Chương 406 + 407 + 408 + 409 + 410

Editor: Frenalis

Chương 406: Uổng công vô ích

Tô Tiểu Lạc cùng Trình Nhã trở về nhà họ Trình, kết quả phát hiện đồ đạc của họ bị vứt hết ra ngoài cửa.

Trình Thiên mặt mày lúng túng nói: "Bà nội lại nổi giận rồi."

Trình Nhã sớm đã đoán được: "Không sao, chăm sóc họ cẩn thận là được."

Lúc này trời còn sớm, vẫn kịp bắt xe. Mọi người đang nói chuyện thì dì cả Trình dẫn theo Mã Quốc Long và Tống Lệ Lệ cũng đi tới.

"Đều tại có người rảnh rỗi không có việc gì làm!" Dì cả Trình hừ một tiếng, cũng không cho Mã Quốc Long tiễn họ, liền bỏ đi.

Tống Lệ Lệ áy náy, nhưng dưới sự thúc giục của dì cả Trình, vội vàng đuổi theo.

Tô Tiểu Lạc xách đồ lên nói: "Mẹ, chúng ta đi!"

Trình Nhã một lần nữa nhìn lại nơi này, nếu không cần thiết, bà sẽ không bao giờ quay lại nữa, bà thở dài nói: "Đi thôi!"

Hai người đi trên đường, mặt trời chói chang nhưng lại không thể chiếu sáng vào lòng Trình Nhã.

Tô Tiểu Lạc khuyên nhủ: "Mẹ, con người sinh ra là một cá thể độc lập, đã định sẵn phải chia ly với cha mẹ, anh chị em. Mẹ cùng bố đã thành lập một gia đình nhỏ, hiện tại chúng ta mới là một gia đình. Con người nhận được bao nhiêu tình yêu đều có hạn, điều này chỉ có thể chứng tỏ bố và chúng con đều rất yêu mẹ. Nếu mẹ quá tham lam thì không tốt đâu!"

Trình Nhã biết Tô Tiểu Lạc đang dỗ dành mình vui vẻ, bà cười: "Phải! Có các con là đủ rồi."

Tô Tiểu Lạc khoác tay bà nói: "Vậy mẹ hứa với con, sau này không được buồn phiền vì họ nữa."

Lòng Trình Nhã ấm áp, Tiểu Lạc đang quan tâm bà sao?
Trước đây bà chỉ cảm thấy là do mình làm chưa đủ tốt, nên bố mẹ không thích bà. Nhưng bây giờ bà đã hiểu ra, không phải vì bà làm chưa đủ tốt, mà là vì bà không phải là người được thiên vị.

Bố mẹ nhận thức có hạn, sống trong thế giới của riêng mình, căn bản không hiểu gì là yêu. Nói chuyện yêu, nói chuyện tình thân với một cặp bố mẹ không hiểu yêu, thì chắc chắn sẽ không được gì.

"Mẹ sẽ không bao giờ tự tìm khổ ăn nữa."

"Mẹ, mẹ thật sự rất giỏi, nuôi nhiều con như vậy mà người nào cũng ưu tú. Đặc biệt là con, vừa xinh đẹp vừa có tài." Tô Tiểu Lạc giơ ngón tay cái với bà.

Trình Nhã được dỗ dành tâm trạng tốt hơn nhiều, bà cưng chiều véo má Tô Tiểu Lạc: "Đúng, mẹ vui nhất là sinh ra con."

"Thật không?" Tô Tiểu Lạc nghiêng đầu hỏi.

"Đương nhiên rồi." Trình Nhã liên tục gật đầu.

"Vậy thì trước mặt anh cả, anh hai, đặc biệt là anh sáu thì không thể nói lời này đâu, họ chắc chắn sẽ ghen tị với con đấy." Tô Tiểu Lạc cười hì hì.

Nụ cười trên mặt Trình Nhã càng không thể giấu được, phụ họa theo: "Anh sáu của con nghịch nhất, nhưng cũng là người đầu óc nhanh nhạy nhất."

Hai người vừa nói vừa cười, dường như khoảng cách được kéo gần lại rất nhiều.

Đúng lúc này, Trình Thụ đạp xe ba gác đuổi theo: "Chị hai, Tiểu Cửu."

Trình Nhã và Tô Tiểu Lạc dừng bước nhìn lại, Trình Thụ dừng xe bên cạnh họ nói: "Em đến tiễn hai người, mau lên xe."

Sắc mặt Trình Thụ không tốt, nói: "Vừa rồi em cãi nhau với mẹ, bà ấy thật sự quá đáng."

Trình Nhã thở dài: "Họ lớn tuổi rồi, em không cần phải như vậy, không cần thiết."

Tô Tiểu Lạc nhìn bà, một nỗi xót xa dâng lên trong lòng. Trình Nhã từ nhỏ đến lớn đều là người bị bỏ qua nhất trong gia đình, nên tính cách của bà nhút nhát không tranh giành.

Có lẽ trời sinh đã có một cảm giác không xứng đáng.

Trình Thụ lấy ra một phong bì từ trong túi, nói: "Đây là tiền chị đưa những năm qua, mẹ không hề động đến một chút nào, chị hai cầm lấy đi."

Trình Nhã nhìn phong bì trong tay, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Trình Thụ nói: "Tiểu Cửu, đỡ mẹ cháu lên xe."

Tô Tiểu Lạc đỡ Trình Nhã lên xe ba gác.

Hai người ngồi phía sau, im lặng nhìn nhau. Hốc mắt Trình Nhã đỏ hoe, bà từ nhỏ thiếu thốn tình yêu, lòng dạ mềm yếu nhất. Có thể nhận được một chút thiện ý của người thân, sẽ cảm động.

Khi xuống xe, bà đặt phong bì xuống dưới ghế, dùng tấm lót ghế đè lên.

"Chị hai, mặc kệ họ nói gì, chị mãi mãi là chị hai của em. Đợi có thời gian, em sẽ lên Vệ Thành thăm chị." Trình Thụ nói xong, vẫy tay với họ rồi rời đi.

Tô Tiểu Lạc gọi: "Cậu út, tạm biệt!"

Trình Thụ quay lưng lại vẫy tay với họ.

Tô Tiểu Lạc đi mua vé, hai người bắt xe về Vệ Thành.

******

Buổi tối Mã Quốc Long và Tống Lệ Lệ đến gõ cửa, sau khi Trình Nhã rời đi, không lâu sau ông ngoại Trình đột nhiên hôn mê. Hiện đang cấp cứu trong bệnh viện.

Tô Vệ Quân cùng Trình Nhã đến bệnh viện, tìm bác sĩ giỏi nhất.

Lần điều trị này kéo dài đến sáu giờ sáng, đưa ông ngoại Trình vào phòng bệnh, Tô Vệ Quân và Trình Thụ đến văn phòng bác sĩ để tìm hiểu tình hình.

Dì cả Trình ở đó oán trách Trình Nhã: "Nếu không phải mày làm ầm ĩ ở đó, thì bố có thể xảy ra chuyện sao? Nếu bố có mệnh hệ gì, đều là lỗi của mày."

Trình Nhã không đáp lời, bà đi đến phòng nước đổ đầy nước ấm.

Trên đường trở về gặp Tô Vệ Quân và Trình Thụ, hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Trình Thụ nói: "Bố bị bệnh tim, nghe bác sĩ nói bệnh này của bố đã lâu rồi. Phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không sẽ nguy hiểm."

Trình Nhã: "Vậy thì phẫu thuật, tìm bác sĩ giỏi nhất."

Tô Vệ Quân an ủi: "Em đừng lo lắng, mọi người sẽ bàn bạc xem phải làm thế nào."

Trở lại phòng bệnh, dì cả Trình vừa nghe nói phải phẫu thuật, bà ta là người đầu tiên không đồng ý: "Bố đã lớn tuổi rồi, phẫu thuật nguy hiểm quá. Cái người ở làng mình chẳng phải cũng phẫu thuật đó sao, một mùa đông cũng không qua khỏi."

Trình Thụ: "Chị cả, người ta là u ác tính, không giống như bố chúng ta, chị đừng lẫn lộn được không? Bác sĩ đã nói rồi, nếu không phẫu thuật kịp thời, có thể, có thể thật sự không qua khỏi mùa đông này."

Trong lòng Trình Thụ khó chịu, cũng không có thiện cảm với người chị cả này.

"Đợi mẹ đến rồi hỏi ý kiến của mẹ đã!" Dì cả Trình cũng không thể quyết định.

Mã Quốc Long và Tống Lệ Lệ lại lái xe đi đón mẹ vợ, trên đường Mã Quốc Long phàn nàn: "Nhà cô sao mà nhiều chuyện thế! Đều nói con gái gả đi như bát nước đổ đi rồi, mẹ cô sao mà cái gì cũng muốn nhúng tay vào?"

Tống Lệ Lệ trừng mắt nhìn anh ta: "Anh nói thế có phải là lời người nói không?"

Mã Quốc Long cười xòa: "Chẳng phải chỉ có hai chúng ta nói chuyện thôi sao? Ông bà ngoại đối với mẹ em và dì út đều không tốt, là em chạy sớm. Ai thích quản thì quản, lúc chia tiền thì là người ngoài, lúc cần chăm sóc thì lại là con gái ruột."

Mã Quốc Long nói những lời này, cũng là cố tình nói cho Tống Lệ Lệ nghe. Tiền hồi môn không mang về, còn phải lo chuyện nhà cô ta. Nếu Tống Lệ Lệ không hiểu chuyện, sau này còn không biết phải đổ bao nhiêu tiền vào nhà cô ta nữa.

Uổng công vô ích.

Thật không biết mấy người phụ nữ này nghĩ gì.

Trong lòng Tống Lệ Lệ cũng vô cùng phiền muộn, rất đau đầu bèn mắng: "Anh có thể lái xe cẩn thận được không?"

Mã Quốc Long liên tục nói phải, trong lòng đã quyết định phải đề phòng Tống Lệ Lệ lấy tiền về nhà mẹ đẻ. Lấy một người vợ tốn nhiều tiền như vậy, không thể tiếp tục đổ tiền vào nữa.

Đợi đến khi họ quay trở lại bệnh viện thì đã là buổi chiều. Bà ngoại Trình là một người rất mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy ông cụ ngã bệnh thì chỉ biết lau nước mắt, cứ như thể trời sập xuống vậy.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
----------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 407: Không đồng ý phẫu thuật

"Bố con bệnh thế này, nhà mình phải làm sao đây!" Bà ngoại Trình mất đi chỗ dựa, lúc này trông giống như một bà lão bất lực bình thường.

Bà ta nhìn Tô Vệ Quân nói: "Vệ Quân à! Con xem bố con bây giờ như thế này, phải làm sao đây?"

Điều bà ta nghĩ đến nhiều nhất lúc này không phải là con cái của mình, mà là Tô Vệ Quân.

Tô Vệ Quân an ủi: "Mẹ đừng lo lắng, con đã mời mấy chuyên gia giỏi nhất đến rồi, ngày mai sẽ hội chẩn, đến lúc đó chúng ta sẽ nghe ý kiến của các chuyên gia."

Bà ngoại Trình bất lực hỏi: "Tại sao phải đợi đến ngày mai mới đến, hôm nay không được sao? Bệnh của bố con không thể trì hoãn được."

Trình Thụ lên tiếng: "Mẹ, mấy chuyên gia đó đều rất bận, đây là còn nể mặt anh rể, ngày mai có thể đến đã là tốt lắm rồi."

Người khác muốn mời cũng chưa chắc đã mời được.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Sắc mặt bà ngoại Trình hơi dịu lại: "Vệ Quân à! Lần này bố con bị bệnh, con phải để tâm vào. Những năm nay, chúng tôi đều không nhờ vả gì các con."

Lại bắt đầu rồi. Trình Nhã theo bản năng cau mày.

Mỗi lần họ hơi đau đầu sổ mũi, đều sẽ nói như vậy. Lần nào nhập viện chẳng phải đều là nhà họ Tô sắp xếp sao? Mẹ bà cứ như không nhớ gì vậy.

Tô Vệ Quân tính tình tốt, chỉ nói: "Dạ, con nhất định sẽ để tâm, mẹ yên tâm."

Nghe được lời này của Tô Vệ Quân, bà ngoại Trình tiếp tục nói: "Vậy con có thể nâng cấp phòng bệnh này không? Chẳng phải có phòng bệnh đặc biệt sao?"

"Mẹ, phòng bệnh này là anh rể đã rất vất vả mới xin được, đã rất tốt rồi." Trình Thụ nghe không nổi nữa.

"Mẹ, phòng bệnh này gần văn phòng bác sĩ. Bố không phải vẫn đang trong thời gian theo dõi sao? Nếu có chuyện gì thì bác sĩ đến cũng tiện. Đợi bệnh tình ổn định rồi, chuyển phòng bệnh cũng không muộn." Tô Vệ Quân giải thích.

"Ồ, vậy cũng được." Lúc này bà ngoại Trình mới thôi.

Tô Vệ Quân: "Mọi người cứ ngồi đi, con với Trình Nhã đi mua cơm lên, mọi người đều đói rồi chứ!"

Tô Vệ Quân và Trình Nhã bước ra khỏi cửa phòng bệnh, Trình Nhã nhìn Tô Vệ Quân nói: "Mẹ em nói chuyện như vậy đó, anh đừng để ý."

Tô Vệ Quân: "Không sao, năm đó bao nhiêu lời cay nghiệt anh cũng đã nghe rồi, chút chuyện này mà em sợ anh không chịu được sao?"

Trình Nhã nhất thời nghẹn lời, năm đó mẹ bà từng chỉ vào mũi Tô Vệ Quân mà mắng, bà hỏi: "Anh không hận bà ấy sao?"

Tô Vệ Quân nắm lấy tay Trình Nhã nói: "Anh hận bà ấy làm gì? Nếu không có bà ấy, anh cũng không biết anh quan trọng với em như vậy. Bị mắng thậm tệ như vậy cũng không chịu ly hôn với anh."

Mặt Trình Nhã đỏ lên, nói: "Anh đó! Già rồi mà còn dẻo miệng như vậy."

Tô Vệ Quân: "Họ già rồi, sức khỏe lại không tốt như vậy, thật sự không cần so đo với họ quá nhiều. Gặp một lần là ít đi một lần, anh không muốn em sau này hối hận."

Tô Vệ Quân là vợ chồng mấy chục năm với Trình Nhã, sao lại không hiểu tính cách của bà, mềm lòng lại thiện lương. Người như vậy chỉ làm tổn thương chính mình.

Trình Nhã thở dài: "Làm những gì nên làm, họ đưa em đến thế giới này, em sẽ tiễn họ rời khỏi thế giới này."

Tô Vệ Quân: "Chúng ta không thiếu gì, nhiều nhất là như vậy, những ngày sau này anh sẽ cưng chiều em như Tiểu Cửu vậy."

Trình Nhã liếc nhìn ông, nói: "Em nghi ngờ anh đang chiếm tiện nghi của em."

Tô Vệ Quân cười sảng khoái, nghiêm túc nói: "Trước đây nhờ có em chống đỡ cái nhà này, bây giờ anh lui xuống rồi, cái nhà này anh gánh, em nghỉ ngơi vui vẻ."

Trình Nhã nhìn khuôn mặt Tô Vệ Quân, trong lòng cảm thấy ấm áp. Trải qua bao nhiêu năm tháng gian khổ, điều bà mong cầu chẳng phải là giây phút bên nhau như này sao.

*****

Ngày hôm sau, các chuyên gia đến bệnh viện tiến hành kiểm tra cho ông ngoại Trình. Mọi người ở bên ngoài lo lắng chờ kết quả hội chẩn.

Tô Tiểu Lạc đến đưa đồ ăn, bà ngoại Trình trừng mắt nhìn cô: "Ai còn tâm trạng ăn uống chứ?"

Tô Tiểu Lạc nói: "Lát nữa đều đói lả hết cả, bà ngoại đi chăm sóc ông ngoại à?"

Trình Thụ nói: "Đúng vậy, mọi người ăn chút gì đi, hôm nay còn không biết phải đợi đến khi nào."

Mọi người chia nhau đồ ăn, Trình Thụ kéo Tô Tiểu Lạc sang một bên, nhẹ giọng nói: "Tiểu Cửu, cháu đừng giận, bà ngoại cháu chỉ là quá lo lắng."

"Cậu út, cháu không giống như bà ấy." Tô Tiểu Lạc nói.

Kiểu người già này sống cả đời cũng không hiểu rõ, càng là lúc này người già càng nên trầm tĩnh, không nên gây áp lực cho con cháu.

Kết quả của ông ngoại Trình còn chưa ra, tâm trạng mỗi người đều đặc biệt nặng nề.

Cũng may ông bà nội không giống như bọn họ, nếu không sống thật áp lực!

"Tiểu Cửu, lần trước cháu ở nhà nói để ông ngoại đến bệnh viện khám xem sao." Trình Thụ hạ quyết tâm mới hỏi, "Trình Thiên cũng nói cháu xem bói rất giỏi, cháu có xem cho ông ngoại được không?"

Tô Tiểu Lạc nhìn ông ấy hỏi: "Cậu út, cậu muốn nghe lời thật hay lời giả?"

Trình Thụ cau mày: "Đương nhiên là lời thật rồi."

Tô Tiểu Lạc nói: "Nếu muốn nghe lời thật, vậy cháu xin nói thật. Ông ngoại không thích hợp phẫu thuật nữa, về nhà uống thuốc nghỉ ngơi, có lẽ còn nửa năm tuổi thọ."

"Nửa năm." Sắc mặt Trình Thụ thay đổi đi.

"Vâng." Tô Tiểu Lạc gật đầu.

Trình Thụ nắm chặt nắm đấm, nhìn khuôn mặt Tô Tiểu Lạc, nhẹ giọng nói: "Chuyện này cháu đừng nói với bà ngoại, biết không?"

Tô Tiểu Lạc gật đầu.

Sau khi các chuyên gia ra ngoài, đã nói phương án phẫu thuật. Nhưng vị chuyên gia uy tín nhất nói: "Bệnh nhân đã lớn tuổi, phẫu thuật có nguy cơ rất lớn, hơn nữa chi phí phẫu thuật rất đắt đỏ, người nhà các người thương lượng rồi quyết định."

Dì cả Trình vừa nghe chi phí phẫu thuật đắt đỏ, không khỏi hỏi: "Chi phí phẫu thuật khoảng bao nhiêu tiền?"

"Khoảng sáu nghìn tệ." Chuyên gia nói thật.

"Sáu, sáu nghìn." Dì cả Trình chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, đây chính là đánh chết bà ta, cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy!

"Dù đắt hơn nữa, dù có bán nồi bán sắt cũng phải cứu ông ấy!" Bà ngoại Trình lớn tiếng hùng hồn nói.

Trình Thụ tâm tư sâu sắc, không phải nói kinh ngạc với những chi phí phẫu thuật đó, mà là lời của Tô Tiểu Lạc.

Không nên phẫu thuật.

"Mẹ, bác sĩ nói bố lớn tuổi rồi, có rủi ro." Dì cả Trình khuyên nhủ.

"Ca phẫu thuật nào mà không có rủi ro, các con không thể mặc kệ bố con được!" Bà ngoại Trình trừng mắt, nhìn ba đứa con của mình. "Trình Nhã, nhà con có điều kiện tốt nhất, con nói xem."

"Mẹ, con không đồng ý phẫu thuật." Trình Thụ đột nhiên lên tiếng, "Bố lớn tuổi rồi, phẫu thuật có lẽ căn bản không chống chọi được."

Bà ngoại Trình không ngờ, người đầu tiên đưa ra phản đối lại là đứa con mà họ nâng như nâng trứng từ nhỏ đến lớn.

Bà ta trừng mắt: "Trình Thụ, con có biết con đang nói gì không?"

Trình Thụ: "Mẹ, không phải cứ phẫu thuật là tốt."

Bà ngoại Trình trước mắt tối đen, căn bản không chịu được đả kích này. Mọi người vội vàng dìu bà ta vào phòng bệnh nghỉ ngơi, mọi người đều nhìn nhau.

Trình Nhã đến trước mặt Trình Thụ nói: "Em trai, chi phí phẫu thuật này gom góp lại vẫn đủ."

Dì cả Trình "hừ" một tiếng: "Lúc đó em trai đã nói rồi, không cần chúng ta gánh vác chi phí cho bố mẹ, cô quên rồi sao?"

Tô Tiểu Lạc nhìn Trình Thụ, trách sao ông ấy không để cô nói, nếu là cô nói không thích hợp phẫu thuật, vậy người bị chỉ trích bây giờ chính là cô rồi.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 408: Anh ấy là đối tượng

Bà ngoại Trình khóc lóc thảm thiết.

Trình Thụ túc trực bên cạnh ông ngoại Trình, nhìn bố mình đến xuất thần, ký ức thời thơ ấu ùa về, hốc mắt cũng không khỏi đỏ hoe.

Nếu như theo lời Tiểu Cửu nói, bố chỉ còn lại nửa năm tuổi thọ.

Đúng lúc này, ông ngoại Trình tỉnh dậy, nhìn những người xung quanh, ánh mắt lộ ra mê man, hỏi: "Đây là đâu?"

Ông ta vùng vẫy muốn ngồi dậy, Trình Thụ và Tô Vệ Quân cùng tiến lên đỡ ông ta dậy.

"Bệnh viện." Trình Thụ không muốn để bố nhìn thấy nước mắt của mình, liền quay lưng đi.

"Đến bệnh viện làm gì, tốn kém làm gì?" Ông ngoại Trình lẩm bẩm, "Tôi không sao, về nhà thôi."

Người già đều không thích bệnh viện, trên mặt đều viết đầy sự kháng cự.

Bà ngoại Trình oán trách: "Ông già kia, ông đừng lộn xộn. Ông khó chịu sao không nói sớm, cứ phải chống đến lúc này?"

Những vấn đề nhỏ không chú ý, rất dễ tích tụ thành vấn đề lớn.

Ông ngoại Trình nói: "Tôi cũng có tuổi rồi, đều là bệnh người già, không sao đâu."

Người nghèo đều sợ đến bệnh viện, toàn là chỗ tốn tiền, còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Bà ngoại Trình nhìn ông ta, lặng lẽ lau nước mắt, nói: "Bệnh của ông phải phẫu thuật, nhưng con trai chúng ta không đồng ý."

Ông ngoại Trình cau mày nói: "Phẫu thuật gì chứ, không làm."

Bà ngoại Trình khóc lóc: "Vậy nếu ông không chữa trị thì phải làm sao?"

"Tôi từng nghe qua phẫu thuật, phải khoét một lỗ ở đây, ghê sợ lắm!" Ông ngoại Trình hiển nhiên đã tìm hiểu qua, nhưng ông chọn cách không nói, chỉ có thể nói là ông đã sớm từ bỏ.

Trình Thụ là người ở bên cạnh bố mẹ mỗi ngày, vậy mà lại không phát hiện ra cơ thể bố mình không khỏe. Ông cảm thấy áy náy, có lẽ phát hiện sớm hơn một chút, còn có cơ hội cứu chữa.

Người già ở trong bệnh viện không quen, nhất định phải về nhà. Chuyên gia kê một số thuốc, căn dặn một số lưu ý, rồi cho bệnh nhân về nhà.

Dì cả Trình hỏi: "Lệ Lệ, Quốc Long nhà con đâu?"

Tống Lệ Lệ trả lời: "Anh ấy nói có việc nên về nhà trước."

Dì cả Trình cau mày: "Cũng quá không hiểu chuyện, là lúc nào chứ, lại về nhà."

Tống Lệ Lệ không dám nói gì, Mã Quốc Long cũng không nói là sẽ đến. Cô nghĩ sẽ không xuất viện nhanh như vậy, cũng không dặn anh ta phải đến.

Đúng lúc này Phó Thiệu Đình đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Tô Tiểu Lạc nhìn thấy anh, không khỏi sáng mắt lên: "Sao anh lại đến đây?"

"Nghe nói ông ngoại bệnh, anh đến thăm." Tay Phó Thiệu Đình xách giỏ trái cây, là một kiểu quà thăm bệnh đang thịnh hành gần đây.

"Cậu này là?" Dì cả Trình nhìn thấy Phó Thiệu Đình, mắt đều thẳng lại. Bà ta lớn tuổi như vậy rồi, còn chưa từng thấy người trẻ tuổi nào trông tinh thần như vậy.

"À, đây là..." Trình Nhã còn chưa nghĩ ra nên giới thiệu như thế nào.

"Đối tượng." Phó Thiệu Đình thuận nước đẩy thuyền bổ sung.

Tô Vệ Quân trừng lớn mắt, là chuyện khi nào, sao ông lại không biết?

Tô Tiểu Lạc hắng giọng nói: "Bố mẹ, chúng con quen nhau được một thời gian rồi, chỉ là chưa kịp nói với mọi người."

Trình Nhã sớm đã dự cảm được, trong lòng rất vui mừng. Phó Thiệu Đình là người mà họ nhìn thấy lớn lên, chắc chắn sẽ đối xử tốt với con gái bà.

Tống Lệ Lệ nhìn thân hình cao ngất của Phó Thiệu Đình, khuôn mặt tuấn tú cùng với khí chất bất phàm. Nghĩ lại người chồng của mình, trong lòng khó chịu vô cùng.

Bà ngoại Trình liếc nhìn Phó Thiệu Đình, nói: "Tìm đối tượng đẹp trai không có tác dụng gì, vẫn phải tìm người kiên định tài giỏi như Quốc Long, cậu làm gì?"

Lời này của bà ngoại Trình khiến lòng dì cả Trình và Tống Lệ Lệ hơi cân bằng lại, người mà, đâu có ai hoàn hảo như vậy. Mã Quốc Long tuy rằng không đẹp trai, nhưng ít nhất cũng là một cán bộ.

Phó Thiệu Đình trả lời: "Cháu là phi công."

"Phi công? Đó là làm gì?" Bà ngoại Trình không hiểu hỏi.

"Con biết, là lái máy bay trên trời." Dì cả Trình nói. "Cái đó nguy hiểm lắm."

Dì cả Trình từng nghe nói về phi công, là một binh chủng phải trải qua tuyển chọn nghiêm ngặt mới có thể vào được.

"Cũng tạm." Phó Thiệu Đình đáp qua loa.

"Mẹ, Diên An cũng muốn vào đội bay đúng không!" Tống Lệ Lệ hỏi.

"Em trai con muốn đi đội bay, nhưng nó cũng không thể tự quyết định được!" Dì cả Trình nhìn Phó Thiệu Đình, chuyện tốt này sao đều rơi vào đầu Trình Nhã hết vậy.

"Nếu như cậu ấy đủ tiêu chuẩn..." Phó Thiệu Đình vừa muốn nói, Tô Tiểu Lạc liền dùng tay kéo anh một cái.

Phó Thiệu Đình bình thường rất coi thường những chuyện đi cửa sau, nhưng những người này là người thân của Tô Tiểu Lạc, sau này cũng là người thân của anh. Anh có thể phá lệ giúp một tay, tiền đề là cậu em vợ này phải đủ tiêu chuẩn.

Tô Tiểu Lạc nháy mắt với anh, anh có chút không hiểu.

Dì cả Trình nói: "Ôi chao, cháu nói cái giọng như thể cháu có thể làm chủ vậy, chẳng lẽ cháu cũng là một cán bộ?"

Phó Thiệu Đình không tiếp lời, anh nói: "Người già cần đi xe đúng không, cháu vừa hay có xe ở dưới, có thể đưa mọi người về."

"Cái này sao mà ngại quá." Trình Thụ cảm kích nói.

"Xe gì vậy? Chẳng lẽ là xe ba gác gì đó, bố tôi có bệnh tim, không chịu được xóc nảy." Dì cả Trình kén chọn hỏi.

"Xe jeep quân dụng, rộng rãi, bốn bánh. Yên tâm đi, mạnh hơn cái xe cà tàng rách nát của anh rể cán bộ nhiều." Tô Tiểu Lạc thật sự không nhịn được mà nói một câu.

"Hừ! Nhà mày ngay cả cái xe cà tàng rách nát cũng không có!" Dì cả Trình hừ một tiếng, dìu ông cụ đi xuống.

Tô Viễn và Tô Đông vẫn còn ở biên giới, đúng là không thể đụng vào xe. Nhưng nhà bà ta cũng có đâu! Chẳng biết đắc ý cái gì. Tô Tiểu Lạc bĩu môi, Phó Thiệu Đình còn ân cần đưa người xuống.

Lần sau nhất định phải nói với anh ấy, phải nhìn cho rõ, không phải tất cả người thân đều là người thân.

Sau khi dì cả Trình xuống lầu, liền nhìn thấy một chiếc xe jeep quân dụng oai phong mới tinh, nhìn là biết xịn sò. So sánh lại, chiếc xe cũ sắp bị loại của Mã Quốc Long thật sự không thể nhìn nổi.

"Tiểu Lý, cậu chịu trách nhiệm đưa họ đến Trình gia thôn, sau đó trở về đơn vị, tiền xăng xe các loại tính vào tôi." Phó Thiệu Đình căn dặn.

"Vâng." Tiểu Lý sắp xếp nhóm người ngồi vào xe.

Trình Thụ vẫy tay với Trình Nhã: "Chị hai, anh rể, cảm ơn hai người."

Trình Nhã dặn dò: "Chăm sóc họ cẩn thận."

Lúc này Trình Thụ không trả lại mấy trăm tệ mà Trình Nhã đưa, bố bị bệnh nặng, chỉ còn nửa năm sống nữa. Số tiền này đủ để chu cấp cho cuộc sống cuối đời của hai cụ.

Sau khi họ rời đi, dì cả Trình không nhịn được hỏi: "Tiểu Lý, cái cậu Phó Thiệu Đình này là người gì vậy? Sao còn có thể để cậu đưa chúng tôi đi?"

"Mọi người còn chưa biết sao? Anh ấy là thiếu tướng của chúng tôi." Tiểu Lý cười hì hì trả lời.

"Cái gì? Cậu ta là Thiếu tướng? Mà còn trẻ như vậy!" Dì cả Trình cau mày.

"Thật đó, anh ấy là Thiếu tướng trẻ nhất của đơn vị chúng tôi." Tiểu Lý trả lời, "Có lẽ rất nhanh sẽ lại thăng chức."

Dì cả Trình ủ rũ ngồi vào chỗ, bà ta so đo với Trình Nhã cả đời, nhưng làm sao cũng không thể so được.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 409: Tâm lý vững vàng

"Thiếu tướng mà còn thăng nữa thì là gì?" Tống Lệ Lệ tò mò hỏi.

"Ôi, cái này thì khó nói lắm, có thể sẽ được thăng lên làm Phó Tư Lệnh quân khu, Phó Chính Uỷ, cũng có thể đi làm hiệu trưởng trường quân sự, cái này đều không chắc." Đồng chí Tiểu Lý nói thật.

Cả đám người Tống Lệ Lệ trực tiếp nghe mà ngớ người. Dì cả Trình nói: "Không thể nào! Cậu ta còn trẻ như vậy, sao có thể đi làm hiệu trưởng."

"Thiếu tướng của chúng tôi là phi công hàng đầu của căn cứ, bất kể phương diện nào cũng khiến chúng tôi tin phục. Người khác tôi không dám chắc, nhưng nếu là thiếu tướng, tôi tin rằng không ai là không phục." Đồng chí Tiểu Lý chân thành nói.

Trong lòng dì cả Trình càng thêm khó chịu. Lúc đầu bà ta gả cho người chồng hiện tại, sống rất không như ý. Nhìn lại Trình Nhã, những ngày đầu sống không ra gì nhưng bây giờ lại sống tốt như vậy.

Mấy đứa con trai đều có tài, bây giờ con gái tìm về còn vớ được một thiếu tướng phi công.

Nếu như năm đó bà ta chọn Tô Vệ Quân, vậy chẳng phải mẹ vợ của thiếu tướng bây giờ là bà ta sao?

Trong lòng dì cả Trình không thuận.

Bà ngoại Trình nói: "Tiếc thật, Lệ Lệ nhà ta cũng chẳng thua kém gì con bé kia."

Trình Thụ cau mày nói: "Mẹ, chị cả, Lệ Lệ đều đã kết hôn rồi, hai người còn nói mấy lời này làm gì. Quốc Long dù sao cũng là cán bộ, tướng mạo đàn ông không quan trọng."

Dì cả Trình thở dài, trong lòng nghẹn uất khó chịu, trước đây bà ta còn khoe khoang con rể mình thế này thế kia trước mặt Trình Nhã. Trình Nhã này một câu cũng không nói, trong lòng chắc chắn đang đắc ý lắm!

Nghĩ đến đây, bà ta càng thêm tức giận, lại hỏi: "Đồng chí Tiểu Lý, thiếu tướng của các cậu lợi hại như vậy, sao đến giờ vẫn chưa cưới vợ, có phải có vấn đề gì không?"

Đồng chí Tiểu Lý cau mày, không vui nói: "Sao bác lại nói như vậy?"

Nói xong, cậu ấy cũng không muốn để ý đến bà ta nữa. Mặc kệ bà ta hỏi thế nào, cũng không chịu nói chuyện.

Dì cả Trình thấy vô vị, hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn là có vấn đề gì trên người." (Editor: Ghen ăn tức ở nên cái gì cũng nói xấu người ta cho được)

Trình Thụ nghe không được chị cả nói như vậy: "Chị cả, chưa kết hôn, dù sao cũng tốt hơn là kết rồi lại ly hôn."

"Trình Thụ, Trình Nhã đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho em, mà em lại giúp nó nói chuyện như vậy?" Dì cả Trình trừng mắt nói.

"Thôi được rồi! Đừng ầm ĩ nữa! Bây giờ quan trọng nhất là bệnh của bố. Tiền của chị con, con nói nhất định phải trả lại, vậy bây giờ phải làm sao? Mẹ với bố con một ngày phúc cũng chưa được hưởng từ các con." Bà ngoại Trình cảm thấy mình khổ mệnh.

Mấy đứa con bất hiếu, chồng lại sinh bệnh.

Trình Thụ nói: "Chị hai không nhận tiền."

"Không nhận?" Bà ngoại Trình sáng mắt lên, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bèn nói: "Coi như nó còn chút lương tâm."

Biết mấy trăm tệ lại quay về, tâm trạng bà ta tốt hơn một chút.

Trình Thụ: "Đợi sau này con dành dụm được tiền, số tiền này vẫn phải trả cho chị hai."

Dì cả Trình bĩu môi: "Mấy trăm tệ đó! Có dễ dàng gì dành dụm được, Trình Nhã sống tốt mà còn này nọ."

Trình Thụ kiên định nói: "Em đã viết giấy nợ cho chị hai rồi, tiền này nhất định phải trả."

"Đồ ngốc nghếch." Bà ngoại Trình tức giận mắng.

"Được rồi, đừng nói nữa." Ông ngoại Trình ôm ngực, thành công ngăn cản cuộc tranh cãi của họ, ông nhìn đứa con trai của mình nói: "Đàn ông con trai nên có chút khí phách. Đợi sau này thật sự dành dụm được tiền thì trả lại cho chị hai con."

Ông ngoại Trình từ khi biết mình sống không lâu nữa, thật ra nghĩ lại thì thấy người cũng chỉ có vậy. Sống không mang đến, chết không mang theo. Trong lòng ông vẫn thích con trai hơn, nhưng con gái cũng là con của ông, cũng không biết bây giờ cải thiện quan hệ có còn kịp không.

******

Tiễn nhóm người nhà họ Trình đi, người nhà họ Tô Vệ Quân đứng ở cửa bệnh viện.

Tô Vệ Quân nhìn Phó Thiệu Đình, Phó Thiệu Đình đứng đó, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Cho dù trước đây đã gặp mặt rất nhiều lần, cũng là bậc trưởng bối có thể nói chuyện vài câu, nhưng hiện tại thân phận của anh đã thay đổi, ít nhiều cũng có chút căng thẳng.

Trình Nhã vội nói: "Anh đừng nhìn Thiệu Đình như vậy, dọa người ta sợ đấy."

Tô Vệ Quân trầm giọng hỏi: "Bác đáng sợ lắm sao?"

Phó Thiệu Đình trả lời: "Bác Tô luôn rất uy nghiêm, đây là khí chất quân nhân từ trong ra ngoài."

Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiệu Đình, không ngờ lão cán bộ này còn biết nói chuyện đấy chứ.

Tô Vệ Quân cũng rất hài lòng với câu trả lời của anh, nói: "Hôm nay cháu có việc gì không?"

"Không có ạ." Phó Thiệu Đình trả lời.

"Không có thì hôm nay đến nhà bác ăn cơm, hôm nay nhất định phải uống rượu, được không?" Tô Vệ Quân biết Phó Thiệu Đình không thích rượu, nhưng tửu lượng thấy nhân phẩm, phải thăm dò.

"Được ạ." Phó Thiệu Đình không dám từ chối.

"Vậy thì tốt, buổi tối đợi cháu." Tô Vệ Quân liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, "Đi, con gái, về nhà thôi."

"Về nhà gì chứ? Tiểu Lạc, nhà hết dầu mè rồi, con đi mua chút." Trình Nhã kéo tay áo Tô Vệ Quân trực tiếp rời đi.

"Kéo anh làm gì?" Tô Vệ Quân không hiểu hỏi.

"Sao lại không thể kéo chứ, anh bây giờ chính là bóng đèn hai nghìn watt. Thiệu Đình hiếm lắm mới được nghỉ, anh còn không cho bọn nó thời gian ở riêng à?" Trình Nhã không khỏi oán trách một câu.

"Thế thì, chẳng phải tối còn ăn cơm chung sao?" Tô Vệ Quân trong lòng vẫn không thoải mái, con gái nhà mình vất vả lắm mới tìm về được, ông muốn nói chuyện nhiều hơn với con gái mà còn không có thời gian, thằng nhóc này là muốn cướp người luôn sao?

"Năm đó hai đứa mình xem mắt, anh có chuyện gì là lại chạy đến nhà em, thì sao?" Trình Nhã liếc ông ấy một cái.

"Chẳng phải là quá thích em, sợ em chạy mất." Tô Vệ Quân nắm lấy cánh tay bà, "Đừng giận, anh không làm phiền bọn nó là được chứ gì!"

"Thế còn tạm được!" Trình Nhã thấy ông đi về phía bên trái, không khỏi nói, "Anh đi bên đó làm gì? Về nhà là đường này."

"Chẳng phải tối còn phải chiêu đãi con rể tương lai, không mua chút đồ ăn ngon về sao. Haizz, người ta đều nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa ý. Em cũng không nghĩ làm chút gì ngon cho con rể, thật keo kiệt." Tô Vệ Quân nói đùa.

"Còn chưa phải chứ! Coi anh kìa!" Trình Nhã đỏ mặt, "Không phải là muốn tiêu hết tiền hưu của em đấy chứ."

Hai người vừa nói vừa cười đi mua thức ăn.

Tô Tiểu Lạc khoác tay Phó Thiệu Đình, nói: "Anh vừa rồi cứ như học sinh tiểu học bị huấn luyện ấy, hoàn toàn không dám hé răng!"

Phó Thiệu Đình cũng khó hiểu: "Lẽ ra tâm lý của anh rất vững, không thể bị chút trường hợp nhỏ này làm choáng váng được."

"Tâm lý vững vàng? Để em xem nào." Tô Tiểu Lạc đưa tay giả vờ kéo áo anh.

Tim Phó Thiệu Đình đập như trống đánh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Em, ngoài đường, người ta nhìn thấy."

"Anh xem, còn chưa làm gì anh đâu! Anh đã như thế này rồi, còn tâm lý vững vàng gì!" Tô Tiểu Lạc bĩu môi.

Vẻ mặt của cô thật đáng yêu. Phó Thiệu Đình với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

Tô Tiểu Lạc kinh ngạc nhìn xung quanh, thấy trên đường lại có thêm một người đi tới. Cô vỗ nhẹ vào ngực Phó Thiệu Đình: "Này, trên đường có người kìa!"

Phó Thiếu Đình nhướng mày: "Em dám sao?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 410: Thử thách từ cha vợ tương lai

"Có gì mà không dám?" Tô Tiểu Lạc để anh đưa mặt lại gần, ngượng ngùng nói, "Nhắm mắt lại."

Phó Thiếu Đình rất nghe lời, anh nhắm mắt lại. Cảm thấy một đôi bàn tay mềm mại nâng khuôn mặt mình, sau đó thịt trên mặt bị véo.

Mở mắt ra, liền nhìn thấy Tô Tiểu Lạc cười tinh quái: "Nghĩ hay nhỉ, mau đi mua dầu mè đi, nếu không buổi tối không cho ăn cơm."

Trong lòng Phó Thiếu Đình như bị mèo cào, có chút khó chịu.

Hai người cùng nhau đi mua dầu mè, lại mua thêm một số quà tặng. Chính thức đến cửa, Phó Thiếu Đình muốn để lại cho họ một ấn tượng thật tốt.

"Bố mẹ em có cái nhìn gì về anh không?" Phó Thiếu Đình không chắc chắn hỏi.

"Đương nhiên là có rồi!" Tô Tiểu Lạc cười nói, "Bố em nói anh từ nhỏ nhìn đã rất ngông, ai gả cho anh cũng như gả cho cục nước đá vậy."

"Cục nước đá?" Phó Thiếu Đình nhíu mày.

"Ừ, còn nói anh trước đây tuy lịch sự, nhưng trông không thân thiện." Tô Tiểu Lạc tiếp lời.

Phó Thiếu Đình vô tội nói: "Trước đây, anh đối với những người và vật không liên quan đều không quan tâm, cũng không có hứng thú thiết lập bất kỳ mối liên hệ nào, sau này anh sẽ cố gắng thể hiện thật tốt."

Tô Tiểu Lạc có chút ghen nói: "Đúng vậy! Anh Thiếu Đình chỉ có hứng thú với sự nghiệp bay lượn thôi!"

Phó Thiếu Đình bị cô chọc cười, cưng chiều véo mũi cô: "Em nói chuyện cho đàng hoàng."

Tô Tiểu Lạc: "Hôm nay anh uống rượu, có gây ra hậu quả nghiêm trọng nào không?"

"Không, tửu lượng của anh rất tốt." Phó Thiếu Đình nói.

"Sao anh biết tửu lượng của anh rất tốt?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.

"Bởi vì nhân phẩm của anh rất tốt."

"Lý lẽ cùn."

"À phải, chủ nhật tuần này Tiểu Thiên kết hôn, đợi ngày mai chúng ta đi chọn quà cho họ."

"Không cần, em tặng anh ấy một cái bùa 'đa tử đa phúc', chắc chắn anh ấy sẽ thích."

"Nhưng anh muốn gặp em." Phó Thiếu Đình đột nhiên thốt ra một câu khiến tim Tô Tiểu Lạc đập nhanh hơn một nhịp, cô xấu hổ nói: "Vậy cũng được!"

Hai người đến nhà họ Tô, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Chính Quốc, Tô Vệ Quân và Tô Hoà ngồi ở đó.

"Đến thì đến, còn mang đồ làm gì?" Tô Vệ Quân vừa nói, vừa để Tô Hoà đặt đồ sang một bên, gọi Phó Thiếu Đình đến trước mặt.

"Vậy mọi người nói chuyện đi, con đi giúp nấu cơm." Trực giác Tô Tiểu Lạc cảm thấy có chút đáng sợ, vội vàng đi vào bếp.

Tô Vệ Quân nói: "Nghe ông cụ nói, cháu chơi cờ không tệ, đấu với bác một ván?"

Phó Thiếu Đình thấp giọng đáp: "Cũng bình thường ạ."

Hai người bày cờ, đấu nhau rất khó phân thắng bại.

Tô Chính Quốc và Tô Hoà nhìn cũng hoa mắt chóng mặt, hai người này qua lại, kẻ tám lạng người nửa cân. Hai người nhìn nhau, quả không hổ danh là cáo già, đây là một cuộc chiến không khói súng.

Hai người đàn ông, không ai nhường ai.

Cuối cùng sau nửa tiếng, ván cờ kết thúc.

Tô Vệ Quân tức giận quát một tiếng: "Cháu dám thắng bác?"

Phó Thiếu Đình không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cháu chỉ muốn chứng minh với bác rằng, bác có thể yên tâm giao Tiểu Cửu cho cháu, cháu có thể bảo vệ tốt cho cô ấy."

Tô Hoà vừa muốn khuyên can, Tô Vệ Quân đột nhiên cười lớn, ông vỗ vai Phó Thiếu Đình nói: "Không tệ!"

Tô Hoà có chút ngơ ngác, đây là đồng ý rồi sao? Làm sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ? Tô Hoà nhớ lại cảnh tượng khi mình đến nhà họ Phó, cảm thấy có chút nghẹn lại.

Chỉ trách Phó Thiếu Đình quá xuất sắc, mà còn là kiểu xuất sắc công khai ai cũng thấy.

Rất nhanh, Trình Nhã và mọi người đã chuẩn bị xong bữa cơm.

Tô Tiểu Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Bố, tửu lượng của Thiếu Đình không tốt, hay là đừng để anh ấy uống rượu nữa nhé!"

"Con gái, đây là chuyện của đàn ông chúng ta, con đừng lo." Tô Vệ Quân có chút không vui, chưa lấy chồng mà đã biết lo nghĩ cho người ta rồi.

"Không sao, cháu có thể uống." Phó Thiếu Đình bình tĩnh đáp.

Tô Hoà rót rượu cho mỗi người một ly, Tô Vệ Quân nâng ly lên, vừa định nói gì thì Phó Thiếu Đình đã lên tiếng: "Ly này, cháu kính bác Tô."

Nói xong, anh ngửa đầu uống cạn.

Tô Vệ Quân lập tức cảm thấy đau đầu, thằng nhóc này đúng là gan lì! Ông cũng đành một hơi uống cạn.

Tô Hoà lại rót thêm một ly, trong lòng thầm giơ ngón cái tán thưởng Phó Thiếu Đình.

Có gan đấy!

Phó Thiếu Đình lại giành nói trước: "Ly này cảm ơn sự tiếp đón của mọi người."

Nói xong lại ngửa đầu uống hết.

Nụ cười trên mặt Tô Vệ Quân cứng đờ. Ông thích rượu, nhưng không phải kiểu uống thi gan như thế này. Ông đành uống thêm một ly. Rượu mạnh vừa vào, da đầu tê dại, hai mắt bắt đầu mơ hồ.

Tô Hoà lại rót thêm một ly, Tô Vệ Quân vội nói: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước đã."

Suốt bữa ăn, Tô Vệ Quân không dám khuyên uống rượu nữa. Ông lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi kiểu ép rượu này.

Nhưng tửu lượng của Phó Thiếu Đình kém, uống chưa được mấy ly mà người đã lâng lâng, cuối cùng gục xuống bàn không nhúc nhích.

Trình Nhã nói: "Bảo anh đừng ép thằng bé uống rượu mà không nghe, giờ thì hay rồi."

"Gọi cũng không tỉnh, cứ để nó ngủ lại nhà mình đi!" Tô Vệ Quân bất đắc dĩ nói.

Tô Hoà đi dọn dẹp phòng của Tô Bình, sau đó cùng nhau dìu Phó Thiếu Đình vào phòng.

Tô Hoà: "Tửu lượng kém thật."

Trình Nhã bảo: "Thiếu Đình chưa ăn bao nhiêu cả, Tiểu Cửu, con lấy ít bánh bao qua đây."

"Dạ." Tô Tiểu Lạc lấy một chiếc bánh bao lớn, đặt lên một cái bát bên cạnh.

Tô Vệ Quân cũng uống không ít, chẳng mấy chốc cũng về phòng ngủ.

Trình Nhã bật cười: "Bố con hồi trẻ cũng không biết uống rượu. Lúc đám cưới, bố con bị ép uống rượu, còn không thông minh bằng Thiếu Đình đâu! Người ta mời uống thì cứ uống bừa, say liền hai ngày."

"Ha ha, còn có chuyện này nữa sao?" Tô Tiểu Lạc bật cười.

"Ừ, mấy người uống rượu xong chỉ ngủ thì đỡ lắm." Trình Nhã cười nói. "Không như có người, bình thường nhìn nho nhã lịch sự, uống rượu vào lại đánh vợ con, vậy mới đáng sợ."

Tô Tiểu Lạc cười hỏi: "Hóa ra mọi người sợ anh ấy đánh con sao!"

Trình Nhã bật cười: "Thiếu Đình không giống kiểu người đó, con có bảy anh trai, đừng lo."

Tô Tiểu Lạc cười hì hì: "Con còn có một ông nội tốt, một người bố tốt, một người mẹ tốt nữa!"

Tô Chính Quốc nói: "Nhóc con này, miệng ngọt ghê nhỉ."

*****

Trời dần khuya.

Tô Tiểu Lạc nằm trên giường, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Cô mở cửa ra, liền thấy Phó Thiếu Đình lảo đảo đi vào.

Anh ngã lên giường rồi ngủ tiếp. Tô Tiểu Lạc gọi mấy tiếng nhưng không lay tỉnh được anh.

"Này, anh không phải giả vờ say đấy chứ! Dậy đi, đây là nhà em đó." Tô Tiểu Lạc khẽ gọi.

Phó Thiếu Đình không phản ứng, khuôn mặt vẫn đỏ ửng.

Tô Tiểu Lạc hết cách, đành chỉnh lại tư thế cho anh rồi nói: "Cho phép anh ngủ ở đây một đêm."

Sau đó, cô ôm gối sang phòng bên cạnh.

*****

Nửa đêm đang ngủ mơ màng, chỉ cảm giác bên cạnh như có ai đó nằm sát vào. Quá buồn ngủ, cô không buồn mở mắt mà ngủ tiếp đi.

Sáu giờ sáng, Tô Tiểu Lạc cảm nhận được một đôi cánh tay đang quấn chặt lấy mình. Cô giật mình mở mắt, nghiêng đầu nhìn, thấy Phó Thiếu Đình đang nằm cạnh mình.

Tên này, cố ý đúng không?!

"Anh Thiếu Đình, dậy ăn sáng đi."

Tô Hoà đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy hai người nằm trên giường, sững sờ trợn tròn mắt.

"Các, các người..."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro