Chương 416 + 417 + 418 + 419 + 420
Editor: Frenalis
Chương 416: Anh ấy cầu hôn rồi
"Được thôi!" Tô Tiểu Lạc nói, "Vậy em cần phải làm gì?"
"Nhanh chóng nhấc chân lên, dùng hết sức giẫm mạnh vào mu bàn chân của hắn, thừa lúc hắn đau đớn lập tức dùng khuỷu tay tấn công mạnh vào xương sườn, bụng hoặc mặt hắn với tốc độ nhanh nhất. Biết chưa?"
"Ồ."
"Giẫm chân phải thật chính xác, cú đánh khuỷu tay phải nhờ vào lực xoay người và cơ thể, em thử xem."
"Ờ..." Tô Tiểu Lạc nói, "Em biết rồi, nhưng em không nỡ."
"Cứ thử đi, coi như anh là người xấu." Phó Thiếu Đình nói.
"Vậy em đến đây!" Tô Tiểu Lạc hít sâu một hơi, một chân đạp lên chân Phó Thiếu Đình, sau đó đập vào mặt anh. Bản thân cô đã có nền tảng võ thuật, mấy chiêu này trông rất có dáng vẻ.
Phó Thiếu Đình vội vàng buông tay, thấy cô ra tay tàn nhẫn như vậy, không khỏi xuýt xoa một tiếng.
"Chân có đau không?"
"Rất đau." Phó Thiếu Đình ngồi trên ghế trả lời.
"Thật sự rất đau sao?" Tô Tiểu Lạc lo lắng hỏi.
"Mặt đau." Phó Thiếu Đình chỉ vào mặt mình.
Tô Tiểu Lạc thổi vào vết thương của anh, vết thương này ở bên môi anh, môi cũng bị nứt một chỗ. Mặc dù bị thương nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài đẹp trai của anh, ngược lại trông còn ngầu hơn một chút.
Tô Tiểu Lạc nói: "Em bôi thuốc mỡ cho anh."
Tô Tiểu Lạc lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ một ít ra tay rồi nhẹ nhàng xoa lên vết thương của anh.
Ánh nắng chiếu lên người cô, đôi mắt ấy đặc biệt chăm chú. Ngón tay giống như lông vũ, lay động trái tim Phó Thiếu Đình. Anh biết là không nên, nhưng bàn tay vẫn thuận thế ôm lấy eo cô.
"Đừng làm loạn!" Tô Tiểu Lạc cười nói, nhất thời chỉ có thể ngồi lên đùi anh. "Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
Phó Thiếu Đình như tỉnh mộng, buông tay ra, lúng túng nói: "anh xin lỗi."
Tô Tiểu Lạc dùng một tay bắt quyết, một kết giới mang màu sắc cực quang bao phủ lấy hai người.
Edit tại Facebook Frenalis, wpad Frenalis và app TYT.
Cô còn hơi ngại ngùng, hai tay khoác lên cổ Phó Thiếu Đình, nhẹ nhàng tiến lại gần hỏi: "Anh sợ người khác nhìn thấy vậy sao?"
Phó Thiếu Đình kháng cự nói: "Không được."
Tính cách nổi loạn của Tô Tiểu Lạc nổi lên, bất ngờ ôm lấy mặt anh hôn lên.
Bàn tay lớn của Phó Thiếu Đình đặt lên eo cô, nhưng lại không nhúc nhích. Tô Tiểu Lạc giống như đang hôn một khúc gỗ, cô hơi mở mắt ra, chỉ thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thiếu Đình dường như có một vệt ửng hồng.
Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, tối tăm khó hiểu.
"Em, em đi nấu cho anh một quả trứng." Tô Tiểu Lạc muốn chạy trốn.
Phó Thiếu Đình dùng sức giữ chặt cô lại, không cho cô rời đi. Làm sao còn có thể nhịn được nữa, anh nặng nề hôn lên môi cô, như là đang trừng phạt cô, sau đó cắn nhẹ một cái.
Cô khẽ kêu một tiếng, tiếng kêu này giống như một quả bom hạng nặng, phá hủy khả năng tự chủ mà Phó Thiếu Đình luôn tự hào.
Tô Tiểu Lạc cảm thấy mình như bị ném vào một ngọn lửa, cả người mềm nhũn không ra gì, cảm giác mất kiểm soát khiến cô bất giác động đậy người.
Vừa động đậy, liền phát hiện ra điều gì đó không ổn. Phó Thiếu Đình lập tức nắm lấy tay cô, không cho cô lộn xộn.
"Ngoan, đừng lộn xộn."
Tô Tiểu Lạc tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt anh khẽ hỏi: "Anh, nhịn rất khổ sao?"
Cô không hỏi thì thôi, vừa hỏi tai Phó Thiếu Đình đều đỏ thấu cả lên, anh khàn giọng nói: "Đừng hỏi lung tung."
"Nếu, em cũng có thể..." Tô Tiểu Lạc cắn môi, xấu hổ đỏ mặt, không đành lòng để anh khó chịu như vậy.
Phó Thiếu Đình bị dáng vẻ của cô mê hoặc, nhưng yêu một người nhất định phải cho cô ấy cảm giác an toàn. Chưa kết hôn là tuyệt đối không được. Điều này thực sự đã làm xáo trộn kế hoạch của anh.
Phó Thiếu Đình đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn vàng từ trong túi: "Gả cho anh."
Tô Tiểu Lạc ngây người, không ngờ anh thật sự đã chuẩn bị, cô nhìn chiếc nhẫn với ánh mắt phức tạp: "Anh mua khi nào?"
Phó Thiếu Đình: "Một tháng trước."
Tô Tiểu Lạc nhìn chiếc nhẫn: "Vậy nếu em không đồng ý thì sao?"
Phó Thiếu Đình đã sớm nghĩ đến vấn đề này: "Không đồng ý cũng không sao, đợi đến khi nào em nghĩ xong muốn gả chồng, đeo chiếc nhẫn này vào, anh sẽ biết."
Tô Tiểu Lạc quả thật chưa nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy, cô còn chưa tốt nghiệp, còn rất trẻ. Gả chồng rồi, cảm thấy không tự do.
Phó Thiếu Đình buông tay để Tô Tiểu Lạc xuống, giữa lông mày có một loại thất vọng sau khi bị từ chối.
"Anh giận sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Không." Phó Thiếu Đình lắc đầu, nhàn nhạt nói, "Anh đưa em về."
Trên đường đi, Phó Thiếu Đình rất ít nói, Tô Tiểu Lạc mấy lần muốn mở miệng nhưng đều bị dáng vẻ của anh dọa cho sợ.
Đến cửa nhà họ Tô, Phó Thiếu Đình dặn dò: "Ngày mai anh đến đón em đi dự đám cưới của Đường Tiểu Thiên, hôm nay không được chạy lung tung, biết chưa?"
"Biết rồi." Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
"Tạm biệt." Phó Thiếu Đình vẫy tay với cô, lần này không đợi cô vào nhà đã xoay người rời đi.
Trong lòng Tô Tiểu Lạc có chút thất vọng, cô trở về nhà. Tô Chính Quốc ngồi trên ghế sofa, đặt tờ báo xuống, hỏi: "Về rồi à, Phó Thiếu Đình đâu?"
"Anh ấy về nhà rồi!" Tô Tiểu Lạc mặt mày ủ rũ ngồi đối diện ông.
"Sao không vui, cãi nhau à?" Tô Chính Quốc hỏi.
"Không cãi nhau." Tô Tiểu Lạc lười biếng nằm ở đó, "Nhưng còn khó chịu hơn cả cãi nhau."
"Sao thế? Kể nghe xem." Tô Chính Quốc lo lắng, rót cho Tô Tiểu Lạc một tách trà.
"Phó Thiếu Đình cầu hôn cháu." Tô Tiểu Lạc nói.
"Cầu hôn ư? Chuyện tốt mà!" Tô Chính Quốc khó hiểu.
"Cháu không đồng ý." Tô Tiểu Lạc đan hai tay vào nhau, "Anh ấy hình như không vui."
"Vậy thì ai mà không tức giận chứ!" Tô Chính Quốc ngồi thẳng người dạy dỗ, "Loại thiên chi kiêu tử như Phó Thiếu Đình, bị người ta từ chối thì chắc chắn càng tức giận hơn."
Tô Tiểu Lạc che mặt lại.
"Sao thế? Không thích thằng nhóc đó nữa sao?" Tô Chính Quốc tò mò hỏi.
"Rất thích chứ!" Tô Tiểu Lạc chắc chắn nói, "Càng ngày càng thích."
"Vậy tại sao không kết hôn?" Tô Chính Quốc kỳ lạ hỏi.
"Sau khi kết hôn, phiền phức rất nhiều! Gả chồng rồi cái gì cũng phải làm, cháu lại không siêng năng. Cháu sợ anh ấy nhìn thấy bộ dạng thật của cháu thì sẽ không thích cháu nữa, hoặc rất nhanh sẽ chán ghét cháu."
Tô Tiểu Lạc đã thấy quá nhiều rồi, bi kịch nhân gian. Có những người bắt đầu yêu nhau, cuối cùng trở mặt thành thù.
Càng thích, càng lo được lo mất.
Tô Chính Quốc cười cười, nói: "Thì ra là sợ những điều này, vậy cháu với Phó Thiếu Đình chỉ yêu nhau cả đời sao? Như vậy cũng không thực tế! Nó cũng hai mươi sáu hai mươi bảy rồi, cháu có thể đợi, còn nó thì sao?"
Tô Tiểu Lạc cau mày: "Chẳng lẽ cháu không gả cho anh ấy, anh ấy sẽ đi tìm người khác sao?"
"Chuyện đó cũng không phải là không thể xảy ra," Tô Chính Quốc cố ý trêu chọc cô.
Tô Tiểu Lạc đỏ hoe mắt, Tô Chính Quốc vội vàng đổi giọng: "Đùa thôi, chẳng phải cháu nói hai cháu là duyên phận chín kiếp sao? Đã định là sẽ dây dưa với nhau cả đời, thì việc gì phải so đo sớm hay muộn chứ? Đời người ngắn ngủi, nó là phi công lại rất bận rộn, những ngày hai đứa gặp nhau cũng không nhiều."
"Giống như ông với bà nội cháu vậy, nếu thật lòng yêu nhau, chỉ cảm thấy thời gian ở bên nhau là không đủ, sao có thể thấy nhau mà chán ghét được chứ?"
Tô Tiểu Lạc lấy chiếc nhẫn ra, vuốt ve nó trong lòng bàn tay. Cô ấy có nên tin Phó Thiếu Đình không?
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 417: Đợi được em rồi
Ngày hôm sau, vừa ăn cơm xong, Tô Hoà nói với Tô Tiểu Lạc: "Thiếu Đình đến đón em."
Tô Tiểu Lạc ngẩng lên, dì Trần vừa mở cửa, ánh mắt cô và Phó Thiếu Đình chạm nhau trên không trung. Anh trông khá ổn, không có gì khác biệt so với ngày thường, thậm chí còn có tinh thần hơn một chút.
Tô Tiểu Lạc đặt bát đũa xuống, có chút buồn bực.
Tối qua cô đã thức trắng đêm! Chẳng lẽ chỉ có cô là phiền muộn vì chuyện này sao?
Trình Nhã dặn dò vài câu, lấy ra bộ ga trải giường đã chuẩn bị đưa cho Tô Tiểu Lạc,nói: "Nói chuyện với Thiếu Đình cho tốt."
Tô Tiểu Lạc gật đầu, bỏ lá bùa "đa phúc đa tử" mà mình đã chuẩn bị vào trong túi rồi cùng Tô Hoà ra cửa.
Hai người coi như là giận dỗi nhau một chút, Phó Thiếu Đình lại như không có chuyện gì xảy ra, nhận lấy đồ trong tay cô đặt ra phía sau.
Phó Nhiễm cũng ở trong xe, Tô Hoà nói: "Tiểu Cửu, em lên ghế phụ ngồi."
Tô Tiểu Lạc thấy anh Sáu lên ghế sau thì bĩu môi. Cô lên ghế phụ, Phó Thiếu Đình đưa cho cô một thứ.
"Đây là gì?"
"Lấy được từ chỗ Đường Tiểu Thiên." Phó Thiếu Đình nói. "Em ăn thử xem, có ngon không?"
Đường Tiểu Thiên chiều vợ, nhờ người lấy được không ít sô cô la. Tối qua Phó Thiếu Đình đến giúp đỡ nên tiện tay lấy một ít.
Phó Nhiễm: "Cái này ngon lắm, chỉ là hơi khó mua."
Tô Hoà liếc mắt nhìn: "Có gì khó, đợi chúng ta kết hôn, anh đảm bảo sẽ kiếm cho em rất nhiều."
Tô Tiểu Lạc ở phía trước ăn một miếng, loại sô cô la này không giống loại thường có thể mua được, hơi đắng một chút nhưng hương vị rất thơm và mềm mại.
Tuyệt vời nhất là bên trong dường như còn có một chút vị rượu.
"Ngon, nhưng tại sao lại có vị rượu?"
"Hình như đây là sô cô la nhân rượu, em đừng ăn nhiều quá." Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, giống như một con mèo tham ăn.
Nếu say trong đám cưới thì không ổn.
Tô Tiểu Lạc "ồ" một tiếng, nhưng lại bị hương vị của sô cô la này chinh phục, cô nhỏ giọng nói: "Ăn thêm một miếng chắc không sao đâu."
"Chắc là không sao!" Phó Thiếu Đình chưa từng ăn loại sô cô la này.
Rất nhanh họ đã lái xe đến nhà Đường Tiểu Thiên, cô dâu vẫn chưa được đón về.
Mẹ Đường có chút căng thẳng, nhìn thấy Phó Thiếu Đình đến liền nói: "Ôi, cô đây là lần đầu tiên làm mẹ chồng, hồi hộp quá!"
Nhất là con dâu lại là con gái của thị trưởng, trong lòng bà càng áp lực, sợ làm không đủ chu đáo.
Phó Thiếu Đình nói: "Không sao đâu, Tiểu Thiên tìm thì cô còn không yên tâm sao?"
"Thì cũng phải, Tiểu Thiên điểm này giống bố nó, mắt nhìn người tốt." Mẹ Đường cười nói.
"Sao lại là giống bố?" Phó Nhiễm tò mò hỏi.
"Bố nó chẳng phải đã cưới được một người vợ tốt như cô sao, mắt nhìn người đương nhiên phải tốt." Mẹ Đường cười nói.
"Vậy thì đúng là rất tốt." Phó Nhiễm không khỏi bật cười, người cô này của cô ấy chính là có tâm thái đặc biệt tốt.
Mẹ Đường nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc, quan sát từ trên xuống dưới: "Cháu là đối tượng của Thiếu Đình phải không? Lần trước cô đã thấy hai cháu rất xứng đôi."
Tô Tiểu Lạc không khỏi nhìn Phó Thiếu Đình, sao chuyện hai người họ yêu nhau mà dường như tất cả mọi người đều biết vậy.
Mẹ Đường vội vàng nói: "Là Tiểu Thiên nói cho cô biết."
Phó Thiếu Đình hơi cau mày, thầm mắng Đường Tiểu Thiên cái miệng rộng này. Tối hôm qua anh bị từ hôn, tâm trạng không tốt nên tìm Đường Tiểu Thiên nói chuyện vài câu, mới biết cậu ấy cầu hôn cũng cầu mấy lần rồi.
Con gái có thể trời sinh không có cảm giác an toàn về hôn nhân, sinh ra sợ hãi về hôn nhân cũng là chuyện bình thường.
Mẹ Đường cười nói: "Không sao đâu, còn trẻ mà, yêu đương cũng tốt. Cô và bố Tiểu Thiên chính là kết hôn quá sớm nên cũng khá tiếc nuối."
"Tiếc nuối gì ạ?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
"Vừa kết hôn đã có Tiểu Thiên, cả ngày vây quanh con cái, không có thời gian cho riêng mình." Mẹ Đường cảm khái nói, "Thoáng một cái, Tiểu Thiên đã kết hôn rồi."
Mẹ Đường trông rất trẻ, bởi vì chỉ sinh một mình Tiểu Thiên, lại được chồng cưng chiều.
Lúc này có người hô lên, "Đến rồi, đến rồi, chuẩn bị."
"Mọi người nói chuyện nhé, cô đi xem." Mẹ Đường bước nhanh ra ngoài, ngóng trông cô dâu tới.
Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiếu Đình, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Tô Tiểu Lạc không giữ được bình tĩnh, mở miệng trước: "Hôm qua em không đồng ý, anh giận sao?"
"Không giận, chỉ là hơi thất vọng." Phó Thiếu Đình trầm giọng trả lời.
"Rất muốn kết hôn sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Anh quyết định vẫn tôn trọng sự lựa chọn của em." Phó Thiếu Đình nghiêm túc nói, "Em không muốn kết hôn thì không kết, không cần gấp."
"Thật sao?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Vậy anh cũng không phải rất muốn cưới em mà!"
Phó Thiếu Đình xoa xoa mi tâm: "Vẫn là thuận theo tự nhiên."
Tô Tiểu Lạc "ồ" một tiếng, lại cố tình hỏi: "Vậy nếu cả đời em không muốn gả chồng thì sao?"
Phó Thiếu Đình bất đắc dĩ nhìn cô: "Tám kiếp cũng đợi rồi, không ngại thêm một kiếp này."
Tô Tiểu Lạc che mặt cười lên, đúng lúc này Phó Thiếu Đình bị gọi đi giúp đỡ, cô nhỏ giọng nói một câu: "Ngốc."
Tâm trạng Tô Tiểu Lạc tốt, nhìn thấy sô cô la nhân rượu trên bàn, không khỏi ăn thêm vài miếng.
Cái này ngon quá!
Phó Thiếu Đình và Tô Hoà giúp một tay, bây giờ kết hôn cũng chỉ là hình thức đại khái, kính trà cho bố mẹ, nhận lì xì là xong lễ cưới.
Không cho phép tổ chức linh đình nên cũng không làm tiệc rượu, chỉ phát một ít kẹo hỷ và trứng gà nhuộm đỏ.
Phó Nhiễm hỏi: "Tiểu Cửu đâu rồi?"
"Tiểu Cửu không ở cùng em sao?" Sắc mặt Phó Thiếu Đình thay đổi.
"Không có! Em luôn bận giúp việc, em còn tưởng em ấy ở cùng anh!" Phó Nhiễm nói.
Phó Thiếu Đình lo lắng, anh tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng Tô Tiểu Lạc, đột nhiên có người hô lên: "Mau nhìn kìa."
Anh ngẩng đầu lên, từ cửa sổ tầng hai nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Cô đang vẫy tay, hai má ửng hồng, ánh mắt mơ màng.
"Tiểu Cửu, em đừng động đậy, anh lên ngay đây." Phó Thiếu Đình lo lắng, chắc là ăn nhiều sô cô la nhân rượu rồi.
"Phó Thiếu Đình!" Tô Tiểu Lạc nhìn thấy anh, vẫy tay với anh. Ánh mặt trời chiếu lên ngón tay thon dài trắng ngần của cô, có một vệt ánh sáng vàng kim lấp lánh.
Phó Thiếu Đình ngẩn người tại chỗ, ngược sáng mới phát hiện ra đó là chiếc nhẫn vàng mà anh đã tặng cho cô.
"Phó Thiếu Đình, em thích anh, em muốn gả cho anh!" Tô Tiểu Lạc lớn tiếng hô, cô thấy Phó Thiếu Đình không nhúc nhích, lại hô lên một tiếng, "Anh nghe thấy không?"
Phó Thiếu Đình ngẩng đầu lên, không nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này, chỉ thấy ngón tay nắm chặt.
Anh thậm chí quên mất phải trả lời. Anh không chắc mình đã nghe thấy gì, rõ ràng cô nói không muốn kết hôn, có thể cả đời cũng không muốn.
"Thiếu Đình, anh mau trả lời đi chứ!" Đường Tiểu Thiên sốt ruột kêu lên.
"Đúng vậy, sao anh không trả lời." Tô Hoà cũng sốt ruột thay anh.
"Được." Phó Thiếu Đình đáp lại một tiếng.
"Phó Thiếu Đình, anh phải đỡ lấy em đó!" Tô Tiểu Lạc dang hai tay ra, muốn ôm lấy người yêu của mình.
"Em đừng lộn xộn, đó là tầng hai." Lúc này tất cả mọi người đều hoảng loạn.
Mặc dù tầng hai này không cao, nhưng nhảy xuống cũng rất nguy hiểm, đặc biệt là dáng vẻ của cô trông có vẻ hơi mơ hồ.
"Em đến đây!" Tô Tiểu Lạc dang tay nhảy xuống.
Phó Thiếu Đình từ phía dưới dang tay ra đỡ lấy cô, hai người cùng ngã xuống đất, Phó Thiếu Đình nằm trên mặt đất ôm lấy eo cô.
"Ha ha, anh đỡ được em rồi."
"Đúng vậy, anh đỡ được em rồi."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 418: Tam hỷ lâm môn
"Thật tốt quá." Tô Tiểu Lạc nâng hai tay ôm lấy khuôn mặt anh hỏi, "Phó Thiếu Đình, anh có vui không?"
"Vui."
"Vậy anh có hạnh phúc không?"
"Rất hạnh phúc."
"Vậy đến lượt anh hỏi em rồi."
Khuôn mặt Tô Tiểu Lạc ửng hồng, mái tóc xoăn tuyệt đẹp xõa xuống, tăng thêm một chút quyến rũ giống như ánh mặt trời chói chang.
Phó Thiếu Đình nuông chiều hỏi: "Em đã ăn bao nhiêu?"
Tô Tiểu Lạc đặt ngón trỏ lên môi anh "suỵt" một tiếng: "Anh phải hỏi, Tô Tiểu Lạc em có hạnh phúc không?"
"Được, Tô Tiểu Lạc, em có hạnh phúc không?" Phó Thiếu Đình cưng chiều hỏi.
Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Về sau, anh không được bắt nạt em đâu nhé!"
Cô có chút say rồi, cả người nặng nề áp lên ngực Phó Thiếu Đình.
Phó Thiếu Đình từ từ thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện xung quanh có rất nhiều người vây quanh.
Mọi người đều cười như những bà cô tò mò.
Mẹ Đường nói: "Khụ, nhanh, nhanh đưa người về thôi! Xem ra chuyện hôn sự của cháu trai tôi cũng sắp đến rồi, thật tốt!"
Tô Hòa nhìn cô em gái của mình, đột nhiên nói với Phó Nhiễm bên cạnh: "Nhiễm Nhiễm, tối ăn cơm em cũng uống chút rượu nhé!"
Phó Nhiễm liếc anh ấy một cái: "Anh đừng bày mấy trò này, người nhà em không uống được bao nhiêu rượu đâu, tửu lượng của em không bằng anh trai em đâu."
"Hả? Vậy em say rượu sẽ như thế nào?" Tô Hòa càng thêm tò mò.
"Anh đoán xem?" Phó Nhiễm đẩy anh một cái, "Còn không mau đỡ Tiểu Cửu dậy."
Hai người giúp đỡ kéo Tô Tiểu Lạc dậy, Tô Tiểu Lạc như cao dán dính lấy Phó Thiếu Đình. Phó Thiếu Đình bất đắc dĩ bế ngang cô lên, đi lên lầu nghỉ ngơi.
Trịnh Bảo Trân còn chưa biết Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc đã phát triển đến mức bàn chuyện cưới xin.
Bà đứng trong đám đông, ánh mắt rơi vào khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của người con trai thứ hai nhà mình. Lúc này khóe miệng anh hơi nhếch lên, những đường nét góc cạnh vốn lạnh lùng cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Bà đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy con trai cười như vậy?
Trịnh Bảo Trân không nhớ rõ nữa, dì Trương nói: "Hôn sự của Thiếu Đình được định rồi, sau này trong nhà sẽ càng náo nhiệt hơn."
Mẹ Đường đi tới nói: "Chị dâu, chúc mừng nhé! Song hỷ lâm môn!"
Dì Trương cười nói: "Là tam hỷ đó!"
Mẹ Đường khó hiểu hỏi: "Còn có hỷ sự nào nữa vậy?"
"A Bố Y đã có rồi, hơn ba tháng."
"A, chị dâu, vậy là chị sắp được làm bà nội rồi! Thật khiến người ta ghen tị quá!" Mẹ Đường cũng muốn Đường Tiểu Thiên nhanh chóng sinh cho bà một đứa cháu trai hoặc cháu gái để chơi đùa.
Trịnh Bảo Trân cười cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt. Các con đều đã có đối tượng, trong cái nhà này chỉ có một mình bà là cô đơn.
Phó Uy đến tham dự hôn lễ, thậm chí còn chưa nói với bà một câu đã lại trở về quân khu.
Thật ra... có phải nên buông tay rồi không?
Trịnh Bảo Trân đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, không biết bà rốt cuộc đang cố chấp điều gì.
*****
Chuyện Tô Tiểu Lạc say rượu rất nhanh đã lan truyền khắp quân khu.
Rất nhiều người trên đường gặp Trình Nhã đều phải chúc mừng một tiếng: "Trình Nhã, chúc mừng nhé! Nhà lại sắp có hỷ sự rồi!"
Trình Nhã còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, còn tưởng họ nói đến chuyện hôn sự của con trai, bèn cười nói: "Thằng Sáu nhà tôi tính tình còn chưa ổn định, còn không biết khi nào mới có thể kết hôn nữa!"
"Không phải nói Tô Hoà nhà bà, là nói Tiểu Cửu nhà bà." Một bà thím cười nói.
"Tiểu Cửu?" Trình Nhã ngẩn người, lắc đầu nói, "Điều đó càng không thể, Tiểu Cửu nhà tôi còn nhỏ."
Dù sao hôm qua mới từ chối Phó Thiếu Đình, không thể nào.
"Thật đó, vừa rồi chúng tôi đi xem đám cưới nhà họ Đường, Tiểu Cửu nhà bà với con trai thứ hai nhà họ Phó nói muốn kết hôn!" Bà thím cười nói, "Tiểu Cửu nhà bà thật sự rất bạo dạn, trước mặt bao nhiêu người lại có thể làm ra như thế. Nhưng hai người họ rất xứng đôi cũng là thật, thật sự là chúc mừng nhé! Nghe nói là thanh mai trúc mã, có phải không?"
"À, đúng." Trong đầu Trình Nhã trống rỗng, vui mừng đến không biết nói gì, "Tiểu Cửu nhà tôi thật sự đã đồng ý rồi?"
"Đồng ý rồi, chiếc nhẫn vàng tôi đã nhìn thấy rồi, nhà ai nỡ đánh cho con dâu một chiếc nhẫn vàng lớn như vậy." Vẻ mặt bà thím hâm mộ nói.
"Ha ha, thật sự là chuyện tốt, chuyện tốt." Trình Nhã vỗ tay cười, "Vậy tôi phải chuẩn bị thêm một ít tem vải nữa rồi, ai da, sớm biết chúng nó kết hôn sớm như vậy, lúc con gái nhà chị cả tôi kết hôn đã không đưa rồi."
"Đúng vậy, con cái lớn rồi, nói kết hôn là kết hôn ngay." Bà thím cảm thán. "Tô Hoà nhà bà cũng sắp rồi chứ?"
"Cái này còn chưa nói chắc." Trình Nhã không dám nói lung tung, chuyện của người trẻ vẫn nên để họ tự quyết định.
"Nhà các người có thư này." Lúc này một nhân viên bưu điện đưa tới một bức thư.
Trình Nhã nhìn thấy thư được gửi từ biên cương đến, vội vàng mở ra, từ bên trong rơi ra một tấm ảnh. Bà cúi xuống nhặt lên, là do Tô Nam gửi về, trong ảnh là anh và một cô gái Nga.
Bà không biết chữ nhiều, chỉ nhìn thấy trên ngực hai người đeo dải hoa đỏ lớn.
Bà vội vàng nói với bà thím hàng xóm: "Tôi không nói với bà nữa, tôi phải về nhà một chuyến."
Trình Nhã vội vàng trở về nhà, Tô Chính Quốc ở nhà, Trình Nhã còn không dám cho ông cụ xem, bà kéo Tô Vệ Quân lén lút lên lầu.
Tô Vệ Quân tò mò hỏi: "Em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Thằng Ba nhà mình hình như đã quen một đối tượng nước ngoài." Trình Nhã đưa bức thư cho Tô Vệ Quân.
Tô Vệ Quân mở thư ra đọc: "Bố mẹ thân mến, Na Cát là một cô gái tốt bụng. Con gặp cô ấy trong một buổi biểu diễn văn nghệ, cô ấy là trẻ mồ côi, bố mẹ đều mất trong chiến loạn. Con thương xót cô ấy, và đã theo đuổi cô ấy."
"Tình yêu của chúng con vượt qua quốc gia, là tình yêu chân thành nhất. Chúng con là đồng đội cũng là người yêu, cả đời này con sẽ chỉ cùng cô ấy trải qua quãng đời còn lại."
"Xin lỗi bố mẹ vì đã không báo trước, tự ý làm chủ kết hôn với Na Cát. Có thể đến Tết con sẽ về xin lỗi bố mẹ."
"..."
Trình Nhã nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng mắt xanh trong ảnh, tâm trạng rất phức tạp. Nhà mình đây là sắp đón một cô con dâu Tây sao.
"Em nghĩ sao?" Tô Vệ Quân hỏi.
"Việc đã rồi, còn biết nói sao." Trình Nhã cũng mơ màng, chỉ nói, "Còn phải xem ông cụ nghĩ thế nào."
Người nhà luôn rất truyền thống, Tô Nam đột nhiên cưới một người nước ngoài, cũng không biết ông cụ có chấp nhận được không.
Tô Vệ Quân cau mày: "Thằng ba cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến tuổi kết hôn rồi."
Đúng vậy! Chỉ là cưới một người nước ngoài, thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra với con trai mình.
Hai người đều khó xử.
"Chuyện này cứ giữ bí mật trước, đợi đến khi chúng nó về, nhỡ đâu có con, chắc bố cũng không nói gì." Tô Vệ Quân nói.
"Tiên trảm hậu tấu." Trình Nhã thở dài nói, "Tiểu Cửu nhà mình cũng đồng ý lời cầu hôn của Thiếu Đình rồi."
"Cái gì?" Tô Vệ Quân thật sự không ngờ tới chuyện này, hôm qua ông còn tán thành Tô Tiểu Lạc suy nghĩ thêm, sao hôm nay đã đồng ý rồi?
"Sao, anh không muốn Tiểu Cửu gả?" Trình Nhã thấy vẻ mặt ông thì bật cười.
"Em nỡ không?" Tô Vệ Quân hỏi ngược lại.
Trình Nhã vui mừng nhưng cũng có chút buồn bã, đứa trẻ trở về bên họ chỉ mới hai năm, nhanh như vậy đã gả chồng rồi, thật sự là không nỡ.
"Gả thì gả thôi! Đợi các con đều thành gia lập thất thì không đến lượt chúng ta lo nữa. Đến lúc đó, anh đưa em đi khắp nơi." Tô Vệ Quân an ủi.
"Anh nghĩ cũng hay nhỉ, mặc kệ các con luôn à?" Trình Nhã cười nói rồi bước ra khỏi cửa phòng.
"Không phải, ý em là muốn quản chúng nó cả đời à?" Tô Vệ Quân lắc đầu, "Đúng là mệnh lao khổ mà!"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 419: Phó Thiếu Đình dịu dàng?
Tô Tiểu Lạc tỉnh dậy đã là buổi chiều, do bụng đói cồn cào. Cơn say đã qua hơn nửa, nhớ lại hành động táo bạo của mình sáng nay, không khỏi đỏ bừng mặt, lập tức lấy chăn trùm kín đầu. Nhưng cô không hối hận.
Phó Nhiễm bước vào, tay cầm một bát mì, hỏi : "Tỉnh rồi à?"
Tô Tiểu Lạc nghe thấy giọng của Phó Nhiễm, ngồi bật dậy: "Chị Phó Nhiễm, anh trai chị đâu?"
Phó Nhiễm cười: "Cách xưng hô này kỳ quá, em nói chị nên gọi em là Tiểu Cửu, hay là gọi em là chị dâu."
Mặt Tô Tiểu Lạc lại đỏ ửng, nói: "Chị Phó Nhiễm, chị lại trêu em rồi."
Phó Nhiễm cười: "Em gả vào nhà chị, chị gả vào nhà em, cũng coi như là huề. Vậy sau này em gọi chị là Phó Nhiễm, chị gọi em là Tiểu Cửu, ai cũng không chiếm lợi của ai."
Tô Tiểu Lạc gật đầu.
Phó Nhiễm nói: "Anh trai chị và Đường Tiểu Thiên đã đến nhà gái rồi, chắc sắp về thôi. Lúc anh ấy đi có dặn chị buổi trưa đánh thức em dậy ăn đồ. Thế nào, anh hai chị có phải rất chu đáo không?"
Tô Tiểu Lạc bưng bát lên, nhớ lại dáng vẻ Phó Thiếu Đình chăm sóc mình lúc bình thường, bèn nói: "Cũng khá chu đáo."
Phó Nhiễm thở dài: "Chẳng trách người lớn hơn vài tuổi sẽ biết thương người, như anh Sáu em ấy, còn cần chị lo lắng cho anh ấy đủ điều."
Tô Tiểu Lạc: "Để anh Sáu của em học theo đi, nếu không thì không cần anh ấy nữa."
Phó Nhiễm bật cười: "Em đúng là một cô em gái tốt."
Không cần thì không thể không cần, dù sao cũng thích từ nhỏ rồi, sao có thể dễ dàng thay đổi được.
Tô Tiểu Lạc tiếp tục nói: "Chị đừng sợ, chị gả vào nhà em, nếu anh Sáu em bắt nạt chị, chúng em đều giúp chị."
Phó Nhiễm tự tin: "Anh ấy sẽ không đâu."
Tô Hòa bước vào hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"
Phó Nhiễm trả lời: "Tiểu Cửu bảo anh học theo anh Hai nhà em, dịu dàng ân cần, nếu không thì em không cần anh nữa."
"Dịu dàng ân cần?" Tô Hòa trợn to mắt hỏi, "Em thật sự hiểu rõ anh Hai của em sao? Hồi anh Hai em học trung học, có một cô bé nói thích anh hai em, em có biết anh ấy phản ứng thế nào không?"
"Phản ứng thế nào?" Phó Nhiễm thật sự không biết chuyện này.
"Anh ấy đứng đó, hai tay đút túi quần cau mày." Tô Hòa bắt chước dáng vẻ của Phó Thiếu Đình, "Cô chắn đường tôi rồi."
"Hả? Anh ấy không hề đáp lại người ta sao?" Phó Nhiễm cảm thấy anh Hai mình không phải là người vô duyên như vậy.
"Không hề, trực tiếp bỏ đi luôn." Tô Hòa xua tay.
"Vậy sao em chưa từng nghe nói đến chuyện này, là chuyện năm nào vậy?" Phó Nhiễm cảm thấy Tô Hòa bịa chuyện.
"Năm lớp 7 trung học cơ sở, em quên rồi à?" Tô Hòa nói, "Hoa khôi lớp bên cạnh đó, tên là gì nhỉ, Trần Nhã Lệ thì phải, nhớ không?"
"Ồ, là chị ấy, chị ấy không phải đã chuyển trường rồi sao?" Phó Nhiễm chợt nhớ ra.
"Chính vì chuyện này mà chuyển trường." Tô Hòa nói có vẻ rất thật.
Tô Tiểu Lạc lặng lẽ ăn mì, nghe họ nói chuyện, rất tò mò về dáng vẻ của Phó Thiếu Đình trước kia.
"Trần Nhã Lệ này trông rất xinh sao?"
"Xinh, đôi mắt rất đẹp, một nửa con trai trong lớp bọn anh đều thích cô ấy." Tô Hòa nói.
"Anh quan sát kỹ thật đấy." Giọng Phó Nhiễm có chút chua.
"Không phải anh quan sát kỹ, là cái đám nhóc kia cứ nói bên cạnh anh là Trần Nhã Lệ rất xinh, muốn không chú ý cũng khó." Tô Hòa vội vàng giải thích, sợ Phó Nhiễm sẽ giận.
"Hứ, em tin anh sao?" Phó Nhiễm tức giận quay người bỏ đi.
Tô Hòa vội vàng đuổi theo: "Anh thật sự chưa từng nhìn cô ta, cô ta trông như thế nào anh cũng không biết, thật mà."
Tô Tiểu Lạc ăn mì xong, mang bát xuống lầu. Vừa lúc ngoài cửa có chút náo động, cô rửa bát rồi để sang một bên, ra ngoài xem náo nhiệt.
Chỉ thấy một chiếc xe con dừng ở không xa, hình như có rất nhiều phóng viên, còn có một số người rất kích động hô: "Nhã Lệ, Nhã Lệ!"
Trần Nhã Lệ?
Tô Tiểu Lạc bất chợt nhớ đến cái tên này.
Từ trên xe bước xuống một người, cô ta đeo kính râm, mặc một bộ sườn xám màu xanh biếc, còn có một chiếc áo choàng lông.
Cô ta bỏ kính râm xuống, lộ ra đôi mắt dường như biết nói chuyện, vẫy tay chào mọi người xung quanh. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ.
Những người xung quanh càng thêm kích động.
Phó Thiếu Đình trở về, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc ở cửa, lập tức chạy nhanh tới hỏi: "Tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?"
"Không đau." Tô Tiểu Lạc nhìn anh, trán anh có mồ hôi. Không biết vì sao, bây giờ cô nhìn Phó Thiếu Đình thế nào cũng thấy đẹp, cô lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh.
Lần này Phó Thiếu Đình không né tránh, tới gần cô hơn một chút. Anh tới gần như vậy, Tô Tiểu Lạc lại ngại ngùng: "Anh đừng tới gần em như vậy."
Phó Thiếu Đình không nghe lời cô, ngược lại càng tới gần hơn: "Anh không tới gần em, thì tới gần ai?"
Tiêu điểm của mọi người đang tập trung về phía Trần Nhã Lệ đang đi về tới, bên cạnh cô ta có một phóng viên đang hỏi: "Nhã Lệ, lần này cô trở về là vì mục đích gì?"
"Bạn tôi kết hôn, nên đến mừng."
Trần Nhã Lệ đi tới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phó Thiếu Đình trong đám đông. So với thời niên thiếu càng thêm quyến rũ, anh đứng ở đó, mắt Trần Nhã Lệ không thể rời đi được nữa.
Vừa rồi anh đã cười với cô gái kia. Trần Nhã Lệ ghen tị đến phát cuồng, năm đó Phó Thiếu Đình thậm chí còn chẳng thèm từ chối, đối với cô ta hoàn toàn làm ngơ. Hiện giờ cô ta đã là minh tinh nổi tiếng, cô ta không tin Phó Thiếu Đình sẽ không động lòng.
"Chào, bạn học cũ." Trần Nhã Lệ đi đến trước mặt anh chào hỏi.
Ánh mắt mọi người cũng đều đổ dồn vào Phó Thiếu Đình, người này trông đẹp trai quá mức. Thậm chí Trần Nhã Lệ đứng trước mặt anh, cũng có vẻ kém đi vài phần.
Phó Thiếu Đình che Tô Tiểu Lạc ở phía sau lưng, ở đây có quá nhiều người, biết đâu có thích khách trà trộn vào.
Ánh mắt anh lạnh lùng rơi vào người Trần Nhã Lệ, nhưng lại không thể nhớ ra cô ta là ai.
"Trần Nhã Lệ?" Tô Hòa vừa dỗ dành Phó Nhiễm xong, bước ra thì nhìn thấy Trần Nhã Lệ.
"Tô Hòa." Trần Nhã Lệ nhớ anh ta, thường đi theo em gái của Phó Thiếu Đình.
"Đại minh tinh còn nhớ tôi." Tô Hòa cười hắc hắc.
"Anh Sáu, anh cười nữa là chị Phó Nhiễm lại giận đấy." Tô Tiểu Lạc tốt bụng nhắc nhở.
Tô Hòa quay đầu nhìn lại, Phó Nhiễm xách túi xách đang định rời đi. Anh ấy gãi gãi đầu nói: "Cô tự nhiên nhé, tôi đi đây."
Tô Tiểu Lạc: "Vậy em cũng đi."
Phó Thiếu Đình giữ tay cô lại: "Đợi anh một lát, áo khoác của anh vẫn ở bên trong."
Tô Tiểu Lạc đi theo Phó Thiếu Đình vào trong lấy áo khoác, sau đó đi ra ngoài. Tô Tiểu Lạc tò mò quay đầu lại nhìn, Trần Nhã Lệ kia chắc là nghiến răng nghiến lợi lắm rồi.
Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi: "Anh không nhận ra vị nữ minh tinh vừa rồi sao?"
Phó Thiếu Đình lắc đầu: "Anh không hay xem TV."
"Cô ấy tên là Trần Nhã Lệ." Tô Tiểu Lạc nhắc nhở.
"Anh thật sự không nhớ, em muốn xem phim của cô ấy sao? Cô ấy hình như là bạn của Tiểu Thiên, hay là để Tiểu Thiên giúp?" Phó Thiếu Đình hoàn toàn không có ấn tượng gì về cô ta.
"Không cần không cần." Tô Tiểu Lạc hỏi, "Anh không thấy cô ấy trông rất xinh sao?"
"Không xinh bằng em." Phó Thiếu Đình nói ngay.
"Cô ấy tên là Trần Nhã Lệ, anh thật sự không nhớ sao?" Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng hỏi lại.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 420: Phó Thiếu Đình, anh thật tốt
"Cô ấy quan trọng sao?" Phó Thiếu Đình khó hiểu hỏi.
Tô Tiểu Lạc nhìn anh: "Anh đừng lừa em, nếu không em sẽ giận đó."
Phó Thiếu Đình có chút không chắc chắn, thật thà nói: "Anh vừa rồi còn chưa nhìn rõ mặt cô ta thế nào, hay là anh quay lại nhìn kỹ hơn?"
"Không được, vậy thì không cần nhìn nữa." Tô Tiểu Lạc khoác tay anh, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Phó Thiếu Đình hoàn toàn không hiểu ra sao, nhưng Tô Tiểu Lạc vui là được, anh nói: "Anh đưa em đến một chỗ."
Tô Tiểu Lạc đi theo anh lên xe, cuối cùng xe dừng lại trước một ngôi nhà. Trên ngôi nhà có hoa tường vi leo đầy tường, rủ xuống phủ kín bức tường bên ngoài.
Phó Thiếu Đình hỏi: "Em xem có thích không? Không thích anh nghĩ cách khác!"
"Thích!" Tô Tiểu Lạc gật đầu.
Cô trả lời sảng khoái như vậy, Phó Thiếu Đình không khỏi cau mày: "Còn chưa vào xem đã nói thích?"
"Em đã ưng ý ngôi nhà này từ lâu rồi, sau này nghe ông nội nói đây là nhà của anh." Tô Tiểu Lạc cười giải thích.
"Thật trùng hợp, xem ra gu thẩm mỹ của hai chúng ta đều không tệ!" Phó Thiếu Đình rất hài lòng, khóe miệng khẽ cong lên, anh lấy chìa khóa ra mở khóa xích trên cánh cửa lớn.
Vừa mở cửa, Tô Tiểu Lạc đã cảm nhận được từng trận gió âm thổi tới.
"Ngôi nhà này kể từ khi xây xong vẫn chưa có người ở." Phó Thiếu Đình đã tìm hiểu về lịch sử của ngôi nhà. "Hồi xưa xây nhà, có người từ trên lầu rơi xuống, người xây nhà không chịu đưa tiền bồi thường, vợ người đó đến đòi tiền thì bị đánh chết. Từ đó về sau, ngôi nhà này rất tà môn, gia đình đó vội vàng bán nhà đi."
"Chuyện chẳng lành xảy ra liên tục, gia đình sau cũng không dám ở, vẫn luôn niêm phong."
Tô Tiểu Lạc ngẩng mắt nhìn anh, cười nói: "Vậy chẳng phải là tiện cho anh sao?"
Phó Thiếu Đình mỉm cười: "Là cho chúng ta."
Tô Tiểu Lạc cười hì hì, nói: "Vậy vấn đề xử lý hậu sự ở đây giao cho em, cũng không thể chiếm không cái tiện nghi này được."
Tô Tiểu Lạc từ trong túi vải của mình lấy ra những thứ cần thiết để làm pháp sự, rồi nói: "Phó Thiếu Đình, anh đi mua một ít trái cây và đồ cúng, cá rán cũng một con, gà nướng một con, còn có bánh kem nhỏ ở tiệm bánh ngọt nữa."
Tô Tiểu Lạc vừa giao tiếp với những "vong hồn" này, vừa dặn dò Phó Thiếu Đình những thứ cần mua.
Những vong hồn này ở nhân gian lâu rồi, khẩu vị cũng hơi kén chọn, còn muốn mua thêm nữa, Tô Tiểu Lạc trừng mắt, "bọn họ" lập tức không dám nói gì nữa.
Tính khí nhỏ nhen của cô vừa nổi lên, khiến bọn họ xếp hàng im ngay: "Tôi là thấy các người chưa làm điều gì ác, nên mới nghĩ đến việc thỏa mãn chút nguyện vọng cuối cùng của các người. Đừng không biết điều, biết điều thì dừng!"
Đám vong hồn cúi đầu, không dám nói gì thêm.
Phó Thiếu Đình hỏi: "Vậy những thứ này còn cần mua không?"
Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình sang một bên, nói: "Mấy vong hồn này trước đây đều là dân thường bị áp bức, đói khổ quá, lúc còn sống thật sự chưa từng ăn thứ gì ngon. Anh cứ mua một ít về, để họ cũng được thưởng thức chút đỉnh!"
Phó Thiếu Đình gật đầu: "Vậy em ở đây đợi anh, anh mua xong sẽ về."
Tô Tiểu Lạc quét dọn sân, nữ quỷ đứng bên cạnh nói: "Trời mưa cô nhớ đóng cửa sổ lại, bên trong nếu ẩm ướt sẽ có mùi đấy."
Ở đây lâu như vậy, cũng có chút tình cảm.
Nữ quỷ lại nói: "Những người có thể vào được cái sân lớn này đều là do tôi kiểm kê qua, đều là xuất thân bần nông, chưa từng làm chuyện xấu."
Tô Tiểu Lạc nhìn nữ quỷ, cười: "Cô cũng coi như là làm một việc thiện lớn, đầu thai chuyển thế nhất định sẽ tìm được một nhà tốt."
Một số cô hồn dã quỷ lang thang bên ngoài lâu ngày, rất dễ xảy ra chuyện, nữ quỷ cũng coi như là tích âm đức.
Đợi Phó Thiếu Đình mua đồ xong, Tô Tiểu Lạc đã đi một vòng quanh nhà, bên trong gần như là cái vỏ trống rỗng, không có gì cả. Đồ đạc các loại đều phải đặt làm lại, nữ quỷ này thích sạch sẽ, nên không để sân vườn trông có vẻ rất rách nát.
Tô Tiểu Lạc quyết định đốt cho cô ấy nhiều tiền giấy hơn.
Bên ngoài có một cái ao nhỏ, sân này hơi lớn, cũng không biết ông nội có bằng lòng đến ở không.
Tô Tiểu Lạc giúp chuyển đồ vào trong, cô nói: "Anh mua nhiều vậy!"
"Em không phải nói đều là dân nghèo sao? Chúng ta sống cuộc sống tốt rồi, cũng phải để họ cảm nhận được sự tốt đẹp của xã hội mới chứ." Phó Thiếu Đình cười nói.
"Ha ha, nữ quỷ vừa khen anh đó! Nói anh vừa đẹp trai vừa có tầm nhìn." Mặt Tô Tiểu Lạc đột nhiên đỏ lên, không nói tiếp.
"Chỉ nói vậy thôi sao?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Ừ." Tô Tiểu Lạc sẽ không nói cho anh biết, nữ quỷ còn nói họ nhất định sẽ nhiều con nhiều cháu.
"Vậy em đỏ mặt làm gì?" Phó Thiếu Đình nhận thấy có điều không đơn giản.
"Hơi nóng." Tô Tiểu Lạc giơ tay phẩy phẩy mặt mình, "Được rồi, em phải bắt đầu tiễn bọn họ đi rồi, anh ở bên cạnh hộ pháp."
"Tuân lệnh! Tiểu Cửu đại nhân!" Phó Thiếu Đình cưng chiều nói, âm thanh trầm thấp từ tính mang theo chút trêu chọc.
Tô Tiểu Lạc cũng cười theo, cũng quá biết phối hợp đi!
Cô khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm.
Khi mọi việc kết thúc, đã là buổi tối.
Bụng Tô Tiểu Lạc đói kêu cồn cào, Phó Thiếu Đình đưa cô đi ăn cơm. Vào quán ăn, Tô Tiểu Lạc cũng gọi một phần gà nướng. Vừa rồi đã bị hương thơm của gà nướng quyến rũ, cuối cùng cũng được ăn rồi.
Ăn cơm xong, bên ngoài bắt đầu mưa phùn lất phất, mùa mưa lại sắp đến. Tô Tiểu Lạc chống má nói: "Phó Thiếu Đình, anh nói con người sống là vì cái gì?"
Phó Thiếu Đình nhìn cô: "Ăn no rồi, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung."
Tô Tiểu Lạc liếc anh một cái: "Vậy anh biết vì cái gì không?"
"Người không thể sống quá rõ ràng, quá rõ ràng tất cả mọi thứ trên đời đều chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì không rõ, nên mới tràn đầy thách thức. Giống như em không thể nhìn thấu vận mệnh của mình, cũng là đạo lý như vậy." Phó Thiếu Đình vỗ nhẹ vào đầu cô.
"Hoặc là chỉ có đợi đến khi rời khỏi thế giới này, mới có thể nghĩ thông suốt!" Tô Tiểu Lạc cười nói.
"Không sai, giống như bây giờ, chẳng phải em nên nghĩ làm thế nào để rời khỏi đây sao?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Có câu nói thế này, không lo xa ắt có họa gần, nói chính là anh." Tô Tiểu Lạc không hoang mang, lấy ra một chiếc ô đắc ý huơ huơ trước mặt anh, "Sao nào?"
"Không tệ." Phó Thiếu Đình giơ ngón tay cái lên.
Hai người ra khỏi quán ăn, mưa càng lúc càng dày. Phó Thiếu Đình ôm lấy vai cô, cô cười tinh quái, một chân đạp vào chỗ trũng làm nước bắn lên.
Ống quần Phó Thiếu Đình lập tức bị ướt, anh dứt khoát cùng Tô Tiểu Lạc đạp nước, cuối cùng vứt luôn cả ô. Hai người chơi đùa rất vui vẻ.
Đôi khi người ta quá dễ dàng bị những khuôn khổ gò bó. Thật ra cho dù bị ướt mưa, thay đổi một tâm trạng cũng là một kiểu giải quyết thú vị.
Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình hai người giống như những kẻ điên trong mắt người khác.
"Cõng em." Tô Tiểu Lạc nhảy lên lưng anh, Phó Thiếu Đình đỡ lấy cô, nâng chân cô lên, Tô Tiểu Lạc ôm lấy cổ anh nói: "Phó Thiếu Đình, anh thật tốt!"
"Tốt như thế nào?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Rất, rất tốt!" Tô Tiểu Lạc mỉm cười đáp lại.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro