là anh em của chúng ta, đừng sợ!"
Tiểu Hứa chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, dù là đồng bào, vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
"Vậy tôi đi theo cậu được không?" Tiểu Hứa hỏi.
"Giữ đội hình, Tiểu Hứa cậu đi cùng ai?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"À, tôi đi cùng đội trưởng Cao." Tiểu Hứa vội vàng nói, rồi lùi về phía Cao Sơn. Sau đó bĩu môi: "Thiếu tướng của chúng ta thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc."
Cao Sơn: "Đừng than thở nữa, theo kịp đội hình. Lát nữa nghe theo mệnh lệnh hành động, đừng chạy lung tung."
Đi khoảng hơn một tiếng, nhóm người mới đến bãi mìn. Tô Tiểu Lạc nhìn sang, ánh mắt lập tức thay đổi.
Vừa rồi những lời cô nói với Tiểu Hứa không phải là nói đùa.
Những hồn phách này, hoàn toàn dựa vào ý chí của mình để kiên trì ở lại đây. Những người lính bị chết đói mà Phó Thiếu Đình nói, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không hề nhúc nhích.
Họ dùng súng chống đỡ cơ thể, dù cho đói đến mức bụng dính vào lưng, vẫn duy trì tư thế cảnh giác.
"Anh em, chúng ta phải kiên trì!"
"Nhất định không được để bọn chúng vượt qua chúng ta, xâm chiếm tài sản của Tổ quốc!"
"Kiên trì!"
"Kiên trì!"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro