Chương 91: Lấy vợ phải tìm hiểu kỹ + Chương 92: Tiếng anh cũng không thèm gọi?

Editor: Frenalis

Chương 91: Lấy vợ phải tìm hiểu kỹ càng

"Tôn Bưu Bưu và Trần Mãn Mãn kết hôn, muốn nhờ cô giúp đỡ." Phó Thiếu Đình nói.

"Ơ, chuyện này cũng cần anh đích thân đến giải quyết sao?" Tô Tiểu Lạc tỏ vẻ ngạc nhiên, "Gần đây anh rảnh rỗi lắm à?"

"Không còn cách nào, đây là mệnh lệnh cấp trên." Phó Thiếu Đình hờ hững nói, "Cô đi hay không?"

"Xem thành ý." Tô Tiểu Lạc đưa tay ra.

"Đâu phải tôi kết hôn." Phó Thiếu Đình đẩy tay cô ra, "Đi hay không, cho tôi một câu trả lời chắc chắn."

"Đi." Tô Tiểu Lạc dứt khoát nói. "Tôi lên lấy túi."

Nhà họ Tôn và nhà họ Trần đều là con cháu cách mạng, thể diện này vẫn phải giữ, huống hồ tiền lì xì chắc chắn không ít.

Trình Nhã đi ra hỏi: "Thiếu Đình đến rồi à, sao không vào nhà ngồi?"

Phó Thiếu Đình nói: "Bác Trình, cháu có việc lát nữa phải đi."

"Ồ." Trình Nhã đứng đó, quay đầu lại thì thấy Tô Tiểu Lạc xách túi đi ra. Tô Tiểu Lạc trực tiếp bước qua bà ấy, cũng không nói gì, đi thẳng đến trước mặt Phó Thiếu Đình: "Đi thôi!"

Phó Thiếu Đình: "Bác Trình, vậy chúng cháu đi trước."

Tô Vãn vội vàng hỏi: "Anh Thiếu Đình, em có thể đi cùng không? Hôm nay trường em được nghỉ, không phải đi học."

Phó Thiếu Đình: "Chúng tôi đến nhà người ta, không lo được cho cô đâu."

Tô Vãn không cam lòng nhìn bọn họ rời đi, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ xem Tô Tiểu Lạc kìa, đi cũng không chào mẹ một tiếng."

"Nó vốn dĩ vẫn vậy." Trình Nhã nhíu mày, "Lát nữa mẹ đi tìm bác Trịnh của con."

"Mẹ, con cũng đi." Tô Vãn vội vàng nói.

Trình Nhã vốn định từ chối nhưng Tô Vãn cứ làm nũng, không còn cách nào bà ấy đành phải đồng ý. Bà ấy vào bếp lấy mấy quả trứng gà, lại lấy thêm hai lọ đồ hộp. Nhà họ Phó gặp chuyện, cũng chưa có dịp gặp mặt.

Tô Vãn xách đồ hộp theo Trình Nhã ra khỏi cửa.

Trên đường gặp Ôn Đình, liền rủ đi cùng đến nhà họ Phó.

"Đình Đình, Lỗi Lỗi bây giờ thế nào rồi?" Trình Nhã hỏi.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Anh trai cháu nói thằng bé đã tỉnh lại rồi, dì Trình, dì không biết nó đáng thương thế nào đâu." Ôn Đình nói, "Chẳng trách bình thường trông ngốc nghếch, cũng không thích nói chuyện."

"Đúng vậy!" Trình Nhã xót xa nói, "Vẫn phải tìm một gia đình tốt mới được!"

"May mà Vãn Vãn gặp được dì Trình, nếu rơi vào tay người như Trương Bình, không biết sẽ ra sao nữa!" Ôn Đình nói với vẻ may mắn.

Sắc mặt Trình Nhã bỗng trở nên khó coi, bà ấy lại nhớ đến con gái ruột của mình. Sắc mặt Tô Vãn cũng không tốt, cô ta kéo kéo áo Ôn Đình. Ôn Đình đúng là nói đâu không nói, lại nhắc đến chuyện này.

Ôn Đình lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói: "Dì Trình đừng lo lắng, con gái của dì chắc chắn cũng sẽ gặp được người tốt thôi."

Trình Nhã gật đầu, không nói gì.

Ba người đến nhà họ Phó, Trịnh Bảo Trân đang phơi nắng ngoài sân. Sắc mặt bà ta đã khá hơn nhiều, nhìn thấy Trình Nhã cùng hai cô gái, lập tức đứng dậy.

"Mọi người đến rồi à!"

"Đến thăm chị." Trình Nhã đặt trứng gà lên bàn nói, "Trông chị có vẻ khỏe hơn nhiều rồi đấy."

"Vân Hải khỏe lại rồi, trong lòng tôi rất vui." Trịnh Bảo Trân cười nói, "Nhớ lại những chuyện xảy ra nửa năm nay, cứ như một giấc mơ vậy. Nhanh vào nhà ngồi đi."

Trịnh Bảo Trân mời họ ngồi xuống, dì Trương đã bưng trà nước ra: "Mọi người cứ từ từ ngồi, tôi đi lấy ít bánh ngọt ra."

"Không cần phiền đâu." Trình Nhã vội vàng khoát tay.

"Không phiền đâu, mấy loại bánh này đều là do cậu Thiếu Đình mua về đấy." Dì Trương lắc đầu nói, "Trước đây cậu ấy cũng không mua, gần đây mua về nhà không ít, ăn không hết."

"Thiếu Đình thật hiếu thảo." Trình Nhã khen ngợi, "Mấy đứa con trai nhà tôi chẳng đứa nào mua cho tôi cả."

Nghe Trình Nhã nói vậy, trong lòng Trịnh Bảo Trân càng thêm nghẹn khuất. Nuôi con trai hơn hai mươi năm trời, nó cũng chẳng nghĩ đến chuyện mua đồ ăn về nhà. Vậy mà hôm trước Tô Tiểu Lạc đến nhà học thêm, nó lại mua không ít. Cũng không biết rốt cuộc là mua cho ai.

Tô Vãn cũng nghĩ đến chuyện lần trước Phó Thiếu Đình mua đồ ngọt cho Tô Tiểu Lạc, là cô ta giúp chọn. Kết quả Tô Tiểu Lạc chẳng những không cảm kích, còn liệt kê ra một danh sách đưa cho Phó Thiếu Đình.
Đợi đến khi dì Trương bưng bánh ngọt lên, lập tức chứng thực suy đoán của cô ta.

Đều là những món Tô Tiểu Lạc thích ăn.

"Vãn Vãn, cậu không thích ăn sao?" Ôn Đình thấy cô ta không động đũa, nhịn không được hỏi.

"Tôi không thích ăn ngọt." Trong lòng Tô Vãn đang khó chịu, làm sao ăn nổi nữa.

"Vãn Vãn thích ăn gì? Bảo dì Trương đi mua?" Trịnh Bảo Trân hỏi.

"Chúng tôi ăn cơm rồi mới đến đây, không cần phiền đâu." Trình Nhã cũng không ngờ Tô Vãn lại không nể mặt như vậy, vội vàng giải thích.

Tô Vãn lúc này hoàn hồn liền cười nói: "Bác Trịnh, gần đây hình như cháu hơi mập lên, nên không ăn đồ ngọt nữa."

"Con gái con đứa, mập cái gì? Bác thấy vừa đẹp!" Trịnh Bảo Trân cười nói.

Mấy người lại trò chuyện thêm vài câu, Trình Nhã vẫn nhịn không được hỏi: "Thằng bé Lỗi Lỗi, nhà chị định xử lý thế nào?"

Trịnh Bảo Trân thở dài: "Thằng bé tuy đáng thương nhưng cứ nghĩ đến mẹ nó, tôi lại thấy bực bội. Vân Hải nhà tôi bị bọn họ làm lỡ mất bao nhiêu thời gian, nếu không phải tại nó, Vân Hải sao lại phải dây dưa với Trương Bình chứ. May mà tôi kiên quyết ngăn cản, nếu không để loại đàn bà lòng dạ rắn rết đó bước chân vào nhà, mới đúng là bất hạnh cho gia đình."

"Phải đấy." Trình Nhã thở dài.
"Cho nên, lấy con dâu phải tìm hiểu kỹ càng."

Trịnh Bảo Trân nắm lấy tay Tô Vãn, "Tốt nhất là giống như Vãn Vãn vậy, nhìn con bé lớn lên, chắc chắn không sai được."

Tô Vãn xấu hổ đến mức đỏ mặt, Ôn Đình ngồi bên cạnh cười đùa: "Dì Trịnh, dì thật có mắt nhìn người. Vãn Vãn nhà chúng ta học giỏi, sau này vào cơ quan chắc chắn sẽ được cử đi học đại học, tương lai nhất định là nàng dâu đáng tự hào nhất."

"Đình Đình." Tô Vãn xấu hổ đẩy cô bạn một cái.

Lòng Trình Nhã nặng trĩu, cũng gượng cười theo, bà ấy không khỏi hỏi: "Vậy thằng bé sẽ bị đưa vào viện phúc lợi sao? Nếu lỡ gặp phải bố mẹ không tốt thì phải làm sao? Vân Hải có đồng ý không?"

"Chị đó, chị đúng là quá tốt bụng." Trịnh Bảo Trân nắm lấy tay Trình Nhã, "Vân Hải cũng không đủ điều kiện nhận con nuôi, còn chưa kết hôn mà! Nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn lắm, thằng bé đến nhà người ta cũng chỉ có sướng thôi."

Trình Nhã chỉ đành gật đầu, đúng là vậy, chỉ là không biết Vân Hải nghĩ thế nào.

****

Tô Tiểu Lạc theo Phó Thiếu Đình đến nhà họ Tôn, nhà họ Tôn đang tràn ngập không khí vui mừng. Tuy không được tổ chức linh đình, nhưng sân nhỏ được trang hoàng vô cùng rực rỡ, đủ thấy họ rất coi trọng hôn sự này.

Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình vừa đến cửa, đã thấy Tôn Bưu Bưu đang đút hoa quả cho Trần Mãn Mãn ăn. Hai người tình chàng ý thiếp đến mức sắp tràn ra ngoài.

Phó Thiếu Đình khẽ ho một tiếng, hai người mới xấu hổ tách ra. Đường Tiểu Thiên cười toe toét, bước vào liền nắm lấy tay Tôn Bưu Bưu: "Anh họ, chúc mừng chúc mừng! Đây là tiền mừng của em! Ngày anh cưới chắc em phải đi làm nhiệm vụ, không đến được rồi."

Phó Thiếu Đình cũng đưa tiền mừng của mình.

Tô Tiểu Lạc trừng mắt, chẳng lẽ mời cô đến để mừng cưới sao?

Xin lỗi chứ, cô không thân thiết gì với họ.

"Đây là Tiểu Lạc Lạc phải không?" Trần Mãn Mãn kéo tay Tô Tiểu Lạc, sức lực mạnh đến mức tay cô bị nắm đỏ cả lên.

Quả không hổ là người kiếp trước làm nữ tướng quân, Tô Tiểu Lạc cố gắng rút tay về, mỉm cười: "Tôi là Tô Tiểu Lạc, mọi người tìm tôi có việc gì?"

Cô không thích người khác gọi mình bằng biệt danh thêm một chữ "Lạc" vào, nghe trẻ con quá.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 92: Cả tiếng anh cũng không thèm gọi nữa?

"Tôi và Bưu Bưu nghe nói cô xem bói rất giỏi, nên muốn mời cô đến xem giúp chúng tôi." Trần Mãn Mãn e lệ nói, cô khoác tay Tôn Bưu Bưu rồi đột nhiên nấp ra sau.

Tôn Bưu Bưu nói: "Chúng tôi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên vừa cưới xong đã muốn có con. Chúng tôi muốn nhờ cô xem thử, đứa con đầu lòng của chúng tôi là trai hay gái."

Trần Mãn Mãn ngượng ngùng nói: "Vâng, để còn chuẩn bị quần áo cho em bé nữa."

"Phụt!" Đường Tiểu Thiên nghe xong, lông mày nhíu chặt, nhỏ giọng lẩm bẩm với Phó Thiếu Đình, "Chỉ vì chuyện này mà gọi chúng ta gấp gáp quay về sao?"

"Thôi bỏ đi, chẳng phải chúng ta đã được tham gia chuyến bay thử nghiệm ngày kia rồi sao?" Phó Thiếu Đình ngồi sang một bên, cầm một quả quýt bóc vỏ ăn.

"Hai người thích con trai hay con gái?" Tô Tiểu Lạc hỏi ngày tháng năm sinh của hai người.
"Chúng tôi muốn có con gái, xinh xắn đáng yêu giống Mãn Mãn là tốt nhất!" Tôn Bưu Bưu đầy yêu thương nói.

"Nhưng em lại muốn có con trai, đẹp trai giống Bưu Bưu mới tốt chứ!" Trần Mãn Mãn thâm tình đáp lại.

Tô Tiểu Lạc nổi hết da gà, hai người này dù có là duyên phận trời định, cũng không cần phải như vậy chứ!

Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán: "Hai người kiếp trước gặp nhiều trắc trở, kiếp này có thể đến được với nhau đã là không dễ dàng. Bây giờ muốn có con, hai người muốn nghe lời thật lòng hay lời giả dối?"

Tô Tiểu Lạc vừa nói vậy, Trần Mãn Mãn lập tức căng thẳng, cô ấy ôm chặt Tôn Bưu Bưu, nhất thời không biết nên làm sao.

Tôn Bưu Bưu lập tức lấy ra một bao lì xì đưa cho Tô Tiểu Lạc: "Chúng tôi muốn nghe lời thật lòng."

Vẻ mặt Trần Mãn Mãn buồn rầu hỏi: "Nếu chúng tôi không có con thì phải làm sao?"

Tôn Bưu Bưu nắm tay cô ấy, kiên định nói: "Không sao, có em là đủ rồi, anh sẽ cưng chiều em như con gái."

"Bưu Bưu!"

"Mãn Mãn!"

Tô Tiểu Lạc nhận bao lì xì, im lặng nhìn trời. Cô vẫn còn là trẻ con mà!

"Vậy tôi nói thật nhé." Tô Tiểu Lạc cắt ngang màn tình cảm thắm thiết của hai người, "Hai người trải qua bao nhiêu khó khăn, bây giờ muốn có con, đương nhiên là có cả trai lẫn gái rồi!" Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Trần Mãn Mãn nghe tin này, mắt cười đến híp cả lại: "Bưu Bưu, chúng ta có cả con trai lẫn con gái."

Tôn Bưu Bưu vừa nghe, lập tức đưa thêm cho Tô Tiểu Lạc một bao lì xì: "Vậy là chúng tôi sẽ có con trai trước hay con gái trước đây?"

Tô Tiểu Lạc thành thạo nhận lấy bao lì xì, nói tiếp: "Chúc mừng hai người nhé, hai người sẽ sinh đôi một trai một gái."

"Bưu Bưu, thật là tuyệt vời!"

"Mãn Mãn, nhưng anh lo em sẽ vất vả đấy!"

"Vì anh, em sẵn lòng."

Tô Tiểu Lạc thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này.

Đường Tiểu Thiên đã cười đến đau cả bụng, anh ấy ở phía sau hét lên: "Cô chạy cái gì?"

Phó Thiếu Đình khẽ nhếch môi, không ngờ cũng có thứ khiến cô sợ hãi.

Tô Tiểu Lạc đứng trước xe, mở bao lì xì ra xem, tổng cộng một trăm tệ. Cũng không uổng công cô chạy đến đây, bị nhồi đầy thức ăn cho chó.

"Tôi cảnh cáo hai người, sau này những chuyện nhỏ nhặt này đừng gọi tôi." Tô Tiểu Lạc nghiêm túc nói.

"Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, sao lại là chuyện nhỏ nhặt được?" Đường Tiểu Thiên biện minh cho mình.

"Lười để ý đến anh." Tô Tiểu Lạc lè lưỡi với anh ấy.

"Vậy cô nói xem, thế nào mới là chuyện lớn?" Đường Tiểu Thiên thấy Tô Tiểu Lạc thật thú vị, nhịn không được trêu chọc cô.

"Ví dụ như Phó Thiếu Đình giết anh, hoặc anh giết anh ấy." Tô Tiểu Lạc ngồi vào xe, trừng mắt nhìn Đường Tiểu Thiên.

"Anh xem con bé này, cả tiếng anh cũng không thèm gọi nữa." Đường Tiểu Thiên có chút tổn thương.

Đúng lúc này Ôn Dữ đạp xe đến, anh ta nhìn Tô Tiểu Lạc nói: "Có một vụ án hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của cô."

"Vậy đi thôi!" Tô Tiểu Lạc chuẩn bị xuống xe.

"Tôi đưa cô đi." Phó Thiếu Đình lên tiếng.

"Vụ án này cũng không biết khi nào mới phá được, anh có việc cứ đi làm trước đi, tôi chở đồng chí Tiểu Lạc qua đó là được rồi." Ôn Dữ biết nhiệm vụ của phi công rất nặng nề, nên chu đáo bảo họ quay về.

"Không cần đâu, là tôi đưa nhóc con ra ngoài, tôi phải có trách nhiệm đưa cô ấy về nhà." Phó Thiếu Đình ra hiệu cho Đường Tiểu Thiên lên xe.

Ôn Dữ gửi xe đạp ở nhà họ Tôn, cũng lên xe theo.

"Tình hình khẩn cấp, tôi sẽ nói sơ qua cho mọi người trước." Vẻ mặt Ôn Dữ nghiêm trọng, "Lần này vụ việc xảy ra ở khu Tiểu Khang, có ba hộ gia đình bị hỏa hoạn. Ban đầu mọi người đều cho rằng là vụ cháy bình thường, nhưng sau khi dập lửa thì phát hiện trong một nhà có năm người bị giết chết."

"Trong đó có hai đứa trẻ, một đứa tám tuổi, một đứa chín tuổi cũng chết trong nhà. Một đứa bị đâm ba nhát dao, một đứa bị đâm bốn nhát."

"Nhà này còn một người sống sót, là bố dượng của hai đứa trẻ."

"Anh ta là con rể ở rể, địa vị trong nhà không cao, thường xuyên bị bố mẹ vợ chửi mắng. Ngày thường nhút nhát sợ phiền phức, nhưng có người từng thấy anh ta mất kiểm soát, đánh đập con bò trong nhà, còn hung dữ quát người ta cút đi."

"Vì vậy anh ta bị coi là nghi phạm và bị bắt, nhưng anh ta kêu oan, còn cố tự tử trong trại tạm giam."

"Tôi muốn mời cô đến xem sao."

Tô Tiểu Lạc nhướng mày: "Nói cách khác, đây là ý của anh?"

Ôn Dữ gật đầu: "Đồn cảnh sát cho rằng anh ta có động cơ giết người rõ ràng, hơn nữa sau khi vụ việc xảy ra đã bị bắt quả tang tại hiện trường, có thể kết án rồi. Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cô yên tâm, tiền thưởng tôi có thể tự trả cho cô, tôi chỉ không muốn oan uổng cho người ta."

Tô Tiểu Lạc "Ồ" lên một tiếng: "Anh cũng thật có trách nhiệm."

Phó Thiếu Đình liếc nhìn Ôn Dữ: "Xem ra cậu vẫn rất để tâm đến chuyện đó."

Ôn Dữ thản nhiên cười: "Tôi chuyển sang làm cảnh sát cũng là vì mục đích này."

Tô Tiểu Lạc nhướng mày, Ôn Dữ này trước đây từng gặp phải kẻ xấu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không liên quan đến cô là được.

Lúc đến khu Tiểu Khang trời đã chập choạng tối, ráng chiều như ngọn lửa thiêu đỏ nửa bầu trời.

Nhưng người dân Tiểu Khang lúc này không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, nhà nhà vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi về vụ án mạng và hỏa hoạn xảy ra hôm qua.

Tô Tiểu Lạc cùng mọi người xuống xe, ba ngôi nhà bị cháy được một nửa thì được dân làng dập tắt. Chỉ có ngôi nhà xảy ra án mạng là bị cháy nặng hơn một chút.

Tô Tiểu Lạc bước chân vào nhà, nhắm mắt lại chắp hai tay trước ngực.

Phía trước xuất hiện năm bóng người.

Hai đứa trẻ co rúm ở góc tường, mắt mở to. Hai người già, mặt mũi đã biến dạng, vết thương chi chít trên mặt. Người phụ nữ thì càng thảm hơn, gần như không có chỗ nào lành lặn.

Nơi họ đứng, máu loang dần ra xung quanh.

Năm người này bước về phía Tô Tiểu Lạc, ánh mắt hung dữ. Người chết oan nên oán khí rất nặng, nếu không cẩn thận sẽ hóa thành lệ quỷ.

Đặc biệt là người phụ nữ này còn mặc áo màu đỏ.

"Sói!"

Con sói bay ra từ trong ngọc cổ, nó lượn vòng trên không trung, nhe nanh múa vuốt với đám quỷ bên dưới: "Sợ rồi chứ!"

Thật là mất mặt!

Tô Tiểu Lạc đỡ trán thở dài: "Nói đi, chỉ cần nói dối một câu, tôi sẽ để nó nuốt chửng các người."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro