Chương 451 + 452 + 453 + 454 + 455
Editor: Frenalis
Chương 451: Cô ấy thật quá thần kỳ!
Ba người lại đến nhà máy may Hồng Kỳ, người tiếp đón Nghiêm Chỉ là một nữ giám đốc khoảng bốn mươi tuổi.
Bà ấy nghe Nghiêm Chỉ trình bày lý do đến, cũng biết được tình cảnh hiện tại của Tống Lệ Lệ, tỏ ra rất đồng cảm.
Nữ giám đốc cũng họ Nghiêm, bà nói: "Tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của em họ cô, nhưng cô cũng biết đấy, nhà máy chúng tôi không phải là nơi làm từ thiện. Đơn hàng này rất gấp, không có thời gian đào tạo người mới."
Nghiêm Chỉ mỉm cười nói: "Đương nhiên, nếu em họ tôi không có khả năng này, tự nhiên sẽ không ép buộc bà nhận cô ấy."
Giám đốc Nghiêm gật đầu: "Được, vậy để cô ấy thử xem."
Tống Lệ Lệ có chút lo lắng, chân tay đều run rẩy. Quả thật là chưa từng trải qua tình huống lớn nào, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Với bộ dạng này thì căn bản không thể sử dụng máy may.
Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ phải dùng cho cô ấy một lá bùa an thần, cô ấy mới bình tĩnh lại.
"Thả lỏng đi, chị làm được mà."
Tống Lệ Lệ hít một hơi thật sâu, cô ấy đến trước máy may ngồi xuống thử, tay chân nhanh nhẹn, đường kim rất đều.
Giám đốc Nghiêm hài lòng gật đầu: "Được, coi như là thành thạo, vậy thì theo tôi đi làm thủ tục. Nếu biểu hiện tốt, có thể được ưu tiên chuyển thành nhân viên chính thức."
Giám đốc Nghiêm là nể mặt Nghiêm Chỉ, Tống Lệ Lệ vừa nghe đến chuyển chính thức, ngay cả bùa an thần cũng mất tác dụng.
Tống Lệ Lệ xoa xoa tay, ngược lại có chút do dự. Giám đốc Nghiêm nhìn rất tốt bụng, nếu làm liên lụy đến bà ấy, trong lòng cô cũng không đành.
Cô nói: "Giám đốc Nghiêm, bà là người tốt, nhưng tôi cũng không thể hại bà. Tôi đã kết hôn, chồng tôi là cán bộ ở cửa hàng bách hóa, tôi sợ tôi ở lại đây sẽ gây thêm phiền phức cho bà."
Giám đốc Nghiêm lại cười, bà vỗ vai Tống Lệ Lệ, cũng nhận ra đây là một đứa trẻ thật thà: "Không sao, cô không trộm cắp không cướp giật, cho dù cậu ta có đến đây cũng phải nói lý lẽ chứ. Cô cứ làm việc chăm chỉ, làm tốt còn có tiền thưởng."
Đơn hàng lần này của nhà máy rất gấp, giám đốc Nghiêm cũng đang rất cần người tài.
Tống Lệ Lệ trong nháy mắt cảm thấy thoải mái hơn, cô ấy đảm bảo: "Tôi nhất định sẽ cố gắng."
Ký xong hợp đồng, Tống Lệ Lệ liền trực tiếp theo tổ trưởng đi báo cáo.
Giám đốc Nghiêm đến trước mặt Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc nói: "Đơn hàng lần này rất gấp, nếu không hoàn thành đúng hạn, nhà máy sẽ phải chịu tổn thất rất lớn."
Đây là lần hợp tác ngoại thương đầu tiên của nhà máy, đơn hàng rất lớn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải đối mặt với khoản tiền phạt gấp mười lần.
Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán: "Giám đốc Nghiêm, lần hợp tác này các người không thể lơ là, đặc biệt là nơi cất giữ nguyên liệu."
"Các cô yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng tôi quản lý ở đây rất quy củ." Giám đốc Nghiêm rõ ràng không để tâm đến lời của Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc lặng lẽ tìm Tống Lệ Lệ, ghé tai cô ấy nói nhỏ vài câu. Tống Lệ Lệ rất căng thẳng, Tô Tiểu Lạc hỏi: "Chị họ, chị nhớ kỹ chưa?"
Tống Lệ Lệ gật đầu. Thật sự sẽ có người ra tay với nguyên liệu sao?
Rời khỏi nhà máy, Nghiêm Chỉ không khỏi hỏi: "Tiểu Cửu, em tính ra sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Ừm, tối nay." Tô Tiểu Lạc gật đầu.
"Ai sẽ giở trò sau lưng chứ?" Nghiêm Chỉ không khỏi nhíu mày, "Tiếc là giám đốc Nghiêm không nghe lời em."
"Chị hai, chị đi điều tra công ty hợp tác với nhà máy may Hồng Kỳ xem, có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó." Tô Tiểu Lạc gợi ý.
"Em không đi cùng chị sao?" Nghiêm Chỉ hỏi.
"Không, em đã hẹn với Phó Thiếu Đình rồi, ngày mai phải về quê tế tổ, em phải đi cùng, tối nay phải xuất phát rồi." Tô Tiểu Lạc nói.
"Được thôi!" Nghiêm Chỉ nói, "Vậy chị đi điều tra."
*****
Nghiêm Chỉ trở lại tòa soạn, nhờ người đi điều tra thông tin về công ty đó. Khi cô nhận được phản hồi đã là mười một giờ đêm.
Cô vội vã đến nhà máy may, lại phát hiện người của nhà máy đang bắt giữ Tống Lệ Lệ. Một người đàn ông ở đó la hét: "Tôi tố cáo, người này lén lén lút lút trong kho nguyên liệu, chắc chắn là kẻ trộm."
Tống Lệ Lệ bị rất nhiều người vây quanh, trong lòng sợ hãi. Nghiêm Chỉ đi tới bảo vệ cô ấy. Giám đốc Nghiêm cũng sa sầm mặt, hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tống Lệ Lệ nghẹn ngào nói: "Em họ tôi nói, bảo tôi để ý kho nguyên liệu, có thể sẽ có người đến phóng hỏa. Tôi không hề lấy gì cả, anh ta vu oan cho tôi!"
Người đàn ông nói: "Tự nhiên sao lại có người phóng hỏa, đây chắc chắn là cái cớ của cô ta, cô ta chỉ muốn ăn trộm đồ thôi."
"Anh, anh ngậm máu phun người, tôi là đi theo anh đến kho nguyên liệu." Tống Lệ Lệ là nghe lời Tô Tiểu Lạc, nên mới đi theo đến kho nguyên liệu.
"Trên đời này còn có người biết trước tương lai sao? Cô nói dối cũng không thèm nghĩ trước, cô chỉ muốn ăn trộm đồ thôi." Người đàn ông kia lớn tiếng.
Mọi người nhìn Tống Lệ Lệ với ánh mắt không thiện cảm, trên mặt Tống Lệ Lệ còn có vết thương, mọi người vốn đã có nhiều ý kiến về cô.
Nghe lời người đàn ông kia nói, cũng tin đến tám phần.
Nghiêm Chỉ kéo giám đốc Nghiêm sang một bên, nói: "Giám đốc Nghiêm, bà đừng vội. Đây là tài liệu mà Tiểu Cửu nhà tôi bảo tôi đi điều tra, bà xem xong rồi nói."
Chỉ trong chốc lát nói chuyện, bên kia mọi người đã vây kín Tống Lệ Lệ, muốn áp giải cô đến đồn cảnh sát.
Nghiêm Chỉ vội vàng đi tới ngăn cản họ: "Nhiệm vụ của nhà máy lần này rất gấp, các người đừng để bị kẻ xấu lợi dụng."
Nếu đơn hàng không thành công, đừng nói là tiền lương công nhân, ngay cả nhà máy may Hồng Kỳ cũng sẽ phá sản.
Tống Lệ Lệ ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng sợ hãi vô cùng.
"Anh nói em họ tôi ăn trộm đồ, có bằng chứng gì không?" Nghiêm Chỉ nhìn người đàn ông kia.
Giám đốc Nghiêm xem xong tài liệu, đi tới, ánh mắt đã trở nên vô cùng sắc bén.
"Nếu tôi nhớ không lầm, anh không phải là người của nhà máy chúng ta, anh là ai?"
Người đàn ông kia cảm thấy không ổn, đang định bỏ chạy, giám đốc Nghiêm đã cho người bắt hắn lại. Hơn nữa còn tìm thấy trong người hắn một chai cồn và bật lửa.
Giám đốc Nghiêm nhìn thấy những thứ này mà chân tay cũng mềm nhũn ra. Bà nhớ lại lời cô gái nhỏ chiều nay nói, không khỏi cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nếu không phải cô ấy lên tiếng nhắc nhở, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người đều không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lần lượt nhìn về phía giám đốc Nghiêm, giám đốc Nghiêm bình tĩnh lại một chút, nói: "Người này là kẻ phóng hỏa."
Đơn hàng này là một cái bẫy, mục đích là để lấy khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng khổng lồ. Ở những nơi khác đã từng có những trường hợp tương tự, trước khi giao hàng, kho hàng đột nhiên bị cháy. Sau đó thì không giao được hàng, phải trả một khoản bồi thường khổng lồ.
Giám đốc Nghiêm không dám nghĩ, nếu nhà máy may Hồng Kỳ cũng gặp phải chuyện này, thì sẽ có kết cục như thế nào.
"Trời ạ! Uổng công anh còn là người Trung Quốc! Lại làm ra chuyện như vậy."
"Đánh chết hắn đi!"
"Đánh hắn!"
Mọi người phẫn nộ, hận không thể đánh chết tên bán nước này.
Giám đốc Nghiêm thấy mọi người khó mà nguôi giận, vội vàng ngăn cản: "Đừng để xảy ra án mạng, chuyện này liên quan đến lừa đảo kinh tế, còn cần phải điều tra hắn."
"Lần này phải cảm ơn Tống Lệ Lệ!"
"Đúng vậy! Chúng ta suýt nữa thì oan uổng người tốt."
"Lệ Lệ, em họ của cô là ai vậy? Sao cô ấy lại biết được?"
"Thật sự có người có thể bói toán sao?"
"Chuyện này thật quá thần kỳ!"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 452: Quỷ chặn đường
Mọi người lúc này càng thêm hứng thú với người có khả năng biết trước tương lai kia, nhao nhao bàn tán, ồn ào đến đau cả đầu.
Giám đốc Nghiêm bảo mọi người về trước, đã có người báo cảnh sát, chẳng bao lâu nữa sẽ có cảnh sát đến đưa người đàn ông kia đi.
Tại đồn cảnh sát, mọi người làm bản tường trình. Ôn Dữ đến chào hỏi Nghiêm Chỉ, nói rằng họ đã tiếp nhận vụ án này.
"Thủ phạm trước đó đã tự sát rồi." Sắc mặt Ôn Dữ trầm trọng nói.
Vụ án này thoạt nhìn là lừa đảo kinh tế, nhưng đã liên quan đến mạng người.
Nghiêm Chỉ không khỏi thở dài. Giám đốc Nghiêm nghe xong cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, nếu thật sự tổn thất lớn, kết cục của bà...
Nghĩ đến đây, bà càng thêm cảm kích Tô Tiểu Lạc. Lúc đó còn cho rằng Tô Tiểu Lạc lo xa, bây giờ xem ra là bà không biết tốt xấu rồi.
Hôm khác bà nhất định phải cảm ơn cô gái nhỏ kia thật nhiều.
"Hiện nay đang trong thời kỳ cải cách mở cửa, đặc biệt phải chú ý đến những đơn hàng có lợi nhuận cao, sản lượng lớn như thế này. Nhất định phải xác minh thông tin thật của đối phương, dù sao cũng liên quan đến vận mệnh của cả một nhà máy, và tiền lương của hàng nghìn người." Ôn Dữ nhắc nhở.
"Vâng, lần này là tôi sơ suất." Giám đốc Nghiêm sợ hãi nói, "Họ rất sòng phẳng trả trước một nửa tiền đặt cọc, vốn tưởng là trên trời rơi xuống miếng bánh, không ngờ lại là cạm bẫy."
Nghiêm Chỉ nói: "Nếu chuyện này được xác minh, chúng ta có thể đăng vụ lừa đảo này lên báo, để tránh có người lại bị lừa."
"Đây là một ý kiến hay." Ôn Dữ tán thành, báo chí là kênh tiếp nhận thông tin trực tiếp nhất của đại chúng, có thể cảnh giác mọi người.
*****
Mà lúc này Tô Tiểu Lạc đã đến vùng nông thôn, không khí ở quê rất trong lành. Cô đến thăm thím Hồ, mang cho bà ấy một ít đồ ăn và đồ dùng.
Thím Hồ cười nói: "Cháu đến chơi là được rồi, sao còn mang nhiều đồ thế này?"
"Mẹ cháu chuẩn bị đấy ạ." Tô Tiểu Lạc cười nói, "Thím đã giúp đỡ chúng cháu nhiều như vậy, đây là điều nên làm."
Con người vốn dĩ là tương hỗ, bạn đối tốt với tôi, tôi sẽ đối tốt với bạn hơn.
"Sắp đến ngày cưới chưa?" Thím Hồ hỏi.
"Sắp rồi ạ." Tô Tiểu Lạc mỉm cười trả lời.
Thím Hồ nhìn Tô Tiểu Lạc, xúc động nói: "Nhất định phải mặc chiếc váy cưới mà bà nội cháu đã thêu cho cháu, chắc chắn sẽ rất đẹp."
"Hôm đó thím cũng sẽ đến chứ?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Ừ, nhất định rồi." Thím Hồ gật đầu đồng ý, "Thím phải thay bà nội cháu chứng kiến cháu xuất giá!"
Nhìn thấy Tô Tiểu Lạc xuất giá là tâm nguyện lớn nhất của Tống Tĩnh Thư, bây giờ có thể thực hiện được, thật là quá tốt.
Từ nhà thím Hồ ra, Tô Tiểu Lạc hỏi Phó Thiếu Đình: "Em mặc váy cưới bà nội thêu, anh mặc gì? Áo Tôn Trung Sơn?"
"Chắc là áo Tôn Trung Sơn." Phó Thiếu Đình cũng không chắc chắn lắm.
Trước đó Trịnh Bảo Trân đã kéo anh đi đo kích thước, đặt may một bộ, không có gì bất ngờ thì chính là áo Tôn Trung Sơn.
"Ồ." Tô Tiểu Lạc gật đầu.
Dáng người của Phó Thiếu Đình rất đẹp, mặc áo Tôn Trung Sơn chắc chắn sẽ rất đẹp trai.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Em đang nghĩ anh mặc áo Tôn Trung Sơn sẽ như thế nào." Tô Tiểu Lạc thành thật trả lời.
Phó Thiếu Đình cong môi cười: "Anh cũng đang nghĩ..."
"Em đã lén thử rồi, em mặc chiếc váy cưới đó khá vừa vặn." Tô Tiểu Lạc nói.
"Thật sao, anh rất mong chờ." Phó Thiếu Đình nắm tay cô, thong thả bước đi trên con đường nhỏ.
Ban đêm ở nông thôn không có đèn đường, tối đen như mực. Chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng côn trùng kêu vang trong ruộng.
Hai người Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình về đến nhà tổ họ Phó, chỉ thấy sắc mặt Phó Uy tái nhợt ngồi trong phòng khách, cả người nồng nặc mùi rượu.
Có thể nhìn ra tâm tình ông không được tốt.
Phó Thiếu Đình hỏi: "Bố, bố làm sao vậy?"
Phó Uy nghe tiếng gọi, lập tức tỉnh táo lại. Ông cầm tách trà bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch.
"Vừa rồi..." Ông nói đến đây, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc liền nuốt lời xuống, "Không có gì, các con cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Dứt lời, ông đi lên lầu.
"Em có biết chuyện gì không?" Phó Thiếu Đình tò mò hỏi Tô Tiểu Lạc.
"Nhìn bộ dạng, chắc là bị dọa sợ." Tô Tiểu Lạc nói.
Nhà tổ họ Phó không có phòng trống, tối nay Tô Tiểu Lạc phải ngủ cùng phòng với Phó Thiếu Đình, vốn dĩ không hợp lẽ, nhưng ngày cưới đã cận kề, Phó Uy lại bị dọa sợ, nên không để ý đến những chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, bốn giờ rưỡi, Tô Tiểu Lạc và mọi người đều bị gọi dậy.
Cầm đồ cúng tế tổ tiên, cả đoàn người đi về phía khu mộ tổ. Phó Uy vốn đi trước, hôm nay không biết tại sao lại cố ý đi sau họ.
Bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, Phó Thiếu Đình cầm đèn pin đi trước dẫn đường. Tô Tiểu Lạc ngáp một cái, hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lại dậy sớm như vậy.
Phó Uy đột nhiên kéo cánh tay Phó Thiếu Đình hỏi: "Thiếu Đình, con có thấy gì không?"
Phó Thiếu Đình không chú ý xung quanh, nghe ông hỏi như vậy thì nhìn về phía trước. Ở phía xa có hai cái xác không đầu mặc đồ trắng đang đứng, chúng đang từ từ đi về phía này.
Trịnh Bảo Trân cũng nhìn thấy, bà cùng dì Trương đứng chung một chỗ, sợ hãi run rẩy.
Tô Tiểu Lạc nói: "Đừng sợ, có con đây!"
Phó Uy không dám nhúc nhích, tối qua ông đã nhìn thấy một lần rồi, cả đêm ông không hề ngủ được nên mới dậy sớm gọi mọi người.
Ông theo bản năng bảo vệ Trịnh Bảo Trân và dì Trương ở phía sau.
Tô Tiểu Lạc lấy ra một tờ giấy màu vàng, miệng lẩm bẩm: "Cấp cấp như luật lệnh, lui!"
"Thứ" đang đi về phía này đột nhiên quay đầu đi ngược lại, một lát sau liền biến mất ở đó. Nhìn về phía trước, bên cạnh cây cầu nhỏ cạnh mương nước thấp thoáng có hai bóng trắng.
"Những thứ này là cái gì vậy?" Phó Uy không nhịn được hỏi.
"Gặp những thứ này đừng sợ, bố phải hung dữ hơn nó mới được, mắng nó thì nó sẽ không dám quấn lấy bố." Tô Tiểu Lạc nói.
"Ồ." Phó Uy gật đầu.
Nhóm người đi đến bên cầu nhỏ, nhìn sang bên kia. Rõ ràng là hai hình nhân bằng giấy đang đứng ở đó, thật là kỳ quái.
"Chúng ta ở thành phố không gặp phải những chuyện hiếm lạ này." Dì Trương sợ hãi nói.
"Đúng vậy!" Trịnh Bảo Trân cũng sợ hãi không thôi, tự giác đi theo bên cạnh Tô Tiểu Lạc, dường như chỉ có đi theo cô mới là an toàn nhất.
Tô Tiểu Lạc cười: "Ở nông thôn ít người, mỗi nhà đều cách nhau khá xa. Cho nên những thứ này dễ xuất hiện, ở thành phố người đông, dương khí thịnh. Cái này giảm thì cái kia tăng, chính là đạo lý này."
"Ồ." Trịnh Bảo Trân lại hỏi, "Vậy, vậy con không thể đưa chúng đi hết sao."
"Vâng, nói thế nào nhỉ! Có một số đã không đủ tư cách luân hồi chuyển thế, chỉ có thể phiêu bạt ở nhân gian. Không biết mình là ai, từ đâu đến, đi đâu về." Tô Tiểu Lạc nói, "Chúng cũng không làm ra chuyện hung ác hay không hợp lẽ trời."
Nhóm người một đường đi về phía trước, cuối cùng cũng không gặp phải thứ gì khác, thuận lợi bày biện đồ cúng.
Phó Uy quỳ trên mặt đất lặng lẽ nhổ cỏ xung quanh. Đối với mẹ, trong lòng ông luôn có lỗi. Ngoại trừ lần trước, ông rất ít khi đến mộ tổ. Mà Trịnh Bảo Trân càng không cần phải nói, sau khi quan hệ hai người trở nên xấu đi càng không hề đến đây.
Đây cũng là nguyên nhân mà trên mộ tổ có vết nứt, họ vẫn không phát hiện ra.
Trịnh Bảo Trân ngồi xổm ở đó, cùng dì Trương đốt một ít giấy tiền vàng bạc. Ánh mắt dừng lại trên mộ của bà nội Phó, tâm tư bay đi rất xa.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 453: Khúc mắc
Rất nhiều chuyện thoáng chốc trôi qua trước mắt, bây giờ bà cũng là một người phụ nữ trung niên năm mươi tuổi.
Cho dù bà nội Phó khi còn sống có làm gì không đúng, thì cũng đã qua nhiều năm rồi.
Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình lùi lại một bước, tay bắt quyết, một đóa sen vàng nở ra.
*****
Trong căn nhà cũ, một bà cụ ngồi trong căn phòng trống trải. Không còn ai nghe bà lải nhải, cũng không ai làm việc thay bà. Bà ăn cháo loãng, không có khẩu vị.
Con dâu bà giận dỗi dọn ra khỏi nhà, không còn quay lại nữa. Cho dù có đến cũng chỉ đứng trong sân nhìn một cái, thậm chí bà còn chưa kịp mắng ra lời thì người đã đi rồi.
Bà nhớ cháu trai cháu gái. Nhưng lại ngại không dám nói, chỉ có thể đợi Phó Uy về nói với con trai về sự đáng ghét của Trịnh Bảo Trân.
Tim bà đau nhói, cơm cũng không ăn hết liền lên giường nằm.
Phó Uy về đến nhà, đi đến bên giường hỏi: "Mẹ, con nghe Bảo Trân nói mẹ không khỏe, có cần đi trạm xá khám không ạ?"
"Khám gì mà khám? Nhìn thấy các con là mẹ thấy khỏe rồi. Nó biết cái gì, cả ngày chỉ biết tiêu tiền!" Bà nội Phó nhìn thấy con trai thì vui mừng khôn xiết, cảm thấy trong người không có bệnh tật gì nữa.
Bà bắt đầu lải nhải, kể tội Trịnh Bảo Trân như kể chuyện gia bảo.
Phó Uy nghe có chút phiền chán, đàn ông và phụ nữ khác nhau, không thích những chuyện vụn vặt trong gia đình. Nghe được vài câu liền kiếm rời cớ đi.
Bà nội Phó đứng ở cửa, thở dài một tiếng. Già rồi, không ai muốn nghe bà lải nhải nữa.
Ngày qua ngày, mỗi khi chiều tà bà nội Phó đều có thể nhìn thấy Trịnh Bảo Trân và dì Trương đi ngang qua sân.
Dì Trương khuyên: "Sao không vào trong xem thử?"
Trịnh Bảo Trân nói: "Thôi, bọn trẻ đang đợi chúng ta. Tôi vào, cũng chỉ khiến bà cụ thêm tức giận mà thôi."
Giận thì giận, nhưng rốt cuộc không thể mặc kệ không quan tâm. Trịnh Bảo Trân và dì Trương mang đến một ít bánh bao lớn, để trên cái bàn trong sân.
Bà nội Phó nhìn bánh bao lớn, trong lòng vô cùng hối hận.
Tính cách của bà không tốt lắm, quan hệ với hàng xóm cũng không tốt. Chồng lại làm việc ở viện nghiên cứu, bà thường ngày thích nhất là dạy dỗ Trịnh Bảo Trân. Bởi vì khi còn trẻ, mẹ chồng cũng dạy dỗ bà như vậy. Bà dù có tức giận nhưng cũng không dám bỏ đi!
Thời thế thay đổi rồi.
Ráng chịu đựng đến khi thành mẹ chồng, nhưng con dâu người ta không chịu đựng được bà mà bỏ đi.
Bà nội Phó giận dỗi, không mang bánh bao vào trong nhà. Đến tối, bên ngoài sấm chớp đùng đùng, có vẻ như sắp mưa lớn. Bà nội Phó nghĩ đến bánh bao trong sân, đang định đi ra ngoài, đột nhiên tim đau quặn thắt.
Trong khoảnh khắc đó, bà mới nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng. Trong lúc ý thức mơ hồ, bà nhìn thấy một người lo lắng mở cửa gọi tên bà.
"Mẹ!"
Trịnh Bảo Trân lo lắng hét lớn, cùng dì Trương đưa bà nội Phó đến bệnh viện.
Bà nội Phó ở trên không trung, nhìn thấy vì sự ra đi của mình mà con trai và con dâu cãi nhau không dứt.
Bà rất muốn nói chuyện, nhưng lại không thể mở miệng.
"Mẹ tôi bà ấy chỉ lải nhải một chút thôi, sao một chút cô cũng không nhịn được?"
"Tôi nói anh đưa mẹ đi khám, sao anh không đưa? Bây giờ lại biết đổ lỗi?"
Hai người oán trách lẫn nhau, khoảng cách trong khoảnh khắc đó biến thành lớn nhất, đến nỗi sau này càng ngày càng lạnh nhạt.
"Đều là lỗi của mẹ." Một giọng nói già nua nhẹ nhàng vang lên bên tai Phó Uy và Trịnh Bảo Trân.
Họ đồng loạt ngẩng đầu lên.
Một bà cụ đứng ở đó, vẻ mặt đầy hối hận. Bà nói: "Là lỗi của mẹ, Uy Tử là do một tay mẹ nuôi lớn. Nhìn thấy hai đứa các con hòa thuận, trong lòng mẹ luôn có một cảm giác mất mát không nói nên lời. Cho nên mẹ thường xuyên chia rẽ, sau lưng nói xấu Bảo Trân. Đối với Bảo Trân cũng trăm bề kén chọn, cũng đáng đời mẹ có báo ứng như vậy."
"Uy Tử, con không được trách Bảo Trân nữa. Là lỗi của mẹ, mẹ không có chừng mực luôn gây khó dễ cho nó. Nó cũng mềm lòng, vậy mà còn thường xuyên mang đồ ăn cho mẹ, ở bên ngoài trông nom mẹ. Nó cũng lo lắng cho mẹ, là con dâu, nó thậm chí còn làm tròn bổn phận hơn cả con trai như con."
Đàn ông chí ở bốn phương, Phó Uy cũng vậy, tâm trí đều đặt vào sự nghiệp của mình. Không có thời gian quan tâm đến vấn đề tình cảm của mẹ, càng không nói đến việc chăm sóc, thậm chí có chút qua loa, Trịnh Bảo Trân bảo ông đưa mẹ đi khám, ông cũng không đi.
Ông hối hận vô cùng, nước mắt tuôn trào, quỳ xuống đất dập đầu một cái thật mạnh: "Mẹ, xin lỗi, là con bất hiếu."
Con muốn phụng dưỡng mà bố mẹ không còn.
Trong lòng Phó Uy hận nhất vẫn là chính mình, ông không thể chấp nhận việc mình không đưa mẹ đi khám. Ông luôn đổ chuyện này lên đầu Trịnh Bảo Trân, cũng là muốn trong lòng mình dễ chịu hơn một chút.
Nhưng sự thật chứng minh, cảm giác hối hận đó không lúc nào là không giày vò ông, khiến ông không thể đối mặt với Trịnh Bảo Trân.
Bà nội Phó thở dài nói: "Là do mẹ không muốn đi khám, nếu vì mẹ mà khiến hai vợ chồng các con trở nên xa cách, mẹ trong lòng không yên."
Trịnh Bảo Trân nhìn khuôn mặt của mẹ chồng, những năm này bà ngày ngày tụng kinh niệm Phật chính là vì bà cụ. Bà đã vô số lần tự hỏi, nếu như lúc đó mình có thể nhẫn nhịn thêm một chút, có phải bà cụ sẽ không phải ra đi theo cách này không?
Đây luôn là nút thắt trong lòng bà.
"Xin lỗi." Bà nội Phó và Trịnh Bảo Trân đồng thanh nói, hai người đều ngây người.
Bà nội Phó nhẹ nhàng nói: "Bảo Trân à, con chịu oan ức rồi. Chuyện này không trách con, mẹ không sinh con không nuôi con, con còn có thể quan tâm đến cảm xúc của mẹ, nhẫn nhịn mẹ lâu như vậy. Cái chết của mẹ là do trời định, là không thể thay đổi được. Tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là hai đứa các con hạnh phúc."
Trịnh Bảo Trân nắm chặt nắm tay. Bà và Phó Uy chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy. Nói hận chắc chắn là có, nói không oán hận chắc chắn là nói dối.
Bà nói: "Chỉ cần mẹ không trách chúng con là được."
Bà nội Phó lắc đầu: "Không trách, mẹ cũng nghĩ thông rồi. Người già rồi nên học cách im lặng, một gia đình cần phải bao dung lẫn nhau. Bảo Trân, con đừng trách Phó Uy nữa được không?"
Trong lòng bà nội Phó vẫn hy vọng con trai về già có người bầu bạn. Phó Uy thường xuyên ở trong quân đội cộng thêm tính cách thờ ơ nên cũng không thân thiết với con cái.
Trịnh Bảo Trân nước mắt giàn giụa, trong chốc lát dường như đã buông bỏ được một số thứ, nhưng những thời gian đã qua lại không thể tìm lại được.
Bà có nên tiếp tục cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này không?
Phó Uy nhìn Trịnh Bảo Trân, dường như đã nhận ra điều gì, ông đứng ở đó đột nhiên lên tiếng: "Mẹ, mẹ đừng ép Bảo Trân. Nhiều năm như vậy, chúng con đã giày vò lẫn nhau. Cho dù Bảo Trân chọn thế nào, con cũng đồng ý."
Phó Uy nhìn thấy mẹ trong khoảnh khắc này, ông mới chính thức đối diện với sự hối hận của mình. Cũng hiểu được bao nhiêu năm nay mình đã đối xử với Trịnh Bảo Trân là quá đáng đến mức nào.
Trịnh Bảo Trân nhìn ông, trong lòng có một cảm giác không thể nói thành lời. Thật ra Phó Uy cũng mệt mỏi rồi. Đợi các con đều kết hôn. Vậy thì hãy giải thoát cho nhau thôi.
Bà nội Phó thở dài, rất muốn khuyên thêm điều gì đó.
"Thời gian đến rồi." Tô Tiểu Lạc lên tiếng.
"Chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc bố con, chăm sóc tốt cho con cái và Bảo Trân!" Bà nội Phó vội vàng dặn dò Phó Uy một câu.
Gió thổi qua, tro tàn của tiền vàng bị đốt bay đầy đất, cuộn tròn rồi lẫn vào trong đất biến mất. Cũng giống như thời gian đã qua, tuy đã qua nhưng vẫn còn ký ức.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 454: Mắng tục tĩu quá
Trời đã tờ mờ sáng, mặt trời mọc lên từ phía Đông đỏ rực, xua tan đi cái lạnh, tâm trạng của mỗi người đều rất nặng nề.
Về đến nhà họ Phó, dì Trương lo liệu nấu một nồi cháo to, cắt một ít dưa muối. Dưa muối là lấy từ nhà thím Hồ, trộn với giấm và dầu mè, ăn cùng với cháo rất ngon miệng.
"Ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi một chút, đợi đến chiều rồi hẵng đi." Phó Uy nói.
"Chiều nay e là không đi được ạ." Tô Tiểu Lạc cười nói. "Có lẽ phải đến mai, tốt hơn hết là nên chuẩn bị thêm thức ăn."
"Có ý gì?" Phó Uy vừa dứt lời thì có người vào sân, hỏi han một hồi mới biết đây là con trai út của một người bạn ông, thấy ông về nên mới đến xem, mời ông qua uống rượu.
Phó Uy liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, cô nhóc này vẫn có chút chuẩn xác.
"Vậy các người..."
"Chúng tôi không đi đâu, vốn dĩ cũng không quen, chúng tôi tự ăn ở nhà." Trịnh Bảo Trân nói.
"Được thôi!" Phó Uy không ép buộc, dù sao điều kiện của mọi người đều không tốt lắm, nếu cả nhà đi cũng gây thêm gánh nặng cho người khác. "Tôi có nên đi mua chút đồ không?"
Những năm này Phó Uy tuy không hay về nhà, nhưng tiền lương của ông đều gửi về nhà. Khi ông nói những lời này, sắc mặt còn có chút không tự nhiên.
Trịnh Bảo Trân lấy ra phiếu rượu phiếu thịt, và hai mươi tệ đưa cho ông: "Ông xem mà mua!"
Phó Uy nhận lấy, khẽ nói một tiếng "Cảm ơn".
"Đây cũng là tiền ông kiếm được, ông nói cảm ơn với tôi làm gì?" Trịnh Bảo Trân bực bội nói.
"Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn." Phó Uy cố chấp nói.
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, kéo Phó Thiếu Đình về phòng, cười nói: "Thói quen nộp tiền phiếu tốt đẹp này của anh là di truyền đấy à!"
Phó Thiếu Đình nhéo mũi cô: "Đó là đương nhiên, nếu không có tình cổ quấy phá, tình cảm của họ cũng không đến mức này."
"Có câu nói là không phá thì không xây, có lẽ xe đến trước núi ắt có đường, liễu rủ hoa tàn lại gặp thôn mới!" Tô Tiểu Lạc ngáp một cái nói, "Em muốn ngủ một giấc nữa, anh thì sao?"
"Anh ngủ cùng em." Phó Thiếu Đình nằm xuống bên cạnh cô, hôm qua đi đường hơi mệt, tối đến hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.
Lúc này Phó Thiếu Đình ôm Tô Tiểu Lạc, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, không khỏi tâm viên ý mã (ý nghĩ xao động).
"Anh đừng có làm loạn." Tô Tiểu Lạc né tránh râu ria của anh. "Đã nói là ngủ rồi cơ mà?"
"Hôn một cái rồi ngủ."
"Thật không?"
"Thật."
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu, chu môi lên. Gương mặt nhỏ nhắn phồng lên mang theo một vệt ửng hồng. Dáng vẻ thật sự quá đáng yêu, Phó Thiếu Đình ngoan ngoãn hôn một cái rồi ôm cô chặt hơn.
Tô Tiểu Lạc rúc vào trong lòng anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, ánh nắng chiếu lên người họ ấm áp vô cùng.
Vốn dĩ còn đang buồn ngủ, Tô Tiểu Lạc đột nhiên hết buồn ngủ, bàn tay nhỏ bé không an phận đặt lên bụng anh vẽ một vòng tròn.
Phó Thiếu Đình lập tức giữ tay cô lại, giọng khàn khàn hỏi: "Em không muốn ngủ à?"
"Keo kiệt, sờ một chút thì có sao." Tô Tiểu Lạc bĩu môi hỏi.
"Sờ rồi phải chịu trách nhiệm." Phó Thiếu Đình trầm giọng cảnh cáo.
"Đồng chí Phó Thiếu Đình, ý chí lực đáng tự hào của anh đâu rồi?" Tô Tiểu Lạc dùng bàn tay nhỏ chọc chọc vào ngực anh.
"Em không cần phải nghi ngờ, anh có thể dùng một cách khác để thể hiện ý chí lực hoàn hảo của mình." Phó Thiếu Đình nói một cách ẩn ý.
Tô Tiểu Lạc không hiểu ý sâu xa trong lời nói của anh lúc này, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm anh ngủ một giấc nữa.
Buổi chiều Phó Uy đi đến nhà bạn, hai người Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình rảnh rỗi bèn đi dạo một vòng trong thôn. Cuối cùng chạy lên núi bắt được một con gà rừng.
Tô Tiểu Lạc nhặt một ít nấm, hai người thu hoạch rất nhiều.
Dì Trương nhìn thấy họ xách gà về, cười tươi rói: "Hôm nay chúng ta đi hợp tác xã không mua được thịt, hai người mang gà rừng về đúng lúc quá!"
"Cháu còn có nấm đây này!" Tô Tiểu Lạc giơ một cái giỏ nhỏ lên.
"Tôi đã nói từ lần đầu tiên gặp đã thấy Tiểu Cửu có phúc khí rồi." Dì Trương cười nói.
"Đó là dì Trương có phúc nên mới nhìn người có phúc." Tô Tiểu Lạc cười nói.
Người có tâm thiện nhìn ai cũng lương thiện, còn có một số người tâm địa xấu xa nhìn ai cũng xấu xa.
"Ôi chao, cậu Thiếu Đình nhà ta đúng là có phúc, có thể cưới được Tiểu Cửu thật là tốt quá!" Dì Trương được dỗ dành vui vẻ không ngậm được miệng, "Tôi đi làm cơm cho mọi người đây."
Dì Trương nhìn mấy đứa nhỏ nhà họ Phó lớn lên, bọn họ sắp thành gia lập thất, trong lòng bà vui mừng hơn bất cứ ai.
Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình ngồi trong sân bóc tỏi, Phó Thiếu Đình nói: "Em đi xử lý nấm đi, tỏi này có mùi."
"Được." Tô Tiểu Lạc bắt đầu sơ chế nấm.
Trịnh Bảo Trân đứng ở cửa, nhìn thấy hai người họ vui vẻ, không khỏi cảm khái. Người mới kết hôn là như vậy, luôn có vô số chuyện để nói, không có việc gì thì luôn thích ở bên nhau.
Trịnh Bảo Trân đã rất lâu không nghĩ về thời trẻ của mình, dường như những ký ức đó không thuộc về bà, mà thuộc về người khác.
Ăn cơm xong, bên ngoài trời cũng đã tối. Bởi vì ở vùng núi, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu của những con vật nhỏ không tên.
Trịnh Bảo Trân vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, cảnh tượng buổi sáng khiến bà đến giờ vẫn còn sợ hãi, thấy Phó Uy vẫn chưa về, không khỏi có chút lo lắng.
"Đừng lo lắng, con trai út nhà đó không phải nói sẽ đưa Phó Uy về sao." Dì Trương trấn an.
"Ừm, hy vọng là vậy!" Trịnh Bảo Trân vẫn có chút lo lắng, lại trôi qua một tiếng, không an lòng bèn dặn dò, "Thiếu Đình, bố con huyết áp cao, tim cũng không tốt lắm, con đi đón ông ấy đi."
Phó Thiếu Đình đồng ý, Tô Tiểu Lạc đi đến bên cạnh anh: "Em cũng đi."
Hai người đi trên đường, Phó Thiếu Đình nói: "Mẹ anh vẫn lo lắng cho bố anh."
"Hai người ít nhiều cũng có chút tình cảm." Tô Tiểu Lạc chắc chắn nói, bởi vì cũng nhiều năm như vậy, nếu sớm có ý khác thì chắc đã ly hôn rồi.
Phó Thiếu Đình rất đẹp trai, Phó Uy tự nhiên sẽ không kém, Tô Tiểu Lạc hỏi: "Năm đó bác gái đến làm ầm ĩ ở văn phòng của bác trai, người phụ nữ kia là thế nào?"
Phó Thiếu Đình nói: "Ai mà biết được, nhưng sau đó người phụ nữ đó đã bị điều đi."
"Vậy phải tìm cơ hội nói chuyện với bác trai." Tô Tiểu Lạc nói.
Có lẽ chuyện của bà nội là ngòi nổ, nhưng Tô Tiểu Lạc cảm thấy, nguyên nhân căn bản vẫn là người phụ nữ kia.
Trong mắt phụ nữ không thể chứa một hạt cát.
Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc đứng canh ở bên cạnh con mương, không lâu sau liền nhìn thấy Phó Uy lảo đảo đi tới, xem ra đã uống không ít.
Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình nói: "Đợi đã."
Chỉ thấy quỷ chặn đường xui xẻo kia lại đi về phía Phó Uy, Phó Uy uống rượu, ánh mắt mơ hồ. Ông nhớ lại lời Tô Tiểu Lạc nói, cầm lấy nửa chai rượu còn lại uống một ngụm.
Sau đó bắt đầu chửi rủa om sòm. Ông đem những lời đè nén trong lòng bao nhiêu năm toàn bộ mắng ra. Nói là mắng những con quỷ chặn đường này, không bằng nói là đang mắng chính mình.
Nhìn lại nửa đời người, ông cũng không biết mình rốt cuộc đang theo đuổi cái gì, cố chấp cái gì. Khiến cho bên cạnh không một ai vui vẻ.
Ông vừa uống vừa mắng, mắng đến mức đặc biệt hả hê. Những con quỷ chặn đường này bị mắng té tát, muốn rời đi nhưng Phó Uy còn đuổi theo mắng tiếp.
Quỷ chặn đường phát ra tiếng ô ô, dường như đang cầu xin: "Lần sau không dám nữa, đừng mắng nữa, mắng tục tĩu quá."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 455: Bà đánh ông ấy à?
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, ai có thể ngờ một tư lệnh lại có thể chửi người lợi hại đến vậy.
"Thôi được rồi! Đừng để bố anh bắt nạt quỷ nữa." Phó Thiếu Đình hắng giọng, người bố như vậy thật sự là chưa từng nghe chưa từng thấy.
Phó Thiếu Đình đi tới, đỡ Phó Uy dậy: "Bố, về nhà thôi!"
Phó Uy uống rượu say quay đầu lại, nhìn thấy mặt Phó Thiếu Đình, lập tức ôm chầm lấy anh.
"Thằng nhóc thối này, mỗi lần gặp bố, mặt mày lạnh tanh. Cũng chưa từng bảo bố về nhà. Về nhà nào, về đâu?"
Phó Thiếu Đình có chút không quen với cái ôm của ông, bất đắc dĩ thở dài: "Về nhà thôi, mẹ đang đợi bố đấy!"
"Đúng, Bảo Trân đang đợi bố về nhà." Phó Uy đã say khướt rồi, đâu còn uy nghiêm của một tư lệnh nữa.
Phó Thiếu Đình đỡ ông, Tô Tiểu Lạc cầm đèn pin chiếu đường phía trước cho họ đi.
"Sau này con phải đối xử tốt với vợ, đừng giống như bố, bố là đồ khốn." Phó Uy lải nhải, "Con bé Tiểu Lạc này tuy có chút đáng ghét, nhưng bản tính không xấu. Tuy nó đào mộ tổ nhà mình, nhưng bố cũng không trách nó."
Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười, xem ra trong lòng ông ấy vẫn còn canh cánh chuyện đó!
Phó Uy nói rất nhiều. Phó Thiếu Đình im lặng lắng nghe.
Bố con nào có thù hận qua đêm, Phó Thiếu Đình chưa từng ghi hận bố mẹ. Chỉ là anh lạnh lùng quen rồi, không thể đáp lại quá nhiều.
Phó Uy nói suốt dọc đường, về đến cửa, nhìn thấy ánh đèn dầu leo lét trong nhà. Trong khoảnh khắc đó, ông như trở về thời trẻ: "Mẹ con nhát gan, chắc chắn là đang đợi bố về."
Cũng giống như nhiều năm trước, mỗi lần ông về nhà, đèn trong phòng ngủ đều sáng. Trịnh Bảo Trân sẽ ra đón, nhận lấy áo khoác của ông, rồi hỏi: "Anh ăn cơm chưa? Có muốn ăn thêm chút gì không?"
Phó Uy tràn đầy mong đợi đẩy cửa ra, chỉ còn lại một ngọn đèn dầu cô đơn đặt trên bàn.
"Bảo Trân đâu?"
"Bảo Trân đâu?"
Phó Uy lẩm bẩm hỏi.
"Con dìu bố vào phòng ngủ." Phó Thiếu Đình đã sớm quen với chuyện này rồi.
"Bố muốn tìm Bảo Trân, bố muốn tìm Bảo Trân."
Dì Trương nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng Trịnh Bảo Trân đi ra, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Bố cháu uống say rồi."
"Vậy thì mau bảo ông ấy đi nghỉ ngơi đi." Dì Trương nói.
"Ông ấy muốn tìm mẹ cháu!" Phó Thiếu Đình bất đắc dĩ nói, người say rượu thật sự có chút vô lý.
"Vậy thì đưa đến phòng bà chủ đi." Dì Trương rất vui vẻ, lập tức cùng Phó Thiếu Đình đưa người qua đó.
Cuối cùng, khi ra ngoài còn khóa cửa ngoài lại.
"Dì Trương, ông ấy không sao chứ!" Trịnh Bảo Trân đang đọc sách trên giường, không ngẩng đầu lên, hỏi.
"Bảo Trân." Phó Uy đột nhiên xuất hiện, loạng choạng không đứng vững ngã xuống giường.
"Ông, sao ông lại đến đây?" Trịnh Bảo Trân ngạc nhiên, hai người thật ra đã ly thân rất lâu rồi.
"Bảo Trân." Phó Uy tiến lên nắm lấy tay bà.
Trịnh Bảo Trân muốn tránh nhưng không tránh được, bà nhìn thấy mặt Phó Uy đỏ bừng, không khỏi nhíu mày: "Ông uống rượu à?"
"Xin lỗi, sau này tôi không uống rượu nữa." Phó Uy xin lỗi, "Sau này không bao giờ uống nữa."
"Ông, ông làm gì phải nói xin lỗi với tôi." Trịnh Bảo Trân chưa từng thấy chồng như vậy, "Ông đừng quỳ nữa, mau đứng dậy."
Phó Uy nửa nằm trên giường, đầu gối quỳ trên mặt đất, nói: "Tôi không đứng dậy, trừ khi bà tha thứ cho tôi."
"Ông đây là giở trò vô lại." Trịnh Bảo Trân bất đắc dĩ lắc đầu, "Mau đứng dậy, ông như thế này còn ra thể thống gì?"
Đàn ông đầu gối có vàng, cho dù Trịnh Bảo Trân cảm thấy mình đã chịu oan ức cả nửa đời người, nhưng vẫn không muốn nhìn thấy chồng mình như vậy.
"Là lỗi của tôi." Phó Uy áp tay bà lên mặt mình, những ngày này ông đã biết mình sai lầm đến mức nào. Nhưng ông vẫn luôn giữ sĩ diện, không dám bày tỏ.
Bây giờ cũng là rượu vô làm liều, dứt khoát vô lại đến cùng.
Trịnh Bảo Trân trước giờ luôn hiểu biết lễ nghĩa, bà nhíu mày hỏi: "Ông muốn thế nào mới chịu đứng dậy?"
"Bà tha thứ cho tôi, tôi sẽ đứng dậy." Phó Uy cố chấp nói.
"Vậy thì ông cứ như vậy đi!" Trịnh Bảo Trân giận dỗi nói, sao ông có thể như vậy, rõ ràng bao nhiêu năm nay đối với bà không hỏi không han. Bây giờ đột nhiên nói gì mà biết sai rồi, vậy bao nhiêu năm nay oan ức của bà thì tính là gì?
Trịnh Bảo Trân rút tay về, quay người đi. Trong lòng Phó Uy tràn đầy thất vọng, ông gục đầu xuống giường, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Trịnh Bảo Trân tức giận vô cùng, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh lại. Bà đợi đến tận khuya mới ngủ thiếp đi, cũng là nhẫn tâm để Phó Uy ngủ như vậy.
Sáng hôm sau khi trời sáng, Trịnh Bảo Trân mới phát hiện Phó Uy vẫn ngủ như vậy, cuối cùng vẫn là không đành lòng, đẩy ông dậy.
"Phó Uy!"
Phó Uy mơ mơ màng màng, nói: "Bảo Trân, tôi sai rồi."
Trịnh Bảo Trân nhìn bộ dạng của ông, vừa tức giận vừa buồn cười, dở khóc dở cười.
"Ông tỉnh lại đi! Trời sáng rồi, để bọn trẻ nhìn thấy không phải sẽ cười chê ông sao."
Phó Uy quỳ đến chân tê rần, bất đắc dĩ nói: "Không đứng dậy nổi."
Trịnh Bảo Trân đi tới đỡ ông dậy, hai chân Phó Uy mềm nhũn ngã nhào lên người bà.
Trịnh Bảo Trân tức giận nói: "Ông đứng dậy, sau này không được phép uống rượu nữa."
Phó Uy trực tiếp ôm chặt bà không buông: "Tôi không buông, Bảo Trân, trong lòng bà có giận đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, tôi chính là không buông."
"Ông thật sự cho rằng tôi không dám đánh ông sao?" Trịnh Bảo Trân tức giận hỏi.
"Bà đánh đi, tôi tuyệt đối không đánh trả." Phó Uy đâu còn quan tâm đến sĩ diện nữa, ông coi như đã nhìn ra rồi, mình bây giờ là ai cũng không thích.
Nắm đấm của Trịnh Bảo Trân như mưa rơi xuống lưng ông, bao nhiêu năm oán hận và phẫn nộ đều trút ra hết.
Nhưng cho dù có đánh thì sao chứ? Bao nhiêu năm nay, ngày ngày đêm đêm, đều không thể quay trở lại.
"Bà khóc à?" Phó Uy ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Trịnh Bảo Trân đong đầy nước mắt.
Ông nhất thời không biết nói gì, giơ tay lên liền tát mạnh vào mặt mình một cái.
Một dấu bàn tay to rõ ràng hiện lên trên mặt ông.
Trịnh Bảo Trân ngây người, Phó Uy còn muốn đánh vào mặt mình nữa, Trịnh Bảo Trân vội vàng ôm lấy cánh tay ông: "Ông làm gì vậy? Từng tuổi này rồi, không sợ mất mặt sao?"
Phó Uy: "Là lỗi của tôi, tôi khốn nạn, tôi đáng bị đánh."
Người nhà họ Phó thật ra đều rất thương vợ, chỉ là lúc đó trong cơ thể hai người có tình cổ ngăn trở cảm xúc của họ, cho nên mới tê liệt như vậy.
Bây giờ những vết thương đau đớn này giống như dao cùn, từng chút từng chút giày vò trái tim họ. Những vết thương bị che đậy kia không hề biến mất, mà chỉ từ từ lộ ra, càng đau đớn hơn.
Hai người từ trong phòng đi ra, dì Trương nhìn thấy dấu năm ngón tay trên mặt Phó Uy, không khỏi thầm lo lắng. Bà đến trước mặt Trịnh Bảo Trân, hỏi: "Hôm qua bà đánh ông ấy à?"
Trịnh Bảo Trân đỏ mặt, nói: "Tôi không đánh ông ấy!"
Dì Trương nhíu mày: "Bà không đánh ông ấy, ông ấy tự đánh mình? Bà chủ, không phải tôi nói bà, thật ra bao nhiêu năm nay một bàn tay vỗ không kêu. Bà cũng không phải hoàn toàn không có lỗi, Phó Uy cũng không phải hoàn toàn sai, từng tuổi này rồi đừng có làm loạn nữa."
Dì Trương nhìn ra rồi, Phó Uy đây là có ý hòa giải. Nếu Trịnh Bảo Trân còn làm cao, tuổi đã cao như vậy, đều làm bà nội rồi, chẳng lẽ thật sự muốn đi đến bước ly hôn sao?
"Đến lúc đó mỗi người lại tìm một người bạn đời? Tìm cho bọn trẻ một bố dượng mẹ kế?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro