Chương 446 + 447 + 448 + 449 + 450
Editor: Frenalis
Chương 446: Lục thân duyên bạc
Nghiêm Chỉ thở dài: "Thực ra gần đây chị làm phóng sự, cũng thường xuyên gặp những người như vậy. Vì sau khi ly hôn, họ không có nơi nào để đi. Cho dù bị đánh đến bầm dập cũng không dám ly hôn. Có một số phụ nữ phạm tội cũng vì nguyên nhân này."
Con gái đã lấy chồng không có đường lui, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố gắng vẹn toàn.
Có người lấy chồng cũng tạm ổn, sống đến cuối đời cũng sống giống như bố mẹ mình. Bởi vì mọi người đều gặp cảnh ngộ tương tự, ngược lại người khác biệt lại trở thành dị loại.
Dường như con gái gả đi là người nhà khác, từ con gái biến thành người thân.
Tô Tiểu Lạc nói: "Hiện tượng này thực ra không chỉ xuất hiện ở các cô gái, có một số đàn ông cũng như vậy. Không có người thân, với bố mẹ dường như không phải là người thân, mà là kẻ thù."
"Tại sao lại như vậy?" Nghiêm Chỉ thực sự rất không hiểu, cô là con một. Bố mẹ cô vì cô mà trả giá tất cả, không hề khoa trương khi nói rằng, nếu là trong tình huống nguy cấp, bố mẹ cô sẽ không do dự mà chắn trước mặt cô.
"Có người sinh con không phải vì yêu, mà là vì tìm một công cụ dưỡng lão." Tô Tiểu Lạc nói. "Mà những người như vậy, sinh ra lục thân duyên bạc, chỉ có thoát ly khỏi quan hệ cộng sinh ban đầu, mới có khả năng có được sự bình yên trong nội tâm."
"Quan hệ cộng sinh là gì?" Nghiêm Chỉ hỏi.
"Đứa trẻ nào cũng mang theo lương thực mà đến, có câu nói chính là, chỉ cần sinh ra là có thể nuôi sống. Phúc báo của mỗi người không giống nhau, cho nên kết cục cũng không giống nhau. Người lục thân duyên bạc là không có kiếp sau, kiếp này chính là vượt kiếp." Tô Tiểu Lạc nói.
"Thật sao? Không có kiếp sau sao?" Nghiêm Chỉ lẩm bẩm nói.
"Hơn nữa chị có phát hiện ra không, đứa trẻ sinh ra trong gia đình kiểu này, một khi đứa trẻ không được yêu thương thức tỉnh, sự nghiệp sẽ tốt hơn so với đứa trẻ được yêu thương." Tô Tiểu Lạc hỏi.
Nghiêm Chỉ nghĩ lại những trường hợp mình đã phỏng vấn, bèn nói: "Đúng là có một bộ phận người sau khi thoát ly ra ngoài, bất kể là sự nghiệp hay gia đình đều thuận lợi hơn so với người được yêu thương. Nhưng có rất nhiều người vẫn rất đau khổ mê mang, chìm sâu trong mối quan hệ đó, đau khổ không đạt được chí hướng."
Tô Tiểu Lạc cười: "Thực ra một khi giác ngộ, mới giành lại được cuộc đời thuộc về chính mình, tự nhiên sống sung túc rực rỡ."
Nghiêm Chỉ lại thở dài: "Theo chị thấy, cho chị núi vàng núi bạc cũng không nỡ rời xa bố mẹ mình. Cũng may anh hai em tốt, đối xử tốt với chị, đối xử tốt với người nhà chị."
Tô Tiểu Lạc trêu chọc nói: "Giờ mới biết anh hai em tốt à?"
Nghiêm Chỉ đỏ mặt nói: "Anh hai em vẫn luôn rất tốt, là chị không tốt. Nhưng chị biết sai mà sửa, cũng không muộn đúng không?"
Tô Tiểu Lạc cười hắc hắc, nói: "Trăm kiếp tu hành mới chung thuyền, ngàn kiếp tu hành mới chung chăn gối."
Nghiêm Chỉ gật đầu: "Cho dù là kiếp sau, chị cũng muốn làm vợ chồng với anh hai em."
Kiếp sau! Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc thu lại, không tiếp lời.
Trình Nhã nghe thấy lời của họ, nói: "đời này còn dài lắm, kiếp sau kiếp sau nữa, hãy trân trọng kiếp này đi!"
"Mẹ nói đúng, kiếp này mới là quan trọng nhất." Tô Tiểu Lạc giơ ngón tay cái, cười nói, "Chẳng trách con có thiên phú đạo thuật như vậy, chắc chắn là di truyền từ mẹ."
Trình Nhã bị cô nói đến dở khóc dở cười, quét sạch nỗi u ám trong lòng vừa rồi. Nhìn thấy Tống Lệ Lệ có cảnh ngộ gần giống mình, bà cũng bị gợi lại chuyện đau lòng.
Bà nói: "Con chuẩn bị tốt chuyện kết hôn đi, xem còn thiếu gì không, đừng để đến lúc đó lại vội vàng mua."
"Biết rồi ạ!" Tô Tiểu Lạc đáp.
*****
Chiều hôm sau, dì cả Trình đến nhà họ Tô, vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi: "Tống Lệ Lệ, mày xuống đây cho tao!"
Tống Lệ Lệ trốn trong phòng, không chịu xuống.
Trình Nhã ở dưới cản lại, dì cả Trình không có một chút sắc mặt tốt, thậm chí còn quát: "Trình Nhã, mày có ý gì? Mày không muốn nhà tao tốt đẹp à?"
Trình Nhã hỏi: "Chị cả, chị không thấy sao, Lệ Lệ bị đánh thành ra như vậy, thật đáng thương."
"Vậy thì liên quan gì đến mày? Chuyện của vợ chồng người ta, liên quan gì đến mày? Tao có nhờ mày quản không?" Dì cả Trình vừa vào đã trách móc không chút do dự.
"Lệ Lệ là con gái chị, chị có thể trơ mắt nhìn nó bị bắt nạt sao?" Trình Nhã cũng có chút tức giận.
"Đó cũng là chuyện nhà tao, sao đến lượt mày quản?" Dì cả Trình căn bản không cảm kích. "Lệ Lệ đã lấy chồng, nó là người nhà họ Mã. Người ta cho nó ăn cho nó uống, bị nói vài câu đã hờn dỗi, là do tao không dạy dỗ tốt. Quốc Long dạy dỗ nó cũng không có gì quá đáng."
Trình Nhã kinh ngạc đến ngây người: "Chị cả, chúng ta đã sống cuộc sống gì, chẳng lẽ chị còn muốn con cái đi vào vết xe đổ sao?"
Dì cả Trình không cho là đúng nói: "Vậy thì sao? Lúc trẻ tao cũng sống như vậy, tao cũng không nói ba ngày hai bữa muốn về nhà mẹ đẻ, muốn ly hôn!"
Dì cả Trình gả cho con trai trưởng thôn, con trai trưởng thôn cũng ba ngày hai bữa động tay động chân với bà ta, bà ta cũng nhẫn nhịn cho qua. Đợi sau khi sinh con, cuộc sống không phải dần dần tốt lên sao.
Bà ta không cảm thấy có vấn đề gì.
"Chị cả, đó là bạo lực gia đình!" Trình Nhã cạn lời.
"Vợ chồng nào mà không cãi nhau?" Dì cả Trình hừ một tiếng, nói, "Mày tưởng ai cũng may mắn như mày, gặp được người như Tô Vệ Quân?"
"Nghe Lệ Lệ nói, đây không phải là lần đầu tiên Mã Quốc Long đánh nó. Chúng ta là nhà mẹ đẻ của Lệ Lệ, sao có thể không đứng ra bảo vệ con cháu?" Trình Nhã khó có thể tưởng tượng nếu con cái không có chỗ dựa, sẽ bị bắt nạt đến mức nào.
"Đó cũng là do Lệ Lệ sai trước! Nó đã mất thân, tao lại còn nhận nhiều sính lễ của người ta như vậy." Dì cả Trình hạ giọng nói.
Vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên vạch áo cho người xem lưng, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết.
Mặt mũi của dì cả Trình mất không phải là ít.
Trình Nhã nói: "Vậy thì chị trả lại sính lễ cho con bé đi."
"Trình Nhã, tao thấy mày đứng nói chuyện không biết đau lưng. Nhà mày điều kiện thế nào, nhà tao điều kiện thế nào. Mày có bản lĩnh cưới vợ cho con mày, nhà tao không có. Trả lại sính lễ, mày cưới vợ cho con trai tao à!" Dì cả Trình tức giận nói.
"Vậy con trai chị lấy tiền bán thân của chị gái, có thể sống tốt sao?" Tô Tiểu Lạc khoanh tay trước ngực, đã nghe được một lúc, càng nghe càng thấy kỳ quặc.
"Cái gì mà tiền bán thân, tao nuôi Lệ Lệ rất kỹ lưỡng! Mày đi trong thôn hỏi thăm xem, nhà tao ba ngày hai bữa ăn thịt, thiếu nó miếng nào không? Cho nó đi học là do nó không học được, chỉ riêng nuôi nó đã tốn của chúng tao bao nhiêu tiền." Dì cả Trình kêu oan cho mình.
Tống Lệ Lệ ở trên lầu nghe thấy lời mẹ ruột mình nói, tức giận nắm chặt tay. Thực ra nghĩ kỹ lại, cũng có dấu vết.
Từ nhỏ mẹ cô đã truyền đạt cho cô rằng con gái học hành không có ích gì, còn phải giữ dáng vóc thon thả. Cho nên thịt cô không thể ăn nhiều, sách vở thì dù cô có muốn đọc cũng không thể đọc được.
Bây giờ nghĩ lại, học hành có thể khiến người ta có nhiều suy nghĩ hơn. Mẹ cô chính là sợ cô có nhiều suy nghĩ, sau này khó khống chế.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 447: Tất cả đều là vì tốt cho con cái
Tống Lệ Lệ bước xuống nói: "Vậy bây giờ mẹ đến ép con chết có phải không?"
"Mày nói cái gì vậy? Tao sinh mày nuôi mày là vì tốt cho mày. Giờ mày đã kết hôn rồi, ly hôn thì còn ra thể thống gì? Mày nghĩ danh tiếng của mày bây giờ tốt lắm sao? Nếu thật sự ly hôn, ai còn dám lấy mày nữa?" Dì cả Trình cũng tức giận không nhẹ.
"Con ly hôn rồi không kết hôn nữa không được sao? Nhất định phải để Mã Quốc Long đánh chết con sao?" Tống Lệ Lệ khóc đỏ cả mắt.
Lần đầu tiên đánh cô, Mã Quốc Long cũng đã quỳ xuống nhận lỗi, đảm bảo sẽ không có lần thứ hai. Nhưng mới qua bao lâu lại đánh cô. Nếu lần này không có gia đình dì hai che chở, cô có quay về cũng sẽ bị đánh.
"Mày sao lại cố chấp như vậy! Quốc Long lần này bị đánh thành ra như vậy, nó chắc chắn không dám nữa. Nếu mày ly hôn mà không kết hôn, sau này em trai mày thành gia lập thất, mày không kết hôn lẽ nào muốn ở nhà cả đời sao?" Dì cả Trình khuyên nhủ.
"Con ly hôn, con chết ở bên ngoài cũng sẽ không về nhà làm liên lụy đến mọi người." Tống Lệ Lệ hoàn toàn tuyệt vọng.
Thật ra mẹ cô căn bản không quan tâm cô gả cho người như thế nào, chỉ là muốn gả cô đi, chỉ cần đối phương cho sính lễ đủ nhiều. Cô sống ở nhà người ta thế nào cũng không sao cả, chỉ cần đừng về nhà làm liên lụy đến gia đình là được.
"Sao mày ngốc vậy, mày gả đến nhà người ta chính là người của nhà người ta rồi. Sao mày có thể nói những lời khiến mẹ mày đau lòng như vậy? Mẹ nuôi mày có dễ dàng gì?" Dì cả Trình tức giận không thôi, sao lại nói không thông như vậy? "Mày cứ sống cuộc sống của mày, sống tốt, mẹ cũng không tham lam đồ của mày có phải không? Nhưng mày không thể chỉ gây rắc rối cho mẹ được!"
Tống Lệ Lệ khóc không thành tiếng, cô nói: "Dì hai, dì xem mẹ cháu nói gì kìa."
Cô chẳng qua chỉ là kết hôn một lần, cuối cùng lại phát hiện mình giống như bị đuổi ra khỏi nhà.
Trình Nhã vỗ vỗ lưng Tống Lệ Lệ, nói: "Cháu đừng khóc nữa."
Tống Lệ Lệ ôm mặt khóc: "Dì hai, cháu thật sự không muốn sống nữa. Bà ấy cho cháu mạng sống, cháu trả lại mạng cho bà ấy vậy!"
Trình Nhã nhìn thấy cháu gái như vậy, trong lòng cũng rất đau khổ, bà nói: "Chị cả, chị bớt nói vài câu đi, thấy con bé như vậy chị vui lắm sao?"
Dì cả Trình quát: "Đây chẳng phải đều là do mày xúi giục sao, liên quan gì đến mày?"
Trình Nhã biết chị cả sẽ nói như vậy, lúc trước Tô Vệ Quân nói những lời đó, trong lòng bà đã mơ hồ cảm thấy không ổn. Bà hiểu rõ tính cách của chị cả, nhưng bà cũng không đành lòng để Tống Lệ Lệ đơn độc không nơi nương tựa.
Nói chung việc này quản cũng không tốt, không quản cũng không tốt.
Tống Lệ Lệ nói: "Mẹ không được nói dì hai của con, mẹ có thể nói gì con cũng được, nhưng không được nói gia đình dì hai."
Từ nhỏ, mẹ cô đã nói xấu dì hai trước mặt cô, nói bà ấy vong ân bội nghĩa, coi thường gia đình mình, cho nên hai nhà mới dần dần xa cách không liên lạc.
Nhưng tiếp xúc rồi, Tống Lệ Lệ mới phát hiện, đến khi có chuyện rồi, mẹ ruột cũng không đáng tin.
"Bốp" một tiếng, dì cả Trình tát thẳng vào mặt Tống Lệ Lệ, bà ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, bà ta mắng: "Con nhỏ chết tiệt này, không biết nghe lời phải trái. Người ngoài kia có ai thật lòng tốt với mày không? Bọn họ chỉ mong được xem trò cười của mày, mong chuyện càng lớn càng ồn ào, đúng là không biết xấu hổ!"
Tống Lệ Lệ ôm mặt, đau đớn nhất không phải là trên mặt, cũng không phải là do Mã Quốc Long đánh, mà là trong lòng.
Trình Nhã cũng sững sờ: "Sao chị có thể đánh con bé?"
"Tao không chỉ đánh nó, tao còn muốn đánh cả mày nữa? Mày là thấy nhà tao chưa đủ náo nhiệt có phải không!" Dì cả Trình nói xong liền muốn động thủ.
Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ đều xông tới, kéo bà ta lại.
Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nói: "Nếu bà đến nhà tôi để đánh người, ở đây không hoan nghênh bà, sau này bà cũng đừng đến nữa."
Nghiêm Chỉ cũng nói: "Bà đừng ép chúng tôi động thủ với bà, bà dám động vào một sợi tóc của mẹ tôi, tôi sẽ cào nát mặt bà!"
Tô Tiểu Lạc: "Trước khi bà động thủ, cũng nên suy nghĩ xem nhà chúng tôi có những ai."
Dì cả Trình đột nhiên khẩn trương, bà vừa rồi quá tức giận, nhất thời quên mất Trình Nhã bây giờ không còn là Trình Nhã của trước kia nữa. Nó có bảy đứa con trai, đứa nào đến tìm bà, bà cũng không thể chống đỡ nổi.
Dì cả Trình bình tĩnh lại nói: "Tôi không có động thủ, các người hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là quá tức giận Lệ Lệ, nó không nghe lời."
Trên mặt Tống Lệ Lệ vốn đã có vết thương, lại bị tát một cái, một bên má sưng vù lên.
"Dì hai, Tiểu Lạc, Nghiêm Chỉ, Tô Hòa, cảm ơn mọi người, mọi người đừng quan tâm đến tôi nữa, hai ngày nay đã làm phiền mọi người rồi." Tống Lệ Lệ cúi đầu chào Trình Nhã, sau đó đi đến trước mặt dì cả Trình: "Con sống hay chết không liên quan đến nhà họ Tống, từ nay về sau con đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, được chưa?"
"Mày!" Dì cả Trình tức giận giơ tay lên.
"Đủ rồi!" Trình Nhã xông tới đẩy dì cả Trình ra, "Chị cả, chị quá đáng lắm rồi. Con bé bây giờ đang cần giúp đỡ, chị lại đẩy con bé ra, chị thật sự muốn ép chết nó sao?"
Dì cả Trình thẹn quá hóa giận, quát lớn: "Đừng có cản nó, tao xem nó có dám chết không, nếu nó thật sự có gan đó, tao còn coi trọng nó vài phần!"
Tống Lệ Lệ thật sự không chịu nổi đả kích như vậy, cô ấy khóc không thành tiếng, suýt chút nữa ngất đi.
Trình Nhã lẩm bẩm nói: "Làm gì có người mẹ nào lại mong con mình chết chứ!"
"Bà ta là mong cháu chết. Cháu đã làm sai điều gì? Rõ ràng người bị đánh là cháu, người chịu uất ức là cháu. Cháu còn phải nghe lời như thế nào nữa?" Tống Lệ Lệ đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đôi mắt đầy phẫn hận nhìn dì cả Trình: "Có phải con bị Mã Quốc Long đánh chết, mẹ mới có thể đòi nhà họ Mã bồi thường không?"
Dì cả Trình tức giận lại muốn động thủ, nhất thời lại ồn ào lên.
Tô Chính Quốc vốn dĩ ở trong thư phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không muốn quan tâm. Nhưng tiếng khóc lóc ầm ĩ quá, ông không thể không đi ra.
"Dừng tay!" Tô Chính Quốc lớn tiếng quát một tiếng, người trong phòng khách lập tức im lặng.
Dù sao cũng là ở nhà người khác, dì cả Trình cũng không dám quá hung hăng, bà ta mắng mỏ vài câu, cuối cùng vẫn im miệng.
Tô Chính Quốc nói: "Cô còn có chút dáng vẻ làm mẹ không?"
"Cháu dạy dỗ con mình, phạm pháp sao?" Dì cả Trình không cho là đúng nói.
"Không phạm pháp, dạy dỗ vốn dĩ là để con cái tốt hơn, hiểu biết lễ nghĩa đúng không? Tôi là lần đầu tiên gặp phải người dạy con phải chịu đòn, cô thích bị đánh cũng phải dạy con xông vào chịu đòn sao?" Tô Chính Quốc hỏi.
"Bác trai, bác nói như vậy có hơi khó nghe rồi." Dì cả Trình không đồng ý nói, "Hai đứa nó mới kết hôn còn chưa hòa hợp. Hơn nữa, lần này là đánh nhau qua lại."
"Đánh nhau qua lại, sự khác biệt về thể chất giữa nam và nữ, ai chịu thiệt cô không biết sao?" Tô Chính Quốc tức giận hỏi, "Mấy người là chưa tiến hóa hoàn toàn sao? Cần phải như vậy mới có thể giao tiếp? Ỷ vào thân phận của mình mà đánh con, cô thật sự cho rằng con gái cô không đánh lại cô hay sao?"
"Con cái còn nhỏ đánh con nói là vì tốt cho con, tới lúc tụi nó lớn lên không nghe lời, mà vẫn đánh thì là vì cái gì?"
"Lừa gạt bản thân mình là đủ rồi, đừng lừa gạt người khác nữa."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 448: Chỉ hứng thú với em
"Vì tốt cho con cái là tẩy não nó sao?" Tô Chính Quốc nhìn về phía Tô Tiểu Lạc, "Có bùa chú tà môn như vậy sao?"
Tô Tiểu Lạc lắc đầu: "Đây chẳng qua là có một số người mượn cớ vì tốt cho con cái để bắt nạt người khác mà thôi."
Ở bên ngoài không có địa vị, bị người khác coi thường. Chỉ có thể về nhà bắt nạt những đứa trẻ yếu đuối.
Một câu vì tốt cho con che đậy tất cả.
Dì cả Trình nói: "Được, được, các người có thể quản nó được bao lâu? Các người đứng nói chuyện không đau lưng, lúc nó không có ai quản đến tìm các người, các người có chịu trách nhiệm không?"
"Lo lắng chị ấy không có ai quản như vậy, là bởi vì bà chưa từng nghĩ đến việc quản chị ấy có phải không?" Tô Tiểu Lạc khoanh tay trước ngực, đã nhìn thấu tâm tư của bà ta.
"Con có tay có chân có thể tự lo cho mình, con sẽ không về nhà làm liên lụy đến mọi người, mọi người cứ yên tâm." Tống Lệ Lệ nghẹn ngào nói.
Trước kia dì cả Trình hễ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với con gái, là nó sợ hãi không thôi, bây giờ hoàn toàn không có tác dụng nữa. Trong lòng bà ta rất tức giận, đều là do gia đình Trình Nhã này gây rối.
Đứa con gái này coi như uổng công sinh ra, khuyên không được, bà ta bèn mắng một câu: "Con nhỏ chết tiệt này, sau này đừng có hối hận!"
Bà ta vừa mắng vừa rời đi.
Tô Chính Quốc lẩm bẩm: "Đều là bố mẹ, sao lại có người như vậy?"
"Ông nội, ông đừng giận, tức giận hại thân không đáng." Tô Tiểu Lạc lập tức chạy tới, giơ ngón tay cái lên với ông, "Vừa rồi ông thật là bá đạo, mắng bà ta đến mức không nói được lời nào."
Tô Chính Quốc nói: "Con gái có gia đình dựa dẫm là chuyện tốt, không có gia đình dựa dẫm thì dựa vào chính mình. Không tranh được cũng phải cố mà tranh một hơi, cứ như thể con gái chỉ có lấy chồng mới là có đường ra. Những tư tưởng phong kiến cũ nát này nên loại bỏ, phụ nữ cũng có thể chống đỡ một nửa bầu trời!"
"Hay, ông nội nói rất hay!" Nghiêm Chỉ cũng vỗ tay khen ngợi.
Ông cụ tuy tuổi đã cao, nhưng tư tưởng của ông luôn theo kịp sự tiến bộ của xã hội hiện đại, không hề cổ hủ. Đây cũng là lý do mà mấy đứa cháu trong nhà họ Tô thích nghe ông nói chuyện.
Tô Chính Quốc hắng giọng: "Đương nhiên, những lời ông nói không hẳn là hoàn toàn đúng. Thực tiễn mới có được chân lý, sau này vẫn phải dựa vào thế hệ trẻ các cháu đi kiểm chứng."
Được mấy đứa cháu tâng bốc, Tô Chính Quốc cũng cảm thấy có chút lâng lâng: "Tối nay ăn thêm món, ông đi qua chỗ lão Hồ lấy một con gà nướng về."
Tô Chính Quốc ra khỏi cửa, Tống Lệ Lệ vẫn im lặng không nói, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trình Nhã khuyên cô ấy nghĩ thoáng ra, cùng cô ấy lên lầu nghỉ ngơi.
Ăn cơm tối xong, Tô Tiểu Lạc trở về phòng. Học bài một lúc, bên ngoài có gió thổi qua, cô dường như cảm ứng được điều gì, theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Phó Thiếu Đình đang đứng ở cổng lớn, nhìn thấy cô bèn vẫy tay với cô.
Tô Tiểu Lạc chỉnh lại tóc, thay giày rồi chạy ra ngoài.
Hai người đi cạnh nhau, Tô Tiểu Lạc luyên thuyên kể với anh về chuyện của Tống Lệ Lệ, Phó Thiếu Đình im lặng lắng nghe, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi: "Anh nói xem mẹ chị ấy có quá đáng không?"
Phó Thiếu Đình "ừm" một tiếng, nói: "Đúng là rất quá đáng."
"Sao anh không tức giận chút nào vậy?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
"Anh không có hứng thú với chuyện của người khác." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói, cảm xúc không có gì dao động.
"Vậy anh có hứng thú với chuyện gì?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
Phó Thiếu Đình nắm lấy tay cô: "Tất cả mọi thứ về em, anh đều có hứng thú."
"Em?" Tô Tiểu Lạc chỉ vào mũi mình: "Chuyện của em không phải anh đều biết rồi sao?"
Phó Thiếu Đình lắc đầu: "Từ lúc gặp mặt, em cứ luôn nói về chuyện của chị họ em. Anh còn không biết em có nhớ anh không, nhớ anh nhiều bao nhiêu. Suy cho cùng trong lòng em, chị họ em quan trọng hơn anh."
"Này, anh hơi vô lý rồi đó." Tô Tiểu Lạc bị anh chọc cười.
"Cuối cùng cũng cười rồi? Vì chuyện của người khác, có thể giúp được thì giúp một chút, không cần thiết phải đồng cảm. Thấy em không vui, anh càng không vui hơn." Phó Thiếu Đình véo mũi cô.
"Biết rồi!" Tô Tiểu Lạc lúc này mới biết hóa ra anh đang trêu chọc mình cười!
Đi đến đoạn đường vắng người, Phó Thiếu Đình ôm lấy cô: "Em vẫn chưa nói cho anh biết, có nhớ anh không."
"Không nói cho anh biết." Tô Tiểu Lạc nghịch ngợm nói.
Phó Thiếu Đình chống lên trán cô, nhẹ giọng hỏi: "Có nhớ anh không?"
"Nhớ... nhớ rồi." Tô Tiểu Lạc nũng nịu nói, "Anh thật là phiền phức, Phó Thiếu Đình!"
"Là nhớ em rồi." Phó Thiếu Đình than thở một tiếng, "Đồ nội thất không biết bao giờ mới làm xong."
Tô Tiểu Lạc bị anh chọc cười, nhón chân lên hôn anh một cái. Phó Thiếu Đình được yêu chiều mà sợ hãi, quấn lấy cô nói: "Muốn nữa."
Tô Tiểu Lạc đẩy mặt anh ra: "Có người đến, có người đến."
Có một người đi xe đạp qua, Phó Thiếu Đình không hôn được, có chút tiếc nuối.
"Em nhớ anh cả anh hai rồi."
Trong số mấy người anh trai, hai người anh này tiếp xúc tương đối lâu, hơn nữa họ đi biên giới có một phần lớn nguyên nhân là vì cô.
Chị dâu cả, chị dâu hai chắc chắn cũng rất nhớ họ. Đã xa nhau lâu như vậy rồi.
"Em không tính được ngày về của họ sao?" Phó Thiếu Đình hỏi.
Tô Tiểu Lạc lắc đầu: "Việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, không thể tùy tiện tính toán."
"Vậy thì không tính, anh nghe tin tức từ bên đó nói, có thể sẽ có một cuộc chiến tranh kéo dài phải đánh." Sắc mặt Phó Thiếu Đình nặng nề. "Anh cả anh hai của em không thích hợp ở đó, chắc không lâu nữa có thể sẽ bị điều động trở về."
"Ừm." Tô Tiểu Lạc gật đầu.
Một khi chiến tranh xảy ra, tốn người tốn của.
"Hai ngày nữa chúng ta phải về quê tế tổ, em có muốn đi cùng không?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Được, vừa hay giải quyết khúc mắc trong lòng bố mẹ anh." Tô Tiểu Lạc vui vẻ đồng ý.
Phó Thiếu Đình véo véo tay cô, hai người đã đi về đến nhà họ Tô.
"Nhớ phải nhớ anh đó."
"Được, biết rồi!"
"Hơi qua loa." Phó Thiếu Đình lại thở dài một tiếng.
"Em ngày nào cũng nhớ anh." Tô Tiểu Lạc ôm lấy anh, "Anh không tự tin sao?"
"Chỉ là muốn nhanh chóng cưới em về nhà." Phó Thiếu Đình véo má cô, không nỡ nói, "Mau vào đi!"
*****
Ngày hôm sau, nhà họ Tô nhận được thư của Tô Viễn và Tô Đông. Trong thư hỏi thăm sức khỏe của ông cụ, vợ chồng Tô Vệ Quân, cũng kể về cuộc sống của mình ở biên giới.
Mọi người nghe say sưa, cũng cảm thấy lo lắng cho những khoảnh khắc nguy hiểm mà họ từng trải qua.
Lý Tịnh gia nhập vào quân đội biên giới, năng lực của cô ấy nhanh chóng được đồng đội công nhận và khen ngợi. Cô ấy đã giúp quân đội giảm thiểu rất nhiều tổn thất.
Vương Thiến và Nghiêm Chỉ nghe nội dung trong thư, không khỏi len lén lau nước mắt.
Con còn nhỏ, các cô không thể bỏ con lại để đi tìm chồng mình. Chỉ có thể qua thư mới biết được tình hình hiện tại của họ.
Lo lắng và nhớ nhung. Mong họ bình an, cũng mong họ có thể sớm trở về.
Mọi người ngồi quây quần bên nhau, bàn luận về nội dung trong thư. Tô Vệ Quân nói: "Thằng ba, thằng tư, thằng năm không biết bao giờ mới có thể trở về."
Trình Nhã cũng nhớ con trai đến phát điên, cả gia đình lớn chưa có một lần tụ họp đầy đủ.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 449: Vui vẻ hòa thuận
Tô Vệ Quân cảm khái nói: "Lúc trẻ thấy con cái đông còn chê chúng ồn ào. Bây giờ chúng nó mỗi đứa một nơi, lại cảm thấy xa cách, không gặp được mặt."
Trình Nhã đỏ mắt, nói: "Là anh chê ồn ào, em chưa từng chê bai."
Ai mà chẳng muốn cả gia đình đoàn viên ở bên nhau, thường xuyên không gặp được mặt như thế này, có thể nào không khiến người ta nhớ nhung.
Tô Chính Quốc có chút ngộ ra: "Con cái lớn rồi, chính là một quá trình dần dần xa cách. Rời khỏi nhà là có cuộc sống riêng, có trách nhiệm riêng. Chúng ta những người già này có thể làm chính là giữ gìn sức khỏe của mình, không để con cái phải lo lắng."
"Đúng vậy!" Tô Vệ Quân nhìn Tô Tiểu Lạc, cảm thán nói, "Tiểu Cửu sắp kết hôn rồi, đúng là thời gian không tha người!"
"Vậy con không kết hôn nữa, ở nhà với mọi người có được không?" Tô Tiểu Lạc nép vào bên cạnh Tô Chính Quốc.
"Không được, con gái ở lại trong nhà sớm muộn gì cũng thành kẻ thù. Hơn nữa, cho dù chúng ta đồng ý, Thiếu Đình chắc chắn không đồng ý." Tô Vệ Quân cười nói.
"Có gì đâu? Bảo anh ấy ở rể, anh ấy chắc chắn không có ý kiến." Tô Tiểu Lạc nói đùa.
"Thôi đi, nhà chúng ta và nhà họ Phó ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cháu muốn Phó Thiếu Đình ở rể, ông già họ Phó không đến tìm ông đánh nhau mới lạ!" Tô Chính Quốc xua tay liên tục.
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, hỏi: "Ông nội, căn nhà đó sắp sửa xong rồi, rốt cuộc ông có đến ở không?"
"Thôi thôi, hai đứa sống thế giới riêng của hai đứa, ông đến đó làm gì." Tô Chính Quốc có chút mất mát nói.
"Nhà chúng ta cách căn nhà đó chỉ có hơn mười phút đi đường." Tô Vệ Quân không khỏi bật cười, "Không chừng sau này Tiểu Cửu còn phải về nhà ăn cơm ké."
Tô Chính Quốc cười tươi nói: "Đến ăn ké, thường xuyên đến mới tốt."
Tô Tiểu Lạc cũng cười: "Vậy ông nội đến giúp cháu nuôi cá, cháu nuôi không giỏi."
"Cái này không thành vấn đề." Tô Chính Quốc hắng giọng, "Cái này ông đã xem qua không ít sách, biết nuôi loại nào là tốt nhất, những người trẻ tuổi các cháu phải làm rất nhiều việc, không cần phải tốn tâm tư vào việc này."
Người ta một khi già rồi, liền sợ mình không còn hữu dụng, bị con cái ghét bỏ.
Tô Tiểu Lạc cười nói: "Ông nội, vậy giao cho ông nhé."
Tô Chính Quốc cười ha ha đồng ý: "Chỉ là vì Tiểu Cửu nuôi cá, ông cũng phải sống thêm mấy năm nữa."
"Ông nội, ông đừng nói những lời như vậy, cháu không thích nghe." Tô Tiểu Lạc bĩu môi, có chút không vui.
"Được được, không nói." Tô Chính Quốc vội vàng ngậm miệng.
Tô Tiểu Lạc: "Mọi người ai cũng phải sống lâu trăm tuổi, những ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau!"
"Tiểu Cửu của chúng ta thật là biết ăn nói." Tô Chính Quốc vui vẻ. "Vậy đến lúc đó ông nội răng cũng không còn, cháu đừng có chê."
"Ông nội, gần đây răng giả cũng đã có tiến triển vượt bậc, đến lúc đó cháu đưa ông đi làm một bộ răng vàng." Tô Hòa ở bên cạnh cười nói. "Ông làm ông già đầu tiên có cả hàm răng vàng."
"Thằng nhóc thối này." Tô Chính Quốc lườm Tô Hoà một cái, "Cháu là mong ông răng rụng hết có phải không?"
"Sao có thể, là ông tự nói." Tô Hòa ngượng ngùng sờ mũi.
Tô Chính Quốc hừ một tiếng: "Thằng nhóc thối này, mau chóng cưới Phó Nhiễm về nhà mới là việc chính, suốt ngày không đứng đắn. Nếu là ông, sẽ không đồng ý gả con gái cho cháu."
"Ông nội, ông không công bằng, sao lại công kích cá nhân rồi." Tô Hòa tỏ vẻ rất đau lòng. "Sự nghiệp Phó Nhiễm đang trên đà phát triển, cháu không thể ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy!"
Trong số mấy đứa cháu, Tô Hòa là đứa có tính cách tương đối giống với ông cụ Tô nhất. Đứa trẻ này trọng tình trọng nghĩa, lúc trước cùng ông cụ Tô đi khắp nơi tìm Tô Tiểu Lạc. Bình thường thấy ông cụ Tô đối với anh ấy trăm điều kén chọn, nhưng trong số những đứa cháu này, ông ấy cũng thích Tô Hòa nhất.
Khỏe mạnh, dám làm dám chịu, tuy rằng có chút không đứng đắn, nhưng thời điểm mấu chốt lại là người đáng tin cậy nhất.
Ông cụ Tô mong muốn nhất là nhìn thấy thằng nhóc thối này có thể cưới vợ sinh con ổn định lại.
"Ai bảo cháu không làm người ta bớt lo." Tô Chính Quốc rõ ràng là quan tâm, nhưng cũng không muốn để Tô Hòa quá đắc ý.
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, nói: "Anh Sáu, anh thật sự nên sốt ruột rồi, em cũng đã đăng ký kết hôn rồi."
"Uổng công anh thương em, ở đây nói mát." Tô Hòa đau lòng nói.
"Ha ha ha, anh Sáu đừng giận, em tặng anh một lá bùa nhiều con nhiều phúc, đảm bảo ba năm ôm hai đứa." Tô Tiểu Lạc lấy lòng cười hì hì.
"Cũng tạm được." Trong lòng Tô Hòa thoải mái hơn một chút.
Mọi người không khỏi đều bật cười, Tô Vệ Quân nói: "Giỏi lắm, mấy đứa này nếu mỗi đứa mang về hai đứa con, vậy nhà chúng ta thật sự náo nhiệt rồi."
Tô Chính Quốc cũng có chút mong đợi, "Nếu mỗi nhà hai đứa, giỏi lắm, vậy là mười sáu đứa."
"Con không sinh nữa, con có Dĩ An là đủ rồi." Vương Thiến ôm bé Dĩ An, xua tay liên tục. Cô ấy sinh đứa thứ hai có chút không thực tế.
Nghiêm Chỉ cười nói: "Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn lại giao cho mọi người."
Tô Tiểu Lạc: "Nếu có thể sinh một cặp song sinh thì tốt rồi, một lần giải quyết."
Tô Hòa hỏi: "Tiểu Cửu, em xem giúp anh, anh có thể sinh đôi không?"
Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán nói: "Đừng có mơ, vẫn là từng đứa một đi!"
Tô Hòa có chút thất vọng: "Anh quen một người, sinh ra chính là sinh đôi. Nhưng mà hai đứa bé đó lớn lên không giống nhau chút nào, một đứa giống bố, một đứa giống mẹ!"
"Thật sao? Vậy hai đứa sinh ra cùng lúc không phải nên giống nhau như đúc sao?" Vương Thiến tò mò hỏi.
"Lúc đầu mọi người còn tưởng là ôm nhầm, sau đó đến bệnh viện hỏi, mới biết là có xác suất lớn lên không giống nhau." Tô Hòa nói.
Đây thật sự là một chuyện hiếm thấy, mọi người thảo luận sôi nổi. Tống Lệ Lệ trốn trên lầu, nghe thấy âm thanh bên dưới trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô từng cũng có gia đình. Mặc dù mẹ thường xuyên bắt cô làm việc, nhưng cả nhà quây quần bên nhau cũng từng nói chuyện như vậy. Thân thiết ấm áp ngồi cùng nhau.
Nhưng bây giờ cô bị gia đình ruột thịt đá ra, mẹ còn đề phòng cô về nhà, sợ cô nhớ nhung tất cả mọi thứ trong nhà. Cô làm sao cũng không hiểu, mình chẳng qua chỉ là kết hôn một lần, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Mẹ nói từ nay về sau họ không còn là người thân.
Tống Lệ Lệ ôm mặt, lòng sinh ra bi thương. Tất cả đều không thể quay lại được nữa, ông cụ Tô nói đúng, con đường tương lai là của riêng cô.
*****
Buổi chiều, Mã Quốc Long đến nhà họ Tô. Mặt anh ta đã bớt sưng một chút, nhưng cũng chưa hoàn toàn hết.
Anh ta mang đồ đến, đã biết mẹ vợ khuyên nhủ không có tác dụng, Tống Lệ Lệ đã quyết tâm không quay về.
"Dì, cháu thật sự biết sai rồi. Dì bảo Lệ Lệ xuống đây đi, cháu thề, sau này cháu mà động tay động chân nữa cháu không phải là người, cháu là súc sinh." Mã Quốc Long cầu xin.
Trình Nhã nhìn anh ta, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận. Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước phải làm?
"Tôi đi hỏi xem Lệ Lệ có muốn gặp cậu không."
"Dì hai." Tống Lệ Lệ đi xuống, lạnh lùng nhìn Mã Quốc Long. "Giữa chúng ta còn có gì để nói sao?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 450: Lời nói dối lừa gạt
Nếu Mã Quốc Long thực sự hối cải, hôm qua sau khi đưa mẹ anh ta đến bệnh viện, tại sao không đến xin lỗi ngay lập tức? Ngược lại, anh ta lại để mẹ cô đến trước, cố gắng ép cô quay về.
Tống Lệ Lệ nhìn rất rõ, Mã Quốc Long chỉ không muốn tiền của mình đổ sông đổ biển, còn cố gắng chèn ép cô.
Tình nghĩa vợ chồng gì chứ? Hoàn toàn không có!
"Lệ Lệ, em tha thứ cho anh được không? Em ở nhà dì hai lâu như vậy rồi, cũng quá làm phiền người ta rồi, đúng không?" Mã Quốc Long khuyên nhủ.
"Ở nhà tôi bao lâu cũng không sao, quan trọng là hai đứa có thể nói chuyện rõ ràng với nhau." Trình Nhã không muốn gây áp lực cho Tống Lệ Lệ.
Tống Lệ Lệ cảm kích nhìn Trình Nhã, nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, anh có ba lựa chọn. Một là đưa lương cho tôi, hai là để tôi ra ngoài làm việc, ba là ly hôn." Tống Lệ Lệ phải đảm bảo mình có kinh tế, không muốn lại rơi vào thế bị động.
Cả ba điều này Mã Quốc Long đều không muốn, anh ta cau mày nói: "Lệ Lệ, em còn quá trẻ. Cuộc sống không thể quá vội vàng, tiền lương này anh có thể đưa cho em, nhưng hiện tại em không hiểu gì cả. Em cứ học theo mẹ quản lý chi tiêu trong nhà trước, đến lúc đó giao cho em cũng không muộn!"
Anh ta nói vậy chỉ là kế hoãn binh.
Tống Lệ Lệ đã bị mẹ cô lừa gạt bao nhiêu lần, lần này cô đã học khôn, kiên quyết không nghe những lời hứa suông: "Vậy thì để tôi ra ngoài đi làm, chi tiêu trong nhà anh, các người tự quản lý."
"Lệ Lệ, sao em vẫn không hiểu? Anh cưới em về là để em chịu khổ cùng anh sao? Anh muốn em ở nhà sung sướng, sao em cứ nhất quyết đòi đi làm?" Mã Quốc Long cũng có tư tâm riêng.
Tống Lệ Lệ còn trẻ, lại có nhan sắc. Ra ngoài làm việc lại có tiền trong tay, nhỡ đâu bị người khác dụ dỗ thì sao. Vậy thì anh ta đúng là công cốc rồi.
Mã Quốc Long khổ sở khuyên nhủ: "Em về nhà với anh, thế này, anh cho em năm tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng, được không?"
Nếu là lúc mới cưới, Tống Lệ Lệ có thể tin. Nhưng từng bị đánh đập, cảm giác sống nhờ vả người khác cô không muốn trải qua nữa.
"Chỉ có ba lựa chọn đó, Mã Quốc Long, anh suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi."
Mã Quốc Long lại cau mày, Tống Lệ Lệ này đúng là cứng đầu, không nghe lời hay lẽ phải.
Anh ta nhìn Trình Nhã nói: "Dì hai, dì xem cháu thật lòng muốn sống với Lệ Lệ, nếu không thì đã không bỏ ra nhiều tiền sính lễ như vậy, đúng không? Cô ấy về nhà chưa đầy một tháng, nhà cháu cũng có mấy miệng ăn! Cháu cũng không thể giao tiền lương cho cô ấy, đúng không?"
"Yêu cầu này thực sự có chút quá đáng, cháu đã đồng ý cho cô ấy năm tệ tiền tiêu vặt, cô ấy cũng không chịu, dì nói xem đây không phải là làm khó cháu sao?"
Mã Quốc Long nói năng rất ủy khuất.
Trình Nhã nhìn cậu ta, nhất thời không biết nên nói gì. Có những người rất đáng ghét, ban đầu đối xử tệ bạc với người khác, đến khi người ta tỉnh ngộ lại thì trăm phương ngàn kế lấy lòng.
Bà nói: "Vậy thì cậu chiều theo ý nó, để nó ra ngoài đi làm."
Mã Quốc Long sa sầm mặt, nói: "Dì hai, người trong thành phố này nhiều mưu mô, Lệ Lệ cô ấy ngây thơ, cháu sợ cô ấy bị người ta lừa."
Tống Lệ Lệ cười lạnh: "Anh yên tâm, bị các người lừa rồi, tôi sẽ không bị ai lừa nữa."
Trình Nhã cũng nhìn ra, Mã Quốc Long đang lo lắng điều gì. Vợ cưới bằng tiền, sợ chạy theo người khác.
Mỗi nhà mỗi cảnh, Trình Nhã không nói nữa. Tiểu Cửu đã khuyên bà, có thể làm chỗ dựa cho Lệ Lệ nhưng quyết định cuối cùng vẫn phải do Lệ Lệ tự đưa ra.
Mã Quốc Long rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, anh ta nói: "Thế này nhé! Cháu về bàn bạc với mẹ cháu trước. Dì hai, vậy thì để Lệ Lệ ở lại nhà dì hai ngày. Dì xem, đây vốn là chuyện của hai vợ chồng cháu, lại làm phiền mọi người rồi."
Mã Quốc Long rất biết ăn nói, khiến người ta không bắt bẻ được. Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, Trình Nhã cũng không tiện nói gì.
Sau khi Mã Quốc Long rời đi, Tô Tiểu Lạc gật đầu nói: "Người này đúng là biết nói lời hay ý đẹp."
"Thực ra năm tệ cũng được." Tư tưởng của Trình Nhã ở một số phương diện vẫn rất truyền thống, bà cho rằng kết hôn là chuyện cả đời.
Chỉ cần Mã Quốc Long chịu nhượng bộ, thì không cần phải làm quá căng thẳng.
Trình Nhã vẫn chưa hiểu rõ, Tống Lệ Lệ đã suy nghĩ thông suốt: "Dì hai, nhìn một người không thể nhìn họ nói gì, mà phải xem họ làm gì. Lần trước sau khi đánh cháu, anh ta đã quỳ xuống ôm cháu, cầu xin cháu tha thứ. Thậm chí còn tự tát vào mặt mình, thề thốt độc địa."
"Nhưng, sự thật thì sao?" Tống Lệ Lệ cười thê lương, "Anh ta lại đánh cháu lần thứ hai, còn đánh nặng hơn lần đầu. Anh ta nói cho cháu năm tệ tiền tiêu vặt, nhưng đó không phải là tiền cháu tự kiếm được, anh ta muốn cho thì cho, không muốn thì thôi."
"Từng bước giăng bẫy cháu, vội vàng ép cháu sinh con, cũng là để dùng con cái trói buộc cháu."
Tống Lệ Lệ tỉnh táo hơn bao giờ hết, người như vậy căn bản không đáng tin.
Trình Nhã và mấy người không khỏi nhìn Tống Lệ Lệ, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cô ấy như biến thành một người khác.
Nhìn mà thấy đau lòng.
Tống Lệ Lệ nói: "Cháu vẫn nên đi tìm việc, cháu muốn tự lập."
Tô Tiểu Lạc cổ vũ cô ấy: "Chị sẽ thành công."
Tống Lệ Lệ có ngoại hình tốt, tuy học hành không giỏi, nhưng được dì cả Trình dạy dỗ nên việc gì cũng làm được một chút.
Nếu một người chăm chỉ, muốn kiếm tiền không khó.
Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc cùng Tống Lệ Lệ đi tìm việc, Tống Lệ Lệ nghĩ ngay đến thím Trần trong khu phố.
Tô Tiểu Lạc khuyên cô ấy không nên đến đó, nhưng Tống Lệ Lệ vẫn muốn đến xem thử.
Đến nơi, thím Trần ở tổ dân phố nhìn Tống Lệ Lệ với vẻ mặt khó xử: "Công việc đó, người ta đến trước một ngày nên thím đã giao cho người ta rồi."
Thím Trần cũng sợ gây chuyện, Mã Quốc Long hôm qua đã đến tổ dân phố đe dọa những người ở đây, chỉ cần dám cho Tống Lệ Lệ việc làm, thì anh ta sẽ đến đây gây sự.
Trong lòng Tống Lệ Lệ cũng hiểu rõ, chỉ nói: "Cảm ơn thím."
Tống Lệ Lệ cũng không muốn gây rắc rối cho thím Trần.
Ba người đi ra ngoài, Nghiêm Chỉ hỏi: "Lệ Lệ, em có đặc biệt giỏi việc gì không?"
Tống Lệ Lệ suy nghĩ một chút, nói: "May vá có được tính không?"
Tống Lệ Lệ từ nhỏ đã học theo dì cả Trình, quần áo của cả nhà đều do cô ấy may.
Nghiêm Chỉ vỗ tay tán thưởng: "Tốt quá, vậy em có thể vào làm ở xưởng may!"
"Xưởng may?" Tống Lệ Lệ có chút mong chờ, nhưng trong lòng vẫn không tự tin, "Em sợ là không được!"
"Không thử sao biết? Mấy hôm trước xưởng may có đăng một quảng cáo trên báo của bọn chị, tuyển một đợt công nhân thời vụ. Nếu em muốn thử, có thể đến. Chỉ là công nhân thời vụ, có thể chỉ làm ba tháng." Nghiêm Chỉ nói.
"Ba tháng cũng được, em muốn đi thử." Tống Lệ Lệ cảm kích nói, "Cảm ơn chị dâu, thật không biết phải cảm ơn mọi người như thế nào."
Nghiêm Chỉ xua ta: "Phụ nữ nên tự cường, tinh thần của em mới đáng để chúng ta học tập. Cố gắng lên, nếu đạt được danh hiệu gương mẫu, có lẽ chị còn có thể viết một bài báo về em!"
Tống Lệ Lệ vừa kích động vừa vui mừng: "Em sẽ cố gắng."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro