Chương 366 + 367 + 368 + 369 + 370

Editor: Frenalis

Chương 366: Đối tượng xem mắt từ Vệ Thành

Ăn sáng xong, cả nhóm đến nhà Tô Tuyết Bình thăm hỏi.

Mạch cũng muốn đi theo, bị Tô Tiểu Lạc từ chối: "Chúng tôi đi thăm họ hàng, cậu đừng đi theo."

Mạch chỉ đành gật đầu nói: "Vậy được, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi chị Tiểu Cửu về."

Phó Nhiễm cũng ở nhà với Lâm Tuyết, nên không đi cùng Phó Thiếu Đình thăm hỏi họ hàng. Nhưng chỉ một lát sau, đã phát hiện ra Mạch không thấy đâu.

"Thật là người kỳ lạ."

Lâm Tuyết ở nhà không chịu được, cô ta nói: "Nghe nói bách hóa tổng hợp ở Tân Thành có nhiều đồ hơn, chúng ta đi dạo một chút nhé."

Phó Nhiễm gật đầu: "Được."

Mùng bốn Tết, bách hóa tổng hợp đã mở cửa. Những người rảnh rỗi ở nhà cũng ra ngoài dạo phố, nhưng chỉ xem là nhiều, mua thì ít.

Dù sao hầu hết mọi người đã mua sắm những thứ cần thiết từ trước Tết rồi.

*****

Nhóm Tô Tiểu Lạc đến nhà Tô Tuyết Bình, trò chuyện với Tô Tuyết Bình một lúc. Mấy người trẻ tuổi cũng không ngồi yên được. Tô Tuyết Bình lúc này mới cho họ ra ngoài chơi.

Người trẻ vừa ra khỏi cửa, Tô Tuyết Bình liền bày ra dáng vẻ của một người cô: "Trình Nhã, không phải cô nói cháu, nhưng là trưởng bối mà quá thiên vị. Dù làm việc gì, bề ngoài phải giữ được, bên trong không thể để con cháu chê trách. Cho dù Lý Vãn có đáng thương đến đâu, cũng không phải do nhà họ Tô chúng ta gây ra."

"Cháu bênh vực nó, làm tổn thương những đứa trẻ khác là không đúng."

"Cô, cô đừng nói Trình Nhã nữa, trong lòng bà ấy đã rất khó chịu rồi." Tô Vệ Quân vội vàng nói đỡ cho Trình Nhã.

"Để cô nói, cô nói đúng ạ." Trình Nhã nói, "Cháu làm vậy quả thực không tốt, nếu không có mọi người bao dung rộng lượng với cháu, cháu cũng không thể tha thứ cho chính mình."

Tô Tuyết Bình nhìn Trình Nhã một cái, nói: "Cháu thực sự biết sai là tốt rồi, người khác đáng thương, chúng ta có thể giúp đỡ. Nhưng quan trọng nhất cũng phải hiểu rõ sự khác biệt giữa người thân và người ngoài, chỉ khi gia đình mình sống tốt, mới thực sự là tốt."

"Vâng, cháu biết rồi." Trình Nhã gật đầu đáp.

Lần này bà thực sự đã hiểu, từ việc Lý Vãn không quan tâm đến bà sau khi bà bị thương, đến việc giơ dao về phía bà vào thời khắc cuối cùng, bà mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Bà từ đầu đến cuối đều không nhìn thấu đứa trẻ này. Đáng sợ hơn là, ngay từ đầu đứa trẻ này đã lợi dụng bà.

Tô Vệ Quân nắm lấy tay Trình Nhã nói: "Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa."

Trình Nhã nhìn ông, im lặng không nói.

Lý Vãn, không biết bây giờ nó thế nào rồi. Khắp nơi đều dán ảnh truy nã nó, không biết nó đã trốn đi đâu.

*****

Lý Vãn trốn đến nơi hoang dã, không dám vào thành phố, cũng không dám vào thôn làng. Cô ta sợ bị bắt vào tù, cô ta không muốn ngồi tù.

Đói thì ăn vỏ cây, khát thì uống nước tuyết. Tệ hơn nữa là, cô ta phát hiện ra mình có thể đã mang thai. Các triệu chứng đều rất giống mang thai.

Đây là một đứa con hoang. Cũng không biết là của ai.

Lý Vãn thậm chí nghĩ, hay là kết liễu cuộc sống cũng tốt. Nhưng cô ta không cam tâm, cô ta muốn sống sót.

Cô ta mở nửa cuốn sách kia ra xem, trên đó có một số phương pháp luyện cổ, cô ta thử làm theo. Rất có thể lão già áo đen kia đã giúp cô ta thay đổi số mệnh, việc học tập trở nên đặc biệt hiệu quả.

Hôm nay cô ta ở trên núi, có một đôi nam nữ trẻ tuổi lên núi đốn củi. Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, trong đó có một thanh niên không cha không mẹ, sống cô độc. Cũng đến tuổi kết hôn rồi, nên mọi người đều trêu chọc anh ta sẽ tìm một người như thế nào.

Thanh niên đó có ngoại hình thanh tú, nhưng gia cảnh nghèo khó, các cô gái đều không muốn lấy anh ta.

Lý Vãn sờ sờ bụng mình, có lẽ lấy anh ta là một lựa chọn không tồi.

Cô ta quyết định dùng tình cổ lên người thanh niên đó, khiến anh ta vừa gặp đã yêu cô ta.

Người ở đây không quan tâm đến việc đăng ký kết hôn hay không, cứ thế sống chung với nhau.

Thanh niên tên là Hồ Thiên Vũ, cả đời anh ta chưa từng nghĩ đến lại có cô gái nào chịu lấy mình.

"Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, không để em phải chịu khổ."

Lý Vãn có chút hoảng hốt, cô ta nhìn khuôn mặt của Hồ Thiên Vũ. Đáng tiếc cô ta không còn là Lý Vãn của trước đây nữa, những lời như vậy cô ta sẽ không bao giờ tin.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô ta sẽ trả lại tất cả những gì mình đã phải chịu đựng!

******

Bách hóa tổng hợp ở Tân Thành lớn hơn nhiều so với Vệ Thành, chủng loại phong phú hơn. Có bán đồ ăn vặt, có bán đồ chơi, có bán quần áo, có bán giày dép, còn có một số đồ điện tử.

Tô Tiểu Lạc cười nói: "Nếu thằng bé Tử Thành ở đây, chắc đã chạy nhảy tung tăng khắp nơi rồi."

Trần Bác Hiên: "Lần sau đến, dẫn bọn nó theo cùng."

Tô Hòa: "Ơ, Phó Nhiễm, Phó Nhiễm."

Người rất đông, Tô Hòa gần như hét lên. Phó Nhiễm đang định lên lầu thì nghe thấy tiếng Tô Hòa, lập tức quay người lại tìm bóng dáng anh ấy.

"Tô Hòa!" Cô ấy cũng vẫy tay.

"Em đừng nhúc nhích, chúng ta lên đó tìm hai người!" Tô Hòa vội vàng hét lên.

Trên cầu thang có rất nhiều người, lỡ chen lấn xô đẩy sẽ xảy ra tai nạn. Anh ấy nhanh chóng đi trước, Tô Tiểu Lạc và Trần Bác Hiên đi theo sau.

"Anh trai em đâu?" Tô Hòa hỏi.

"Anh ấy à, chắc là đi thăm bạn bè gì đó rồi." Phó Nhiễm cũng không biết anh Hai phải đi mấy nhà.

Năm người, ba bóng đèn. Tô Tiểu Lạc nhìn anh Sáu và Phó Nhiễm tình chàng ý thiếp, không khỏi trêu chọc: "Anh họ, anh không tìm một người à?"

"Không có người phù hợp." Trần Bác Hiên cười nói. "Cứ cố tìm cho có thì chán lắm."

"Anh họ, tuổi anh cũng không lớn, mà sống đã thấu đáo rồi." Tô Tiểu Lạc cười nói.

"Chẳng phải là do bà cô em dạy dỗ sao." Trần Bác Hiên cười nói, "Em cẩn thận đấy, tối nay ăn cơm, có thể bà ấy sẽ sắp xếp cho em gặp vài anh chàng tài giỏi."

"Không đến mức khoa trương như vậy chứ!" Tô Tiểu Lạc xụ mặt.

"Đã liên lạc từ lâu rồi, ngày tháng năm sinh, có thói hư tật xấu gì không đều điều tra hết. Mạng lưới thông tin của bà cô em rất rộng, người được chọn chắc chắn là rồng trong loài người." Trần Bác Hiên bày ra vẻ mặt chờ xem kịch vui.

"Vậy anh nói xem có mấy người." Tô Tiểu Lạc nhíu mày.

"Đúng vậy! Gặp từng người một thì kém hiệu quả quá, xem cùng lúc mấy người, nhất định sẽ có người phù hợp." Trần Bác Hiên cười nói.

"Hả?" Tô Tiểu Lạc sửng sốt.

*****

Lúc này Phó Thiếu Đình đang gặp một người bạn chiến đấu cũ của mình, Nhậm Chính Hoành.

Hai người quen biết nhau trong trận đánh úp đó, Phó Thiếu Đình yểm trợ trên không, Nhậm Chính Hoành mới có cơ hội dẫn quân đột phá vòng vây.

Nhậm Chính Hoành trạc tuổi Phó Thiếu Đình, là bạn bè sinh tử thực sự.

Nhậm Chính Hoành ôm chầm lấy Phó Thiếu Đình nói: "Sao lại rảnh rỗi đến Tân Thành thế, tôi đã gọi cậu đến từ lâu rồi."

"Đến thăm họ hàng." Phó Thiếu Đình cười nói, "Trông cậu có vẻ ổn."

"Cũng tạm." Nhậm Chính Hoành cười, "Chỉ là nhà cứ giục chuyện kết hôn, cậu không phải là trốn tránh kết hôn, nên mới đến đây lánh nạn đấy chứ?"

Phó Thiếu Đình cười: "Không phải."

"Có bạn gái rồi à?" Nhậm Chính Hoành không tin, đều hai bảy hai tám tuổi rồi, lúc này bố mẹ giục gấp nhất.

"Có mục tiêu rồi." Phó Thiếu Đình thản nhiên đáp.

"Cậu này, lúc trước không phải nói không muốn kết hôn sao?" Nhậm Chính Hoành cười vỗ vai anh, "Có cơ hội, tôi nhất định phải gặp cô gái đó, xem có gì hơn người."

"Nhất định sẽ có cơ hội."

"À đúng rồi, tối nay tôi phải đi xem mắt, cậu đi cùng tôi." Nhậm Chính Hoành nói.

"Không đi." Phó Thiếu Đình từ chối.

"Khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, cậu đừng làm mất hứng." Nhậm Chính Hoành nói, "Đây là một người lớn tuổi quen biết mẹ tôi, nhất quyết muốn tôi đi, không từ chối được. Nghe nói là cô gái từ Vệ Thành đến, hiểu biết lễ nghĩa, dịu dàng hào phóng."

Vệ Thành?

Phó Thiếu Đình khẽ nhíu mày: "Nhà họ Trần?"

"Đúng vậy, nhà họ Trần." Nhậm Chính Hoành gật đầu, "Bao nhiêu năm không gặp, cậu biết bói toán rồi à! Một câu thôi, đi hay không?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 367: Trâu già gặm cỏ non

Hiểu biết lễ nghĩa, dịu dàng, hào phóng.

Phó Thiếu Đình hơi nhướng mày, xem mắt kiểu này sao lại có cảm giác lừa đảo thế này?

"Đi."

"Anh em tốt." Nhậm Chính Hoành cười nói, "Đợi tôi thành công, cũng giới thiệu cho cậu một người."

Phó Thiếu Đình chỉ cười không nói.

*****

Buổi tối nhà họ Trần đặc biệt náo nhiệt, bà cụ Tô Tuyết Bình vốn là người thích náo nhiệt, vì bữa tiệc này đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.

Những người thân thiết trong đại viện cũng đến. Một số người quen biết Tô Chính Quốc cũng đến, nghe nói ông đã tìm được cháu gái, đều muốn đến xem.

Trước đây Tống Tĩnh Thư rất biết cách cư xử, mọi người đều có quan hệ rất tốt với bà.

Nhà nào có con cái đến tuổi kết hôn cũng đều được gọi đến. Tô Tuyết Bình bảo các cô gái cũng đến, thế là nam nữ đều có mặt.

"Tuyết Bình, bà không sợ người khác cướp mất hào quang của cháu gái bà sao?" Có người hỏi.

"Sợ gì chứ? Hơn nữa chuyện tìm đối tượng, cũng phải do bọn trẻ tự nhìn trúng nhau. Nếu nó thực sự thích cháu gái nhà tôi, thì những cô gái khác có xuất sắc đến đâu cũng không lọt vào mắt nó đúng không?"

Mẹ của Nhậm Chính Hoành cười nói: "Cháu thấy, trong đại viện chúng ta, chỉ có dì Tô là sáng suốt, nói chuyện rất đúng trọng tâm. Thằng bé nhà cháu sao vẫn chưa đến?"

"Ơ, Chính Hoành nhà cháu bây giờ là cấp đoàn rồi phải không?" Tô Tuyết Bình hỏi.

Nhậm Chính Hoành là thanh niên trẻ mà bà khá hài lòng, ngoại hình cũng khá đẹp, chỉ là hơi đen.

Bà đã tìm hiểu qua rồi, cậu trai này nói năng làm việc đều rất đáng tin cậy, là đối tượng được bà đặc biệt chú ý.

"Tiểu Cửu, em đừng khách sáo, đều là những người lớn lên cùng anh." Trần Bác Hiên giới thiệu bạn bè của mình cho Tô Tiểu Lạc.

"Đây là cô em họ siêu lợi hại mà cậu nói sao?" Tôn Kiệt hỏi.

"Tóc của cô ngầu thật đấy, làm ở tiệm nào vậy?" Triệu Lộ hỏi Tô Tiểu Lạc.

Hai người này đều là bạn từ nhỏ của Trần Bác Hiên, nhìn Tô Tiểu Lạc như đang nhìn vật quý hiếm vậy.

"Đúng vậy." Trần Bác Hiên đắc ý nói, "Sau này ở Tân Thành không ai được phép bắt nạt em ấy, biết chưa?"

"Không cần cậu nói, cô ấy đáng yêu như vậy. À đúng rồi Tiểu Cửu, cô thi vào trường đại học nào vậy! Hay là đến Tân Thành đi!" Triệu Lộ cũng là thí sinh năm nay.

"Đồ đệ tôi chắc sẽ đến, tôi..." Tô Tiểu Lạc có chút không chắc chắn mình sẽ đi đâu.

Cô đã quen với Vệ Thành rồi.

"Thực ra theo anh, cả nhà em chuyển đến Tân Thành là tốt nhất!" Trần Bác Hiên nói, "Dù sao cậu cũng định nghỉ hưu rồi, sống ở đâu cũng như nhau."

"Chuyện này để sau hẵng nói." Tô Tiểu Lạc lảng tránh.

"Oa, người kia đẹp trai quá!"

"Sao chưa từng thấy người này nhỉ?"

Đúng lúc này có người gây náo động, mọi người đều nhìn về phía cửa.

Nhậm Chính Hoành vừa bước vào cửa đã cảm thấy mình trở thành tâm điểm chú ý, không đúng, chính xác là người bên cạnh mình.

Anh ta quay đầu nhìn, Phó Thiếu Đình dù ở đâu cũng là sự tồn tại khiến người ta phải ngoái nhìn.

Anh ta cười nói: "Haiz, bây giờ tôi hơi hối hận rồi, e rằng cậu đã cướp hết hào quang của tôi rồi."

Phó Thiếu Đình vừa nhìn đã thấy Tô Tiểu Lạc đang ngồi đó, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: "Hối hận cũng vô dụng."

"Cậu này." Nhậm Chính Hoành đấm Phó Thiếu Đình một cái. "Cậu cẩn thận đấy, nếu không các cô gái quá nhiệt tình, cậu sẽ không chịu nổi đâu."

Nhậm Chính Hoành đi chào hỏi Tô Tuyết Bình, tiện thể giới thiệu Phó Thiếu Đình cho Tô Tuyết Bình.

Tô Tuyết Bình cười: "Chúng ta đã gặp nhau rồi, sao cậu cũng đến đây?"

Tô Tuyết Bình quan sát Phó Thiếu Đình kỹ lưỡng, so với Nhậm Chính Hoành, cậu trai này càng xuất sắc hơn.

Phó Thiếu Đình nói: "Nghe nói bà cô muốn xem mắt cho Tiểu Cửu, nên cháu đến đây."

Tô Tuyết Bình "Haha" cười: "Chỉ là muốn cháu nó quen biết thêm vài người, dù sao Tiểu Cửu vẫn chưa có nơi có chốn, bà cứ thấy không yên tâm, cháu thấy sao?"

Nhà họ Phó vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ để Tiểu Cửu nhà chúng ta chủ động sao? Hơn nữa Phó Thiếu Đình hơn Tiểu Cửu sáu tuổi, không ổn lắm.

Nhưng so sánh một chút, những thanh niên trai trẻ tài giỏi này hoàn toàn không thể sánh được khi đứng trước Phó Thiếu Đình.

Tô Tuyết Bình thầm nghĩ, Tiểu Cửu xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

"Cháu hiểu rồi." Phó Thiếu Đình gật đầu đồng tình.

Khoảng cách sáu tuổi luôn là rào cản trong lòng Tô Tuyết Bình. Nhưng nếu hai người trẻ thực sự yêu nhau, chênh lệch sáu tuổi chắc cũng không phải là vấn đề gì lớn!

"Các cháu cứ thoải mái chơi đi." Tô Tuyết Bình phẩy tay bảo.

"Thì ra hai người quen nhau à?" Lúc này Nhậm Chính Hoành mới ngộ ra.

"Đúng vậy." Phó Thiếu Đình gật đầu.

"À, cô gái đến từ Vệ Thành đó thì sao?" Nhậm Chính Hoành không kìm được hỏi.

Hai người còn đang trò chuyện thì có một cô gái khác tiến đến bắt chuyện.

Trần Bác Hiên cười nói với Tô Tiểu Lạc: "Bạn em (Phó Thiếu Đình) cũng được săn đón ghê nhỉ."

Triệu Lộ cũng đồng tình: "Đúng rồi, cao ráo đẹp trai thế kia, ai mà không thích chứ."

"Vậy sao cô không ra bắt chuyện?" Trần Bác Hiên hỏi.

Mặt Triệu Lộ đỏ bừng, ấp úng không nói được lý do, bực bội đáp: "Liên quan gì đến anh!"

Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiếu Đình, cười khẩy: "Cứ như con bướm hoa vậy."

"Bà nội gọi em kìa!" Trần Bác Hiên đẩy Tô Tiểu Lạc về phía bàn chính.

Tô Tuyết Bình giới thiệu một số người cho Tô Tiểu Lạc làm quen, còn Nhậm Chính Hoành nhìn qua thì lập tức từ bỏ ý định.

Cô gái này tuổi còn nhỏ quá, nhìn bề ngoài lại càng trẻ con. Anh ta là người thẳng tính, nói vài câu xong liền đi tìm Phó Thiếu Đình.

"May mà mang cậu theo đấy, lát nữa nhớ uống với tôi vài ly, không được từ chối đâu!" Nhậm Chính Hoành nói.

"Sao lại quay về đây?" Tâm trạng của Phó Thiếu Đình có vẻ không vui.

"Ài, mẹ tôi cũng không hỏi rõ, hóa ra cô gái đó mới có hai mươi tuổi, tôi lại hơn cô ấy những bảy tuổi. Tôi đâu phải kẻ biến thái." Nhậm Chính Hoành đáp.

"Biến thái?"

"Ừ, kiểu già rồi còn thích cỏ non ấy, không thấy kỳ quặc sao? Nếu là cậu, cậu có làm được không?" Nhậm Chính Hoành cười bảo.

Phó Thiếu Đình liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: "Không uống rượu, tự cậu uống đi."

"Thế uống nước trái cây nhé." Nhậm Chính Hoành đưa cho anh một ly nước màu cam.

Phó Thiếu Đình nhận lấy, ngửa cổ uống một ngụm lớn. Hương vị của thứ nước đó có gì đó lạ lạ, anh hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Không biết, tiện tay lấy thôi." Nhậm Chính Hoành cười cười.

Nhậm Chính Hoành quay lại bàn pha chế, hỏi người phục vụ: "Cái nước lúc nãy đâu rồi? Lấy cho tôi một ly nữa."

"Nước gì?"

"Cái nước màu cam ấy."

"Đấy đâu phải nước trái cây, là nước ép dứa pha với rượu Nhị Quả Đầu. Một số người không uống được rượu thì uống kiểu này cũng hay. Nhưng không uống được nhiều đâu, dễ say lắm." Người phục vụ tốt bụng giải thích.

"Nhị Quả Đầu..." Nhậm Chính Hoành quay đầu nhìn, nhưng chẳng thấy bóng dáng Phó Thiếu Đình đâu nữa.

Chắc không sao đâu nhỉ?

Phó Thiếu Đình thấy Tô Tiểu Lạc rời đi, liền lặng lẽ đi theo. Đi được một đoạn, anh càng lúc càng cảm thấy không ổn, đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Anh tựa vào một thân cây, cũng nhận ra rằng thứ mình vừa uống chắc chắn không phải là nước trái cây.

"Phó Thiếu Đình, anh làm gì ở đây vậy?" Tô Tiểu Lạc đi vệ sinh quay lại, thấy anh tựa vào cây với dáng vẻ kỳ lạ, bèn bước lại gần.

"Anh uống rượu."

"Thế rồi sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi tiếp.

"Anh uống một ly là gục." Phó Thiếu Đình bất lực nói, xoa xoa trán. "Em gọi Tô Hòa đến đưa anh về đi."

"Hóa ra không phải anh không thích rượu, mà là không uống được rượu hả!" Tô Tiểu Lạc cười. "Người ta nói tửu phẩm nhìn ra nhân phẩm, anh say rượu thì sẽ thế nào?"

Phó Thiếu Đình lảo đảo, càng lúc càng ngấm rượu. Anh bảo cô: "Ngoan, đi gọi người đi."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 368: Thế này ngọt ngào hơn

"Không!" Tô Tiểu Lạc hào hứng như vậy, sao có thể dễ dàng rời đi được.

Phó Thiếu Đình vịn vào thân cây ngồi xuống nền tuyết. Anh bất đắc dĩ nói: "Vậy tùy em, lát nữa đừng bỏ anh lại là được."

Anh nói với vẻ đáng thương, Tô Tiểu Lạc ngồi xổm xuống hỏi: "Anh uống bao nhiêu rồi?"

"Một ly."

"Vậy anh còn đỡ hơn em, lần đó em chỉ uống mấy ngụm." Tô Tiểu Lạc tự nói. "Người ta nói rượu vào lời ra, không biết có thật không."

"Anh chưa bao giờ lừa em."

"Thật sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi, "Vậy anh có cô gái nào mình thích không?"

"Có."

"Hả? Thật sự có?" Tim Tô Tiểu Lạc vô thức thắt lại, căng thẳng hỏi, "Là ai vậy? Em có quen không?"

Phó Thiếu Đình nhìn vào khuôn mặt cô, vô thức nhớ lại lời của Nhậm Chính Hoành.

Hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy. Không biết cô có để ý không.

"Này, anh nói gì đi chứ?" Tô Tiểu Lạc thấy anh không nhúc nhích, có chút lo lắng. "Thôi, hay là em đi gọi người đưa anh về."

Phó Thiếu Đình đưa tay ra kéo cô vào lòng. Bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt cô, hỏi: "Em thấy anh già không?"

Già?

Phó Thiếu Đình tuyệt đối không thể gọi là già.

"Đàn ông ba mươi tuổi vẫn còn sung sức, anh chưa đến ba mươi đã lo lắng về tuổi tác rồi à?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi.

"Hôm nay đi xem mắt, có người nào em thích không?" Phó Thiếu Đình canh cánh trong lòng, nhân lúc say rượu buột miệng hỏi.

"Haiz, không phải em đang hỏi anh sao? Sao anh lại hỏi ngược lại em rồi?" Tô Tiểu Lạc nghĩ một chút rồi nói, "Không thích."

"Vậy sau này cũng không được thích người khác." Phó Thiếu Đình đột nhiên bá đạo nói.

"Anh thực sự say rồi." Tô Tiểu Lạc vùng vẫy.

"Đúng vậy, anh say rồi." Phó Thiếu Đình buông cô ra, dựa vào thân cây hít sâu một hơi. "Giúp anh đi gọi người."

Không biết tại sao, Tô Tiểu Lạc luôn cảm thấy anh có vẻ không vui.

Cô ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn hỏi: "Anh khó chịu à? Em có ô mai, anh có muốn ăn một viên không?"

Vừa nói cô vừa bóc ô mai, đưa đến bên miệng Phó Thiếu Đình.

Phó Thiếu Đình cắn viên ô mai, đôi môi mềm mại lướt qua ngón tay cô, như có dòng điện chạy qua. Cô rụt tay lại, kìm nén cảm giác kỳ lạ đó. Thấy Phó Thiếu Đình khó chịu, cô cũng thấy khó chịu theo.

"Thế nào? Khỏe hơn chưa? Ô mai ngọt chứ!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ lo lắng, cô như vậy khiến người ta rối loạn.

"Ngọt."

"Vậy anh ngoan ngoãn đợi ở đây, em đi gọi người."

Phó Thiếu Đình đột nhiên không muốn cô rời đi nhanh như vậy, bèn nói: "Đừng đi, ở lại với anh một lát."

"Bảo em đi gọi người là anh, bảo em ở lại cũng là anh, sao anh thay đổi xoành xoạch vậy." Tô Tiểu Lạc lẩm bẩm, cũng bóc một viên ô mai bỏ vào miệng, "Anh còn ăn nữa không?"

"Em đút cho anh." Phó Thiếu Đình nói.

"Chậc chậc, anh uống rượu chứ có phải tàn phế đâu." Tô Tiểu Lạc đưa viên ô mai qua. "Cũng chỉ có em tính tình tốt, mới chiều theo anh, ăn đi, ngọt lắm."

Phó Thiếu Đình khẽ cong khóe miệng, nắm lấy cổ tay cô kéo lại gần mình, không kìm được hôn lên môi cô.

Tô Tiểu Lạc mở to mắt.

Phó Thiếu Đình thì thầm: "Thế này ngọt ngào hơn."

Nói xong, anh gục đầu lên vai Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc giật mình, nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, mới nhận ra anh đã ngủ thiếp đi.

Người này...

Lúc này Nhậm Chính Hoành ra ngoài tìm người, giúp đưa Phó Thiếu Đình về nhà cũ của nhà họ Trần.

Sau khi an bài xong, Nhậm Chính Hoành ngượng ngùng nói: "Đều tại tôi cho cậu ấy uống rượu nên mới vậy."

"Không sao, người cũng đã đưa về rồi mà." Tô Tiểu Lạc nói, "Ngủ một giấc, ngày mai chắc sẽ ổn thôi."

"Được, người cũng đã đưa đến rồi, vậy tôi xin phép đi trước." Nhậm Chính Hoành nói, "Vậy làm phiền cô chăm sóc cậu ấy."

"Tiểu Cửu, làm phiền em lau mặt cho anh trai chị." Phó Nhiễm đặt một chậu nước xuống, kéo Lâm Tuyết rời khỏi: "Em đi tiễn người ta cùng chị."

Lâm Tuyết chỉ đành đi theo ra ngoài.

Tô Tiểu Lạc giặt khăn mặt rồi lau mặt cho Phó Thiếu Đình. Trong giấc ngủ không biết anh mơ thấy gì, lông mày nhíu chặt.

Cô đưa tay ra vuốt phẳng cho anh.

"Chị Tiểu Cửu, cuối cùng chị cũng về rồi." Đầu giường bên kia, Mạch ngồi dậy vươn vai. "Anh ta sao vậy?"

"Say rượu."

"Say rượu?" Mạch liếc nhìn vành tai đỏ ửng của Phó Thiếu Đình, nói: "Chị Tiểu Cửu, chị vẫn còn quá ngây thơ, có những người thích nhân lúc say rượu để chiếm tiện nghi của người khác. Chị vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để bị lừa."

"Anh... Anh ấy không phải người như vậy." Tô Tiểu Lạc bất giác nhớ lại nụ hôn vừa rồi, mặt không khỏi đỏ lên. "Lau mặt xong rồi, tôi về trước đây."

Cô bưng chậu nước đi ra ngoài.

Mạch nhìn thấy biểu hiện của cô, không khỏi cảm thấy bất an, cậu ta nói với vẻ bực bội: "Này, anh còn giả vờ à? Người ta đi rồi."

Phó Thiếu Đình hắng giọng, mở mắt ngồi dậy.

"Vừa rồi anh đã làm gì Tiểu Cửu?" Mạch tiến lại gần chất vấn.

"..." Phó Thiếu Đình chột dạ.

"Đừng nói tôi không cảnh cáo anh, anh và Tiểu Cửu không thể ở bên nhau, hai người không hợp." Mạch có chút hối hận vì đã không đi theo.

"Cậu là ai?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Anh đừng quan tâm, dù sao hai người cũng không thể ở bên nhau." Mạch nhướng mày vươn vai, "Đói cả ngày rồi, đi tìm đồ ăn thôi."

Phó Thiếu Đình bất giác nhớ lại giấc mơ đáng sợ đó.

******

Sáng hôm sau thức dậy, Trần Bác Hiên sắp xếp cho họ đi chơi ở bảo tàng Tân Thành.

Tô Tiểu Lạc đứng trước một thanh kiếm nhìn rất lâu.

"Thanh kiếm này có câu chuyện, chủ nhân của nó là một người phụ nữ, cô ấy cải trang nam nhi đi ám sát thái tử nước địch, không ngờ lại bị bắt. Chịu đựng nhục nhã, cuối cùng tự sát trước mặt thái tử, thà chết chứ không chịu khuất phục." Trần Bác Hiên nói.

"Người phụ nữ này thật có khí phách."

"Vậy thái tử thì sao?"

"Thái tử hạ lệnh, vĩnh viễn không được phát động chiến tranh nữa, tạo nên một thời thái bình."

"Vậy chắc chắn thái tử rất yêu cô ấy." Lâm Tuyết cảm thán.

"Tam quan của cô là gì vậy! Đạo khác biệt thì không chung đường, chung quy vẫn là thái tử hại chết cô ấy, không phải sao?" Mạch khó hiểu nói.

"Nhưng tôi thấy thái tử cũng không phải người xấu! Chỉ là khác lập trường thôi." Phó Nhiễm nói.

"Đúng vậy, nếu đổi lại là xã hội bây giờ, chắc chắn họ có thể yêu nhau, mãi mãi ở bên nhau." Vẻ mặt Lâm Tuyết mong đợi.

"Em họ, em thấy sao?" Trần Bác Hiên tò mò hỏi.

"Em thấy đói rồi." Tô Tiểu Lạc nói, "Chúng ta đi ăn thôi!"

"Con mèo tham ăn này." Phó Nhiễm không khỏi bật cười.

"Đi nhanh thôi!" Tô Tiểu Lạc kéo Phó Nhiễm đi ra ngoài.

Sau khi họ rời đi, thanh kiếm cổ đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh.

Nhân viên đến kiểm tra, cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.

Phó Thiếu Đình vì nhiệm vụ khẩn cấp mà phải rời đi trước, lúc đi cũng không kịp nói với Tô Tiểu Lạc. Chỉ để lại một bức thư, bảo cô tự chăm sóc mình cho tốt.

Mạch nói: "Chị Tiểu Cửu, tìm đối tượng nhất định đừng tìm người như vậy, phải tìm người có nhiều thời gian có thể ở bên cạnh chị. Đi khắp thế giới, chẳng phải vui vẻ hơn sao."

Tô Tiểu Lạc liếc cậu ta một cái, hỏi: "Nói đi, rốt cuộc cậu là ai."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 369: Ai mở lời trước người đó thua

Mạch nhìn Tô Tiểu Lạc với vẻ thâm tình: "Chị Tiểu Cửu, chị quên em rồi, em buồn quá."

Tô Tiểu Lạc cười nhạt: "Cậu đừng giả vờ trước mặt tôi nữa được không? Chẳng vui vẻ gì cả."

Mạch thở dài nói: "Chị luôn trốn tránh tình cảm của em như vậy, tên Phó Thiếu Đình kia tốt đến thế sao?"

"Tự dưng nhắc đến anh ấy làm gì?" Tô Tiểu Lạc cũng không muốn nói nữa, "Thôi, cậu không muốn nói thì thôi. Cảnh cáo cậu nhé, cậu đi theo tôi cũng được, nhưng đừng gây rối."

"Vâng, em đều nghe lời chị Tiểu Cửu." Mạch ngoan ngoãn đáp lời.

Tô Tiểu Lạc vừa đi xuống lầu, vừa hỏi lang thú trong ngọc cổ: "Lang thú, ngươi thực sự cảm thấy cậu ta giống người quen sao?"

"Ừ." Lang thú gật đầu, "Có lẽ đã gặp từ rất lâu rất lâu rồi."

Người mà lang thú gọi là người quen, chắc chắn cũng là lão già. Tuy tên này trông có vẻ vô hại, nhưng Tô Tiểu Lạc không nhìn thấu thực lực của cậu ta.

"Tiểu Cửu lại đây." Tô Tuyết Bình vẫy tay với cô.

"Bà cô." Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn đáp, đi tới ngồi cạnh bà.

"Mấy ngày nay ở Tân Thành thế nào?" Tô Tuyết Bình hỏi.

"Rất tốt ạ, mọi người đều rất nhiệt tình. Cháu còn quen biết bạn của anh họ, Tôn Kiệt và Triệu Lộ." Tô Tiểu Lạc vui vẻ trả lời.

"Vậy thì tốt, vậy sau này có định đến Tân Thành học đại học không?" Tô Tuyết Bình từ lâu đã muốn gia đình Tô Chính Quốc chuyển đến Tân Thành, nhân cơ hội hỏi một câu.

"Chắc là không ạ!" Tô Tiểu Lạc theo bản năng từ chối, "Cháu sống ở Vệ Thành rất tốt."

"Vì Phó Thiếu Đình?" Tô Tuyết Bình đột nhiên hỏi.

"Hả? Sao lại liên quan đến anh ấy! Bạn cháu, đồ đệ của cháu đều ở Vệ Thành! Hơn nữa Tân Thành cũng không xa Vệ Thành, nếu bà nhớ cháu thì gọi điện cho cháu, cháu sẽ lập tức bắt xe đến." Tô Tiểu Lạc cười nói.

"Được rồi được rồi, bà cô không ép cháu." Tô Tuyết Bình nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc: "Yêu đương nhất định phải sáng suốt, biết không? Không được chủ động, trong tình cảm ai mở lời trước người đó thua, biết không?"

Ai mở lời trước người đó thua?

"Cháu biết rồi!" Tô Tiểu Lạc gật đầu, nửa hiểu nửa không.

"Nhất định phải để thằng nhóc nhà họ Phó mở lời trước, biết chưa?" Tô Tuyết Bình cũng nhìn ra, Phó Thiếu Đình chín phần mười là đã để ý đến cháu gái nhà mình.

Lúc này Trần Bác Hiên đi tới, sắc mặt có vẻ hơi tức giận: "Bà nội, chị ấy bị nhà họ Vương đuổi về rồi."

"Nhà họ Vương này thật là quá đáng!" Tô Tuyết Bình nổi giận, đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Tiểu Lạc thấy bà cô thực sự tức giận, không khỏi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Còn có thể là chuyện gì nữa, chị gái con bác cả nhà anh năm ngoái kết hôn. Lấy phải Vương Chấn nhà đó đúng là xui xẻo tám đời, chưa từng thấy nhà nào vô liêm sỉ như vậy."

Gia đình Trần Bác Hiên có điều kiện tốt, nhà bác cả của anh ấy, một người là giáo sư, một người là bác sĩ. Chị họ anh ấy - Trần Nam Cầm là giáo viên, hiểu biết lễ nghĩa.

Không biết sao lại nhìn trúng Vương Chấn, nhà Vương Chấn chẳng có gì, bố mẹ từ lâu đã không đi làm, chỉ biết ở nhà hưởng thụ. Vương Chấn là một công nhân bình thường, tin tức khôi phục thi đại học vừa được công bố, hắn liền chuẩn bị ôn thi. Việc nhà Trần Nam Cầm đều lo liệu hết, kể cả chi tiêu trong nhà cũng đều dựa vào tiền lương của cô ấy.

Chỉ vì mỗi ngày đều rất mệt mỏi, mang thai cũng không biết, sau đó còn suýt sảy thai.

Mẹ Trần Bác Hiên không nỡ nhìn con gái khổ sở, nên đã đón con gái về nhà. Bố mẹ chồng đến, lời nói ra đều ám chỉ Trần Nam Cầm không cẩn thận. Thậm chí còn không mang theo chút đồ bổ nào, tên Vương Chấn ba lời hai câu lại dỗ dành được cô ấy về.

Nhà họ Trần vốn nghĩ hai người đã kết hôn rồi, con gái cũng không muốn ly hôn, nên đành nhịn. Không ngờ chưa đầy một tháng lại xảy ra chuyện.

"Chị gái anh quá đơn thuần, chị ấy nghĩ gia đình mình có điều kiện tốt, gia đình Vương Chấn không tốt, sợ anh ta cảm thấy khó chịu nên làm hết mọi việc nhà." Trần Bác Hiên càng nghĩ càng tức.

Tô Tiểu Lạc cùng Trần Bác Hiên về nhà, nhìn thấy Trần Nam Cầm ngồi đó, bên cạnh là hành lý của cô ấy.

Cô ấy đang mang thai, năm tháng rồi. Cô ấy không nói năng gì, cũng không lên tiếng.

Bố mẹ Trần Bác Hiên đều lo lắng không thôi, cô ấy ngược lại kiên quyết: "Bố mẹ, trước đây là con có mắt như mù, lần này con nhất định phải ly hôn."

"Bây giờ con như vậy, ly hôn rồi, sau này phải làm sao?" Mẹ Trần thở dài, đứa bé đã hơn năm tháng rồi, bà là bác sĩ, biết rõ nếu phá thai ở tháng này thì nguy hiểm đến mức nào.

"Con sẽ nuôi con." Trần Nam Cầm kiên quyết nói.

"Vậy cháu nói trước xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Tô Tuyết Bình thở dài, lúc trước bà không đồng ý cuộc hôn nhân này, cháu gái Nam Cầm nhất quyết muốn lấy, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.

"Không có chuyện gì, chỉ là không muốn sống nữa." Trần Nam Cầm bỗng chốc đỏ hoe mắt.

Tô Tiểu Lạc quan sát kỹ tướng mạo của cô ấy, mặt tròn không nhìn rõ xương mặt, trán lõm, đường chân tóc rất thấp, mắt to và long lanh. Người như vậy thường có tính cách ôn hòa, dễ bị cảm xúc chi phối, không có đề phòng với người khác, dễ bị lợi dụng, còn dễ bị bạn thân hãm hại.

Nếu cô đoán không nhầm: "Chị họ bị người thân thiết nhất phản bội, chắc là không vượt qua được cú sốc này."

Lời của Tô Tiểu Lạc khiến Trần Nam Cầm sững sờ, chuyện khó nói ra miệng lại bị Tô Tiểu Lạc trực tiếp vạch trần.

Cô ấy không kìm được nữa, ôm mặt khóc nức nở.

"Con bé ngốc này, con không nói gì thì làm sao chúng ta đòi lại công bằng cho con được?" Mẹ Trần thấy con gái như vậy, liền biết Tô Tiểu Lạc nói đúng.

"Con không dám nói." Trần Nam Cầm vô cùng đau khổ.

"Tên Vương Chấn này thật là khốn nạn!" Trần Bác Hiên tức giận nói, "Em đi tìm anh ta."

"Bác Hiên, ngồi xuống!" Tô Tuyết Bình quát lớn.

Trần Bác Hiên tức giận siết chặt nắm đấm, nhưng không thể không nghe lời bà nội, chỉ đành ngồi xuống. Trong lòng uất ức, lần trước Vương Chấn đến đón, anh đã muốn đánh cho hắn một trận rồi.

"Vương Chấn nói thế nào?" Tô Tuyết Bình hỏi.

"Mẹ, mặc kệ nó nói thế nào, Nam Cầm đã chịu uất ức lớn như vậy, dù nói gì thì cuộc hôn nhân này cũng không thể tiếp tục được." Mẹ Trần thương con gái, chỉ nghĩ cách để con gái thoát khỏi bể khổ.

Đúng lúc này, ở bên ngoài cửa có người đến, tay xách mấy hộp thịt hộp, còn có một chai sữa mạch nha. Hắn bấm chuông cửa, vẻ mặt lo lắng.

Trần Bác Hiên ra mở cửa, muốn ấn hắn xuống nền tuyết đánh cho một trận. Nhưng nhớ đến lời dặn của bà nội, vẫn không ra tay.

"Vương Chấn, anh đến nhà tôi làm gì?"

"Tôi đến đón Nam Cầm về nhà, đang mang thai, tính khí vợ tôi cũng lớn, cãi nhau vài câu đã chạy về nhà mẹ đẻ rồi." Vương Chấn quay qua Trần Nam Cầm, trơ trẽn nói, "Nam Cầm về nhà thôi, có chuyện gì thì về nhà từ từ nói. Em ở đây, chỉ khiến bố mẹ lo lắng hơn, đúng không?"

Vương Chấn tin chắc Trần Nam Cầm không dám nói với người nhà, lại không biết Tô Tiểu Lạc đã nhìn thấu sự thật.

Hắn ra vẻ khúm núm. Tô Tuyết Bình càng nhìn càng tức giận. Rốt cuộc là ai cho hắn dũng khí đối xử với cháu gái bà như vậy?

Thật là quá đáng!

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 370: Mùng 5 Tết - Ngày Phá Ngũ

Nhà họ Trần là một gia đình coi trọng danh dự, chưa bao giờ ỷ thế hiếp người. Nhưng lần này Vương Chấn thực sự quá đáng, dám làm ra những chuyện không biết xấu hổ.

"Ý cậu là cháu gái tôi có tính tình không tốt? Là trách nhà họ Trần chúng tôi không biết dạy dỗ à?" Tô Tuyết Bình cười lạnh hỏi.

"Không, không phải, chỉ là cô ấy hơi bướng bỉnh một chút thôi." Vương Chấn không dám đắc tội với bà lão này, vội hạ giọng giải thích.

"Cháu gái tôi gả vào nhà cậu, không chỉ phải lo ba bữa cơm mỗi ngày, làm việc nặng nhọc, mà còn phải phụng dưỡng cả nhà cậu. Sao, đến chút bướng bỉnh cũng không được à?" Tô Tuyết Bình hừ lạnh một tiếng.

"Đúng, lần này là lỗi của cháu." Vương Chấn vội vàng nhận sai, "Nhưng hôm nay là ngày mùng 5 Tết, ngày Phá Ngũ mà! Ở mãi nhà mẹ đẻ không hay, cũng không tốt cho nhà mọi người."

"Bố mẹ, con về với anh ta trước!" Trần Nam Cầm không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến vận may của nhà họ Trần.

"Tiểu Lạc, có thật là có quan niệm như thế không?" Tô Tuyết Bình quay sang hỏi.

"Thực ra tất cả chỉ là mê tín, không có cơ sở gì cả." Tô Tiểu Lạc đáp.

"Vậy thì thôi, cứ yên tâm ở lại đây. Bao giờ hết bướng bỉnh thì về." Tô Tuyết Bình kiên quyết giữ người ở lại.

Vương Chấn méo mặt nhìn Tô Tiểu Lạc, nhất thời không đoán được cô là ai. Hắn nói: "Đây là phong tục truyền từ xưa, con gái đã gả đi mà về nhà mẹ đẻ vào mùng 5 sẽ mang nghèo khổ về, cháu cũng chỉ nghĩ cho nhà các người thôi."

Trần Bác Hiên bật cười: "Anh mà không nói thì tôi còn tưởng anh là con rể ở rể ấy! Nhà họ Vương chẳng phải đang dựa hết vào chị tôi sao?"

"Trần Bác Hiên!" Vương Chấn biết nhà họ Trần khinh thường mình, nhưng trước đây họ vẫn nể mặt Trần Nam Cầm nên chưa bao giờ làm hắn mất mặt. Lần này là lần đầu tiên hắn cảm thấy tự tôn bị tổn thương.

"Sao, tôi nói sai à?" Trần Bác Hiên đẩy kính, khinh miệt nói, "Là đàn ông mà để phụ nữ nuôi gia đình, không thấy nhục sao?"

"Được, tôi không tranh luận với cậu." Vương Chấn biết mình không có lý, nhưng vẫn cố nói: "Người ta thường bảo thà phá một ngôi miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân. Cậu mong tôi với chị cậu không hạnh phúc đúng không?"

"Đúng! Sớm nên ly hôn rồi!" Trần Bác Hiên tức giận nghiến răng.

Vương Chấn cũng không phải dạng dễ chịu, lập tức ra tay. Một cú đấm trúng mặt Trần Bác Hiên làm kính của anh ấy rơi xuống. Nhưng ngay sau đó anh ấy lao lên, đè Vương Chấn xuống đất và đánh không thương tiếc.

"Ây da!"

"Dừng tay, dừng tay mau!"

Vương Chấn vốn là công nhân lao động tay chân, sức khỏe vượt trội. Ai cũng lo Trần Bác Hiên sẽ chịu thiệt. Nhưng bất ngờ là anh ấy chỉ dính một cú đấm đầu tiên, sau đó Vương Chấn hoàn toàn không phản kháng.

Ngày mùng 5 Tết, người ta phải đưa Vương Chấn vào bệnh viện.

Vương Chấn bị đánh thành đầu heo, gia đình họ Vương nghe tin lập tức kéo đến, vừa khóc vừa mắng: "Sao lại đánh con tôi thành ra thế này? Nó có làm sai gì đi nữa thì cũng không đáng bị đánh thế chứ!"

"Con trai tôi ơi!"

"Người nhà họ Trần quá đáng thật, vợ chồng cãi nhau thôi mà, có cần phải động tay động chân không?"

Nhà họ Vương cũng ngơ ngác không hiểu. Lần trước Trần Nam Cầm suýt sảy thai, nhà họ Trần không nói một lời. Vì vậy họ mới yên tâm để Vương Chấn mang đồ hộp và sữa mạch nha sang làm quà, ai ngờ lại bị đánh thế này.

"Đồ ngốc này, thằng Trần Bác Hiên yếu hơn con cả đống, sao không phản kháng?" Mẹ Vương vừa đau lòng vừa giận dữ, tiếc đứt ruột số đồ hộp và sữa mạch nha quý giá.

"Con cũng muốn đánh lại mà! Nhưng không hiểu sao lúc đó không nhúc nhích được, cứ như có gì kỳ lạ." Vương Chấn cũng bối rối.

"Chỉ với cái thân thể của nó mà đánh được con à? Ba đứa như nó cũng chẳng làm gì nổi con!" Bố Vương tức giận nói.

"Chuyện này không thể để yên. Nói với Nam Cầm bảo nhà họ Trần phải bồi thường. Lần trước Nam Cầm sinh non, nhà thông gia cho hai trăm tệ gọi là tiền dinh dưỡng. Lần này con bị thương nặng thế, ít nhất cũng phải được năm trăm!" Mẹ Vương không chịu bỏ qua cơ hội đòi tiền.

"Ai ra tay trước?" Bố Vương hỏi.

"Hình như là con." Vương Chấn gãi đầu.

"Đợi cảnh sát đến, tuyệt đối không được nói con là người ra tay trước, nghe chưa?" Mẹ Vương dặn dò, quyết tâm kiếm chác.

Ngoài phòng bệnh, Tô Tuyết Bình nhìn cháu trai, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là còn trẻ."

"Cháu thấy anh họ đánh hay lắm, loại người đó đáng bị đánh, xả giận cũng tốt mà." Tô Tiểu Lạc cười tinh nghịch.

"Con bé này, bà chỉ sợ anh cháu thiệt thôi." Tô Tuyết Bình thở dài. "Cũng may người bị thương không phải anh cháu."

"Hắc hắc, có cháu ở đây, làm sao để hắn chiếm được lợi?" Tô Tiểu Lạc nháy mắt cười tinh quái.

"Chẳng trách hắn đứng bất động, hóa ra là nhờ em giúp anh." Trần Bác Hiên cười. "Lần này anh xả hết ấm ức rồi."

"Họ không dễ dàng bỏ qua đâu." Trần Nam Cầm lo lắng.

Cảnh sát cũng vừa tới.

Tô Tuyết Bình cười lạnh: "Không ngờ nhà họ Vương còn dám báo cảnh sát."

Vương Chấn chỉ vào Trần Bác Hiên lớn tiếng nói: "Chính cậu ta đã đánh tôi thành ra thế này!"

Trần Bác Hiên nói: "Là anh ra tay trước."

Tô Tiểu Lạc lén dán một lá bùa "chân thật" lên người Vương Chấn. Hắn lập tức thốt lên: "Đúng vậy! Là tôi ra tay trước. Người nhà họ Trần các người chưa bao giờ coi tôi ra gì!"

Nói xong, Vương Chấn vội lấy tay bịt miệng, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Mẹ Vương trừng mắt nhìn con trai, vội vàng chữa cháy: "Con tôi bị đánh đến lú lẫn nên mới nói vậy. Các người đừng có tin."

Bố Vương cũng thêm vào: "Trước đây chúng tôi đã nói rồi, điều kiện giữa hai nhà quá chênh lệch, chúng tôi không đồng ý hôn sự này. Là con dâu tôi nhất quyết muốn gả vào nhà chúng tôi. Giờ các người lại đối xử như vậy, thật quá đáng!"

"Bố mẹ, hai người tự hỏi lòng mình xem. Từ khi con gả vào nhà họ Vương, bố mẹ con có khi nào coi thường nhà mình chưa? Nhà con có gì, con đều mang về để hiếu kính hai người." Trần Nam Cầm nói, giọng đầy thất vọng.

"Thứ cô mang về chẳng phải là đồ nhà cô không cần nữa sao?" Mẹ Vương lầm bầm.

Lời nói ấy khiến Trần Nam Cầm như bị dội một gáo nước lạnh. Cô chợt nhận ra mình quá ngu ngốc. Chỉ vì muốn chiều lòng bố mẹ chồng, cô đã cố tình nói rằng những món đồ quý giá như rượu ngon, thuốc lá xịn là đồ thừa ở nhà mình. Ai ngờ họ lại thật sự nghĩ đó là đồ bỏ đi.

Cô luôn cố gắng giữ thể diện cho họ, nhưng tất cả chỉ là sự đơn phương từ phía cô.

Không chỉ người nhà họ Vương, ngay cả Vương Chấn – người cô từng yêu hết lòng – cũng chỉ xem lòng tốt của cô là vô nghĩa.

"Vương Chấn, ngay cả anh cũng nghĩ gia đình tôi coi thường anh sao?" Trần Nam Cầm lớn tiếng hỏi, giọng đầy đau xót.

Đến tận lúc này, cô mới hiểu rằng những nỗ lực và tấm lòng của mình trong mắt họ rẻ mạt đến mức nào.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro