Chương 7: Đến nhà vị hôn phu làm bảo mẫu + Chương 8: Kiếm khoản tiền đầu tiên

Editor: Frenalis

Chương 7: Đến nhà vị hôn phu làm bảo mẫu

Hai người cũng không quan tâm đến việc đón người nữa, vội vàng đưa Ôn Đình đến bệnh viện. May mà chỉ là những vết thương ngoài da, không nghiêm trọng.

Tô Bình buồn rầu, không biết phải giải thích với người nhà như thế nào. Bọn họ đến ga tàu đón người, người đã sớm không còn ở đó.

"Đình Đình, chuyện này có nên nói với anh Ôn Dữ không?" Tô Vãn hỏi.

Làm sao Tô Vãn lại không biết tính cách của Ôn Đình, thấy Ôn Đình đuổi theo thì biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô gái nhỏ kia thật sự quá đáng ghét, nên cô ta cũng không ngăn cản. Dù sao trẻ con trong đại viện đều có chút võ nghệ, sẽ không chịu thiệt.

Nào ngờ Ôn Đình bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, về nhà biết ăn nói thế nào với hai bác Ôn đây?

Không cần Tô Vãn báo tin, bố Ôn và mẹ Ôn đã nhanh chóng chạy đến. Bọn họ luôn yêu thương con gái, nhìn thấy bộ dạng này lập tức nổi giận hỏi: "Đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"

Ôn Đình nhào vào lòng mẹ Ôn khóc lóc kể lể: "Mẹ, con bị một con nhỏ nhà quê phục kích, nó đánh con trong ngõ hẻm lúc con không để ý."

Ôn Đình không dám nói sự thật, một là thấy mất mặt, hai là sợ bị phạt.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Bố Ôn cau mày, không ngờ ban ngày ban mặt con gái mình lại bị người ta phục kích, bây giờ trị an đã tệ đến vậy sao?

Tô Vãn đành phải kể lại đầu đuôi sự việc, chỉ là bỏ qua chuyện bọn họ vu oan giá họa, nói tất cả là do Tô Tiểu Lạc cố tình gây sự, không hợp tác điều tra.

Ôn Đình liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chính là như Vãn Vãn nói."

"Anh trai con làm sao vậy? Ngay cả em gái cũng không bảo vệ được, còn làm cảnh sát nhân dân gì nữa!" Bố Ôn luôn nghiêm khắc với Ôn Dữ, đặt nhiều kỳ vọng vào anh ta, nhưng sau khi anh ta bị thương, kỳ vọng này đã biến thành thất vọng. "Bố phải đi tìm nó."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Bố, không liên quan đến anh cả. Lúc đó có quá nhiều người, con nhỏ chết tiệt kia lại còn biết ăn nói." Ôn Đình không muốn vì mình mà liên lụy đến anh trai, vội vàng ngăn cản.

Nhưng bố Ôn đã quyết tâm, những người khác cũng không ngăn cản được, chỉ có thể cùng nhau đến đồn cảnh sát.

Ôn Dữ giao tên trộm cho đồng nghiệp xong, liền nhận được chỉ thị từ cấp trên. Một tờ giấy truy nã, là ảnh của một cô gái trẻ. Anh ta hơi nhíu mày, luôn cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó rồi.

"Trẻ như vậy? Thật sự tham gia cướp bóc sao?"

"Nghi phạm, những cô gái càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm." Đồng nghiệp không khỏi trêu chọc một câu.

Đang nói chuyện thì bố Ôn đã dẫn người hùng hổ đi vào. Những người khác đều biết chuyện của Ôn Dữ, không muốn anh ta khó xử nên lần lượt lui ra khỏi văn phòng.

Ôn Dữ nhìn thấy mặt Ôn Đình, không khỏi hỏi: "Mặt Đình Đình sao vậy?"

"Sao vậy? Anh còn có mặt mũi hỏi sao vậy? Em gái anh bị người ta đánh, chính là con nhỏ anh thả đi đó, anh hài lòng chưa?" Bố Ôn không nhịn được trách móc.

"Sao có thể như vậy được?" Ôn Dữ cau mày chất vấn, "Em lại đi tìm người ta gây sự à?"

"Không phải em, anh cả, là nó phục kích em." Lúc này Ôn Đình phát hiện tờ giấy truy nã trên tay Ôn Dữ, cô ta kích động giật lấy, "Là nó, là nó. Anh cả, nó là tội phạm truy nã. Em không sai, nó là kẻ giết người!"

Ôn Dữ lấy tờ giấy truy nã lại, hơi nhíu mày vì cách nói thiếu chính xác của cô ta: "Cô ấy chỉ là nghi phạm, không phải..."

"Trực giác của anh với tư cách là một quân nhân đâu? Anh đã thả một người có thể là kẻ giết người!" Bố Ôn chỉ trích.

"Thôi, ông đừng nói nữa, con trai cũng không muốn vậy." Mẹ Ôn bênh vực.

"Đúng vậy, là con nhỏ chết tiệt kia quá xảo quyệt." Tâm trạng Ôn Đình lúc này đã khá hơn rất nhiều, chỉ cần tóm được con nhỏ kia vào tù, nhất định phải cho nó ngồi tù mọt gông.

"Đình Đình, lần sau gặp người đó, cậu nhất định phải tránh xa ra nhé!" Tô Vãn bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Nếu thật sự là kẻ giết người, giết một người cũng là giết, bị dồn vào đường cùng không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó!

Ôn Đình nhiều lần đảm bảo nhất định sẽ tránh xa, nhưng trong lòng đã nóng lòng muốn thử, nhất định phải đích thân bắt được Tô Tiểu Lạc.

*****

Còn Tô Tiểu Lạc thì lúc này đang đứng bên đường ăn kem. Mặc dù ý định nhận người thân không còn mãnh liệt nữa, nhưng đã đến đây rồi, dù sao cũng phải đi dạo cho đã rồi mới về.

Đang nghĩ ngợi, một cô gái ăn mặc giống Tô Tiểu Lạc bị một thanh niên kéo lại, ném bọc đồ trên tay cô ấy xuống ven đường, cũng chính là dưới chân Tô Tiểu Lạc.

"Phương Phương, đi theo anh, anh nhất định sẽ nuôi em."

"Anh Thiết Ngưu, mẹ em bảo em đến thay dì làm bảo mẫu..."

"Bảo mẫu chẳng phải là đi hầu hạ người khác sao? Nếu em thích anh thì đi theo anh. Đợi anh thành đạt, nhất định sẽ đưa em về thăm nhà."

Phương Phương gật đầu lia lịa, lên xe đạp của anh Thiết Ngưu, một mạch biến mất.

Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán, đôi này không tệ, có thể đầu bạc răng long, sau này còn sinh được năm đứa con trai.

"Em chính là Tiểu La đến nhà chị làm bảo mẫu thay dì Hoàng sao?"

Một chiếc xe hơi Hồng Kỳ dừng trước mặt Tô Tiểu Lạc, một cô gái bước xuống xe, đánh giá Tô Tiểu Lạc từ đầu đến chân. Đôi lông mày thanh tú không khỏi nhíu lại, nhà cô ấy đang tìm bảo mẫu, nào ngờ lại là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như vậy.

Tô Tiểu Lạc vẫn còn hơi ngơ ngác, ngây người đứng tại chỗ.

"Chị tên là Phó Nhiễm, trông em nhỏ hơn chị, gọi chị Nhiễm là được." Cô gái vừa tự giới thiệu vừa nhặt bọc đồ dưới đất lên, lấy thư giới thiệu ra xem, xác nhận thân phận của cô. "Vì em đến thay dì Hoàng, vậy thì phải làm việc cho tốt, đừng làm dì Hoàng mất mặt, lên xe đi!"

Cô ấy mở cửa xe cho Tô Tiểu Lạc.

Lúc đi tàu hỏa, Tô Tiểu Lạc đã bị tàu hỏa dọa sợ, nếu không có nhân viên phục vụ đi cùng chắc chắn cô đã mất mặt.

Còn "con tàu hỏa" nhỏ trước mắt này, không có đường ray mà cũng có thể chạy sao? Kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, cô vẫn ngoan ngoãn lên ghế sau của xe.

Phó Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của cô, không khỏi bật cười, dặn dò cô: "Anh trai chị là phi công, thường xuyên mười ngày nửa tháng không về nhà. Anh ấy tính tình không tốt, em đừng chọc giận anh ấy là được. Bố chị cũng thường xuyên không có nhà, mẹ chị..."

Nói đến đây, Phó Nhiễm dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mẹ chị ít nói, chỉ có bà ở nhà nhiều nhất. Bình thường cơm nước trong nhà đã có người làm, dì Hoàng cũng nói với em rồi chứ, nhiệm vụ chủ yếu của em là chăm sóc mẹ chị."

Tô Tiểu Lạc ghi nhớ tất cả, nhất là sau khi nghe nói lương tháng ba mươi đồng thì càng hài lòng.

Làm một tháng trước đã.

Cô liếc nhìn ghế phụ, có một bóng hình mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện, từ nãy đến giờ vẫn luôn đi theo Phó Nhiễm, nhưng không có ác ý.

Chẳng mấy chốc, xe đã chạy vào đại viện quân khu.

Những ngôi nhà ở đây đều là nhà biệt lập, kiểu dáng kiến trúc đều giống nhau, chỉ là có căn diện tích lớn hơn, có căn diện tích nhỏ hơn.

Cuối cùng xe dừng lại trước một ngôi nhà có sân rất rộng.

"Gâu, gâu gâu!"

Phó Nhiễm như nhớ ra điều gì đó, liền nói: "Nhà chị có nuôi một con chó giống sói to lớn, khá hung dữ, để chị đi xích nó lại, rồi em..."

Phó Nhiễm quay đầu lại thì thấy Tô Tiểu Lạc đã đi vào sân, không khỏi hoảng hốt: "Đừng!"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 8: Kiếm khoản tiền đầu tiên

Phó Nhiễm đuổi theo định chắn trước Đại Mao để bảo vệ Tô Tiểu Lạc. Ai ngờ đi vào trong, hoàn toàn không thấy bóng dáng Đại Mao đâu.

Kỳ lạ thật.

Phó Nhiễm thầm kinh ngạc, dẫn Tô Tiểu Lạc đi vào nhà chính.

"Dì Trương, mẹ cháu đâu rồi?" Phó Nhiễm hỏi.

"Bà chủ ở trong vườn, ngồi một lúc lâu rồi. Tôi bảo bà chủ vào nhà, gọi thế nào cũng không phản ứng." Vẻ mặt dì Trương lo lắng nói.

"Để cháu ra xem sao." Phó Nhiễm lo lắng, giao Tô Tiểu Lạc cho dì Trương, "Đây là Tiểu La, đến thay dì Hoàng, dì chỉ bảo cho cô ấy nhé."

Dì Trương là người có số khổ, không con không cái. Được nhà họ Phó cứu giúp nên vẫn luôn đi theo, là người nhìn ba anh em nhà họ Phó lớn lên, địa vị trong nhà rất cao. Bà ấy dẫn Tô Tiểu Lạc đi đến một căn phòng không lớn lắm, giới thiệu cho cô: "Trước đây dì Hoàng của cháu ở đây, con dâu nhà dì ấy đang mang thai đứa thứ ba, không biết có sinh được con trai như ý nguyện không."

Dì Trương lải nhải nói.

Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán: "Chắc là không được."

"Lời này không thể để dì Hoàng của cháu nghe thấy, dì ấy mong có cháu trai lâu lắm rồi. Nếu lần này vẫn không phải, dì ấy sẽ thất vọng biết bao!" Dì Trương bất đắc dĩ nói.

Dì Hoàng là người nhà quê, tuy nói là xã hội mới nam nữ bình đẳng. Nhưng nhà không có con trai vẫn bị người trong làng cô lập, bị người ta coi thường.

Tô Tiểu Lạc nhún vai, nhà dì Hoàng không có con trai, nếu thật sự muốn có cháu trai, phải sinh thêm hai đứa cháu gái nữa.

Nhưng cô không nói ra lời này.
Dì Trương dẫn cô tham quan nhà họ Phó, đến phòng khách, Tô Tiểu Lạc nhìn thấy bức ảnh chụp chung của gia đình năm người nhà họ Phó.

Dì Trương buồn bã nói: "Phó Vân Hải là một thanh niên ưu tú, là niềm tự hào cũng là nỗi đau của nhà họ Phó. Ba tháng trước, trong lúc tham gia cứu hộ lũ lụt, cậu ấy đã hy sinh để cứu người. Đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể, bà chủ cũng vì chuyện này mà u sầu."

Hèn chi!

Tô Tiểu Lạc gật đầu, cô liếc mắt nhìn bóng hình mờ ảo bên cạnh. Nói đúng ra, đây không phải là linh hồn hoàn chỉnh mà chỉ là một hồn phách. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Vì chuyện này, bà chủ đang đòi ly hôn với tư lệnh Phó, haiz, một gia đình tốt đẹp cứ thế tan nát." Dì Trương đau lòng nói.

"Thật ra cậu Cả nhà họ Phó chưa chết." Tô Tiểu Lạc nói.

"Cháu nói gì? Con trai bác chưa chết!" Bà Phó đi tới, rõ ràng đã nghe thấy lời Tô Tiểu Lạc nói, cảm xúc trở nên vô cùng kích động. Bà ấy nắm chặt lấy cánh tay Tô Tiểu Lạc như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.

"Mẹ, mẹ đừng kích động, mẹ đừng làm Tiểu La sợ." Phó Nhiễm vội vàng kéo bà Phó ra.

Sắc mặt bà Phó tái nhợt, ánh mắt trống rỗng như bị người ta rút mất hồn phách, ngất xỉu tại chỗ. Phó Nhiễm vội vàng bảo dì Trương gọi bác sĩ gia đình đến.

Bác sĩ gia đình đến khám, kê thêm vài thang thuốc an thần. Dì Trương đi lấy thuốc, bận rộn một hồi lâu bà Phó mới ổn định lại rồi ngủ thiếp đi.

Tô Tiểu Lạc thu hồi tầm mắt, xung quanh Trịnh Bảo Trân bao phủ một luồng khí đen nhàn nhạt, chắc là bị người ta yểm bùa. Bùa này không gây chết người, nhưng sẽ khiến bà ấy bệnh tật triền miên cả đời.

"Tiểu La, sau này đừng nói những lời như vậy trước mặt bà chủ nữa." Dì Trương dặn dò.

Tìm kiếm gần ba tháng rồi, không có chút tin tức nào, mọi người đều biết không còn hy vọng nữa, chỉ là không dám nói trước mặt bà Phó thôi.

"Dì Trương, mẹ cháu sao rồi?" Ngoài cửa vội vã đi vào hai người, đều mặc quân phục, chính là Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên mà Tô Tiểu Lạc gặp trên tàu hỏa.

"Bà chủ uống thuốc rồi, đang nghỉ ngơi trong phòng, Nhiễm Nhiễm đang ở cùng bà ấy!" Dì Trương dẫn đường ở phía trước.

Đường Tiểu Thiên đã nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, anh ấy nhân lúc không ai chú ý, gọi cô lại: "Này, sao cô lại ở đây?"

Tô Tiểu Lạc nhìn anh ấy, thành thật nói: "Tôi ở đây làm bảo mẫu."

"Làm bảo mẫu? Cô?" Đường Tiểu Thiên đánh giá Tô Tiểu Lạc từ trên xuống dưới, "Cô không biết người của đồn cảnh sát đang tìm cô khắp nơi sao?"

Tô Tiểu Lạc khó hiểu: "Tìm tôi làm gì?"

Đường Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói: "Chính là người vừa vào trong đó muốn bắt cô, cho rằng cô là đồng phạm, cô thì hay rồi, lại còn ở nhà anh ấy làm bảo mẫu."

"Vậy sao anh không bắt tôi?" Tô Tiểu Lạc càng tò mò hơn.

"Lá bùa bình an cô đưa tôi hôm đó rốt cuộc là cái gì?" Đường Tiểu Thiên chuyển chủ đề, trước không nói đến việc cô gái nhỏ này đã giúp mở cửa sổ trên tàu hỏa, còn cứu nhân viên phục vụ. Chỉ riêng khuôn mặt này cũng không liên quan gì đến người xấu, chỉ có tên đàn ông sắt đá như Phó Thiếu Đình mới làm khó một cô gái nhỏ.

"Bùa bình an, theo nghĩa đen là để bảo vệ bình an." Đôi mắt to của Tô Tiểu Lạc viết đầy chữ "Anh thật ngốc".

"Cô..." Đường Tiểu Thiên nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm ngày hôm qua, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, không khỏi hạ giọng hỏi, "Còn nữa không? Cho tôi thêm một lá nữa!"

"Năm đồng một lá, không phân biệt người già trẻ nhỏ." Tô Tiểu Lạc xòe lòng bàn tay ra, vẻ mặt hám tiền.

Đường Tiểu Thiên là phi công, mỗi lần làm nhiệm vụ đều để lại cho người nhà một lá thư, sống chết khó lường. Một tháng bọn họ có bảy tám chục đồng, còn có các loại trợ cấp, năm đồng này đối với anh ấy không đáng là bao.

Nhất là sau khi anh cả Phó Vân Hải gặp chuyện, anh ấy càng cảm thấy không gì quý hơn bình an.

"Cho tôi tám mười lá gì đó."

"Anh đến chỗ tôi nhập hàng à?" Tô Tiểu Lạc liếc anh ấy một cái.

"Tôi tặng người thân bạn bè." Đường Tiểu Thiên cười hắc hắc.

"Bây giờ tôi chỉ có bùa bình an bình thường, không có hiệu quả như lá hôm qua." Tô Tiểu Lạc nói, "Loại bùa bình an đó cần phải đặc biệt làm riêng, tôi thấy anh có số đổ máu nên mới đưa cho anh. Nếu muốn loại bảo vệ tính mạng, ít nhất..."

Tô Tiểu Lạc giơ một ngón tay lên.

"Một trăm đồng? Được!" Nhà Đường Tiểu Thiên điều kiện không tệ, dùng một trăm đồng đổi lấy một mạng người thật sự rất hời. "Cho tôi hai lá bùa bình an loại đó, khi nào thì làm xong?"

Tô Tiểu Lạc há hốc mồm, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở mấy lần mà không nói nên lời. Ban đầu cô định nói mười đồng một lá, anh ấy trực tiếp hét giá gấp mười lần. 🤣🤣🤣

Người này chẳng lẽ là thần tài sống, một trăm đồng một lá, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

"Một tuần."

"Được, đây là một trăm đồng, coi như tiền đặt cọc." Đường Tiểu Thiên lấy từ trong ví ra mười tờ tiền đưa cho Tô Tiểu Lạc.

Tô Tiểu Lạc cầm xấp tiền dày cộp mà trong lòng vui như mở cờ, nếu mỗi người đều ngốc như anh ấy, chẳng phải cô sẽ nhanh chóng giàu to sao?

"Anh yên tâm, tôi sẽ làm xong sớm."

Sợ anh ấy hối hận, cô vội vàng nhét tiền vào túi quần.

Đường Tiểu Thiên thấy cô cười như con hồ ly nhỏ, cũng không nhịn được cười theo.

"Khi nào cô rảnh, tôi đi cùng cô đến đồn cảnh sát một chuyến nói rõ tình hình."

"Ngày mai đi!"

Hai người hẹn xong, Đường Tiểu Thiên liền lên lầu thăm cô ruột. Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên đi ra khỏi phòng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ u sầu, khóe mắt đỏ hoe.

Bọn họ làm nhiệm vụ ở bên ngoài, ở nhà giấu chuyện Phó Vân Hải gặp chuyện không cho bọn họ biết.

"Chia buồn cùng anh." Đường Tiểu Thiên vỗ vai Phó Thiếu Đình.

"Tối nay uống với tôi vài ly." Phó Thiếu Đình trong lòng khó chịu nói.

Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên nghỉ ngơi ở nhà một tuần, dì Trương dẫn Tô Tiểu Lạc đến cửa hàng bách hóa mua đồ. Tô Tiểu Lạc tiện thể mua một ít chu sa và giấy vàng, dì Trương tưởng cô ấy muốn cúng bái cậu Cả nhà họ Phó, trong lòng rất an ủi.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro